ZingTruyen.Com

Hoan Nong Gia Ac Phu

Edit: Xíu

Mẹ con gặp nhau sẽ luôn nói những vấn đề này, hỏi con gái cuộc sống trôi qua như thế nào, hỏi con rể đối với con có tốt không, rồi quan hệ giữa bà bà con dâu, chị em dâu với nhau ra sao, xong lại chuyển đến vấn đề con cái......Đường thị cũng không có dây dưa với Hà Kiều Hạnh nhiều về chuyện của nhị tẩu trước kia đã tái giá. Nói một chút tình hình của nàng gần đây xong chuyển đến trên người cháu gái, cuối cùng nhịn không được khuyên Hà Kiều Hạnh: "Cháu ngoại đã được một tuổi rồi, có phải nên mang thai một đứa khác nữa không? Dù con rể đối với con rất tốt, nhưng đứng trên lập trường của ta, thì vẫn cảm thấy con nên sớm sinh được con trai càng sớm càng tốt, khi đó mới chắc chắn đứng vững chân được, chờ có cháu ngoại trai rồi ta sẽ hoàn toàn yên".

"Mỗi lần gặp mặt nương luôn nói đến chuyện này.....".

Đường thị mắng nàng: "Con cũng đừng ngại nương hay lải nhải, việc này trốn tránh không được, con ngẫm lại đi, lúc trước Chu thị dễ dàng bị hưu ra khỏi cửa như vậy mấu chốt chính là nàng ta không sinh được con, nếu nàng ta có đứa con trai thì chuyện đã không dễ dàng dẫn đến kết quả như thế. Ta cũng biết nàng ta đi đến bước này là do tự bản thân mình, ở đây vẫn có những bài học, cho dù cuộc sống trôi qua hằng ngày vui vẻ hạnh phúc nhưng đôi khi phải nghĩ đến chiều hướng xấu, gia nghiệp lớn con không tìm chuyện thì chuyện cũng sẽ tìm đến con, vạn nhất gặp vấn đề gì, mà con lại không có con trai thì ở nhà chồng sẽ khó khăn không chắc chắn, có đứa con trai mới tốt hơn một chút".

"Nương, người đã quá coi thường con gái với con rể của nương rồi. Hai năm nay chuyện tìm đến nhà chúng con không ít, mỗi lần đều có thể thuận lợi giải quyết, về năng lực động thủ của Trình Gia Hưng con không đánh giá hắn, nhưng bàn về đầu óc thì hắn rất thông minh, linh hoạt đấy ạ".

Đường thị còn muốn khuyên nhủ nàng, trái lại Hà Kiều Hạnh lại thúc giục nàng tranh thủ mau nấu cơm đi, đừng làm chậm trễ bữa trưa, về phần nói chuyện sinh con trai......Nếu mang thai nhất định sẽ sinh ra, còn chưa mang thai thì cũng không nóng nảy được.

Bữa cơm trưa hôm nay rất phong phú, trước khi lên bàn ăn Đông Tử tràn đầy chờ mong, nhưng sau khi lên bàn thì trong lòng lại bật khóc ô ô.

"Con lâu lắm rồi không được ăn cơm đại tỷ làm! Hôm nay người đã trở về, tại sao người cầm muôi xuống bếp vẫn là nương vậy?".

Đường thị vừa đem thịt khô xào lên, nghe nói như thế liền mắng hắn một câu: "Hạnh Nhi khó trở về được một chuyến cũng không phải đến nấu cơm cho ngươi!"

Đông Tử ủy khuất, lo ngại cường quyền không dám phản kháng, đành phải ở trong lòng ô ô khóc. Trình Gia Hưng đập bả vai hắn một cái: "Muốn ăn thì lúc nào cũng có thể đến nhà ta, chẳng qua chỉ là ở trong khoảng thời gian này thôi, vì trời ấm hơn một chút chúng ta sẽ đi vào huyện thành rồi".

Chuyện đi vào huyện thành vừa rồi có nói qua, nhưng chủ yếu là cha vợ và con rể nói chuyện với nhau, hắn không có xen miệng vào được, lúc này mới xoa xoa tay hỏi: "Tỷ phu, ngươi muốn bán bánh nướng sao, đệ đi giúp đỡ cho ngươi được không? Mỗi ngày ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, đệ muốn ra ngoài nhìn thấy việc đời rồi suy nghĩ một chút con đường sau này".

"Ta rất vui vẻ nếu được ngươi giúp một tay, nhưng ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, giúp đỡ ở đây không giống như kết nhóm, và tiền công được trả cũng không có nhiều".

Đông Tử xua tay: "Chỉ cần tỷ phu bao ăn bao ở là được, tiền nong không quan trọng, đệ chỉ muốn có cơ hội được nhìn nhiều hơn, học nhiều hơn một chút, hiện tại với chút bản lĩnh và hiểu biết này thì có làm cái gì cũng không đủ".

Trình Gia Hưng lập tức đồng ý, nhưng thật ra Hà Kiều Hạnh, nàng đang lấy cơm rồi đút cho Đông Cô ăn bằng thìa nhỏ, vừa cho con gái ăn vừa nói: "Sao lại cùng tỷ phu ngươi thương lượng vậy? Chuyện này ngươi nên bàn bạc với cha nương mới đúng, lần này muốn cùng chúng ta tiến vào huyện là phải mất mấy tháng không trở về nhà đó, trong nhà không lo lắng cho ngươi sao?".

Đường thị vừa rồi đi rửa tay, ngồi xuống cũng không nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua chồng.

Hà lão cha chia bát rượu gạo lớn thành bốn phần, để con trai cùng con rể uống mấy ngụm. Hắn cũng nghe lời con trai út nói, suy nghĩ rồi nói: "Chính ta không đủ can đảm, trước kia có không ít người khuyên nhủ ta nên xông xáo ra ngoài, nhưng ta lại cảm thấy cuộc sống sinh hoạt như vậy trôi qua rất tốt, không nên lôi kéo cả nhà phải đi theo lo lắng bất an cho mình, bây giờ à.....Nhìn những việc con rể làm được mấy năm qua, ta đã nghĩ thông một chút, Đông Tử muốn đi ra ngoài thì cứ đi, tuổi trẻ học thêm một chút kiến thức cũng tốt, nếu có thể thật sự làm ra được thành tựu gì thì đúng là hơn cả mong đợi, còn nếu thất bại không trụ được thì về nhà trồng trọt cũng có cơm ăn".

Đông Tử gật đầu lia lịa, bưng bát rượu đã rót lên chạm vào bát của lão cha: "Cha nói rất đúng! Con đến kính cha!".

Con trai đã chạm vào, cha Hà liền bưng lên uống một ngụm: "Đừng vui mừng quá sớm, ra ngoài phải nghe theo sự sắp xếp của Hạnh Nhi với Gia Hưng, nếu sau này hai đứa quay lại nói cho ta biết ngươi không nghe lời, gây chuyện ở bên ngoài thì chờ lão tử ta đến đánh người đi ".

"Cha! Cha hãy yên tâm trăm phần trăm! Từ nhỏ con đã rất nghe lời, đại tỷ sắp xếp chon con thì làm sao xảy ra chuyện được chứ?".

Hắn nói như vậy, trong nội tâm vui vẻ cực.

Ở một mức độ nào đó, Đông Tử có điểm giống với Trình Gia Hưng, chính là người cũng không an phận, so với việc thành thật ở nhà trồng trọt thì hắn lại càng nguyện ý đi ra ngoài mày mò những việc khác hơn.

Đông Tử trong lòng biết rõ hắn không thể nào cũng dựa vào tỷ phu để kiếm tiền, trong hai năm qua cũng đã suy nghĩ về việc sau này phải làm gì, tạm thời còn chưa có chủ ý, cho nên mới có ý nghĩ muốn đi theo vào trong huyện thành. Thứ nhất là đi theo tỷ phu học hành cách buôn bán, thứ hai là đi ra ngoài nhìn xem tình hình rộng lớn ngoài kia xem có thể tìm được cái nghề gì không.

Lúc nói chuyện này ra, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, không biết cha nương có thể đồng ý hay không, dù theo đi theo tỷ phu học tập cùng buôn bán trực tiếp lấy tiền không giống nhau, cái này giống như học việc, bao ăn bao ở là sẽ không trả tiền. Tương đương với việc hắn ra ngoài mấy tháng không giúp được gì cho trong nhà, cũng không có tiền cầm trở về. Đông Tử còn sợ không thuyết phục được cha nương hắn, may mà ở trong mắt của cha Hà và Đường thị, Trình Gia Hưng chính là một thanh niên xuất sắc ở nông thôn, hắn biểu hiện bộ não thông minh, linh hoạt mà không phải người thường nào cũng theo kịp, trên người hắn xác thực có rất nhiều điểm để cho người khác học hỏi.

Cho dù chỉ là cơ hội trước mắt không thu được hồi báo nhưng nếu có thể được học hỏi một chút thì rất có lợi cho về sau.

Cha Hà muốn đem con trai giao cho con rể giúp đỡ nên đã chủ động bưng bát rượu lên, cùng con rể uống hai ngụm.

Đường thị cũng nói với Hà Kiều Hạnh, nếu nàng có việc đi ra ngoài thì hãy để cho Đông Tử đi, "Con rất đẹp gái, có nhiều chuyện phải đi ngoài thì rất dễ bị mấy tên lưu manh dề xồm nghĩ muốn lợi dụng chiếm tiện nghi, việc buôn bán hãy để con rể đi, còn các việc lặt vặt chân chạy thì giao cho tiểu đệ con làm, đổi lại giao cho người khác thì không thể tin tưởng được, Đông Tử từ nhỏ đã thân thiết với con".

Đây là lời nói thật.

Hà Kiều Hạnh không phải mới xuyên qua đây hai năm, nàng đã sinh sống ở Ngư Tuyền thôn mười lăm năm, mới đến Đại Dung Thụ ở hai năm, hai đầu cộng lại cùng tuổi tác của Đông Tử không chênh lệch nhau lắm. Hà Kiều Hạnh nhìn hắn từ khi mới sinh ra đến lúc lớn lên, bởi vì chỉ có một tiểu đệ đệ nên Hà Kiều Hạnh thương yêu chăm sóc hắn nhất, cho dù hiện tại vẫn còn quan tâm đến , trở về đều muốn hỏi chút chuyện chung thân của hắn, nhìn hắn về sau cũng muốn đi theo con đường của Trình Gia Hưng ra ngoài xông xáo, Hà Kiều Hạnh rất vui và hy vọng hắn làm ra được chút thành tựu gì đó.

Nhiều người trong một gia đình như vậy, thì sẽ luôn có người tốt và người không tốt, mọi người đều tốt mới có thể gọi là phát đạt thịnh vượng.

Người nhà Hà gia rất tốt, Trình Gia Hưng mỗi lần cùng vợ về nhà mẹ đẻ đều rất vui vẻ, giống như bữa cơm này ăn trong bầu không khí thoải mái, hạnh phúc. Ăn uống xong, Hà Kiều Hạnh đi sang các phòng bên cạnh nói chuyện một lúc rồi mới chuẩn bị qua sông về nhà của mình. Lúc hai người về thì mọi người lại cho cá, Trình Gia Hưng còn nói hắn lười nhác xách, từ sân nhà Hà gia đi đến bờ sông phải mất đoạn đường không gần, sau khi qua sông rồi còn phải đi một đoạn đường nữa, nếu xách thêm thùng cá thì rất phiền phức.

Hắn không nhận, cha Hà lại bảo Đông Tử chạy đi một chuyến đưa người qua sông.

"Đây không phải là còn phiền phức hơn sao? Nếu vậy thì con cầm vẫn tốt..........".

Đông Tử xách theo thùng nước đi từng bước, nói thế nào cũng không chịu.

"Tỷ phu, ngươi đi trước đi, đệ cá để cho đệ xách đưa cho các ngươi, vừa lúc còn chưa nói xong, chúng ta tiếp tục đi! Lần trước ngươi nhờ ông nội đưa bánh nướng về ăn thật là ngon, món đó từ xa đã ngửi thấy được mùi thơm, nhất định là sẽ bán chạy, thế làm nó có rắc rối không?".

Hà Kiều Hạnh nghe vậy mỉm cười: "Ngươi hỏi hắn, hắn thì biết cái gì?".

"Đúng nhỉ, là lão tỷ làm rồi, món đó có kỳ công phiền phức không? Có thích hợp để trong cửa hàng bán không?".

Tiểu đệ hỏi, Hà Kiều Hạnh trả lời, nói cho hắn biết muốn bánh nướng giòn thơm thì phải mất một chút thời gian, cho nên một lò làm ra một mẻ rất chậm, nếu muốn làm mua bán thì phải làm cùng lúc nhiều lò nướng, đảm bảo mỗi khắc chung đều có bánh nướng ra lò. Cho dù cung không đủ cầu thì với số lượng được bán mỗi ngày vẫn rất lớn, lợi nhuận không nhỏ.

Khi nàng cùng Trình Gia Hưng bàn bạc với nhau thì cảm thấy nguồn cung không đủ cấu mới là một điều tốt, nói như vậy thì cửa tiệm sẽ luôn luôn có người xếp hàng chờ, thoạt nhìn sinh ý rất náo nhiệt. Buôn bán phải có nhân khí, người đến người đi nhiều mới thu hút được khách hàng đến nếm thử, đồ vật cũng có thể bán được nhiều hơn.

Đoạn đường này đều nói về chuyện mua bán, nói đến mức Đông Tử không thể chờ kịp nữa muốn vào huyện liền, Trình Gia Hưng còn cười nhạo hắn.

"Ngươi những ngày này nên giúp việc trong nhà nhiều một chút, về sau đi vào trong huyện bận rộn không có thời gian về đâu. Theo như ta cùng Hạnh Nhi dự đoán, trời chỉ cần ấm áp lên là chúng ta sẽ bắt đầu đi vào mua bán, ta sẽ đi vào huyện trước để sửa chữa cửa hàng, xây lò nướng lên". Trình Gia Hưng cùng Đông Tử đứng ở bên trong sân tam hợp viện mỗi người bưng một bát nước uống. Trình Gia Hưng uống xong nhìn tiểu cữu cười nói: "Cha đã đem ngươi ném cho ta quản, đều nói dưới gậy là hiếu tử(con ngoan), Đông Tử à, tỷ phu sẽ không khách khí với ngươi đâu".

Đông Tử ừng ực uống nước, vừa nói: "Tỷ phu, ngươi còn biết ngươi là tỷ phu của đệ sao? Thế ở đâu ra con ngoan vậy?".

Trình Gia Hưng rảnh rỗi nói chuyện phiếm với hắn đã lâu rồi, giờ cũng không muốn nói nữa, nhìn hắn uống xong thì lấy lại bát rồi vung tay xua đuổi người: "Nghỉ ngơi cũng đã nghỉ rồi, nước cũng đã uống, lời muốn nói đã nói đủ, ngươi nhanh đi về đi, ta ở chỗ này lười nhác phải tiếp đón nói chuyện với ngươi".

Đông Tử liền đi đến chào Hà Kiều Hạnh, Hà Kiều Hạnh vừa rồi thay tã cứt đái cho con gái, nghe nói tiểu đệ phải về nên đi tiễn tới chỗ ngã tư đường, nhìn người đi xa rồi mới gọi Trình Gia Hưng.

Trình Gia Hưng vừa đặt bát lên bếp, hắn từ trong bếp thò đầu ra, hỏi có chuyện gỉ vậy?.

"Ta muốn nghỉ một lát, chờ lát nữa dậy rồi làm cơm tối, chàng có thời gian không, đi giặt tã lót cho con gái ?".

"Sao vậy? Không thoải mái à?"

"Không có gì, chính là đi ra ngoài hơn nửa ngày trở về cảm thấy hơi mệt nên ta muốn nhắm mắt nghỉ một chút".

Trình Gia Hưng nhìn nàng sau khi vào phòng, đem áo khoác bên ngoài đã cởi ra cất sang một bên, cất xong liền phát hiện vợ đã lên giường nằm đắp chăn bông ngủ thiếp đi rồi, cùng với đó là Đông Cô cũng ngủ luôn. Trình Gia Hưng không quấy rầy hai mẹ con, xoay người đi ra ngoài thành thành thật thật giặt tã lót, sau khi giặt sạch vắt khô nước lên phơi thì hắn liền đứng ở trong sân suy nghĩ xem tình hình buôn bán sau khi tiến vào trong huyện như thế nào, chủ yếu nghĩ đến mặt tiền cửa hàng nên thay đổi ra sao cho hợp lý, đại khái phải tốn bao nhiêu tiền.

Hắn ước tính việc bán bánh nướng chắc chỉ có thể làm một quý, đến mùa hè sợ khó bán, mùa hè nóng bức ngột ngạt thì nên làm chút món ăn vặt như tôm lạnh, mì lạnh là món mọi người đều thích trong mùa hè, bánh bột ngô cho dù có thơm thì ai muốn ăn chứ?.

(Gộp gộp lại hôm nay đăng 11 chương luôn cho liền mạch 😊.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com