ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 88

PhanHuong301

Edit: Xíu

Sau lần tuyết rơi đó, tất cả các cửa hàng bán lương thực, than củi, bông vải đều nhận ra rằng mùa đông năm nay có thể cực kỳ lạnh và thế là họ đã bắt đầu tăng giá các mặt hàng trong cửa hàng nhà mình. Lương thực đỡ hơn một chút, đến giữa tháng chạp, vải bông than củi đều tăng giá cao đến nỗi có người trong thôn không có khả năng mang tiền đi vào trấn mua đồ, trở về liền nói giá giá bông vải cao hơn gấp mấy lần ngày bình thường, thế này mà cũng không lo không bán được, vì chỉ cần nghe tiếng gió cửa hàng nào mở cửa là sẽ có người tranh nhau cướp đoạt mua đồ.

"Trên Hồng Thạch đã không thể mua được than củi nữa, vải bông còn có thể, nhưng chỉ có vải bông thì dùng được mấy công dụng? ".

"Còn có mấy y quán lối vào cửa tất cả đều chật cứng người, lúc ta đi ngang qua thấy có rất nhiều người cầu xin đại phu giúp đỡ khám bệnh, đại phu nói trong tay hết thuốc nên không thể cứu sống được! Nghe nói sau trận tuyết rơi kia có rất nhiều người bị nhiễm phong hàn nên những ngày qua người ta xếp thành hàng dài chờ lấy thuốc, còn có các nhà giàu trong người hơi đau một chút là dùng thuốc, vì thế số thuốc tiêu tốn ngày thường quá nhiều nên bây giờ nhà nào cũng thiếu thuốc hết".

"..............".

Những người đi lên trấn mang về rất nhiều tin tức không tốt.

Trong thôn có nhiều người biết sự việc đã nghiêm trọng nên liền hỏi đầu mối cung cấp dược liệu trong phủ thành, huyện có chuyển về bán trong trấn không?.

"Các ngươi sao lại nghe không hiểu thế? Cũng không phải chỉ có chúng ta bị đông cóng rét lạnh, mà chung quanh quanh đây tình trạng đều giống nhau, những đồ vật mà trên trấn ta thiếu thì trong huyện với phủ thành cũng thiếu, cho dù bọn họ miễn cưỡng đối phó được cũng không rảnh để viện trợ giúp chúng ta. Hiện tại chỉ có thể cầu xin ông trời thương xót người dân nghèo chúng ta, cầu ông đừng có lạnh xuống nữa, sớm một chút đem mặt trời hiện lên".

Những năm qua sau tháng 12 thì luôn có vài hộ gia đình muốn giết mổ heo, có thể giết mổ được heo mới tính là một năm tốt, năm nay các nhà đồ tể bán thịt đều hướng lên trấn cả, toàn bộ Đại Dung Thụ thôn chuẩn bị giết mổ heo làm lạp xưởng, thịt khô chỉ có nhà Trình gia.

Điều này cũng không chính xác.

Heo là Hoàng thị nói muốn giết, làm thịt heo sẽ chia phần cho bốn người con trai, kế hoạch làm lạp xưởng thịt khô chỉ có một mình Trình Gia Hưng. Hắn trước đã chuẩn bị ruột heo non, còn nói muốn dẫn người đi chặt lấy cành cây bách. Ai cũng biết dùng cành cây bách hun khói làm lạp xưởng là có hương vị ngon nhất, nhưng cho dù hắn chịu trả tiền, lúc này trong thôn cũng không có người dám đi kiếm số tiền này về. Các nhà đều đang lo lắng, nghĩ mùa đông năm nay lạnh rét như vậy dã thú trong núi Đại Vân Lĩnh còn có đồ ăn không? Nếu bị đói bọn chúng có chạy ra ngoài không?.

Cần cây bách thì đi đến núi Tiểu Vân Lĩnh, ở đây có rất nhiều, nhưng lại không ai dám đi chặt?.

Trình Gia Hưng đi tìm mấy nhà đều xua tay không nhận làm việc này, hắn đành trở về bàn bạc với Hà Kiều Hạnh xem có nên làm thay thịt muối không. Hà Kiều Hạnh nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên đi ra ngoài một chuyến: "Hai tuần này thời tiết rất lạnh, nhưng chưa tới mức báo động, hiện nay trong lòng người dân đang hoảng sợ vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp và có rất nhiều người bị ốm đau, khi người bị ốm thì hay nghĩ đến chỗ xấu. Thực tế chàng suy nghĩ lại một chút đi, chúng ta không thiếu lương thực, nhưng người trong thôn đa số đồ ăn đã nghèo, mà trên trấn cửa hàng lương thực ý tứ mới chỉ tăng giá một chút".

Trình Gia Hưng cũng cảm thấy với tình hình này sẽ không thể dẫn đến dã thú xuống núi, nhưng người trong thôn lại không chịu tiếp nhận việc thì ngươi cũng không có cách nào.

Hà Kiều Hạnh nghĩ rằng chỉ hun khói có mấy chục cân thịt khô, lạp xưởng nên sẽ không cần dùng quá nhiều cành cây bách, chính bọn họ đi một chuyến là được: "Nếu mà thật sự gặp con sói báo hay hổ thì ta có thể dùng một búa đập nó, sợ cái gì? Chúng ta lên núi chặt kéo hai cây bách về đi, ước chừng chỉ mất một canh giờ là trở về nhà. Với cũng nên đi nhìn xem tình hình trên núi giờ ra sao, trở về nói với người trong thôn một chút để họ bớt suy nghĩ tới chỗ xấu. Giống như bây giờ ta nói gió chàng nói mưa, sợ hãi nhát gan là chuẩn bị cuốn gói chăn đệm chạy lên trấn, chạy nạn, làm sao đến nỗi đó?".

Trong hai năm nay, Trình Gia Hưng đã hoàn toàn hiểu rõ được năng lực của vợ mình lớn như thế nào rồi nên không hề nghi ngờ về điều này. Hắn nghĩ chọn ngày không bằng đụng ngày, vì thế liền ôm con gái đến nhà cũ nhờ lão nương trông, rồi mình lấy dây gai, chọn hai thanh đao bổ củi sắc cầm đi, xong đó khoá cửa nhà đi ra ngoài.

Khi hắn đi gửi Đông Cô cũng chỉ nói có việc bận cần đi ra ngoài, Hoàng thị hỏi nhưng không nhận được câu trả lời chắc chắn. Nghĩ đến đức hạnh của con trai thứ ba, rất nhiều chuyện chưa làm thành thì sẽ không nói nên nàng cũng không cố đuổi theo hỏi rõ, liền khoát tay bảo người yên tâm đi, cam đoan sẽ trông cháu gái thật tốt.

Người trong nhà cũng không biết bọn hắn muốn lên núi, cho nên trong thôn lại càng không biết chuyện.

Dù sao khoảng thời gian này trời rất lạnh, nếu không có việc cần thiết thì sẽ không đi ra ngoài.

Lúc hai người lên núi có thể nói là yên lặng không một tiếng động, khi chặt xong kéo hai cây bách trở về thôn mới có người nhìn thấy. Lúc này đi chặt cây bách trừ chỉ để dùng hun khói làm lạp xưởng với thịt khô thì sẽ không có làm gì được cả, người kia kinh ngạc hỏi: "Trời lạnh như vậy mà nhà Trình lão tam ngươi còn muốn mổ heo sao?".

Trình Gia Hưng cũng kinh ngạc, nhìn lại hắn như một kẻ ngốc, quay sang hỏi: "Ai nói trời lạnh là không thể giết mổ heo?".

Người kia cười khan một tiếng: "Mọi người thấy rét lạnh đều không muốn di chuyển, ngươi ngược lại tinh thần rất tốt, còn có tâm trí đi làm chuyện này".

Có tâm trí tốt không phải là Trình Gia Hưng, mà do Hà Kiều Hạnh vì miếng ăn không sợ mệt không sợ khổ đấy. Nàng thúc giục Trình Gia Hưng đi về phía trước, đừng đứng nói chuyện nữa, trước tiên đem cây bách trở về đã.

Mắt nhìn thấy người hỏi chuyện đã đi qua, Hà Kiều Hạnh mới phàn nàn nói: "Đã nói để một mình ta vác còn nhanh hơn, chàng cứ nhất định đòi cùng nhau kéo đi........".

"Đây không phải là do ta đau lòng nàng sao?".

Hà Kiều Hạnh nheo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng phải vì thể diện mặt mũi đàn ông của ngươi quan trọng nhất sao? ? ?.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hắn còn biết muốn có mặt mũi cũng là chuyện tốt.

Chờ hai người đem cây bách kéo vào trong sân, Trình Gia Quý và những người khác nghe thấy động tĩnh liền chạy lại đây, Hoàng thị cũng có mặt, trong ngực nàng còn ôm Đông Cô. Thấy con trai thứ ba kéo hai cây bách về còn có gì không hiểu chứ?.

"Con cùng Hạnh Nhi đi lên núi? Hai người lá gan ngược lại rất lớn đấy, còn dám chạy lên đó nữa ".

Nhìn thấy hai cây bách đã được đặt trong sân, Trình Gia Hưng dừng lại nghỉ ngơi, Hà Kiều Hạnh không cảm thấy mệt, nàng liền lấy chìa khoá đi mở cửa rồi đi vào bếp đun nước. Lúc nàng nhóm lửa còn nghe được chồng ở bên ngoài nói chuyện: "Sợ thì trong lòng có sợ, nhưng đi lên núi thì thấy mọi thứ vẫn như bình thường không có gì khác biệt, cái gì mà sói hổ báo đều không thấy một bóng dáng nào hết. Con cùng Hạnh Nhi còn nhìn kỹ một chút, không nhìn thấy có dấu chân của dã thú đâu cả, nương người đừng nghe người trong thôn nói. Ba người một chỗ là sẽ thành hổ có rất nhiều chuyện, bọn hắn ngươi nói một câu ta một câu, giả cũng có thể nói thành thật ".

Hoàng thị còn nói: "Không phải mấy ngày trước vợ Đổng Đại Lực nói trong nhà hắn mất gà sao, hình như là ba con, nàng ta nói rằng đó là do chồn đói quá mới xuống núi tìm ăn mang đi".

"Coi như thật sự có chồn thì con chồn kia là bị ngốc sao? Đi một vòng lớn như vậy lại đến đúng nhà hắn? Con nhìn thấy e rằng không phải là trộm, mà là Đổng Tiểu Lực không thể ở nhà đợi được nữa, không chừng đã chạy đi ra ngoài đánh bạc rồi?".

..................

Trình Gia Hưng chỉ đoán như vậy, nói xong liền vứt việc đó ra sau đầu vì phải chuẩn bị làm lạp xưởng với thịt khô. Ngay lúc hắn vừa chuẩn bị xong thì cũng đã đến ngày hẹn với Bảo Căn thúc, mới sáng sớm Hà Bảo Căn đã sang sông qua đây chuẩn bị giết mổ heo cho nhà Trình gia. Giết heo xong, ở lại ăn canh tiết heo rồi mới mang theo nội tạng heo trở về, trước khi về hắn có ghé qua sân nhà Chu gia cùng con gái Hà Tiểu Cúc nói qua mấy câu.

Người Trình gia vẫn còn bận rộn, Trình Lai Hỉ trước tiên cắt hai miếng thịt đi đưa cho đại bá với đại ca của mình, phần thịt còn lại mới được chia làm bốn phần. Phần thịt của Trình Gia Vượng là do Trình Gia Phú và Trình Gia Quý đem đi, Trình Gia Hưng không có thời gian rảnh ra ngoài, hắn vẫn còn bận việc ở nhà. Hà Kiều Hạnh lấy bột mì để rửa ruột heo, một bên tẩy rửa một bên ước lượng số thịt của nhà mình được phân cho, nói rằng làm lạp xưởng xong không còn dư được mấy nữa.

"Nếu muốn làm thịt khô thì phải mua thêm một chút thịt nữa?".

Lưu Tảo Hoa đã trải qua khoảng 25 ngày trong tháng ở cữ, nói thế nào cũng không nhịn được nữa vì vậy hôm nay liền xuống giường. Vừa vặn hôm nay là ngày giết mổ heo, nàng đã có mặt ở đây từ sớm, Thất Cân cũng được ôm đến nhà cũ bên này, lúc vội vàng bận việc thì để cô nhóc nằm trong phòng, lúc rảnh tay thì sẽ vào ôm một lát.

Bây giờ phân chia thịt đã xong, nàng ước chừng mấy chục cân thịt này làm lạp xưởng với thịt khô hẳn không đủ, lão tam hắn chặt hai vây bách lớn chắc sẽ không chỉ làm một chút. Đoán chắc tam phòng không đủ, nàng liền để lại tám, mười cân thịt trong nhà ăn tết còn lại đều mang đến sân tam hợp viện bên kia, bảo đừng mua, tăng thêm từng này chẳng phải đã đủ rồi sao?.

Hà Kiều Hạnh đang rửa sạch ruột heo, nghe nói thế liền ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thịt lợn nàng đang cõng trên lưng. Lúc này nàng không rảnh đếm xỉa đến ruột heo trong chậu nữa, đứng dậy từ chối: "Là cha nương cho heo ăn, phân chia cho thịt, đại tẩu, ngươi tặng cho ta sao có thể được chứ?".

"Ta lười nhác làm thịt khô thịt muối nên chỉ để lại tầm mười cân đủ để trong nhà ăn tết, mười cân cũng đủ ăn rồi, nhiều thêm chỗ này người cũng lo lắng".

"Đùa à! Nào có người ngại nhiều thịt ăn không hết dẫn đến lo lắng chứ?".

Lưu Tảo Hoa vẫn nói lại lời kia, còn nói: "Sau khi ta sinh hạ Thất Cân đệ muội ngươi cũng đưa cho không ít đồ, ta cho ngươi một ít thì có làm sao? Hơn nữa, ngươi làm nhiều một chút, về sau nhà ngươi nấu thịt khô thì hãy gọi Thiết Ngưu đến ăn cùng một miếng, hắn ăn trở về, ta cũng không thua thiệt cái gì! Ngươi nói xem, nhà ta giết hai con heo, nào có đạo lý để ngươi đi ra ngoài mua thịt chứ?".

Lưu Tảo Hoa làm sao có thể bỏ lỡ được cơ hội này? Kể từ khi mang thai nàng đã không giúp được gì cho Hà Kiều Hạnh, thật vất vả mới đợi được thoát ra ở cữ, vì thế liền tranh thủ chạy đến trổ tài biểu hiện của mình! Nàng không chỉ đem thịt đến còn ở lại chung tay ra sức làm lạp xưởng. Nhìn thấy sân tam hợp viện bên này bận rộn khí thế ngất trời, nhị phòng Dương thị cũng tới hỏi một tiếng, hỏi mình có thể giúp đỡ việc gì không? Lưu Tảo Hoa ngỡ ngàng, sau đó bảo Dương thị giúp nàng nhìn trông Thất Cân một chút, nếu con bé đói bụng hoặc đi tiểu thì gọi nàng một tiếng.......

Còn về phần chính nàng thì vẫn hăng hái nhiệt tình làm thịt khô huân khói ở bên này.

Nếu là Chu thị trước kia là sẽ không để cho nàng lợi dụng vào chỗ trống này, Dương thị ngược lại không thèm so đo, nhìn hai người chị em dâu các nàng đều bận rộn thì thực sự ở trong nhà giúp đỡ Lưu Tảo Hoa trông coi Thất Cân.

Người khác nhìn Lưu Tảo Hoa đem con ném cho nàng, còn chính chạy tới xum xoe nịnh bợ thể hiện bản thân liền nói nàng ngốc. Còn nói nếu thật sự muốn đi hỗ trợ thì chính mình lao về phía trước mà giúp đỡ nhà lão tam mới đúng, chứ giúp Lưu Tảo Hoa thì được cái rắm gì.

Dương thị đang ôm Thất Cân cũng không nói điều gì.

Có người còn nói bảo nàng không nên ôm vào trong ngực mình, đỡ phải nhiễm bệnh sinh con gái!.

"Lưu Tảo Hoa thai đầu là con trai, tại sao cái thai này lại sinh ra con gái? Còn không phải mỗi ngày đều vây quanh trước mặt Hà thị sao. Ngươi mỗi ngày ôm con gái nàng, coi chừng quay đầu cũng sinh con gái đấy!".

Dương thị lại không điếc, những lời này nàng đều nghe thấy, nhưng lại không để trong lòng. Trước kia nàng đã nhìn thấy rồi, ở trước mặt thì nói lời tốt đẹp, quay lưng lại thì nói xấu. Lúc trong nhà xảy ra chuyện đó, ngoài mặt thì nói không trách ngươi nhưng sau lưng lại nói Dương Nhị Muội sợ rằng trong người có số mệnh khắc người......

Rồi có một số người, rõ ràng cùng hắn không có liên quan gì nhưng hết lần này tới lần khác hắn rất thích lo chuyện bao đồng nhà người khác. Hắn không phải trông mong ngươi tốt mà thật ra ước gì nhìn ngươi xui xẻo, hy vọng ngươi có một cuộc sống khổ cực tồi tệ.

Loại lời này, nếu thật sự nghe vào thì đó chính là khởi đầu của sự không tốt.

Hơn nữa giúp đại tẩu nhìn một chút Thất Cân cũng không phải là việc vất vả gì, đây cũng là tự mình nàng đến hỏi. Dù nàng không đi hỏi thì Thất Cân vẫn có bà bà trông, đại tẩu như thường làm việc giúp đỡ bên sân tam hợp viện.

Lúc Hà Kiều Hạnh đang hun khói thịt, Dương thị nghĩ đến số thịt nhà mình được chia sẽ đem cắt miếng rồi ướp muối làm thành thịt treo gió trên xà nhà. Nàng lại cùng thương lượng với Trình Gia Quý, ý là nhìn cha nương không thiếu ăn không thiếu mặc, có thể thương lượng tiền hiếu kính năm nay cho nợ được không, trong tay bọn họ còn dư lại được ít tiền muốn giữ lại để đầu xuân bắt heo nuôi, sang năm chịu khó vất vả một chút, cho ăn nuôi nhiều thêm mấy con.

Chiếu theo Dương thị đã nói thì việc trong nhà mọi thứ nàng có thể làm, nhưng không có am hiểu đặc biệt làm những thứ kia như Hà Kiều Hạnh. Nói không quá, việc cho gà cho heo ăn nàng làm rất tốt, lúc ở nhà mẹ đẻ các công việc này đều rơi vào tay của nàng.

Nuôi ba bốn con heo sẽ khiến người rất mệt mỏi, muốn cho nó béo mập thì mỗi ngày phải làm ra rất nhiều đồ ăn, nhưng Dương thị không có cách nào khác, bọn họ cần tích góp dành dụm, sao có thể không phải chịu mệt chứ?.

"Chúng ta đồng ruộng không ít, bên trong đều là trồng trọt, chăm sóc nuôi heo nuôi gà cho tốt đến cuối năm bán sẽ có tiền, lúc đó liền đem tiền hiếu kính thiếu năm nay bù thêm vào luôn, được không?".

Nếu là trước đây, khi Trình Gia Quý không có chủ ý sẽ đi đến tìm Trình Gia Hưng để tham khảo ý kiến. Bây giờ hắn không có mặt mũi mà đi tìm, nghĩ lại an bài việc như vậy cũng thực tế, cho dù lợi nhuận không nhiều bằng buôn bán nhưng thu nhập vào vẫn ổn định.

Hắn ước tính chi phí tiền vốn bắt heo con với gà con, rồi gật đầu đồng ý với lời khuyên của Dương thị, sau đó đi đến nói chuyện này với cha.

Trình Lai Hỉ đang uống trà trong phòng, nghe hắn nói xong liền vỗ bả vai hắn: "Bản thân ta cùng nương ngươi có ăn có mặc, ngươi có tiền muốn cho hiếu kính thì ta nhận, trong tay không có không cho cũng không sao, chứ nói cái gì mà không có rồi thiếu nợ này nọ".

Trình Gia Quý nói: "Lúc phân gia ở riêng con coi như cầm được nhiều tiền, nhưng bây giờ lại thành cái dạng này, nghĩ đến thật sự không còn mặt mũi nữa".

"Trước kia là đi đường quanh co rồi học được một bài học. Ta cùng nương ngươi không phải muốn huynh đệ các ngươi nhất định sẽ có đại phú đại quý, mà tối thiểu phải làm người ngay thẳng. Giống như cha ngươi đây, ta không có bản lĩnh bằng đại bá ngươi, cho nên cũng chỉ bình thường đem huynh đệ các ngươi nuôi lớn. Nhưng từ một miếng ăn đến một miếng nước các ngươi ăn từ trước đến nay đều là do lão tử đây kiếm được từ trong đất, cũng không thể so được với các giàu có, thế nhưng suy cho cùng tất cả vẫn là sự nỗ lực từ hai bàn tay mà nuôi bốn huynh đệ các ngươi trưởng thành. Làm người đừng luôn so sánh mình với ai, trong lòng ngươi không có trở ngại thì bản thân mình mới có thể xứng đáng với vợ con".

"Cha ngươi không biết nói chuyện, đại khái chính là ý tứ như vậy, nghe hiểu liền đi đi."

...............

Huân khói thịt khô không cần phải làm mấy ngày, chờ công việc bận rộn gần xong, Lưu Tảo Hoa liền trở về trông con gái. Hà Kiều Hạnh đem lạo xưởng thịt khô cột dây xong thì xem Trình Gia Hưng treo từng cái lên trên. Làm mọi việc hoàn thành, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, tính định nghỉ ngơi hai ngày thì nghe tin "con chồn" trộm gà mái nhà Đổng gia đã bị bắt được.

Thật đúng như Trình Gia Hưng đã nói, trộm là người trong nhà, chính Đổng Tiểu Lực đã làm việc đó.

Nửa năm trước Đổng Tiểu Lực đến nhà Trình gia ăn trộm bị Trình Gia Hưng bắt được, lần đó bị giáo huấn một bài học khá sâu sắc doạ đến hắn đủ sợ hãi, về sau xác định an phận được một thời gian nhưng hai tháng nay trong lòng lại ngứa ngáy. Lúc đầu nếu có thể vượt qua thì không chừng hắn đã thoát được cơn nghiện cờ bạc, nhưng hắn lại không vượt qua được.

Lúc đầu nghĩ không đến cá cược tiền nên chỉ đi nhìn xem.

Sau khi nhìn một thời gian thì cơn nghiện thèm thuồng chơi trỗi dậy, rồi hắn lại đặc biệt phát hiện các kết quả lật ra rất giống với những suy đoán trong lòng của hắn, điều này càng làm hắn thêm kiên định tin chắc rằng mình đã đổi được vận, xong lại nghĩ đến cứ đầu mùa đông là vận khí của hắn rất đỏ, năm ngoái cũng thế.

Trước kia trên người Đổng Tiểu Lực vẫn có chút tiền đồng, từ lần trước ăn trộm bị bắt hố lỗ trong nhà nên hắn trên cơ bản chưa từng nhìn thấy tiền nữa.

Không có tiền thì phải làm gì? Đương nhiên là ăn trộm đồ trong nhà để đổi tiền chứ sao nữa.

Sau khi nhìn quanh một vòng thấy không có đồ vật gì đáng tiền, hắn liền nảy sinh ý định vào chuồng gà, vì thế mới có chuyện nói là con chồn đã bắt mất gà.

Lần trước bắt trộm ba con gà đã tiêu hết sạch tiền, hắn còn biết không thể ăn trộm gà được nữa, nghĩ đến muốn kiếm lấy cái khác. Vợ hắn muốn che giấu, nhưng vợ chồng Đổng Đại Lực nghe được tin hắn lại đi đánh cược tiền đều bị tức đến nổi điên lên, sau đó nháo loạn đòi phân gia ở riêng. Bây giờ trước cửa nhà Đổng gia cực kỳ sôi động náo nhiệt, có nhiều người không ngại lạnh liền chạy đến nghe cho vui.

Trình Gia Hưng biết được vẫn là nghe từ đại ca hắn nói, Trình Gia Phú ở gần đây đến gánh nước thuận tiện nhắc đến chuyện này, nói Đổng Tiểu Lực đã nghiện tới mức độ không bỏ được rồi, thực ra phân nhà ở riêng mới tốt, khi chưa phân ra nếu hắn lại rơi vào một đống nợ nữa thì cả nhà lớn bé đều bị gom vào hết, một người cũng không thể thoát ra được. Nếu là phân gia rồi thì sẽ không ai cho hắn tiền chỗ dựa nữa, không chừng có thể thu liễm lại được một ít, chứ bây giờ nghĩ dù sao trong nhà cũng có cha nương và đại ca chống đỡ, hắn một chút cố kỵ cũng không có.

Đây là lần thứ hai hắn bị bắt vì trộm đồ, da mặt bây giờ còn dày hơn cả lần trước, chính là ý tứ vò đã mẻ không sợ rơi. Còn nói cái gì mà chỉ chơi vài ván nhỏ không được sao? Khắp thiên hạ có nhiều sòng bạc, bên trong có rất nhiều người như vậy, tại sao người khác có thể chơi mà hắn lại không được chơi? Cái gì mà đánh bạc sớm muộn cũng táng gia bại sản, nào có nghiêm trọng như vậy?

Trình Gia Hưng đứng ở trong sân nghe Trình Gia Phú nói, nghe xong ngẫm lại, mới nói: "Bọn đòi nợ không thèm quan tâm đến ngươi đã phân nhà rồi, người ta muốn là tiền, Đổng Tiểu Lực cứ tiếp tục chơi như vậy thì cha nương huynh đệ hắn sẽ không được bình an".

Hai thùng nước đã được múc đầy, Trình Gia Phú không vội vàng gánh đi mà còn hỏi hắn liệu có cách gì không?.

"Thật sự muốn hắn bỏ cá cược bạc là điều không dễ, chỉ có thể hù doạ hắn thật mạnh để hắn sợ đến mức biết dính vào cái này là không tốt, nếu hù doạ không được thì đã không còn cách cứu chữa rồi.......Đệ thấy dạng Đổng Tiểu Lực này, về cơ bản là hết thuốc rồi".

Cảnh tượng nhà Đổng gia từ cuối tháng chạp đã rất náo nhiệt hết lần này đến lần khác, bây giờ là đầu tháng giêng, Dương thị đang còn do dự không biết có nên về nhà mẹ đẻ một chuyến hay không, nàng nhớ đến nếu đi chỉ làm cho bầu không khí thêm xấu ngột ngạt hơn, mà không đi thì lại không thích hợp. Trái lo phải nghĩ nàng không thể quyết định được, vì vậy liền đi hỏi ý kiến của bà bà.

Hoàng thị nghĩ tới nhà kia của nàng: "Năm đầu tiên con gả đi, không có bất kỳ điều gì là nói vô lý cả, nếu cảm thấy về mà không được hoan nghênh thì hãy cầm một miếng thịt bao đường đến tìm tiểu di con ở Tiểu Hà thôn đi, nhờ nàng giúp đỡ tiện thể mang đồ con qua, lễ tới rồi cũng chẳng khác nào người đã tới ".

Cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn nữa, sau khi thương lượng với Trình Gia Quý, nàng đã làm như vậy. Vợ Trương gia giúp đỡ chạy đi một chuyến, còn mang theo lời nói trở về: "Nương ngươi không nói tốt xấu gì, nhưng ta vừa vặn gặp được đại tỷ ngươi, nàng tự mình nhờ ta nói vài câu, nói cho ngươi nếu cuộc sống trôi qua không tệ thì hãy trân trọng nó, vui vẻ mà sống trôi qua".

Dương thị gật đầu, lại cảm thấy đã làm phiền tiểu di, nên mời nàng ngồi xuống uống trà.

Dì cháu hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cũng kỳ lạ nên Dương thị kiếm chủ đề khác hỏi: "Yêu Muội đã định thân chưa?".

Vợ Trương gia nhớ đến cái pháo đốt kia liền đau đầu, bĩu môi một cái rồi lắc đầu: "Nàng chưa hẳn là người dễ nói chuyện, tính tình quá đanh đá, mồm miệng lại quá mức lợi hại. Nếu ta là bà bà, thì nhà ai sẽ cần loại con dâu này chứ? Cưới trở về chỉ sợ một khắc cũng không được yên ổn. Ta đi qua có khuyên nàng đừng khắc nghiệt với người khác quá, nàng còn không thích nghe đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info