ZingTruyen.Asia

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 87

PhanHuong301

Edit: Xíu

Có rất nhiều đồ khi chưa được nếm thử qua thì sẽ nhớ thương đến, nhưng khi đã nếm thử rồi thì cảm giác chính là à chỉ có vậy. Kẹo chữ đậu đường thuộc về loại này, nó bán chạy thuần tuý nằm ở sự mới lạ, ngụ ý may mắn trong hình thức, hoặc trừ khi người thích ăn đường đỏ trong này, còn bình thường thì không có việc hỉ, chúc thọ, chúc mừng tết sẽ không ăn cái này.

Bánh nướng lần này lại khác, cái nào mùi cũng thơm, nếu có một đĩa to trước mặt chắc chắn ngươi sẽ không ngừng ăn được, đó là sự kết hợp của mận khô, thịt mỡ heo, hành lá thái nhỏ. Sau khi nướng lên thì mùi thơm toả ra đậm đà, bên ngoài giòn, bên trong xôm xốp, cho dù Trình Gia Hưng mỗi ngày đều ăn cơm Hà Kiều Hạnh làm nhưng lần đầu nếm thử món này, trong lòng liền cảm thán: "Đây là loại bánh nướng thần tiên nào vậy?".

Trình Gia Hưng ở cùng chỗ sinh hoạt với Hà Kiều Hạnh hai năm, hắn thuộc kiểu hệ miễn nhiễm nhưng lại không chống cự được sức hút của nó, chứ nói chi đến những người khác.

Lần lượt có rất nhiều người đến hỏi.

Không chỉ có người ngoài, người trong nhà cũng thèm ăn giống vậy, người lớn thèm để trong lòng chứ đứa nhỏ thì không kìm nén được, Thiết Ngưu đã ăn qua một lần, về sau ban ngày thì nghĩ ban đêm lại mơ đến, nhớ nhung hai ngày chịu không được bèn lẻn đến nhà thúc thúc bên này, hắn hỏi thẩm thẩm bao giờ thì làm lại bánh nướng lần nữa? .

"Cháu chưa từng ăn qua món bánh nướng nào thơm ngon như vậy! Tay nghề của thẩm thẩm thật sự rất tốt, nếu nương cháu làm được một nửa của thẩm thì mừng rồi, mỗi ngày cháu có thể ăn tám vạn suất cơm, hai ba lần là sẽ trưởng thành thành người lớn".

Mặc dù Thiết Ngưu đã tám tuổi, còn cao khoẻ hơn lúc nàng mới vào cửa, nhưng dưới cái nhìn của nàng thì Thiết Ngưu vẫn chỉ là con nít đấy, nhìn miệng hắn nói, biểu cảm trên khuôn mặt, còn có cử chỉ khua tay múa chân nữa, Hà Kiều Hạnh nhịn không được bật cười.

Nàng vẫy vẫy tay với Thiết Ngưu: "Nào, đến đây cho thẩm thẩm nhìn kỹ cháu một chút".

Thiết Ngưu ngoan ngoãn đi về phía trước hai bước rồi xoay người một vòng, Hà Kiều Hạnh nhịn không được đưa tay bóp má hắn một cái: "Cháu thật đúng là bảo bối!".

Bảo bối gì đó đều không quan trọng, mấu chốt là bánh nướng thôi.

"Vậy thẩm thẩm gần đây có làm bánh nướng không?".

"Làm một lần thì không khó, nhưng muội muội cháu không ngửi được mùi thơm kia, vì con bé sẽ thèm ăn. Cho nên khi thẩm thẩm làm bánh thì Thiết Ngưu phải cùng tam thúc đi chơi một vòng với muội muội, dỗ dành đừng để muội muội làm ầm ĩ lên".

Thiết Ngưu còn hỏi: "Đông Cô muội ấy không thể ăn sao?".

"Muội muội còn nhỏ như vậy đương nhiên là không ăn được rồi".

................

Đứa nhỏ Thiết Ngưu này, là sự trung hoà giữa cha nương nó. Có thể giảng được đạo lý với hắn, đặc biệt là về sau lớn hơn một chút thì người có tính cách rất rõ ràng, có một phương diện rất giống nương hắn, đó chính là suy nghĩ muốn cái gì thì sẽ trực tiếp mở miệng. Ví dụ như lúc ngươi đang ăn đường, hắn nhìn thèm liền hỏi thẳng ngươi rằng, thẩm thẩm cháu có thể ăn một miếng không? Nhưng có một phương diện khác hắn lại không giống nương mình đó là sự khôn ranh khéo léo, nhớ kỹ, ngươi nếu không cho hắn, hắn sẽ không làm ầm ĩ với ngươi, và cũng không mang thù, nhiều lắm tự ôm bản thân mình trong chốc lát.

Hà Kiều Hạnh nói xong với hắn, để hắn chơi cùng Đông Cô còn mình ở nhà làm bánh. Quả nhiên Thiết Ngưu đã đi ra ngoài cùng Trình Gia Hưng nửa ngày, chờ bánh nướng ra lò để nguội một chút cho tan bớt mùi hương mới trở về.

Khó có được mở lò một lần nên Hà Kiều Hạnh làm rất nhiều, nhưng Thiết Ngưu cũng không tham lam, một tay cầm một cái rồi vẫy tay rời đi. Số bánh cong lại bị mấy đại nương đại tẩu nghe được tiếng gió nên chạy đến năn nỉ mua cho được, ngươi hai cái, ta ba cái, nàng năm cái, một lò thật không bán đủ.

Hà Kiều Hạnh thật vất vả mới để lại một bát cho Trình Gia Hưng, lần trước làm ra nàng nhìn thấy Trình Gia Hưng rất thích ăn món này.

Bánh Nướng Hoàng Sơn nổi lên như một trận gió ở Đại Dung Thụ thôn, trong một đêm người người đều nghe nói, bọn họ cũng không biết món này gọi là Bánh Nướng Hoàng Sơn, vì cùng trên trấn mở bán khác nhau nên người trong thôn gọi nó là bánh nướng giòn Trình gia. Một số người ăn xong mẻ lò nướng này còn không đã thèm, ảo não lúc trước vì ngại đắt mà không mua nhiều thêm mấy cái, còn về phần người không kịp mua được thì tất cả đều đang chờ mẻ nướng thứ ba.

Hà Kiều Hạnh lại không tiếp tục làm món này, quay đầu mượn lò nướng giày vò là ra nhiều món khác, lần này là làm món gà quay.

Món gà nướng này đối với Đông Cô cũng không tốt, Trình Gia Hưng đã dưỡng thành một thói quen, chỉ cần nghe nói vợ muốn dùng lò nướng là hắn sẽ cho con gái đi tiểu rồi ôm đi chơi, về nhà cũ cũng được, hay đi nhà đại ca cũng tốt, chỉ cần đừng đến sân nhà Chu gia tìm cảm giác ưu việt, gần đây người nhà Chu gia không muốn chào đón hắn, vì thế địa điểm mới nhất của hắn đó chính là dưới gốc cây đa cổ thụ trong thôn......

Gà nướng đối với Trình Gia Hưng cũng rất hợp khẩu vị, thực ra món này có chút dầu mỡ, nhưng thời buổi này chỉ có ngại ít thịt chứ làm sao chê thịt béo được? Nhất là món gà nướng da giòn xốp kia Trình Gia Hưng đặc biệt thích ăn, hắn giao con gái cho vợ rồi vẫy tay đi đến ngã tư đường ngồi xổm gặm, thấy người đi qua đường còn giơ hai cái tay cầm gà lên vừa ăn vừa nói hương vị này thật ngon biết bao, thấy người ta nhìn chằm chằm không dời mắt vào thịt gà của hắn, hắn còn bày ra dáng vẻ ta đây rất hào phóng mà đem phao câu gà đưa tới hỏi người qua đường có muốn ăn một miếng không?.

Hà Kiều Hạnh cảm thấy Trình Gia Hưng hắn sớm muộn cũng bị đánh, nhưng người trong thôn lại không thèm so đo với hắn. Đầu tháng 11, Lưu Tảo Hoa chuyển dạ, một năm này nàng nuôi dưỡng rất tốt nên sinh được một cô con gái nặng ước chừng bảy cân.

Tới đỡ đẻ vẫn là người đỡ đẻ cho Đông Cô ngày trước.

Thoạt nhìn Lưu Tảo Hoa này cũng không yêu thích lắm, bà mụ thiếu chút nữa đã chạnh lòng.

Thực ra Lưu Tảo Hoa càng thích con trai hơn, cũng may một năm nay thấy bộ dáng đáng yêu của Đông Cô, nghĩ đến tam đệ muội mới chỉ có một cô con gái mà đã rất yêu thương đau lòng để trước mắt, rồi lại nghĩ nhà mình tốt xấu gì cũng có một đứa con trai tám tuổi, vì thế dù đẻ đứa thứ hai là con gái cũng không sao.

Nghĩ như vậy nên nàng không còn xụ mặt ra nữa, mặc dù không cho bà mụ tiền thưởng nhưng cũng cho cầm trứng gà.

Quay đầu lại nghe thấy bà bà nói con gái này không hề nhẹ, ước chừng được bảy cân.

"Vậy gọi nó là Thất Cân đi".

Sau đó muộn một chút Hà Kiều Hạnh cũng tới đây một chuyến, khi nàng đến thì Lưu Tảo Hoa đã nghỉ được một giấc nên tinh thần nhìn cũng không tệ lắm, chị em dâu liền nói chuyện một hồi, Hà Kiều Hạnh cũng nghiêng đầu tới nhìn con gái của đại tẩu: "Nhìn dáng vẻ này Thất Cân cũng không tệ, trông rất mạnh khoẻ".

Lưu Tảo Hoa đã không còn nhớ kỹ bộ dáng lúc mới sinh của Thiết Ngưu là như thế nào nữa, chỉ biết tình huống lúc đó của hắn không tốt bằng Thất Cân bây giờ.

"Cô nhóc này vẫn là có phúc khí, chọn trong nhà lúc điều tốt liền đầu thai vào trong bụng ta".

Hà Kiều Hạnh mỉm cười gật đầu, lại nhớ tới Trình Gia Hưng đã nói hôm nay: "Chàng ngốc nhà ta nói, hắn hôm nay đi ra ngoài nghe các trưởng lão trong thôn nói mùa đông năm nay sợ sẽ lạnh, đại tẩu hãy chuẩn bị thêm mấy giỏ than, nữ nhân trong nhà vừa với sinh xong không chịu nổi lạnh đâu, mà Thất Cân còn nhỏ như vậy cũng sợ bị lạnh đó".

Than thứ đồ này, cho dù khi cần dùng không hết thì có thể cất trữ lại được để đó, nên sau khi suy nghĩ Lưu Tảo Hoa liền bảo Trình Gia Phú đi mượn xe bò vào trấn mua một ít than. Trình Gia Phú chỉ mua than, còn Trình Gia Hưng nghĩ nhiều hơn hắn, hắn khi còn nhỏ đã trải qua mùa đồng giá rét, rét lạnh đến chết người. Vì thế hắn không chỉ mua than hoa, mà còn đi mua thêm chút lương thực để đầy tràn nhà kho trong nhà.

Vải bông trước đó đã mua qua, chăn bông cũ đều được đem ra giặt lại, một nhà ba người nhà bọn hắn bao gồm cả cha nương quần áo bông đều giày ấm, Trình Gia Hưng bên này chuẩn bị khá đầy đủ, cho dù trời đông rét lạnh thật cũng không sợ.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng Trình Gia Hưng, Hà Kiều Hạnh bao gồm cả Lưu Tảo Hoa, bọn hắn đều hy vọng mùa đông này không đến quá lạnh.

Kết quả là vào giữa tháng 11, bản địa nghênh đón một luồng khí lạnh, trong vòng một đêm nhiệt độ không khí đã giảm xuống hơn mười độ. Trình Gia Hưng cảm thấy không khí không ổn là lúc nửa đêm mắc tiểu rời giường cầm bô đi tiểu, ổ chăn bên ngoài so với bình thường lạnh hơn rất nhiều. Hắn giải quyết nỗi buồn xong còn bước đến bên cửa sổ, thật sự là lạnh cóng không chịu được. Lúc Trình Gia Hưng thức dậy động tĩnh hơi lớn một chút nên đã đánh thức Hà Kiều Hạnh dậy, hỏi hắn hiện tại là mấy giờ ?.

"Ước chừng khoảng trước sau giờ tý, vợ nàng có lạnh không?".

Hà Kiều Hạnh hỏi hắn làm sao?.

Hắn nói: "Ổ chăn bên ngoài giường lạnh đến phát cóng".

Từ đầu mùa đông đến nay, Hà Kiều Hạnh không dám để con gái ngủ một mình trong cũi giường nhỏ nữa, sợ con đạp bị chăn bông đè lên. Hai tháng nay bọn họ đều mang theo Đông Cô ngủ cùng, đôi khi cảm thấy việc có thêm em bé thật phiền phức, nhất là lúc bà bà bận rộn không giúp đỡ được, hai vợ chồng muốn thân mật với nhau không được tiện lắm. Nay nhiệt độ hạ xuống hai người liền cảm thấy rất may mắn, may mà đưa con đến ngủ cùng, nếu không gặp thời tiết này chỉ sợ sẽ mang bệnh.

Giường bọn hắn chính là hai chăn bông đóng chồng lên nhau nên không cần thêm vào nữa. Hà Kiều Hạnh ôm con gái xi tiểu xong rồi lại lên giường đi ngủ.

Bởi vì mùa đông năm nay không làm buôn bán nên hai người người ngủ một giấc đến trời sáng choang, Trình Gia Hưng xuống giường trước đốt chậu than rồi bưng lên phòng cho ấm để vợ và con gái dậy mặc quần áo, còn hắn đi nhà bếp nhóm lửa nấu nước nóng hấp trứng hoa.

Hà Kiều Hạnh nghe thấy tiếng kéo chốt thanh cửa, đoán chừng người đang đứng ở ngoài cửa, chợt nghe thấy một tiếng hô thấp.

"Làm sao vậy?".

Trình Gia Hưng nói tuyết rơi: "Trong sân chúng ta đóng một tầng lớp tuyết mỏng".

Hà Kiều Hạnh cũng không ngờ rằng từ sau khi mình xuyên qua đây trải qua mười mấy mùa đông mới thấy được tuyết hai ba lần, chẳng qua đó chỉ là lớp mỏng phủ trên mái nhà. Mùa đông ở bản địa thực ra rất lạnh, chính là cái loại lạnh ẩm ướt có thể tiến vào đầu khớp xương, trời không mưa nhưng sương mù cũng dày, dù vậy trời vẫn ít có tuyết rơi. Không nghĩ tới hôm nay mới tháng 11 mà lại có tuyết rơi, lúc Hà Kiều Hạnh đang còn mê man thì Trình Gia Hưng đã quay lại đứng ở cửa nói: "Ta đi nấu nồi nước nóng thuận tiện làm chút đồ ăn cho Đông Cô, cũng nấu cho nàng hai cái trứng.......Chờ hai người ăn xong ta đi đến đầu cha nương bên kia nhìn xem sao".

"Chàng ăn cái gì?".

"Ta sẽ chôn củ khoai lang đỏ trong lòng bếp rồi ăn nó".

"Chỉ ăn củ khoai lang thôi sao?".

"Trước ăn tạm một chút, chờ lát nữa ta ở bên cha nương về thì nàng hãy làm cho ta bát mì".

Hà Kiều Hạnh gật gật đầu, nàng vẫn nằm ở trong phòng một lúc, còn về phần Trình Gia Hưng thì trước tiên đốt lửa bếp lò lên, hấp trứng, nấu nước nóng, rồi hắn lại cầm một cây chổi lớn quét sạch lớp tuyết mỏng trên sân, trong khi quét tuyết thì thỉnh thoảng đi vào bếp thêm vài cành củi khô.

Hà Kiều Hạnh mặc quần áo dày cho Đông Cô khiến cô nhóc tròn ấm như quả bóng, lại thêm chiếc mũ trên đầu cùng với hai lỗ tai đều được che kín, nhìn không có vấn đề gì nữa nàng mới ôm con ra ngoài nhìn xem.

Bên ngoài ngược lại không giống một mảnh trắng xoá của mùa đông phương bắc, xa xa có thể nhìn thấy các lớp tuyết đang bám trụ trên cành cây, nóc nhà cũng trắng xoá. Đông Cô lần đầu trông thấy cảnh tượng như vậy, cô nhóc chuyển tròng mắt nhìn một lát, rồi mới đem mặt chôn trên người nương, Hà Kiều Hạnh sờ đỉnh mũ đầu của con: "Lạnh à? Nương mang con đi vào nhà bếp, ở đó ấm áp hơn".

Lúc hai ngươi đi qua, Trình Gia Hưng đang pha nước nóng, Hà Kiều Hạnh ôm rửa mặt lau tay cho con gái, sau đó bưng trứng hấp cho nàng ăn sáng ở đây. Khi nàng cho con ăn thì Trình Gia Hưng vội vàng đi đến bên kia xem cha nương, bây giờ điều kiện gia đình tốt hơn, quần áo bông dày ấm áp, chăn bông may cũng nặng dày cho nên ban đêm nhiệt độ đột ngột giảm xuống cũng khiến ai bị đông lạnh. Hoàng thị vừa rồi đi đưa canh cho Lưu Tảo Hoa ở cữ, Lưu Tảo Hoa ở trong phòng ăn, còn nàng đứng ở bên ngoài cùng người qua đường nói chuyện.

Trình Gia Hưng thấy tinh thần cha nương đều tốt nên rất yên tâm, sau đó mới biết đêm qua có rất nhiều người bị bệnh cảm lạnh, còn có người phải đi đến đại phu thăm khám. Trình Gia Hưng sợ ra ngoài dính bệnh nên có một đoạn thời gian liên tiếp không đi ra ngoài mà ở nhà.

Đợt không khí lạnh lần này rất khốc liệt, lạnh mấy ngày sau không có xu hướng ấm dần lên, không những thế còn kéo theo cơn mưa liên miên năm sáu ngày liền, các hương thân bị cảm lạnh không ít, nghe nói còn có người vốn đang mang thai, kết quả là ban đêm bị cảm lạnh trúng gió, một lần bệnh đã khiến đứa bé trong bụng rớt mất.

Nhà nghèo trong thôn sợ nhất là mùa đông, trời nóng thế nào cũng không sợ vì nóng quá sẽ cởi quần áo ra cho mát, nhưng trời lạnh thì bọn họ sẽ không có quần áo để mặc, muốn đốt lửa sưởi ấm thì phải có củi với than.

Mùa đông năm nay, những gì bước ra khỏi phòng nhìn thấy đó chính là mưa rơi rả rích liên miên, gặp người thì đều nghe thấy tiếng phàn nàn không dừng.

Bởi vì trời rét lạnh đậm nên nhóm người nông dân phải thêm tiền mua chăn bông và than củi, những năm qua ở thời điểm này thì giá thịt sẽ tăng lên, nhưng năm nay người làm thịt khô, lạp xưởng không có nhiều, cho nên đồ tể thu mua con heo thì dễ bán thịt heo ra lại khó. Số lượng người mua thịt trong thôn ít hơn những năm trước rất nhiều, sinh ý buôn bán trên trấn vẫn diễn ra như thường, ở đây có nhiều hộ gia đình giàu có nên không bị ảnh hưởng quá lớn.

Về phía nhà Trình gia bên này, bởi vì năm nay Lưu Tảo Hoa mang thai không có người nuôi cho heo ăn, nhị phòng thì khỏi phải nói, đầu năm bỏ vợ nên cũng không có người, vì vậy chỉ có hai con Hoàng thị nuôi. Heo nuôi một năm trong nhà dù được cho ăn no thì cũng chỉ được 200 cân, Hoàng thị nuôi chính là muốn cấp thêm trong nhà miếng thịt ăn nên không có gọi người đến thu mua. Mắt thấy trời tạnh mưa, nàng liền bảo Trình Lai Hỉ đi đến sân tam hợp viện thương lượng với Trình Gia Hưng chuẩn bị đem hai đầu heo cùng nhau giết mổ, trước ăn canh tiết heo, còn thịt thì chia cho bốn người con trai mỗi đứa một phần.

Trình Gia có mấy năm chưa từng giết heo, nghe nói năm nay muốn giết heo nên Trình Gia Hưng còn rất hăng hái.

Trình Gia Quý lúc đầu nghĩ muốn khuyên cha nương bán bớt một con, bán xong mình cầm tiền cũng tốt, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe lão nương tính toán các khoản.

Hai con heo sống cộng lại được 400 cân, trừ bỏ xương cốt cùng xuống nước còn lại cũng không được bao nhiêu, chia bốn phần thì mỗi nhà mới được mấy chục cân thịt, tính toán ra như thế, nếu bán một con thì thật không còn cái gì để chia cho.

Nghe nương nói vậy, Trình Gia Quý không còn tiếc nữa, liền sửa miệng hỏi tính lúc nào sẽ mời đồ tể đến giết mổ?.

Lúc nào mời đồ tể thì phải nhìn xem đồ tề lúc nào có ngày rảnh rỗi, vẫn là Trình Gia Hưng nhớ tới đường thúc Hà Bảo Căn mổ heo bán thịt của nhà Hà Kiều Hạnh, vì thế hắn nhân ngày thuyền Hà gia ra sông đi đến bên kia một chuyến, cùng Bảo Căn thúc thương lượng qua quyết định trung tuần tháng chạp, khi đó giết heo xong muốn làm thịt khô hay lạp xưởng cũng vừa thuận tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia