ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 86

PhanHuong301

Edit: Xíu

Sau đó nghe từ trong miệng của Hoàng thị biết được tên đại danh Thiết Ngưu đã được quyết định, gọi là Trình Thủ Tín. Mặc dù có tên đại danh nhưng tạm thời không dùng đến, dù sao người trong nhà đều là trưởng bối của hắn, cũng đã quen thuộc gọi hắn bằng tên nhũ danh.

Lại nói đến Chu Hoành Chí bên kia, cho dù trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cắn răng lo liệu chuyện học đường. Nói là học đường, thực chất đó chính là phòng cũ được phá dỡ cải tạo thành lớp học chữ, người Chu gia đem phòng kia từ trong ra ngoài dọn dẹp một lần, rồi kê thêm mấy cái bàn, cái ghế để bên trong và một tấm án thư cho phu tử Chu Hoành Chí sử dụng.

Có nơi dạy học, người Chu gia mới đi đến các nhà nói cho họ biết rằng người đọc sách nhà bọn hắn đã trở về muốn tạo phúc cho hương thân nên xây dựng học đường. Còn nói học đường Chu gia nhà bọn hắn so với mười dặm tám thôn quanh đây là thu học phí rẻ nhất, một năm chỉ mất mấy trăm văn tiền, nếu không có tiền, cũng có thể cầm củi gạo trứng gà đến đổi.

Có người thắc mắc hỏi hắn tại sao không đọc sách nữa?.

"Học đường trên trấn luôn luôn dạy những cái kia giống nhau, phu tử chính là đem một số vấn đề giảng đi giảng lại, hắn ở trên trấn học nhiều năm, những cái đã biết đều biết, vì thế nghĩ muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình nên liền về thôn mở cái học đường dạy trẻ con trong thôn đọc sách biết chữ".

Người trong nhà không thể bôi đen làm mất uy tín của hắn nên khi được hỏi thì đều trả lời một cách uyển chuyển hơn, các hương thân nghe cũng hiểu: "Chu Hoành Chí lại không thi đậu tú tài? Đây là lần thứ mấy rồi?".

"Lẽ ra không tới phiên chúng ta lắm miệng, nhưng nhà các ngươi đã bỏ vào nhiều tiền như vậy, làm sao không nhìn ra đây là cái động không đáy mà vẫn còn năm này qua năm khác đều đi ném tiền vào thế?"

"Đúng, đúng vậy, nghe nói làm gì cấp bậc cũng kém, chỉ có đọc sách mới là phẩm chất cấp bậc cao, trong nhà có người đọc sách thì cực kỳ thể diện nở mày nở mặt đó. Nhưng sách đâu phải dễ đọc như vậy? Trước kia nhìn Chu Hoành Chí rất thông minh, hiện tại nhìn so với nông dân chúng ta thông minh hơn một chút, nhưng đi ra ngoài không thể so sánh được với người khác. Nếu là nhà ta, thì đã sớm để hắn đi con đường khác rồi, hoặc chuyển đổi sang nghề khác không được sao? Chẳng hạn như đi làm công nhân phòng thu chi, hay đi chép sách thư pháp quạt tranh cho người ta, tại sao cứ phải nhất định phải thi lấy công danh chứ? Cha nương ngươi nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi, tại sao ngươi không đi thuyết phục, khuyên bảo một chút?".

Người đến kêu gọi là Chu Hoành Vận, đệ đệ ruột của Chu Hoành Chí, suy nghĩ trong lòng hắn cũng giống như lời nói của mấy người trong thôn, nhưng người trong nhà không muốn từ bỏ. Nếu chỉ cần nhận biết mấy chữ thì đã sớm không cần đọc sách lâu như vậy, đại ca hắn đọc sách chính là muốn khảo thí lấy công danh tú tài. Kiên trì trong nhiều năm với bỏ vào không ít tiền bạc sắp đến lúc thành rồi từ bỏ, ai sẽ cam lòng đây?.

Chu Hoành Vận nói: "Ca ta nói chỉ cần có thể thi đậu tú tài thì về sau mỗi năm đều có thể lãnh được hạt gạo thóc trở về, tú tài công gặp quan được miễn quỳ gối".

Hắn nói như vậy, liền có người bên cạnh khoát tay.

"Ngươi cho rằng ta chưa bao giờ nhìn thấy qua tú tài sao? Trong thôn gia đình nhà mẹ đẻ vợ ta có một người, nghe nói tú tài có thể được nhận lương thực, nhưng phải khảo thí, hàng năm đều phải kiểm tra, thi xong rồi ấn theo theo đẳng cấp thứ tự mới được phát lương thực, nếu là hạng cuối thì cái gì cũng không có. Còn phần nói gặp quan không phải quỳ.....Thì có ích gì? Chúng ta là dân chúng thấp cổ bé họng có mấy lần đến nha môn đây? Huyện lệnh đại nhân thời gian vào trấn còn ít đến đáng thương, chứ đừng nói chi đến việc vào thôn ".

Sau khi trò chuyện, Chu Hoành Vận gần như im bặt, trên đường trở về hắn vẫn còn đang suy nghĩ có phải nên nói chuyện tâm sự với ca của hắn hay không, để ca ấy có nhiều dụng tâm dạy dỗ cẩn thận hơn, cố gắng đem học đường trở nên thịnh vượng phát triển hơn.

Học đường này nếu có thể làm tốt, chí ít hắn có thể nuôi sống được chính bản thân mình, nếu không tốt, trong nhà còn phải bỏ tiền ra cung cấp cho hắn.

Sau mấy ngày vận động liên tiếp, học đường nhà Chu gia miễn cưỡng tuyển được 8 đứa trẻ, hầu hết các gia đình trong thôn không có tiền nhàn rỗi phung phí, nghe nói đọc sách mất tiền chỉ sợ trốn còn không kịp. Cho dù không lo ăn uống cũng không cung cấp nổi cho cả nhà đi học, bọn họ chỉ chọn một hai người con thông minh đưa qua, dù sao cả nhà có một người biết chữ cũng đủ dùng rồi. Trong tám đứa trẻ này thì Trình gia chiếm một nửa trong số đó, không riêng gì chi nhà Trình Lai Hỉ, mà nhà Trình Lai Tài thời gian gần đây cuộc sống sung túc hơn.

Chu Hoành Chí thông báo đến các nhà, nói qua xong năm mới chính thức nhập học, ấn định ngày khai giảng đó là ngày mười sáu tháng giêng. Thời gian lên lớp chỉ buổi sáng, mỗi ngày buổi sáng hắn sẽ dạy tập đọc tập viết biết chữ, còn buổi chiều học trò có thể về nhà giúp đỡ việc, hắn cũng phải chuẩn bị để khảo thí tú tài....Sau khi đem quy củ nói ra rõ ràng, hắn lại báo cho các nhà trước ngày 16 tháng giêng đem tiền học phí đến nộp, còn về phần văn phong tứ bảo thì không cần chuẩn bị, giai đoạn vỡ lòng này chỉ cần khua tay múa chân là được.

Về chuyện này Trình Gia Phú chịu trách nhiệm, Thiết Ngưu ngay lập tức cũng biết chuyện này, nghe nói trong đám đi học có mấy đường huynh đệ trong nhà nữa nên hắn liền yên tâm hơn rất nhiều. Sau khi đem lòng bất an lo lắng đè xuống thì sự phấn khích háo hức lại nổi lên.

Chính bởi vì điều kiện ở nông thôn nghèo đói nên việc đọc sách biết chữ quá xa vời với bọn họ, cho nên có rất nhiều người đều khao khát mơ ước điều này.

Chân chính bước vào học đường mới phát hiện đọc sách không phải dễ như chuyện đùa, nhưng có thể đi vào học cũng đủ làm người ta vui vẻ, hạnh phúc rồi. Đặc biệt là Trình Gia Phú còn cùng con trai tám tuổi của hắn nói một tràng dang đại hải, nào là ở nông thôn có cơ hội đi đọc sách biết chữ không nhiều, cho nên hắn hãy biết tận dụng quý trọng cơ hội này mà học cho tốt đừng lãng phí tiền bạc. Còn nói các nhà giàu bên ngoài mua nha hoàn thì nha hoàn bình thường có giá trị 5 lượng, 8 lượng bạc, nếu biết đọc sách biết chữ thì giá sẽ lên 20 lượng bạc. Có học vấn là điều rất tốt, đặc biệt là ở vùng nông thôn, người biết đọc sách viết chữ thì người khác nói chuyện đều khách khí, lịch sự hơn với ngươi.

Giống như những người đó trong thôn, ngoài miệng thì nói rằng Chu gia đã thua thiệt khi tiêu vào người Chu Hoành Chí rất nhiều máu, nhưng khi chân chính đối mặt với Chu Hoành Chí thì có ai không khách khí nói chuyện đâu chứ? Hắn có thể đọc viết, một bụng học vấn, người khác gặp chuyện còn đến nhờ hắn phân xử, rồi lại nghe nói nhà họ Chu rốt cuộc có cái người đọc sách.

Mấy năm trước, Trình Gia Phú cũng không bao giờ nghĩ tới rằng con trai mình sẽ có cơ hội được đi học.

Bây giờ cơ hội nằm ở ngay trước mắt, Trình Gia Phú đưa tay đập lên bả vai Thiết Ngưu mấy cái, yêu cầu hắn phải cố gắng chăm chỉ hơn, còn dám tới học đường quậy phá thì sẽ đánh vào mông hắn.

Sau khi giáo huấn xong con trai, ngày sinh đẻ củ vợ đã đến gần, Hoàng thị gần đây không có mỗi ngày chạy đến cùng học nói học tập đi đường với Đông Cô nữa, mà đem trong tâm chú ý vào người con dâu cả, chuẩn bị tinh thần đợi ngày nàng sinh rồi chăm sóc nàng việc ở cữ.

Vào thời điểm này năm trước, Trình Gia Hưng và Hà Kiều Hạnh đang thảo luận nên làm buôn bán đồ ăn gì vào dịp tết, năm nay có làm hay không làm thì vẫn còn đang do dự, cuối cùng sau khi suy nghĩ liền từ bỏ. Mặc dù nói không làm buôn bán, nhưng Hà Kiều Hạnh lại không chịu ngồi yên, ngay trong tháng 10 nàng bảo Trình Gia Hưng đi tìm người làm một cái lò nướng trong bếp nhà mình, có cái này thì sẽ làm được rất nhiều thứ.

Sau khi lò nướng có thể sử dụng, Hà Kiều Hạnh ôm con gái ngồi xe bò đi vào trấn.

Chuyến đi này không chỉ mua bông vải mà còn mua thêm một đống nguyên liệu nấu ăn. Nàng đặc biệt đi mua mận khô, mè trắng (vừng) cùng đường mạch nha, về nhà liền xay bột mì chuẩn bị trộn với thịt mỡ heo, hành lá xắt nhỏ để chờ một chút nữa làm bánh nướng, đây không phải là loại bánh nướng thời bây giờ bản to trắng tinh, mà bánh nổi danh ở đời sau gọi là Hoành Sơn Bánh Nướng****. Mẻ thứ nhất sau khi ra lò, Trình Gia Hưng không kịp chờ để nguội đã bỏ vào miệng cắn một miếng, răng rắc giòn tan.

Nói thế nào nhỉ?

Nó vừa giòn vừa xốp, mùi thơm vẫn còn lưu lại trong miệng.

Ăn một miếng mắt Trình Gia Hưng đã sáng lên, hắn cười hì hì đem phần còn lại vào miệng, đang định nói rằng thứ này nhất định sẽ bán chạy! So với bánh nướng, bánh bao thịt, màn thầu của các nhà khác đều ngon hơn! Nếu ở trong tiệm làm hai cái lò nướng thì vừa làm vừa bán cùng lúc nghĩ thấy thật tốt.

Lời còn chưa kịp nói ra thì con gái mập mạp của hắn đã bị mùi hương thơm hấp dẫn thèm thuồng chảy nước miếng, vốn tưởng rằng đương cha sẽ hiểu ý, ai biết rằng lão cha thối này đã đút miếng bánh còn lại vào trong miệng mình, con gái căn bản là cái rắm.......

Oa một tiếng, Đông Cô khóc.

"Muốn ăn! Muốn!".

..............

Trình Gia Hưng a một tiếng bảo nàng há miệng, duỗi tay sờ sờ cái răng sữa bên trong của con gái mập, tràn đầy đồng tình nói: "Cái này căn bản không ăn được mà! Tổ tông đừng khóc! Cha chưng cho con cái trứng! Chúng ta ăn trứng được không!".

Nghe đến trứng, Đông Cô liền tự so sánh đồ nương hay đút cho ăn với thứ màu vàng trơn bóng lấp lánh đó.

Ngày thường ăn cảm thấy rất ngon mỹ mãn, nhưng căn bản không có mùi thơm như bánh mà cha đang ăn, Đông Cô quay đầu lắc lắc như trống bỏi, thịt trên má đều rung lên: "Con không!".

Cô nhóc mở to đôi mắt nhỏ nhỏ ngấn nước nhìn Trình Gia Hưng, trên mặt biểu tình thật là vô cùng đáng thương.

Trình Gia Hưng che một bên ngực, cứng rắn trong lòng nói: "Cho dù con khóc ngất đi cũng không được, hay cha mang con đi ra ngoài chơi một lúc, chúng ta đến sân nhà Chu gia chơi nhé".

Trình Gia Hưng bồng Đông Cô mang nàng bay cao, đùa chơi một hồi lâu mới khiến cô nhóc quên đi mùi hương vừa rồi. Hà Kiều Hạnh vừa mới đem bánh nướng trong lò ra, nghiêng đầu quay lại thì không thấy đôi cha con dở hơi kia đã biến mất đi lúc nào.

Không nhìn thấy hai cha con bọn họ, nhưng lại thấy Dương Nhị Muội đi ngang qua ruộng rau, Hà Kiều Hạnh vẫy vẫy tay, gọi nàng một tiếng.

Dương Nhị Muội cõng một cái giỏ sau lưng, nàng vừa mới ra khỏi nhà thì nghe thấy Hà Kiều Hạnh gọi, cho nên liền đi vài bước lại đây: "Đệ muội gọi ta có chuyện gì vậy?".

"Ta vừa rồi mới làm bánh nướng, tẩu tử cầm lấy vài cái ăn đi".

Nói xong nàng đi tìm giấy gói dầu, gói lại bốn cái.

Những chiếc bánh nướng Hà Kiều Hạnh làm rất nhỏ, một cái còn không to bằng lòng bàn tay của nữ nhân, cho Trình Gia Hưng gặp một cái đã hết đi phân nửa, cho nên dù là bọc bốn cái nhìn cũng không có nhiều, nhưng mùi thơm kia lại rất biết mời gọi người. Dương Nhị Muội nhận lấy, nhận xong nàng không lấy ra ăn mà đều cất mang về.

Hà Kiều Hạnh nghĩ chờ một lúc Trình Gia Hưng quay về để bảo hắn mang đi cho cha nương còn có đại ca cũng đưa vài cái cho mọi người nêm thử.

Nhưng Trình Gia Hưng không có nhanh như vậy trở về, hắn đang ở bên sân nhà Chu gia đả kích người khác đấy.

Đông Cô đã học tập đi đường trước đó mấy tháng, hiện tại đã làm chủ nắm giữ được thăng bằng có thể tự đi lại một mình mà không cần người đỡ. Nhưng bởi vì mùa đông ăn mặc khá nhiều nên không cử động được chân linh hoạt, vì thế gần đây bước đi trông giống như con vịt nhỏ. Giống cái gì cũng tốt, chí ít nàng đã biết đi đường, đồng thời đi được ổn định. Chu gia hai đứa con trai kia so với con hắn còn lớn hơn một chút mà hiện tại vẫn còn phải vịn tường đi.

Nhìn thấy Trình Gia Hưng lui ra xa mấy bước rồi vẫy tay với con gái, Đông Cô quả nhiên chậm rãi bước tới, nàng dâu nhà Chu gia tức khắc trở nên buồn bực.

Hà Kiều Hạnh cảm thấy con gái biết đi đường sớm là do hai chân khoẻ và biết giữ cân bằng tốt, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, lúc này mọi người chỉ có thể quy kết mọi thứ là do thông minh hay không thông minh.

Học lăn học bò học đi đường nhanh chính là thông minh, và nói chuyện sớm cũng thông minh.

Dạy nhiều lần vẫn không được chính là đồ ngốc.

Xét về mức độ dinh dưỡng ở thời đại này mà nói thì trẻ một tuổi đã tập đi đường không tính là muộn, nhưng đổi lại là người nào mà nhìn thấy đứa trẻ nhà khác còn nhỏ hơn một tháng tuổi đã có thể tự mình đi được, trong khi con nhà mình vẫn còn vịn tường......Cái khoảng cách chênh lệch tâm lý này thật không hề nhỏ chút nào.

Người xem náo nhiệt vậy quanh sang đây đều cho rằng con gái Trình Gia Hưng thật sự thông minh, bộ dáng cũng rất đẹp.

Con dâu Chu gia ngoài miệng khó mà nói được cái gì, đành phải ở trong lòng hừ một tiếng: Đây không phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao!.

Theo như lời đời sau nói, Trình Gia Hưng chính là người thích nghe nịnh hót, hắn ở bên sân nhà Chu gia nghe người ta nói đủ rồi, ước chừng con gái đã đói nên ôm con trở về. Trở về liền thấy trứng hoa đã hấp xong, Hà Kiều Hạnh ôm cho con ăn, để Trình Gia Hưng cầm bánh nướng đưa đi cho cha nương và đại ca bên kia. Trình Gia Hưng cầm bánh nướng không dám lộ ra trước mặt con gái, trực tiếp vội vàng đi ra cửa, cầm đi cho cha của hắn thưởng thức.

"Loại này ngon, hương vị còn ngon hơn món kẹo chữ đậu đường năm trước con làm".

"Đó là do cha thích ăn mặn miệng, nên cảm thấy kẹo chữ đậu đường không ngon, bây giờ Hương Di Phường bán rất tốt, ngày thành thân, chúc thọ đều sẽ đi mua hai cân".

Lời này Trình Lai Hỉ tin tưởng, hắn gật đầu, lại cầm bánh nướng cắn thêm một miếng rồi hỏi: "Vậy thì các ngươi chuẩn bị đi vào huyện thành mở cửa hàng làm ăn rồi sao? Bán cái này à?".

"Đây là làm thử để nếm hương vị, còn việc mua bán vẫn còn sớm, con cùng Hạnh Nhi đã thương lượng mấy lần, năm nay sẽ không có kế hoạch buôn bán, chuyện về sau thì qua năm rồi nói. Tiền thứ này kiếm không hết, hiện tại chúng con cũng không thiếu". Trình Gia Hưng đặt bánh nướng xuống rồi chạy đi một chuyến đến nhà đại ca, trở về nghĩ đến không biết hôm nay ông nội Hà gia có đi thuyền không, hắn liền ôm ý định đi ra bờ sông xem, chiếc thuyền đánh cá nhỏ của Hà gia thật đúng là đang nổi trên mặt nước, Trình Gia Hưng vẫy vẫy tay ra hiệu cho người đưa thuyền dựa gần vào bờ, rồi lấy túi giấy dầu trong ngực ra đứ tới.

.............

Ý tưởng làm món bánh nướng này là để người nhà nếm thử với chuẩn bị cho việc buôn bán sau này, dù sao nàng cũng sẽ làm mấy thứ ra trước rồi để Trình Gia Hưng so sánh, sau đó sẽ quyết định làm gì sau.

Kết quả là lúc Hoàng thị đang ăn, mấy người đang đứng nói chuyện phiếm ở đó ngửi thấy mùi hương rồi hỏi nàng một đống lớn nhỏ.

Nàng nói đó là bánh nướng bình thường thôi, nhưng mọi người khẳng định rằng bánh nướng bình thường không thơm như vậy.

Lại nghe nói là Hà Kiều Hạnh làm nên càng muốn nếm thử.

Hoàng thị tốt bụng bẻ từng miếng nhỏ cho người khác nếm thử, lần này nếm xong lại khiến người ta cứ thèm mãi đến nửa ngày. Có người thật sự nhịn không được bèn chạy đến sân tam hợp viện bên kia tìm Hà Kiều Hạnh, hỏi nàng bánh nướng bán thế nào? Bao nhiêu tiền một cái.

Hà Kiều Hạnh quay đầu nhìn Trình Gia Hưng, Trình Gia Hưng nói rằng không bán nó.

Lúc trước mở lò nướng một mẻ kia làm cho Đông Cô náo loạn khóc một trận, thật vất vả mới đối phó cho qua, giờ lại tới nữa?.

Dù sao đều đã nếm qua rồi, tạm thời dừng đến đây thôi.

***Hoành Sơn Bánh Nướng, gọi tắt là bánh nướng, món này Hà Kiều Hạnh sẽ làm bán trong cửa hàng ở các chương sau, đây là hình ở bánh này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info