ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 83

PhanHuong301

Edit: Xíu

Lúc Hà Kiều Hạnh đi qua, đường muội của nàng Hà Tiểu Cúc vừa nấu xong một nồi thức ăn heo đang mang đi vào chuồng cho heo ăn. Vì chuồng gà chuồng heo của Chu gia đều ở phía sau nhà nên khi Hà Kiều Hạnh đến Hà Tiểu Cúc không biết.

Vẫn là nghe tiểu cô Chu Hồng Nhi gọi một tiếng, Hà Tiểu Cúc vội vàng thêm thức ăn cho heo rồi chạy nhanh đi ra trước nhà với chiếc thùng không.

"Hạnh Nhi, sao tỷ đến đây?".

Hà Kiều Hạnh nâng chiếc bát nhỏ đang cầm trong tay lên nói: "Ta mới làm món tôm lạnh, bưng đến cho muội nếm thử. Đáng lẽ nên đến sớm nói chuyện với muội, nhưng trong nhà bị trộm tới cạy khoá nên mất chút thời gian lo lắng chuyện này, bây giờ đã bắt được kẻ trộm rồi nên ta mới có thời gian đến đây".

Hà Tiểu Cúc đặt thùng xuống, múc nước rửa tay, rửa sạch tay mới đưa tay nhận bát tôm lạnh đường đỏ Hà Kiều Hạnh mang đến. Nàng cũng không trực tiếp bỏ vào miệng nếm thử mà bưng đi đến đặt trên bếp lò. Khi nàng đi cất đồ thì tiểu cô Chu Hồng Nhi đã quấn lấy bên người Hà Kiều Hạnh hỏi: "Trình tam tẩu, nhà tẩu gần đây không làm buôn bán gì sao? Việc buôn bán kẹo chữ đậu đường đã làm năm trước, bây giờ đến tháng 5 rồi, làm sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?".

"Việc buôn bán không có quan trọng bằng con gái, trước mắt ta chỉ có thời gian chăm sóc con mà thôi".

"Không phải còn có bà bà tẩu giúp đỡ hay sao? Chậm trễ cái gì cũng không thể làm chậm trễ chuyện làm giàu".

Hà Kiều Hạnh mím môi cười nói: "Hai năm trước kiếm được một ít, hiện tại vẫn còn đủ tiêu cho nên cũng không cần phải vội vàng". Đang nói thì Hà Tiểu Cúc cất đồ xong đi ra, Hà Kiều Hạnh nói nàng có chút lời riêng muốn nói với đường muội nên lôi kéo Hà Tiểu Cúc đi ra ngoài. Hai người ra khỏi sân nhà Chu gia, đứng bên cạnh bờ ruộng bắt đầu nói chuyện.

Bởi vì đường tỷ muội các nàng không ở chung một sân nên lúc trước gặp mặt cũng không nhiều lắm, nên không có nhiều phần thân cận. Đột nhiên muốn thân thiết nhiệt tình nói chuyện cũng xấu hổ, Hà Kiều Hạnh cứ việc nói thẳng: "Sau khi Bảo Căn thúc đồng ý hứa muội gả cho Chu Tiểu Thuận, trong nhà cũng đã nói chuyện qua với ta, nói chúng ta tỷ muội một nhà có thể gả đến cùng một cái thôn đó là duyên phận. Ta tới đây trước, lại làm tỷ tỷ, nên sẽ chăm sóc giúp đỡ muội nhiều hơn."

Hà Tiểu Cúc ngượng ngùng cười nhìn nàng: "Trước khi thành thân có chút không nỡ, vì nghĩ đến Hạnh Nhi tỷ ở bên này nên mới yên tâm quyết định".

"Muội gả lại đây cũng được nửa tháng rồi, Chu Tiểu Thuận hắn đối xử với muội như thế nào?".

Hà Tiểu Cúc gật đầu nói rất tốt.

"Người nhà hắn thì sao?".

Nói đến đây, đường muội hơi do dự một chút mới nói: "Cũng tạm ổn ạ".

Hà Kiều Hạnh thở dài, dẫn Hà Tiểu Cúc đi về phía trước vài bước, đứng ở dưới gốc cây. Suy nghĩ rồi mới nói: "Gia đình nào cũng có chuyện khó riêng, trông mong chọn vào một gia đình gả đi qua một chút chuyện rắc rối nào cũng không có, mà vào cửa liền có cuộc sống thoải mái dễ chịu, trường hợp như vậy rất ít. Nàng dâu trẻ tuổi luôn có nhiều chỗ khó xử, giữa chị em dâu với nhau có rất nhiều chuyện, dựa vào đàn ông đều không phải là cách giải quyết được hết, nói chung vẫn là chỗ tự bản thân của mình".

Trước kia Trình Gia Hưng mang theo Chu Tiểu Thuận làm buôn bán, tình huống nhà hắn Hà Kiều Hạnh đại khái có biết một ít.

Nghe nói Chu Tiểu Thuận không được cha nương thích, cũng may có bà nội thương hắn, không biết hai năm gần đây tình hình có được cải thiện nhiều không.

"Ngày tháng là của muội, chúng ta đều là người ngoài cuộc rất khó có thể đưa ra lời khuyên cụ thể nào. Theo kinh nghiệm của ta mà nói, lúc cứng rắn muội cần phải cứng rắn, phải để cho mọi người biết rằng muội không dễ bị ức hiếp bắt nạt mà mặc cho bọn họ có thể tuỳ ý bóp nắn lợi dụng như quả hồng mềm. Về phần nói làm đến mức độ nào thì phải xem giới hạn của chồng mình nằm ở đâu, những chuyện xảy ra bên trong bên ngoài, muội hãy thương lượng nhiều hơn với Chu Tiểu Thuận, đừng vỗ trán một cái liền chỉ lấy ý kiến của bản thân".

Đàn ông rất là kỳ lạ, có khi ngươi lải nhải vài câu với hắn thì hắn lại nói ngươi phiền phức, nếu ngươi tin lời này và không đi làm phiền hắn nữa, hắn lại cảm thấy ngươi không coi hắn là người một nhà, có chuyện gì thì tự quyết định mà không nói với hắn một tiếng.

Nếu thật sự phát sinh loại ngăn cách này, e rằng chỉ sợ sẽ thường xuyên xảy ra cãi vã.

Hà Kiều Hạnh bắt đầu câu chuyện, Hà Tiểu Cúc cũng nói một ít, sau khi nghe nàng nói xong, Hà Kiều Hạnh mới biết được Chu gia đầu bên kia muốn đem cuộc sống dễ dàng hơn không dễ. Trong lòng Chu Tiểu Thuận hắn biết lần trước Trình Gia Hưng chịu dẫn bọn họ đi kiếm tiền vốn dĩ là xem trên mặt tình cảm chơi từ hồi nhỏ, mấy lần buôn bán về sau này không phải hắn không có ý nghĩ gì, nhìn thấy huynh đệ Trình Gia Phú, Trình Gia Quý và nhà Hà gia bên kia đều có người tham gia vào, nghĩ đến Trình Gia Hưng không mang theo được nhiều người nữa nên hắn liền không có mở miệng, dưới loại tình huống này mà mở miệng nữa thì đó là làm khó người ta.

Sau khi biết không tốt không nên gây thêm phiền toái cho Trình Gia Hưng, hắn liền không dám tuỳ tiện tiêu tiền, mà thay vào đó là chắt bóp một số lớn rồi chuẩn bị quan sát chờ xem.

Bà nội hắn thì luôn ủng hộ hắn.

Nhưng những người khác trong nhà có rất nhiều ý nghĩ, họ có mọi thứ dự định làm ở trong nhà, tổng kết lại là có hai điểm. Thứ nhất, nghĩ muốn tiêu hết tiền bạc của hắn đặt chỗ bà cụ. Thứ hai là hy vọng hắn lại đi đến chỗ Trình Gia Hưng dựa vào tình bạn để tiếp tục kiếm nhiều tiền.

Vì để thuyết phục hắn động tâm mà còn khóc rất nhiều lần với bộ dạng nghèo đói tội nghiệp.

Hà Tiểu Cúc không nói rõ ràng như vậy, chỉ nói là trước khi thành thân không nhìn ra có nhìn ra được nhiều vấn để như vậy, thực sự trở thành một phần tử trong gia đình, chuyện rắc rối phía sau còn không ít đâu.

"Vừa rồi Chu Hồng Nhi là đang hỏi về chuyện buôn bán của tỷ sao?".

Hà Kiều Hạnh gật đầu nói: "Nàng hỏi ta mua bán năm nay lúc nào bắt đầu, nói thật chúng ta còn chưa có thảo luận qua, hiện tại tâm tư của ta và Trình Gia Hưng đều đang đặt trên người Đông Cô. Con nhóc Đông Cô đã lớn được nửa tuổi rồi, rất là giống ta, sinh ra có sức mạnh lớn hơn so với những đứa trẻ khác, hiện tại mới nửa tuổi mà đã bò qua bò lại, đằng sau còn muốn học đi đường, học nói chuyện, nửa năm này ta thật sự không có rảnh tay. Ta làm nương còn có thể tuỳ tiện ném người cho bà bà sao?".

Hà Tiểu Cúc đã gặp qua Đông Cô, nhớ tới cô nhóc có vẻ ngoài trắng trẻo mũm mĩm rất vui tươi, ai có thể nhẫn tâm thả nàng ra được đây chứ?.

Chỉ nói người trong thôn này, trước kia luôn nói con gái là hàng bồi tiền, sau khi nhìn thấy Đông Cô của Trình gia, có người liền sửa lại ý nghĩ của bản thân rằng cảm thấy nếu có một đứa con gái vui vẻ xinh đẹp như vậy cũng không tệ, giống như kiểu này thì lớn lên sẽ không lo chuyện gả đi, xác định sẽ có mối kết thân rất tốt.

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn công kích Trình Gia Hưng, cảm thấy hắn quả thực quá mức.

Không nói những cái khác, chỉ la tiểu nha đầu mà đã cho đeo một chiếc vòng tay bằng bạc.

Món đồ kia có rất nhiều bà vợ trong thôn đều không có, vì thế khi lúc đầu nhìn thấy đã có không ít người đỏ mắt.

Nghĩ đến Đông Cô lại nhịn không được xuất thần một chút, sau tỉnh lại nói với Hà Tiểu Cúc: "Chỉ cần cuộc sống không quá đi xuống trước mắt nên ở bên cạnh con, còn mặc kệ bỏ đó thì sợ lớn lên con bé sẽ không thân thiết tình cảm nhiều với mình".

Hà Tiểu Cúc biết con người đường tỷ này là như thế nào, tỷ ấy sẽ không dùng con gái của mình ra làm cái cớ mà thật sự nghĩ như vậy. Chỉ cười cười trong lòng, mấy cái tính toán của người Chu gia đã thất bại rồi.

Hai tỷ muội nói chuyện cũng không quá lâu, biết đối phương trôi qua vẫn tốt nên Hà Kiều Hạnh chuẩn bị đi về, trước khi đi có nói với nàng rằng có việc gấp thì hãy đến sân tam hợp viện. Hà Tiểu Cúc nhìn Hà Kiều Hạnh đi, chờ nàng đi ra ngoài mới theo con đường cũ quay lại sân nhà Chu gia, trở về liền thấy mấy đứa nhỏ Chu gia đã ăn hết rồi, mà ăn đó chính là món tôm lạnh đường đỏ vừa rồi nhận được.

Nàng còn chưa nói gì thì Chu Hồng Nhi đã lên tiếng: "Tay nghề của Trình tam tẩu thật đúng là không có lời gì để nói! Tẩu ấy chỉ tuỳ tiện làm món nào đó cũng có thể bán được tiền! Đúng rồi, tẩu tử, các người ra ngoài nói chuyện gì đó? Ngươi có hỏi nàng về chuyện làm buôn bán không?".

Hà Tiểu Cúc vừa rồi có chút không vui, là bởi vì Chu Hồng Nhi quá phận và rất nhiều chuyện, lời đến bên miệng cũng quên mất. Nghĩ đến quên mất thì thôi đi, một bát tôm lạnh này ban đầu cũng chỉ để phân cho mấy đứa nhỏ trong nhà. So với điều này thì nàng phải đem chuyện làm ăn buôn bán nói rõ ràng cho bọn họ biết.

"Ta đã hỏi Hạnh Nhi, tỷ ấy nói rằng có thể năm nay không khai trương làm buôn bán. Hiện tại tỷ ấy đang bận dạy Đông Cô học bò học đi học nói chuyện, muốn làm việc gì cũng phải qua giai đoạn này rồi mới tính".

"Kiếm tiền không phải quan trọng hơn con gái sao?".

"Không có tiền thì cảm thấy tiền quan trọng, có tiền thì càng coi trọng người nhà hơn. Trái phải cuộc sống chính là như vậy, kiếm được nhiều tiền bạc cũng chỉ chất đống ở đó mà thôi".

Nói như vậy cũng không sai, nhưng Chu Hồng Nhi không muốn nghe điều này, qua mấy năm nữa nàng sẽ lấy chồng, cho nên liền trông cậy vào gia đình giàu lên trước khi làm mai để có thể kiếm được mối gia đình tốt hơn. Ôm cái suy nghĩ này nên nàng nói: "Ca ta chính là cái đầu gỗ, cùng Trình tam ca quan hệ rõ ràng rất tốt, vậy mà không biết đường lợi dụng. Hắn đã như vậy, tại sao tẩu tử ngươi cũng như vậy? Trình gia mua bán luôn cần nhân thủ, chỉ cần hắn làm mua bán, các ngươi đi mở miệng thì hắn còn có thể nói không mang theo sao?".

Hà Tiểu Cúc nói: " Dựa vào người khác kiếm tiền cũng không phải là biện pháp lâu dài, ca ngươi tự có tính toán của mình".

Chu Hồng Nhi hỏi, nhưng Hà Tiểu Cúc không chịu nói, chỉ nói còn có việc chưa làm xong, rồi nói mấy đứa nhỏ trong nhà đừng ăn hết tôm lạnh, để lại một bát cho Chu Tiểu Thuận.

Chu gia đầu bên này, Hà Tiểu Cúc rửa sạch chiếc thùng vừa nãy đổ thức ăn cho heo rồi đi giặt quần áo cho Chu Tiểu Thuận. Bên kia thì Hà Kiều Hạnh cũng đã trở về bên trong sân tam hợp viện, quay lại liền thấy Trình Gia Hưng đang ngồi trong phòng chính ôm con gái mập mạp, hắn cầm cái đũa chấm một chút vào đầu lưỡi của con gái.

"Làm gì vậy?".

"Nàng không cho ta đút con ăn, nên ta nhúng đầu đũa vào nước đường đỏ cho con nếm thử vị ngọt, không được sao?".

Trình Gia Hưng vừa nói vừa chấm một chút rồi đem đầu đũa đến trước mặt Đông Cô, cô nhóc béo thật sự rất tham ăn, nàng duỗi cổ ra, với không tới liền duỗi tay kéo lấy cánh tay cha, muốn kéo hắn tới gần trước mặt.

.................

Trình Gia Hưng cảm nhận được sức lực kéo của con gái mình, quả thật không nhỏ đâu.

"Con gái chúng ta sức lực mỗi ngày tăng mạnh lên, hiện giờ ta vẫn mang theo được, chứ chờ đến khi con lớn hai, ba tuổi thì phải cần Hạnh Nhi nàng đến chăm sóc rồi, người khác chỉ sợ không được". Trình Gia Hưng còn buồn bực, nói không biết lúc trước mẹ vợ là làm thế nào mang theo chăm sóc Hà Kiều Hạnh đây.

Hà Kiều Hạnh thầm nghĩ sức mạnh này của nàng là xuyên qua đến, không phải trời sinh ra đã có.

Cho dù xuyên qua thân xác bên ngoài của một đứa nhỏ, nhưng bên trong lại là người trưởng thành, mặc dù vừa mới bắt đầu còn chưa thích ứng được, vậy có thể thật sự làm bị thương người sao?.

Còn sức mạnh của Đông Cô là được di truyền từ khi còn trong bụng nương, so với nàng thì rắc rối hơn nhiều. Hà Kiều Hạnh sẽ phải nỗ lực phí nhiều công sức trước khi con bé có thể hiểu biết và kiểm soát được sức mạnh của mình. Suy cho cùng đó là con gái mình mang thai 10 tháng mới sinh ra được, vì con hao tâm tổn trí cũng không sao cả.

Hà Kiều Hạnh thở dài trong lòng, sau đó giơ tay ra bóp lên khuôn mặt mập mạp của con gái mấy cái.

Lúc đầu Đông Cô còn tuỳ ý để nàng bóp nhéo, thấy nương không hiểu chuyện cứ bóp nhéo mãi không dừng nên từ bỏ việc tìm kiếm đầu đũa quay đầu lại trừng mắt với Hà Kiều Hạnh, đồng thời còn giơ nắm tay của mình lắc lắc a một tiếng.

"Ôi! Còn biết tức giận kìa!".

"Sao, nương không thể bóp nhéo mặt con tý được à?".

Mắt nhìn thấy nương lại duỗi tay tội ác kia ra, nàng liền đem toàn bộ mặt đều vùi vào trong ngực Trình Gia Hưng, giấu không được cũng dùng bàn tay móng vuốt mập mạp của mình che lại.

Vừa rồi đi ra ngoài nói chuyện với Hà Tiểu Cúc một số vấn đề nghiêm trọng, về đến nhà lại được con gái làm cho bật cười. Hà Kiều Hạnh đưa tay lên sờ mái tóc mềm mại của con: "Con gái này quả nhiên là rất giống chàng.......Trình Gia Hưng, chàng nên cho con gái một cái đầu thông minh, đừng đợi hơn mười năm sau thôn chúng ta sẽ đi ra một nữ thổ phỉ".

Trình Gia Hưng nhìn con gái mập mạp đang vùi đầu trong ngực mình, cười tủm tỉm nói: "Làm sao có khả năng trở thành nữ thổ phỉ? Nhiều lắm là con gái sẽ kế thừa sự nghiệp lưu manh của cha!".

Hà Kiều Hạnh đập một phát lên chân hắn: "Chàng còn đắc ý nữa!".

Trình Gia Hưng nhìn thấy một cái đập của nàng thiếu chút nữa đã nghĩ rằng xương cốt đùi mình không thể giữ được, may mắn thay vợ chỉ làm bộ chứ không phải thật sự muốn mưu sát chồng mình. Bây giờ Trình Gia Hưng không có sợ hãi mà còn dương dương đắc ý nói lưu manh có gì không tốt?.

"Vợ, không phải vừa rồi nàng đi đến nhà Chu Tiểu Thuận sao? Thế nào?".

Hà Kiều Hạnh ngồi song song cạnh hắn, nói: "So với gia đình nhà mẹ đẻ ta thì nhà Chu gia thật sự rất lộn xộn rắc rối, trên đường trở về ta có suy nghĩ một chút, khả năng nội bộ trong nhà có lục đục, người ngoài nhìn không ra, chỉ có người ở trong hoàn cảnh đó mới biết được rõ ".

Nói đến chỗ này, Trình Gia Hưng cẩn thận suy nghĩ lại: "Nhà Chu có mấy người rất phiền phức, nhưng chính Chu Tiểu Thuận đã coi trọng yêu cầu cưới cô con dây này thì hắn cũng phải đối xử tốt với người ta. Chỉ cần Chu Tiểu Thuận cùng nàng đồng lòng thì cuộc sống trôi qua cũng dễ chịu hơn".

Thân là huynh đệ cũng có lúc vướng mắc, huống hồ gi chị em dâu với nhau, hai vợ chồng chỉ cần đứng trên một chiến tuyến, dù có vấn đề gì cũng có thể giải quyết được, không nói đến Chu gia, chẳng phải nhà Trình gia bên này cũng vậy sao?.

Từ sau khi kiếm được tiền, thì hết rắc rối này đến rắc rối khác tìm đến, nhưng mỗi lần đều thuận lợi giải quyết được.

"Chính là đạo lý này, ta cũng nói với nàng là có việc thì nên thương lượng với Chu Tiểu Thuận nhiều hơn, gặp khó khăn cũng có thể đến nói với ta một tiếng, tỷ muội một nhà có khả năng giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ. Hiện nay Chu Tiểu Thuận đã thành thân rồi, lão tứ phía sau hắn hẳn cũng mang vợ mới trở về nhận thức người một chút, muốn nói không có tin tức thì chỉ còn dư lại nhị ca ".

Hà Kiều Hạnh vừa rồi còn cùng Trình Gia Hưng nhắc đến chuyện Trình Gia Quý, quay người lại liền nghe thấy có tiến triển.

Có một gia đình họ Trương ở Tiểu Hà thôn, nghe nói có ý muốn đem con gái của hắn gả đến Trình gia. Trương gia mặc dù không có giàu có nhưng cô nương rất không tệ, dáng dấp thanh tú, công việc từ trong ra ngoài rất ổn thỏa, nhìn nàng làm việc cũng biết là người nhanh nhẹn. Cha nương Trương gia nghĩ đến nhà Trình gia điều kiện rất tốt, trong nhà lại có người tài giỏi, dù bản thân Trình Gia Quý có năng lực không lớn nhưng chỉ cần an phận cùng huynh đệ mà sống thì cuộc sống sau này trôi qua rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Nghĩ như vậy không phải là không có căn cứ, Lưu Tảo Hoa là một ví dụ sống động sờ sờ ra đó sao, nàng trước kia từng có mâu thuẫn với Trình Gia Hưng, mọi chuyện đã được giải quyết bình thường rồi, Trình Gia Quý sao lại không thể chứ?.

Sinh con gái khẳng định đều hy vọng con gái gả đi được tốt, mong cuộc sống của nàng trôi qua nhẹ nhàng dễ chịu, và bản thân cũng mở cửa chỗ tốt cho nhà mẹ đẻ.

Nhà Trương gia cảm thấy cho dù Trình Gia Quý cưới tái gái nhưng người phía trước đã bỏ vợ và không có để lại một đứa con cái nào cả, dạng tái giá này cùng cưới lần đầu không kém khác gì nhau. Nếu phải nói thì đó chính là trước kia Trình Gia Quý từng có qua một cái, chậm trễ mấy năm nên số tuổi hơi lớn một chút.

Hai lăm hai mươi sáu tuổi, cũng không tới nỗi không chấp nhận được.

Vợ chồng Trương gia có ý nghĩ như vậy, con gái cũng có thể lọt vào mắt của Hoàng thị, mắt thấy chuyện tốt sắp thành, Hà Kiều Hạnh còn đang tò mò không biết nhị tẩu mới là người như thế nào thì nàng lại phát hiện tâm trạng bà bà vốn dĩ đang tốt đột nhiên lại sa sút.

Cha nương nhà kia không chê, nhưng nghe nói cô nương kia không chịu.

Rốt cuộc cũng là cô nương trẻ mười sáu mười bảy tuổi, đối với chồng tương lại há có thể không có điểm mơ ước ư?.

Nghe nói Trình Gia Quý hai mươi mấy tuổi, trước kia có cưới qua một người vợ, cùng người ta chung sống 7 năm, bây giờ đến tìm nàng tái giá.......Cô nương kia sao cũng không chịu, cho dù người nhà nói nàng gả đi qua lập tức có cuộc sống thoải mái, nàng vẫn không đồng ý, chỉ nói thà gả cho người có vốn liếng mỏng rồi dốc sức chăm chỉ làm ăn cũng không muốn gả cho người đã bị người khác sử dụng qua. Rồi nói Trình Gia Quý trọng tình trọng nghĩa, ai biết trong lòng hắn có còn nhớ thương người trước hay không? Loại đàn ông này nàng không dám đụng vào.

Hai bên cha nương đều đạt thành ăn ý, ai biết được lại đứt gãy ở bản thân người trong cuộc này, lại nói dưa hái sớm sẽ không ngọt, nếu thật sự buộc nàng gả đi thì chưa chắc nàng đã tình nguyện bằng lòng chung sống với Trình Gia Quý, nếu như vậy mà thành hôn thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Mắt thấy nói chuyện tốt sắp thành cứ như vậy lại thất bại, Hoàng thị thật vất vả mới có chút nụ cười ở trên mặt lại bị kéo xuống, lúc sang đây thăm cháu gái còn lo lắng buồn phiền, nàng còn nói với Hà Kiều Hạnh rằng bây giờ đã tháng 5 rồi mà chuyện vẫn chưa có tin tức, không biết liệu năm nay có thể thành hay không.

Hà Kiều Hạnh trong lòng nghĩ cuộc hôn nhân thứ 2 khó tìm là bình thường, nhưng ngoài miệng không nói ra, chỉ nói loại chuyện này cho dù bản thân có gấp cũng không được.

Chiếu theo điều kiện của Trình Gia Quý, nếu nới lỏng tuỳ tiện cưới một người thì kỳ thật rất dễ dàng, trừ bỏ đã qua một lần vợ thì những mặt khác của hắn đều không kém. Vấn đề nằm ở chỗ Trình gia bên này đối với con dâu vẫn có yêu cầu, đặc biệt là sau khi trải qua con người Chu thị, thì ai cũng sợ rước tiếp phải người quấy rối gia đình. Để chọn cho Trình Gia Quý một người tốt thật sự không phải là điều dễ dàng.

Giống như lúc này đây, các bậc cha nương đều cho rằng Trình gia điều kiện tốt, nhưng các cô nương lại để ý Trình Gia Quý đã thành thân một lần, điều này thực sự bình thường.

Ngươi cũng không thể oán trách nàng yêu cầu nhiều, nữ nhân nào sẽ nguyện ý trong lòng nam nhân nhà mình có chứa một cái khác?

..................

Trong chuyện này, đừng nói là Hà Kiều Hạnh không tiện đánh giá, mà ngay cả Hoàng thị cũng không thể chỉ trích cái gì, chỉ có thể trong ngoài lén lút nói với người ta rằng lão nhị sẽ yêu thương vợ của hắn, bỏ lỡ hắn là tổn thất của đối phương.

Sau khi nói chuyện với nhà Trương gia không thành, qua vài ngày sau, nương nhà kia lại đến Đại Dung Thụ thôn một chuyến, nói là tới nhận lỗi với Hoàng thị, đứng trò chuyện vài câu, nàng liền nhắc đến con gái nhà tỷ tỷ của mình, so với con gái nàng thì lớn hơn một chút, ngoại hình tốt hơn, sống giản dị, mồm miệng không lắm lời.

Hoàng thị buồn bực nói: "Cô nương nhà ngươi nói cái gì cũng không chịu, mà đây điều kiện nàng tốt hơn còn có thể coi trọng nhà ta ư?".

"Nhà đầu nhà ta trẻ tuổi, chưa ăn qua bao nhiêu đau khổ nên hiện tại còn mơ mộng hão huyền. Trong nhà tỷ tỷ ta xảy ra ít chuyện nên tính tình trầm ổn hơn con gái ta nhiều".

Lúc này Hoàng thị còn không rõ ràng lắm rốt cuộc nàng nói là ai, trò chuyện một hồi mới đột nhiên sáng tỏ.

Những gì vợ nhà Trương gia nói đều thật lòng, con gái đại tỷ nhà mẹ đẻ nàng quả thật ngoại hình rất tốt, khéo léo, nếu không có chuyện xảy ra năm đó thì nàng tuỳ tiện cũng có thể kết hôn với một gia đình tốt, nhưng số mệnh của cô nương này thật gập ghềnh.

Nàng mười sáu tuổi đã định thân, vốn dĩ năm sau sẽ lấy chồng, kết quả là không đợi được năm sau. Vào cuối năm mười sáu tuổi nàng cùng cha đi lên chợ trấn, nửa đường gặp một tên lưu manh say rượu muốn động tay động chân với nàng, người cha đến bảo hộ cho con gái bị đánh vỡ đầu, kẻ lưu manh kia vừa thấy tình huống không tốt thì ngay cả say cũng tỉnh, liền bỏ chạy đi, về sau người qua đường đi ngang qua nhà nàng báo tin, đem cõng người cha vào y quán nhưng vẫn không sống được, đã tắt thở trong ngày hôm đó.

Hai cha con ra ngoài đi chợ nhưng chỉ có một mình con gái trở về, người cha thì mất, người trong nhà có thể không oán trách nàng sao?.

Mà người cùng nàng đính thân trước đó cũng tranh thủ thời gian vội vàng đến lui hôn, còn nói là chờ không được lúc nàng ra hiếu.

Giữ đạo hiếu chính là ba năm, ra hiếu đến nay cũng được một năm, cô nương kia bây giờ đã hai mươi tuổi rồi còn không có tin tức. Trong thôn đều cảm thấy mệnh nàng không tốt, sợ cưới về sẽ làm tan nát nhà mình, nhiều người còn kiêng kỵ chuyện cô làm cha mất nữa.

Ban đầu nếu người trong nhà không nghi ngờ, bỏ mặc mà quan tâm đến nàng một chút thì người vẫn có thể gả ra ngoài. Nhưng cả nhà nàng bao gồm nương huynh đệ tỷ muội đối với nàng oán trách rất sâu, bình thường làm như không thấy, trong nhà nếu có chuyện không thuận thì người nương sẽ nói nếu cha ngươi còn trên đời thì sẽ thế này, như thế này........

"Đại tỷ này của ta cũng không phải là thật sự hận ghét con gái mình, nếu thật sự hận ghét nàng thì có thể tuỳ tiện đem người đuổi đi, hoặc bán đi còn có thể kiếm chút tiền, ngươi nói có đúng không? Nàng chính là không có cách nào đối mặt nó, thấy con gái liền nhớ đến người chồng đã mất của mình. Chúng ta là nữ nhân trong gia đình vốn đã không dễ, đại tỷ của ta bất mãn không còn chồng, trong lòng nàng có rất nhiều khó chịu? Chúng ta ai cũng thương tiếc đứa cháu gái này, lại không có cách nào khuyên bảo được, vừa nhắc đến con bé thì nàng lại nhớ người chồng trụ cột đã mất, rồi bắt đầu gạt nước mắt".

Đặc biệt là người cha kia nói mang con gái đi ra ngoài vì nghĩ đến năm sau con gái phải lấy chồng, nên muốn mua cho nàng thêm hoa cài đầu, dây buộc tóc.

Bình thường đều nói trong nhà muốn mua sắm cái gì thì đều là đàn ông đi mua, các nàng không đi cùng, đây lại mang nàng đi một lần lại xảy ra chuyện.

Suy cho cùng thì cô nương đó là người vô tội, nàng cũng không muốn gặp phải kẻ du côn lưu manh đâu, đây lại xui xẻo đụng tới. Nhưng người thân trong nhà cũng không thể nghĩ đến sự bất bình của nàng mà không làm tổn thương nàng, xảy ra chuyện như vậy mà muốn cả nhà không có một chút khúc mắc nào với nàng sao có thể được như vậy chứ.

Những cảm xúc tiêu cực của cả gia đình nàng dù sao vẫn cần được phát tiết giải toả, và nàng liền trở thành mục tiêu điểm ấy.

Điều kiện bản thân của cô nương này thật sự rất tốt, nhưng trên lưng lại cõng thanh danh không tốt, lại quan hệ cùng với nhà mẹ đẻ không tốt, còn bị lui hôn một lần, số tuổi cũng lớn hơn một chút.......Bình thường nhà cưới vợ sẽ không suy xét đến nàng, nhưng vợ Trương gia chính là nghĩ đến việc Trình Gia Quý lấy vợ lần hai, mới đến nói chuyện với Hoàng thị, hy vọng thử được vận may.

Người khác gả cho Trình Gia Quý khả năng sẽ không cam lòng, nhưng cô cháu gái này của nàng chỉ sợ nằm mơ cũng muốn thoát thân ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt kiềm chế trong nhà.

Chỉ cần Trình gia để mắt, nàng hẳn sẽ rất nguyện ý đến bên này sinh sống.

Vợ Trương gia vừa nói vừa xem phản ứng của Hoàng thị, có lẽ do có tiền lệ của Hà Kiều Hạnh nên khi nghe nói đối phương thanh danh không tốt lắm nàng cũng không có phản ứng đặc biệt lớn, nghe nói thanh danh không tốt là bởi vì không có cha.......Hoàng thị mới nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì. Nàng cẩn thận nghe xong, dựa theo như lời vợ Trương gia này nói thì cô nương này mọi mặt rất tốt, công việc trước sau nhà thu dọn ổn đinh, là người có năng lực, trước kia tính tình sáng sủa vui vẻ, đến tuổi thì được rất nhiều người đến cầu hôn, sau lại bởi vì xảy ra chuyện kia nên con người mới từ từ thay đổi, hiện tại ít nói hoen, ngoại trừ chào hỏi người sẽ không mở miệng, cả ngày vùi đầu vào làm việc.

"Đứa cháu gái này của ta chỉ không tốt chỗ không có cha, nếu nàng gả lại đây thì sẽ không có khả năng nhà mẹ đẻ sẽ làm chỗ dựa cho nàng, trừ bỏ hai điểm này thì mọi thứ đều rất tốt. Mặc dù bây giờ đã hai mươi tuổi, nhưng nhìn dáng người rất mắn đẻ, một khi thành thân thì có thể mang thai ngay, nhất định có thể khai chi tán diệp cho nhà chồng".

"Ta nhìn các ngươi cũng muốn tìm một người cho Trình Gia Quý có thể an tâm sinh hoạt, ngươi hãy cân nhắc xem một chút xem sao".

Hoàng thị mỉm cười: "Cũng chỉ là nghe ngươi nói qua, ta lại chưa nhìn thấy người bao giờ".

"Muốn nhìn thấy người không phải dễ thôi sao? Ta cho ngươi địa chỉ, chỉ cần ngươi đến đó nhìn một chút là biết".

....................

Hoàng thị thật đúng là muốn đi ngó nhìn một chút, dù sao nhìn qua cũng không có tổn hại gì, nàng cảm thấy hẳn là nên tìm một người tham mưu, sau khi vợ Trương gia đi về, nàng liền gác lại mọi chuyện trong tay để đi đến sân tam hợp viện một chuyến.

Hoàng thị muốn Hà Kiều Hạnh đi theo nàng, rồi giúp đỡ nàng nhìn xem.

Hà Kiều Hạnh một lời đáp ứng, mẹ chồng nàng dâu hai người tính toán, dự định sáng mai liền đi.

"Vậy thì tìm cái cớ gì nói đây?".

"Trong thôn kia có một lão tú tài, chúng ta nói đi tìm lão tú tài giúp đỡ đặt tên, đi ngang qua sân nhà bọn họ lấy cớ muốn xin uống miếng nước".

Hà Kiều Hạnh nghe thấy có cảm giác quen thuộc.

Nàng nhớ tới bà bà lúc trước lấy cớ bắt heo con nên "Đi ngang qua" cửa nhà mẹ đẻ nàng.

Chà, cái này lại đến nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info