ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 81

PhanHuong301

Edit: Xíu

Sau khi mang thai Lưu Tảo Hoa ít chạy đi ra bên ngoài hơn, đặc biệt là trong khoảng thời gian này lúc chuẩn ra hỉ mạch, chỉ cần có một chút vấn đề không ổn là sợ đứa bé bị rớt ra ngoài cho nên nàng phá lệ rất cẩn thận. Công việc trong nhà không thể để đó, nàng vẫn phải làm, nhưng việc ngoài đất trồng rau sẽ giao cho Trình Gia Phú. Từ sau khi lập xuân đến tiết Kinh Trập mưa rả rích, xuân phân thanh minh cốc vũ........Mỗi tiết trời đều có rất nhiều hoạt động canh tác nhà nông, so với mùa đông tương đối nhàn nhã thì lúc này là ngày mùa bận rộn.

Gia đình bình thường ngay có khi có chút của cải cũng sẽ không thuê người trồng trọt như nhà Trình Gia Hưng. Vì vậy mới nói, ngay cả khi trên bàn cơm thường xuyên có món mặn nhưng Trình Gia Phú thoạt nhìn vẫn gầy hơn một chút so với trong dịp tết.

Người gầy hơn, nhưng tinh thần vẫn tốt, nhìn thấy hắn thức khuya dậy sớm mà vẫn không kêu khổ không kêu mệt mỏi, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống.

Đương cha cùng hai đại ca đểu bận rộn làm việc ở hai đầu bờ ruộng, Trình Gia Hưng liền trở nên buồn chán, khoảng thời gian trước hắn ôm con gái đi ra ngoài chơi còn tìm được người để khoe khoang tán gẫu, gần đây dưới gốc cây đa cổ thụ trong thôn không thấy được mấy bóng người rảnh rỗi, điều này thật nhàm chán. Trình Gia Hưng nhớ đến kế hoạch mà bọn họ đã vạch ra trước đó nên chạy lên trấn mấy vòng để xem xét khảo sát cửa hàng.

Chuyến đi này liền phát hiện Hồng Thạch trấn chủ yếu bao gồm hai con phố dài giao nhau, còn lại đều là ngõ hẻm, mà trong hẻm nhỏ là nơi nhà dân ở. Buôn bán trên trấn tất nhiên tập trung chủ yếu ở hai con phố dài, cũng không có nhiều mặt tiền cửa hàng, nói đến sinh ý tốt hơn một chút đó chính là quán trà và sòng bạc, còn lại những cái khác thì tạm bợ chắp vá. Ngày họp chợ người dân ở mọi nơi đổ xô lên trấn nên lúc đó khung cảnh rất náo nhiệt, sôi động, nhưng nếu không phải ngày họp chợ thì bình thường hàng quán, cửa hàng thường lạnh tanh vắng khách, cả ngày đi ra đi vào được không mấy người khách.

Dưới tình huống này nếu muốn làm buôn bán, tuy không đến mức lỗ vốn nhưng rất khó để thấy khách hàng đông đúc rầm rộ mỗi ngày.

Sau khi thấy rõ, Trình Gia Hưng trở về nói cho Hà Kiều Hạnh rằng trên trấn nếu ngày họp chợ thì sẽ kiếm được tiền, còn ngày bình thường sẽ không được mấy.

"Hai ngày nữa ta đánh xe bò đi vào trong huyện nhìn xem, đem so sánh ngày thường với ngày họp chợ, nhìn trong huyện thành có thể làm buôn bán được không, nếu vậy thì ta có thể sẽ phải ra ngoài hai ba ngày".

Thành thân lâu như vậy rồi chẳng lẽ Hà Kiều Hạnh không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn sao?.

"Có ta ở nhà chàng còn không yên tâm được à? So với trong nhà thì chàng đi ra ngoài phải cẩn thận chú ý hơn một chút, xem tình hình xong thì sớm nên quay về nhà".

Vợ nếu không dễ nói chuyện thì phải tìm cách thuyết phục nàng, nhưng nàng dễ nói chuyện đồng ý như vậy Trình Gia Hưng lại có tật xấu không nỡ rời đi nữa. Nghĩ đến hai ba ngày không được gặp vợ và con gái, bây giờ chưa đi ra ngoài mà hắn đã nhớ thương rồi.

Lúc này đã là tháng tư, tiệc trăm ngày diễn ra qua hai tháng rồi, tính ra thì tiểu Đông Cô đã lớn hơn năm tháng, hiện tại có thể nhìn ra cô nhóc quả thực được di truyền của nương. So với những đứa trẻ khác tay chân của cô nhóc có lực mạnh mẽ hơn, lúc người khác đang nằm lật người thì cô nhóc đã lăn long lóc rồi, người khác đang tập ngồi còn cô nhóc đang bò trườn trên giường........Trình Gia Hưng rất thích cầm đồ chơi bằng vải có màu đỏ xanh sặc sỡ để chơi đùa với nhóc, thấy con gái đưa tay bắt lấy thì hắn lại chuyển đồ về hướng khác, sau nhiều lần như thế, tiểu Đông Cô đã trở nên tức giận, biểu hiện cụ thể của cô nhóc sẽ trực tiếp không chơi bắt đồ chơi nữa, thay vào đó là trực tiếp đưa tay ra chào hỏi trên người cha, thường xuyên tát đập lên chân của hắn.

Cô nhóc sẽ phải mất nhiều năm nữa để lớn lên giống như nương của mình bây giờ, còn hiện tại chỉ là một đứa bé có đôi tay sức lực mạnh hơn những đứa trẻ khác, thật may mắn là cô nhóc vẫn còn nhỏ, nếu không thì chỉ cần đập một phát đã làm gãy xương chân của cha mình rồi.

Trình Gia Hưng da dày thịt béo nên hắn không cảm thấy đau hay ngứa gì, Hà Kiều Hạnh liền nói với hắn.

"Chàng đừng mãi chiều con nữa, con đánh chàng sẽ đánh thành một thói quen, không khéo một ngày nào đó có thể đánh gãy chân của chàng đấy".

"Đây không phải là chiều? Mà ta đang rèn luyện cho con đấy! Nhìn xem con gái của chúng ta, phản ứng bây giờ so với lúc trước đã nhanh hơn rất nhiều". Trình Gia Hưng vẫn biết chừng mực, trêu đùa một lát liền để cho con bắt lấy, cô nhóc dùng sức mạnh của mình bắt lấy chơi một hồi rồi liền ném đi.

Ngoài trừ những món đồ chơi bằng vải này, hắn còn đi mua cái trống bỏi, bất kể con gái đang làm gì, chỉ cần nghe được tiếng trống thì sẽ quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, dùng cái này để thu hút sự chú ý của cô nhóc sẽ luôn thành công.

Thời buổi này không có nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ, Đông Cô có những món đồ này khiến cho đám trẻ con trong thôn rất hâm mộ. Mỗi lần ôm cô nhóc đi ra ngoài chơi, chỉ cần cầm trống bỏi lúc la lúc lắc một lúc thì sẽ có trẻ con khác trong thôn nghe thấy chạy đi theo tới.....

Sau khi làm cha nửa năm, Trình Gia Hưng cảm thấy hắn chăm sóc con rất giỏi,Hoàng thị nói luôn rằng hắn không phải chăm sóc mà chỉ là chơi cho vui. Hà Kiều Hạnh thấy hắn sẵn sàng dành thời gian chơi đùa với con gái đã tốt rồi, hắn ôm người đi ra ngoài rất quen thuộc, trong nhà có việc gì thì đem con gái cho hắn trông là hoàn toàn có thể yên tâm. Mặc dù người cha ngốc này thường xuyên trêu chọc con gái đến mức tức giận, nhưng tiểu Đông Cô lại không hề thù dai, quay người lại làm nũng với hắn.

Hai người bọn họ thực sự đặc biệt hoà hợp, hoàn toàn có thể chơi đùa cùng nhau, Hà Kiều Hạnh còn nghi ngờ rằng con gái mặc dù di truyền sức mạch nàng, nhưng các phương diện khác chỉ sợ là rất giống Trình Gia Hưng, biểu hiện của cô nhóc ở bên ngoài rất hiếu động khác hoàn toàn với nàng khi còn bé.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng con gái rất giống cha, Hà Kiều Hạnh lại nhịn không được nghĩ đến việc nàng sau này lớn lên sẽ như thế nào.

Chờ đến lúc cô nhóc lên ba, năm, bảy, tám tuổi, chẳng lẽ ngày nào cũng phải chạy đi ra ngoài bắt gà đuổi chó, thậm chí là đánh nhau khắp thôn .........

Trình Gia Hưng chính là xuất thân từ tên lưu manh đấy, nghe nói trước kia hắn từng thường xuyên đánh nhau với mọi người.

Khi Hà Kiều Hạnh vẫn còn đang lo lắng con gái thời điểm đâm chồi sẽ mọc lệch lạc thì Trình Gia Hưng lưu luyến không rời đánh xe bò đi vào huyện thành, trước khi rời đi hắn không chỉ yêu cầu Hà Kiều Hạnh hôn mình mà còn cùng tiểu Đông Cô ông nói gà bà nói vịt một hồi. Cô nhóc nói cái gì mà Hà Kiều Hạnh nghe không hiểu, chỉ nhìn thấy Trình Gia Hưng nói chuyện với một dạng rất đáng thương. Tiểu Đông Cô cũng không hiểu trải nghiệm cái gì mà gọi là ly biệt u sầu, cô nhóc được cha bồng lên cao rất thích thú, chơi đùa bật cười khanh khách.

"Cha nói rằng phải đi ra ngoài mà con lại vui vẻ đến nhường này! Thật là xú nha đầu vô lương tâm! Quên đi! Quên đi! Bây giờ ta phải đi đây!".

Hà Kiều Hạnh ôm con gái trở lại, đi theo tiễn hắn mấy bước.

Trình Gia Hưng vẫy tay bảo nàng trở về đi.

"Chàng đi ra ngoài cẩn thận, gặp việc dùng tiền thì cứ dùng đừng có tiết kiệm, làm xong việc thì về sớm một chút".

"Đã biết, chính nàng đó, hai ngày nay đều phải trông giữ con gái, nếu bận rộn thì nhờ người trong thôn đến giặt giũ tã lót cứt đái, cũng chỉ mất có mấy văn tiền mà thôi". Trình Gia Hưng nói xong, vẫy vẫy tay rồi đánh xe bò đi xa.

Chuyện hắn đi vào huyện thành khảo sát tình hình không báo trước cho những người khác trong nhà biết, khi đương nương làm xong việc đến đây thăm cháu gái thì mới phát hiện con trai không có ở nhà, lúc này hỏi con dâu mới biết được.

Hà Kiều Hạnh nói hắn đi vào huyện thành làm việc, hai ngày nữa mới có thể trở về nhà.

Hoàng thị lại không ngốc, con dâu đã nói như vậy rồi nàng cũng không truy vấn hỏi kỹ đi làm việc gì. Con trai khi đã lấy vợ lập gia đình lập nghiệp làm ăn thì sẽ không phải cái gì cũng đều nói cho cha nương biết hết, có rất nhiều chuyện đều là bàn bạc cùng vợ của hắn.

"Vợ lão tam, con ở nhà một mình có được không? Hay là ta tới ở cùng con hai ngày?".

"Nương, nương vẫn còn gia súc gia cầm phải chăm sóc, đến ở đầu con bên này có phải rất phiền phức vội vàng lắm không? Cho dù rất lo lắng thì cũng phải lo lắng cho người đi ra ngoài mới đúng phải không ạ?".

"Đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng lão tam hắn rất thông minh". Hoàng thị thuận tay cầm một con hổ bằng vải lắc lư trước mặt tiểu Đông Cô, một bên trêu đùa cháu vừa hỏi nàng: "Hai ngày trước có phải huynh đệ của con đến đây một chuyến không? Ta từ xa xa nhìn thấy tay không đến, là đến mang lời nhắn cho con sao?".

"Đông Tử nói Tiểu Cúc sắp lấy chồng, việc vui sẽ được tổ chức trong tháng này".

Hoàng thị hỏi, Hà Kiều Hạnh nói qua, nhà mẹ đẻ nàng có đường muội sắp lấy Chu Tiểu Thuận, "Giữa tháng tư tháng năm này việc trong ruộng đất rất nhiều, như nào lại tổ chức việc vui? Sao không chọn thời điểm nông nhàn mà làm? Sau thu hoạch vụ thu hoặc trước cày bừa vụ xuân không tốt hơn sao?".

Lời này Hà Kiều Hạnh cũng có hỏi qua, "Đông Tử nói tính ra được ngày tốt đều nằm ở lúc ngày mùa này cả, còn nói gả lấy chồng cũng không phiền phức lắm, chỉ chiêu đãi người thân bạn bè ăn bữa cơm rồi nhận thức người, nhiều lắm chỉ chậm trễ một hai ngày việc mà thôi. Chu Tiểu Thuận hắn về điểm này giống nhà con, bình thường hắn không hay xuống làm việc ruộng đất, mà trong nhà Tiểu Cúc thì Bảo Căn thúc làm nghề mổ heo bán thịt, chỉ có lúc này mới rảnh rỗi, ngược lại là tháng 11 đến tháng 12 thúc ấy bận rộn việc gom thu mua heo bán thịt, lo không hết việc........Cho nên nhìn trái phải bọn họ chọn ra ngày này, những chuyện khác khẳng định cũng đã cân nhắc qua, chúng ta đến lúc đó trả một phần lễ tham gia náo nhiệt vui mừng là được"

Lúc trước Trình Gia Hưng cưới vợ, Chu Tiểu Thuận đã đưa một phần quà hậu hĩnh, bây giờ hắn chuẩn bị thành thân, lại cưới cô nương nhà Hà gia nên Trình Gia Hưng cũng nghĩ đến muốn trả một phần lễ. Vừa vặn hai ngày này hắn đánh xe bò vào huyện thành khảo sát tình hình rồi dự định cũng mua chút đồ gì đó luôn.

...............

Lúc ra ngoài nói hai ba ngày sau sẽ trở về, khi đó hắn thật sự đánh xe bò quay trở về, cả người trông không khác gì hôm đi ra ngoài, muốn nói khác biệt đó là đã thay một bộ quần áo, còn có lúc đầu kéo xe bò không đi, khi về thì kéo một xe bò chất đầy đồ đạc, ăn mặc đồ dùng đều đầy đủ cả. Trình Gia Hưng đánh xe bò đến cửa nhà, không có vội dỡ đồ đạc xuống mà tiến lên bên cạnh trộm hôn vào mặt vợ một phát, hôn xong thì đi qua ôm con gái của hắn.

"Ba ngày nay Đông Cô có nhớ đến cha không?".

Hỏi xong hắn nhấc bổng con gái lên cao, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải rồi ủ rũ nói: "Mập mạp thế này thì xem ra không có nhớ tới rồi".

Hà Kiều Hạnh lừa dối hắn: "Chàng chưa từng nghe qua hậm hực sẽ dẫn đến tình trạng béo mập sao?".

"Hậm hực thành béo mập?".

"Chính là ba ngày không có gặp chàng, trong lòng cô nhóc thấy khó chịu, khó chịu liền ăn nhiều hơn.........".

Nàng rõ ràng là đang giễu cợt hắn, mà Trình Gia Hưng còn ra sức gật đầu: "Có chuyện vậy sao? Vậy là Đông Cô nhớ cha rồi, nàng không nhớ chồng mình à! Sao không thấy béo đâu?".

Hà Kiều Hạnh nhìn người nào đó gần đây ấu trĩ ngây thơ con gái, không thèm để ý tới hắn, xoay người đi dỡ hàng.

"Chàng không phải là đi vào huyện thành khảo sát thị trường sao? Kết quả so với trên trấn như thế nào? Những cửa hàng đó ngày thường có nhiều khách hàng không? Ngày họp chợ thì sao?".

"Tất nhiên là khởi sắc sầm uất hơn trên trấn rất nhiều, việc mua bán có thể làm được, ta đã tìm người môi giới, để bọn hắn thay ta nghe ngóng tìm xem có cửa hàng nào tốt hay không, hẹn nửa tháng, qua đoạn thời gian ngắn nữa sẽ đi vào huyện thành một chuyến, thuận lợi thì đến lúc đó có thể mua được cửa hàng về trong tay".

Trình Gia Hưng làm việc hành động rất nhanh, không hề lo lắng về mọi thứ. Hắn nói như vậy Hà Kiều Hạnh cũng yên tâm, vì nàng hay suy nghĩ sâu xa, từ khi quen biết hắn đến giờ không có một sai sót gì, cho dù chỉ cần có một chút xíu dấu hiệu nhỏ thì hắn có thể suy đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, giữa những người ở bên cạnh xung quanh, Hà Kiều Hạnh còn chưa thấy ai có đầu óc thông minh, linh họat được như hắn.

"Nửa tháng sau mới đi vào trong huyện, như vậy không phải là sau khi việc cưới vui của Chu gia tổ chức xong sao? Chàng nói muốn chuẩn bị một phần lễ vật, đã chuẩn bị chưa?".

"Ta còn có thể quên được sao?".

Hà Kiều Hạnh còn muốn cầm qua xem thử một chút, Trình Gia Hưng nói đồ không có gì đẹp mắt, nói xong liền lấy một chiếc túi vải màu xanh lam trong ngực ra. Hà Kiều Hạnh không vội vàng mở nó ra, mà hỏi hắn đây là cái gì?.

"Tự nàng nhìn đi ".

Nàng mở ra thì thấy một chiếc lược bạc, trên tay cầm có hai mặt điêu khắc hình con Khổng Tước.

Cầm ước lượng qua liền biết chiếc lược này thuần bạc, giá cả sẽ không hề rẻ, hơn nữa còn có hình chạm khắc phức tạp đến mức này: "Chàng mua bao nhiêu tiền vậy?".

Trình Gia Hưng không nói cho nàng biết, chỉ hỏi nàng có thích không?.

"Lúc ta đi ngang qua cửa hàng bạc mới nhớ tới, sau khi thành thân thì không có tặng qua đồ trang sức nào cho nàng, cho nên liền đi vào dạo một vòng. Lúc ta đi vào người ta còn không thèm chào hỏi ta, mà dắt lấy một người bên cạnh mặc quần áo tơ lụa nói hồi lâu. Chính ta nhìn tới nhìn lui, lúc đầu nhìn trúng cái trâm cài đầu bằng bạch ngọc hình hoa mộc lan cũng rất đẹp, nhưng ta nghĩ nàng sợ va chạm dù mua về sẽ không dùng đến cho nên liền chọn cái lược này. Khi ta bảo hắn gói lại, hắn còn không tin ta có thể mua được, nhìn ta móc tiền ra mới biết mình nhìn lầm! ........Thế nào? Vợ, nàng có thích hay không?".

Nhắc tới phần chạm trổ điêu khắc này, ở những đời sau không tinh xảo như thế này, thả vào lúc này cũng tương đương khó được.

Hà Kiều Hạnh cười cong mắt, vừa nhìn liền biết là thích.

Lúc này Trình Gia Hưng rất vui vẻ, hắn nói vốn dĩ còn muốn mua cho con gái một chiếc khoá nhỏ, nhưng lại sợ đeo trên cổ vướng mắc làm con khó chịu, "Ta ngồi xổm chỗ ấy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không có mua cái khoá kia, mà mua một cái vòng tay bạc nhỏ".

Hà Kiều Hạnh không để cho hắn trực tiếp đeo lên tay của Đông Cô, mà nàng cầm nó lên xem xét, cẩn thận sờ lên thấy đồ vật nhẵn mịn không làm trầy xước da tay. Nàng thử đeo vào một chút, nghĩ nếu con gái thấy không thoải mái thì nhanh chóng cởi ra, kết quả là cô nhóc rất thích, cũng không có đưa tay đi túm kéo ra.

"Con không hướng bỏ vào miệng thì đeo cũng được, nếu nhét vào trong miệng thì phải lấy.......Trước tiên đeo hai ngày nhìn xem, dù sao đây là tâm ý của cha mà!". Hà Kiều Hạnh nắm tay con lại, hôn lên lòng bàn tay, hỏi con gái có thích không?.

Có lẽ trong lòng bàn tay ngứa ngứa, được nàng hôn một cái liền cười khúc khích.

Hai ba ngày nay hắn đi ra ngoài bận rộn làm việc cũng không cảm thấy khó khăn lắm, bây giờ nhìn thấy vợ và con gái trong lòng bỗng nhiên ấm áp, cảm giác bôn ba vất vả gì đó điều đáng giá. Mười ngày sau đó, Chu gia tổ chức làm việc vui cho Chu Tiểu Thuận cưới vợ là Hà Tiểu Cúc ở Ngư Tuyền thôn đối diện bờ sông. Bữa tiệc cưới này sự phô trương không thể so với lúc Trình Gia Hưng cưới vợ, nhưng cũng rất sôi nổi, náo nhiệt, ngày đó hơn phân nửa thôn đều đi đến chung vui, Hà Kiều Hạnh ôm con gái chờ Trình Gia Hưng đem cửa nhà trước sau khoá lên, bao gồm cả nhà bếp cũng được khoá kỹ, lúc này bọn hắn mới đi ăn tiệc cưới.

Ban đầu, dựa vào phong tục của trong thôn, những người đi tham gia đám cưới phải ở nhà Chu gia náo nhiệt một ngày, nhưng bởi vì tiểu Đông Cô còn nhỏ, Hà Kiều Hạnh ăn trưa xong liền trở về, nàng muốn cho con gái bú sữa.

Lúc nàng ôm con gái quay lại trở về trong sân, lấy chìa khoá ra mở cửa thì phát hiện ra có điều không đúng.

Chiếc khoá đồng treo trên cửa trước có dấu vết bị cạy, khả năng là kẻ trộm cạy đã trượt tay, các vết khắc đều lưu lại trên cửa. Hà Kiều Hạnh nghĩ muốn đến nhà Chu gia gọi Trình Gia Hưng trở về, ngẫm lại nàng vẫn cầm chìa khoá ra mở cửa đi vào cho con gái bú.

Vốn là đã thương lượng xong, Trình Gia Hưng thay mặt cho gia đình bọn hắn ở lại nhà Chu Tiểu Thuận náo nhiệt một ngày, nàng ăn xong cơm trưa liền trực tiếp đi về. Bên kia Trình Gia Hưng đang nói chuyện cùng người khác, chợt phát hiện ra vợ đang đến chỗ mình.

Không chờ hắn nghênh đón, thì người đã đến bên cạnh.

"Ăn cơm chưa? Ăn xong thì cùng ta trở về một chuyến".

Người đàn ông bên cạnh nắm lấy cổ tay Trình Gia Hưng nói không được! "Vợ của Trình lão tam ngươi có thể trở về, nhưng không thể mang người đưa đi, chúng ta nói chuyện còn chưa xong, rượu cũng chưa uống đã đâu".

Tất cả mọi người ngồi trong bàn đều đang ồn ào, nói cái gì mà ra cửa uống hớp rượu cũng bị vợ quản là sao?.

"Hôm nay thật là một ngày tốt lành! Ngươi đừng mất hứng!".

Trình Gia Hưng hất tay người bên cạnh ra, hỏi Hà Kiều Hạnh có chuyện gì vậy?.

Lúc đầu đã bàn bạc xong đột nhiên có sự thay đổi, lúc này có thể không có vấn đề sao?.

Hà Kiều Hạnh liền áp tai bên cạnh nói với hắn rằng ổ khoá trong nhà đã bị cạy, bảo hắn trở về nhìn xem.

Lần trước nhà Chu Đại Hổ bị mất một bình mỡ heo khi đi ra ngoài ăn tiệc, kẻ trộm thật đúng là biết tìm thời gian đến cửa, vì biết rằng trong nhà không có người.

Nghe nói có người đến nhà hắn cạy ổ khoá, Trình Gia Hưng còn có thể ngồi lại uống nhắm rượu sao? Hắn lập tức đứng dậy muốn đi theo ra về khiến người ngồi ở đầu kia băng ghế suýt nữa đã ngã chỏng vó. Đang muốn chửi là đồ bị vợ quản một tiếng thì đã có người đi trước hắn một bước.

"Đã nói là náo nhiệt một ngày, sao ngươi lại trở về? Trở về làm gì?".

"Được rồi, ngươi không nói thì ta cùng đi theo ngươi xem một chút!".

Từ cái nhìn này, thật đúng là không riêng gì cửa trước mà ngay cả cửa sau, thậm chí cả cửa sổ đều có dấu vết động qua. Trình Gia Hưng mở cửa ra xem xét thấy bên trong nhà vẫn còn ngăn nắp, xem ra kẻ trộm không có vào được.

"May mà lúc ta đi mua khoá không có tham lam mặc cả loại rẻ! Nếu không hôm nay thật sự là bị trộm vào mất rồi!".

Nếu là bình thường còn có thể sang sân bên cạnh nghe ngóng một chút xem hôm nay có ai đến đi ngang qua không, nhưng hôm nay có hơn nửa thôn đến nhà Chu gia uống rượu mừng, cái này thật đúng là không hỏi được gì rồi.

Trình Gia Hưng đang còn suy nghĩ nên phải làm sao thì Lưu Tảo Hoa đến, nàng nhận thấy Trình Gia Hưng vội vã rời đi nên chạy theo đến đây xem tình hình một chút, tới nơi nghe nói suýt chút nữa đã bị ăn trộm, ban đầu không thể tin được, sau đó nàng mới nhớ ra một điều gì đó.

"Ta không phải là mang thai sao, sợ mọi người tập trung đông đúc lộn xộn bên sân nhà Chu gia nên tới trễ một chút. Lúc ta đi qua thì trong ruộng lúa mạch nhà nhị gia gia đang có người làm việc, muốn đến nhà ngươi khẳng định phải đi từ đầu kia, ngươi đi hỏi một chút coi, xem không chừng hắn có nhìn thấy người đi qua đó. Khi kẻ trộm để mắt tới liền không có yên tâm, dù sao cũng phải bắt được hắn ra mới được ".

Ruộng lúa mạch nhà nhị gia gia........

( nhị gia gia đây là anh em ruột của ông nội Trình Gia Hưng, vì đây là cổ đại nên một số từ mình sử dụng giống bản convert nghe ngữ cảnh sẽ hợp lý hơn, có gì mình sẽ giải thích phía dưới một từ nào đó dùng chưa thuần việt, đây là ý kiến cá nhân của mình thôi nhé 😀)

Trình Gia Hưng bảo Hà Kiều Hạnh ở nhà, xòn mìn đi ra ngoài hỏi thăm một chút.

Người ta nói rằng buổi sáng trên đường có rất nhiều người qua lại, nhưng nếu tới gần thời gian nhà Chu gia mở tiệc buổi trưa thì chỉ có ban hoặc bốn người, mà có một trong số đó còn muộn hơn cả lúc Lưu Tảo Hoa đi ăn tiệc.

Trình Gia Hưng đã khoá cửa vào buổi trưa lúc chuẩn bị mở tiệc, hắn cảm thấy động cơ của kẻ trộm không phải là nhất thời nảy lòng tham, mà đoán rằng khi Chu Tiểu Thuận thành thân thì Trình Gia Hưng sẽ dẫn theo vợ con đến nhà Chu gia ăn tiệc, cho nên mới chọn thời gian bọn hắn không ở nhà đến đây. Không cần biết là đi ra ngoài sớm hay muộn, khẳng định lúc sau khai tiệc hai ba khắc chung sân tam hợp viện sẽ không có ai nữa nên kẻ trộm nắm chắc thời gian này đến.

Mặc dù là suy đoán nhưng Trình Gia Hưng cảm thấy khả năng này rất cao, hắn định hỏi tên những người đến trước buổi trưa rồi sau đó sẽ kiểm tra lại.

Cái này tra từ trên xuống dưới thật sự không có phát hiện ra.

Xế chiều hôm đó Trình Gia Hưng đã đem sự nghi ngờ của mình tập trung lên người huynh đệ Đổng Đại Lực đó là Đổng Tiểu Lực.

Một mặt nữa là nhà Đổng gia thực ra cách sân tam hợp viện Trình Gia Hưng có một đoạn khoảng cách, bọn hắn ở đầu này không có ruộng đồng nên không có việc gì thì hẳn sẽ không đến phía này. Mặt khác là Đổng Tiểu Lực gần đây trong tay có chút gấp, nghe nói rằng hắn đang thiếu nợ tiền bên ngoài.

Nhắc đến chuyện Đổng Tiểu Lực nợ tiền, lại muốn nói đến Trần gia mặt sẹo ở tiểu Hà thôn, hắn hai năm trước đã mở một sòng bạc cá cược dế, không riêng gì mang lợi ích cho Trình Gia Hưng mà cũng giúp hắn kiếm được nhiều tiền. Sau đó hắn phát hiện ra rằng chỉ mở một sòng cược dế mở cửa được nửa năm là không được, nên hắn dần dần phát triển mở rộng thêm các hạng mục khá như đổ xúc xắc cá cược lớn nhỏ.......

Ngươi nói những thứ này ở bên ngoài có thể đặt cược được, và bầu không khí còn tốt hơn một chút?.

Sòng bạc bên ngoài ngượng cửa cao, còn tại nhà Trần gia mặt sẹo dù ngươi chỉ có mấy đồng tiền cũng có thể vào đó đặt cược chơi, ngay khi ngưỡng cửa được hạ thấp xuống thì đã thu hút được rất nhiều đến chơi.

Chỗ hắn tựa giống như tiệm mạt chược tầng dưới tiểu khu ở đời sau, tuỳ lúc có thể tập trung mười mấy người, cho dù ngưỡng cửa thấp, ngươi chơi từ sáng đến tối nếu thua thì rất dễ dàng bị thua. Đổng Tiểu Lực chính là đầu mùa đông được người khác rủ đi, cũng thắng được ít tiền, hắn đã lấy số tiền thắng đó lúc ăn tết mua rượu mua thịt cho gia đình.....Sau tết thì vận khí của hắn không tốt, đa số thời gian đều là mất tiền, thỉnh thoảng mới thắng được một hai ván.

Phát hiện vận khí không tốt hắn liền dừng hai ngày, nhưng sau lúc này thì mức độ nghiện đã tăng lên hắn lại mang tiền đi qua, đem tiền trong nhà có thể lấy được đều bị thua sạch, hắn đã nghiện cờ bạc rồi không thể bỏ xuống, lại không dám đi hỏi thêm tiền người trong nhà nữa, nghĩ vậy thì quay người mượn tạm bên ngoài một ít, kết quả là không đến mấy ngày tiền mượn cũng bị thua sạch.

Hắn đầu kia thua chỉ còn lại cái quần, mà chủ nợ mỗi ngày đều thúc giục, nói hắn tháng này mà không trả tiền thì tháng sau lại tăng thêm mấy phần tiền lãi, về sau chính lãi mẹ đẻ lãi con, Đổng Tiểu Lực có thể không gấp sao? Nghe nói gần đây đang nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Trình Gia Hưng tự mình điều tra, sau khi tra ra được những thứ này thì rất nghi ngờ hắn ta, nhưng từ trước đến này phép tặc bắt kẻ trộm của thôn là phải bắt được tận tay, có bằng chứng mới được, chỉ bằng hoài nghi thì làm gì được hắn? Hắn nghĩ tới nghĩ lui phải đưa cho Đổng Tiểu Lực một cơ hội, sau có một lần Đổng Tiểu Lực ngồi ở dưới gốc cây đa, Trình Gia Hưng ôm con gái đi tới chơi nói hai ngày nữa muốn mang con gái Đông Cô lên trấn, vào tiệm vải Lâm gia mua mấy thước vải tốt mời người may vá cho cô nhóc mấy bộ đồ mặc mùa hè.

Còn nói cả nhà cùng nhau đo lượng rồi may làm thêm cho cả vợ nữa.

Một năm nhìn lại đây thì thấy tam hợp viện Trình gia rất ít khi đóng chặt cửa, ngày thường nhà hắn luôn có người ở nhà. Nghe nói Trình Gia Hưng muốn mang theo vợ và con gái đi trấn trên, nói thế nào thì đi lên trấn cũng phải mất nửa ngày, hắn chỉ cần vòng quanh sau lưng sườn núi nhỏ để không dễ dàng bị phát hiện rồi đột phá từ cửa sau, cho dù hắn có dùng búa rìu đập bổ thì thời gian vẫn đủ.

Nghĩ đến đây, Đổng Tiểu Lực lại để mắt tới Trình Gia Hưng, hắn quả thật nhìn thấy Trình Gia Hưng đánh xe bò mang theo vợ và con gái ra cửa, liền cầm lấy một chiếc búa rìu được rèn sắc đi từ mương sau nhà vào miệng cửa sau, chộp lấy búa liền làm.

Mới bổ một nhát liền nghe thấy tiếng chó sủa, Trình Gia Phú mang theo con chó vàng đến, con chó vung thoát ra ngoài chạy đến cắn vào đùi của hắn.

Đổng Tiểu Lực vung búa rìu lên chuẩn bị chào đón con chó vàng một nhát thì Trình Gia Phú hét lên___

"Đổng Tiểu Lực, ngươi dám!".

Hắn không dám cầm búa chặt xuống, không phải là hắn đau lòng súc sinh mà chủ yếu sợ bản thân do vô tình làm bị thương, hắn liền cắn răng dùng lưng búa rìu đập con chó hai lần. Thừa dịp nó bị đánh choáng váng mới kéo cái chân bị thương khập khiễng muốn từ một bên khác chạy trốn, thì chợt phát hiện Trình Gia Hưng vừa rồi đánh xe bò ra ngoài đã ngăn cản hắn ở trên đầu bên kia. Hắn đứng ở phía sau ôm chặt con gái tiểu Đông Cô, còn vợ hắn Hà Kiều Hạnh thì đang vác đòn gánh đứng phía trước.

Hà Kiều Hạnh không thèm để mắt Đổng Tiểu Lực đang cầm búa rìu, mà còn cùng Trình Gia Hưng nói chuyện, bảo hắn ôm chặt con gái rồi lui lại sau một chút.

"Hôm Chu gia làm việc vui, chính ngươi ngày đó đã đến nhà ta cạy cửa? Lần trước chỉ cầm kéo đến không chuẩn bị đầy đủ, hôm nay lại tới nữa? Được đó, ngươi có can đảm".

Hà Kiều Hạnh vừa nói vừa đi về phía trước, đang chuẩn bị không khách khí xử lý hắn, thì lúc này nghe thấy bên ngoài có một chuỗi tiếng bước chân cùng giọng nói quen thuộc. Lưu Tảo Hoa nghe nói hôm nay bắt trộm, sợ Trình Gia Hưng bên này thế đơn lực mỏng nên vừa rồi ở đầu sân hô một tiếng, nói cho bà nương Chu Đại Hổ rằng có tin tức của kẻ trộm mỡ heo. Chuyện mỡ heo bị mất nửa năm trước, bà nương Chu Đại Hổ nghĩ lại vẫn còn thấy đau lòng, vụ này vẫn chưa bắt được người ăn trộm, hiện tại nghe nói biết tên trộm là ai nàng liền mang theo con trai con dâu đi qua.

Đi tới nhìn thấy: "Được đó, Đổng Tiểu Lực, ngươi! Ngày hôm nay ngươi đừng hòng chạy được! Ngươi trả lại mỡ heo cho ta!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info