ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 78

PhanHuong301

Edit: Xíu.

Chuyện Trình gia ầm ĩ lớn như vậy, người nhà mẹ đẻ Hà Kiều Hạnh không yên tâm lắm về nàng, cho nên đầu tháng giêng Đông Tử đến đây một chuyến với lý do là đưa cá. Hắn nói với Hà Kiều Hạnh những chuyện này ngay cả bên kia sông cũng nghe thấy, "Chúng ta đều là nghe tin vỉa hè, biết độ chính xác không đúng, cha nương lo lắng cho tỷ, lại không tốt lắm nếu chạy qua, vì vậy liền để cho đệ tới nhìn xem......Tỷ, mọi chuyện của tỷ đều ổn chứ?".

"Ta thì có cái gì không tốt đây?".

Đông Tử nói rằng bọn họ sợ ầm ĩ rắc rối lần này sẽ liên luỵ lên người Hà Kiều Hạnh, lại không rõ rốt cuộc đã gây ra chuyện gì lớn kinh thiên động địa mà dẫn đến tình trạng viết thư bỏ vợ, "Người đến trong sân nhà chúng ta nói tâm Chu thị không tốt hại người một nhà, Trình gia sợ có lần một thì sẽ có lần thứ hai nên không thể dung thứ được cho nàng ta".

Hà Kiều Hạnh gật đầu: "Đại khái chính là có chuyện như vậy".

Đông Tử lẩm bẩm: "Vậy cũng không có gì lạ cả".

Hà Kiều Hạnh hỏi hắn từ xa tới chỉ vì chuyện này?.

"Còn có chuyện này nữa, cách đây hai ngày, lão cô ở phòng nhị gia gia có về, nói năm trước đến nhà tỷ một miếng điểm tâm cũng không được ăn, còn nói nhà tỷ làm kẹo chữ tự đường buôn bán mà lão cô đường xa lặn lội tới không thèm gói cho một bao, chỉ chào hỏi mọi người rồi uống vài ngụm nước ở trong sân". Trên thực tế thì lão cô có nói nặng lời hơn một chút, chiếu theo nàng nói, người đều đứng ở trong sân nửa ngày mà cháu gái không có ra tới, cũng không có ai đi gọi người ra, hỏi người đâu? Thì nói là đang ngủ.

Ban ngày ban mặt, mặt trời lên cao đến thái dương còn đang ngủ, nàng thoải mái dễ chịu nằm trên giường liền mặc người nhà mẹ đẻ uống gió tây bắc trong sân, thật sự là chưa từng thấy qua hậu bối giống như vậy.

Đông Tử lặt nhẹ mấy câu nói qua, hỏi Hà Kiều Hạnh người tới thật à? Tới để làm gì? Trước đó lúc đưa cá sao không thấy tỷ nói gì.

Hà Kiều Hạnh vỗ trán: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, ngươi không nói thì ta cũng quên. Hình như là ngày hai mươi bảy, việc buôn bán vừa mới dừng lại, ngươi nghĩ xem khoảng thời gian làm kẹo chữ đậu đường chúng ta vất vả thế nào? Việc buôn bán vừa ngừng thì chúng ta không thể ngủ bù sao? Ta cùng tỷ phu ngươi đang ngủ thì lão cô đến, người này căn bản ta không biết, nàng lúc lấy chồng chỉ sợ ta vừa chào đời, có khi còn chưa ra đời ấy chứ......Về sau ngày lễ ngày tết cũng không thấy qua, đột nhiên chạy đến nói ông nội chúng ta cùng cha nàng là huynh đệ, nàng là cô của ta, ta lễ phép mời nàng uống nước trà, hỏi lão cô có chuyện gì? Hoá ra chính là đến vì chuyện buôn bán kẹo chữ đậu đường ".

Đông Tử cũng đang uống trà, nghe vậy liền đặt bát nước trà xuống hỏi: "Nàng nói như thế nào?".

"Muốn ta làm kẹo trước mặt nàng lần cuối, loại yêu cầu này ai sẽ đồng ý? Sau đó nàng lại đưa ra yêu cầu hợp tác với chúng ta, nói rằng muốn đem việc mua bán này làm lớn lên, để kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Ta cũng không nghĩ muốn cùng nàng hợp tác, năm trước chúng ta làm kẹo bán, các cửa hàng đã thấy tiềm năng của kẹo chữ đậu đường, ta tính toán sẽ tìm một người tin cậy, uy tín để bán công thức, như vậy thì vừa tiết kiệm được công sức, vừa bớt lo. Ngươi thấy đấy, ta thường không quay lại bán đồ cũ, nếu sau làm nữa thì sẽ làm cái khác, ngẫm lại thì bán công thức vẫn có lợi hơn".

Nói như vậy cũng không sai.

Bắt đầu từ đậu phộng da cá, các loại mua bán nàng đều làm một lần, lần sau sẽ làm cái khác, vẫn chưa quay lại đồ cũ.

Đông Tử nói rằng thịt heo xé cay kia về sau có cơ hội vẫn có thể làm, món đó thật sự rất ngon.

"Tỷ phu ngươi cũng nhớ thương đến chuyện đó, nói món đó phối nguyên liệu quá nhiều, quy trình phức tạp, không dễ bắt chước. Hiện tại không có cơ hội thích hợp để làm, giờ đem chuyện trong nhà giải quyết xong, liền chuẩn bị bán công thức, rồi sau đó sẽ lên trấn nhìn xem, có thể tìm được cửa hàng mặt tiền thích hợp hay không".

"Nghĩ muốn mở cửa hàng à?".

"Chuyện gì xảy ra sau này khó mà nói trước được, ta nghĩ mình không thể chỉ sống bằng tiền bạc qua ngày được, vẫn là nên đặt mua chút gia nghiệp. Các nhà kiếm được tiền, không phải là xây nhà mới thì mua ruộng đất, chúng ta nhà gạch ngói mới đã xây rồi, cho nên có tiền trong tay nghĩ muốn mua một hai cửa hàng, dù không buôn bán cũng có thể cho thuê, về sau sinh thêm con cái sẽ có chút của cải cho chúng thừa kế".

Đông Tử thổn thức một hồi lâu: "A Tỷ, bây giờ suy nghĩ của tỷ so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, thành thân cái khác liền".

Hà Kiều Hạnh nhịn không được gõ đầu hắn, cười nói: "Con người đều phải đi về phía trước, chẳng nhẽ cứ mãi dậm chân một chỗ hay sao? Ngươi khó có được đến đây một chuyến, muốn ăn gì? Ta làm cho".

Đông Tử thuận miệng nói ra hai món, thấy đại tỷ bận rộn, hắn cũng không chịu ngồi yên, liền tới tìm tỷ phu Trình Gia Hưng, hỏi có việc gì để hắn giúp đỡ không.

Kỳ thật không có chuyện gì, Trình Gia Hưng dẫn người tới núi tiểu Vẫn Lĩnh, nói muốn bắt thỏ, gà rừng, hái nấm. Hắn trước kia hai ba ngày sẽ đi lên một chuyến, về sau bận chuyện buôn bán không có sức lực, hôm nay vừa vặn, thời tiết cũng tốt, rất thích hợp lên núi đi dạo.

Đông Tử mắt thấy tỷ phu của hắn lên núi không bao lâu liền bắt được một con thỏ rừng mập mạp, động tác kia rất chi là nhanh nhẹn, thật nhìn không ra một chút ngượng tay, lúng túng tý nào.

"Gà rừng còn dễ bắt, động tới là chạy không được, thỏ rừng đặc biệt hơn.......Trừ tỷ phu ngươi ra, đệ còn chưa thấy qua người nào bắt được".

Trình Gia Hưng nhìn hắn: "Là so ngươi hiểu biết ít, chẳng qua đây quả thật cần có chút kỹ năng, trước kia ta cũng không có cách nào bắt nó, về sau mỗi ngày đều lên núi mày mò, mới rút ra được kinh nghiệm, ngươi phải hiểu được tập tính thói quen của nó, còn biết động thỏ ở đâu, thì sẽ dễ bắt được".

..............

Đông Tử suy nghĩ một chút, trước kia Trình Gia Hưng ngoại trừ làm việc không đàng hoàng thì hai ba ngày đều chạy lên núi, những người khác không có thời gian tích luỹ kinh nghiệm trong việc bắt thỏ. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không có nói ra, hắn ở bên cạnh không giúp được gì, liền làm việc mình biết là đi hái lưng nửa giỏ nấm.

Chờ lúc bọn họ từ trên núi trở về xuống thôn, từ xa đã thấy khói trắng thoát ra từ các ống khói, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đã đến giờ ăn trưa.

Khi bọn hoi về nhà vừa đúng lúc, Hà Kiều Hạnh từ trong nồi múc ra một bát lớn thịt kho trứng, còn có thịt heo quay với đậu tương, nàng bảo hai người lên bàn ăn, còn mình đi một chuyến đến vườn rau trước nhà, cắt một bông cải trắng trở về, thái nhỏ nấu canh.

Chờ đến canh rau cũng bưng lên bàn, Hà Kiều Hạnh mới xới bát cơm cho mình, ngồi bên cạnh Trình Gia Hưng.

"Nhìn hai người cõng những cái đó trở về, có phải là đi tiểu Vân Lĩnh không? Nói mới nhớ, trước đó ta từng muốn đi đại Vân Lĩnh nhìn xem một chút, kết quả là sau khi thành thân rồi không có cơ hội, vừa bận rộn buôn bán, với lại thai".

Nghe nàng nhắc tới đại Vân Lĩnh, Trình Gia Hưng nghĩ tới ngày đó xuất ra, nói: "Nàng đừng nghĩ đến nữa, hết hy vọng đi".

Hắn càng như vậy, Hà Kiều Hạnh càng muốn nghĩ đùa hắn, nàng còn cố ý hỏi Trình Gia Hưng: "Không biết bên trong đại Vân Lĩnh có thứ gì nhỉ".

"Không chỉ có sói, hổ báo mà còn có cả hưu nữa, nghe nói trước đây mấy năm, con trai nhà giàu trong huyện trúng cử có tổ chức tiệc hươu, tóm lại là muốn kiếm tiền nên vào núi sâu, nhưng mạng thì........Đây cũng là đệ đoán, không có tận mắt chứng kiến thấy". Đông Tử nói vẫn đừng gặp thì tốt, khi thời tiết mưa thuận gió hoà, đồ vật trong núi sẽ đầy đủ cho dã thú ăn, chẳng qua là năm thiên tai bọn chúng mới đi ra ngoài, xuống núi kiếm ăn, bất đắc dĩ đó chỉ là chuyện mùa đông, còn ba mùa xuân hạ thu thì chúng sẽ không bị đói.

"Sao lại nói đến chuyện này rồi? Tỷ tỷ.....đệ vừa rồi quên nói với tỷ, cha nói nếu lão cô chạy đến tìm tỷ đòi hỏi yêu cầu quá mức thì tỷ không cần phải cho nàng mặt mũi, thoả mãn nàng một lần thì phía sau sẽ có nhiều phiền toái".

"Nương cũng nói, trước kia thời điểm làm mai cho tỷ, người trong nhà mới nhớ là có người phù hợp, nàng lúc ấy luôn nói muốn tìm vợ trong thành cho biểu ca, nàng đã nói như vậy rồi nên người trong nhà mới không đề cập đến tên của tỷ. Hiện tại lão cô lại trách trong nhà đem tỷ gả cho tỷ phu mà không nghĩ đến nhà nàng ấy".

Đánh chết Trình Gia Hưng cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện này a!.

Sau khi được tiểu cữu nhắc nhở, hắn mới nhớ ra lúc trước khi thành thân, đã có người đánh cồng chiêng đến cổng nhà Hà gia, muốn bọn họ lui hôn với hắn.

Lúc ấy hắn còn cùng Hạnh Nhi giận dỗi đấy.

Không nghĩ tới bây giờ đã thành thân rồi mà vẫn có người chưa từ bỏ ý định. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại một số ít người đến ngày hôm đó, tất cả đều là những con cóc, nhìn ngang nhìn dọc không có ai xứng được với Hạnh Nhi cả.

"Nếu biết nàng muốn đào góc tường của ta, thì ngay cả nước trà cũng không cho nàng uống, có bản lĩnh thì tới gặp ta một lần nữa xem, không đuổi trâu đỗi chết nàng mới là lạ đó!".

Đông Tử nhét miếng thịt vào miệng, trấn an nói: "Nàng chính là nói như vậy, hai biểu ca kia của đệ thì một người đã thành thân, còn người kia đã định ra rồi".

Mặc dù hắn đã nói như vậy, nhưng Trình Gia Hưng đối với chuyện này chính là quỷ hẹp hòi, hắn nghiêm túc nhớ thương lão Hà cô hai ngày, đợi ra năm, có người chân chính muốn mua công thức lại đây hỏi thăm, lúc này hắn mới kết thúc trạng thái chơi bời lêu lổng, cùng người tới nói chuyện mua bán.

Có bốn nhà muốn nói chuyện hợp tác hoặc mua công thức, Trình Gia Hưng so sánh loại trừ hai nhà trên trấn mở cửa hàng bán đường, còn lại hai nhà thì sau vài lần bàn bạc, uống nước trà, cuối cùng đem công thức bán cho thương nhân họ Vương có các cửa hàng trải rộng khắp huyện phủ thành, cửa hàng nhà bọn họ không riêng gì bán đường, mà còn bán các loại bánh điểm tâm, mứt trái cây hoa quả các loại, chiêu bài gọi là Hương Di Phường.

Về giá cả, hai bên thương lượng mấy vòng, Trình Gia Hưng nói rõ năm trước hắn tuỳ tiện bán một chút cũng kiếm lời được mấy trăm lượng.

Vương gia bên kia là nhị thiếu gia đích thân đến nói chuyện, cũng chỉ ra hai điểm, một là nếu không phải dịp tết hoặc không có chuyện vui thì sẽ không dễ bán, hai là ngay từ đầu có thể bán với trạng thái cái mới mẻ, thời gian dài thì nó sẽ không còn là đồ mới lạ nữa, giá cả sẽ giảm đi không ít.

"Ở tỉnh thành có nhiều gia đình như vậy, tháng nào mà không có thành thân với chúc thọ? Đông gia không mua thì Tây gia sẽ mua. Ta trước năm chỉ dựa gần vào hai cái trấn bên cạnh mà đã có thể kiếm lời được mấy trăm lượng, còn các ngươi trực tiếp đẩy hướng đến các huyện phủ thành, tuỳ tiện đều có thể kiếm được một số tiền lớn".

Chuyện kinh doanh buôn bán kẹo chữ đậu đường là thế này, nếu nhà mình làm rồi tự đưa đi bán, không phải lúc năm nào cũng có thể dễ dàng thu hút khách hàng tốt. Còn đặt ở trong cửa hàng thì sẽ khác, thời điểm trong nhà lo liệu bánh kẹo, mứt hoa quả sẽ thuận tiện đi mua luôn, dù là ngày bình thường không bán chạy bằng dịp lễ tết, nhưng vẫn có thể kiếm được lời.

"Cái kia chúng ta làm vẫn còn tương đối thô, đơn giản, ngươi mua xong có thể cải thiện một chút, có thể giở ra làm rất nhiều kiểu đa dạng. Nhìn chung, chúng ta không chỉ bán cho ngươi một công thức, mà còn bán thêm cho ngươi một ý tưởng".

Dù sao cũng là thiếu gia của thương hộ lớn, hắn duỗi năm đầu ngón tay ra, nói cho Trình Gia Hưng mua bán gấp mười lần trước đó, năm ngàn lượng bạc.

"Ta là có lòng muốn kết một thiện duyên, cái giá này vẫn là thấp, phải thêm một chút nữa."

Đàm phán việc buôn bán chính là thế này, hắn đưa ra một cái giá bình thường không phải nằm trong điểm mấu chốt, giá tiền bạc có thể mở rộng ra thương lượng lại. Hai người kỳ kèo nói chuyện đến nửa ngày, nhị thiếu gia phát hiện Trình Gia Hưng không phải là người dễ lừa gạt, liền hỏi hắn muốn bao nhiêu, không cần phải hét cái giá quá lớn, mà hãy nói cái giá thành ý.

"Giá thành ý à, muốn mười đầu ngón tay của ngươi".

Nhị thiếu gia nhà họ Vương suýt chút nữa đã phun hết nước trà, hắn miễn cưỡng mới kịp nuốt xuống, sau đó lấy khăn lau miệng, rồi nói giá yêu cầu cao: "Chúng ta còn phải gánh một chút rủi ro, cái giá tiền này ta không trả được, không giả bộ ngớ ngẩn nữa, nhiều nhất tám cái đầu ngón tay."

Trình Gia Hưng đem bát trà đặt sang một bên: "Vậy thì tám ngàn, đồng ý, chẳng qua ngươi phải hứa với ta, dù ai đến hỏi thăm cũng không được nói giá tiền cụ thể cho họ".

"Vậy ngươi cũng phải bảo vệ giữ công thức cho tốt, nếu đã bán cho ta thì nhà ngươi không cần làm lại nữa".

Trình Gia Hưng nói: "Trước khi ngươi đến tìm ta, hẳn là đã hỏi thăm rồi, tin tưởng được mới đến nói chuyện buôn bán. Cho dù sau này công thức có bị rò rỉ ra bên ngoài, cũng tuyệt đối không thể từ nơi này của ta làm lộ ra. Công thức này ở đây chỉ có hai người biết, vợ chồng ta mềm cứng đều không ăn, rất là kín miệng ".

Vương nhị thiếu gia biết Trình Gia Hưng sẽ coi trọng cam kết, nghe nói trước kia lúc hắn làm buôn bán khác, bởi vì kiếm được tiền, người trong nhà đều cảm thấy thua thiệt không bằng với bạn bè, nhất định bắt hắn phải đuổi người ra khỏi nhóm, nhưng hắn không đồng ý, đã đồng ý dẫn theo người ta rồi, cho dù thua thiệt bản thân mình một chút cũng mang họ đi làm đến kết thúc cuộc buôn bán mới thôi, hắn là người sẽ không thay đổi quyết định của mình khi giữa chừng có điều kiện tốt hơn. Cũng bởi vì điểm ấy mà mà cửa hàng nhà họ Vương mới dám đến tìm hắn.

Trình Gia Hưng không có đem người trong nhà đến, mà sau khi thương lượng xong giá cả, cùng vợ đi vào thị trấn, ở trên trấn chỉ dạy lại tay nghề làm kẹo chữ đậu đường.

Không chỉ sư phụ của Hương Di Phường, mà Vương nhị thiếu cũng ở bên cạnh, nhìn qua Hà Kiều Hạnh làm một lần, liền hiểu rõ vấn đề mình suy nghĩ, sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì thật sự thấy nó không khó, cho dù bắt đầu làm chữ không tốt, nhưng luyện tập nhiều sẽ có thể làm thành.

Lại vừa bội phục người phụ nhân nông thôn này, các đầu bếp ở bên ngoài còn không nghĩ làm ra được như nàng.

Hà Kiều Hạnh nghe Trình Gia Hưng nói rằng đã cạy được một khoản tiền lớn lên đến tám nghìn lượng bạc, vì thế nàng cũng không keo kiệt mà nói cho sư phụ Hương Di Phường thêm một ý tưởng, về phần đường, ngoài viết chữ như y cát tường, còn có thể làm thêm nhiều chữ khác, hoặc cẩn thận hơn còn nặn ra được các hình đồ vật, mùi vị thì vẫn vậy, khách hàng người ta cũng nguyện ý mua của ngươi mà không phải bánh kẹo đường bình thường của các gia đình khác.

Hà Kiều Hạnh đang nói chuyện với sư phụ của Hương Di Phường, Vương nhị thiếu gắp một miếng bánh kẹo trong đĩa vừa ăn vừa hỏi Trình Gia Hưng: "Lệnh phu nhân thật sự là một người phụ nữ thôn quê sao?".

"Nàng nếu không phải thì có thể gả cho ta à?".

Nói như vậy cũng không sai, Vương nhị thiếu gia còn nói đáng tiếc, nói xuất thân đã làm chậm trễ cản trở nàng. Nhìn nàng lý giải hiểu biết như vậy, nếu được sinh ra trong một gia đình giàu có, nói không chừng có thể xông ra làm nên tên tuổi của mình nổi danh rồi.

Các nhà buôn bán đều biết rằng, có rất nhiều thứ về bản chất rất là đơn giản, một khi được nghe người khác kể lại thì ngươi bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra nó chính là như vậy. Nhưng nếu không ai giải thích cho thì dù ngươi nghĩ nát cái đầu ra cũng không nghĩ làm ra được.

Bọn họ nằm ở trong hàng ngàn người, nhìn xem chưa thấy qua bao giờ, chưa làm lấy ra được đồ vật, đủ để thấy người làm phát minh đầu tiên có bao nhiêu sự thông minh.

Hà Kiều Hạnh rốt cuộc vẫn là nữ nhân trong gia đình đã thành thân, Vương nhị thiếu gia cũng không thể mãnh mẽ khoa trương nàng ra bên ngoài, mà đem đánh giá, khen ngợi để ở trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, nói không chừng nhà mình về sau sẽ có những hành động tiếp .

Thật may là hắn không có nói ra, nếu không cái mặt mo già nua của Hà Kiều Hạnh sẽ nhịn không được.

Những món tay nghề thủ công này không phải là của nàng, ở thế hệ sau thì đó là đồ vật bán công khai, chỉ cần lên Internet sẽ tra tìm ra được một đống kết quả cách làm. Trong trường dạy nấu ăn, các giáo viên sẽ dạy những kỹ năng này, mọi người chỉ cần luyện tập một chút là có thể làm ra được, mà sự khác biệt nằm ở chỗ tinh tế và hương vị.

Hà Kiều Hạnh thật sự cảm thấy mình chưa làm tốt lắm, hơn nữa, sau khi bán công thức ra ngoài, các sư phụ sẽ cải tiến để nó được hoàn thiện, chỉn chu hơn, bánh kẹo bán trong cửa hàng hẳn sẽ ngon, tinh xảo hơn ở các nhà làm buôn bán nhỏ.

.............

Công thức đã được thuận lợi bán đi, giá cả so với việc Hương Di Phường dựa vào nó sau này kiếm tiền không tính là cao, nhưng trong mắt người nông dân thì mấy đời cũng không kiếm được số tiền khổng lồ đó.

Vương gia đưa một chồng dày ngân phiếu đặt trong chiếc hộp gỗ, hộp kia được Trình Gia Hưng chôn trong sọt đựng đầy đồ lặt vặt, lúc trở về hắn cõng sọt đi trước, Hà Kiều Hạnh đi phía sau, thuận tiện nhìn đồ vật trong sọt luôn.

Đang đi trên đường thôn nhìn thấy vài người quen, Trình Gia Hưng vẫn chào hỏi mọi người như thường, chỉ sợ chẳng ai ngờ rằng lúc này hắn đang cõng trên người 8 nghìn lượng bạc tiền giấy. Hắn tận lực biểu hiện bình thường, không lộ ra chân ngựa, phải nói rằng hắn nguỵ trang không tệ, thẳng đến khi một thời gian sau này Hương Di Phường bán ra kẹo chữ đậu đường, tất cả mọi người đều không xác định rõ có phải hắn đã bán công thức làm bánh kẹo đi hay không.

Người trong thôn phân chia thành hai nhóm, có người cho rằng lần trước Chu thị tiết lộ những tin tức kia, người ta quay trở về làm thành công, nói nàng quả thật là một kẻ tai hoạ. Cũng có người cảm thấy do việc lần trước của Chu thị, nên Trình Gia Hưng sinh ra cảm giác không an toàn nên đem công thức bán đứt, vì đoạn thời gian trước hình như thấy có người đến hỏi thăm nhà hắn.

"Công thức kia thật sự đáng giá bán được rất nhiều tiền không?".

"Ít nhất phải hơn một nghìn lượng bạc, dù sao cũng là công thức bí mật độc môn, có thể kiếm tiền mọi lúc".

"Thật sự một ngàn lượng bạc, nếu là ta, ta sẽ không bán! Các ngươi đều quên cuối năm bọn Trình Gia Phú mỗi ngày kiếm được mấy lượng bạc à, một ngàn lượng bạc, tuỳ tiện làm nhiều một chút thì rất nhanh sẽ kiếm về lại".

"Ít nhất, ít nhất phải bán được ba ngàn lượng bạc đi......Vậy thật sự là ghê gớm đó, chúng ta cả nhà được mười mấy, hai mươi mẫu ruộng nước, mà ba ngàn lượng bạc có thể mua được 200 mẫu ruộng đất đấy".

"Này! Tiểu tử ngươi tính thật nhanh! Mau lên trấn đi học thu ngân đi!".

"Đang nói đến chuyện mua bán kẹo chữ đậu đường mà, tại sao lại kéo đến trên người ta rồi? Ta xem là Trình Gia không tức giận đến giậm chân, hẳn là trường hợp của Chu thị đã cảnh giác hắn nên hắn mới vội vàng bán đi. Sẽ kiếm được tiền lời, có lẽ không nhiều như chúng ta nghĩ đâu, mà ngay cả khi chúng ta không nghĩ nhiều thì đó cũng là đáng giá, đồ kia là do vợ hắn làm ra, nói hắn cưới Thần Tài quả là không sai".

"............"

Mọi người trong thôn đều đang thảo luận về vấn đề này, một số người tò mò nặng nên đi hỏi nhà Trình gia, người bị hỏi đều nói rằng họ không biết rõ tình hình. Muốn nói ai trong đầu rõ ràng hơn thì đó chính là Hoàng thị và Lưu Tảo Hoa, lúc trước thời điểm thương lượng bán công thức hai người đều có mặt, nhưng coi như biết Trình Gia Hưng bán công thức, cũng không biết kiếm được bao nhiêu tiền.

Sau chuyện này xảy ra nhiều sự cố nên hai người đều biết nặng nhẹ, không dám tuỳ tiện hé răng nửa lời ra bên ngoài, Lưu Tảo Hoa lại lặng lẽ đi đến hỏi Hà Kiều Hạnh có phải thật sự bán rồi không? Kiếm được đầu lớn chứ?.

Hà Kiều Hạnh nói cũng được, dù sao muốn mở cửa hàng, làm buôn bán nữa thì tiền vốn vừa đủ rồi.

Lưu Tảo Hoa ở ngay bên cạnh, một phen cảm khái, nói quả nhiên là như vậy, cho dù làm cực khổ bằng sức lực cũng không phát tài được, còn phải động não, dùng đầu óc mới được. Vẻ mặt nàng hâm mộ nhìn Hà Kiều Hạnh nói, "Đệ muội à, cha mẹ ngươi đối ngươi thật sự là quá tốt, đem sự thông minh sức lực cả nhà đều cho ngươi."

Hà Kiều Hạnh vừa mới kiếm được số tiền lớn, nên lúc này không muốn nghĩ đến chuyện buôn bán cái gì, chỉ muốn đề cập đến nâng cai chất lượng sinh hoạt. Nàng nghĩ đến đầu xuân có thể đào măng, nên bàn bạc với Lưu Tảo Hoa làm một ít măng chua ngâm tiêu. Trình Gia Hưng cũng không chạy ra ngoài chơi lung tung, khoảng thời gian này hắn chậm rãi hỏi thăm các mặt tiền cửa hàng, để tránh nổi bật vừa kiếm được số tiền lớn để ở bên người.

Cho dù ngươi vẫn giữ lại điệu thấp, nhưng người ta nghĩ rằng ngươi đã phát tài rồi, nên sẽ có tâm thuật bất chính, đánh ý tưởng xấu lên người mình.

Trong khoảng thời gian sau này, có hai tên trộm lấm la lấm lét loanh quanh lân cân bên tam hợp viện, bộ dáng giống như là đang nghiên cứu địa hình vậy. Hai người này đã bị Hà Kiều Hạnh dùng sức mạnh hù chết khiếp, nghĩ làm trộm nhà hắn, nhưng có người luôn ở nhà, xông vào ngươi lại đánh không được, vậy phải làm sao bây giờ?.

Liền có người nghĩ ra một ý tưởng, nghĩ cách hẹn Trình Gia Hưng đi đánh bài ăn tiền, ở trên chiếu bạc sẽ có biện pháp để hắn thua ngọn ngành đầu đuôi hết tiền.

Kết quả là, Trình Gia Hưng nghe xong liền lắc đầu ngay.

Thật vất vả mới nghĩ ra được mánh khoé để lấy tiền, nhưng mắt thấy không hiệu quả, người lại gấp, hỏi thẳng hắn trước đó cực khổ kiếm tiền như vậy, sao lúc rảnh rỗi không thể buông lỏng thư giãn một chút?.

Trình Gia Hưng liếc mắt nhìn đối phương: "Ngươi nói đùa với ta à? Ngươi thấy ta trông có vẻ rảnh rỗi lắm sao? Tã lót cứt đái của con gái đang chờ ta giặt đó, còn vợ cũng đang chờ ta đến hầu hạ nữa!".

Người đến hẹn hắn sững sờ trợn tròn con mắt.

Tại sao có người đàn ông lại đem chuyện mất mặt như thế này nói một cách đương nhiên, ngạo mạn vậy????.

"Trình lão tam, trước kia ngươi nói không thể để nữ nhân cưỡi lên đầu lên cổ, nước tiểu, phân đái.....".

Trình Gia Hưng nhấc chân lên đá hắn, "Ngươi có biết nói chuyện hay không? Sao lại nói nữ nhân đè đầu cưỡi cổ? Với hai tay kia của vợ ta sao? Đôi tay kia để dùng giặt tã lót cứt đái à?".

Nói đến hắn mới nghĩ lại, nàng đập vỡ vụn tảng đá đến bẻ cong cái thanh sắt nhóm lửa như thế nào, sao có thể giặt tã lót cứt đáy đây?.

"Đi đi đi! Chúng ta đi chơi vài ván! Công việc ấy thì đi chơi một lát rồi về làm cũng không muộn!"

Trình Gia Hưng hất ra tay hắn, vẫn không chịu đi cùng.

"Ta thấy ngươi không có chủ ý tốt gì cả, ngươi muốn thắng ăn tiền của ta sao? Nói thật cho ngươi biết, ta không có tiền đâu, tiền nong đều cho vợ ta bảo quản, ngươi có bản lĩnh thì hẹn nàng đi đánh đi".

Hà Kiều Hạnh rất thính tai, ở trong phòng đều có thể nghe thấy người bên ngoài đang nói chuyện đánh bạc.

Nghiện cờ bạc là không được, có mấy ai dính vào rồi có thể có kết quả tốt đẹp đâu? Hà Kiều Hạnh nghe được bên ngoài nói đánh bạc, liền ôm con gái đi đến dưới mái hiên, nàng nhìn hai người đang ngồi xổm trên mép đá sân, một người là chồng nàng, người còn lại thì không biết.

Không biết cũng không sao, nàng cười tủm tỉm gọi Trình Gia Hưng, hỏi đây là ai?.

"Vợ ơi, nàng không cần biết hắn là ai, dù sao cũng không quen".

"Không quen? Không quen sao có thể rủ chàng cùng đi đánh bạc?".

Trình Gia Hưng thái độ đặc biệt thành khẩn, chạy nhanh đến tranh thủ giải thích cho bà chủ: "Ta nói với hắn là ta không có tiền, cho nên bảo hắn là muốn phát tài thì đi đánh cược với nàng đi".

"Đánh cược với ta?". Hà Kiều Hạnh quét mắt liếc hắn một cái, "Đánh bạc ta không chơi được, hay là chúng ta đánh cược rằng một cái tát của ta có thể đánh chết ngươi không? Nói cho ngươi biết rõ, Trình Gia Hưng hắn không có tiền đâu, về sau có loại chuyện này thì hãy tới tìm ta, ta sẽ tận tình dạy dỗ các ngươi lương tâm của một con người, đừng nhìn thấy người ta kiếm được chút tiền liền nghĩ đến muốn lôi kéo hắn nhiễm vào thói hư tật xấu, ai dám đưa người nhà này của ta đi đánh bài, để cho lão nương ta biết được, thì ta sẽ đi phá nát ngôi nhà của hắn, hoặc đào mổ tổ tiên của hắn ta lên".

Hà Kiều Hạnh à! Hà Kiều Hạnh, người luôn cười tủm tỉm và rất dễ nói chuyện! Vậy mà có thể nói ra những lời này!.

Người đến rủ Trình Gia Hưng đi đánh bạc bị hù doạ đến hoảng sợ.

Hà Kiều Hạnh còn tiến lên phía trước hai bước, hỏi hắn sao còn chưa cút đi, hay muốn ở lại ăn bữa cơm rồi chặt đầu luôn à?.

Thấy người xám xịt rời đi rồi Hà Kiều Hạnh mới xoay người về phòng.

Trình Gia Hưng ở phía sau rụt cổ một cái, lại nuốt một ngụm nước bọt, mới lấy dũng khí hỏi nàng: "Vợ ơi, nàng không tức giận à?".

"Chàng không đi cùng hắn thì sao ta phải tức giận? Người đến rủ chàng đi đánh bạc đều là những tên khốn nạn làm hư hỏng luân thường đạo lý, nếu không xua đuổi, hù doạ thì bọn hắn có khác gì ruồi nhặng bay lởn vởn trong hầm cầu đâu, thật phiền chết người à".

Trình Gia Hưng lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói thầm nói: "Người là hù dọa đi rồi, nhưng thanh danh này của nàng cơ bản cũng sụp đổ."

"Miệng mọc ở trên người người ta, mặc kệ hắn nói gì thì nói, thuận tiên đem ta nâng thành Mẫu Dạ Xoa số 1 cũng được, để cho ai có ý định muốn đến nhà ta kiếm chuyện phải ước lượng cẩn thận trước".

Lảm nhảm đôi chút: từ chương 73 đến giờ, độ dài của chương truyện dài gấp đôi, có chương dài gấp 3 chương của truyện khác, hầu như là hơn 5 nghìn từ một chương, có chương hơn 6 nghìn từ nữa, ôi, edit liệt luôn, vì thế tiến độ ra chương mới sẽ chậm hơn, mọi người thông cảm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info