ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 73

PhanHuong301

Edit: Xíu

Hoàng thị không biết rằng, Trình Lai Hỉ đã đi hỏi qua con trai thứ ba là rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Phụ nữ ở nông thôn mang thai không phải là vấn đề gì lớn, nếu thực sự phải chú ý cẩn thận thì chính là giai đoạn ở cữ, thời điểm mang thai đa số đều làm việc bình thường, cho dù  bụng to rồi vẫn không ít người ra vườn rau, sao Chu thị mang thai mà lão nhị phải ngừng làm buôn bán.

Con trai thứ ba nói gì?.

Nói Chu thị mang thai cùng người khác không khác nhau, nàng là lạy Bồ Tát cứu mạng có con, trước đó còn bị người ta lừa cho nôn ra máu,  hết bao nhiêu trắc trở mới có thai, nếu bởi vì chăm sóc không chu toàn, cẩn thận chu đáo thì nàng không oán giận người sao?.

Hiện tại bởi vì không kiếm được tiền mà phàn nàn, tức giận người, vạn nhất nếu cái thai thứ hai này không ổn định, sau đó mất đi không giữ được thì phải làm sao?.

Lão già trên trấn nói mang thai thân thể rất mệt, sinh con sức khoẻ lại càng giảm sút, nếu thành thói quen vài lần như vậy thì về sau sẽ không mang thai được nữa.

Trình Gia Hưng mới không muốn chọc vào ổ phiền toái này, muốn được đứa con thật không dễ dàng gì, tại sao thời điểm tẩu tử mang thai hắn lại đưa nhị ca của mình đi ra ngoài bôn ba? Cũng biết là buôn bán kẹo đậu đường này có thể kiếm được tiền, nhưng bản thân của việc mua bán này cũng không yên phận lắm, giống như Trình Gia Phú và Đông Tử, bọn họ gánh đồ ra ngoài không dám đi một mình, nếu để nhị ca đi buôn bán, hắn ở bên ngoài không yên tâm vợ ở nhà, trong nhà chưa thấy hắn trở về trong lòng cũng lo lắng không yên đủ chuyện ......Hai đầu đều vướng bận với nhau, thì cái thai này còn sinh ra được cái rắm à.

"Lời nói là thật, nhưng nếu ngươi không cho lão nhị tham gia buôn bán thì trong lòng Chu thị chẳng phải là càng thêm khó chịu hơn sao? Đối với cái bụng này cũng không phải là chuyện tốt".

Trình Lai Hỉ nói như vậy, Trình Gia Hưng vẻ mặt không hiểu, trả lời: "Con để nhị ca đi buôn bán trong lúc này, trong nhà ca ấy có chuyện gì thì có thể dính líu đến con, tự chính nàng miên man suy nghĩ lung tung không nghĩ lo lắng tới đứa con trong bụng, thì có liên quan gì tới con?".

"Tóm lại đây là chính nhị ca ngươi mong đợi nhiều năm mới có........".

"Con biết, nếu nàng ta biết nặng biết nhẹ, biết tiến biết lùi, an phận dưỡng sinh cái thai này thuận lợi ra đời thì tốt, nhưng một hai phải lăn lộn, suy nghĩ ầm ĩ đến mức cái thai không giữ được thì cũng không đau lòng, mà có một người nương như vậy thì đứa trẻ quá là bất hạnh rồi. Còn về phần nhị ca, thật muốn có con thì không phải đơn giản sao, đổi một người vợ khác là được, đến lúc đó không cần hỏi nhị ca cũng biết hắn xem nhị tẩu quan trọng hơn đứa nhỏ? Chuyện này, trong lòng ca ấy nên hiểu rõ, cha lo lắng làm gì? Hơn nữa, đây chính là từ miệng nhị ca nói với con là lần này không làm chung buôn bán, cũng chính là ca ấy nói đứa trẻ quan trọng nên mới ở nhà chăm sóc nhị tẩu, vì thế sau đó con mới đi tìm Đông Tử,  đây không phải là chuyện đã có thương lượng, người tình ta nguyện rồi hay sao?".

Nói như vậy không sai, vấn đề nằm ở chỗ là Chu thị hối hận, không riêng gì mình nàng, sau khi nhìn thấy khoản tiền lời kếch xù kia, Trình Gia Quý cũng đầy hối hận rồi.

Cho dù là cuộc sống sinh hoạt hay nuôi dưỡng con trai thì tiền cũng rất quan trọng.

Giờ nghĩ lại mới biết là khi đó nghe tin được vợ mang thai, nên bốc đồng quyết định, lúc đó còn cảm thấy buôn bán kẹo này cho dù có kiếm được tiền thì cũng được tầm hai mươi, đến ba mươi lượng là nhiều. Ai có thể nghĩ đến, đại ca bọn họ một ngày kiếm lời được năm lượng bạc, vậy hai tuần không phải là đến cả trăm lượng ban hay sao?.

Trình Gia Quý lại phát hiện, phụ nữ trong nhà mang thai cũng không có phiền phức đáng lo như hắn nghĩ, rốt cuộc thì đứa bé vẫn ở trong bụng Chu thị, chỉ cần nàng thành thành thật thật ở nhà nghỉ ngơi, không chạy lung tung ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì.

Cứ nghĩ như vậy, nên từ bỏ buôn bán này là một tổn thất quá lớn.

Trình Gia Quý hối hận thì hối hận, đó là quyết định của chính mình đưa ra, không có lý do gì mà đổ lỗi cho người khác, với hắn cũng không có mặt mũi để đi gây chuyện rắc rối.

Hắn bình tĩnh, nhịn lại được, nhưng Chu thị thì không thể đứng im chịu đựng, tranh thủ thời gian Trình Gia Quý đi đến vườn rau nên đã bí mật, chạy trộm đến tam hợp hiện khóc lóc kể lể ầm ĩ một trận. Vốn dĩ cho rằng đem khó khăn, gian khổ nói ra một tiếng thì bà bà sẽ nể mặt đứa nhỉ trong bụng mà ra mặt giúp nàng, tam đệ muội Hà Kiều Hạnh cũng là người dễ nói chuyện, như vậy sự việc còn có cơ hội chuyển biến. Kết quả là Hoàng thị nói nàng không làm chủ được, Hà Kiều Hạnh căn bản không lộ mặt, rồi còn đi tìm Lưu thị đến để mau chóng đưa người mang bụng trở về nghỉ ngơi, không nên ra ngoài nhảy nhót lung tung, đặc biệt là còn nói đừng làm chậm trễ chuyện mua bán trong nhà.

Nếu cuối cùng chính mình không được tham gia buôn bán cùng, thì nàng sẽ ước gì lần buôn bán này sẽ đổ bể, chặt đứt đi.

Chu thị lúc này chính là vừa hận vừa giận người ta, trong lòng nàng đầy oán trách nhưng không thể nói lời ra ngoài miệng.

Mang thai có lợi thế hơn , cho dù Lưu thị tức giận đến mức giậm chân cũng không dám đưa tay túm người, không còn cách nào khác, nàng đành phải chạy về nhà cũ bên kia, loai hoay một vòng không tìm thấy người, nên hướng đi ra ngoài đồng ruộng tìm, vừa vặn trên đường đi gặp được Trình Gia Quý đang cầm theo củ cải trắng trở về.

"Là chính ngươi nói lần này không tham gia làm cùng, chính miệng ngươi đã nói với lão tam, tại sao bây giờ lại bảo họ Chu kia đến gây chuyện ầm ĩ hả? Lúc trước ta mang thai các ngươi nói ta có gì ghê gớm đâu l, vậy vợ của ngươi thì có gì giỏi chứ? Tam đệ muội bận rộn làm bánh kẹo mà nàng còn đòi nằng nặc người ra để nói chuyện, hai người là thấy có lời lớn nên nghĩ muốn xông pha vào à? Vợ ngươi chạy đến tìm lão tam tố khổ, nói cuộc sống của nàng khó khăn, không phát lên được, ta nói nàng có xấu hổ hay không, ngươi có mất mặt của mình không vậy?".

"Thời điểm chúng ta phân gia ở riêng, hai nhà chúng ta lấy phần đầu to, ruộng đất này đó lão  tam cũng không duỗi ta ra, kết quả là mới phân gia được một năm rưỡi mà nhà ngươi đã không thể sống nổi rồi, hồi nhỏ lão tam thiếu nợ gì ngươi, mà giờ ngươi không sống nổi nên bắt lão tam ôm tiền đưa qua cho ngươi à?."

"Năm đầu một đám các ngươi đều chĩa mũi vào ta mà mắng, thời điểm ta cùng lão tam thương lượng chuyện là tốt xấu gì cũng chưa phân gia. Bây giờ đã phân gia rồi, ngươi cùng họ Chu kia trong lòng nên biết điều một chút, cha ta cùng đại bá cũng là thân huynh đệ ruột thịt, cuộc sống của cha ngày càng tốt lên, đại bá cũng không đến ầm ĩ gây chuyện với cha đúng không?".

"Để cho vợ chạy đến tìm tiểu thúc khóc than, ngươi không ngại mất mặt nhưng ta nghe được cũng xấu hổ thay đấy! Ta là đại tẩu tuy không thông minh, tuy nhiên vẫn biết được cư xử nên phải làm thế nào cho hợp lý, đặc biệt là đi cầu người nhờ vả người ta, không phải cứ khóc lóc kể lể này nọ là được đâu. Muốn giúp đỡ thì phải cúi đầu, muốn vay tiền thì phải tính lãi, đều đã phân ra rồi ai còn không công đi giúp ngươi hết thế?".

"................".

Lưu thị nghĩ đến vợ lão nhị chạy đến nhà lão tam gây chuyện làm chậm trễ việc buôn bán vì thế rất tức giận, cơn tức dâng lên nên miệng bô bô mắng mỏ một tràng dài rồi mới yêu cầu Trình Gia Quý đi đón vợ về nhà.

Trình Gia Quý bị đại tẩu mắng nhiều như vậy khiến hắn mất hết thể diện, cho nên hắn sầm mặt đi kêu người trở về. Chu thị rất ít khi thấy chồng mình có biểu hiện này, trong lòng cảm thấy áy náy, hốt hoảng, vì thế nàng biết rõ mình cần phải nói một chút gì để an ủi một chút, cho nên liền cúi đầu, mắt đỏ hoe nói: "Đúng vậy, ta chính là ỷ vào việc mình mang thai nên mới chạy đến tìm nói chuyện, bỏ lỡ vụ buôn bán tốt như vậy, Trình Gia Quý chàng không hối hận sao? Chàng lúc trước vì sao lại đi tìm lão tam từ chối vụ buôn bán này, nói không làm dễ dàng thế à, giờ thì trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền. Huynh đệ Hà gia mỗi ngày kiếm lời được mấy lượng bạc, đó vốn dĩ là của chúng ta, của chúng ta!".

Trình Gia Quý trong lòng cảm xúc lẫn lộn nói: " Đại phu nói thân thể của nàng không tốt , bảo ta nên cân nhắc nặng nhẹ cho kỹ, hãy quan tâm chăm sóc nàng nhiều hơn".

"Ta vừa mới mang thai có thể có cái gì không tốt? Chúng ta hiện tại ở trong hoàn cảnh này, kiếm tiền không phải là chuyện ưu tiên hàng đầu sao? Không có tiền thì làm sao mà sống được đây?".

"Bạc trong tay ta không có nhiều, nhưng có đất, có chỗ ở............".

"Chàng nhìn đại ca với lão tam, rồi hãy nhìn vào cuộc sống của chàng đi, chỉ có một miếng ăn mà chàng đã hài lòng sao?".

Trình Gia Quý cảm thấy không thoải mái, hắn không muốn nghĩ nói cái gì, để cho Chu thị dừng nghỉ ngơi.

"Ta nói rõ cho chàng biết, ta thật không thể trơ mắt đứng nhìn người khác kiếm tiền, chúng ta đã nghèo như vậy rồi, ta không có cách nào đề yên tâm nghỉ ngơi được, Trình Gia Quý, chàng không nghĩ đến ta nhưng cũng phải suy nghĩ đến con trai của chúng ta chứ".

Nói với Trình Gia Quý về chuyện này cũng là vô dụng, Trình Gia Hưng bên kia ngoài trừ thời gian làm bánh kẹo thì tâm trí đều đặt trên người tiểu Đông Cô, căn bản không muốn vướng vào chuyện dây dưa với nhị tẩu, mà Lưu thị lại sợ ôn thần góp chân vào buôn bán, cho nên có rất nhiều việc nàng liền dọn đến sân nhà lão tam bên này để làm, thậm chí nàng còn mang theo mấy con chó nuôi được mấy tháng dọn sang bên này. Lúc này thỉnh thoảng nghe được vài tiếng sủa gâu gâu ra thì không có các động tĩnh gì khác.

Người buôn bán vui vẻ đếm tiền, còn người mang thai thì khổ sở, hai ba ngày liền cảm thấy khó chịu.

Cái thai này của Chu thị không hề an ổn, mà thường xuyên chóng mặt và nôn mửa, Trình Gia Quý một tuần này đã phải đưa Chu thị lên trấn ba lần. Đại phu ở Tế Xuân Đường đã bất lực, nói rằng chưa bao giờ thấy có người phải tự ép làm khổ mình như vậy.

"Ta đã bảo với các ngươi rồi, sau khi mang thai thì không được bực bội, suy nghĩ nhiều, hãy vui vẻ, ăn uống nghỉ ngơi điều độ mỗi ngày, cứ an ổn vui vẻ như thế thì chuyện gì cũng không xảy ra cả, ngươi một hai không nghe lời còn làm ngược lại thì cũng đừng đi đến tìm đại phu cứu mạng chữa trị, ta cứu không được cái mạng sống này đâu!".

"Vợ ta, nàng........".

"Ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi, đem về sắc cho nàng uống, uống mấy ngày liên tục thì sẽ không có việc gì. Ta nhắc lại ngươi một lần nữa, gì cũng không được nghĩ ngợi lung tung, không được lo lắng, tức giận, những điều này đối với đứa bé trong bụng của ngươi là không tốt".

Đầu năm nay nhiều người nhà nghèo rất ít khi đi xem bệnh, hốt thuốc trị thương hàn, cảm mạo vì giá không hề rẻ, chứ đừng nói đến chuyện nàng là phải bổ dưỡng an thai. Đi một chuyến lên Tế Xuân Đường mất nửa lượng bạc dễ như trở bàn tay, Chu thị trên đường trở về còn tồi tệ hơn, đi được nửa đường còn lau nước mắt, hỏi Trình Gia Quý phải làm gì bây giờ?.

Vừa mới mang thai đã tiêu tiền như vậy rồi, nhà mình còn mấy lượng bạc sao có thể sống tiếp được?.

Đặc biệt là cửa ải cuối năm đến gần, cho dù không làm buôn bán hàng tết nhưng tiền hiếu kính cha nương vẫn phải đưa, sau năm mới thì nhà bọn họ sẽ còn dư lại cái gì nữa?.

Đứa bé này sẽ được sinh ra như thế nào?.

Sinh ra rồi lấy cái gì mà nuôi dưỡng nó đây?.

"Ta đã nói là vụ mua bán này không thể bỏ đi, đằng này một hai không kiếm được tiền còn phải gặp hoàn cảnh tiêu tiền như nước chảy......."

"Đại phu vừa rồi nói gì nàng không nghe thấy sao? Nàng đừng khóc! Sau này nếu thật sự thiếu tiền thì ta sẽ đi vay một ít, nàng chăm lo cái bụng của mình cho tốt đi, đừng nhọc suy nghĩ này đó nữa".

"Nói đến thì rất dễ dàng, nhưng nhà ta đang ở trong hoàn cảnh này mà bảo ta không nghĩ ngợi sao được? Ta mở mắt nhắm mắt đều suy nghĩ, nhìn đâu cũng thua người ta a".

"Nàng không cần nhìn chằm chằm bọn đại ca với tam đệ, mà hãy nhìn vào rất nhiều gia đình khác trong thôn đi. Chúng ta có đất, có ít tiền làm sao không thể sống được? Trong thôn người nghèo rất nhiều, còn có người mắc cả đống nợ cũng có thể sống được, chúng ta như thế này còn tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ có hai miệng ăn, không phải nuôi dưỡng cha nương, con cái".

.............

Bởi vì Chu thị thường xuyên kêu không thoải mái nên Trình Gia Quý càng không thể đi ra ngoài được, trước kia hắn có chút việc cần đi ra ngoài sẽ nói với Chu thị thành thật ngồi nghỉ ở nhà đừng làm việc gì nguy hiểm, nặng nhọc. Hiện tại thì đã như vậy rồi, hắn không thể yên tâm một chút nào, ngày 20 tháng 12 âm lịch hắn có việc phải làm, sợ đi ra ngoài lâu về trễ vì thế liền chạy đến nhà Chu gia nhờ người đến ở cùng với Chu thị.

Thời điểm qua nhà Chu gia thì những người khác không có ở nhà, nói là họ hàng tổ chức việc hỉ nên cả nhà đi ăn cỗ, nương Chu thị trong tay còn có việc chưa làm xong, nghĩ trễ chút sẽ đi sau, liền gặp phải con rể lại đây.

Đương nhiên là muốn đi ăn cỗ, nhưng cũng muốn đến chỗ con gái bồi nói chuyện chăm sóc, nên nương Chu thị nàng liền nhờ người chuyển lời nhắn đến bên kia, còn chính mình  đi nhà Hà gia bên sông.

Hai mẹ con cũng không nói nhiều chuyện, chờ Trình Gia Quý trở về thì khách khí cảm ơn mẹ vợ, rồi tiễn hắn đi ra ngoài, hỏi hắn vợ Chu thị muốn ăn gì để chuẩn bị nấu trên bếp mang đi cho nàng. Chợt nghe thấy mọi người nói rằng bên sân Chu gia đang náo nhiệt ầm ĩ, bà nương Chu Đại Hổ đang đứng trong sân chửi rửa tám đời tổ tông của người ta.

Trước đó Trình Gia Hưng đã nói, năm trước thời điểm này hay xảy ra tai nạn ồn ào, nhắc nhở hắn đi ra ngoài bán kẹo đậu đường phải thật cẩn thận.

Cho dù có nợ hay không có nợ, thì hai tháng cuối năm này con người đều bị rơi vào tình huống khẩn cấp, vì thế dưới tình huống bức bách này thì sẽ có một số người nóng nảy đi làm việc cực đoan như hại tính mạng người khác để cướp của, tiền bạc.

Sau khi được Trình Gia Hưng nhắc nhắc, Trình Gia Phú và huynh đệ Hà gia đều tìm người thân cận với mình cùng nhau đi ra ngoài nên đến nay không có xảy ra vấn để gì. Trình Gia Hưng có tiền, nhà hắn mỗi ngày đều có người ở nên kẻ trộm không dám tới hỏi thăm, nhưng Chu gia thì xui xẻo hơn, phỏng chừng là biết cả nhà hắn đi ăn tiệc nên đã có người đến thử vận may, cửa nhà chính ổ khoá không mở được, bên cạnh nhà bếp chỉ khép hờ, bình thường kẻ trộm sẽ không đi vào nhà bếp, vì có sơ suất gì thì sẽ không thể tránh khỏi chạy thoát ra được.

Mà trong bếp cũng không có gì ngoài đống củi khô với dầu muối.

Kẻ trộm này không quan tâm lắm, hắn không trộm tiền được của nhà Chu gia nên đã ôm bình mỡ heo mang đi, mỡ heo ngày thường không dám dùng nhiều, nhưng đây là tết năm mới mà? Mấy ngày trước bọn họ mới thắng được bình mỡ heo, bình này là để chuẩn bị cho ăn cả năm, thế là đi ra ngoài ăn bữa tiệc thì kẻ trộm đã ôm tém mất đi.

Bà nương Chu Đại Hổ ở trong sân mắng chửi nửa ngày, vừa rồi mắng xong tổ tiên tám đời của kẻ trộm, cho đến khi mắng nhiếc con cháu thì thấy vợ của huynh đệ chạy trở về.

"Ngươi đã ở đâu vậy? Ngươi không đi ăn tiệc thì không biết ở nhà trông coi nhà cửa sao?".

"Con rể có chút việc nên nhờ ta đến chăm sóc con gái, ta ở bên Trình gia, xa xa nghe thấy tiếng ngươi mắng chửi, rốt cuộc là sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?".

Không chờ bà nương Chu Đại Hổ trả lời thì người bên cạnh đã giành nói trước: "Nhà ngươi bị kẻ trộm vào hỏi thăm, lấy mất đồ".

Nương Chu thị trong lòng nhướng lên, cao giọng hỏi nàng đã mất đi cái gì?, " Ta đi ra ngoài đã khoá cửa rồi! Chẳng lẽ là cạy cửa khoá sao?".

"Ngươi khoá cửa, nhưng còn cửa bếp thì ngươi có khoá không?".

Nương Chu thị đang nghĩ trong bếp thì có thứ gì để lấy trộm, bỗng nhiên nghĩ đến mấy ngày trước mới thắng được một bình mỡ nhỏ, chân nàng liền mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Thấy nàng như vậy, vợ Chu Đại Hổ cũng không mắng nàng nữa, mà quay lại mắng Trình Gia Quý, nói rằng làm con rể không biết nặng nhẹ, hắn muốn ra cửa sao không đi đến tìm nương mình nhờ chăm sóc, nương hắn có việc thì còn có đại tẩu đó, đại tẩu không có việc gì chạy đến sân nhà Trình Gia Hưng ngồi nửa ngày, tại sao còn đến đây tìm nhờ người? Cháu gái nhà ta mang thai đó là nòi giống của Trình gia, sao còn phải đi đến nhờ nhà mẹ đẻ chăm sóc chứ?  Trình gia người chết hết rồi à? Hiện tại thì tốt rồi, người là hắn kêu đi, trong nhà bị trộm mất bình mỡ heo thì hắn có đền cho lại không?.

"Cái này cũng không thể trách con rể.......Là ta nói nếu hắn có việc thì tới tìm ta........".

"Được a, ngươi nói không trách hắn, vậy thì ngươi lấy tiền của mình ra thắng một bình mỡ heo đi!".

Nương Chu thị vừa rồi còn run chân, lúc này bị làm cho tức giận, kêu đại tẩu nói một chút đạo lý, ban đầu cả nhà đều đi ăn cỗ, cả nhà đi ăn cỗ thì sẽ không có người ở nhà, cho nên bị mất  vẫn bị mất thôi.

"Cái gì mà bị mất vẫn bị mất? Chúng ta làm việc tân tân khổ khổ chỉ để tiết kiệm mua một nồi dầu ăn trong một năm, làm sao lại để bị mất đi????? Ta nhớ tới ngươi là người đi ra ngoài cửa cuối cùng, ngươi không khoá cửa kỹ càng nên ngươi phải trả bồi thường! Ngươi vội vàng đi chăm sóc con gái đã lấy chồng nên quên,  thì hãy bảo con gái con rể ngươi lấy tiền  ra đây! Không thể chịu thua thiệt được!".

Vợ Chu Đại Hổ vừa nói vừa xô đẩy nàng, bảo nàng đi đòi tiền, chạy nhanh đi.

Nương Chu thị nào có mặt mũi chứ?.

"Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi thì ta sẽ đi tìm hắn! Ta phải đến hỏi một lời giải thích, con dâu Trình gia mang thai nòi giống nhà Trình gia hắn, tại sao lại đến làm phiền người Chu gia chúng ta? Đại ca cùng tam đệ hắn ở sát vách bên cạnh, sao hắn không đem người gửi ở bên sân nhà huynh đệ hắn, mà phải chạy thật xa đến nơi này tìm ngươi, nếu không phải dẫn ngươi đi thì nhà chúng ta làm sao có trộm đến?".

..............

Cho dù mỗi ngày bận rộn làm bánh kẹo, nhưng  Hà Kiều Hạnh cũng có nghe nói về chuyện Chu gia bị trộm đến hỏi thăm, cùng với việc chửi bới Trình Gia Quý. Nhị phòng bên kia bởi vì Chu thị lần này mang thai không tốt, cho nên trong khoảng thời gian này tiêu tốn không ít tiền, làm sao có thể chịu bỏ tiền ra bồi thường cho Chu gia chứ.

Nương Chu thị chính là tự nguyện mình đi đến, lúc nàng ra ngoài trong nhà bị mất đồ, cũng chỉ có thể nói rằng vận khí không tốt.

Ở nông thôn chuyện mất tiền rất hiếm, nhưng chuyện mất nắm gạo, bó củi, con gà thì lại không ít, trừ phi lúc đó bắt được quả tang,  chỉ cần có từng nấy đồ vật cũng không thể báo được lên nha môn, kết quả là chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Một bình mỡ heo quả thực hiếm có, gia đình bình thường nếu mất một bình mỡ heo sẽ thấy đau lòng trong thời gian dài, nhưng  nói thế nào cũng là do chính mình không khoá cửa cẩn thận, sao có thể nói đi đến bắt đền con rể được chứ.

Người trong thôn vừa khuyên bảo, vừa nhắc nhở nhau,  năm hết tết đến phải cẩn thận hơn.

Cho dù không nói đến Trình Gia Quý, vẫn có người nói Chu thị không đúng, đây là lời Lưu Tảo Hoa kể lại cho Hà Kiều Hạnh nghe. Người bên ngoài nói không nghĩ tới Chu thị sau khi mang thai lại có nhiều yêu sách hơn bất kỳ người khác, nàng mới khám ra hỉ mạch không bao lâu, mà đã đi khám đại phu mấy lần, vốn dĩ phụ nữ manh thai nhiều lắm là không nên làm việc nặng, ăn nhiều hơn một chút, cũng không cần thiết phải có người ở bên cạnh chăm sóc, ít nhất là trước bảy tháng thì không có, các bà bà (mẹ chồng) chỉ ở bên chăm sóc trong tháng ở cữ, nào có trường hợp vừa mới mang thai mà giống như cung phụng cúng bái tổ tiên vậy?.

"Còn có người lấy đệ muội ngươi làm ví dụ, nói rằng sau khi mang thai thì nương lập tức chuyển lại đây. Bọn họ cũng không biết rằng là lão tam đi mời người! Mời nương ta lại đây, đồng thời còn nuôi cha nương ăn uống cả một năm trời, không phải là làm việc không công!".

"Cũng là do họ Chu kia đánh quá nhiều rắm, đứa bé trước kia của ta chưa có sinh ra, ta cũng không nhờ ai phải đến cầm tay hầu hạ, nhiều lắm là dựa vào việc mang thai trốn ít việc làm.......".

"Bây giờ bọn hắn cũng biết được họ Chu kia không phải là đèn cạn dầu, lúc trước ta đã sớm nói qua rồi, nàng chưa mang thai nên không thể nói chuyện, bây giờ mang được thai rồi đúng là có thể đi lên cả trên trời! Nhưng, cái thai này của nàng ta là trai hay gái còn chưa biết, ta nói thật, lão nhị không giống như lão tam, sinh con trai hay con gái đều được, lão nhị bị người ta nói nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn muốn có con trai, có con trai thì sống lưng hắn mới thẳng được, cái thai này còn chưa chắc là con trai đâu".

Hà Kiều Hạnh vừa rồi bận rộn một hồi, nhìn lên thời gian thấy Đông Cô ăn cũng no rồi, liền đặt xuống nghỉ ngơi, thuận tiện trò chuyện với đại tẩu.

Khi nghe đến điều này, nàng cũng nói một câu: "Tốt nhất vẫn là sinh được một đứa con trai".

Lưu thị khó hiểu, lẩm bẩm nói rằng nàng vẫn muốn xem Chu thị bị người ta chê cười, xem nàng ta giày vò trong tháng, kết quả lại không chiều lòng người.

"Chúng ta đã ở riêng một năm rưỡi rồi, bây giờ khoảng cách dần dần được kéo ra, nhị ca nhị tẩu cũng không thể đi theo cùng chúng ta được, đã không theo được, sao còn so đo với nàng làm gì? Ta nói hy vọng cái thai này sinh ra được một đứa con trai, không phải là suy nghĩ cho nàng, ta nghĩ nếu cái thai này thuận lợi sinh nở, là con trai sẽ tốt hơn một chút. Hy vọng càng lớn thất vọng sẽ càng nhiều, nếu là con gái, thì đứa bé này hẳn sẽ không có một cuộc sống tốt, thế thì thật là tạo nghiệt mà".

"Người trên đời đều thích con trai, không thích con gái,  nếu nói không muốn sinh con gái, thì con trai sau này lấy đâu ra con gái mà lấy vợ? Nếu các gia đình có con gái không nuôi dưỡng tốt, chỉ cho nàng một miếng ăn không để đến mức chết đói, vậy sau khi lớn  lên có thể được mấy điều tốt chứ? Nàng gả đi ra ngoài là tai hoạ của nhà chồng. Điều này giống như nhân quả báo ứng ấy, ghét bỏ con gái trong nhà, sinh ra nhưng không nuôi dưỡng tốt, sớm hay muộn rồi cũng sốt ruột, bực mình con dâu. Con dâu nếu lấy về không tốt, thì đúng là tai hoạ của con cháu đời sau".

Hà Kiều Hạnh bình thường sẽ không nói những lời này, ngay cả Trình Gia Hưng ở trước mặt, nàng nói cũng không nhiều lắm, nhưng hôm nay nàng lại cảm giác mà nói lên.

Sau khi sinh ra Đông Cô, nàng đã nhìn thấy đủ khuôn mặt của một số người trong thôn rồi.

Rõ ràng chính mình là từ con gái đến phụ nữ, nhưng lại đi chê cười con gái nhà người khác, không biết chuyện này có gì để mà chê cười chứ. Một trai một gái mới tạo thành tổ hợp tốt, có phải gia đình nào cũng có con trai?.

Không riêng gì Lưu thị, mà Hoàng thị cũng nghe thấy điều này, nàng nghe con dâu nói chuyện, nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Trước đây đã cảm thấy cô con dâu thứ ba này không giống với hai nàng dâu đầu, không chỉ biết kiếm tiền, mà vẻ ngoài cũng trắng trẻo nõn nà, ngày thường rất thông minh lanh lợi thấu hiểu, không giống với một cô nương ở quê cho lắm.

Giống như lúc này, Lưu thị vốn còn cùng phân cao thấp với Chu thị, nhưng nghe nàng nói như vậy, hẳn cũng đổi miệng.

"Đệ muội, ngươi nói rất đúng, nếu nàng sinh con gái, chỉ sợ đứa bé kia sẽ không được sống tốt, vẫn là sinh con trai thì hơn".

"Cũng muốn chờ tới lúc sinh hạ chào đời thuận lợi, nhưng với tính cách dày vò này của nàng,  thì có thể một ngày nào đó đứa bé sẽ bị rớt ra ngoài trước đó".

Lưu thị nói xong quay đầu lại, thì thấy bà bà đang đứng cách đó không xa nhìn nàng, nàng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nói còn có một số việc chưa làm xong nên chạy như bay đi về, vì sợ ở lại sẽ bị ăn bài học giáo huấn. Hà Kiều Hạnh lại đi vào nhà nhìn Đông Cô, thấy con bé ngủ rồi mới đi ra ngoài, nhờ bà bà trông một chút, còn nàng tiếp tục bận rộn làm việc.

Nhà họ Chu bị trộm vào ngày 20 tháng chạp, bởi vì việc này mà trong thôn ầm ĩ đến hai ngày, nay đã làm hơn hai mươi mấy ngày, Hà Kiều Hạnh và Trình Gia Hưng bàn bạc vẫn giống như năm đầu nên dừng việc buôn bán trước hai ngày, để sắm sửa đồ đạc cho lễ tết.

Công việc buôn bán làm được hơn hai tuần, số tiền kiếm được lần này nhiều đáng kể, tính sơ sơ cũng có vài trăm lượng, cụ thể được bao nhiêu phải đợi đến lúc dừng buôn bán mới biết chính xác được. Dù sao trước đó mang thai, ở cữ đã tiêu bớt đi không ít, hòm tiền nhỏ của nàng đã được lấp đầy, gần đây lại dùng thêm một cái mới.

Trình Gia Phú và anh em Hà gia cũng đang kiếm tiền, đi cùng gánh hàng với bọn họ còn có những người thân khác nữa.

Sau khi nghe Trình Gia Hưng nói đến tiền lời lớn về sau đi đường sẽ không an toàn, Trình Gia Phú quay lại bàn bạc với Lưu thị, thà rằng phân chút ít tiền lời lãi ra để được cái an toàn, nên bọn họ cũng đưa thân thích cùng đi ra ngoài, mỗi lần đều là ba bốn người đàn ông mạnh mẽ ở cùng một chỗ, lúc này mới chặn đường được bọn cướp.

Thời điểm còn nghèo thì người ta sẽ sống tiết kiệm chặt chẽ, còn lúc có thể kiếm được tiền cũng có thể hào phóng hơn một chút, giống như Lưu thị, cuộc sống gần đây hàng ngày đều ăn thịt,  còn đưa đến cho Hà Kiều Hạnh không ít. Hà gia bên kia ngoài trừ những người đi ra ngoài bán hàng rong, thì những người ở lại đều đánh bắt cá, bán cá, bởi vì câu nói "Hàng năm có thừa" này, mà nhà hơi có chút điều kiện sẽ đi mua hai con cá cho ngày tết, gần đây việc mua bán cũng rất tốt.

Đông Tử còn nói, chờ việc buôn bán kẹo chữ đậu đường xong, bọn họ rảnh tay, vẫn giống như năm ngoái, khiêng một thùng đến đây, cho lão tỷ mỗi ngày đều có cá ăn.

Hơn nữa, năm nay kiếm được khá nhiều tiền, sang năm mới trong nhà định mua thêm mấy mẫu ruộng nước, cho dù mình không làm được thì để cho người ta thuê làm cũng được. Trong tay ruộng đất nhiều, tinh thần cũng thoải mái hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như nhà nào cuộc sống cũng đi lên tốt hơn, xây nhà, mua đấy, cưới vợ gả chồng........Đại tẩu hình như còn định mua một con trâu, nói trâu giống như là lao động cường tráng, ra cửa có xe đi, ngày mùa có thể làm việc đồng áng.

Nàng vẫn còn đang suy nghĩ về việc đó, cuối năm Trình Gia Vượng về nhà, nghe nói nhị tẩu mang thai, cha nương đang sống ở bên tam hợp viện, nên Trình Gia Vượng không về nhà cũ, mà chạy tới chào hỏi Trình Gia Hưng, cũng muốn ở đây.

Sau khi ở đây vài ngày, Trình Gia Hưng nhờ giúp làm một vài món đồ dùng nhỏ, Trình Gia Vượng còn mang về một tin tức, rằng hắn sang năm có thể sẽ thành thân.

Pass chương 74. Cha Trình Gia Hưng tên là gì, không dấu, viết hoa chữ cái đầu tiên, thứ 6, thứ 9

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com