ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 71

PhanHuong301

Edit: Xíu

Đừng nói đến Trình Gia Hưng người có đầu óc thông minh linh hoạt, ngay cả Hà Kiều Hạnh cũng hiểu được vì sao nhị ca không thể đưa ra quyết định một cách lưu loát, rõ ràng.

Nói như thế này nhé, nếu hắn nghèo trắng tay thì hắn có thể đánh cược mạng sống của mình để xin miếng cá mặn xoay trở lật người. Ngược lại, sau khi có ít tiền, lá gan của con người không những không thay đổi mà còn co rúm teo tóp lại hơn. Nói đến cùng thì hắn không phải là sợ mất tiền, mà sợ dưới cơn xúc động sẽ chọn sai con đường để rồi tiền mất tật mang.

Bên ngoài các cửa hàng lớn làm ăn không được cũng có thể sụp đổ, nên muốn nhập tiền vốn vào để đầu tư cẩn thận một chút cũng không sai. Trình Gia Quý nghĩ muốn hiểu rõ nội tình trước sau, rồi cũng muốn nghe Trình Gia Hưng nói về cách bán sỉ như thế nào.

Trình Gia Hưng cảm thấy năm đầu tiên hắn đã dạy lối buôn bán rồi, khẩu hiệu rao hàng như thế nào chính mình không nghĩ ra được à, mà phân đồ vặt bán trong dịp tết lại là đồ độc nhất vô nhị còn có thể thua lỗ được sao .......Hắn không muốn nói lời vô nghĩa nữa, trong lòng nghĩ lâu rồi chưa được nhìn thấy tiểu Đông Cô, nên người cha mới lên chức này liền đem kẹo mới làm phân cho các ca ca một ít, bảo bọn họ nếm thử, trở về bàn bạc suy nghĩ chắc, rồi trả lời hắn, còn chính mình thì tính toán đi vào nhà để gặp con gái, trước khi đi vào, hắn cuối cùng cũng nói thêm vài câu_____

"Điểm bán ta nói, đồ ăn ta đều chia cho các ngươi, vừa nhìn vừa nếm thử, còn muốn hỏi ta bán như thế nào, ta cảm thấy mang đi ra ngoài bán như thế nào đều được. Ta đã sớm nói qua, đây là làm ăn không phải là hành thiện tích đức, ít tiền thì không có khả năng ".

"Cái này cũng giống như ở trong sòng bạc, nếu không có tiền đặt cược thì hãy tự mình ngồi xem, ta không có khả năng để khuyên nhủ các ngươi, nếu ta khuyên bảo, thuyết phục, vạn nhất ra đường xảy ra bất trắc gì, tiền không kiếm được mà còn thua lỗ thì chẳng lẽ bắt ta phải bồi tiền? Lời nói trước đó đã nói hết rồi, ta cảm thấy vụ mua bán này có thể kiếm được tiền, nhưng nếu ngươi làm không tốt, bị thua lỗ thì đừng đến tìm ta, bồi tiền là không có khả năng, điều đó không có trên đời này đâu ".

Trình Gia Hưng nói xong liền đi vào nhà, Hà Kiều Hạnh chậm hơn hắn một bước cũng nói hai câu: "Có một số lời nói ra không được hay lắm, nhưng đến nước này thì ta phải nói thẳng. Ta và Gia Hưng ca sở dĩ bán sỉ là vì không đủ nhân lực để đi ra ngoài bán, chúng ta chỉ lo làm, đến giờ sẽ mang đồ ra phân bán, còn những chuyện sau sẽ không liên quan, nhọc lòng lo nghĩ. Nếu việc gì cũng để cho chúng ta làm hết, thì ta dựa vào cái gì mà phải chia lợi nhuận cho ngươi? Muốn kiếm tiền phải xuất lực, muốn kiếm được nhiều thì phải chấp nhận rủi ro, buôn bán chính là chuyện như vậy".

Chu thị trong lòng lo lắng: "Chúng ta vừa mới học làm, không có kinh nghiệm gì, đệ muội, các ngươi có bản lĩnh thì hãy chịu trách nhiệm nhiều hơn một chút đi".

"Nhị tẩu, năm đầu chúng ta cũng mò mẫm buôn bán kiểu này, lúc bán bánh bỏng gạo ta cũng đã nói một chút về cách buôn bán đã biết rồi, ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Làm buôn bán thức ăn có hai điểm quan trọng nhất đó là hợp khẩu vị và sáng tạo, chỉ cần hàng hoá đủ ngon thì sẽ không lo bị lỗ, kém cỏi nhất là không lời không lỗ. Cái kẹo chữ đậu đường này so với bánh bỏng gạo thu thập còn tốt hơn, là đồ có thể cầm cất được, ta nghĩ cũng không ra cái này có thể làm thua lỗ, còn muốn chịu trách nhiệm đảm đương cái gì?".

Hà Kiều Hạnh thời điểm mang thai tính tính rất cáu kỉnh, nóng giận, từ sau khi sinh xong thì đã tốt hơn nhiều, nhìn Chu thị rối rắn nửa ngày mà còn bình tĩnh giải thích, thầm nghĩ ta cung cấp hàng hoá không cần cầu ngươi phải lấy, ngươi nếu muốn sẽ có, còn không cần thì lúc nào cũng có thể chia cho người khác.

Bọn họ lo lắng hàng hoá không đủ để phát đều nên chưa có thông báo cho Đông Tử, nếu nhị ca nhị tẩu không làm, về nhà mẹ đẻ thông báo một tiếng thì Đông Tử sẽ đến liền.

Hà Kiều Hạnh không khó chịu, nhưng Lưu thị đã khó chịu sắp chết rồi, nàng nhìn Chu thị xua tay mấy cái: "Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì ngươi hãy về nhà bàn bạc kỹ với lão nhị đi, có làm hay không thì nói một tiếng, chứ lằng nhằng mãi, có ai bắt ép phải làm đâu? Ta đây còn có việc tìm đệ muội đấy!".

"Đại tẩu cũng có chuyện gì?".

Lưu Tảo Hoa nhìn Chu thị, không muốn nói trước mặt mặt nàng ta, nên kéo Hà Kiều Hạnh sang đến bên cạnh, nói nhỏ: "Ta nghĩ lão tam sẽ không làm cái buôn bán thua lỗ mang theo huynh đệ, việc này nói ra cũng sẽ kiếm được tiền, chỉ là........Cái kẹo bánh này nó nặng cân, một hộp có thể có 50 cân kẹo? Vậy thì một hộp có giá mười lượng bạc, hai hộp là hai mươi lượng. Sau khi xây nhà mới xong chúng ta còn dư lại có năm lượng bạc trong tay, ta sợ không đủ, đệ muội người nhìn xem chỉ cho ta việc này giải quyết sao  cho ổn đây?".

Cũng không chờ kịp Hà Kiều Hạnh nói gì, Lưu Tảo Hoa chính mình lại nhịn không được: "Ta chính là muốn vay 15 lượng bạc trong vòng một tháng, nếu không thì năm năm, tiền lời chia đôi, thế nào?".

Nếu người vay tiền là nhị tẩu thì Hà Kiều Hạnh ước chừng sẽ đẩy cho Trình Gia Hưng, kết quả là không cho vay tiền.

Vì nàng không yên tâm.

Còn đại tẩu người này, một năm nay chung sống với nhau hai người rất hoà thuận, và cũng hiểu biết chút tính cách, hơn nữa là vay mượn 15 lượng bạc xác thực không tổn thương gân cốt gì, nàng trong lòng nguyện ý cho mượn, nhưng vẫn nói là phải hỏi một tiếng với Gia Hưng ca đã.

Cho dù Lưu thị không thông minh, vẫn biết nhìn sắc mặt, nhìn ra được Hà Kiều Hạnh nguyện ý cho vay mượn, cuối cùng thì tảng đá treo lơ lửng trong lòng nàng cũng rơi xuống.

"Vậy đệ muội giúp ta nói vài câu, nói khéo với lão tam một chút, xác thực là xây nhà rồi nên mới không có lấy ra nữa, ta cũng nghĩ đến hỏi vay mượn người khác, nhưng không có ai lấy ra được nhiều bạc như vậy".

Sau khi nói xong chuyện của mình, Lưu thị liếc nhìn Chu thị một cái, xoay người cầm kẹo chữ của mình rời đi, rồi nói với Hà Kiều Hạnh: "Ta tính toán một rương mười lượng bạc, nàng miễn cưỡng cũng đủ, ta đoán trong tay nàng chỉ còn mười lượng bạc, muốn lấy ra hết thì rất luyến tiếc, người họ Chu này tính tình như vậy đó, gặp  một chút chuyện cũng phải suy nghĩ lăn tăn rối rắm mãi, chuyện lớn như vậy nàng có thể quyết định dứt khoát được mới là lạ đó. Tam đệ muội cứ mặc kệ nàng đi, nàng có làm hay không đừng quản, nàng không làm chúng ta có thể lấy thêm được nhiều hàng hoá hơn".

Lưu thị nói xong liền rời đi, Hà Kiều Hạnh lúc này mới về phòng, thì nhìn thấy Trình Gia Hưng đang đẩy cái giường lắc nhỏ.

"Con gái uốn chàng sao?".

"Vừa rồi hừ hừ khóc hai tiếng, ta dỗ dành, đong đưa nàng hai lần liền ngoan lại".

Hà Kiều Hạnh không yên tâm, còn sờ tã lót dưới mông của tiểu Đông Cô, nhưng nó khô ráo.

Trình Gia Hưng hì hì cười nói: "Ta vừa rồi cũng tưởng là con muốn đi tè, nên bế lên xi tè cho nàng, nhưng lại không thấy gì, nghĩ thầm có phải là đói bụng rồi hay không, mới đút cho ăn một lúc".

Nói xong ánh mắt của Trình Gia Hưng hướng nhìn về bộ phận nào đó trên cơ thể Hà Kiều Hạnh.

Hà Kiều Hạnh lườm hắn: "Chàng nhìn ở chỗ nào hả?".

"Ta là quan tâm nàng! Vợ ơi.......Hôm nay vợ không bị căng trướng sữa sao?."

Nếu hắn là cái bao cát, thì chắc chắn đã bị chụp vào tường nhét không kéo ra được, vạch đen vô hình trên đầu Hà Kiều Hạnh nhảy dựng lên, nghĩ đây là chồng mình nên nàng mới nhịn chịu đựng.

Ngay khi bộ não của nàng đã nghĩ ra viễn cảnh Trình Gia Hưng bị dán vào tường, ai đó còn dùng ngón trỏ chọc vào má nàng.

Hà Kiều Hạnh giơ tay lên vỗ tay hắn: "Con gái đang nhìn đấy, chàng có ý tứ một chút đi".

Trình Gia Hưng không những không có xấu hổ, mà còn lung lay con gái hắn hai lần, đắc ý dào dạt một bên nói nàng xem không hiểu, xem đã hiểu thì sao? Điều này cho thấy cha nương cảm tình rất tốt!".

".......Còn nói cho con biết cha con mặt dày thế đấy, so với tường thành còn dày hơn".

"Đừng nói ta nữa, nàng vào muộn như vậy là cùng ca tẩu ta nói cái gì thế?".

"Đại tẩu nói không đủ tiền vốn, muốn mượn ta mười lăm lượng bạc, còn nói tiền lời chia đôi, hỏi được không".

"Nàng cho mượn à?"

"Cho dù có cho mượn hay không thì ta cũng phải nói bàn bạc với chàng một tiếng, một mình ta không tính".

Trình Gia Hưng nghiêm túc gật đầu: "Nàng nói là tính hết, nàng muốn cho mượn thì cho mượn".

"Vậy tiền lời đó chúng ta có nhận hay không?".

"Nàng ta đưa thì nàng cứ nhận, không việc gì phải suy nghĩ cả".

Hà Kiều Hạnh gật đầu, sau đó lại nghĩ tới chuyện khác, hỏi: "Nhị ca nhị tẩu chàng hiểu rõ như vậy, chàng nghĩ bọn họ thương lượng sẽ ra kết quả gì? Vụ mua bán này hai người bọn họ có thể làm cùng hay không?".

"Hẳn là sẽ làm, người không có đủ bản lĩnh sẽ bảo thủ, lo lắng, thận trọng, hắn chỉ muốn nắm chắc những thứ đã có được, sợ mang đi ra ngoài mất tiền mà không kiếm lại được. Có rất nhiều người như vậy, cũng không thể nói đó là tốt hay xấu được, là kiểu sẽ đem cuộc sống hàng ngày không quá kém, nhưng kiểu này cũng khó có thể phát tài làm giàu được. Nhị ca nhị tẩu hai người lưỡng lự là do cảm thấy kẹo chữ đậu đường hương vị không có gì đặc biệt, ăn miếng kẹo vào chỉ thấy được mùi thơm của đậu, ngọt của đường. Nhưng theo ta thấy, điểm nhấn chính không phải là từ hương vị, mà đó là chữ ngụ ý mang nghĩa tốt lành, cho dù là cho trẻ con hay mở bàn tiệc, làm quà, trên mặt có viết chữ tốt lành là hơn những cục đường bình thường ở chỗ đó, điểm mấu chốt là ở đây, bán sẽ có tiền lời".

"Đạo lý này ta nói bọn họ nghe hiểu, cho dù là vậy thì vẫn cảm thấy giá đắt, hẳn là sẽ đánh cược tiền vốn, sợ người khác kiếm được tiền mình sẽ cảm thấy khó chịu".

................

Trình Gia Hưng nói những câu nào trong mọi chuyện công việc việc điều rất là có đạo lý, nhưng mọi thứ đã có sự thay đổi. Muộn một chút, thời điểm Hà Kiều Hạnh đưa tiền cho Lưu Tảo Hoa mượn, nghe nói nhị tẩu từ nhà bọn họ trở về liền thấy không thoải mái, mặc dù những bệnh xấu phía trước đều đã chữa khỏi hết, nhưng nhị ca vẫn lo lắng, sợ gặp phải chuyện gì, nên không rảnh  bàn bạc gì nữa, đưa người chạy đi lên trấn khám bệnh, lúc này hai người bọn họ còn chưa có trở về.

Sau một canh giờ nữa, Trình Gia Quý chạy đến nhà Trình Gia Hưng, vừa nhìn thấy hắn, liền nói rằng hắn ta chỉ sợ không rảnh để làm buôn bán đợt này.

Hỏi hắn sao thế, mới biết được là lần này Chu thị đã có thai.

Trình Gia Hưng thắc mắc: "Ra tháng rồi cũng không tính là ngắn, không phải nói là có thai rồi nguyệt sự sẽ ngừng lại sao? Các ngươi trước đó cũng không biết?".

"Cơ thể Chu thị bị tổn thương do uống loại thuốc trước kia, nên sau này của nàng vẫn không có chuẩn xác".

"Vậy thì nhị ca không thể chạy đi buôn bán, nếu nhị ca đi ra ngoài, nhị tẩu ở nhà có xảy ra tình huống gì thì đệ sợ không thể trả nổi trách nhiệm đâu, ca cứ ở nhà chăm sóc người cho tốt đến khi sinh ra đi".

Trình Gia Hưng lại chúc mừng hắn, bảo hắn cũng đem tin vui này đi báo cho cha nương biết một tiếng. Cái bụng của nhị tẩu đã thành tâm bệnh của nương, nhưng lại sợ tạo áp lực cho vợ chồng con trai nên không dám nói ra thôi.

Trình Gia Hưng nói xong chỉ tay vào nhà bếp, Trình Gia Quý hiểu ý, hắn đi vào quả nhiên thấy nương đang nhóm lửa, khi hắn đem việc này nói ra, Hoàng thị liền nói, chuyện mua bán không có quan trọng bằng việc vợ mang thai, bảo hắn lần này phải ngàn vạn lần để ý.

"Hiện tại nông nhàn, ngươi gánh vác nhiều một chút, đừng để cho vợ con đi làm. Qua năm việc buôn bán của lão tam dừng lại, vợ lão tam có thời gian chăm sóc Đông Cô, đến lúc đó, khi nào ngươi muốn xuống đất, ta sẽ dọn về nhìn chăm sóc thay ngươi".

"Nương, nương nói cho con biết phụ nữ có thai thì phải chăm sóc làm sao.........".

Hoàng thị nói như vậy là không tốt, chỉ nói rằng nên ăn uống đầy đủ, đừng vất vả mệt nhọc, đừng để cho nàng chạy vạy đi khắp nơi, bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi, làm việc nhẹ nhàng thôi: "Phụ nữ mang thai thì khẩu vị và tính tình sẽ thay đổi, lúc Hà thị mang thai Đông Cô cũng tức giận gây chuyện với lão tam, còn vợ ngươi à..........Nếu nàng vì chuyện nhỏ như hạt đậu hạt mè mà cãi nhau với ngươi thì ngươi liền nghe, nhường nhịn được thì nhường ".

Trình Gia Quý học hỏi kinh nghiệm từ lão nương, rồi nghĩ đến trước đó thời điểm đệ muội mang thai, lão tam thường xuyên chạy lên trấn, thăm hỏi đại phu. Hắn lại đi theo trò chuyện với Trình Gia Hưng vài câu, từ chỗ này hắn nghe ra được chút kiêng kỵ cùng chú ý, sau đó mới vui vẻ trở về nhà.

Thành thân nhiều năm như vậy, cuối cùng vợ cũng mang thai lần nữa, Trình Gia Quý không muốn nghĩ đến việc khác, chỉ trông mong rằng thai này của nàng sẽ thuận lợi suôn sẻ. Hắn trở về liền vào bếp nhóm lửa nghĩ hấp một cái trứng cho Chu thị, còn đang đánh trứng thì thấy người từ trong phòng đi ra.

"Chàng không phải là đi báo tin vui cho cha nương sao, nhanh như vậy đã trở về rồi?".

"Nương cùng tam đệ nói phụ nữ mang thai không được để đói bụng, ta nghĩ giữa trưa nàng không ăn được mấy miếng, nên chạy nhanh trở về nấu cơm cho nàng".

"Còn nương thì sao? Tam đệ muội đã ra ở cữ, bây giờ ta đang mang thai, nương không dọn chuyển về ở sao?".

"Mùa đông nông nhàn, nương nói bây giờ  bảo ta chăm sóc một thời gian, chờ bên lão tam bận rộn buôn bán xong, qua năm sẽ chuyển lại đây. Ta nghĩ nàng mang thai ở nhà nghỉ ngơi là chính, mọi việc ta sẽ làm, đến lúc cày bừ vụ xuân nương chuyển qua đây là vừa vặn tốt".

Chu thị hỏi hắn: "Chàng không phải đi ra ngoài bán đồ sao? Chàng đi ra ngoài rồi ai sẽ chăm sóc ta?".

"Nàng đã mang thai rồi còn làm buôn bán cái gì nữa? Ta đã nói với lão tam, lần này ta sẽ không làm cùng, ta ở nhà chăm sóc, chiếu cố nàng, nàng xem, một năm đệ muội mang thai, lão tam dừng hết tất cả công việc để ở nhà chăm sóc vợ, đệ muội ăn ngon ngủ ngon, nên cháu gái sinh ra so với đứa trẻ nhà khác khỏe khoắn cứng cáp hơn nhiều".

Chu thị nghe được lời này trước mắt tối sầm.

"Lão tam làm như vậy là vì hắn có tiền, nếu không kiếm ra tiền thì ta cùng cái bụng này uống gió tây bắc à? Chàng hãy cùng nương bàn bạc một chút, bảo nương tới chăm sóc ta, còn chàng đi ra ngoài buôn bán kiếm tiền".

Trình Gia Quý nhớ lại những gì huynh đệ hắn đã nói với mình.

Nói: "Bất kể lần này nói như thế nào thì chuyện mua bán kẹo lần này chúng ta sẽ không làm, ta vừa nãy đi qua báo tin vui, lão tam đã nói, nàng mang thai, hắn không dám để ta đi ra ngoài bôn ba, sợ lúc ta ra cửa, nàng ở nhà xảy ra tình huống gì thì hắn không có khả năng mà bồi thường được. Lão tam tính tình như thế nào? Lời hắn đã nói ra thì sẽ không sửa lại miệng, nàng hảo hảo dưỡng cái thai này đi, đừng nghĩ đến những cái đó. Tiền quan trọng, nhưng nàng cùng đứa con trong bụng có quan trọng hơn không? Chuyện kiếm tiền chờ nàng sinh con, ở cữ xong rồi lại tính tiếp, năm nay bỏ lỡ, không phải còn có năm sau nữa sao?".

Nói là nói như vậy, nhưng năm sau hai nhà kia có nhà mới, có tiền bạc, còn nhà mình thì chỉ có con nhỏ cùng hai bàn tay trắng nghèo đói, nghĩ đến những ngày đó lại khổ sở.

Nghe nói nhị tẩu mang thai, Hà Kiều Hạnh bắt một con gà lại đây xem nàng.

Trình Gia Hưng ngay sau khi nghe tin này liền đi đến bờ sông, nhờ người chèo thuyền chuyển lời nhắn tới giùm hắn, kêu Đông Tử ngày khác lại đây một chuyến.

Pass chương 72: Nương Hà Kiều Hạnh họ gì, viết liền không dấu, không viết hoa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info