ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 53

PhanHuong301

Edit: Xíu

Ngày hôm sau, Trình Gia Hưng đến nhà cha vợ ở bên kia sông, đem bánh bỏng gạo qua, rồi hỏi ý tứ của mọi người.

Đại ca và tiểu đệ của Hà Kiều Hạnh đều muốn kiếm tiền việc này, nhưng lại sợ muội muội cùng muội phu phải làm nhiều quá vội vàng bận rộn.

Trình Gia Hưng đang ngồi trong nhà Hà gia, vừa uống nước vừa nói: "Ta cùng cha nương đã bàn bạc rồi, những ngày đó thì mọi việc trong ngoài nhà bọn họ sẽ đến giúp đỡ, ta cùng Hạnh Nhi chuyên tâm làm bánh, nếu muốn bán thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, đến thời điểm thì sẽ bắt đầu thực hiện".

Trình Gia Hưng đem lời nói rõ ràng, rồi hẹn thời điểm, để đến ngày đó bảo bọn đại cữu đến lấy đồ,  đồ sẽ được bán ở các thị trấn xung quanh, bán ở dịp tết này nên sẽ bán hết sạch, không cần lo lắng.

Nhà Hà gia nhớ lại lời hắn nói, muốn giữ người ăn tối, nhưng Trình Gia Hưng không ở lại để làm phiền người, hắn vội vàng phải đi nên cha Hà cũng không còn cách nào khác, đưa cho hắn một xiên cá trắm cỏ để hắn mang về nhà.

"Đông Tử, ngươi lúc nào rảnh thì có thể sang bên ta ngồi chơi, lúc chuyển nhà sợ làm phiền mọi người, hiện tại đã thu dọn xong hết rồi. Có thời gian thì đi đến xem một chút, cha nương không nghĩ tới xem nhà chúng con trông như thế nào sao?"

"Không cần nhìn cũng biết là tốt, lời nói đã truyền đến thôn của chúng ta rồi".

Đại tẩu Hà gia đang ôm con gái sưởi ấm ở trong bếp tới, nghe nói Trình Gia Hưng đi về, nên cũng đi ra tiễn, Trình Gia Hưng nhìn thoáng qua một cái đã nhìn thấy cháu gái Hà Hương Cô được ôm trong người, nuôi dưỡng khá tốt, trắng múp như tuyết. Nàng sinh ra không lâu Trình Gia Hưng có xem qua, bây giờ thì thấy đã lớn hơn rất nhiều, nhìn thật sự rất ngoan.

Về sau cũng muốn có một cô con gái!

Mới vừa thành thân được vài tháng mà đã có người đột nhiên sinh ra ý nghĩ này trong đầu rồi.

Rồi tưởng tượng, chờ một chút cũng tốt, nếu vạn nhất bầu bì không nghe lời sinh ra một thằng con khỉ thì không phải là phiền chết lắm sao? Vẫn là thư gian, thư giãn cái đã.

Đại cữu vẫn đang nói với muội phu: "Bà vợ của Chu lão xú kia là người ở trong thôn chúng ta gả qua bên thôn các ngươi đó, nàng khoảng thời gian trước đã trở về nhà, hình như là nghĩ muốn đem muội tử của mình kết đôi với người kết nhóm buôn bán của ngươi tên Chu Tiểu Thuận. Nàng nói đến nhà kia của ngươi, nói là một cái sân tam hợp viện, khí phái hoàng tráng không thua gì nhà ở trong trấn".

"Các ngươi cũng tiêu không ít tiền đúng không? Về sau ngươi cùng Hạnh Nhi cần phải nỗ lực chăm chỉ hơn để kiếm lại số tiền đã bỏ ra, không nói đến kiếm được gia tài bạc triệu, cũng không thể chỉ bỏ ra mà không nhận vào".

Bọn họ nói gì Trình Gia Hưng đều nghe, không chê phiền, lại nói cái nhà ở kia đích xác lấy ra một khoản lớn, xong năm mới sẽ kiếm được trở về. Hắn vừa rồi nói phải đi, lại ở trong sân nói chuyện trong chốc lát mới đi bộ về nhà.

Người Hà gia ở trong sân đứng nhìn hắn, chờ đến khi nhìn không thấy người mới xoay mình đi vào. Đường thị vừa rồi đặt bánh bỏng gạo ở trên bàn vuông trong nhà chính, tiễn con rể xong đang muốn lấy cất, thì lại thấy thiếu một gói, vừa vặn thấy Đông Tử mới tủm đi một cái.

"Trong nhà không cho con ăn à? Tại sao lại tham ăn như vậy hà?".

Đông Tử ủy khuất ba ba nói: "Từ khi tỷ tỷ của con gả cho người ta, thức ăn trong nhà càng ngày càng kém, đồ ăn vẫn là các món đó, nhưng nương nấu ra cũng chỉ miễn cưỡng bỏ vào trong miệng............".

"Vậy con tại sao phải muốn miễn cưỡng chính mình? Con đừng có ăn nha!".

"Con cũng không phải là người làm bằng sắt, sao có thể không ăn nó chứ?".

Đông Tử nói xong liền bẻ bánh bỏng gạo ra chia thành từng miếng rồi chia cho mọi người trong phòng, chính mình cũng cầm một miếng ở trên tay gặm, sau khi ăn xong vẫn còn cảm thấy chưa đã thèm nên nhìn chằm chằm những gói bánh đó trên bàn, Đường thị động tác còn mau hơn, trước khi hắn đến lấy đã dọn cất đồ đi trước.

Huynh đệ Hà gia đang bàn bạc chuyện này thì Trình Gia Hưng cầm theo con cá trắm cỏ đang thở thoi thóp về nhà, vừa về đến nhà tình cờ gặp đại tẩu đang đeo tạp dề đi trong sân nhà mình.

"Đại tẩu, ngươi làm gì đây?".

"Nhà ngươi rất lớn, nên ta giúp đệ muội dọn dẹp quét tước, lão tam sao ngươi lại cầm cá? Đi ra bờ sông sao?".

"............Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?".

Trình Gia Hưng bỏ qua nàng một bên, quay đầu đi tìm Hà Kiều Hạnh, kêu vợ tới xem, cha vợ cho cá đấy. Hà Kiều Hạnh từ trong phòng đi ra tiếp nhận dây cỏ, thấy cá đã chết thẳng cẳng, nên lập tức chuẩn bị làm sạch để bỏ vào nồi nấu, vừa nghĩ đến đây thì đại tẩu đã cầm chậu gỗ, con dao đến để làm cá.

Lưu thị nấu cơm không ngon lắm, nhưng làm gà vịt thịt cá thì vẫn còn sạch sẽ, lại nói, mấy ngày mùa đông này chảnh nhẽ để cho Thần Tài đánh vảy bẩn mua đông sao?.

Ngay khi con cá trắm cỏ rơi vào trong tay Hà Kiều Hạnh, Lưu thị đã đến cầm lấy, nàng ngồi xổm trong sân để làm sạch.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Trình Gia Hưng xem xong nghĩ muốn phun trào ra nói, nồi niêu chén bát, chậu gỗ chỗ nào nàng cũng thuần thục, chắc không ít lần đến đây lang thang xung quanh.

Thấy Trình Gia Hưng vẫn đang nhìn con cá trong tay đại tẩu, Hà Kiều Hạnh vỗ vỗ hắn, bảo trên bếp có nước ấm, kêu hắn lấy đi rửa tay. Trình Gia Hưng vừa rửa tay vừa nói chuyện cho vợ nghe chuyện bên nhà cha mẹ đẻ nàng, đại khái nói vài câu, rồi nói chuyến đi này mệt mỏi quá, nên muốn về phòng nghỉ ngơi.

Hà Kiều Hạnh cũng không quản hắn, nghĩ làm cơm xong thì sẽ gọi người, còn chính mình thì đi ra ngoài làm việc với đại tẩu.

Một người làm cá, một người nhặt rau, hai người vừa làm việc trên tay vừa hàn huyên vài câu.  Lưu thị nói, nói là may mắn thời gian trước nàng bán khoai tây chiên lốc xoáy một thời gian, hiện tại mới mẻ đi qua liền ngừng bán, cũng tích góp dành dụm được vài lượng bạc, vừa vặn có thể lấy làm vốn buôn bán bánh bỏng gạo.

"Đúng rồi đệ muội, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lưỡng một chút".

Hà Kiều Hạnh bảo nàng nói, Lưu thị cũng không rề rà gì mà nói thẳng: "Nhìn lại thì ngươi cũng lão tam sẽ ở nhà làm bánh bỏng gạo, chúng ta đi ra ngoài bán, ta nghĩ các ngươi ở nhà cũng không dùng xe trâu, có thể cho ta mượn dùng một thời gian được không? Hoặc là cho ta thuê dùng, có cái xe, có thể kéo nhiều một chút".

Đoạn thời gian đó nhà mình thật sự không dùng, lại nghĩ đến đại tẩu giúp mình rất nhiều việc nên cũng không đùn đẩy chuyện mượn xe, vì thế Hà Kiều Hạnh nói nàng: "Việc này ta không có ý kiến gì, nhưng phải hỏi ý tứ Gia Hưng ca một chút, ta một người nói thì không tính đâu".

"Vậy ngươi giúp đỡ nói ta vài câu, cùng lão tam nói hay vài câu, các ngươi đem xe trâu kia cho ta mượn một thời gian, ta sẽ chăm sóc cho nó ăn, đảm bảo đến lúc trả lại sẽ khoẻ mạnh béo tốt".

"Được, chỉ cần hắn đồng ý, ngươi cứ bảo đại ca đến dắt về".

Hà Kiều Hạnh không đem lời nói cắt đứt từ chối, nên Lưu thị liền biết chỉ cần nàng đồng ý thì vấn đề sẽ không còn lớn, trừ khi lão tam có công việc khác cần làm, bằng không hắn sẽ cho mượn. Nghĩ đến đây Lưu thị vừa ngâm nga bài hát trong miệng vừa đánh vảy cá, thật may mắn là lúc trước kiếm được mấy lượng bạc, trong tay nàng có tiền, nên không cần nghĩ đến việc vay tiền, nhà lão nhị đang nghĩ kiếm tiền vốn thì nàng sẽ đi mượn cái xe trâu trước, có cái xe trâu kéo bánh bỏng gạo ra đường so với cõng sọt càng dễ dàng hơn, hơn nữa không riêng gì dễ dàng, nhẹ khoẻ, mà còn kéo đưa đi được nhiều nữa.

Lưu thị giúp đỡ làm sạch cá xong rồi về nhà nấu cơm cho chồng và con trai. Hà Kiều Hạnh nhóm lửa bếp nấu cá, xào thêm một món chay. Sau khi dọn đồ ăn lên bàn nàng gọi Trình Gia Hưng dậy, nghe thấy tiếng trong phòng đáp lại, Hà Kiều Hạnh bưng cá đã chia đưa đi cho cha nương chồng, khi nàng quay trở về liền thấy Trình Gia Hưng đang đứng trong sân.

"Ta vừa rời giường liền không thấy nàng đâu, nên mới đi tìm một vòng xung quanh".

"Ta đưa cho cha nương khúc cá, hai chúng ta cũng không thể ăn mảnh một mình được".

"Ồ........Vậy nàng mau vào phòng ăn cơm đi, bên ngoài lạnh lắm".

Trình Gia Hưng nói, lại đợi trong chốc lát, chờ Hà Kiều Hạnh đi tới nắm tay nàng đi vào nhà . Hai người bọn họ một người ngồi một phương, Trình Gia Hưng không vội vã ăn, ngồi xuống trước đem phần thịt bụng cá bỏ vào bát Hà Kiều Hạnh, sau khi gắp xong, chính mình mới gắp phần xương lưng ăn. Hà Kiều Hạnh nhìn thấy hắn ăn ba miếng đầy xương nhỏ, ít thịt, nhịn không được gắp một miếng thịt bụng cá bỏ vào bát Trình Gia Hưng.

"Nàng ăn đi, sao lại gắp cho ta làm gì?".

"Chỉ là muốn gắp cho chàng một ít đồ ăn, không được sao?".

"Được nha! Đương nhiên là được! Nàng cũng ăn nhiều một chút, cha vợ nghĩ đến nàng nên mới chọn con lớn như vậy, ta đây là đi theo dính ánh sáng của nàng, có đến ăn là tốt rồi, Hạnh Nhi, hôm nay ta đi qua đã nhìn thấy cháu gái của nàng, đại tẩu nuôi dưỡng Hương Cô rất tốt, nuôi thành múp míp trắng trẻo ".

"Những người khác trong gia đình thì sao? Họ đều ổn chứ? Cha nương ta còn có ông nội thân thể đều khoẻ chứ?".

"Bọn họ đều mặc áo bông dày, thật sự rất tốt!".

"Vừa rồi chàng chưa nói rõ tỉ mỉ, chuyện buôn bán sắp tới, cha nương cùng đại ca tiểu đệ ta có thái độ gì?".

Trình Gia Hưng ăn liên tiếp mấy miếng cá, rồi ăn một ít cơm trước khi nói: "Bảo chúng ta thu xếp cho tốt, chúng ta có việc vội còn nghĩ tới nói cho bọn họ dính tý ánh sáng, nếu bận rộn không hết việc thì thôi, nói không kiếm được tiền này thì cũng có cơm ăn. Ta nói bên này có cha nương cùng đại tẩu giúp đỡ nên không thành vấn đề. Cũng nói cho bọn họ việc buôn bán này không làm lau dài, vất vả làm một thời gian kiếm tiền rồi ngừng lại, lần mua bán tiếp không biết đến bao giờ mới khai trương".

"Đó là lý do, thời điểm chúng ta làm cũng tốt, thời điểm nghỉ cũng tốt mà". Nghe hắn nhắc tới cha nương cùng đại tẩu, Hà Kiều Hạnh mới nhớ tới lời đại tẩu: "Vừa rồi chàng về phòng nghỉ ngơi, đại tẩu có nói với ta, đến lúc bắt đầu làm buôn bán thì muốn mượn xe trâu của nhà chúng ta dùng, không thì cho thuê cũng được".

"Vợ, ý của vợ là gì?".

"Ta nói chỉ cần chàng đồng ý thì ta sẽ không có ý kiến, ta sau khi vào cửa đại tẩu giúp ta rất nhiều, ta cũng không thể luyến tiếc không cho mượn một cái xe trâu".

"Vậy thì cho mượn đi, không cần tiền đâu, chỉ cần nàng cho trâu ta ăn no là được rồi, nếu nó đói gầy ta sẽ đi tìm nàng ".

Hà Kiều Hạnh gật đầu, nói chờ lát nữa đi lấy bát thuận tiện thông báo một tiếng: "Không biết nhị ca nhị tẩu bên kia có kiếm được tiền vốn không, thật ra chỉ cần chuẩn bị tiền vốn ngày đầu lấy hàng hoá, sau đó tất nhiên sẽ có tiền lời bán ra, ta nghĩ mượn một hai ngày hẳn là không khó? Nhưng nhị ca nhị tẩu hiện tại giống như không có bạc, cũng không biết có đến chỗ chúng ta mượn hay không".

Trình Gia Hưng nói sẽ không.

"Chúng ta làm buôn bán sỉ này mang ai cũng đã mang rồi, ai cũng giống nhau, nhưng nhị ca lại cảm thấy được ta dìu dắt hỗ trợ nên cho dù có khó khăn cũng không đến phiền ta nữa, hẳn là sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Trước đó phân gia Gia Vượng cũng có một ít tiền, ta đoán nhị ca sẽ đến tìm Gia Vượng mượn một ít, thuận tiện đem việc buôn bán này nói cho hắn nghe".

"Kỳ thật thời gian trước ta đặt hắn làm mấy khuôn đúc mẫu cũng đã nói qua, hắn đã cân nhắc suy nghi , nói về sau muốn làm khuôn mẫu nhất định phải tìm hắn, việc mua bán không trộn lẫn. Lão tứ nói hắn vẫn muốn học thành làm nghề mộc, việc này ở trong lòng hắn đã kiên định rồi, nếu bỏ qua nghề mộc cùng ta làm buôn bán hắn không chịu, còn nói nếu chính mình không có năng lực, lòng tin kiếm tiền thì trong lòng không yên".

Nghĩ như vậy cũng không sai.

Trình Gia Vượng đi theo Viên thợ mộc làm đồ đệ học nghề không được, nếu muốn bỏ đi, thì chẳng khác nào việc kinh doanh cũng tương tự như vậy.

Sau khi nhiều năm ăn khổ chịu đựng như vậy rồi, hắn không có lý do gì để mà từ bỏ, học được nghề thợ mộc so với làm ruộng trồng trọt thì tốt hơn, không nói tới việc kiếm được bao nhiêu tiền, ít nhất sẽ không thiếu đồ ăn thức uống, có một tay nghề nuôi sống được bản thân và gia đình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info