ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 52

PhanHuong301

Edit: Xíu

Nếu nói về ngôi nhà mới này thiếu cái gì, thì đó chính là một cái giếng, thời điểm tìm thợ mộc, thợ xây, hắn đã hỏi thăm qua, người ta liền giới thiệu cho Vinh Bưu, người chuyên đào giếng, cống, hắn hiện tại trên tay đang có việc của một nhà, nên sau khi thương lượng, kết quả là xong mua đông, đầu mùa xuân mới đến lượt nhà Trình gia làm. Trình Gia Hưng cho dù không thích hắn chậm chạp, nhưng cũng không thể làm gì, việc đào giếng đòi hỏi kỹ thuật, cho dù là sư phó người ở trên trấn, không phải cứ dốc sức là có thể làm được.

Trước khi giếng được đào thì phải đi gánh nước để uống, nhà bếp bọn họ có lu chứa nước đầy  có thể sử dụng được trong hai ngày, cũng coi như là tiện lợi.

Lúc Trình Gia Hưng và mọi người đang ăn bánh trôi trong sân, thì Hà Kiều Hạnh sắp xếp nồi niêu xoong chảo, bát đũa sắp xếp lại một lần nữa, hai hàng có sáu bệ bếp, quả thật trông rất hoành tráng, tủ bàn cũng rất rắn chắc và rộng rãi, bên cạnh đó có một không gian trống nhỏ để bỏ củi đốt chỉnh tề ngăn nắp. Thực ra thì căn phòng chứa củi ở phía sau, ở đó chất đầy củi khô cùng than đốt, mùa đông này cho dù nấy cơm hay đốt than sưởi ấm đều đủ dùng.

Khi Hà Kiều Hạnh đang suy nghĩ đến nhập thần, Trình Gia Hưng bước vào bếp với một cái bát trống: "Hạnh Nhi, nàng đã ăn chút nào chưa?".

"Ăn bốn viên".

"Nấy đó có đủ không?".

"Bữa sáng mà, tuỳ tiện ăn một chút gì là được".

Trình Gia Hưng nói rằng hôm nay chuyển nhà hắn thức dậy quá sớm nên giờ vẫn còn buồn ngủ: "Ta vốn dĩ nghĩ đàng nào buổi sáng cũng chuyển dọn đến đây, nương một hai cứ phải kêu chúng ta dậy từ lúc gà chưa gáy gọi, còn nói thế hệ trước bảo chuyển nhà đi càng sớm càng tốt. Cũng may là làm xong trước khi bình minh, nương nói là sau này sẽ càng tươi sáng khởi sắc hơn".

Thấy hắn thật sự ngáo lên ngáp xuống, Hà Kiều Hạnh hỏi hắn có muốn về phòng ngủ thêm một giấc nữa hay không?.

Trình Gia Hưng đem đầu đặt trên vai nàng, nhắm mắt nói: "Những người tới giúp đỡ, tham gia mừng vui đều ở bên ngoài, ta mà dám về phòng, nương không tới trưng trị ta sao?".

"Ta pha cho chàng một bát trà đặc, uống hai ngụm cho tinh thần tỉnh táo lại nhé?".

Hà Kiều Hạnh nói rồi lấy tay đẩy cái đầu đang tựa trên vai mình ra, để cho hắn đứng vững, nghĩ lại không có việc gì làm càng không phải buông ngủ hơn sao? Vì vậy bảo hắn lấy lá trà đi pha, còn tự mình thì rửa bình nấu nước sôi.

Trình Gia Hưng không chỉ mang lá trà lại đây, mà còn cầm thêm hai củ khoai lang lớn, nó được hun ủ trong lòng lửa bếp lò, trái phải một củ. Hà Kiều Hạnh nấu nước sôi pha trà, hắn đi qua sưởi ấm, thuận tiện nhìn chằm chằm khoai lang trong đống lửa, lâu lâu lật đi lật lại cho chín đều.

Sau đó, một trong hai củ khoai lang nướng chín cho Thiết Ngưu, tiểu tử béo này cầm lấy, phải đổi tay trái phải vài lần mới cẩn thận bóc lớp vỏ cháy đen bên ngoài ra vùi đầu gặm nhấm. Củ còn lại, Trình Gia Hưng bọc giấy dầu rồi bóc vỏ đưa cho vợ mình ăn.

Hà Kiều Hạnh chưa phản ứng lại, hỏi hắn chính mình không ăn nó à?.

Trình Gia Hưng túm lấy tay nàng, đem khoai lang nướng đã bóc vỏ bảo nàng cầm lấy. Thấy nàng nhìn chằm chằm, còn giúp nâng giơ tay lên: "Ăn đi, là nhìn nàng ăn no có được không?".

Hà Kiều Hạnh cắn một miếng, đây là khoai lang đỏ vừa mới được thu hoạch hai tháng trước, củ to bằng bang tay, vỏ ngoài đỏ, bên trong ruột trắng, tuy không ngọt bằng loại ruột đỏ nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Lại nói tay nghề nấu ăn của Trình Gia Hưng không tốt, ngược lại khoai lang nướng khá ngon, vỏ cháy nhưng không bị nhão rớt miếng, chỉ cần ngửi thôi là đã thấy ngon rồi.

Lúc nàng ăn khoai lang thì Trình Gia Hưng uống trà, thấy nàng ăn một nửa mà đã nói ăn no rồi, lúc này mới đem một nửa còn lại cầm lấy, hai ba ngụm liền ăn sạch.

"Nàng nếu buồn ngủ thì vào phòng nghỉ một lát đi, không thì ở bên bếp sưởi ấm cũng được, chứ bên ngoài lạnh rét căm lắm". Trình Gia Hưng ăn xong khoai lang, xoay người đi ra ngoài sân nói chuyện, Hà Kiều Hạnh cũng bắt đầu rửa tay rồi đi ra ngoài xem xét.

Mọi người đều đang xem phòng trong nhà nàng, Trình Gia Hưng cùng mấy huynh đệ, bao gồm cả các đường huynh đệ nói về sắp xếp nhà cửa vào mua đông tới. Trình Gia Hưng còn nói qua hai ngày nữa sẽ mua một con trâu, để thuận tiện  chở đồ đạc, về sau cày bừa vụ xuân sẽ lấy cái xe kéo, rồi đưa cho cha dùng cày ruộng đất.

Hắn nói mua một con trâu, trong vòng hai ngày tới hắn thật sự dắt một con trâu về thôn, ngoài ra còn một cái xe trâu, không chỉ có Trình Gia Hưng ngồi trong xe mà còn có mấy túi vải bố.

Đó là chuẩn bị cho việc buôn bán, có vài loại gạo, bột, cũng như đậu phộng, hạt mè, đường khối, khuôn gỗ đúc là do Trình Gia Vượng làm cho hắn, mấy ngày trước đã đưa đến rồi. Trình Gia Hưng đem một xe đầy nguyên liệu kéo trở về, vì thế ngày mồng mười tháng mười, Hà Kiều Hạnh cùng chồng, hai người bọn họ bắt đầu làm thử bánh bỏng gạo.

Phải chiên cơm cho nổ, rang đậu phộng, hạt mè, nấu nước đường........Nghe rất là rườm rà, nhưng kho bắt đầu làm thì không quá khó. Đậu phộng cùng hạt mè không phải là nguyên liệu chính, có thể chiên cơm khô trước rồi ấn theo tỷ lệ cho vào, quan trọng nhất đó là cơm rang cùng với ngao đường, vừa lúc hai người bọn họ, bếp lò có đủ nên hai người có thể thực hiện lần lượt các công đoạn này với nhau.

Lần đầu tiên làm không quá thuần thục, nhưng thành quả vẫn khá hài lòng, thấy nước đường, cơm khô chiên đã nguội kết đóng thành bản, Hà Kiều Hạnh liền lấy một con dao bếp ra để cắt từng miếng, còn Trình Gia Hưng lấy giấy dầu gói lại, gói kín từng phần rồi xếp gọn trong sọt tre.

"Không nói tới nếp than, mà chỉ nói riêng về gạo trắng, ngũ cốc cũng đắt tiền rồi, đường giá không rẻ, vì thế chúng ta không thể đặt giá cả bán ra quá rẻ ".

Trình Gia Hưng bắt đầu, Hà Kiều Hạnh cân nhắc về cơm khô chiên đã phồng lên thành bỏng và cơm nguyên chưa làm, đường bất quá cũng chỉ là một lớp mỏng trải bên trên, chỉ một bao như vậy thực tế sử dụng không quá nhiều nguyên liệu, giá cả cũng không thể quá đắt, "Chúng ta ấn ba văn tiền một bao bán sỉ được không?".

Trình Gia Hưng không quá hiểu về loại bán sỉ như thế này, nhưng nghe Hà Kiều Hạnh nói qua vài lần trước thì bây giờ hắn đã hiểu nó.

Hắn ước tính hôm nay sử dụng các nguyên liệu làm ra hai bản này, rồi lại nhìn kết quả cuối cùng thu hoạch được. Sau khi tính toán giá cả chênh lệch, ấn định ba văn thế nhưng rất có lãi: " Ta mấy ngày nay chạy đi vài trấn trên, để nhìn xem, bên ngoài không có ai bán bánh bỏng gạo, đối với gạo trắng, đường, chúng ta ấn ba văn tiền, đại ca nhị ca ta mua thì tăng thêm một văn hẳn không quá khó bán. Ở trên trấn người có tiền nhiều, ngay cả người bình thường chi tiêu mấy văn tiền mua đồ ăn cho bọn trẻ cũng không đau lòng".

"Chàng nói lâu như vậy chưa nếm thử qua, sao biết nhất định có thể bán được?".

Đúng hầy.......

Mải lo tính toán tiền vốn cùng lợi nhuận mà đã quên mất việc ăn thử này.

Trình Gia Hưng nhìn vợ hắn cắt một miếng nhỏ bỏ vào bát, liền lấy một miếng bỏ vào trong miệng, cắn một ngụm. Bánh bỏng gạo này thơm ngon, giòn ngọt, cho dù Trình Gia Hưng không thích ăn ngọt cũng cảm thấy ăn rất ngon.

"Cái này hẳn sẽ bán chạy lắm, nhưng ta có một vấn đề, Hạnh Nhi, nàng nói sau khi chúng ta bánh này thì những người bán hàng rong trong trấn có thể bắt chước làm được nó không?".

"Thịt heo xé cay đó là công thức bí mật, nhưng bánh bỏng gạo này thì không thể gọi được như thế. Ban đầu chưa có ai làm, chúng ta làm đầu tiên, cho dù không có người chỉ dạy thì người có tâm xem nhiều cũng học được thôi, cái này chính là vấn đề về thời gian. Chúng ta bán được một năm, thì trong tương lai, các cửa hàng, người bán hàng rong trong trấn sẽ lần lượt khai trương ra, ta đoán đó là một hơi mua bán, chúng ta bán đầu tiên đó là cái mới mẻ, và đã kiếm được bộn tiền, về sau các cửa hàng, đường phố bán rồi thì chúng ta sẽ không kiếm được nhiều tiền nữa ". Mà loại này vừa thấy là có thể biết được đại khái, người xem qua liền có thể hiểu được sơ qua, về nhà thử làm vài lần cũng thành công, hà tất gì phải tiêu tiền vào thứ này cho uổng công?

Trình Gia Hưng không biết bánh bỏng gạo là thứ gì, hôm nay tự mình tham dự vào làm, cho nên mới sinh ra băn khoăn lo lắng ở phương diện này, bây giờ không nên lấy nó ra quá sớm, trước năm  bán nhiều một chút, qua năm thì trực tiếp dừng tay lại, không nên kéo dài thời gian như vậy, nếu trước Tết bọn họ bày ra đi bán thì đến lúc tết khẳng định bán không kiếm được nhiều tiền.

"Vậy thì tháng 11 chàng đi mua thêm nguyên liệu, đúc thêm vài cái khuôn, chúng ta hiện tại ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, đến tháng 12 âm lịch hãy bán, đến lúc đó hẳn là bán trở tay không kịp. Hôm nay làm hai bản này thì đưa cho cha nương, đại ca, nhị ca bọn họ nếm thử đi, để thưởng thức qua mùi vị của nó. À, đừng quên nhắc nhở bọn họ một tiếng, là khi ăn hãy đóng cửa lại, đừng mang ra ngoài sớm, kẻo bị chặt đường kiếm tiền nhé".

Hà Kiều Hạnh nói xong, đột nhiên mới nhớ ra: "Nếu làm một mạch buôn bán, bán ít đi sẽ lô , Trình Gia Hưng ngày mai lấy hai gói đưa qua sông cho cha nương ta nếm thử, hỏi bọn họ một chút, nếu bọn họ có làm chung thì chuẩn bị tiền trước, ta bên này tiền trao cháo múc, không ghi nợ".

Lúc Hà Kiều Hạnh nói chuyện thì Trình Gia Hưng đang ăn bánh bỏng gạo, nghe xong hắn lau tay rồi đi về nhà cũ, kêu cha nương, đại ca, nhị ca đến đây một chuyến, ở nhà mình chia bánh bỏng gạo cho bọn họ nếm thử.

"Đây là bánh vợ con mới làm, mọi người nếm thử đi".

Liền nghe thấy vài tiếng nhỏ vụn răng rắc, Hoàng thị đầu tiên giơ ngón tay cái lên, trong miệng nàng đang ăn, mơ hồ nói không rõ: "Món này vừa ngọt, vừa giòn, lại không đau răng, ta ăn so với kẹo đậu phộng thấy ngon hơn, dù sao đến Tết cũng phải mua đồ cho bọn nhỏ, nếu là ta thì ta sẽ mua bánh này, mà bên ngoài chưa thấy qua loại bánh này bao giờ ".

Mấy cha con Trình gia đồng thời cũng gật đầu, bọn họ nhìn đều có chút hưng phấn. Trước kia chưa nhìn thấy đồ này, bây giờ đã thấy mà còn được nếm thử nó, mới cảm thấy thực sự rằng mình sẽ kiếm được tiền.

Trình Gia Hưng lúc này mới đem lo lắng của mình nói ra, nói cho người trong nhà rằng bánh bỏng gạo này sẽ bán trong dịp tết, cho nên bọn họ hãy chuẩn bị tiền vốn trước, đến gần thời điểm tết thì sẽ thông báo cho bọn họ cầm tiền đến lấy bánh đi bán, "Cái này ta và Hạnh Nhi đã thương lượng qua, bánh này sẽ cắt ra từng miếng rồi đóng gói, chúng ta bán ba văn tiền một gói, còn các ca ca cầm đi rồi thương lượng thống nhất giá cả, đừng có người một giá, như vậy không tốt đâu, nếu bán bốn văn thì tất cả đều bốn văn".

Hà Kiều Hạnh ngồi bên cạnh Trình Gia Hưng, nghe xong nàng nói xen vào một câu: " Ta cảm thấy có thể định giá bán 5 ván, sau đó hét gọi lên bán, vì là ăn tết nên bán ưu đãi mua bốn tặng một, mua nhiều tặng nhiều ".

Trình Gia Hưng trước kia chưa bao giờ tiếp xúc với loại hình quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ này, lúc đầu nghe thì thấy nó rất mới mẻ, một hồi liền hiểu rõ ý tứ trong đó.

Năm văn tiền một gói nhỏ, mua bốn tặng một, thực chất là bốn văn tiền một gói không khác gì nhau, nhưng con người đều có tâm muộn tận dụng chiếm tiện nghi, nếu mua bán có đưa đi so với mức bình thường sẽ được nhiều hơn, vừa lúc lại là dịp tết, mua nhiều một chút người ta cũng bỏ được, vì đó là tết đón năm mới mà!

Trình Gia Hưng khen ngợi Hà Kiều Hạnh mãi đến khi má ửng hồng, khen đủ rồi mới tiếp tục nói, nói rằng còn hơn một tháng nữa để các ca ca nghĩ ra biện pháp kiếm chút tiền, muốn lấy hàng hoá là phải có tiền vốn.

Nghe huynh đệ nói xong, đại ca, nhị ca vội vàng trở về để bàn bạc với vợ, Hà Kiều Hạnh đưa cho bọn họ bánh bỏng gạo, bảo cầm về nhà ăn, đừng mang đi ra ngoài.

Trình Gia Phú và Trình Gia Quý đồng ý, cầm đồ xong vội vàng rời đi, cha nương bọn họ không vội trở về, đặc biệt là Hoàng thị, còn hỏi bọn họ là có bận quá không? Có cần bà đến giúp đỡ một tay không?.

"Đến lúc đó một ngày ba bữa cơm cần làm phiền tới nương, còn có việc cắt giấy, gói bánh, nói thì đơn giản, nhưng đều là những công việc vụn vặt".

Hoàng thị liền đồng ý, con trai cùng con dâu vội vàng bận rộn làm việc, nàng làm nương có thể giúp sẽ giúp nhiều việc một chút.

Hà Kiều Hạnh liền cảm ơn bà bà, rồi lại lôi kéo bảo bọn họ ở đây ăn cơm, ăn xong cơm rồi hãy trở về. Vì thế hai vị trưởng lão ở lại nhà Trình Gia Hưng ăn cơm, còn ở nhà bên kia thì đại ca, nhị ca đang bàn bạc với vợ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info