ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 51

PhanHuong301

Edit: Xíu

Lưu thị khó có được chiếm thế thượng phong, nếu làm một cái không tốt liền ra vẻ vô lý, bất cần không tha cho người, về sau bị bà bà giáo huấn mới thu liễm lại một chút. Lần này nhìn như không náo loạn chuyện gì lớn, nhưng thức tế thì nó tác động cũng không nhỏ, không riêng gì Hoàng thị quay đầu nhìn lại những chuyện đã qua trong quá khứ, mà Trình Gia Quý cũng cùng vợ hắn nói chuyện, bảo nàng về sao lúc nào không thoải mái, có chuyện trong lòng thì cần phải nói ra với hắn, hai vợ chồng còn có cái gì không thể không thương lượng, bàn bạc?,

Chu thị hốc mắt đỏ hoe: "Chàng mỗi ngày phải làm nhiều việc như vậy, ta làm sao có thể lấy những chuyện lông gà củ tỏi này làm phiền tới chàng?".

"Không tiện nói với ta, sao không nói chuyện cùng với nương?".

Chu thị lắc đầu nói thẳng: " Gia Quý a, ta cùng đại tẩu không giống nhau, nàng có con cái, sẽ không sợ cái gì, có lời gì, chuyện gì cũng có thể bỏ qua. Ta mất cái thai kia, vào cửa mấy năm rồi bụng còn chưa có gì, cho dù trong lòng có uỷ khuất thì có thể nói với ai? Ta chính là lúc đi ra bờ sông giặt quần áo thì nói chuyện phiếm với nương vài câu".

"Ta không phải là trách nàng, chỉ nói là lần này bá nương nàng làm việc không tốt, sao có thể túm lấy tam đệ muội nói ra những lời như vậy..........Nương vợ cũng thật là, sao lại đem những lời nàng nói ra cho người khác nghe? Lời này một cái truyền một cái thì có thể giữ nguyên được mùi vị của nó không? Cho dù nàng không có cái ý tứ kia, nhưng người nghe lại nghe ra cái ý tứ kia, rồi có giải thích như thế nào thì hắn cũng không tin. Nàng ngẫm lại tính tình của đại tẩu ta đi, nàng nhận định chuyện này là nàng dẫn đầu, mặc kệ dắt cả con bò cũng không trở về, cho dù giải thích nhiều cũng vô ích".

Nhìn thấy Chu thị cúi đầu rũ rưỡi, Trình Gia Quý không đành lòng, nghĩ lại vợ mình cũng không làm cái gì, chỉ là ở nhà mẹ đẻ kia trút chút nước đắng. Vì thế hắn quay đầu lại an ủi: "Mặc kệ đại tẩu có chịu nghe hay không, chúng ta biết chính mình không tồn ý xấu, là trời xui đất khiến nháo thành như vậy, nàng cũng bồi thường người ta rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé. Ta thấy đại tẩu tức giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, nàng trong tay còn có không ít việc, rồi còn phải làm khoai tây chiên lốc xoáy kiếm tiền, nên sẽ không dây dưa với nàng đâu".

Trình Gia Quý là đang an ủi người, an ủi xong, người nhìn càng rối rắm hơn.

"Vợ, nàng rốt cuộc là cảm thấy khó chịu chỗ nào? Ta thấy gần đây nàng ít có lúc vui vè lắm".

Chu thị chần chừ mãi rồi mới nói: "Ta cảm thấy trong lòng tam đệ muội không thích ta".

"Có sao? Hai người không phải là trò chuyện khá tốt à?".

"Chàng không hiểu rõ đâu. Ta nghĩ sau khi đệ muội vào cửa muốn cùng nàng sống chung hoà thuận với nhau, làm tốt chị em dâu, về sau nếu gặp phải chuyện gì cũng có thể bàn bạc, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn. Nhưng đệ muội nàng cùng ta có khoảng cách, hai ta ở trong sân cách vách gần nhau mà ít khi nói chuyện, ba thì bảy hoạ mới tuỳ tiện nói được".

"Chờ nhà mới bên kia của tam đệ xây xong, dọn dẹp một chút, rồi sẽ dọn qua ở, về sau sẽ không thường xuyên gặp mặt. Các nàng sau này ở chung sẽ giống như nương ta và đại bá nương vậy. Ngẫm lại, sau khi phân gia, có khoảng cách cũng là bình thường".

Là bình thường.

Huynh đệ đã phân gia ở riêng thì trước hết điều xem xét đầu tiên chính là bản thân mình, chứ đừng nói là chị em dâu với nhau, nhưng Chu thị chính là không thể trơ mắt nhìn chính mình đã xa cách Hà Kiều Hạnh, thay vào đó Lưu Tảo Hoa lại dán lên được, như vậy có phải một ngày nào đó nàng sẽ bị loại trừ hay không.

.............

Vấn đề này là cho dù là Trình Gia Quý cùng Chu thị thương lượng bao nhiêu lần đều giải quyết không được, với ai gần với ai xa rõ ràng là Hà Kiều Hạnh chính mình lựa chọn, cùng mặt khác không quan hệ, tuỳ thuộc vào sở thích của người.

Những ngày sau này, Lưu thị tiếp tục công việc bán khoai tây chiên lốc xoáy kiếm tiền cùng báo đáp thần tài, trong lòng Chu thị có khó chịu cũng im lặng nhịn xuống. Hà Kiều Hạnh một bên theo dõi tiến độ xây dựng nhà mới, một bên quan sát tình hình không khí của nhà Trình gia.

Giữa tháng tám động thổ, cho nên vào đầu tháng 9 đã có thể nhìn ra vài thứ, rồi đến trung tuần cuối tháng 9 sân vườn rỗng rãi đã được xây lên, trước sau xem qua thấy không có vấn đề gì , vì thế Trình Gia Hưng chắp bút thanh toán tiền công. Hà Kiều Hạnh bắt đầu thu xếp dọn làm một bàn chiêu đãi mọi người ăn uống thoải mái rồi tiễn họ đi.

Đem nay trước khi trở về phòng, Hoàng thị giữ tam nàng dâu lại nói: "Ngày mai chúng ta đi qua nhìn xem, xem còn cần thêm những gì".

Trình Gia Hưng đi phía sau, nói rằng đại khái đồ đạc đã sắp xếp ổn thỏa rồi: "Bộ hồi môn của Hạnh Nhi sẽ được chuyển về sau, vì cái này vẫn chưa đủ chỗ để, con đã đặt một bộ gia cụ chỗ lão tứ rồi, bảo hắn làm trước rồi đem về đặt trong nhà, còn những thứ khác thì chậm rãi bổ sung thêm dần.........Vẫn là qua đi nhìn rồi nói tiếp, lúc này nên nghỉ ngơi thôi, nương, người ngủ đi, con cùng Hạnh Nhi về phòng đây".

Sau khi về phòng, Trình Gia Hưng cũng không có trực tiếp leo lên giường ngủ thiếp, mà cùng Hà Kiều Hạnh nói chuyện một hồi.

Nằm xuống vẫn còn nói nhà mới có bao nhiêu tốt, so với các nhà trong thôn còn tốt hơn, nhìn đặc biệt khí phái hoàng tráng. Sau này ở sẽ rất thoải mái, không riêng gì nhà chính và phòng ngủ, chỉ nói về nhà bếp thôi, " Ta làm hai hàng bếp, một hàng ba lỗ, tổng cộng có sáu lỗ nấu, cho nên cùng hầm canh, nấu cơm, chiên xào đồ ăn một lúc đều được hết, làm ba năm bàn tiệc cũng có thể làm được. Vợ, nàng nói muốn có một cái bàn hộp lớn để cất nguyên liệu nấu ăn, ta cũng bảo thợ đá làm rồi, lu đựng nước nấu ăn cũng bỏ trong nhà bếp, thợ đá đề nghị ta đặt hai cái dưới mái hiên, có thể phòng cháy, tích tụ của cải, ta cũng đặt làm...............".

Tóm lại, căn nhà này đã tiêu tốn không ít tiền bạc và tâm tư của hắn, sau khi dọn vào ở thật sự muốn đem buôn bán làm thật tốt lên, để kiếm lại số tiền đã bỏ ra mới được!.

Hà Kiều Hạnh dựa vào trong lồng ngực hắn nghe hắn nói, khi nghe xong hai cánh tay vòng ôm hông người đàn ông này thật chặt, nói là sẽ làm thật tốt! Kẹo cốm này nhất định sẽ bán được nhiều!

Nàng nói xong không thấy nhận được lời đáp, nên tránh ra sờ soạng nhìn, có lẽ là thật sự mệt mỏi nên Trình Gia Hưng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Khoảng cách gần như vậy nên Hà Kiều Hạnh có thể thấy được đường nét hình dáng trên khuôn mặt của hắn, nàng vươn tay từ trong ổ chăn ra chạm vào khuôn mặt của hắn.

Nhỏ giọng nói: "Thật là một người kỳ lạ".

Nghe bà bà Hoàng thị nói rằng, hắn lúc trước có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao thiêu đốt cháy mông, buổi chiều còn phải tìm một chỗ sau phòng thoải mái nằm một lúc, muốn bảo hắn làm việc gì, kêu cũng không động đậy, cho dù có nghe thấy cũng là một bộ dáng lười biếng không tình nguyện. Lúc không làm gì hắn cũng kêu mệt, gần đây vì việc xây nhà, hắn chạy ngược chạy xuôi rất vất vả nhưng lại không thấy kêu ca nói gì, hỏi hắn có mệt mỏi không, có muốn giúp đỡ chia sẻ một chút không, hắn cũng bảo là vẫn đang còn tốt.

Hà Kiều Hạnh nhìn chằm chằm vào hắn ta trong chốc lát, sau đó khi Trình Gia Hưng thay đổi tư thế tìm nằm thoải mái hơn, hắn động đậy hai lần mới chịu nằm yên.

Ước chừng canh giờ không còn sớm nữa, nàng cũng tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống ngủ, vừa cảm giác ngủ một phát là cho đến lúc rạng sáng.

Trước khi gả lại đây, mỗi lúc sáng sớm gà gáy một lần là Hà Kiều Hạnh đã mở mắt, sau khi sửa soạn một chút liền xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Người nông dân vì thói quen tiết kiệm dầu thắp nên đến tối đều đi ngủ sớm rồi dậy sớm, mà thói quen này từ lúc gả cho Trình Gia Hưng không đến hai tháng đã bị phá vỡ, hiện tại gà gây ba lần nàng mới có chút phản ứng, lại phải đợi đến lúc trời sáng hoàn toàn, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, lúc này người bên cạnh mới thả tay ra, rồi ngồi dậy ngáp dài.

Bữa sáng vẫn đơn giản như mọi khi, một chén cháo đặc cùng một đĩa dưa chua, cộng với hai quả trứng gà mà Lưu thị mới đưa lại đây.

Hôm nay lúc đưa trứng lại đây, Lưu thị vui mừng nói với Hà Kiều Hạnh rằng nàng xoay hơn một tháng bán khoai tây chiên lốc xoáy, tích góp được hai lượng rưỡi. Lưu thị bẻ ngón tay tính cho Hà Kiều Hạnh nghe, nói một tháng là hai lượng rưỡi bạc, mười tháng là hơn hai mươi lượng, một năm chẳng phải có đến ba mươi lượng hay sao?.

"Ba mươi lượng có thể xây được hai ba gian nhà ngói rồi".

Hà Kiều Hạnh vừa gõ vỏ trứng gà, vừa hỏi: "Đại tẩu cũng tính toán xây nhà bằng gạch ngói à?".

Lưu thị cười xấu hổ nói: "Ta hai ngày trước mới đến nhà mới các ngươi xem thử, không chỉ có riêng mình ta đâu, mà gần đây có rất nhiều đại nương, đại tẩu đi đến xem náo nhiệt, nói nhà ngói so với nhà bùn đất tốt hơn nhiều, nhìn rộng rãi lại rắn chắc. Trước đó lão tam bảo người ta lát đá dưới sân, thợ đá còn bảo ở nông thôn không được mấy nhà làm như thế này, nếu lát đá thì trông sân với làm bùn đất khác hơn .......Ta nghĩ xây nhà mười năm, hai mươi năm đều động không được, ngoài miệng thì nói cũng tốt mà trên đó là muốn tiết kiệm tiền. Ta nghĩ nếu mà xây thì phải xây thật tốt, nếu không đủ tiền thì trước xây ít đi mấy gian".

Trình Gia Hưng cũng đang bóc vỏ trứng gà, nghe Lưu thị nói như vậy, hắn thuận miệng trả lời: "Hai tháng đầu tiên ngươi bán là còn mới mẻ, thời gian dài thì sẽ không còn tốt như vậy đâu, mùi vị cũng không có gì đặc biệt, nếu không đổi chỗ bán thì việc buôn bán này rồi sẽ ế ẩm dừng lại, sự mới mẻ qua đi chỉ được thực hiện ở thời gian đầu ".

Từ lúc bắt đầu buôn bán, phàm là lời Trình Gia Hưng nói tất cả đều đúng, lúc này hắn nhắc đến trên đầu Lưu thị, Lưu thị liền rùng mình một cái.

"Ngươi là nói ta chỉ kiếm được ba năm, tám lượng thời gian đầu?".

Trình Gia Hưng cắn một miếng trứng gà, gật đầu, thấy Lưu thị che trước ngực mới nói: "Có ba năm, tám lượng quay vòng là đủ rồi, đừng có nhìn chằm chằm vào việc buôn bán nhỏ này, tiếp tới sẽ có việc buôn bán lớn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ chuyển nó đi để bán à?".

Cha Trình cùng Hoàng thị đều đang uống cháo, cũng không nói nhiều lời, nghe đến đó mới hỏi hắn có chuyện buôn bán gì tốt? Vẫn là bán thịt heo xé cay sao?.

Trình Gia Hưng lắc đầu.

Hà Kiều Hạnh vừa ăn xong trứng gà, uống ngụm nước mới nói: "Không phải là thịt, cho dù là nhà nghèo, đến tết cũng đều mua thịt về ăn, vì thế khoảng thời gian này là không thèm thịt nhất, chúng con đã bàn bạc, sợ thịt thì sẽ khó bán, tốt hơn hết là làm bánh ngọt".

"Bánh mật xoắn quai à?".

"Không phải, nhưng cũng gần như một loại thế, chờ dọn dẹp qua nhà mới xong, con sẽ chuẩn bị nguyên liệu rồi làm cho cha nương và đại tẩu nếm thử".

Có việc mua bán này, Lưu thị chủ động muốn đi giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, nhà mới xây xong bên trong còn rất bẩn, nên trước đó phải lau dọn cho sạch rồi mới bỏ đồ đạc vô. Vốn dĩ vì Trình Gia Hưng làm lớn, mà cái nhà này nếu phải dọn dẹp sạch cũng phải mất nhiều ngày trời, kết quả là không riêng gì Lưu thị nhiệt tình mười phần, còn có thân thích đến xem náo nhiệt cũng thuận tay phụ giúp một chút, chỉ trong thời gian một ngày mà đã đem trong ngoài dọn sạch sẽ, cho dù mới là phòng trống, nhưng nó đủ khiến cho mọi người hâm mộ không thôi.

Thời điểm trước mặt có nhiều lời nói ra không tốt, nhưng quay người lại thì có một số người hối hận vì trước đó đã quá coi thường Trình Gia Hưng.

"Trước đó phải gả qua là Tú nhi nhà ta, nàng sẽ sống trong ngôi nhà ngói gạch xanh hưởng phúc, mà gia đình chúng ta cũng có một người con rể có năng lực".

"Lão thái thái, người đừng có mà nằm mơ đi!".

"Sao? Chẳng nhẽ Tú nhi nhà ta so với Hà gia còn kém hơn à? Ngươi không biết là lần trước ta ăn cơm sáng xong ra cửa, vừa lúc đi qua trước cửa nhà Trình gia, nghe được Lưu thị nơi Hà thị đệ muội ra sao đâu? Tới rửa cái mặt, ăn cơm sáng.........Ngươi nói xem ở trong thôn này có bà nương nào lười hơn thế không? Tú nhi nhà ta siêng năng đến mức nào? Nơi nào so với nàng kém hơn?".

"Lớn lên trông không đẹp, ngươi nghĩ Trình Gia Hưng sẽ chọn à? Tiền vốn đủ ai mà không muốn chọn? Hơn nữa việc buôn bán của Trình Gia Hưng là làm thức ăn, mà đồ ăn lại do vợ hắn mày mò làm ra. Thời gian này có bao nhiêu người đổ xô chạy đến tìm Phí bà tử, trông cậy Phí bà tử cũng tìm cho một người vợ giống như Hà Kiều Hạnh, nhà của chúng ta thế này nào so được với nhà người ta?".

Đại thẩm này dù không cam tâm tình nguyện cũng phải thừa nhận một điểm là Hà Kiều Hạnh đích xác là có năng lực, lại nói, nàng cảm thấy Trình Gia Hưng cho dù không bán đồ ăn thì sớm hay muộn cũng nghĩ là ý tưởng khác kiếm tiền, nghĩ như vậy vẫn thấy thật là đáng tiếc, thật là con rể tốt!.

.............

Đây cũng chỉ là sự hâm mộ, đố kỵ mà thôi, tệ hơn nữa chính là trước kia đã có người hợp tác, nhưng cô nương ấy lại không thích Trình Gia Hưng.

Lúc trước cảm thấy người này trừ bỏ bề ngoài dung mạo tuấn tú, hắn chính là đồ lười ăn bám không trả nổi. Dù sao trên đời này còn cha nương thì dựa vào cha nương, cha nương không còn thì dựa vào huynh đệ, loại người như thế này có thể gả tới được không?.

Bây giờ bọn họ mới nhận ra rằng Trình Gia Hưng cũng không phải là đồ vô dụng, chính là cùng với những người đàn ông trong thôn không giống nhau, họ có những ý nghĩ, cách làm khác nhau.

Hắn trồng trọt không được, hiện tại hắn cũng không thể làm điều đó, nhưng hắn lại có bản lĩnh về buôn bán.

Hai năm trước, Hoàng thị đã nhờ người giới thiệu cho con trai mình, kết quả là cho dù cô nương đó có thích hắn nhưng cha nương người ta sống chết không chịu đồng ý. Ngược lại cũng có đối phương đều đồng ý gật đầu, chỉ là các điều kiện lại phá lệ kém cỏi, mà Trình Gia Hưng cũng là người kén chọn, bắt bẻ, vì thế tất nhiên sẽ không đồng ý.

Hiện tại thì những người hắn từ chối cũng không quá hối hận, còn những người đã từ chối hắn thì khó chịu đến chết.

Đính thân rồi lại nhìn đối tượng của mình không hài lòng.

Còn chưa có đồng ý người ta thì ánh mắt nhìn người cũng được nâng cao lên.

Trình Gia Hưng khi mới bắt đầu phát triển đã khiến cho nhiều người khóc lóc, vốn dĩ đã hối hận, giờ lại nhìn thấy hắn bỏ nhiều tiền ra xây ngôi nhà như thế này nữa thì thực sự hối hận không thôi.

Những âm thanh bên ngoài đó đương sự căn bản không có đi nghe, sau tuần này, Trình Gia Hưng thường xuyên chạy lên trấn, mua rất nhiều đồ đạc để bỏ vào trang trí nhà mới. Hắn lại tìm người chọn ngày lành, mồng tám tháng mười hôm nay, trời còn chưa sáng bọn họ đã thức dậy, bận rộn cho đến tờ mờ sáng thì tất cả đều dọn đi.

Lúc này đã bắt đầu mùa đông, sáng sớm có gió se lạnh, mấy người đàn ông đang mặc áo khoác bông đứng trong sân nói chuyện. Hà Kiều Hạnh đi vào nhà bếp nhóm lửa để nấu bữa cơm đầu tiên, nàng nấu một nồi bánh trôi đậu phộng, múc từng bát cho mọi người đến giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com