ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 156

PhanHuong301

Edit: Xíu

Thật ra không cần Hà Kiều Hạnh ngăn cản người, về sau Trình Gia Hưng không có suy nghĩ chạy lên núi nữa. Hắn trở về nhà cũ, tán gẫu cùng nhị ca, rồi nhìn đôi song sinh nhị phòng đang vịn tường lắc lư tập đi, nhịn không được lại tưởng tượng.

Trình Gia Hưng không gia trưởng giống như những người xung quanh là trọng nam khinh nữ, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng cái thai này sẽ sinh con trai, lý do rất đơn giản, dù sao con gái cũng có rồi, lần này sinh được con trai thì trong nhà đủ nếp đủ tẻ vậy là quá tốt.

Mấy năm trước hắn không có vội, nhưng bây giờ ba huynh đệ đều có con trai nối dõi tông đường rồi, nếu Hạnh Nhi lại sinh con gái nữa thì những lời đàm tiếu có thể dìm chết nàng mất. Miệng lão nương trong thôn rất khó lấp lại, với lại cũng không thiếu được người đỏ mắt thấy cuộc sống người ta trôi qua tốt thì chua ngoa nói xấu sau lưng, thậm chí có người còn đem chuyện của nhà bọn hắn treo trên miệng nói chuyện thường ngày, họ gặp nhau liền đụng cùi trỏ thì thầm.

Hạnh Nhi nhìn như không quan tâm, nhưng muỗi cứ bay vo ve xung quanh có thể không thấy khó chịu sao?.

Nghĩ đến cái thai thứ hai mà sinh ra con gái thì có thể đưa tới rất nhiều rắc rối, cho nên ở trong lòng hắn cầu nguyện rất nhiều, hy vọng ông trời thương hắn một lần.

Đây là suy nghĩ chân thành nhất ở trong lòng Trình Gia Hưng, nhưng hắn chưa bao giờ nói ra bên ngoài, khi người ta hỏi hắn thì hắn vẫn nói sinh con trai hay con gái phải phụ thuộc vào ông trời cho thế nào, trong số mệnh có thì có, mà không có thì thôi. Người ta lại hỏi hắn vẫn muốn có thêm hàng bồi tiền sao? Hắn liền quay đầu phi một tiếng_____

Của nhà ngươi mới là hàng bồi tiền, còn nhà ta đó chính là tâm can bảo bối.

Con gái thì sao?.

Con gái là tri kỷ, con gái chính là áo bông nhỏ, vào trời đông gió rét một áo bông không đủ, thì lại kê thêm một chiếc giường nữa cũng tốt.

Hắn sợ tạo áp lực cho vợ cho nên với bên ngoài luôn dùng lí do thoái thác ngang ngược, dù nhà người khác sinh mười sinh tám con trai cũng không hiếm lạ, còn vợ nhà mình sinh gì ra cũng được, ngay cả khi đẻ một quả trứng......Trứng vẫn ok hết.

Lại nói tiếp, trước đó thời điểm còn ít tháng hơn, Trình Gia Hưng có đưa vợ lên trấn để khám qua, nghĩ muốn nhờ lão đại phu bắt mạch, rồi thuận tiện hỏi là trai hay gái, nhưng lần đó đi qua không có gặp người, hắn lúc ấy còn cho rằng ngày hôm đó lão đại phu không ra ngồi khám bệnh. Thế là sau lại đi một chuyến nữa, vẫn không thấy người đâu, hắn bèn chặn một người làm ở đó hỏi lão đại phu già trước hay ngồi khám bệnh ở đây đi đâu rồi, sao dạo này không thấy người.

Người ta nói cho hắn rằng lão đại phu đã về quê rồi.

Trình Gia Hưng hỏi quê quán hắn ở đâu, cách thị trấn xa bao nhiêu?.

Sau đó được biết rằng tầm mười dặm đường, nếu đi sẽ mất khoảng một canh giờ. Khoảng cách đó không ca nên Trình Gia Hưng liền lấy mấy đồng tiền ra, nhờ bên kia thu xếp rảnh tay rồi dẫn hắn đi gặp người.

Đối phương do dự, nói quên đi thôi, đi qua cũng vô dụng.

Trình Gia Hưng còn tưởng rằng người ta nói lão đầu tử tính tình thối kia, tuỳ tiện sẽ không dễ dàng mời nổi hắn, trong tâm hắn nghĩ rằng có tiền có thể sai khiến được quỷ thần, lão già bướng bỉnh kia còn có thể chê tiền sao? "Ngươi chỉ cần mang ta tới là được, ta nói với hắn. "

"........ Ngươi nói với hắn cũng vô dụng thôi! "

Trình Gia Hưng kiên trì muốn người dẫn đường, người nọ liền dẫn hắn đi, một đường mười dặm đưa người tới nhà Vương gia bá bá, rồi lại từ trên bờ đê đi qua đến bên cạnh giữa sườn núi Lạc Hà, dừng lại trước ngôi mộ trụi lủi.

"Đây, ở chỗ này đây".

Trình Gia Hưng:....,......

"Không phải ngươi nói hắn về quê sao????".

"Đây không phải là về quê sao? Người trở về đã mấy tháng rồi?". Người này còn nói thêm, "Ta trước đó đã nói với ngươi là tìm hắn cũng vô dụng rồi, bảo ngươi có bệnh thì tìm đại phu khác đi, một hai cứ phải đi lại đây"

Trình Gia Hưng tức đến bật cười, ở trước mộ người ta cũng không biết nói cái gì, hắn còn cúi người bái lạy hai cái trước khi hỏi người dẫn đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, "Lần trước ta gặp còn thấy tinh thần hắn rất tốt khoẻ mạnh cơ mà, sao nói không liền không còn vậy?".

"Hắn à, y thuật của hắn rất giỏi nhưng cái miệng của hắn quá thật thà với có chút thất đức, trước kia đã khuyên hắn không ít lần, bảo hắn khi khám bệnh thì nói ít đi vài ba câu đi, muốn nói vậy hãy nói lời dễ nghe một chút, nhưng hắn lại không quản được cái miệng của mình nên đã đắc tội với người khác".

"Bị người ta đánh chết sao??".

"Nghe nói trước đó một ngày người vẫn còn tốt, sau nói không được liền không được, hắn vẫn là đại phu mà".

Trình Gia Hưng đem chuyện hỏi thăm rõ ràng rồi không còn gì để nói nữa mới nhìn về phía người đàn ông dẫn đường kia: "Ngươi cũng là, người không còn thì nói không còn đi, một hai lại nói hắn đi về quê, còn mang ta đến chỗ này, không có việc gì nên muốn kiếm chuyện chơi à".

Người kia không chút chột dạ nạ, vẫn nói năng hùng hổ đầy lý lẽ chính đáng: "Đó là điều xui xẻo".

Lão đại phu già đã chết, hắn cũng không tin tưởng được các đại phu khác nên đành từ bỏ việc nhờ người khám xem là trai hay gái, rồi cũng nói với chính mình, nếu lão đại phu già vẫn còn, hắn nói muốn sinh con trai, cũng không chắc chắn...... Thôi thuận theo tự nhiên đi.

Trình Gia Hưng đem giường nhỏ của Đông Cô tẩy rửa bằng nước nóng sạch sẽ một lần, rồi chuẩn bị đồ vật kỹ càng cho đứa thứ hai dùng, lại để cho nương hắn đi tìm bà mụ trước, mắt thấy ngày sinh sắp tới nên mọi người trong nhà đều rất căng thẳng, chỉ sợ là cho dù cẩn thận cả chín tháng mười ngày rồi vẫn có sơ suất ngoài ý muốn. Lại nói đến cái thai trước Hà Kiều Hạnh sinh thì tâm lý rất lo lắng phập phồng, tất cả đều phải dựa vào Trình Gia Hưng dỗ dành an ủi, đây là cái thai thứ hai nên trong lòng nàng an tâm hơn rất nhiều, trước đó là lần đầu kinh nghiệm không có, còn hiện tại đã biết quá trình từ khi mang thai đến sinh sẽ xảy ra những gì, vì thế trong lòng rất nắm chắc, ngược lại nàng là người bình tĩnh nhất ở trong nhà.

Ngày phát động chuyển dạ, nương nàng cùng bà bà tất bật bận rộn, một người ở cùng với bà mụ trông coi trong phòng, một người bận rộn bên bếp lò nào là nấu nước, nấu canh. Trong lòng cả hai rất bồn chồn lo lắng, sợ rằng quá trình sinh đẻ của nàng không được thuận lợi.

So với các nàng suy nghĩ miên man thấp thỏm thì tình hình thực tế lại suôn sẻ hơn rất nhiều.

Đương nhiên, không giống như một số nữ nhân khác không đợi được bà mụ vào phòng đã sinh rồi, nàng vẫn đau một hồi, âm đạo mở ra rất nhanh, sau khi mở ra đến mức thích hợp thì nàng lấy hơi thật sâu dùng sức rặn bé con đi ra ngoài.

Sáng sớm nàng chuyển dạ, đến buổi trưa đã nghe thấy trong phòng có tiếng khóc của trẻ con vang ra rồi, nỗi lo lắng trong lòng của Trình Gia Hưng tạm lắng xuống một nửa, hắn chờ không nổi muốn vào đi xem, nhưng lại sợ sau khi hắn đi vào rồi thì mọi người lại luống cuống tay chân xảy ra chuyện xấu, cho nên chỉ dám ở cửa thò đầu vào nhìn.

Sau khi Hà Kiều Hạnh phát động chuyển dạ, nàng muốn Trình Gia Hưng mang Đông Cô đi ra ngoài, tốt nhất là đi chơi xa lâu một chút, nàng sợ đau kêu lên sẽ doạ sợ con gái mình.

Nhưng Trình Gia Hưng không chịu.

Cho dù tất cả mọi người đều nói không có đạo lý nào đàn ông lại vào phòng sinh cả, kể cả hắn bám đứng ở bên ngoài cũng vô dụng , nhưng hắn vẫn đứng ở bên ngoài chờ nửa ngày.

Lúc đầu Đông Cô còn có tâm trí chơi đùa, sau đó nghe thấy nương đau kêu lên, cô bé quả nhiên là sợ hãi, vì thế liền ôm chân lão cha ngửa đầu lên hỏi mấy lần, hỏi tại sao em trai vẫn chưa chịu ra vậy? Nương đau lắm, bảo cha nghĩ cách để làm cho nương không bị đau nữa đi.

Cha cô bé không có cách nào nên đành phải nói thẳng: "Lúc trước sinh con ra cũng như vậy đấy, làm hại nương con đau đủ mới chịu chui ra, biết nương con không dễ dàng gì nên sau này con phải hiếu thảo với nương, không được làm nương tức giận nghe chưa".

Đông Cô gật đầu, hỏi: "Cha, không phải cha đau lòng yêu thương nương nhất sao, vì sao cha không đi sinh thay nương?".

Trình Gia Hưng vỗ đầu chó của con gái: "Con cho là ta không muốn sao? Ta nếu có thể thay nàng thì tốt rồi, nương con có nhiều khi yếu ớt lắm, nếu có thể được chọn, ta nào để cho nàng gánh chịu nỗi đau này?".

Đông Cô tuổi vẫn còn nhỏ nên cô bé hết sức cảm động, vì thế không quấn lấy giày vò cha nữa.

Nếu lời này mà để Hà Kiều Hạnh nghe thấy, thì chắc chắn nàng sẽ hỏi hắn một câu, nếu không muốn ta chịu tội đau này thì ngươi gieo giống vào làm gì? Còn nói hận không thể lấy thân thay thế cho ta, có giỏi thì ngươi đến đây mà thay này!

Đáng tiếc lúc này nàng đang nằm trên giường, cái gì cũng không biết, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của bà mụ và nương, chỉ biết cắn chặt răng nhịn đau, dùng sức lại dùng sức.

Nghe thấy trong phòng có tiếng khóc của trẻ con truyền ra, Trình Gia Hưng cùng con gái béo của hắn đồng thời rướn cổ nhìn vào.

"Sinh rồi? Là con trai hay con gái? Hạnh Nhi không có việc gì chứ ạ? Nương, nương trả lời con một tiếng đi!".

Gọi chính là nương, nhưng người trong phòng thật ra là mương vợ của hắn, bà mụ đang còn giải quyết các công đoạn phía sau, Đường thị nhìn thấy con gái không có việc gì, nàng mới ra ngoài thì trông thấy khuôn mặt chờ đợi của một lớn một nhỏ, không có trêu chọc hai người, cười nói sinh con trai rồi.

"Từ hôm nay trở đi, con rể con đã có con trai nối dõi tông đường rồi".

Trình Gia Hưng nhếch miệng cười toe toét, hỏi bên trong thu thập tốt chưa? "Con muốn đi xem Hạnh Nhi."

Đường thị vươn tay ngăn hắn lại: "Con gái không muốn ngươi thấy một thân đầy chật vật như vậy đâu, chờ thu dọn xong rồi ngươi hãy vào, ngươi đi lấy tiền thưởng cho bà mụ đi, rồi đi báo tin vui này cho thân thích biết , chờ ngươi trở về rồi đi vào phòng nhìn vợ là vừa".

Nhìn Trình Gia Hưng không nỡ rời đi, Đường thị phải cam đoan rằng lời nàng nói là sự thật, không có chuyện gì cả. Đứa nhỏ cũng rất tốt, ôm rất nặng, không cần mời đại phu bắt mạch cũng biết thân thể rất khoẻ mạnh.

Hà Kiều Hạnh đang ở trong phòng, ôm con trai nhìn. Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, mặc dù cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Lúc trước nàng luôn bị người ta nói rằng thập toàn hoàn mỹ, nhưng duy nhất có một khuyết điểm đó là không sinh được con trai.

Cũng bởi vì điều này mà từ lúc nàng sinh Đông Cô ra đã nghe được không ít lời đàm tiếu, hiện tại đã sinh được con trai rồi, Hà Kiều Hạnh nàng có đất đai nhà cửa, xe ngựa, con trai con gái, có một người chồng luôn yêu thương quan tâm bảo vệ nàng, cửa hàng buôn bán luôn rực rỡ. Sau này trong mắt các đại nương đại thím ở mười dặm tám thôn, nàng đúng là có cuộc sống hoàn hảo như ý, những lời đàm tiếu có thể chấm dứt dừng lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info