ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 155

PhanHuong301

Edit: Xíu

Người phương bắc nói tuyết rơi chính là báo hiệu một năm bội thu, còn người phương nam cũng có câu tục ngữ gọi rằng mưa xuân đắt như dầu.

Một năm này đã có khởi đầu tốt, ba trận mưa phùn đổ nước bổ sung vào ruộng đồng, lão nông dân ai nấy đều nở nụ cười tươi như hoa.

Cha Trình cũng vậy, Trình Gia Hưng đi ra ngoài mấy ngày hắn có chút lo lắng, chờ người trở về rồi mới yên trong lòng, mỗi ngày đều chạy ra hai đầu bờ ruộng, hắn có một mảnh ruộng lúa mì, trong thời gian này cây lúa mì lớn nhanh như thổi, hắn thường xuyên xuống ruộng nhìn xem có thiếu nước không để bổ sung, thiếu phân thì bón thúc, rồi lại đi đến đất trồng rau xới đất nhổ cỏ.

Vào mùa đông, trừ mấy loại rau củ có thể chịu được rét thì trên đất không có mấy cỏ dại, nhưng sau khi đầu xuân thời tiết dần dần ấm lên, cỏ khô lại bắt đầu mọc mầm và phát triển rất nhanh chóng dưới cơn mưa xuân.

Hai tuần trước vẫn còn giá lạnh đìu hiu, nhưng lúc này ở vùng nông thôn đã có một mảnh tràn đầy sức sống với màu xanh tươi non của cỏ cây.

Từ sau khi bắt đầu làm buôn bán, đã rất lâu rồi Trình Gia Hưng không cảm nhận được niềm vui sinh hoạt ở trong thôn, nhìn vợ phải chừng vài ngày nữa mới có động tĩnh chuyển dạ, hắn liền chọn một ngày xuân với ánh nắng nhẹ của mặt trời cõng sọt đi lên núi.

Núi vẫn là ngọn núi kia nhưng lại không tìm thấy con đường mòn từng yêu thích đi qua, hắn là người thích chạy lên núi nhất trong thôn, sau khi hắn không đi nữa thì con đường nhỏ đã bị cỏ dại dây leo mọc lấp mất, muốn đi lên thì phải cầm cái gậy gộc đánh đường đứt dây hai ba lần, đem từng con rắn rết côn trùng sợ chạy mất, như vậy mới có thể giẫm lên đi qua, gặp những chỗ đặc biệt um tùm còn phải dùng dao liềm cắt chặt chúng đi.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hành trình đi lên con đường này của Trình Gia Hưng không hề dễ dàng chút nào.

Vốn định hái một ít rau dại mùa xuân, lại nghĩ đến xem thử có thể đánh bắt được chút đồ ăn hoang dã hay không, nhìn thấy con thỏ nhưng hắn đã nhiều năm không lên núi đi săn bắt nên bây giờ cảm giác rất mới lạ, nhảy lên lăn lộn vẫn không bắt giữ được nó, còn kinh động đến một con gà rừng tản bộ kiếm ăn cách đó không xa, sau nửa ngày giày vò thì hắn không có bắt được một con vật sống nào.

Hiếm khi có dịp lên núi, không nói tới chiếc sọt trên lưng, trước khi ra cửa còn mạnh miệng với con gái, nếu không mang chút đồ gì trở về thì mặt mũi người làm cha này sẽ bị mất sạch.

Trình Gia Hưng thực hiện màn lừa mình dối người tại chỗ, tự nghĩ thầm trong lòng: Không biết bụng to ăn thịt thỏ có tốt hay không, vạn nhất sinh ra ba cái miệng ba hoa thì sao! Vì thế liền bỏ qua cho thỏ rừng, còn gà rừng cũng thôi đi, trong nhà vừa hầm canh gà nên bây giờ cũng không thèm, không bằng tha cho nó một mạng sống ở trên núi, mà con gà kia trải qua mùa đông đói nên còn gầy, đợi nuôi trưởng thành gà to béo mập mạp rồi lại bắt về cũng không muộn........

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng nên hủy bỏ dự định ban đầu của mình, mà chuyển sang hái nấm với rau dại.

Hắn đi ra ngoài rất sớm, mãi tới qua giờ ăn trưa mới trở về, Hà Kiều Hạnh để lại đồ ăn đặt trên bếp lò cho hắn, chờ người quay về là chỉ cần hâm một chút sẽ nóng hổi ăn được rồi. Nàng đã lên núi với Trình Gia Hưng nên biết rõ tình hình bên trong của tiểu Vẫn Lĩnh là gì, cũng chỉ có rắn rết chuột, gà thỏ rừng hoang dã này đó, không có dã thú hung dữ nào cả. Trình Gia Hưng lại là tay lõi già đời, dù không kiếm được gì trở về cũng sẽ không để xảy ra việc gì.

Nàng không lo lắng nhưng Đường thị lại lo lắng sốt ruột, lẩm bẩm nhiều lần rằng tại sao con rể giờ này còn chưa về.

Hà Kiều Hạnh nói: "Có một lần con cùng hắn lên núi hái nấm, giữa trưa vẫn ở trên núi gặm bánh, chứ đi lên đi xuống phải mất khá nhiều thời gian".

"Hắn mấy năm nay ít khi đi ra ngoài săn thú, sao đột nhiên lại nổi hứng lên vậy, đi lên sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?".

Hà Kiều Hạnh cười ra tiếng: "Có thể xảy ra chuyện gì được ạ?".

".........Ta nói sao con lại giống như người không có chuyện gì vậy? Không lo lắng cho chồng mình sao? Trên núi rắn rết côn trùng có ít à? Đặc biệt là rắn đó, ngủ đông một mùa đông nên sẽ không cảm thấy đói bụng ư? Có thể không thức dậy ra ngoài kiếm ăn?".

"Nói thì nói như vậy, người ta lại không thuộc công thức dạy nấu ăn món rắn trên sách, nghe được động tĩnh của nó có ngốc hay không mà không biết đường rút lui? Nếu là bắt được cũng chỉ là ngâm rượu hoặc nấu canh, cho dù mình bắt được nhưng ăn không được thì có thể cầm về tặng cho cho người ta, chắc chắn sẽ được hai cân thịt đấy".

Đã nói như vậy rồi nhưng Đường thị vẫn đi ra sân rướn cổ nhìn ngó xung quanh.

"Nương, nương chờ hắn làm gì? Lúc hắn ra cửa đã để lại lời nói, nói khả năng phải sau giờ ngọ mới trở về". Người trong thôn vẫn thường xuyên đi lên Tiểu Vân Lĩnh đó thôi, nào là hái rau dại, chặt củi, bọn hắn đi trên đường lớn, ở đó cũng dễ dàng đi bộ, không có gì to tát cả. Trình Gia Hưng trước nay đều tự mình đi lên bằng con đường nhỏ, con đường nhỏ kia trừ bỏ hắn ra thì không có mấy người biết, mà hắn đã có một đoạn thời gian không đi rồi, vì thế muốn đi lên trên kia có thể không gặp chút khó khăn cản trở nào sao?.

Trình Gia Hưng từ nhỏ đã đem ngọn núi kia như sân vườn của nhà mình mà đi bộ, hắn là một người đàn ông, tuổi trẻ khoẻ mạnh, có cái gì mà không yên lòng chứ?.

Lui một bước mà nói, ngươi nóng ruột nóng gan cũng vô dụng, còn có thể đuổi theo lên núi à?.

Lo lắng cũng chỉ là phí công mà thôi.

Một lúc sau, Đường thị lại đi ra nhìn nhưng không thấy người đâu cả: "Chờ con rể trở về ta phải nói chuyện với hắn một chút mới được, trước kia nghèo đói nên đi lên núi đánh bắt thịt rừng cấp thêm đồ ăn cho gia đình là tốt, bây giờ muốn cái gì thì đều có cả, đâu phải cần thiết đi như vậy? Các con một nhà sắp thành bốn người rồi, hắn là trụ cột trong nhà, chạy lên núi không may xảy ra chuyện gì thì sao? Con cũng thế, hắn nói muốn đi liền để cho hắn đi, không biết ngăn cản lại sao?".

"Vì nghĩ hắn còn phải ở nhà chờ con sinh còn rất lâu, chỗ nào cũng không đi được, hiện tại lại không có chuyện gì cho nên liền mặc kệ để cho hắn đi. Quản lý chồng cũng không thể giống như kiểu con trai được, hắn là chồng của con, nếu như tính cách không tệ bạc, không đi chơi gái cá cược đánh bạc giấu diếm sau lưng thì những mặt khác con không hỏi đến nhiều, nếu như cái này không cho, cái kia cũng không được, trong lòng hắn nghe thấy sẽ không thoải mái, cuộc sống hàng ngày cũng không vui vẻ gì cả".

Hà Kiều Hạnh đã từng gặp qua rất nhiều nữ nhân tài giỏi, người chịu khó, không sợ chịu khổ, hết lòng vì gia đình nhưng lại không được hạnh phúc.

Đàn ông có đôi khi không biết xấu hổ nhưng lại có đôi khi lòng tự trọng rất mạnh. Hắn đi ra ngoài khoác lác khoe khoang với người ta rằng hắn có một cô vợ rất tài giỏi, đây là niềm tự hào của hắn, ngươi đi khắp nơi nói với người ta, người ta lại thổi phồng khích bác ngươi vì cái nhà này phải mà phải trả giá mất bao nhiêu mặt mũi......Một hai lần thì trong lòng có thể hơi khó chịu, nhưng thường xuyên như thế thì tình cảm vợ chồng sẽ bị rạn nứt.

Về vấn đề quản lý người việc này, không thể hoàn toàn buông tay mà không hỏi han gì, nhưng cũng không thể quản lý kèm cặp như một đứa con trai được.

Vợ chồng làm sao để sống hoà thuận với nhau như một câu hỏi lớn ở trường đại học vậy, nàng cùng Trình Gia Hưng thành thân mấy năm chưa bao giờ cãi nhau nghiêm trọng gay gắt, cũng không phải là thuần tuý bởi vì tình cảm tốt, tình cảm cho dù tốt thì nó vẫn nằm ở một nửa khía cạnh mà thôi, ngươi còn phải học được cách bao dung, mở lòng mà nhắm một mắt một mở của mình cho qua chuyện, chứ đừng vì những điều vô thưởng vô phạt mà dẫn đến tình cảnh xấu.

Nghe con gái nói như vậy, Đường thị nghĩ một hồi lâu, sau đó đồng ý với quan điểm của con.

"Nương, đã nói tới vấn đề này thì con cũng nhắc nhở nương một câu.

"Con nói đi".

"Về phía Đông Tử, nếu có cơ hội gặp mặt cha vợ của hắn, thì nương đừng nói đến những chuyện xấu hổ của hắn, nói ra hắn sẽ rất mất mặt. Hơn nữa người hắn cưới chính là tiểu thư của một nhà giàu trong huyện, nếu như xét về khía cạnh môn đăng hộ đối thì không được hợp, việc vui này có thể thành một phần là do chính con người hắn biết cố gắng, mặt còn lại nằm trên người Tiêu tiểu thư, là Tiêu tiểu thư thích. Nhà chúng ta kết thân mối hôn sự này tránh không được nhiều người hâm mộ đố kỵ, nếu chỉ là hâm mộ thì tốt, còn trong lòng đố kỵ sẽ đến trước mặt nương để châm ngòi nói xấu, khi đó nương đừng để mắc lừa người ta".

"Ta là nương muốn nói cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể vì mấy người lắc lư trước mặt mà đi khiêu chiến với vợ của Đông Tử ư?".

"Không riêng gì chuyện này, xuất thân của nàng cũng tốt và không đơn giản, nương đừng nhìn không quen mà đến trước mặt tiểu đệ thì thầm to nhỏ, tiểu đệ con hắn bây giờ không tính là có tiềm nhưng sau này sẽ có. Trước đó hắn đã cùng Trình Gia Hưng bàn bạc với nhau, nương cứ từ từ mà xem, rồi sẽ đến lúc hắn phát tài giàu có lên".

Đường thị hỏi: "Con gái, ý của con là để cho ta và cha con việc gì cũng đừng quản, cứ mặc kệ để hắn nhảy nhót?".

Hà Kiều Hạnh gật đầu: "Chỉ cần không phải là chuyện đạo đức không tốt, còn mặt khác những cái đó nương đừng quan tâm, hai người bọn hắn yêu thích thế nào cứ mặc kệ, cho tiền hiếu kính thì nương cứ lấy".

Vừa rồi ngóng cổ chờ đợi thì không thấy người, lúc hai nương con trò chuyện thì Trình Gia Hưng đã trở về. Đường thị không quan tâm nói thêm cái gì nữa, vội vàng đi vào bếp hâm nóng đồ ăn cho hắn, Hà Kiều Hạnh thì vẫn ngồi chỗ ấy không nhúc nhích, Đông Cô lúc đầu ngồi xổm bên cạnh chơi, lúc này thì cúi người nằm sấp xuống nhìn vào trong chiếc sọt, cô bé nhìn đi nhìn lại chằm chằm, cuối cùng nhịn không được ngửa đầu hỏi: " Cha cầm đồ tốt trở về ở đâu? "

Đã từng là bá chủ một phương của Tiểu Vân Lĩnh, nhưng bởi vì mấy năm nay không lên núi nên kỹ năng của hắn đã bị suy giảm, ngày hôm nay hắn đã cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị thỏ hoang chi phối......Trước kia thường xuyên có người hỏi Trình Gia Hưng làm sao mà bắt được thỏ vậy? Bây giờ thì Trình Gia Hưng cũng đang nhớ lại hắn trước kia bắt thỏ như thế nào.

Ngày hôm nay một chút cảm giác thành tựu cũng không có, mà hắn còn phải không đỏ mắt nói dối lừa con gái nữa.

"Đây không phải là đồ tốt sao? Con nhìn xem, những cây nấm cùng rau dại này đều rất tươi non, ngon mềm nhất".

"Thế nhưng thịt đâu? Không phải cha nói cha bắt gà rừng thỏ rừng rất giỏi hay sao? Con chưa thấy qua gà cùng thỏ rừng mà".

"Muốn ăn thịt gà không phải là chuyện đơn giản sao, cha đi làm thịt cho con ăn trong vòng vài nốt nhạc liền".

Đông Cô bừng tỉnh đại ngộ: "Cha không bắt được à?".

Trình Gia Hưng:...........

Lời nói bừa của nha đầu thối này lại nói đúng sự thật đó!.

"Cha sợ bắt thỏ rừng về nương con ăn thịt thỏ rồi sinh ra em trai con ba cái miệng ba hoa thì sao".

Đông Cô ngẩn ngơ một hồi rồi mới hỏi: "Vì sao lại sinh ra em trai có ba cái miệng?".

"Bởi vì con thỏ có ba múi miệng".

"Ôi, vậy cha đừng để cho nương ăn, mà chỉ chúng ta ăm thôi!".

Trình Gia Hưng vỗ mông con gái một cái: "Con đang nói cái gì vậy? Đói bụng ai cũng được nhưng không thể để nương con đói bụng được!".

Con gái vẫn còn quá nhỏ nên dễ dàng sa vào con đường mà cha đã chỉ đi, để hắn dắt mũi mà quên hết những lời lúc sáng Trình Gia Hưng đã khoe khoang. Hà Kiều Hạnh không quên đâu, khi Trình Gia Hưng ngồi xuống dưới mái hiên ăn cơm thì nàng ngồi tựa vào ghế mây, nâng má hỏi: "Tay nghề đánh bắt món ăn hoang dã của chàng đã bị suy giảm rồi à".

Trình Gia Hưng trong miệng nhai cơm, cũng không thèm nhìn nàng, hàm hồ đáp hai từ: "Nói bừa".

"Con gái chàng thật ngốc, chàng nói gì con bé đều tin, nhưng ta lại không dễ lừa gạt thế đâu". Hà Kiều Hạnh nháy mắt với hắn, trêu chọc nói: "Con người chàng ấy à, chẳng lẽ nhìn thấy một con gà rừng lại không bắt sao?".

"Bắt, đương nhiên là bắt được nó nhưng ta lại thả đi rồi, trải qua một mùa đông đói, con gà cầm trên tay chẳng được mấy lạnh thịt, chờ béo lên một chút ta lại đi bắt về".

"Ít sao! Ta còn không biết con người chàng à? Cho dù là một cái chân muỗi thì đó cũng là thịt!".

Trình Gia Hưng u oán dựa lại đây nói: "Ta đã lâu rồi không lên núi, gần đây nhất là lên núi chặt cây bách về hun thịt. Đó hình như là hai hay ba năm trước đây nhỉ? Nàng không thấy đâu, đường lên núi đã bị cỏ dại cây leo vùi lấp, ta phải mất rất nhiều công sức mới đi lên được".

"Không thấy được, nhưng ta có thể nghĩ đến, tại sao chàng không đi lên bằng con đường lớn vậy?".

"Cũng không phải là vì kiếm ăn, ta nhất thời hứng thú nên muốn đi nhìn xem một lát. Gặp được thỏ rừng không bắt được nó còn làm cho con gà rừng hoảng sợ bỏ chạy........Hai năm nay ta không lên núi nên kỹ thuật tay chân luống cuống sao í, phản ứng không còn nhanh nhạy như trước nữa, cũng may là ta còn nhận biết được một số rau rừng này, nếu không đã ra về tay không rồi".

Hà Kiều Hạnh nghe xong thấy buồn cười, nhìn chồng ngồi xổm ngay bên cạnh, thuận tay chọc chọc má của hắn, an ủi nói: "Chàng không có việc gì là tốt rồi, buổi trưa chàng không về ăn cơm, nương không yên tâm lo lắng rất nhiều, còn nói ta, cuộc sống của chúng ta đâu có thiếu gì nữa đâu, cần gì phải để cho chàng lên núi đánh bắt thịt rừng? Rồi nhìn phản ứng ta thấy không sao, lại quay sang than thở nói rằng ta không quan tâm đến chàng!".

Trình Gia Hưng lần này vui vẻ, đắc ý nói: " Vậy nàng không nghĩ lại à? "

"Được rồi, lời này là chàng nói nên hãy nhớ cho kỹ, nhìn xem lần sau ta có cho phép chàng đi nữa không!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com