ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 142

PhanHuong301

Edit: Xíu

Vào đầu mùa xuân đã nhận được lá thư từ kinh thành gửi về, ở trong lá thư này Trình Gia Vượng chủ yếu nói đến chặng đường đi phía bắc lên kinh  thành. Còn lần gửi thư này là do trước đó Trình Gia Hưng đã gửi thêm một phong thư nói Viên thị đã sinh con trai, mọi thứ đều bình an, ở cữ đầy đủ, còn mua thêm hai người hầu hạ nữa, lẽ ra cuộc sống của nàng như thế này đã là quá tốt đẹp sung sướng rồi, nhưng trong lòng Viên thị vẫn có nhiều lo lắng không yên.

Đặt ở thế hệ sau này thì mọi người đều hiểu rằng, thời gian mang thai và cho con bú thì cảm xúc của nữ nhân rất chập chùng không được kiểm soát thăng bằng, nếu tình huống không nghiêm trọng thì gia đình sẽ nhẹ nhàng bao dung và luôn khuyên nhủ động viên để nàng không phải chịu đựng áp lực. Còn tình huống nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện và nghe bác sĩ nói như thế nào.

Nhưng đây không phải là thời cổ đại sao?

Hầu hết mọi người đều không có ý thức được điều đó, bọn hắn quen thuộc gán cho những cảm xúc bộc phát không kiểm soát được đó của nữ nhân là ở trong một giai đoạn do mang thai.  Thấy ngươi chỉ vì một việc nhỏ như lông gà củ tỏi mà làm ầm ĩ náo loạn đến chết đi sống lại thì sẽ ném ra một câu làm ra vẻ, giả bộ.

Người nhà Trình gia khá tốt, thời điểm Viên thị mang thai không có ai làm hay nói lời gì khó nghe cả, sau khi nàng sinh xong bà bà cũng đi qua rồi ra sức khuyên nhủ nàng, không nên nóng vội.

Cho dù có khuyên bảo như thế nào thì hiệu quả vẫn không lớn, khúc mắc của Viên thị nằm trên người Trình Gia Vượng, vì thế ở trong thư Trình Gia Hưng phải nói rõ những vấn đề này, để lão tứ có chủ ý, làm sao có thể trấn an được cô vợ của hắn.

Ở trong bức thư Trình Gia Vượng gửi cho tam ca hắn bên trong có một phong thư khác, để lúc Trình Gia Hưng thu tới tay sẽ thay hắn đi một chuyến đưa đến cửa hàng thợ mộc. Còn về phần bên trong gửi cho Trình Gia Hưng thì nói đến sinh hoạt khác ở trong kinh thành, nói cho người trong nhà biết cặn kẽ gốc rễ kinh thành như thế nào.

Khi phong thư gửi về thôn thì cả nhà Trình gia đều tụ tập đông đủ, chính Chu Hoành Chí là người đến đọc thư cho bọn họ. Mặc dù trong lòng không nói ra điều gì quan trọng, chỉ nói đến một chút chuyện ở trong kinh thành với hỏi thăm tình hình của mọi người trong nhà nhưng cũng khiến cho Hoàng thị rất vui vẻ, ngay cả người hũ nút như cha Trình cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

Hà Kiều Hạnh đứng ở bên cạnh bà bà, ôm con gái Đông Cô ở trong tay.

Nàng nói: "Lão tứ rất thông minh, một mình cũng có thể thu xếp ổn thoả cho bản thân ở kinh thành, hắn còn gửi hai phong thư để báo bình an, cha nương có thể yên tâm rồi".

Hoàng thị vui mừng gật đầu.

Cha Trình tiếp đón Chu Hoành Chí, bảo hắn đừng vội về : "Ngày hôm nay thật vui vẻ, lão tam con hãy đi mua ít thịt trở về, bà già, nàng đi nấu vài món ăn ngon để chúng ta uống một chén rượu ".

"Con còn phải chạy đi một chuyến đến cửu hàng thợ mộc, dù sao cũng phải gửi thư cho đệ muội nữa".

"Bảo ngươi đi mua thịt thì ngươi hãy đi đi! Lão tứ đi ra ngoài lâu như vậy Viên thị còn chờ đợi được, kém thêm một ngày cũng không sao đâu. Hôm nay trong nhà vui vẻ náo nhiệt một chút, ngày mai hãy thay tiểu đệ ngươi làm chân chạy, đừng quên hai túi gạo mới năm nay mới thu hoạch, đưa đến cho nó nếm thử luôn". Cha Trình bàn giao việc cho Trình Gia Hưng, nhớ tới hắn đi một mình không tiện lắm, không thể có chuyện tam  huynh đệ của chồng hỏi thăm cẩn thận vợ của tiểu đệ, như vậy rất dễ gây ra lời đàm tiếu  không phải sao? "Bà già, nàng đi cùng lão tam, đi xem Bào Tử với Viên thị ra sao".

Hoàng thị gật đầu nói đã biết.

Thấy cha nương hai bên đã bàn bạc xong, Trình Gia Hưng không nói gì, hắn bước đến chỗ Hà Kiều Hạnh hỏi nàng có muốn ăn gì không, hắn mua thịt rồi mua luôn. Hà Kiều Hạnh còn đang suy nghĩ thì Đông Cô đã bay nhào đến ôm chân hắn: "Cha! Cha không hỏi con xem sao! Cha hỏi con đi!".

Trình Gia Hưng ngồi xổm xuống, thuận miệng hỏi: "Vậy con muốn ăn cái gì, nói cho lão tử nghe xem".

Đông Cô duỗi tay ra ôm cổ hắn, chụm đầu với hắn rồi nói: "Muốn ăn thịt kho tàu! Nương làm thịt kho tàu!".

Hà Kiều Hạnh đứng ở bên cạnh, nghe thấy con đọc tên món ăn thì vừa cười vừa mắng: "Nha đầu thối, còn biết sai sử nương nữa!".

"Không thối! Con không thối! Con rất thơm đấy!".

Hà Kiều Hạnh xoa tóc nàng, nói với Trình Gia Hưng: "Chàng đi cắt thịt ba chỉ đi, còn có xương cốt cũng mua một ít, ống cốt hay xương sườn cũng mua, ta sẽ nấu canh".

Trình Gia Hưng đi đến nhà đồ tể, cũng không quên mang theo con gái đi cùng. Hà Kiều Hạnh cùng bà bà thương lượng về các món ăn sẽ làm, lấy bắp cắt thành từng khúc rồi hầm nấu canh, kho một nồi thịt, lại xào thêm hai đãi rau rồi đậu phộng chiên.....Bấy nhiêu là đủ nhắm rượu rồi.

Sau khi thu xếp ổn thoả thì Hoàng thị bảo Hà Kiều Hạnh nghỉ ngơi trước, nàng chuẩn bị đi ra ngoài vườn rau, trước khi đi còn không quên gọi sai sử Trình Gia Quý đi đến nhà đại bá hắn là Trình Lai Tài mời người giữa trưa đến uống rượu ăn cơm.

Hà Kiều Hạnh nhớ tới vừa rồi đi vội vã nên chỉ mới khép hờ cửa, chưa có cẩn thận khoá lại, vì thế nàng lại chạy trở về nhà mình một chuyến, đem mấy cánh cửa khoá kỹ càng rồi quay trở lại giúp bà bà làm việc.

Trưa hôm nay nhà cũ Trình gia náo nhiệt vui vẻ cực kỳ, trung thu đã qua mấy ngày rồi nên trời không có nóng nữa cho nên bọn hắn liền bưng bàn vuông dài ra đặt trong sân, để ăn ở trong sân cho rộng rãi thoáng mát. Mùi thơm của thịt bay đi rất xa, xém chút nữa đã khiến trẻ nhỏ ở sân nhà bên cạnh khóc vì thèm.

Người qua đường nhìn thấy không riêng gì Trình Lai Tài, mà có cả Chu Hoành Chí cũng ở đây uống rượu nên dừng lại hỏi: "Lão Trình, nhà ngươi có chuyện gì tốt vậy?".

Mỗi khi vào lúc này, cha Trình lại đặt bát rượu xuống, vui vẻ nói với người ta: "Gia Vượng hắn lại gửi thư về nhà".

Hắn không đề cập tới thì trong thôn suýt đã quên mất chuyện này, tất cả mọi người đều quen thuộc với sự vắng mặt của Trình Gia Vượng, bởi vì từ lúc hắn đi theo Viên thợ mộc thì một năm chỉ trở về nhà có hai ba lần, còn phần lớn thời gian hắn đều ở bên ngoài.

Lúc này người qua đường mới nhớ tới, Trình Gia Vượng bây giờ không còn học ở chỗ Viên thợ mộc nữa, mà đã đi lên kinh thành rồi.

"Con trai thứ tư của ngươi bây giờ không kém nhỉ? Hắn ở kinh thành tốt chứ?".

"Tốt! Tất nhiên là tốt rồi! Hắn đã mua một căn nhà nhỏ, sắp xếp người thu xếp dọn dẹp việc vặt còn hắn thì đi đến công bộ làm việc".

Người đi ngang qua nghe thấy thế rất kinh ngạc: "Phải có bao nhiêu tiền mới mua được cái nhà ở kinh thành?".

"Hắn không nói, ta nghĩ trong kinh thành cũng có một số nơi có nhà giá rẻ, chỗ nào mà không có người nghèo chứ?".

Ngôi nhà Trình Gia Vượng mua thật ra không có đắt bằng mặt tiền cửa hàng của Trình Gia Hưng ở trong huyện,  ở vùng xa xôi hẻo lánh làm sao có thể so sánh được với vị trí tốt của đường phố phồn hoa sôi động?

Người có tiền ở trong kinh thành đều sống trong căn nhà bốn nhà viện năm viện tiến, cũng có loại năm tiến viện đều có. Còn bộ phận người nghèo có gia đình chủ yếu sẽ kết nhóm mua một cái nhà rộng lớn rồi sống chung với nhau. Nhà Trình Gia Vượng mua là một nhà nhỏ dành riêng cho một hộ gia đình, loại nhà này từ trước tới nay rất khó bán, kẻ có tiền thì chướng mắt, còn người nghèo thì không mua nổi.

Đây chỉ là một khía cạnh, nhà kia hơi nhỏ một chút, nhiều thêm mấy người thì ở không đủ, đối với người bản địa thì mua ở không thiết thực.

Trình Gia Vượng nghĩ rằng có thể đưa vợ con đến đoàn tụ rồi sắp xếp là tốt rồi, hắn không chê nhỏ, dù sao cha nương cũng muốn ở cùng tam ca để hưởng phúc, làm sao có thể từ bỏ quê hương đi lên kinh thành ở đây? Mua chỗ lớn như vậy thì quá phí tiền, không nói tới phí tiền mà còn mất công dọn dẹp thu thập nữa.

..............

Bữa trưa nay ăn cơm rất ngon, rất vui vẻ, Chu Hoành Chí ăn no uống say, trước đó còn phải trở về giảng bài bù cho mấy em nhỏ trong thôn nữa, sau đó mới rảnh thời gian đến đây thưởng thức món canh sườn nấu ngô cùng thịt kho tàu.

Tay nghề của Hà Kiều Hạnh chưa bao giờ làm người ta phải thất vọng. Chu Hoành Chí đã ăn nghiện miệng buổi trưa, đến lúc ăn cơm tối mới thực sự làm khổ hắn.

Khoảng cách chênh lệch quá lớn, nhìn bát cháo bí đỏ trên bàn nhà mình với đĩa dưa muối......Dưa muối còn thâm đen, thật đúng là nhìn không muốn ăn tý nào.

"Ta đã nói các ngươi mỗi ngày nên làm ba bữa cơm tươm tất một chút, không nói mỗi ngày đều là thịt nhưng cũng phải xào rau củ cho ra cái dạng đồ ăn chứ, làm sao mà  đến nỗi kém như vậy?".

"Sao vậy? Buổi trưa ăn đồ ngon ở nhà Trình gia rồi nên bây giờ liền chướng mắt cháo rau dưa rồi à? Nhà chúng ta chỉ có thế này thôi, ngươi hôm nay nói ăn không được , muốn ăn đồ ăn ngon thì đưa tiền đây, không có tiền sao lại lắm yêu cầu thế, trong nhà thiếu nợ ngươi à?".

Nhắc tới tiền bạc, người nhà Chu gia vẫn chưa hài lòng về hắn.

Đừng nhìn học đường lớp vỡ lòng hiện tại đã đi vào quỹ đạo, hàng năm có thể nhận được một số tiền học phí, nhưng Chu Hoành Chí đọc sách đã tiêu rất nhiều tiền, tiền lúc trước đưa ra ngoài hiện tại vẫn chưa kiếm được trở về đâu, hắn sao không biết xấu hổ mà đề ra nhiều yêu cầu như vậy với nhà mình chứ?.

Huynh đệ hắn chưa nói gì nhưng vợ của huynh đệ đã cười nói: "Trong thôn ai không biết nhà Trình gia có cuộc sống rất tốt ? Đó là Trình Gia Hưng có bản lĩnh, hắn có bản lĩnh còn mang theo giúp đỡ huynh đệ trong nhà cùng làm giàu, chúng ta lấy cái gì để so đo với người ta đây?".

"Đúng là cái ý này! Hơn nữa nhà Trình gia chỉ có mấy năm nay mới tốt lên thôi, trước đó còn phải ăn lương thực phụ đấy , ngươi có cháo gạo trắng thì hãy thấy đủ đi".

"Ăn thì ăn, ăn không vô thì không cần ai phải thuyết phục, hãy bớt tranh cãi vài câu lại".

Chu Hoành Chí lúc đầu cũng không thấy đói bụng, nghe xong những lời nói này liền tràn đầy một bụng tức, hắn đặt đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài. Đương nương hỏi hắn không ăn cơm còn đi đâu vậy, hắn bảo không đói nên đi dạo một chút.

Hắn đi ra ngoài để hạ hoả trong lòng, vừa vặn lúc này lại thấy Trình Gia Hưng, thời tiết bây giờ rất tốt, trời không nóng cũng không lạnh nên Trình Gia Hưng liền gia tăng số lần mang Đông Cô đi ra ngoài, mỗi ngày đều dẫn theo con gái đi dạo một vòng. Bây giờ chính là dẫn người vừa ăn no đi bộ tiêu thực, bởi vì đường thôn nhỏ hẹp không đi được hai người song song, Trình Gia Hưng lại sợ con gái đi không tốt bị bổ xuống mương ruộng nước, vì thế liền  ngồi xuống bảo con gái ngồi trên bả vai, làm ngựa cõng Đông Cô đi.

Đông Cô ôm đầu cha lắc lư hai chân, cả người vô cùng thích thú .

Trông thấy Chu Hoành Chí còn nói, ơ đây không phải là thúc thúc cùng ăn cơm chung vào buổi trưa sao.

Đông Cô đã nhận ra hắn, sao Trình Gia Hưng có thể không nhìn thấy hắn được? Hai người tạm thời đứng lại đứng lại trò chuyện vài câu, Chu Hoành Chí cũng quá mức buồn chán, nhịn không được nên than thở mấy câu với Trình Gia Hưng, hắn một hơi nói không ít mà không thấy Trình Gia Hưng phụ hoạ đáp lại cái gì nên mới hỏi: "Trình lão tam, ngươi là người thông minh nhất, ngươi nghĩ lại giúp ta xem có còn con đường lối thoát nào khác không".

"Vậy thì ta không dám đâu, lỡ ta chỉ sai con đường, quay đầu lại ngươi oán trách ta thì sao".

".........Ta cam đoan không oán trách ngươi, ngươi yên tâm nói đi. "

"Nói cái gì đây? Ta nếu đã chọn đi con đường đọc sách này giống ngươi thì cũng phải đọc ra được cái tên tuổi, không nói tới có thể đậu cử nhân, nhưng tối thiểu vẫn phải kiếm được cái công danh tú tài đúng không? Thi đậu tú tài thì học đường chiêu sinh không chỉ có mấy người đó? Hơn nữa trừ bỏ tiền học phí của các học sinh, chẳng lẽ không còn cách khác để kiếm tiền sao? Cuối năm có thể mua giấy đỏ viết câu đối chữ phúc bán dịp tết, rồi bình thường có thể đi chép sách cho người ta, đây là cách kiếm tiền nhiều hơn, chỉ cần ngươi chịu khó một chút thì còn lo lắng trong túi không có tiền à?".

Nếu để cho Trình Gia Hưng nói thật, thì với năng lực đó của Chu Hoành Chí, thật sự không thể mở học đường được, và cũng không thể dạy  dỗ được người khác.

Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ cùng nhập học một năm với Thiết Ngưu, Thiết Ngưu học được một thời gian liền bị nương đưa đi vào trong huyện học trường tư, hiện tại đã học qua được hơn một năm rồi, giờ đi so sánh những người cùng học biết chữ với hắn ở học đường Chu gia, thật sự là chênh lệch quá lớn.

Thiết Ngưu tiến bộ nhanh hơn rất nhiều, nhìn hắn so với đám trẻ trong thôn thông minh, linh hoạt hơn nhiều.

Đứa cháu trai lớn này của nhà mình không phải là ngu ngốc, nhưng cũng không phải rất thông minh, ít nhất tâm tư của hắn đã để dành một phần vào chuyện ăn uống, làm ra thức ăn. Cộng thêm trong nhà không trông cậy vào việc hắn có thể kiểm tra thi cử ra cái gì,  cho nên hắn mới đặt mục tiêu đầu tiên là phải biết chữ, áp lực không lớn,  không thể gọi là khắc khổ chịu khó, nhưng cũng coi như có dụng tâm để ý vào học.

Cứ như vậy, có thể nhìn thấy đồng bọn cùng học biết chữ trong thôn đã bị kéo ra khoảng cách rất lớn, điều này chứng tỏ Chu Hoành Chí không biết dạy người.

Nhưng những lời này Trình Gia Hưng chỉ để ở trong lòng chứ không nói ra ngoài miệng.

Trên thực tế, nếu không phải Chu Hoành Chí một mực muốn nghe thì hắn sẽ không nói mấy lời trước đó ra đâu, con người mà, chuyện bát quái có thể nghe nhưng không nên bàn luận với người ta, nếu muốn bàn luận thì cũng nên đóng cửa nói chuyện phiếm với vợ mình thôi, ra bên ngoài bô bô cái mồm dễ chọc vào thị phi lắm.

Trình Gia Hưng nói xong mấy câu đó liền thoát xác rời đi, mang theo Đông Cô đi dạo một vòng lớn mới trở về nhà, đêm đó hắn ngủ rất sớm. Ngày hôm sau ăn sáng xong liền chở lão nương đi đưa tin, hai mẹ con cùng đi cửa hàng thợ mộc, vừa đưa gạo cho Viên thị vừa đưa thư cho nàng ta luôn.

Buổi sáng ra cửa, giữa trưa mới trở về, hắn trở về liền chui vào trong bếp uống nước, chờ giải khát rồi mới bắt đầu thoả mãn lòng hiếu kỳ của vợ. Hắn nói Bào Tử vẫn tốt, còn đệ muội à, ngoại hình vẫn như vậy, không béo lên mà cũng không giảm được cân nào.

"Lão tứ ở trong thư viết cái gì vậy? Có thể trấn an được đệ muội không?".

Trình Gia Hưng trả lời một cách mơ hồ: "Miễn cưỡng vừa đủ thôi".

Hắn giống như nhớ lại, sau đó mới châm chọc nói rằng: "Lão tứ ở trong thư viết là lúc trước cưới vợ không phải nhìn mặt, nói nàng ta trước đó đã không dễ nhìn rồi, cho nên không cần phải xoắn xuýt chuyện béo hay gầy.......Chỉ với lời này, nếu ta nói chắc là sẽ không sống được với nàng mất, thế mà đệ muội nghe người ta đọc xong thì rất vui vẻ hạnh phúc đấy".

Hà Kiều Hạnh căn bản không tin lời hắn nói, nghĩ lại con người lão tứ: "Không phải chàng bịa chuyện nói đó chứ? Hắn dám viết như vậy à?".

"Không phải là nguyên văn lời hắn nói, nhưng ta nghe ý tứ chính là vậy".

Về phần lời nói nguyên văn à, đó chính là hắn thích đức tính dịu dàng, khéo hiểu lòng người những điểm này, chỉ cần bên trong con người nàng vẫn còn như vậy thì cho dù béo gầy như thế nào với hắn không quan trọng.

Trình Gia Hưng vừa nghe vừa thở dài châm chọc ở trong lòng.

Điều này có phải vô nghĩa không? Đều là đại lão gia ai mà không biết? Là một người đàn ống, nếu muốn khen người ở trong lòng, phản ứng đầu tiên chẳng lẽ không phải ngươi ở trong lòng ta là đẹp nhất sao? Dù sao thì Trình Gia Hưng cảm thấy trên đời này vợ hắn là đẹp nhất, thần tiên cũng không sánh bằng ......Lời này không nên nói ra, chẳng lẽ lại nói ngươi lớn lên dáng dấp nhìn vốn đã xấu, giờ mập ra có xấu đi nữa thì như thế nào ? Cốt yếu là để thoải mái tinh thần.

Thế mà những lời này có thể an ủi được con người, đệ muội thật sự dễ dỗ dành quá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info