ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 141

PhanHuong301

Edit: Xíu

Mọi người đều nghĩ rằng vợ chồng Trình Gia Phú chỉ về khoảng hai ba ngày thôi, ai ngờ rằng bọn họ lại ở trong thôn gần mười ngày trời, một hai ngày đầu dọn dẹp nhà cửa, loay hoay bận rộn gần đến tết trung thu. Lưu Tảo Hoa còn muốn đi giúp đỡ làm bánh trung thu, kết quả là chờ nàng đem trong ngoài quét dọn thu thập ổn thỏa, rồi nấu một nồi nước ấm tắm rửa sạch sẽ, xong tất cả đi đến hướng nhà tam hợp viện thì đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Tam hợp viện không có nằm bên cạnh đường thôn, từ trên đường thôn phải đi đến xuống một đoạn đường đất nữa mới tới sân nhà tam hợp viện của bọn hắn, bên cạnh con đường đất chính là mảnh đất mà Trình Gia Hưng mua của nhà Chu gia để dùng trồng rau củ đồ ăn.

Bởi vì thiết kế như vậy nên bình thường đặc biệt có ít người chạy đến sân nhà hắn, những người đi ngang qua đường thôn chỉ đứng ở phía trước xa xa nói vài câu mà thôi.

Nhưng ngày hôm nay lại khác, lúc Lưu Tảo Hoa đi ngang qua thì đã thấy mấy đại nương đại thím, đi đến gần mới phát hiện các nàng đang nói chuyện về bánh trung thu.

"Bánh trung thu làm sao?".

"Là nương Thiết Ngưu à, ngươi đi đường sao không phát ra tiếng động của bước chân vậy? Làm ta sợ muốn chết!".

"Đi đường mà không có tiếng bước chân thì thành cái gì rồi? Không biết nói chuyện thì im đi!".

"..........". Đại thím kia nghĩ mình có chút lỡ lời nên cũng không tranh cãi với nàng nữa, vì thế liền hỏi Lưu Tảo Hoa có chuyện gì vậy? "Nhà ngươi nửa năm đã không có người ở, sao không ở nhà dọn dẹp cho tốt mà chạy tới đây là gì?".

"Các ngươi quản được ta sao? Nhưng thật ra là một đám các ngươi đứng ở trước nhà lão tam để làm gì? Muốn mua bánh trung thu thì đi lên trấn, nhiều người vây quanh như vậy đừng làm đệ muội ta ngạc nhiên hốt hoảng, người ta mang thai các ngươi còn chạy tới để góp mặt à, nếu có tình huống gì thì các ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?".

Lưu Tảo Hoa nói là muốn đuổi người đi, mây người ở bên cạnh gấp gáp giải thích, nàng ta tình cờ mới biết được bánh dẻo lạnh bánh trung thu là do đệ muội làm, muốn nếm thử nên đến tìm vận may xem có mua được hay không. Vừa hiểu ra được chuyện gì thì đã nghe thấy cháu gái mập ngồi trên ghế đẩu dưới mái hiên chào hỏi, gọi nàng vào nhà lấy bánh trung thu.

"Nương cháu làm bánh trung thu dẻo lạnh sao?".

Đông Cô nghiêng đầu nói: "Nương cháu làm liền mấy loại cơ, bá nương thích ăn loại nào thì tuỳ ý vào mà lấy, nương biết người sẽ đi qua nên không đưa đến nhà cho bá nương ".

Những đại nương đại thím đó còn nhờ Lưu Tảo Hoa giúp đỡ nói chuyện thuyết phục Hà Kiều Hạnh bán cho một ít.

Nếu đổi lại là người khác thiếu tiền thì nàng sẽ khuyên nhủ thuyết phục, tam đệ muội cũng không trông mong gì vào mấy đồng tiền đồng này để sinh hoạt, cho nên nàng sẽ không vì thoả mãn người khác mà liên luỵ mình?.

"Đều giải tán hết đi! Đừng đứng ở trước cửa nhà người ta nữa! Muốn ăn bánh trung thu thì đi lên trấn mà mua!".

Lưu Tảo Hoa lại hỏi Đông Cô thêm hai câu, Đông Cô đối đáp trôi chảy, cô bé cả người cũng mập mạp, ăn uống được, chảy nhảy chơi đùa lạnh lợi, thông minh , nói chuyện lưu loát rành rọt......Cô bé ba tuổi nhưng so với đứa bé bốn tuổi của nhà khác còn mạnh khoẻ hơn, không hổ danh là đứa bé do hai người thông minh xinh đẹp sinh ra, không hổ là người được lớn lên ở trong huyện.

Hà Kiều Hạnh vừa rồi ở trong bếp thêm củi, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy đại tẩu.

"Đại tẩu bận rộn xong việc chưa?".

"Ta chỉ dọn dẹp một chút thôi, nhưng đệ muội ngươi động tác quả thực quá nhanh đó, ta đoán ngươi muốn làm bánh trung thu nên đi qua giúp đỡ một tay, kết quả ngươi lại làm được hết rồi".

"Làm quen rồi, có thể bận rộn sao được?".

Vừa rồi Đông Cô đã nói một lần, bây giờ Hà Kiều Hạnh ra nói lại một lần nữa, nàng bảo Lưu Tảo Hoa chờ ở đó một chút rồi khi về hãy lấy hai đĩa: "Ta làm bánh dẻo lạnh, còn có bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối với bánh nướng chà bông, mặn ngọt phối hợp nên lát nữa tẩu có thể lấy thêm vài cái".

Nếu là vừa lúc mới trở thành chị em dâu thì muốn lấy chút đồ ăn sẽ phải từ chối vài lần, sau này ra ngoài buôn bán rồi hai nhà tiếp xúc với nhau nhiều, cộng thêm kiếm được ít tiền nên không hề nhặt nhạnh so đo mấy chục, mấy trăm văn tiền ăn uống. Trước đó Lưu Tảo Hoa còn đưa đến tặng một sọt đồ, ăn mấy cái bánh trung thu này thì có làm sao?.

Bên cạnh có lão thím phàn nàn nói đây không phải là có nhiều đó sao?.

Hà Kiều Hạnh nói: "Đây là làm riêng dành cho đại tẩu, chúng ta bên này Trình Gia Hưng đã sớm ăn chán, Đông Cô dù thích ăn cũng ăn rất ít nên không có làm nhiều. Cắt một hai cái cho mọi người nếm thử còn được chứ để nói mua bán thì ta làm chuẩn bị nguyên không có được nhiều như vậy, các loại nhân ta đã sớm sử dụng làm hết sạch rồi".

Bánh trung thu làm không tốn bao nhiêu sức lực, bây giờ làm nhân bánh cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Hà Kiều Hạnh không vui lòng thoả mãn các nàng.

Tại sao ngươi nói một tiếng thì ta phải bận rộn đi làm cho các ngươi chứ? Mấy đồ này làm bán cho người trong thôn lấy tiền còn không bằng bán bên ngoài, còn phải bớt nợ cò kè trả giá nữa, bận rộn một trận mà không có lợi ích gì, chẳng lẽ chỉ vì thoả mãn các ngươi ở trước mặt nịnh hót rồi sau lưng lại đi hắt chậu nước bẩn lên người ta ư, nàng đâu có ngu!.

Hà Kiều Hạnh không nhăn mặt lắc đầu với bọn họ, nhưng nàng đã tỏ rõ thái độ của mình_____

Mang thai không thể làm việc mệt nhọc được, nên nàng sẽ không vì người trong thôn mà mở lò, muốn ăn bánh trung thu thì đi ra ngoài mua, còn không có chuyện gì khác vậy hãy đi về.

Đặc biệt chạy tới một chuyến không mua được gì, trên đường trở về miệng mấy người kia còn bô bô ra nữa.

Các nàng cũng chỉ dám trốn ở sau lưng nói vài câu thôi, chứ đối mặt với Hà Kiều Hạnh, dù sao cũng không đau không ngứa.

Khi bọn họ rời đi rồi, Hà Kiều Hạnh mới có thời gian rảnh để nói chuyện với Lưu Tảo Hoa: "Mới hôm qua, khi Trình Gia Hưng đánh xe ngựa lên trấn mua đồ, lúc hắn trở về nói có mấy nhà đã bán ma lạt năng ở trên trấn rồi. Ta cũng đoán sẽ như thế, mùa đông năm ngoái tẩu dẫn đầu, ăn tết xong liền có hai nhà học theo, ra mười lăm đại tẩu bắt đầu khai trương lại nên bọn họ không trụ vững làm ăn được, vì thế nghe nói đã chuyến lên trấn, bọn hắn ở trên trấn cũng kiếm được tiền, chắc chắn người ở đó trong lòng đã ngứa ngáy, lúc ấy trời dần nóng lên nên ma lạt năng bán không tốt cho nên bọn hắn mới không làm theo, bây giờ đã là cuối thu khí trời mát lạnh nên xung quanh trấn bày ra không ít các sạp hàng bán ma lạt năng. Buôn bán món này làm đầu mùa đông có thể dễ dàng kiếm được tiền, vì thế cần phải luyện tay nghề thật tốt".

Các thế hệ đời sau chính là như thế này, không quan tâm đỏ đen, chỉ cần nó trở nên phổ biến thì dù cho màn trời chiếu đất cũng có rất nhiều người chạy theo trào lưu.

Thời buổi này không có điên cuồng như vậy, nhưng đầu óc linh hoạt vẫn có rất nhiều, buôn bán ma lạt năng tốt như vậy, tại sao người ta lại không làm theo chứ?.

Loại chuyện này Hà Kiều Hạnh đã gặp qua nhiều rồi nên nàng rất bình tĩnh.

Trên tổng thể thì Lưu Tảo Hoa vẫn rất bình tĩnh, nàng chỉ hỏi thêm một câu: "Vậy công việc buôn bán của ta sẽ không bị ảnh hưởng chứ?".

"Người trong huyện có ai không biết đại tẩu là người làm ra ma lạt năng bán đầu tiên ? Đồ chính tông mà, những người khác đều học theo làm của đại tẩu, đại tẩu còn lo lắng cái gì? Chỉ cần chất lượng và số lượng đều ổn định là được, thật vất vả mới buôn bán tạo được danh tiếng, đừng có phá hư nó đi thì tẩu sẽ không kiếm được tiền nữa".

"Vậy thì ta yên tâm rồi".

Hà Kiều Hạnh cười nói: " Ta chỉ nhắc nhở tẩu một câu, hãy cẩn thận một chút, chỉ sợ tiểu muội của đại tẩu quay đầu lại sẽ vào huyện đi tìm tẩu đấy ".

Phản ứng đầu tiên của Lưu Tảo Hoa là muốn hỏi tại sao?.

Câu hỏi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì nàng đã biết, trước đó nàng nghe nói tiểu muội đã sao chép việc buôn bán của mình rồi chạy lên trấn mở một sạp hàng bán ma lạt năng, nhưng vì làm vào mùa hè nên đã không kiếm được đồng tiền nào.....Lần này nàng cùng Trình Gia Phú trở về ăn tết trung thu thì tiểu muội cũng có đến tìm nàng, Lưu Tảo Hoa chưa nghe người ta nói gì đã đuổi người đi ra ngoài.

Bây giờ suy nghĩ lại mới rõ, nàng tân khổ chăm chỉ để mở một quầy sạp, bán ra còn chưa thu hồi lại được vốn nên khi thời tiết lạnh trở lại nàng vẫn phải tiếp tục công việc buôn bán.

Mùa đông năm nay, ma lạt năng sẽ không có bán chạy được như mùa đông năm ngoái.

Nếu như trước đây hương vị làm ra có thể tuỳ tiện tàm tạm thì sẽ lừa gạt được khách hàng, nhưng hiên tại một chỗ có hai ba quầy hàng được mở ra, thực khách không biết so sánh sao? Xem ai nấu ngon hơn, ai có đồ ăn tươi ngon số lượng vừa đủ, giá chỗ nào rẻ hơn.....Có thể lựa chọn không gian các quán thì khách hàng sẽ bắt đầu bắt bẻ kén chọn, và không dễ bị lừa như lúc trước nữa.

Không dễ dàng gì để nàng ta có thể kiếm lại tiền từ việc mua xe bò với chi phí để mở quầy hàng sạp ăn nhỏ.

Nếu nàng đã phá ở chỗ này thì trong nhà không xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ mới là kỳ lạ đó.

Trước đó thả cho nàng ta một con ngựa còn không phải là nghĩ đến mùa đông này có thể làm được sao, đây là luôn muôn kiếm tiền.

Nếu kiếm không được tiền thì nhà chồng sẽ không buông tha cho nàng ta, còn nàng ta muốn tìm biện pháp để giải quyết thì chỉ có thể đi vào huyện tìm người mà thôi. Lưu Tảo Hoa cẩn thận suy nghĩ, nàng không sợ, đến cứ đến, trái phải sẽ không giữ nàng ta ở lại trong cửa hàng để học trộm, nàng ta nếu dám ở ngay tại chỗ khóc lóc ăn vạ làm chậm trễ buôn bán của cửu hàng thì Lưu Tảo Hoa cũng không phải là người ăn chay.

"Làm buôn bán ăn uống mà không có tay nghề thì làm cái rắm à, thua lỗ là đáng đời!".

"Khi muốn học trộm tay nghề của ta để làm theo buôn bán sao không nghĩ đến chuyện thân tỷ muội, đến lúc lỗ vốn lại tới tìm ta cầu cứu, đừng nói là ta không có năng lực kia, mà dù có thì ta cũng không cứu. Không phải là mất cả mười đến mười hai tiền vốn, sẽ không thể để chết đói nàng ta được, vừa vặn cho một bài học nhớ đời đi!".

Mỗi khi đến lúc như vậy, Hà Kiều Hạnh đều rất ngưỡng mộ đại tẩu mình.

Lưu Tảo Hoa người này quá kiên định, còn phá lệ yêu ghét rõ ràng, người khác đối xử với nàng ra sao thì nàng liền đối với người khác như thế, dù sao tuyệt không cho người ta có cơ hội đâm nàng một đao. Chẳng hạn như chuyện biết người nhà mẹ đẻ không tốt, thì người ta đến cầu xin giúp đỡ thì không thể bỏ mặc được, vẫn phải cắn răng mà giúp đỡ.

Còn nàng sẽ không làm vậy! Người ta dám mắng nàng thì nàng sẽ mắng lại bọn họ!.

Lão tử trong thiên hạ dù có đến nói nàng cũng không được, cho dù trước kia ngươi có nói nàng một vạn câu, nhưng hiện tại nàng là con dâu nhà Trình gia, xuất giá tòng phu. Ngươi nói không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì cuộc sống trôi qua sẽ khổ sở, nàng liền nhổ vào mặt ngươi một cái. Đại phòng nàng chính là đương gia làm chủ gia đình, chồng cùng con trai có ai dám không nghe theo sự sắp xếp của nàng? Vì thế cho dù nhà mẹ đẻ đến gây sự không thể làm được gì đâu.

Sau đó, Lưu Tảo Hoa lại luyện một tay nghề thật tốt rồi quay trở vào huyện, ngừng việc bán bánh đúc để bắt đầu buôn bán ma lạt năng. Gần như đồng thời, tiểu muội của nàng cũng đem quầy hàng lên trấn bán.

Quả đúng như lời Hà Kiều Hạnh đã nói, công việc buôn bán của Lưu Tảo Hoa vẫn rất tốt, những ai yêu thích ma lạt năng đều đến tìm nàng. Vốn dĩ ăn ma lạt năng có điểm thú vị là vừa ăn vừa nói chuyện, Lưu Tảo Hoa lại là người thích nghe chuyện bát quái và cũng yêu thích truyền lời bát quái đi, cái miệng của nàng rất khôn khéo nên dễ hoà nhập thân thiện với khách hàng, vì thế thường xuyên có người nhàm chán muốn giết thời gian đã đến tìm nàng, cho nên công việc buôn bán của nàng rất tốt, lúc nào cũng sôi nổi và tiền kiếm được cũng rất nhiều.

So với nàng, muội muội của nàng thì thảm hơn nhiều.

Trước đó cứ nghĩ là trời nóng nên mọi người không thích ăn, trải qua mùa hè, bây giờ đã vào thu nên thời tiết bên ngoài một ngày so với một ngày càng mát mẻ hơn, công việc buôn bán có thể bắt đầu làm lại một lần nữa. Tiểu muội Lưu gia chuẩn bị tất cả các nguyên liệu xong rồi cùng chồng bày ra quầy hàng bán ma lạt năng.

Vẫn có người tới ăn nhưng không quá nhiều.

Khách hàng quen rất ít, mọi người đều nói rằng canh nước súp nhà nàng không thơm, một nồi đỏ rực, ăn chỉ có vị sặc cay. Hương vị thì bình thường, nguyên liệu chuẩn bị chỉ có rau củ và một ít đậu phụ, có thịt nhưng được vài lát.

Không nói tới đậu hũ khô, đậu hũ da, miến bún này nọ, nàng còn chẳng thèm làm thịt viên nữa.

Ai bảo thời đại này không có máy xay thịt, Lưu Tảo Hoa là khi gà chưa gáy đã thức dậy băm thịt nên mỗi ngày cánh tay đều rất đau nhức. Còn tiểu muội nàng sẽ không làm, vì ngại mệt mỏi nên không muốn làm, kết quả là nguyên liệu đồ ăn bày ra không nhiều không phong phú, khách hàng nhìn qua cũng không hứng thú muốn ăn.

Ở trong cửa hàng của Lưu Tảo Hoa, từ trước tới bây giờ không thiếu các loại đồ ăn, hết cái này thì sẽ có cái mới khác.

Tiểu muội nàng bên này thường hối hận sau khi ăn một miếng, hối hận vì đã mua một đống nguyện liệu đồ ăn nên khi ăn nàng ta không có cảm giác ngon miệng, không muốn ăn, mà không ăn thì lại đau lòng.

Hầu như không có khách hàng nào hài lòng, việc buôn bán này phải làm như thế nào đây?.

Bày ra mấy ngày không kiếm được bao nhiêu tiền, tiểu muội Lưu gia đã bắt đầu sửng sốt, than thở rằng khẩu vị của khách hàng thay đổi quá nhanh, trước đó chi dù trời có nóng thì tình hình vẫn tốt hơn bây giờ. Khi đó đều nói trời nóng lên không thấy ngon miệng nên không quá muốn ăn món này, không ai nói hương vị nàng nấu kém.

Hãy nói đến một bị kịch khác khi không có nhiều khách hàng, đó là đáy nồi của nàng mỗi ngày đều không thể sử dụng hết, nếu là Lưu Tảo Hoa ở bên kia, bởi vì buôn bán tốt nên phải thêm rất nhiều nồi canh súp mỗi ngày, vì thế hết ngày đồ dưới đáy nồi không còn nhiều lắm, ngày hôm sau sẽ nấu lại một nồi khác. Còn tiểu muội Lưu gia thì luyến tiếc, một nồi nước canh súp không có dùng mấy, chẳng nhẽ mỗi ngày đều đổ đi rửa sạch rồi nấu cái mới sao, như thế thì phải tốn bao nhiêu?.

Nghĩ đến khách hàng sẽ không phân biệt ra được nên nàng ta tiếp tục sử dụng, một nồi nước canh nấu nhiều lần sẽ có kết quả gì? Đó chính là canh súp đã cay nay càng sặc nồng mùi cay hơn.

Nếu hương vị được điều chỉnh tốt ăn ngon miệng thì sẽ không sao, còn đây lại mùi thơm không đủ, mùi cay có thừa thì bán được cái rắm à.

Cứ như vậy, việc buôn bán ma lạt năng của tiểu muội Lưu gia ngày càng đi xuống.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng do khẩu vị của khách hàng trở nên thay đổi quá nhanh, cho nên phàn nàn rằng việc buôn bán ăn uống thật sự rất khó khăn, nhưng sau đó nghe người ta nói cửa hàng trong huyện của Lưu Tảo Hoa buôn bán vẫn rất tốt, Trình Gia Phú còn mượn xe ngựa của Trình Gia Hưng để dùng, thường xuyên đi lại giữa huyện thành và Đại Dung Thụ thôn để kéo nguyên liệu đồ ăn cho cửa hàng.

Trình Gia Phú thành thật để cho vợ hắn sai sử, Lưu Tảo Hoa ở trong lòng thì tính toán tiểu muội nàng lúc nào sẽ đến, còn chưa có chờ được ôn thần ở nông thôn đến thì đã chờ được thư hồi âm của người ở kinh thành gửi về.

Bức thư gửi đến Trình Ký, Đông Tử tiếp nhận, nghe nói Trình Gia Vượng hồi âm thư cho tam ca Trình Gia Hưng của hắn nên Đông Tử nhận xong liền giao tận tay cho Trình Gia Phú. Để hắn lúc đi kéo đồ ăn thì thuận tiện cầm về cho tỷ phu luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info