ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 139

PhanHuong301

Edit: Xíu

Chuyện trong huyện Đường thị biết tất cả là nghe chồng nói qua, nàng biết cũng không quá rõ ràng nên nói với con gái có chút mơ hồ, mà Hà Kiều Hạnh lại không phải là người thích đào sâu tìm vết cùng người ta, nói chuyện nàng lắng nghe, để ý vấn đề gì thì hỏi thêm hai câu, nếu người ta không biết thì thôi.

Xét theo kinh nghiệm trong quá khứ, rất nhiều chuyện dù dù lúc đầu không biết, nhưng qua một thời gian ngắn đều được phong phanh truyền ra ngoài.

Đường thị nơi xong chuyện của Đông Tử, quay đầu hỏi thăm chuyện nhà Chu gia: "Hạnh Nhi, con về thôn đã được một thời gian rồi, Tiểu Cúc đã đến đây chưa? Có nói cái gì không?".

"Sao nương lại hỏi vậy?".

"Còn không phải là Bảo Căn thúc của con sao, bọn họ cùng nhà con rể không thân thiết giống như chúng ta, không có chuyện gì đến cũng không tiện. Tiểu Cúc đã một khoảng thời gian chưa trở về nhà mẹ đẻ, bọn hoi lần trước gặp mặt vẫn là lúc ăn tết, đến bây giờ đã là nửa năm rồi. Trong nhà có nghe nói được một chút chuyện nhưng không được tường tận rõ ràng, đối với tình huống của Chu gia với tình cảnh của Tiểu Cúc không rõ lắm. Hắn nghe nói con về thôn, rồi lại nghe chúng ta bên này thường xuyên đi đưa cá cho con nên đã bí mật đến tìm cha con, để khi chúng ta tới đây hỏi con một câu, xem biết được điều gì.......".

Đường thị rất hiểu rõ ràng nên lúc ấy đã nói thẳng giúp đỡ hỏi một câu thì được, nhưng nàng sẽ không để cho con gái mình đi chống lưng cho đường muội, tham gia trộn lỗn vào những rắc rối của nhà Chu gia đâu. Tiểu Cúc nếu thật sự gặp khó khăn thì muốn làm cái gì cũng phải là thúc bá huynh đệ Hà gia ra mặt chứ không tới lượt Hạnh Nhi.

Đường thị sợ gì Bảo Căn không hiểu, trở lại cùng hắn than thở, nói các nàng dâu nhà khác đều đã sinh con trai mới có thể đứng thẳng được ở nhà chồng, Hạnh Nhi còn chưa sinh được, có thể đem cuộc sống sinh hoạt hàng ngày trôi qua tốt rất không dễ dàng gì, nhà mẹ đẻ đầu này đã chịu sự giúp đỡ của nàng rất nhiều rồi nên không muốn đi tăng phiền phức nữa.

Lúc nói lời này cha Hà ở ngay bên cạnh, vốn đang cảm thấy vợ nói chuyện quá cứng nhắc, không thích hợp lắm, đều là huynh đệ một nhà, nếu thật sự không giúp đỡ được thì cũng không nên nói lời khó nghe như vậy.

Nhưng hắn nghe xong lại rất tán thành, nghĩ lại thấy không sai, cho dù bên ngoài đều nói Trình Gia Hưng là một người đàn ông tốt, yêu thương quan tâm vợ, nhưng trong lòng cha mẹ ít nhiều gì cũng không thấy yên tâm.

Đặc biệt lúc này Hạnh Nhi còn chưa sinh được con trai, vì thế cho nên nhà mẹ đẻ không muốn tăng thêm rắc rối cho nàng cũng đúng.

Cho nên dù nhắc đến chuyện Hà Tiểu Cúc thì thái độ của Đường thị cũng chỉ là hỏi thăm, tuy cùng gả đến một cái thôn nhưng trước đó nàng đều sống ở trong huyện, trở về thôn mới được thời gian ngắn nên biết rõ chuyện cũng không nhiều hơn nhà mẹ đẻ bên kia sông là bao.

Hà Kiều Hạnh nói rằng Hà Tiểu Cúc còn chưa có đến đây.

Đường thị nhíu mày, thầm nghĩ như vậy là không nên, cùng gả đến một cái thôn, đường tỷ ra ngoài buôn bán nửa năm bây giờ mang thai trở về thôn, đường muội tử không đến nhìn hỏi thăm một chút sao?

Nàng nghĩ không hiểu nên trực tiếp hỏi luôn.

Hà Kiều Hạnh nói: "Sau khi về thôn con muốn đi thăm muội ấy, đang định đi qua thì bà bà ngăn lại. Nghe nói bà nội Chu Tiểu Thuận sau khi té gãy chân thì sức khoẻ không được tốt lắm, dù vết thương đã lành nhưng cái chân ấy không thể linh hoạt như xưa, muốn đi hai bước thì phải có người đứng đỡ vịn tay, vì thế mấy tháng nay rất ít đi ra ngoài. Bà ấy đi đứng không tiện nên không giống trước có thể quán xuyến hết tất cả mọi việc nhà, bây giờ người bên trong nhà ấy rối một nùi rồi, ngươi có suy nghĩ của ngươi, ta có suy nghĩ của ta, tất cả mọi người đều không đồng lòng. Gặp phải Chu Tiểu Thuận kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, vì thế hắn cũng là người giàu nhất, cho nên có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn".

Năm đó Trình Gia Hưng mang theo bọn Chu Tiểu Thuận đi đến Tiểu Hà thôn kiếm món tiền đầu tiên, cho nên Hà gia bên này đã quen biết người này rồi. Nàng cảm thấy hắn có thể ở cùng một chỗ thân thiết với Trình Gia Hưng thì khẳng định không phải loại người ngu hiếu, vì thế mới có chuyện không mù quáng nghe theo sự sắp xếp của gia đình trong việc chọn vợ thành thân nên sẽ không để cho mọi người tuỳ ý bắt chẹt.

"Con không hiểu rõ Chu Tiểu Thuận lắm, nhưng Trình Gia Hưng lại rất hiểu hắn nên con cùng hắn đã nói chuyện qua. Theo như cách nói của hắn, nếu không gặp phải chuyện gì đi quá giới hạn thì Chu Tiểu Thuận sẽ vui vẻ ba phải, hắn muốn ba phải cùng bùn loãng thì làm vợ phải nhịn. Nhưng nếu là vấn đề nguyên tắc, khi cần hắn chắc chắn sẽ đứng ra, hắn sẽ không tuỳ ý nhượng bộ, Tiểu Cúc đi theo hắn không bị ăn thiệt thòi lớn nhưng nếu vẫn còn sống chung dưới một mái nhà đó thì có thể không tránh khỏi nghe vài lời xỉa xói với vài việc bị làm khó".

"Trình Gia Hưng cùng Chu Tiểu Thuận thường xuyên qua lại với nhau. Hắn nói rằng ở bên kia Chu Tiểu Thuận rất quan tâm yêu thương Tiểu Cúc, cho nên Bảo Căn thúc không cần lo lắng quá ".

Nếu một người đàn ông có lòng, yêu thương quan tâm ngươi thì so với cái gì đều mạnh hơn hết, hơn nữa nhà mẹ đẻ nàng cũng rất khá, cho dù Chu gia bây giờ không được ổn định nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn có thể vượt qua được.

Đường thị nghe xong còn bối rối hơn: "Ta nghĩ tình cảnh của nàng không tốt nên sợ làm phiền con mới tránh đi không đi đến bên này, nhưng tình hình này vẫn còn được mà, sao lại trốn tránh không đến vậy?".

Hà Kiều Hạnh lại nhớ tới thời gian trước đó không lâu, lúc Hà Tiểu Cúc mới gả đến đây, có một lần nàng mang món tôm lạnh đường đỏ đi qua, qua thì có nói chuyện mấy câu với chị em nhà Chu gia, đối phương bên kia câu nào câu nấy đều trông cậy bấu víu được vào quan hệ với Trình Gia Hưng, Hà Tiểu Cúc không chủ động đi lại đây có lẽ là đã suy nghĩ đến chuyện này, sợ hai đường tỷ muội các nàng qua lại thân thiết thì sẽ khiến cho người Chu gia sinh ra tâm tư không nên có.

Nhà kia có mấy người cũng bị đồng tiền chui vào trong mắt, nghĩ muốn kiếm tiền phát điên lên rồi.

Chuyện này không cần phải nói rõ quá tường tận, nếu nói nhiều quá chỉ khiến cho gia đình lo lắng hơn thôi, nàng chỉ nói rằng bận quá không đi được: "Con trở về đúng vào ngày mùa, muội ấy lại có con nhỏ phải trông nom chăm sóc, ở nhà còn có một bà cụ tay chân không linh hoạt nữa".

Lời này đã thành công thuyết phục được Đường thị: "Ừ nhỉ, đoạn thời gian trước các nhà đều rất bận rộn, con nhìn ta đi, không phải rõ ràng cũng bận rộn đó sao, nếu mà rảnh thì tại sao bây giờ mới qua đây thăm con được?".

Đường thị ở lại sân tam hợp viện ăn cơm trưa, sau khi ăn xong còn giúp đỡ Hà Kiều Hạnh rửa sạch nồi niêu bát đũa, làm xong việc rồi mới bắt đầu đi về.

"Thu đông không có bận rộn vội vàng, nương, nương có thời gian rảnh thì đến nhà con nhiều một chút, chúng ta cùng trò chuyện tán gẫu con rất vui".

"Ai nói không phải đâu? Chúng ta cùng với tứ phòng bây giờ đều có thêm nhiều con dâu, nhưng con dâu nào có tri kỷ bằng con gái được? Giống như đại tẩu con, con người cũng không kém, vào cửa mấy năm đều an an phận phận nhưng ta cùng nàng lại không nói chuyện nhiều với nhau được, khi con không ở nhà ta thà đi tìm bá nương với thím thẩm của con nói chuyện còn hơn".

Bà bà cùng con dâu thường có suy nghĩ khác nhau nên nhiều khi trò chuyện không có cùng chung chủ đề suy nghĩ, thì sẽ rất ít hợp nhau tụ tập để thoải mái nói chuyện .

Hà Kiều Hạnh muốn đi tiễn nương một đoạn đường nhưng Đường thị không chịu, vì thế nàng cũng chỉ đứng ở trong sân nhìn nương đi xuống đường nhỏ, chờ nhìn không thấy người nữa mới tiến vào nhà chính ngồi xuống. Ngày hôm nay nhận được cá và trứng nương đưa đến, ở lại chiêu đãi một bữa nhưng đồ ăn không được tốt lắm. Lúc nương đi nàng muốn lấy chút đồ cho nương, lại không biết nên cầm đưa cái gì, gà vịt trong nhà không có con nào, đồ ăn rau củ thì không có nhiều loại nhưng có cất rất nhiều gạo, mà gạo thứ này ở bên nhà Hà gia còn có nhiều hơn vì trong nhà ruộng đất trồng nhiều.

Nàng không biết cho cái gì nên không cho nữa, nghĩ qua vài ngày nữa là đến tết trung thu, lúc đó sẽ làm một ít bánh thật ngon rồi để Trình Gia Hưng đưa đi cho cả thân thích nhà Hà gia luôn.

Khi Hà Kiều Hạnh đang suy nghĩ về bánh trung thu thì Trình Gia Hưng về đến nhà.

Hắn đi ra ngoài gặp phải tên ma men khó chịu, mặc dù trên đường trở về đã tận lực điều chỉnh nhưng vẫn còn một chút cảm xúc. Người không thân cận với hắn chưa chắc đã nhìn ra được, nhưng đây là Hà Kiều Hạnh ra đón hắn, nàng chỉ nhìn một cái liền nhận ra được có vấn đề.

"Có chóng mặt không? Chàng có khát nước không? Có muốn ta pha cho chàng một bát nước mật ong uống không?.

Trình Gia Hưng xua tay.

Chỉ uống một chút không cần phải giải rượu, nghĩ đến hẳn là đã dính mùi rượu nên hắn bảo vợ đợi một lát, còn bản thân mình chạy đến chậu nước lạnh rửa mặt, lại súc miệng xong mới trở lại vào nhà.

"Chúng ta hãy nói chuyện đi, chàng hôm nay đi ra ngoài có phải đã gặp phải chuyện gì rồi không? Vì ta thấy lúc đầu khi đi ra ngoài còn thấy chàng vui vẻ, giờ trở về lại thế này".

Nếu nói không có gì thì đó là giả dối, Trình Gia Hưng hỏi nàng nó rất rõ ràng hay sao?.

Hà Kiều Hạnh gật đầu lia lịa.

Hắn nói: "Là chuyện trên bàn rượu, có một số người ăn no rửng mỡ, ngoài miệng không sạch sẽ. Nói chút chuyện ta không thích nghe".

"Vậy kết quả thế nào? Cùng người ta cãi nhau sao? Có đánh nhau không? Chàng không bị chịu thiệt chứ?".

Trình Gia Hưng lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, hắn nắm lấy tay Hà Kiều Hạnh nói: "Ta coi hắn như một con gà nên giết gà doạ khỉ! Đó cũng là vì chúng ta ở trong huyện làm ăn buôn bán lâu nên có một số người trong thôn đã quên mất tính tình của Trình Gia Hưng ta, nhất định phải bắt ta phát tác lên mới biết sợ".

"Hắn nói cái gì mà chàng lại tức giận như vậy?".

Muốn trực tiếp nói sang chuyện khác thì quá cứng nhắc, mà loại chuyện này cũng không gạt được, quay đầu lại cả thôn sẽ biết cho nên hắn tránh nặng tìm nhẹ lựa lời nói: "Hắn ăn no uống say rồi mắng ta mắng nàng, ta lúc ấy liền cảnh cáo hắn, nói ngươi đối với Trình Gia Hưng ta có cái nhìn gì cũng được, có ý kiến thì trực tiếp đối mặt nói với ta nhưng nếu nói vợ ta, thì đừng trách ta sẽ đánh ngươi.......".Hắn nói chuyện với bộ dạng cợt nhả, nói xong còn hôm trộm lên má của Hà Kiều Hạnh : "Vợ ta à, đó là tài sản riêng của ta! Không ai được phép đụng vào, ai đụng vào ta sẽ chặt móng vuốt của người đó".

..............

Hà Kiều Hạnh vẫn chưa nói bình cái gì thì Trình Gia Hưng đã hỏi nàng chuyện trong nhà?.

"Hình như ta thấy trong nhà có thêm thùng cá? Là đại ca đưa tới sao?".

"Không phải đại ca, mà nương đưa tới".

Hắn liền đứng bật dậy: "Nương vợ tới à? Sớm biết thế thì ta đã không đi ra ngoài uống rượu".

"Chàng đứng dậy làm gì? Mau ngồi xuống rồi nói chuyện". Nhìn thấy hắn quả nhiên liền ngồi xuống, Hà Kiều Hạnh mới nói: "Nương ta nói vừa vặn con rể không có ở nhà nên có nhiều chuyện muốn nói riêng tư với ta. Đúng rồi, mấy ngày trước cha ta có đi vào trong huyện đấy, trở về nói công việc buôn bán của Đông Tử làm được rất tốt, chỉ là bận bịu không rảnh tay nên không thể rút ra thời gian trở về một chuyến. Còn có ông chủ của Phúc Mãn Viên coi trọng tay nghề món đậu phộng, nghĩ muốn mua nhưng công thức không mua được thì thôi đi, hắn hiện tại còn mất cả chì lẫn chài".

Trình Gia Hưng ồ một tiếng, rất hứng thú hỏi: "Tiểu cữu nhà chúng ta đã làm gì rồi?".

"Hắn đã lừa được trái tim tiểu thư của Phúc Mãn Viên, chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi".

May mà không uống nước, nếu không đã phun hết tất cả trong miệng ra ngoài rồi.

"Tiểu cữu của chúng ta được đó, thật sự có bản lĩnh! Hạnh Nhi nàng không biết đâu, tiểu thư nhà ông chủ Phúc Mãn Viên bộ dáng rất đẹp, nàng lại có xuất thân tốt, cho dù trong nhà có đồng ý ưng hay không thì của hồi môn cũng sẽ không ít, thật sự cưới được người ta là đã có trợ lực rất tốt, Đông Tử không lỗ đâu".

Hà Kiều Hạnh liền đập một phát vào cánh tay của Trình Gia Hưng.

Nàng thu tay lại, Trình Gia Hưng vẫn còn làm động tác ôm tay, như thể một bộ dáng ta đang rất đau đấy.

"Sử dụng bao nhiêu sức ta còn không biết sao? Đừng có mà giả bộ nữa".

Trình Gia Hưng hậm hực bỏ tay xuống: "Nói thì nói thôi, tại sao đột nhiên lại động tay động chân như thế?".

"Ai bảo chàng ăn nói lung tung?".

"Ta nói lung tung chỗ nào? Nam nữ mới quen nhau chẳng phải đều nhìn về những thứ này sao, ngoại hình, điều kiện, nhìn nhau vừa mắt thì tình cảm có thể sẽ bồi dưỡng dần dần, nào có chuyện vừa gặp nhau đã nhìn thấy rõ tâm tính con người kia hoàn mỹ tốt đẹp ra sao? Nếu ta nói vừa nhìn thấy nàng ta đã thấy nàng là một người rất đặc biệt, vừa đơn giản lại tốt bụng, điểm này đã thu hút ta, nàng tin không?".

"Không tin không tin, chàng nói lời giữ ý cho tốt vào, nào có chuyện thấy hơi tiền nổi lòng tham với sắc đẹp ở đây ra để bàn luận hả? Hai người bọn họ nếu có thể thành, đệ muội mà biết được không phải là rất buồn sao?".

Trình Gia Hưng cười hì hì.

"Hai ta chỉ bí mật nói với nhau một chút thôi, ta sẽ không nói chuyện vợ này nọ trước mặt bọn Đông Tử, về điểm này ta vẫn biết chừng mực mà". Trình Gia Hưng còn cảm thán, nói rằng ánh mắt của tiểu cữu thật tốt, trước đó giới thiệu cho hắn bao nhiêu người mà hắn đều không nhìn trúng coi trọng, lần này mục tiêu đã có, là tiểu thư của một tửu lâu lớn, nền tảng rất dày đó.

"Chàng vừa rồi mới nói người ta lớn lên rất xinh đẹp, ta còn chưa hỏi chàng đâu, sao mà biết được? Đã gặp qua rồi à?".

Trình Gia Hưng:............

"Không có! Trước đó có người rủ ta đi Phúc Mãn Viên ăn cơm nên trùng hợp nghe nói qua, vì thế mới biết nhiều hơn so với nàng một chút".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com