ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 136

PhanHuong301

Edit: Xíu

Trong một cái thôn có ít nhất phải mấy trăm người, bất kể lúc nào cũng có nữ nhân mang thai, nhưng sẽ không may mắn khi đụng phải cùng lúc với Hà Kiều Hạnh mang thai.

Có rất nhiều người dù đã ăn qua thua thiệt nhưng lại không nhớ bài học, vẫn yêu thích nhìn chằm chằm cuộc sống của nhà người khác, nếu ngươi chỉ nhìn xem náo nhiệt thì cũng không có gì, nhưng lệch một nỗi nàng không chỉ xem náo nhiệt mà còn thực sự để trong lòng. Nhìn người khác không tốt tất nhiên nàng sẽ sinh ra cảm giác ưu việt, nhìn người khác hạnh phúc mỹ mãn lại chán nản chua xót vì cuộc sống của mình không được như ý.

Lúc vừa mới bắt đầu còn ở dưới mặt bàn ao ước đố kỵ, trong lòng cũng nói lời chua loét.

Sau đó trong thôn bắt đầu trở nên bận rộn nhộn nhịp, các nhà đều đang gấp rút thu hoạch, nhà Trình gia người nhàn rỗi nhất phải kể đến Hà Kiều Hạnh, còn Trình Gia Hưng thì sẽ đi giúp đỡ cho cha nương hắn. Nhưng mà hắn làm việc cũng có hạn, đó là giúp lái chở xe trâu, khi cha nương bận rộn không hết việc thì sẽ bỏ tiền ra mời người đến làm giúp việc.

Theo ý nghĩ của Trình Gia Hưng là không muốn cha nương phải vất vả, nhưng lão già lại rất bướng bỉnh, nói hiện tại công việc của hắn không nhiều, ngày mùa thu hoạch thong thả hai ngày là xong, chỉ biết ăn mà không chịu làm có khác gì phế nhân đâu?.

Chỉ cần còn làm được là hắn không muốn ngồi nghỉ ở trong nhà.

Lão già muốn đi xuống đất, lão bà có thể đứng đó nhìn xem? Không đi giúp đỡ sao? Hai người bọn họ đều đi nên không có gì ngạc nhiên khi Trình Gia Hưng cũng đi giúp lái xe trâu. Hà Kiều Hạnh ở lại trong nhà, có thời gian thì nàng nấu canh giải nhiệt cho chồng. Còn có con gái mập của nhà bọn họ nữa, tầm một trăm ngày nữa là con bé tròn đầy 3 tuổi, và hiện tại không giống như lúc trước, về cơ bản người lớn ăn gì thì con bé đều có thể ăn, con bé đúng là tràn đầy sức sống, chỉ cần thức dậy là bắt đầu hoạt bát chơi nhảy đến điên cuồng luôn, mà để con bé ở nhà cả ngày với nương thì con bé sẽ không chịu được, thấy cha muốn đi lái xe trâu thì vội lấy mũ rơm nhỏ đòi đi cùng, muốn đi bờ sông con bé cũng đi, cùng người khác khoác lác đánh cái rắm nó vẫn đi theo......

Đông Cô hơn một tuổi đã vào trong huyện nên cùng không thân cùng đám trẻ nhỏ trong thôn cũng không có gì là lạ. Nhưng sau vài ngày đi theo mông cha thì con bé đã gặp quen được mấy bạn nhỏ.

Đám trẻ con ở đây chủ yếu đến từ mấy nhà khác của họ Trình, cho nên tất cả đều là người thân thích với con bé.

Cũng cần phải nói rằng thế giới trẻ con đơn giản hơn người lớn rất nhiều, bọn nhỏ không có ghen ghét đố kỵ này nọ, mà chỉ là hâm mộ đơn thuần.

Đông Cô cùng bọn trẻ trong thôn lớn lên không giống nhau, con bé không gầy gò đen nhẻm như những người khác, từ trên người con bé có thể thấy được gia đình hạnh phúc sung túc, khuôn mặt tròn trịa, thiếu chút nữa đã không thấy cái cằm nhọn đâu cả, cả người béo mũm mĩm, chải kiểu đầu Na Tra với hai nhúm tóc nhỏ trên đỉnh đầu.

Con bé mặc hai kiện quần áo, những bộ quần áo này là nương đặc biệt may làm riêng cho con bé, tay áo kiểu đèn lồng, tay áo rộng thùng thình nhưng cổ tay lại được bó nhỏ lại, làm kiểu này thì cho dù con bé có chơi đến điên cuồng khắp nơi cũng không sợ con muỗi hay côn trùng chui vào.

Tất cả quần áo dài đều được sử dụng chất liệu tốt, mỏng nhẹ thoáng khí nhất, ngay cả đôi giày trên chân cũng được thay thế bằng loại thoáng khí.

Cho dù ai đến xem cũng đều cảm thấy cô bé này rất đẹp rất đáng yêu! Đám trẻ con thân thích......Đặc biệt là các bé trai cực thích chơi cùng với cô bé, có đôi khi cô bé ở nhà với nương hắn thì sẽ có người ở xa chạy đến tận nhà gọi người.

Hỏi Đông Cô muội muội có ở nhà không?

Bảo cô bé đi ra ngoài chơi cùng với mọi người!

..............

Đông Cô là cũng là một yếu tố khích thích đến người dân trong thôn, điều đặc biệt hơn chính là một lần phía sau này, Hà Kiều Hạnh nấu xong canh nấm tuyết, để cho Trình Gia Hưng vừa xong công việc bưng đi cho cha nương uống chút bồi bổ. Lúc Trình Gia Hưng bưng đi thì có người nhìn thấy liền hỏi vợ hắn hôm nay làm cái gì vậy?.

Hắn mệt mỏi không thèm để ý đến người ta, người ta lại cố chấp đi theo hắn đến nhà cũ Trình gia, nhìn hắn đem đồ vật đưa cho Hoàng Thị, rồi lại nhìn Hoàng Thị múc bát bưng ra.

"Món hầm này là gì vậy? Nhìn trắng tuyết nhưng trông không giống canh cá".

Người khác không nhận ra, nhưng Hoàng thị đi theo vào huyện ở hơn một năm sao có thể không biết được chứ?.

Món đồ này rất đắt đấy, nàng ăn vào lúc nào cũng thấy đau lòng, rồi nghĩ đến lão già chưa được nếm thử qua nên chạy nhanh kêu hắn lại đây uống mấy ngụm.

Nhìn lão già uống xong, nàng mới tốt bụng nói cho người ta biết: "Món này dĩ nhiên không phải là canh cá, mà là canh nấm tuyết. Dùng nấm tuyết kết hợp với một nắm cẩu tử để nấu ra, ngươi đừng nhìn nó như thế này chứ thực ra là đồ hiếm quý đấy".

Trình Lai Hỉ không có để ý, liên tưởng tới chữ hiếm quý cùng 20 lượng một cân trong miệng lão bà.

Hắn gật đầu nói: " Đắt cũng đúng thôi, món này uống rất ngon".

"Ngon thì uống đi, cái bát nhỏ này trong huyện được bán với giá nửa lượng đến 1 lượng bạc đấy".

Tay Trình Lai Hỉ run lên thiếu chút nữa đã làm rơi cái bát, thật vất vả mới ổn định lại hắn mới nói: "Chỉ từng này mà muốn nửa lượng đến 1 lượng bạc???? Món này ăn có thể sống lâu trăm tuổi à????".

" Có thể sống lâu trăm tuổi hay không thì ta không biết, chỉ biết được lần trước lão tam hắn mua một hộp, nói vừa vặn một cân, trị giá 20 lượng bạc. Cái này đúng là uống ngon nhưng ta uống vào thấy đau ngực à, đây là tam nàng dâu thích, nàng nói sao nhỉ?".

Hoàng thị nhìn về phía Trình Gia Hưng, Trình Gia Hưng có trí nhớ rất tốt, sau khi nghe Hà Kiều Hạnh thổi qua một lần liền nhớ hết nên nói thêm: "Hạnh Nhi nói ăn cái này để bổ phổi bổ khí cùng kéo dài tuổi thọ, với có tác dụng dưỡng nhan".

Hai mẹ con ngươi một lời ta một lời, không riêng gì làm cho cha Trình nghe đến ngây ngốc mà người đến xem náo nhiệt kia càng có vẻ mặt kinh hãi hơn.

Hai, hai mươi lượng bạc một cân!.

Một cân nấm tuyết đó có thể xây được hai ngôi nhà đó!.

"Vợ ngươi nói ngươi liền đi mua sao? 20 lượng một cân cũng đi mua, tiền bạc là gió thổi tới à ?".

"Ngươi quản ta làm gì được à".

"20 lượng một cân...... Chúng ta làm ba năm cũng không thể mua nổi một cân, một cân này bằng nuôi bốn con heo, ăn cái này có lợi hơn thịt heo không?".

"Có lợi hay hại không phải do ngươi nói, ta vất vả từng ngày kiếm tiền để cuộc sống gia đình sung túc đầy đủ. Vợ muốn ăn ta liền mua cho nàng, tiền kiếm được không phải vì tác dụng này của nó sao?". Hầu hết mọi người đều không phải vì kiếm tiền mà kiếm ra tiền, bao gồm cả Hà Kiều Hạnh, nàng lúc đầu không quan tâm đến bất cứ thứ gì cho đến bây giờ, đủ loại thay đổi từ khi thành thân và mang thai em bé.

Vì sao nghĩ muốn kiếm tiền? Thứ nhất là bản thân muốn hưởng thụ, thứ hai là cũng muốn dành dụm tích góp một ít sau cho con cái, để chúng từ khi sinh ra đã không bị thiệt thòi thiếu thốn .

Trình Gia Hưng cũng nghĩ gần giống như vậy, hắn thích kiếm tiền và thích tiêu tiền.

Khi ở trong huyện, mỗi lần mua món đồ gì đắt thì lão nương đều nói hắn, nhưng hắn vẫn mua trở về. Nếu một văn tiền cũng không tiêu để tích góp nhiều như vậy để làm gì? Cũng không thể chịu khổ cả đời chỉ để nhiều lại cho đời sau được? Thế thì quá đối xử tệ bạc với bản thân mình rồi.

Hoàng thị trước đó đã ngây ngốc người rồi, thật sự trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, mà rất nhiều người đều nghĩ giống nàng, mình chịu khổ cũng được, chỉ cần con trai tốt là được.

Ý nghĩ của Trình Gia Hưng vào lúc này có thể nói là ngoại lệ của tất cả mọi người, cũng nên để ta trôi qua tốt trước đã, chuyện về sau thì sau hãy nói tiếp.

Cùng sống với hắn hơn một năm ở trong huyện, nấm tuyết mua cũng không phải chỉ một lần, lúc đầu Hoàng thị chỉ cần nhấp một ngụm đều thấy rất đau lòng, về sau thì cả người như chết lặng vì phải quen. Nghĩ lại thì thấy nàng không thể so sánh lão tam giống với những người khác ở trong thôn được , hắn kiếm rất nhiều tiền, chi tiêu lớn một chút cũng không sao hết.

Nàng bình tĩnh lại, cha Trình bình tĩnh không được, người trong thôn lại càng không thể bình tĩnh được

Tất nhiên, về sau không ít người trong thôn nghe được chuyện này, biết được Trình Gia Hưng còn sẵn sàng bỏ tiền ra mua đồ đắt tiền như vậy cho vợ hắn ăn......Những người yêu thích so sánh trong lòng có tư vị gì? Chồng của ngươi một cân thịt cũng không nỡ mua về cho ngươi, đường đỏ không nỡ mua về cho ngươi ăn một miếng , trong khi người ta lại được ăn món đồ đắt tiền như vậy.

Trong lòng đố kỵ đến phát điên lên nhưng ngoài miệng lại không thể thừa nhận điều đó, chỉ có thể khiển trách lên án Hà thị phá của, nói nàng sinh hoạt quá xa xỉ, đi học những thói xấu của người trong huyện, đồ đắt tiền như vậy chỉ có kẻ ngốc mới đi mua ăn.

Bọn hắn còn nói, người nghèo ăn tro nuốt trấu trường thọ vẫn trường thọ, còn những nhà giàu sang kia ăn cá ăn thịt thì tuổi thọ lại ngắn hoặc đoản mệnh, ăn bát canh 20 lượng bạc cung không thể cứu được mạng sống.

Những lời này đều không có truyền vào tai Hà Kiều Hạnh, chứ nói gì đến ảnh hưởng? Suy cho cùng thì có ngu ngốc đến đâu cũng không có người lá gán lớn đến mức trực tiếp đi trước mặt nàng mạnh mẽ nói lời chua ngoa như vậy, vì thế chỉ ở sau lưng mới dám nói mấy câu. Nhà Trình gia ở trong thôn được xem như một con quái vật khổng lồ, nhà hắn giàu có, trừ khi không có lựa chọn nào khác chứ sẽ không có ai đi chủ động đắc tội với hắn? Người nghèo khiêu khích người giàu thì có kết cục tốt đẹp gì?.

Làm nửa ngày chính là đem mình vắt chua đến nội thương, còn Hà Kiều Hạnh vẫn êm đềm ăn thịt uống canh của mình.

Sau khi bận rộn thu hoạch vụ thu xong, Hà Kiều Hạnh lôi kéo bà bà nàng đi bồi bổ, Trình Gia Hưng rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi hít thở thật tốt.

Hẳn giúp đỡ phơi khô thóc rồi cất vào kho, quay đầu liền phát hiện con gái mập nhà mình có vẻ đã gầy đi một chút với đen nhẻm hơn trước rồi. Hỏi vợ sao lại vậy? "Ta thấy khẩu vị của con rất được, ăn rất nhiều......Sao lại gầy đi nhỉ?".

"Chàng cũng biết con ăn nhiều, còn vì sao gầy à? Còn không phải là đi ra ngoài nhảy nhót chơi đùa quá nhiều sao. Con gái chàng trở về chưa được bao lâu đã quen biết hết con cái nhà thân thích rồi, người ta mỗi ngày đều đến hẹn rủ con bé để đi ra ngoài quậy chơi điên cuồng kìa".

Con cái nhà thân thích Hà Kiều Hạnh không quá lo lắng, đối với nàng mà nói thì đó là ca ca tỷ tỷ của Đông Cô, bốn bỏ năm đều là người một nhà cả.

Trình Gia Hưng lại không giống vậy, hắn trở nên cảnh giác hơn: "Ta không có chú ý lắm, đến tìm con chơi là người nhà ai vậy?".

Hà Kiều Hạnh mỗi ngày đều ở nhà nên biết rất rõ điều này, nàng giơ ngón tay ra đếm cho Trình Gia Hưng nghe.

Trình Gia Hưng nghe xong mặt đều đen lại.

Là thân thích nhà mình, nhưng không chỉ có nhà họ Trình mà còn có nhà mẹ đẻ của bá nương thím thẩm nữa. Nếu để cho những thằng ranh con kia nắm chặt cơ hội đem con gái của hắn lừa gạt đi thì hắn sẽ bị tức đến hộc máu mất. Trình Gia Hưng cảm thấy hắn phải nghĩ một chút biện pháp, hắn nói: " Nàng nhìn Đông Cô đã bị phơi rám đen hơn một chút rồi, ánh nắng mặt trời lại độc nữa, cho nên vẫn để con ở nhà nhiều ít đi ra ngoài đi, ở nhà tốt hơn".

Hà Kiều Hạnh lắng nghe, nhưng không bình luận điều gì, cũng chỉ là giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn.

Trình Gia Hưng cảm giác trên lưng sởn cả gai ốc .

"Tại sao lại nhìn ta như vậy? Có chuyện gì nàng nói đi".

Hà Kiều Hạnh dán lên gần tai hắn, thở hơi nói: "Sao chàng có thể hẹp hòi cẩn thận quá mức sợ con gái bị người ta lừa bắt đi à? Trình Gia Hưng, chàng lo lắng quá sớm rồi đấy! Con gái của chàng còn chưa tròn ba tuổi đâu, con bé thì biết cái gì được?".

"Chờ đến khi con biết không phải là đã quá muộn rồi hay sao......".

Hà Kiều Hạnh ở bên cạnh bật cười lắc đầu: "Nói chàng lòng dạ hẹp hòi thật là đúng! Ta nói này, chàng ở sau lưng nhọc lòng lo lắng làm gì, cứ trực tiếp tìm con gái chàng rồi tâm sự đi, chờ con bé lớn một chút thì sẽ hiểu được lời chàng nói".

Nói thì nói như vậy, nhưng khi ngươi nói với con gái ba tuổi của mình là không được yêu sớm.....Nghĩ lại thật đúng là quá khoa trương.

Đối với Hà Kiều Hạnh thì nàng cho rằng không cần phải lo lắng về cái này, đều nói khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, lời này rất có lý, ít có người thích bạn chơi cùng hồi bé với mình, ngươi đã gặp qua dáng vẻ tràn truồng của hắn, thấy lúc hắn nước mũi chảy dòng dòng, rồi lại thấy qua khi hắn lăn lộn trong bùn.....Trái tim thiếu nữ rạn nứt mười hay tám lần là đủ rồi, làm sao lớn lên còn có thể thích lên hơn được?.

Trình Gia Hưng vẫn rất sợ con gái ngốc chỉ biết ăn của hắn bị người ta lừa gạt , vì thế cùng ngày liền bắt đầu triển khai kế hoạch giáo dục, vừa mới nói bắt đầu đã bị con gái nói lại.

Đương cha bảo nàng phải nhìn thật rõ ràng, đừng thấy ai cho nửa củ khoai lang nướng liền cảm thấy hắn là người tốt.

Con gái lại khua nắm đấm trên tay rồi nói: "Con mới không dễ tin đâu! Con có thể nhìn thấy ý định xấu của bọn họ đấy!".

Không được rồi!

Chưa đầy ba tuổi mà đã biết được người có định xấu.

Trình Gia Hưng hỏi con bé đó là ai vậy? Ai là người xấu như vậy?.

Đông Cô liền nói cho Trình Gia Hưng biết, nói lúc con bé đi ra ngoài chơi với các bạn thì nghe được, có người nói xấu nương, nói nữ nhân phải dịu dàng hiền lành đảm đang quán xuyến việc nhà, còn cái đồ lười biếng với phá của đấy thì không được, cho dù nương có bản lĩnh kiếm được tiền thì sao? Với tính cách nói động thủ liền động thủ, vào cửa mấy năm con trai còn không sinh được, nên nương không phải là nữ nhân tốt.

Đông Cô người nhỏ nên ngồi xổm rất lâu mà người ta không có để ý thấy, chờ khi thấy được thì con bé đã nghe thấy gần hết rồi.

Khi người ta phát hiện ra cô bé thì bắt đầu thu lại sắc mặt không tốt ban đầu, thay vào đó là trêu chọc dỗ ngọt nói mấy lời tốt dành cho cô bé.

Cô bé cũng không phải là đồ ngốc, có thể bị lừa gạt sao?.

"Bọn họ đều nói nương không tốt, nhưng lại không nói cha. Khẳng định là nghĩ muốn đuổi con và nương đi ra ngoài để vào nhà chúng ta ăn ngon uống tốt".

"Cha nói con là tâm can bảo bối của cha! Con sẽ không rời đi đâu!".

"Ai muốn đuổi con đi, con sẽ đánh bọn họ!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com