ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 135

PhanHuong301

Edit: Xíu

Xem chừng có lẽ canh nấm tuyết trên bếp đã nguội, Hà Kiều Hạnh liền mang Đông Cô trở về, về mới biết được đại ca hôm nay về thôn. Nàng cũng giống như Trình Gia Hưng đều hỏi mấy vấn đề kia, Trình Gia Phú là người thật thà nên một lần nữa nói lại từng chuyện cho đệ muội nghe.

Những người trong huyện kia đều nhớ thương tay nghề củ nàng.....Vậy cũng chỉ có thể nghĩ đến mà thôi, mới dừng buôn bán được mấy ngày chứ? Mở lại cửa buôn bán là không có khả năng, còn việc bảo Đông Tử đi huyện thành bán đậu phộng, có thể nói với hắn về điều này.

Hà Kiều Hạnh bưng bát canh nấm tuyết để cho Đông Cô múc ăn, còn mình thì nhìn về phía Trình Gia Hưng.

"Chàng hãy bớt chút thời gian đi đến nhà mẹ đẻ ta một chuyến, đem tình huống này nói với Đông Tử, tiện thể mua thùng cá trở về, chúng ta nấu canh cá uống. "

"Muốn uống canh cá à? Sao không nói sớm! Ta đi ngay đây!".

Thấy hắn ném hết công việc sang bên chuẩn bị chạy đi ra ngoài, Hà Kiều Hạnh liền kéo hắn lại: "Trên bếp còn canh nấm tuyết, chàng gấp cái gì?".

Trình Gia Hưng thật sự không nghĩ đến, thành thân mấy năm hắn đã bị vợ sai sử thành quen rồi, hiện tại chỉ cần hai tâm can lớn nhỏ trong nhà lên tiếng thì hắn nói đi liền đi ngay, nửa điểm sẽ không kéo dài. Nhìn hắn dạng này, đâu còn thấy bóng dáng lười biếng của mấy năm trước nữa?.

Vợ đúng là người thầy thuốc tốt, hắn bệnh tật đầy người cũng có thể uốn nắn trở về.

"Đại ca, ngươi trở về thì đại tẩu bận rộn cửa hàng thì làm sao đây?".

"Đệ muội ngươi đừng lo lắng cho nàng, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì bận rộn với nàng không thành vấn đề".

"Vậy còn Thất Cân thì phải làm sao? Loay hoay buôn bán sao có thể chú ý được con bé?",

"Còn có Thiết Ngưu mà, ngươi quên bây giờ hắn đang được nghỉ lễ thu hoạch mùa thu sao?".

Nói đến Thiết Ngưu, Trình Gia Hưng liền hỏi thăm: "Việc học của cháu trai thế nào rồi? Có còn bị phê bình nữa không? Hay là đã đuổi kịp tiến độ rồi?".

"Tiểu tử thúi kia trước kỳ nghỉ có kiểm tra lại một lần nữa, lần này biểu hiện khá hơn rồi ".

Mắt thấy tam đệ cùng đệ muội đều là một mặt vui mừng, Trình Gia Phú ngẫm lại, đem lời đến khóe miệng nuốt trở vào.

Thôi đi, đừng nói chuyện, nói nhiều sẽ rơi lệ mất.

Thiết Ngưu lần này thi làm bài rất tốt, nghe nói còn là một trong những người đứng đầu lớp vỡ lòng nữa, hắn đắc ý dạt dào trở về đem tin này nói cho nương biết, hu vọng dựa vào cái này để nhận được phần thưởng, kết quả là bị giáo huấn một trận.

Hắn trước ngày thi một ngày đã lừa nương lấy mấy đồng tiền đi mua đồ ăn vặt, ăn gì không rõ ràng nhưng trở về đã bị tiêu chảy, hệ luỵ kéo theo là trạng thái tinh thần sức lực không được khoẻ, vì thế Lưu Tảo Hoa đã chuẩn bị tân lý sẵn sàng, nhưng ngờ đầu kết quả của hắn vậy mà lại không tệ? .

Điều này chứng tỏ điều gì?.

Rõ ràng nói năm trước do khẩn trương căng thẳng nên làm bài không tốt là lời nói dối, tiểu tử thúi này lừa gạt nương hắn!.

Lưu Tảo Hoa trong cơn tức giận đã trừng phạt hắn hai tội. Một là nợ cũ của năm trước, hai là tiêu tiền chịu tội....... Dù sao thì bài thi hắn làm rất tốt nên không đến nỗi bị đánh, kết quả chính là bị mắng một trận, mắng đến mức người héo úa ỉu xìu.

Nghĩ lại thì Thiết Ngưu đã gần mười tuổi rồi, với số tuổi đó không còn là đứa nhỏ nữa, ở nông thôn được tính là nửa sức lao động rồi. Hắn nghỉ lễ thì không cần phải lo lắng trong tiệm nữa, có hắn giúp đỡ nên cũng có thể mở cửa bán hàng được.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, ta nhớ khi mới làm mai với Trình Gia Hưng, lúc ấy Thiết Ngưu mới lớn chút xíu. Về sau ta gả lại đây, hắn thường xuyên lượn lờ trước mặt ta kêu tam thẩm thẩm rồi ngửa đầu lên hỏi ta hôm nay có làm món ăn gì ngon, có thể chia cho hắn một miếng không? Chuyện như vậy cứ nhớ tới lại bật cười.......Bây giờ không còn tham ăn như vậy nữa, và số lần đến trước mặt ta cũng ít hơn trước rất nhiều".

Là đang nói con trai của mình, nhưng Trình Gia Phú không thấy xấu hổ mà còn nói xấu thêm về hắn, nói rằng không phải là hắn không tham ăn nữa, mà do giờ lớn lên rồi nên biết cảm giác xấu hổ ngại ngùng.

Nếu thật sự không tham ăn thì làm sao có thể chạy ra ngoài ăn đồ không sạch sẽ khiến bản thân đau bụng khó chịu cả ngày chứ, ngày đó Lưu Tảo Hoa không dám để hắn ngồi bồn cầu trong nhà vì sợ trận chiến quá lớn, sợ mùi hôi thối sẽ bay ra át cả mùi vị thức ăn phía trước.

Đây cũng là một chuyện cười, nhưng Hà Kiều Hạnh không cười, nàng có ý thức vệ sinh tốt hơn rất nhiều so với các nhà khác, nàng cũng biết vi khuẩn dễ sinh sôi nảy nở trong ngày nóng, vừa lúc nói tới đây còn nhắc nhở mọi người đừng uống nước lạnh, cho dù là nước giếng múc lên để nấu thức ăn, nếu sợ nóng bỏng miệng thì sáng sớm hãy chịu khó nấu một nồi rồi để nguội là có thể uống một ngày. Đừng ngại phiền phức, ngươi có thể bị đau bụng tiêu chảy nêu uống nước lạnh, vì chưa được tiệt trùng nên không được sạch sẽ.

Nói đến việc uống nước lạnh, Trình Gia Hưng lại liếc nhìn đại ca mình một cái.

Hà Kiều Hạnh xem hai người bọn họ mắt đi mày lại, hỏi sao?

"Đại ca tới đây liền kêu khát nước, ta bảo trên bếp có canh nấm tuyết thì ca ấy còn nói là không thể giải khát được, vì thế liền đi lu đựng nước lạnh múc một bát lớn uống.

"Canh nấm tuyết không phải là người như chúng ta nên uống ? Ta thấy đệ muội uống còn được.......".

Đông Cô đang ngồi trên ghế nhỏ bưng bát nghiêm túc uống canh, bỗng nhiên nghe thấy câu này cô bé liền quay lại đây, chăm chú nhìn đại bá. Khiến cho Trình Gia Phú nhất thời phải sửa miệng, khẳng định cô bé cũng đủ tư cách để được hưởng đãi ngôi xa xỉ này.

Những năm nay, nấm tuyết là món đồ cực kỳ quý giá, một mặt là yêu cầu về hoàn cảnh sinh trưởng của nó rất nhiều, mặt khác là bây giờ con người chưa biết lai tạo nuôi dưỡng nó, cho nên tất cả sản phẩm đều mọc hoang dại ở trên núi, sản lượng thì không thể đảm bảo được, cộng thêm nó có công dụng làm đẹp nên rất được các phu nhân và tiểu thư nhà giàu ưa chuộng, vì thế giá cả của nó rất đắt.

Trên thực tế thì nấm tuyết ở địa phương đã có giá khá rẻ rồi, vì ở một châu phủ khác gần Lộc Châu có sản xuất ra được thứ này.

Cùng là một mặt hàng, nếu vận chuyển nấm tuyết đi lên kinh thành thì giá có thể tăng thêm lên mấy thành nữa, 20 lượng một cân khẳng định không mua được.

*20 lượng bạc một cân nấm tuyết , đây là câu hỏi chương pass, mọi người nhớ rồi nhập vào nhé.

Nếu để Trình Gia Phú nói, thì hắn cảm thấy canh đậu xanh cũng ngon như vậy, tại sao phải ăn thứ đồ đắt đỏ đến chết người này chứ? 20 lượng bạc một cân đó, ăn nó có thể sống lâu trăm tuổi không????.

Than thì than thầm như vậy, sau khi ở trong huyện buôn bán một năm hắn cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, cho dù đồ vặt có đắt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có người nguyện ý mua, đối với một số người, 10, 20 lượng không tính là gì, chớp mắt mắt bỏ ra ngoài như hạt bụi vậy.

Hắn lại nhớ tới vụ mua bán kẹo chữ đậu đường năm đó, lúc ấy vợ nhị phòng vẫn là Chu thị, Chu thị do dự hỏi hết lần này tới lần khác để biết các chỗ đi bán kẹo chữ đậu đường, nói đồ đắt như vậy sao người ta có thể sẽ đi mua?.

Trình Gia Phú lúc ấy trả lời không được, hắn chỉ là tin tưởng tam đệ.

Hiện tại hắn biết.

Kẹo chữ đậu đường dù sao cũng có ngụ ý tốt lành, may mắn, còn cái nấm tuyết này chỉ dùng để nấu ăn, uống xong canh này hắn không có cảm giác gì đặc biệt, thế mà bán 20 lượng một cân, còn không lo về việc bán nó nữa!.

Đừng nói là Trình Gia Phú, ngay cả Hà Kiều Hạnh cũng chỉ phát hiện nơi đây có bán nấm trắng là sau khi vào huyện, nó là món đồ bổ bán rất đắt.

Sau khi biết chuyện này nàng còn có chút tiếc nuối, nghĩ thầm mình đã học sai chuyên ngành rồi, nếu thật sự nuôi trồng nhân tạo thứ đồ này thì đó mới thật sự là phát tài to rồi. Bán nấm tuyết kiếm tiền còn tốt hơn đồ ăn vặt, thứ này phơi khô rồi đóng gói vận chuyển dễ dàng, không cần phải đi vào trong huyện mua đặt cửa hàng, mà sẽ có người đến tận cửa lấy hàng. Ngay cả khi giá giao hàng có giảm đi một nửa thì việc một cân bán 10 lượng bạc cũng là khoản lời rất lớn rồi.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Trình Gia Phú lần này về thôn ở lại một đêm, trước khi đi còn được cha nương nhét cho một sọt rau củ đồ ăn, hắn ngại phiền phức không muốn, kết quả là không chịu nổi lời mắng chửi, lão nương nói hắn không biết sinh hoạt hằng ngày, ở trong huyện muốn ăn cái gì cũng phải bỏ tiền ra mua hết, tiền bạc là gió thổi bay đến sao???

Rau củ này được trồng ở mảnh đất vườn rau với nhiều loại giống đa dạng, ngươi mất gì mà không cầm một ít đi?.

Cho dù thời tiết xấu thì vẫn bảo quản để được dài ngày, hai sọt này có thể ăn được rất lâu.

Trình Gia Phú bị mắng, lúc này mới thành thật thu dọn đồ đạc rời đi, hắn không phải là người đi ra ngoài kiếm được tiền rồi coi thường mấy loại rau củ nhỏ nhặt này, mà là xấu hổ không muốn lấy đồ của cha nương. Làm con trai sao có thể cứ lấy ăn không đồ của cha nương vất vả làm ra vậy, hắn lại ngại không dám đưa trả tiền cho nương, vì sợ như thế sẽ quá khách khí và xa cách.

May mắn mấy năm nay gia đình có tích góp dày nên mỗi dịp lễ tết đều đưa thêm được nhiều tiền hiếu kính cho cha nương, nghĩ lại cầm lấy hai sọt rau củ cũng không sao.

Trình Gia Phú rời đi, quay trở lại trong huyện kể cho vợ nghe những chuyện lớn nhỏ đã xảy ra ở trong thôn. Sau khi hắn đi thì Trình Gia Hưng ngồi thuyền băng qua sông để đi tìm Đông Tử, hỏi hắn có tính toán đem buôn bán trải rộng ra trong huyện không.

Đông Tử lúc đầu không có nghĩ nhiều như vậy, món đậu phộng này là di tỷ tỷ dạy hắn làm, người khác sẽ không biết làm, cho dù sự mới mẻ đi qua thì buôn bán vẫn rất tốt.

Nghe tỷ phu như vậy hỏi, hắn nghĩ nghĩ. Cảm thấy cũng có thể đi trong huyện bán thử xem sao, bán đến tốt sẽ kiếm được nhiều tiền, cho dù bán đến không tốt cũng có thể lui về tới làm nhỏ như cũ.

"Muốn đi vào trong huyện bán đệ còn phải tìm một chỗ đặt chân, tốt nhất là giá cả không đắt với phải có cái sân viện nữa".

"Còn thuê sân viện cái gì nữa? Cửa hàng của chúng ta đã đóng cửa rồi, ngươi cứ qua đó đi, ở đó có sẵn phòng ốc mọi thứ".

Đây là việc quá tốt rồi, Đông Tử hỏi hắn giá cả cho thuê, nghĩ rồi nói cứ chiếu theo cửa hàng Trình đại ca thuê ở đối diện đi.

"Thôi bỏ đi, ta cũng không thiếu chút tiền thuê này của ngươi". Tiểu cữu đi qua ở đối với hắn cũng có chỗ tốt, có thể giúp hắn chăm sóc trông nom cửa hàng, rồi đem chiêu bài bảng hiểu tiếp tục buôn bán.

"Vậy không được! Mặc kệ tỷ phu thiếu hay không thiếu, tiền thuê đệ vẫn phải trả, cho dù là người thân thì vẫn phải tính toán sổ sách rõ ràng, làm mua bán này đệ đã rất ngại rồi, vì được lợi quá nhiều từ tỷ tỷ và tỷ phu". Hắn còn nói thêm, "Tỷ phu, nếu tỷ phu sợ đệ thua thiệt thì để đệ đi trước làm thử xem sao, làm tốt đệ sẽ thuê cửa hàng của các người, còn nếu không tốt thì đệ sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về tiếp tục bán ở các chợ, như thế thì cũng không uổng phí tiền này".

Trình Gia Hưng cười một tiếng: "Ta là ngại đậu phộng giá rẻ nên thực sực không muốn bán, món này so với thịt heo xé cay bán dễ hơn, có thể bán lẻ hoặc tìm đến các tửu lâu, quán trà, rạp hát, người ta uống trà nghe hát chẳng lẽ bên trong không cho được chút đồ ăn vặt sao? Ăn cái khác thì trướng bụng, món này vừa rẻ vừa thơm ngon lại mới lạ, bày một đĩa nhỏ có thể để được lâu. Ngươi đừng sợ mua bán không tốt, gặp dịp chuyến này sẽ kiếm được khá nhiều tiền đấy".

"Vậy thì càng không thể không lấy tiền thuê được......Chúng ta còn phải đi lại lâu dài, đệ không thể lúc nào cũng chiếm tiện nghi của hai người được".

" Ta nói không cần đưa, ngươi càng muốn, vậy ta còn có thể ngăn được ngươi sao? "

Nói đến đây, hai người coi như đã đạt thành ý, Đông Tử nhớ tới liền đi gói đậu phộng để tỷ phu mang về nhà ăn. Trình Gia Hưng cũng nhớ tới hắn đến còn có nhiệm vụ: " Tỷ ngươi nói muốn uống canh cá, để ta trở về tiện thể mua một thùng cá. "

"Tỷ phu, ngươi cứ trở về trước đi, chập tối đệ sẽ bảo hai đường huynh đệ khiêng một thùng cá đến. Tỷ tỷ muốn uống canh cá không phải là chuyện đơn giản thôi sao? Về sau qua mấy ngày đệ sẽ đưa đến một lần, dù sao thì cá có nhiều mà".

Trình Gia Hưng không khách sáo giống như Đông Tử, tiểu cữu nói sẽ tìm người khiêng đưa đến cho hắn thì hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận. Sau đó lại cùng cha vợ bọn họ chào hỏi qua rồi lon ton chạy về đi hầu hạ vợ đang mang thai.

Trước đó dù biết hắn rất yêu thương vợ nhưng người ở trong huyện, không thể tận mắt chứng kiến những cảnh đó nên người ta không cảm nhận được tình cảm sâu sắc này. Thời gian này, ngày nào hắn cũng bận rộn làm việc mù quáng để hầu hạ hai bảo bối ở trong nhà, vì thế cho nên mấy đại tẩu đại nương cùng các cô nương chưa chồng đều nhìn thấy mà ê cả răng.

Đầu tiên là ê răng, thời gian dài trong lòng bắt đầu chua xót.

Đồng dạng đều là người, sao mệnh lại kém nhiều như vậy.

Hà Kiều Hạnh không cần mua người, vì đã có chồng hầu hạ chăm sóc đầy đủ rồi, lúc chưa mang thai ngoại trừ làm việc buôn bán ra thì nàng không cần phải lo lắng nhiều chuyện khác, khi nàng mang thai lại càng khoa trương hơn, nàng trực tiếp phủi tay chưởng quỹ, việc gì cũng không làm.

Chuyện tình lớn nhỏ tất cả đều do Trình Gia Hưng chịu trách nhiệm.

Muốn ăn cái gì, lúc nàng hào hứng sẽ bắt tay vào làm, còn nếu không hăng hái lắm chỉ cần gọi Trình Gia Hưng một tiếng, đơn giản thì Trình Gia Hưng làm được nhưng phức tạp hắn sẽ không làm. Không thành vấn đề, hắn có một lão nương rất đáng tin cậy, cho dù lão nương bận rộn không rảnh tay vậy hắn có thể dùng tiền mời người đến giúp đỡ, trên đời này có mấy chuyện không thể dùng tiền để giải quyết chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info