ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 134

PhanHuong301

Edit: Xíu

Lưu Tảo Hoa bận rộn việc buôn bán nên đã lâu rồi không về thôn, vì thế nàng thực sự không biết muội muội của mình đã làm ra những chuyện ngu ngốc đó .

Nhưng ngay cả khi nàng biết thì nàng cũng không bố thí cho một chút cảm thông nào cả. Trước đó vì đánh chủ ý muốn học trộm cách làm mà nói đến giúp đỡ, bị chặn đường lại còn không cam tâm, tiếp tục mày mò làm một quầy hàng ăn nhỏ.....Đây là nghĩ muốn tiền đến điên rồi, đúng là tự tìm đường chết mà.

Trong thôn có không ít người nhìn thấy Trình Gia Hưng kiến tiền dễ dàng nên bọn hắn luôn cảm thấy rằng việc buôn bán rất đơn giản

Trên thực tế nào có đơn giản như vậy? Chỉ nói ở trong huyện thôi, có rất nhiều người mở cửa hàng, bọn họ cũng không kiếm được nhiều tiền, đa số sẽ không bị thua lỗ nhưng tiền kiếm được đó là công sức là mồ hôi nước mắt làm ra. Nghề này có rất nhiều con đường và phải học tập tìm hiểu thêm không ít, thanh niên sức dài vai rộng thì chạy đi giao đồ ăn, làm ăn thua lỗ vậy coi như tất cả số tiền đó chính là nộp học phí.

Trước mắt là không biết chuyện đó, qua mấy ngày sau Trình Gia Phú đã trở lại thôn, hắn bỏ tiền ra ngồi xe ngựa về trấn rồi bảo người ta chở đi thêm một đoạn đường nữa trực tiếp đến Đại Dung Thụ thôn. Trình Gia Phú trở lại không có về nhà mình mở cửa mà chạy thẳng đến nhà lão tam.

Trình Gia Hưng vừa rồi đi vườn rau nhà cũ hái một quả bí đỏ to trở về, rửa sạch bỏ ruột, ép lấy hạt bí muốn phơi khô để làm đồ ăn, quả bí này nặng mấy cân nên có thể xào hay nấu cháo được mấy bữa. Trình Gia Hưng đi vào bếp lấy cái thớt ra, định ngồi xuống dưới mái hiên cắt gọt bí bỏ nồi nấu cháu thì thấy có người chạy đến hướng gần nhà mình.

Vốn dĩ dao phay đã cầm trong tay nhưng hắn lại đặt xuống rồi đứng lên.

Nhìn kỹ thì thấy đó là đại ca.

"Đại ca sao lại trở về rồi? Ở trong huyện đã xảy ra chuyện gì ?".

Trình Gia Phú vào sân, đi tới trước mặt hắn, vén tay áo lên lau mồ hôi: "Thật muốn nói cũng không tính phải là chuyện này".

"Ca nói đi".

"Trước cho ta uống một ngụm nước đã, sau đó nghỉ ngơi một chút, ngồi xe ngựa suốt quãng đường này thật sự mệt chết ta rồi".

Đại ca của mình không phải là khách nên không cần hắn đến tiếp đón chào hỏi, Trình Gia Hưng chép miệng một cái rồi bảo Trình Gia Phú tự mình đi vào bếp: "Trên bếp có canh nấm tuyết lạnh".

Nếu là mấy năm trước thì chắc chắn Trình Gia Phú sẽ không biết nấm tuyết thứ này, chỉ sau khi đi vào huyện hắn mới tiếp xúc và thấy qua tam đệ muội hầm nó, còn đưa đến cho nhà bọn hắn ăn thử nữa. Mới đầu không để ý, sau này mới biết được thứ này rất đắt, một cân phơi khô bán 20 lượng bạc, chỉ những phu nhân tiểu thư nhà giàu mới ăn đồ đắt này, theo như đại phu nói, thứ này nữ nhân ăn rất tốt, có thể làm dưỡng nhan chăm sóc sắc đẹp.

Trình Gia Phú giờ mới biết được huynh đệ mình còn mua nấm tuyết mang về thôn, nghe nói trên bếp có, ý tứ phảng phất như ngươi không cần khách khí đâu, đi vào bếp múc ra bát mà uống, Trình Gia Phú run một cái: "Canh nấm tuyết này để lại cho đệ muội từ từ ăn đi, ta vẫn nên uống nước sôi để nguội thì hơn , nước sôi để nguội giải khát được!".

"Ca muốn uống nước sôi để nguội, lúc này thật sự không có".

Trình Gia Phú không để ý đến, từ trong lu đựng nước giếng múc một bát lên uống ừng ực, sau đó lau miệng đi ra khỏi nhà.

Hắn ở bên trong nhà bếp có ngửi thấy mùi thơm của nấm tuyết, cho nên không dám nhìn thêm nữa, mặc dù nói 20 lượng một cân nấm tuyết khô, thứ đồ này chỉ lấy một ít ra ngâm trong nước sẽ nở được nhiều, nhưng món này đối với hắn quá đắt, thật sự là quá đắt.

Nghĩ lại lúc trước vì không biết giá mà hắn vội vã uống hai ngụm đã hết một bát, còn chưa có kịp cảm nhận đến mùi vị của nó...... Về sau mỗi lần nhớ tới, Trình Gia Phú đều rất đau lòng, một bát đó, giá bao nhiêu tiền. Món đồ đắt như vậy sao hắn có thể ăn được? Cả nhà trên dưới cũng chỉ có đệ muội quý giá như vậy mới sánh bằng được thôi!.

Trình Gia Phú lại uống thêm một bát nước đã giải khát mới đi ra ngoài thì thấy lão tam đang ngồi dưới mai hiên cắt bí đỏ, nhìn là biết hắn là người mới vào nghề, tay phải cầm dao, tay trái cầm bí cắt chậm rãi.

Nghĩ lại cũng không phải là tật cấu, vốn dĩ ngày trước Trình Gia Hưng ngoài việc như con cóc suốt ngày chạy lông bông lên núi thì thường không đụng chạm vào đồ cắt gọt, hắn đến cỏ cho heo cũng chưa băm qua đâu: "Ngươi trách ra đi, ta đến cắt cho, hai ba phát là xong ngay".

Trình Gia Phú chủ động đến giúp đỡ nhưng Trình Gia Hưng lại không đồng ý.

"Đệ cắt bí đỏ nấu cháo cho Hạnh Nhi, ca làm sao vậy? Ca muốn tranh thủ biểu hiện cái gì? Nói đi, trong huyện rốt cuộc sao rồi?".

Trình Gia Phú liền ngồi xổm ở bên cạnh nhìn hắn tay chân vụng về cắt bí đỏ, một bên nhìn một bên đem chuyện cùng động tình những ngày này ở trong huyện nói cho hắn biết.

Đầu tiên là truyền lại những lời bất bình oán than của tất cả mọi người đối với việc Trình Ký đóng cửa: "Sau khi bọn đệ đóng cửa trở về, hai ngày đầu thì không sao, về sau liền có người cảm giác hụt hẫng khó chịu, biết ta là đại ca đệ nên đến cửa hàng nhà ta để hỏi chuyện rốt cuộc kế hoạch của bọn đệ đã sắp ra sao".

Trình Gia Phú oang oang nói tiếp: "Ta thì biết cái gì chứ? Vẫn là đại tẩu của đệ , nàng ngồi cùng người ta nói nhăng nói cuội lảm nhảm mãi, nói rằng đệ muội trong khoảng thời gian tới sẽ không đi vào huyện, Đông Tử ngược lại là có thể. Nàng nói với người ta là Đông Tử hiện đã đi ra ngoài làm một mình, món đậu phộng của hắn bán ăn rất ngon, là đồ tuyệt với để nhắm rượu, vì thế tất cả mọi người nghĩ đến muốn nếm thử, đại tẩu đệ để ta trở về một chuyến chuyển lời, hỏi Đông Tử có kế hoạch đi vào huyện làm buôn bán kiếm đồng tiền lớn không? Hắn hiện tại đã bán mấy cái trấn bên cạnh rồi, công việc buôn bán hẳn sẽ không được sôi nổi tốt như lúc đầu nữa, cho nên hắn có nên suy xét vào huyện một chuyến thử xem không?".

"Đệ sẽ bớt thời gian để đi hỏi hắn xem sao, chỉ có việc này thôi sao?".

Trình Gia Phú gãi đầu, có chút ngượng.

Trình Gia Hưng nhướng mày: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

"Là đại tẩu đệ nói, nói bọn đệ đóng cửa quá lâu cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại có thể suy xét cho bên nhà Hà gia thuê tạm thời. Món đậu phộng hắn bán không phải là do đệ muội dạy làm sao? Vì thế sẽ không làm hư bảng hiệu của Trình Ký với vẫn có thể duy trì sự nổi tiếng".

Lời này chưa chắc hoàn toàn đúng, nhưng cũng có chút đạo lý.

Theo như cách nói này, trừ khi Đông Tử không đi vào trong huyện, còn hắn muốn đi thì rất có thể Trình Gia Hưng sẽ cho hắn mượn cửa hàng để đặt chân, nếu không một lần đến cũng quá rắc rối, không thể cứ mỗi ngày đều đi từ trong thôn vào huyện được, một đống thời gian đều bị lãng phí ở trên đường, vậy thì còn có thể kiếm tiền cái gì được?.

Nhất thời trong lòng của hắn đã dạo quanh một vòng suy nghĩ nhưng không ngoài miệng không nói gì, hỏi đại ca còn chuyện gì nữa không?.

"Hai nhà đông tây bán bánh ngọt điểm ở trong huyện nghe nói bọn đệ muốn đóng cửa lâu dài nên đến hỏi thăm, hỏi không biết có tính toán làm nữa không? Có nghĩ đến bán công thức không? Bánh mochi, bánh nướng chà bông bọn họ đều muốn, còn có bánh trung thu dẻo lạnh nữa......Còn hai tháng nữa là sẽ đến tết trung thu nên mọi người đều sẽ mua bánh trung thu về ăn".

Trình Gia Hưng xua tay, không thể bán được, cho dù bây giờ không dùng nó kiếm tiền nhưng vẫn phải luôn giữ tay nghề dưới đáy hòm, về sau Đông Cô lớn lên phải lấy chồng lập gia đình nữa, khi đó còn có thể chọn mấy thứ cho con bé làm của hồi môn mang theo. Nếu bán đi vậy coi như là của người khác, giống như kẹo chữ đậu đường vậy, năm đó bán đi rồi sau đó nhà mình chưa có làm qua nữa, thật may là lúc trước nhà mình bán lấy một số tiền lớn chứ nếu không quá thua thiệt rồi.

Nhìn thấy Trình Gia Hưng thất thần, Trình Gia Phú duỗi tay khua trước mặt hắn: "Lão tam, đệ nói sao?".

Cái khua tay này đã khiến cho Trình Gia Hưng hoàn hồn, sau đó tiếp tục cắt bí đỏ, nói hắn không thiếu tiền cũng như không có ý định bán, để cho bọn hắn đừng nghĩ đến điều đó nữa.

"Cảm giác kia đệ nói đại ca nên hiểu, cầm công thức đi đổi lấy nhiều tiền như vậy không phải là cách tốt, tiền giấy sợ bị ẩm, bạc thì chiếm chỗ cất, còn sợ bị trộm cướp. Tốt hơn hết là nên giữ bí mật công thức, cất giữ tay nghề thủ công này, nếu có lúc thật sự phải dùng tiền gấp thì đến lúc đó lấy ra bán cũng được".

Trình Gia Phú cười hì hì: "Đại tẩu đệ cũng nói như vậy, nếu thật thiếu tiền mới bán công thức, còn không thiếu thì chỉ có đồ ngốc mới bán......Ta chính là đến chuyển lời nói cho đệ biết, chuyện trong nhà bọn đệ chúng ta không thể làm chủ nên mới phải nói cho đệ".

Nói chuyện chính xong, Trình Gia Phú quay đầu nhìn một vòng, hỏi: "Đệ muội đâu rồi?".

"Đi tìm nhị tẩu nói chuyện rồi, nhà người khác đều đang bận, chỉ có hai người các nàng, một người mang thai, một người phải ngồi ở cữ".

"Không phải sinh đã lâu rồi sao? Bây giờ vẫn còn ở cữ hả?".

"Nương nói nhị tẩu một lúc sinh hai đứa bé nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, việc thì hãy để dưỡng phục hồi cho khoẻ rồi hãy làm".

Hoàng thị sợ con dâu xuống đất sớm sau này có bệnh tật gì trên người sẽ quay đầu trách lại nàng không chăm sóc tốt. Trình gia điều kiện tốt, mà nhị phòng cũng không đến nỗi kém nên bảo nàng nghỉ nhiều thêm mấy ngày. Mới sinh con xong sức khoẻ yếu không làm được nhiều việc, nếu thật sự bận rộn không làm hết việc thì mời người đến giúp đỡ còn thực tế hơn.

Dương thị đoán chừng cũng nghe người ta nói qua, sinh xong phải ngồi nghỉ yên ở trong tháng, rồi bà bà khuyên nhủ nên nàng đồng ý. Hiện tại mọi tâm tư đều đặt lên hai đứa con trai, không nói gì việc làm, cũng chỉ có luồn kim động chút may vá hoặc vào bếp canh lửa cho bà bà khi có việc bận, có đôi khi là cho gà ăn hay nhặt cái trứng.

So với công việc giặt quần áo dưới ánh nắng mặt trời to hay xuống sông xuống ruộng đất thì đây quả thật là công việc nhẹ nhàng, nàng có thể làm được.

Dương thị mỗi ngày đều ở nhà, Hà Kiều Hạnh rảnh đến nhàm chán thì sẽ đến bên kia tìm nàng, hai chị em dâu cùng nói chuyện.

Canh nấm tuyết vừa mới hầm xong còn nóng nên ăn không tiện, vì thế Hà Kiều Hạnh liền đội mũ rơm đủng đỉnh đi ra ngoài.....

Vừa rồi nghe Trình Gia Phú nói xong, bây giờ đến lượt Trình Gia Hưng hỏi: "Đại ca, có đoạn thời gian ca chưa trở về nên có biết chuyện nhà mẹ đẻ đại tẩu không?".

"Nhà mẹ đẻ đại tẩu đệ sao?..... Có chuyện gì vậy?".

"Lưu Yêu Muội cùng nhà chồng đang náo loạn rắc rồi đó, hiện tại đang được bàn tán xôn xao".

Trình Gia Hưng mấy câu liền đem chuyện tiểu muội Lưu gia mở quầy hàng ăn nhỏ bán ma lạt năng kết quả hại nhà chồng bị tổn thất lớn nói cho Trình Gia Phú biết. Trình Gia Phú còn chưa tiêu hoá xong thì Trình Gia Hưng thở dài nói tiếp: "Vợ của đại ca là người rất thực tế, Hạnh Nhi mang nàng đi kiếm tiền, nàng xem Hạnh Nhi như thần tái mà cúng bái, trước đó nhà mẹ đẻ thiếu chút nữa đã hại nàng nên mấy năm nay nàng không cùng người lui tới, trở về cũng không nói lời hay. Vì thế người trong thôn nói xấu nàng không ít đâu, hiện tại muội muội của nàng lại hố nhà chồng, bên ngoài đều nói Lão nương Lưu gia không biết dạy con, đẻ ra hai đứa con gái lá gan còn to hơn cả trời, đồng thời cũng yêu tiền như mạng".

Trình Gia Phú không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười khan một tiếng lấy đó tôn trọng của mình.

Trình Gia Hưng không nghĩ đến sự bối rối xấu hổ của hắn mà còn nói thêm: "Lời này thật đúng là không sai, tỷ muội hai người bọn họ thật sự rất giống nhau".

"..........Ta cảm thấy rằng đại tẩu của đệ tốt hơn nhiều".

Được được, làm chồng còn biết giúp đỡ vợ, Trình Gia Hưng gật đầu: "Đại tẩu giỏi hơn muội muội của nàng, nếu không nàng sao lại kiếm được tiền mà muội muội thì bị thua lỗ chứ!".

Bất cứ ai có thể tạo ra tiền tài làm giàu thì trên người hắn đều có chỗ hơn người, không thể xem thường được.

Trình Gia Hưng đối với đại tẩu Lưu Tảo Hoa của hắn không có nhiều hảo cảm, nghĩ lại hắn thật sự bội phục con người này, là một người thông suốt rất tuỳ tiện, từ bụng ta suy ra bụng người. Người này rất mạnh mẽ, làm việc chứ bao giờ nói chuyện nhân tình, từ đầu tới cuối đều nói về lợi ích. Đi ra ngoài dốc sức làm việc chính là vì kiếm tiền, nói tới chuyện tiền bạc thì rất vui vẻ hào hứng hơn người thân tới cửa nói nhân tình".

Nếu nói Lưu Tảo Hoa mạnh hơn muội muội nàng ở chỗ nào thì đó chính là ở đây.

Muội muội nàng miệng có ngọt cũng vô dụng, muốn người khác chia lợi ích, để người khác cùng mang theo ngươi đi kiếm tiền mà chỉ dựa vào vài câu nói dễ nghe thì không thể nào thành công được. Hầu hết những người làm ăn đều rất khôn khéo, làm sao có thể vì dăm ba câu của nàng mà bị lừa chứ?.

Trình Gia Phú suy nghĩ vớ vẩn một hồi , sau đó nói: "Tam đệ, đệ đừng lo lắng, từ sau vụ đậu phộng mấy năm trước, nàng cùng nhà mẹ đẻ đã phai nhạt đi rất nhiều. Người trong thôn nói nhà mẹ đẻ nàng không thể tức giận với nàng, ngay cả khi nói nàng.......Chỉ cần không chậm trệ việc kiếm tiền là được".

"Ồ, đại ca cho rằng đệ đang lo lắng về nàng sao?".

Trình Gia Phú:...........

Không phải sao?.

Không phải là bởi vì lo lắng mới nhắc nhở ta sao?

Trình Gia Hưng đem bí đỏ hắn cắt ra xếp gọn, sau đó cầm thớt gỗ và dao phay đi vào bếp, trước khi đi có nói: "Đệ nhớ tới rồi tuỳ tiện nói một chút thôi, đại tẩu là người như thế nào chẳng nhẽ mấy năm qua còn không biết sao? Trước đó lúc ăn tết nàng còn chạy về sân nhà Lưu gia mắng chửi không ít người, nếu bây giờ nghe nói tiểu muội đỏ mắt làm theo buôn bán ma lạt năng nhưng bị thu lỗ, chỉ sợ nàng sẽ vui mừng mà cười đến điên rồi kìa. Đại tẩu lại quá keo kiệt, nhỏ nhen, có thể vui mừng khi thấy người ta học theo món của mình làm buôn bán sao?

Trình Gia Phú không thể phản bác lại.

Tam đệ đúng là miệng độc, nhưng câu nào câu nấy đều rất có lý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com