ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 131

PhanHuong301

Edit: Xíu

Ngoại trừ lá thứ lần trước thì ở nhà không có nhận thêm được tin tức gì về Trình Gia Vượng nữa, điều này cũng không có gì là lạ, hai nơi xa cách nhau vài nghìn dặm đường, vì thế để mang được phong thư thì nói dễ hơn làm. Trước đó sau khi nhận được thư, Trình Gia Hưng đã nhờ người viết thư hồi âm cho huynh đệ, viết một bức thư chỉ mất mấy văn tiền mà thôi, về sau vì đưa đi kinh thành mà nghe ngóng không ít thông tin, lại dùng tiền uỷ thác nhờ người. Người ta còn nói rằng, nếu không phải hắn đặc biệt đi riêng một chuyến thì cũng chỉ có thể nhờ thương đội mà thôi, đi nhanh tin liền đến sớm hơn vài ngày, còn nhờ trung gian nếu gặp phải chuyện gì thì trì hoãn một hai tháng là bình thường.

Người đã nói như vậy, Trình Gia Hưng vẫn chuyển bức thư qua, chuyện này đã là hai tháng trước, đến hôm nay người trong nhà vẫn không xác định được là hắn đã nhận thư hay chưa.

Trên thực tế là nhận được rồi, bên trong thư lúc trước gửi về Lộc Châu, Trình Gia Vượng đã để lại địa chỉ của hắn. Mấy tháng sau có một thương đội đến kinh thành, quản sự phụ trách nói chuyện làm ăn đi theo, đi theo còn có người chạy việc bốc gỡ hàng hoá từ phía nam đưa đến, có hai ngày nghỉ nên hắn liền đưa thư của Trình Gia Hưng đến chỗ huynh đệ hắn ở kinh thành.

Đó là một tiểu viện có chút hẻo lánh, lúc người chạy việc tìm đến thì ra mở cửa cho hắn là một tiểu thúc già trên dưới năm mươi tuổi.

Người chạy việc hỏi hắn có phải là Trình Gia Vượng không.

"Ngươi tìm Trình Gia Vượng? Tìm hắn làm gì?"

"Có người nhờ ta đến chỗ này mang phong thư đến cho người tên là Trình Gia Vượng ".

"Vậy thư đâu?".

"Nếu ngươi là Trình Gia Vượng thì ta sẽ đưa nó cho ngươi".

Lão thúc không còn cách nào khác mới nói cho hắn biết chủ nhân của khu tiểu viện này tên là Trình Gia Vượng, là thợ mộc hai mươi tuổi làm việc cho triều đình. Hắn ban ngày sẽ không ở nhà, muốn gặp được hắn phải chờ đến chạng vạng tối. Lại nghe nói Trình Gia Vượng để cho lão thúc này ở nhà trông cửa với làm một số việc vặt, người chạy đưa thư không thể tốn nhiều thời gian ở đây nên đem thư xuống rồi còn để lại lời nhắn, nói bọn hắn là thương đội từ phía nam chở hàng lên kinh thành, sau đó lại đem đồ vật phía bắc chở về, bình thường sẽ ở kinh thành đợi gần một tuần, nếu như Trình Gia Vượng đọc thư xong muốn gửi một phong thư về thì ngay trong hai ngày này viết xong đưa đến cho hắn ở nơi đó, hắn cũng có thể giúp đỡ chuyển trở về.

Sau khi đưa thư cho người gác cổng rồi nói thông tin cho hắn biết, thì người chạy vặt liền ra ngõ nhỏ rời đi.

Tối hôm đó, Trình Gia Vượng vừa về thì nghe nói hắn có thư, không cần hỏi cũng biết chắc là thư từ trong nhà gửi đến. Lòng Trình Gia Vượng nóng bừng, cầm lấy lá thư của lão thúc rồi vội vàng chạy ra cửa tìm người biết chữ để đọc thư, đến cơm tối cũng chẳng thèm ăn.

Phong thư này là Trình Gia Hưng đọc rồi nhờ người viết thay, xưng hô tất nhiên là theo cách gọi của Trình Gia Hưng, mở đầu phong thư là một câu "Lão tứ" lại khiến cho Trình Gia Vượng bật khóc. Đi ra ngoài gần một năm, nhưng hắn chỉ có lẻ loi một mình ở kinh thành, cô đơn chiếc bóng rất rất nhớ nhà.

Sợ người chê cười nên Trình Gia Vượng cố gắng nén nước mắt lại để yên lặng nghe người ta đọc thư.

Phong thư này của tam ca không quá trau chuốt, nó xác thực là hơi dông dài nhưng đối với Trình Gia Vượng lại hết sức rất thân thiết. Ở trong thư tam ca nói không ít chuyện, tỉ như sau khi hắn đi rồi bắt đầu buôn bán món ma lạt năng, còn có nhị tẩu, ngay tại năm trước cũng đã khám ra hỉ mạch, bây giờ bụng đã to rồi, rồi nhắc đến lúc ăn tết mọi người đều có đủ nhưng lại thiếu hắn nên không khí tết không tốt bằng mọi năm, đêm 30 ngày đó cha nương còn nhắc hắn mãi, nói không biết Gia Vượng thế nào rồi? Một đường đi phía bắc có thuận lợi hay không? Đã sắp xếp ổn thoả ở kinh thành chưa? Một năm này không biết trải qua như thế nào?.......

Trình Gia Hưng rất xấu tính, hắn biết trong lòng tiểu đệ nhớ thương lo lắng nhất là vợ và đứa con trong bụng của hắn.

Biết ngươi nhớ thương nên m đầu tiên ta sẽ kích thích sự thèm muốn đó đã, đem những chuyện khẩn cấp quan trọng đặt vào cuối cùng.

Hắn đem chuyện của tất cả những người khác trong nhà nói dông dài một lần, sau đó mới chuyển đến người của cửa hàng thợ mộc, nói cho huynh đệ là Viên thị đã sinh con trai, sau khi sinh ra thì hắn có đánh xe chở nương đi qua nhìn, nương lúc đầu có ý tứ muốn chăm sóc Viên thị trong tháng ở cữ nhưng cuối cùng không phải làm vì Viên thị đã mua hai người, để cho lão nương tiết kiệm được không ít sức lực.

Lại nói tới tiểu tử kia, vì cha không ở bên cạnh nên Viên thợ mộc đã lấy nhũ danh cho hắn, gọi là Bào Tử( cái bào), chính là đồ mà thợ mộc hay sử dụng, gọi rất vang và lớn.

Bào Tử lúc mới sinh ra không có béo đâu, hiện tại đã thành một tiểu tử béo mập rồi, Viên thị sợ mất sữa nên mỗi ngày đều không ngừng bồi bổ, canh cá canh thịt những món này chưa từng đứt đoạn, nàng ăn tốt đến như vậy nên sữa chảy ra cho con bú tất nhiên là rất nhiều. Chỉ đáng tiếc một điều là nàng đã béo tăng thêm hai vòng, lần trước đưa nương qua nhìn cháu trai còn thấy nàng phát sầu vì thân hình béo mập của mình. Cùng chồng xa cách mấy ngàn dặm đường mà chính mình người không có gầy đi ngược lại là trở nên béo mập.......Nghĩ lại cũng thấy đau lòng.

Trình Gia Hưng không có nói dối điều gì, đây đều là tất cả những lời nói thật, công khai nói cho Trình Gia Vượng vợ ngươi trong lòng thật không an tâm, sợ tách ra hai năm hạnh phúc của mình liền để người khác cướp đi, để Trình Gia Vượng ở bên ngoài chú ý một chút, đừng phát triển ra mùa xuân thứ hai thứ ba xuân đấy.

Nhà Trình gia xưa nay đều rất đau lòng yêu thương vợ nên sẽ không có chuyện ở ngoài làm xằng bậy.

Ở cuối thư, Trình Gia Hưng nói hy vọng hắn tốt nhất là để người đưa thư kia mang một phong thư trở về, nói chuyện sau này nên sắp xếp an bài như thế nào luôn. Bởi vì hắn là chồng của Viên thị, là cha của Bào Tử! Hai mẹ con qua năm nay theo chân lên kinh thành hay là đợi đến đầu xuân năm sau mới rời đi, về chuyện này những người khác không tiện quyết định.

Trình Gia Hưng nói hắn cảm thấy nên vì đứa nhỏ mà suy nghĩ, tốt nhất là đợi đến sang năm, tiểu tử kia mặc dù được nuôi dưỡng rất tốt nhưng vẫn còn quá nhỏ, không thích hợp bôn ba đường dài.

Nếu muốn đợi đến sang năm thì Trình Gia Vượng phải viết riêng cho Viên thị một bức thư, nói chuyện khuyên bảo dễ nghe một chút cho nàng yên tâm.

................

Bức thư này rất hài hước, dí dỏm, người ngoài không quan tâm thì sẽ cho rằng ở nhà từ xa mà gửi tới bức thư này đúng là có chút quá thô và chân thực.

Có người trêu chọc Trình Gia Vượng, hỏi hắn người viết bức thư này là ai vậy?.

Nghe nói là tam ca hắn, mọi người liền bật cười.

"Tam ca ngươi thật là thú vị, trước nay chúng ta viết thư luôn nhặt những lời hay điều tốt để nói, còn chuyện xấu chuyện bực mình thì giữ bí mật, sao có thể làm cho người ở bên ngoài lo lắng về điều đó?".

Trình Gia Vượng gãi gãi đầu nói: "Tam ca của ta từ trước tới nay đều có gì nói nấy, như vậy cũng tốt, nghe xong trong lòng ta rất yên tâm, được thả lỏng rồi, thư nhà mà tốt khoe xấu che thì không bằng đừng có viết thì hơn, xa cách như vậy truyền tin đi thật đúng là không dễ dàng gì, sao cứ phải lừa gạt người chứ?".

Trình Gia Vượng cũng muốn nhờ người đọc thư thay hắn viết thêm một phong thư để hồi âm trở về.

Đáng tiếc là sắc trời đã muộn, người ta bảo hắn trở về suy nghĩ sẵn ở trong đầu, ngẫm lại rõ ràng rốt cuộc muốn viết những điều gì vào trong thư rồi ngày mai bớt chút thời gian lại tới. Trình Gia Vượng đồng ý, thu lại lá thư, để lại mấy văn tiền cảm tạ sau đó mới đi về tiểu viện nhỏ của mình.

Nhờ phúc của lá thư này mà nỗi lòng lo lắng của hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng được thả lỏng.

Thật tốt quá, Viên thị đã thuận lợi sinh ra một tiểu tử béo, mẹ con đều bình an, bây giờ hắn đã có người kế tục rồi.

Vui mừng rất nhiều nhưng hắn cũng có chút không yên lòng, sợ vợ ở nhà suy nghĩ lung tung rồi làm ra điều không nên. Là giống như lời đề nghị của tam ca, để vợ ở nhà qua một năm này, chờ mùa xuân thì bắt đầu đi hướng bắc lên kinh thành, đến lúc đó thời tiết đã bắt đầu ấm áp, đi đường cũng thuận tiện, thứ hai là Bào Tử đã được hơn một tuổi, có thể mang theo được. Muốn nàng sang năm khởi hành vậy phải nói với nàng vài câu để người ổn định yên lòng lại, như thế thì phải viết cho nàng một phong thư riêng.

Đáng tiếc là vợ chồng bọn hắn đều không biết chữ, viết thư là nhờ người viết thay, đọc thư cũng là nhờ người đọc giúp.

Thật không dễ để viết ra những lời nói quá thân mật, đêm đó Trình Gia Vượng nằm ở trên giường vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ nên nói sao cho Viên thị yên tâm. Trước kia chỉ nghe tam ca nói qua, nói nư nhân mang thai rất khó hầu hạ, cảm xúc của nàng chập chùng thay đổi rất lớn, không đơn thuần chỉ là nghĩ cái gì thì muốn cái đó, thường xuyên chỉ bởi vì ngươi nói một câu không thích mà giận dỗi bực tức cả nửa ngày. Ngươi hỏi nàng nàng chưa chắc sẽ nói, thật vất vả mới nói, lúc đó ngươi mới biết được chọc giận nàng không cao hứng kỳ thật chính là chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu.

Thời điểm mang thai là như thế đó, mấy tháng cho con bú cũng không tốt hơn là bao, tam ca nói có con nhỏ thì vợ sẽ thay đổi, làm chồng phải dần dần thích ứng rồi quen dần đi, còn phải cẩn thận che chở. Người ta đã gả cho ngươi, vì ngươi mà lo liệu chăm lo cuộc sống sinh hoạt, rồi sinh con dưỡng cái là chuyện không phải dễ dàng gì, nhưng những tháng qua Trình Gia Vượng lại không thể ở bên cạnh, Viên thị nghĩ đông nghĩ tây cũng không phải là làm ra vẻ mà do nàng không thể kiểm soát cảm xúc của mình được.

Cái này thì trách ai được đây?.

Thật quá hà khắc nếu để nói Viên thị.

Mà cũng không thể trách Trình Gia Vượng được, trên đời này có chuyện gì là thuần tuý tốt đẹp cả đâu? Hoạ phúc luôn luôn gắn bó với nhau.

Chiếc quạt quay tay đã tạo cho hắn kiếm được nhiều tiền, có danh tiếng và đồng thời được phía trên chú ý tới mình.

Hắn có cơ hội được học tập ở Công Bộ, có thể đi theo học hỏi những sư phó có tay nghề bản lĩnh tinh xảo, đa dạng, vì thế không thể không cùng vợ chia xa nhau một khoảng thời gian.

Cái gì cũng có giá của nó, Trình Gia Vượng cảm thấy nên nhìn vào điểm lâu dài mà có thể vượt qua được khó khăn ngắn hạn tạm thời trước mắt. Vợ chồng hai người bọn họ đã tách ra hơn nửa năm rồi, cố gắng nhịn một chút, vào thời điểm này sang năm là có thể gặp lại nhau rồi.

Về phần tam ca viết trên thư có nói rằng vợ hắn vì muốn cung cấp nhiều sữa cho con trai mà bồi bổ quá mức.

Cái này không sao cả, con đường đi phía bắc quả thật rất vất vả, bôn ba một chặng đường này con người đảm bảo sẽ gầy.

Cho dù không có gầy cũng không sao, nói thật, lúc trước khi làm mai Trình Gia Vượng đã cảm thấy Viên thị không đẹp rồi, hắn thành thân với Viên thị không phải bởi vì diện mạo. Nói như vậy cũng không có nghĩa là Trình Gia Vượng không có mắt thẩm mỹ, hắn chỉ là không khoa trương giống tam ca như vậy.

Hiếm có ai đẹp được như tam tẩu, lúc trước tam ca đến nhà Hà gia bên kia để cầu thân thì tam tẩu chưa có bộc lộ tài năng giỏi như sau này, nàng lúc ấy chỉ là một cô nương lỡ thì có thanh danh kém. Cứ như vậy mà tam ca vẫn không chút do dự liền nhào tới, có thể thấy được hắn nhan khống tới trình độ nào.

Trình Gia Hưng còn hay mơ mộng, trước kia hắn rất thích ôm đầu ngậm ngọn cỏ ngồi ở chỗ nào đó đoán mò suy nghĩ lung tung.

So với hắn, Trình Gia Vượng thuộc trường phái hiện thực hơn, hắn sống lý trí và không mơ mộng.

Tam ca cưới tam tẩu đó là thích, hắn cưới Viên thị là cảm thấy thích hợp.

.............

Ngày hôm sau, Trình Gia Vượng nhờ người viết hộ hai phong thư rồi đánh dấu ký hiệu lên đó, hắn đưa phong thư cho chân chạy việc của thương đội, nhờ hắn giao cả hai bức thư cho tam ca, sau đó lại để cho tam ca hắn mang phong thư có ký hiệu vòng tròn đưa đến cửa hàng thợ mộc cho vợ hắn.

Sau khi đưa thư và trả tiền công, chuyện này coi như đã làm ổn thoả, thương đội hứa với hắn là sẽ giao hai phong thư này đến tận nơi, Trình Gia Vượng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Lúc này, Trình Gia Hưng cũng đang nói chuyện với Hà Kiều Hạnh, nói rằng trước đó gửi thư đi giờ chắc có lẽ đã đến nơi rồi? Lão tứ nên biết hắn con trai và một cô vợ béo mập.

Hà Kiều Hạnh vừa rồi mới uống nửa bát canh, nghe thấy lời này nàng liền dừng lại, quay đầu nhìn Trình Gia Hưng: "Trong thư chàng viết những gì vậy?".

"Thì không phải là mấy chuyện lặt vặt con gà con vịt của nhà này nhà kia......"

"Ai hỏi chàng điểu này? Ý ta là chàng thật sự viết trong thư nói với Gia Vượng là vợ của hắn rất béo sao?".

Trình Gia Hưng gật đầu, không cho đó là không nên, "Hai ta ban đầu là nhìn nhau vừa mắt, nhìn dáng dấp thích hợp mới dần dần bồi dưỡng tình cảm. Lão tứ không giống vậy, hắn học việc ở nhà Viên thợ mộc rất dài, cùng quen biết Viên thị có thể ngắn sao? Nhiều năm như vậy mà hai người bọn hắn qua lại vẫn như thế, điều này nói rõ cái gì nàng không hiểu sao? Cuối cùng là sư phó mở miệng nói muốn đem con gái gả cho hắn, trong lòng hắn không có những người khác vì thế cũng không có lựa chọn tốt hơn nên sau khi suy nghĩ liền đồng ý. Vốn dĩ đã không phải là xem mặt đẹp hay gì đó thì béo hay gầy có vấn đề gì đâu?".

"Ta đã sớm muốn nói, đệ muội rất không dễ dàng."

Điều này chứng tỏ là Viên thị nhìn trúng hắn, mới bảo cha đi mở lời thúc đẩy chuyện vui, lúc đầu nếu là bình bình đạm đạm sinh hoạt còn không sao, bây giờ Trình Gia Vượng đang phát triển lên, bản lĩnh còn hơn cả cha vợ nên Viên thị sẽ suy nghĩ nhiều.

Trình Gia Hưng nghe hiểu ý tứ của Hà Kiều Hạnh, nói cũng không có gì không dễ dàng cả, Gia Vượng thật ra rất quan tâm người. Mặc dù lúc trước không phải là bởi vì thích mới thành thân, nhưng sau khi thành thân hắn vẫn làm tròn đầy đủ trách nhiệm của người chồng, không hề làm gì có lỗi với người ta cả .

"Vợ, nàng không cần phải đi lo lắng thay cho nàng ta, nhà chúng ta có vài người đang chờ nàng lo lắng giùm đây này".

Nói đến đây, Trình Gia Hưng vẫn còn khá rối rắm.

Từ khi sinh Đông Cô, vợ đã dồn rất nhiều quan tâm chú ý của mình lên người con, nay lại mang thai thêm một đứa nữa.

Trước đó lão nương có khuyên bọn hắn nên sinh thêm con, thừa dịp đang còn trẻ tuổi thì sớm kiếm một đứa con trai, cho dù có thích con gái nhưng trong nhà luôn cần con trai để thờ khói hương hoả, sớm muộn gì cũng sinh không bằng sinh sớm tốt hơn.

Trình Gia Hưng nghe xong cảm thấy cũng có lý, chờ đến khi vợ thật sự mang thai thì hắn lại lo lắng địa vị của bản thân ở trong nhà. Hiện tại đã xếp sau Đông Cô rồi, chờ sinh được con trai nữa chẳng lẽ hắn vẫn là hạng chót sao? Khi đó vợ đang chăm con nhỏ thì làm sao còn rảnh mà quan tâm hắn chứ?

Không riêng gì hai đứa nhỏ đâu, còn có đại tẩu rất thích đến tìm vợ nữa.

Trình Gia Hưng nhìn thấy Lưu Tảo Hoa liền trở nên rất tức giận, không chịu nổi vợ cùng nàng ta hợp tính nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info