ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 130

PhanHuong301

Edit: Xíu

Trình Gia Hưng đưa Hà Kiều Hạnh đi đến hiệu thuốc, ngồi nhờ đại phu bắt mạch, sau khi xác định là hỉ mạch, trong lòng hắn mới cảm thấy an tâm.

Lần trước khám ra hỉ mạch hắn vừa vui mừng lại vừa bối rối, khi đó mới thành thân được mấy tháng, hắn chuẩn bị được lên chức cha mà kinh nghiệm lại không có, vợ có bất kỳ phản ứng nào hắn đều phải chạy lên trấn một chuyến, trước đó muốn ăn cái gì cũng phải hỏi qua đại phu xem người mang thai có thể ăn cái này cái kia hay không, cái gì không được ăn........

Có kinh nghiệm lần trước nên lần này thoải mái nhẹ nhàng hơn đi rất nhiều, dù sao mấy cái kiêng kỵ thì không cần phải nói vì Hà Kiều Hạnh đã biết, còn mỗi giai đoạn nên ăn cái gì Trình Gia Hưng đều nhớ rõ, sau khi khám ra hỉ mạch hắn liền chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Để ổn định công việc buôn bán, Trình Ký mua tích trữ rất nhiều nguyên liệu trong cửa hàng, bây giờ bọn họ làm thêm hai tuần nữa nên phải đem đồ tồn trong kho sử dụng cho hết. Trình Gia Hưng lại đi mua sắm một phen, lần này mua chính là các đồ dùng cho vợ mang thai, một chút đồ ăn vặt cho con gái nhỏ, rồi lại lấy thêm hai bình mật ong.......Đồ cần thiết và đồ bổ sung đều mua hết, còn không quên đồ cho cha nương và cha nương vợ bên kia nữa, cứ như thế một trận mua sắm không chỉ có đặt đầy trong xe mà trên nóc xe còn buộc thêm hai bao phục lớn nữa.

Cuối tháng 6, gần như là thời điểm nóng nhất trong năm, Trình Gia Hưng chở vợ con cùng về thôn.

Trình Ký hoàn toàn đóng cửa, lần này không giống như lúc ăn tết trước đó , khách quen đều nghe nói bà chủ mang thai nên mấy tháng sau không dám làm việc vất vả, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mở cửa hàng.

Đều đã quen với sự tồn tại của một cửa hàng như vậy, nhưng nó đột nhiên đóng cửa khiến cho nhiều người đều không thích ứng được.

Một hai ngày thì không sao, nhưng nhiều ngày như thế thì cảm giác trong miệng không còn khẩu vị gì nữa, muốn ăn chút gì, cầm tiền đi ra ngoài nhưng lại không biết mua cái gì để ăn, đi bộ từ đầu phố đến cuối phố mới sửng sốt phát hiện mình không có tiêu một đồng tiền nào. Muốn ăn thịt heo xé cay, thịt xâu xiên nguội hay bánh mochi, bánh nướng chà bông đều không có, đi ra ngoài cũng chỉ có thể mua được chút bánh ngọt đậu xanh, bánh hạt đậu......

Những cái này nhìn xem là đủ rồi, căn bản không có hứng thú để mua.

Bao nhiêu người vì một miếng ăn kia mà nóng ruột nóng gan, ba năm ngày không nếm được thì trong người không có tinh thần, bảy tám ngày không có nếm đến cả người đều ỉu xìu uể oải. Lúc này bọn hắn mới biết được cái gì gọi là lúc có không biết quý trọng, mất đi hối tiếc không kịp. . . Nếu cho những người này một cơ hội nữa, thì họ nhất định phải nói chuyện thật tốt cùng ông bà chủ Trình Ký rồi.

Có phải là bà chủ mang thai nên không thể làm việc vất vả phải không?.

Vậy thì mỗi ngày làm ít đi một chút, quy định số lượng bán có hạn không phải là được sao?.

Số lượng giới hạn còn có hi vọng.

Bây giờ bầu trời như sụp đổ khi cửa hàng đóng cửa.

Lại có người nhớ tới cửa hàng đối diện với Trình Ký, chính là nhà mùa đông bán ma lạt năng, mùa hè bán bánh đúc, nhà kia hình như là đại ca ruột của Trình Gia Hưng thì phải. Có tầng quan hệ này nên một số người vội chạy đến hỏi, muốn biết rốt cuộc Trình Gia Hưng đã sắp xếp như thế nào, dự định ở lại thôn nhà trong bao lâu? Lúc nào thì đi ra cứu vớt thị giác của mọi người.

"Năm nay thật sự là không ra được, đệ muội thật sự đang mang thai, còn cái này thì ta không nói được ".

"Là vừa mới mang thai phải không??? Ngừng công việc buôn bán từ bây giờ đến lúc sinh em bé ra sao??? Có phải khoa trương như vậy không????".

Lưu Tảo Hoa gật đầu một cách đương nhiên.

Cái này mà gọi là khoa trương cái gì?.

Trước đây mang thai Đông Cô không phải cũng như vậy sao?.

Tam đệ muội so với người bình thường còn quý giá hơn, nàng lúc mang thai không những không làm việc, còn muốn có người làm chăm sóc. Như thế đứa bé sinh ra quả thực rất tốt, Đông Cô hiện tại chưa được ba tuổi nhưng nhìn lại mập khoẻ hơn những đứa ba tuổi ở trong thôn, cô bé ăn được ngủ được có thể chạy có thể nhảy, cơ thể nhỏ rắn chắc cực kì, người cũng thông minh.

Đối lập với những đứa trẻ nhà khác, cô bé béo hơn một chút, cánh tay đôi chân từng cục thịt nhìn như củ sen, trẻ nhỏ mà, nhìn như vậy mới đáng yêu thực sự làm người ta yêu thích không thôi. Giống như Lưu Tảo Hoa, nàng là người thiên vị thích con trai, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đông Cô đều nhịn không được, chỉ cần cháu gái ngẩng đầu lên nhìn nàng là cô bé muốn cái gì nàng đều cho hết, không một chút do dự.

So với Đông Cô vừa mới mang thai đã được tỉ mỉ chăm sóc thì Thất Cân nhà nàng có kém hơn một chút, nhưng so với những đứa trẻ nhà khác thì không thua kém cái gì, chính là ở mức độ bình thường, không thể theo kịp được Đông Cô mà thôi.

Trong lòng Lưu Tảo Hoa xoay chuyển mấy vòng, nói với người tới hỏi thăm là lão tam và đệ muội rất coi trọng yêu quý con mình.

"Ai mà không ham tiền chứ? Nhưng trên đời này luôn có việc còn quan trọng hơn cả kiếm tiền, lão tam nhà chúng ta đã 24 tuổi rồi, mà mới chỉ có một cô con gái, đệ muội lúc này lại mang thai nữa, không chừng cái thai này là đứa nối dõi thờ khói hương hoả đấy, sao có thể không coi trọng quan tâm cho được?".

*Mọi người nhớ số tuổi của Trình Gia Hưng nhé 24, đây là câu hỏi pass.

Nhóm khách quen: "Không thể nghĩ ra được biện pháp điều hoà cân bằng sao? Hắn nuôi miệng của chúng ta, bây giờ lại đóng cửa, thật sự là quá đáng mà!".

Lưu Tảo Hoa bảo bọn họ chịu đựng một chút, rồi thuận tay chọc một chiếc bánh đúc đậu đỏ khác, tới ăn một cái! , "Cũng không nhất thiết phải ăn bánh nướng chà bông với bánh mochi mới đã cái miệng, trong huyện vẫn có rất nhiều đồ ăn ngon, không tin ngươi nếm thử bánh đúc nhà ta xem. Đây cũng là món do đệ muội ta nghĩ làm ra đấy, nhưng do ta bán mà thôi!".

Cửa hàng đối diện đã đóng, lại náo không thể mở được cửa nên mọi người cũng chỉ tìm một chỗ để than thở oán giận vài câu trong lòng.

Lúc này lại trông thấy Lưu Tảo Hoa cầm mấy thanh trúc nhỏ chọc vào bánh đúc, trong ngày thời tiết nóng bức như thế này quả thật nhìn thấy rất thèm ăn.

"Món này ngươi bán bao nhiêu tiền?".

"Ngươi có thể tuỳ chọn khẩu vị, tất cả đều bán một văn tiền".

"Ngươi xem rồi lấy cho ta hai cái đi".

.............

Bánh đúc ăn rất ngon, hương vị tươi mát, nhưng khẩu vị không được thích đã nghiền cho lắm. Loại bánh ngọt này Hà Kiều Hạnh cũng có làm, tỉ như bánh mochi, nhưng nàng so với Lưu Tảo Hoa mạnh hơn một chút, lúc nàng mở cửa hàng buôn bán luôn có mấy món thay đổi luân phiên, ngọt có cay có mặn có nên thực khách sẽ luôn thay đổi khẩu vị không dễ bị chán ngấy.

Lưu Tảo Hoa lại không đạt được như vậy, nhưng cũng không quan trọng, nàng mỗi ngày làm được bao nhiêu bát bánh đúc thì có thể bán hết sạch, món này giá rẻ nên lũ trẻ con rất thích, luôn ầm ĩ đòi cha nương đến mua, vì thế mỗi ngày nàng đều có tiền lời cố định, sau khi đóng cửa số tiền này phải đếm rất lâu mới xong.

Trước đó mỗi ngày đóng cửa hàng sẽ chia tiền đồng rồi đưa qua cho Hà Kiều Hạnh, bây giờ Hà Kiều Hạnh cùng Trình Gia Hưng về thôn nên không tiện hàng ngày đưa đến, vì thế Lưu Tảo Hoa để cho Thiết Ngưu nhớ con số rồi chuẩn bị đổi thành bạc vụn, một tháng sẽ đưa cho nàng một lần.

Lưu Tảo Hoa đi vào trong huyện đã hơn một năm, buôn bán này nàng rất quen thuộc, bánh đúc cho dù có nhắm mắt nàng vẫn có thể hấp được, ngược lại là ma lạt năng, muốn nàng một mình nấu nước súp thì quả thật là không được , nhưng Hà Kiều Hạnh đã nói qua nói qua mấy tháng nữa trời lạnh là lúc thích hợp để bán ma lạt năng, Lưu Tảo Hoa hãy trở về thôn một chuyến rồi nàng sẽ dạy lại.

Có lời nói này, Lưu Tảo Hoa liền tự tin hơn, cũng không lo lắng đệ muội về thôn rồi sẽ bỏ rơi nàng.

Trước khi đi Trình Gia Hưng có nhắc nhở qua, để bọn hắn chú ý nhiều một chút, đừng có đi trêu chọc bọn du côn lưu manh kia, đừng chịu thua nếu không may chọc giận bọn hắn. Gặp phải loại người này, thà rằng làm một lần đem hắn doạ cho sợ hãi không ngóc đầu lên được chứ đừng để hắn hù lừa lại mình, nếu chịu thua bị hắn nắm thóp thì chỉ có thể liên tục đưa tiền ra ngoài, sau này sẽ cảm thấy rất đau lòng đấy.

Nói đến chỗ này, trong lòng Trình Gia Phú còn có chút trống rỗng lo lắng chứ Lưu Tảo Hoa thì vỗ mặt bàn, hai mắt trừng to như mắt con bò mà nhìn chằm chằm.

"Ta sợ hắn à? Bảo bọn hắn tới đi!",

Lưu Tảo Hoa à, vốn đã nổi danh ở Đại Dung Thụ thôn, là con sói mắt trắng trong miệng người dân, là đệ nhất mang thù cha nương có thể không nhận nhau đó, nàng dám xông xáo ra đây thì chẳng có sợ cái gì cả.

Những khách hàng quen thuộc của Trình Ký đến nghe ngóng thông tin, ngược lại nàng có thể thuận tiện chào hàng bán bánh đúc của nhà mình.

Nghe người ta nói không thích đồ ngọt cho lắm, nàng lại quay sang chào hàng bán món đậu phộng của Đông Tử, nói món này cũng là tay nghề chân truyền của đệ muội dạy hắn, đậu phộng này làm ra rất nhiều hương vị khác nhau, là đồ nhắm rượu tuyệt đỉnh.

Đậu phộng Đông Tử bán chủ yếu ở trên trấn, hắn không có xe ngựa nên không thể dễ dàng đi vào huyện. Nghe Lưu Tảo Hoa nói như thế, khách hàng khá mờ mịt, Lưu Tảo Hoa cười một tiếng, nói tiểu tử đứng quầy năm ngoái của Trình Ký, hiện tại ra làm buôn bán một mình, buôn bán rất rực rỡ.

"Hắn bán ở đâu? Sao ta chưa thấy qua!".

"Ở trên trấn đó, có cơ hội ta sẽ truyền lời cho hắn, để hắn đến tạo phúc cái miệng cho bách tích trong huyện. Vừa vặn Trình Ký đóng cửa, hắn có thể mượn mặt tiền cửa hàng tiến vào trong huyện bán các loại đậu phộng".

Lưu Tảo Hoa là nhất thời nghĩ ra nên thuận miệng nói, quay đầu nghĩ lại thật đúng là có thể làm được, nàng nghe Trình Gia Phú nói Đông Tử nhà Hà gia bán rất nhiều loại đậu phộng, không chỉ đậu phộng da cá mà có nhiều mùi vị khác lạ nữa, ngoài ra còn có loại đậu phộng ăn rất ngọt miệng.......

Nếu những thứ khác đặt bán trong Trình Ký thì thật sự sẽ huỷ hoại mất danh tiếng, nhưng tất cả các loại này đều do Hà Kiều Hạnh làm dạy lại, ăn rất ngon nên hoàn toàn có thể bày trong cửa hàng bán được.

Vừa lúc Hà gia bên kia đã bán trên trấn một đoạn thời gian, sự tươi mới ở trấn có lẽ đã đi qua, cho dù hiện tại buôn bán vẫn tốt nhưng sẽ không còn điên cuồng như lúc đầu nữa. Là thời điểm thích hợp để tiến vào trong huyện kiếm tiền.

Lưu Tảo Hoa nói chuyện với Trình Gia Phú, để hắn mấy ngày nữa trở về một chuyến, để truyền đạt thông tin rằng tất cả mọi người trong huyền đều rất nhớ lão tam và đệ muội, sau đó để lão tam đi Hà gia bên kia chuyển lời, nói trong huyện cũng muốn nếm thử đậu phộng của hắn, bảo hắn đừng ngồi xổm như chết rồi ở trấn nữa mà hãy vào trong huyện kiếm đồng tiền lớn đi.

Lúc này Hà Kiều Hạnh tạm rời xa vòng tròn ăn uống, tiểu đệ của nàng là Đông Tử lại bắt đầu lên sàn xông vào, nắm bắt những thực khách không vừa ý đồ trên thị trường nên mạnh miệng giới thiệu mấy loại đậu phộng của hắn.

Đã nói đến ăn uống thì cũng phải nói đến chiếc quạt quay tay ra đời từ đầu năm của huynh đệ nhà Trình gia. Thứ đồ vật này đã rời xa ánh đèn sân khấu ở địa phương, hiện tại có rất nhiều người bán nhưng không được hót được chào đón nồng nhiệt như năm ngoái nữa, mọi người nhấc lên cũng chỉ cảm thán vài câu.

Ở bản địa là như thế nhưng ở nơi khác lại không giống thế.

Thứ đồ này lúc đưa đến kinh thành thì trời đã vào lạnh, lúc ấy không thể phát huy được tác dụng của nó, qua thời gian nửa năm, trời nóng lên, đại khái là vào thời điểm tháng năm, Hoàng đế cảm thấy không tốt lắm, khi đó mà lấy chậu băng ra thì có chút hơi sớm vì thế hắn liền nhớ tới còn có chiếc quạt nên để thái giám đi khiêng một cái đến dùng thử, khỏi phải nói, cánh lá quạt này quay chuyển lên thật mát mẻ.

Hoàng đế đã dùng nên tất nhiên người bên dưới đều học theo, món đồ này trước tiên được lưu hành phổ biến ở trong cung, nương nương quý phi, cung nữ ma ma đều dùng. Về sau liền không giới hạn ở trong cung nữa, đám đại thần cũng sử dụng, thương hộ cũng sử dụng....... . .

Trời không quá nóng thì dùng quạt, chờ đến lúc nóng bức thì sẽ lấy băng ra dùng kết hợp với quạt, điều này đã giúp đỡ tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc.

Các cung đều được nhận băng nhưng số lượng có hạn, thân phận hơi thấp sẽ không được dùng, nếu không có thì phải làm sao? Hoặc là chịu đựng, hoặc là lấy tiền ra để giải quyết, lấy tiền ra ngoài đi mua. Trong kinh thành có cửa hàng bán băng vì thế có thương nhân sẽ chuyên làm về mảng này, băng này à, một xe không hề rẻ đâu.

Trước kia dùng băng đã quen, bây giờ chỉ cần trời không quá nóng thì sẽ lấy quạt ra sử dụng chống đỡ, vì thế áp lực dùng băng đã giảm đi rất nhiều.

Nhớ ngày đó cái quạt vừa đến kinh thành, đã có người cảm thấy thứ đồ chơi này là vô vị, nhưng chưa đầy một năm nó đã vang danh phổ biến ở kinh thành, vì thế các quý nhân đôi khi cũng sẽ nhắc hỏi tới huynh đệ nhà Trình gia. Sau lập hạ thường xuyên có người hỏi Trình Gia Vượng, có một số người rất tò mò về hắn, ở công bộ đại ngộ lại được tăng lên liên tục. Chỉ là thợ thủ công nhưng lại được rất nhiều khen thưởng rồi lĩnh thưởng, còn được sắp xếp để học cùng với sư phó có bản lĩnh.

Một chàng trai trẻ đầy triển vọng, và tất nhiên chung quanh hắn có rất nhiều hoa bướm vây quanh.

Thời buổi này nam nữ đều rất chú ý tới phòng lớn, vì thế không có cô nương nào mặt dày chạy tới trước mặt hắn, nhưng khoảng thời gian này lại có rất nhiều người muốn làm cha vợ của hắn, gần như là tất cả các thợ giỏi trong công bộ vậy.

Nếu còn độc thân thì Trình Gia Vượng sẽ cân nhắc đến, nhưng hắn là người đã có vợ rồi.

Hắn đành phải tiếc nuối cự tuyệt, biểu thị đã thành thân, thực sự là không có phúc khí này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info