ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 127

PhanHuong301

Edit: Xíu

Đông Tử ở trong huyện lăn lộn một năm với tỷ tỷ và tỷ phu, thật đúng là mưa dầm thấm đất học được rất nhiều thứ, việc đứng ở quầy kiếm khách đẩy mạnh tiêu thụ cũng có một tay, hơn nữa đậu phộng căn bản là đồ nhắm rượu rất tiện nghi, là món có khách hàng cố định, chỉ cần làm không quá mức nhiều thì muốn bán hết sạch thật không khó chút nào.

Thời điểm qua tết rồi mà trời vẫn chưa ấm lên, việc dưới đồng ruộng luôn luôn có nhưng không nhiều lắm. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người vội vàng đi chọn mua heo con nên các phiên chợ trấn rất sôi động. Đông Tử mang món đậu phộng của hắn đi khắp các chợ, hôm nay ở trấn này, ngày mai ở trấn kia, buôn bán nhỏ cứ thế làm ăn rất rực rỡ.

Hắn kiếm được tiền, ngay tại trên trấn đổi bạc vụn, mỗi ngày đều nếm vào trong rương nửa thỏi hoặc một thỏi bạc, sau một thời gian đổ ra kiểm tra vậy mà kiếm được không ít.

Đông Tử lấy tiền mua rượu cho ông nội, rồi lại may quần áo mới mùa xuân cho cha nương, hắn nghĩ đến có thể kiếm được số tiền này toàn bộ nhờ tỷ tỷ, là tỷ tỷ nguyện ý giúp đỡ mới có hắn hôm nay. Nghĩ như vậy hắn không thể ngồi yên, bèn thương lượng với cha xuống sông bắt mấy con cá lớn bỏ vào trong thùng gỗ, nghĩ đến năm trước nhà mình có làm thịt khô, tỷ tỷ và tỷ phu chắc là mua thịt tươi ăn, bọn họ không có làm. Vì thế Đông Tử liền bắc chiếc ghế dài đứng trên đó lấy mấy dây thịt khô treo trên xà nhà, còn cắt thêm một ít rau củ tươi mới, rồi nhờ mấy đường huynh đệ giúp hắn khiêng lên trấn, lại từ trên trấn thuê xe đi vào Trường Vinh huyện, trực tiếp đến cửa hàng Trình Ký.

Vốn dĩ còn cho rằng có thể nhìn thấy một hàng dài người đứng xếp hàng, nhưng đi qua thì thấy cửa hàng không mở.

Trên cửa có treo một tấm bảng, Đông Tử lại không biết chữ cho nên không hiểu . Hắn đoán chắc tỷ phu nhờ người biết, khẳng định là giải thích vì sao hôm nay không có mở cửa buôn bán.

Xem không hiểu cũng không sao, hắn bảo xa phu đợi một lát, rồi trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng của Lưu Tảo Hoa bán ma lạt năng đối diện bên kia.

Không cần phải hỏi, vừa đi qua đã nhìn thấy Hà Kiều Hạnh ngồi ở đó rồi.

Nàng đang bán ma lạt năng bên này, ôm Đông Cô nói chuyện với Lưu Tảo Hoa. Hà Kiều Hạnh giống như hệt như lúc ăn tết, Đông Cô vẫn là Đông Cô trong trí nhớ của hắn, con nhóc ngồi trên đùi nương đang gặm ăn.

Người đầu tiên thấy hắn là Đông Cô, cô bé ngồi trên đùi nương, vừa vặn hướng mặt ra ngoài, trong lúc ăn xong mút ngón tay thì lơ đãng nhìn ra xem xét, liền thấy một bóng người quen mắt.

Cô bé ồ một tiếng, thu hút sự chú ý của Hà Kiều Hạnh và Lưu Tảo Hoa.

"Lại làm sao nữa vậy?".

"Tiểu cữu đến rồi!".

Hà Kiều Hạnh quay đầu về hướng ngón tay mập của con gái chỉ, quả thật nhìn thấy Đông Tử ở bên ngoài, nàng ôm con gái mập đứng dậy đi ra cửa hỏi: "Không phải đi buôn bán à? Sao lại chạy vào trong huyện? Đó là gì vậy? Sao đệ còn kéo cả một chiếc xe đồ nữa?".

Đông Tử ngứa tay tiếp nhận ôm cô cháu gái mập vào trong lòng, thơm hôn mấy cái lên má rồi mới nói: "Đệ nghỉ một ngày, chở cho tỷ một ít đồ ăn, thuận tiện nói một chút chuyện buôn bán kia với tỷ luôn".

"Vậy được rồi, về cửa hàng nói chuyện đi". Hà Kiều Hạnh nói một tiếng với Lưu Tảo Hoa rồi trở về nhà mình, Đông Tử ôm Đông Cô mập đi theo nàng, lại hỏi tỷ phu đâu? Tiểu Ngư đi đâu rồi? Hôm nay tại sao không buôn bán?.

Hà Kiều Hạnh mở cửa, cùng Đông Tử dỡ đồ trên xe ngựa xuống chuyển vào cửa hàng, nhìn thấy hắn lấy tiền trả cho phu xe đi rồi mới nói: "Bà bà ta muốn đi thăm tứ đệ muội ở bên kia nên tỷ phu đệ đánh xe chở nàng đi. Còn về Tiểu Ngư, ngày hôm nay không mở cửa buôn bán nên ta để hắn đi chơi rồi, hắn so với đệ còn nhỏ hơn hai tuổi, mỗi ngày thấy ta không chê ta phiền à?".

"Tiểu Ngư tiếp nhận công việc của đệ trước đó à? Hắn làm được không?".

"Mới đầu có chút luống cuống tay chân, bây giờ đã thích ứng rồi, ta nhìn thấy cũng được. Cửa hàng chúng ta bên trong vẫn như cũ, đệ đã thấy rồi nên không có gì để nói cả, đậu phộng đệ bán rất được nhỉ? Có thể vui vẻ chở cho ta nhiều đồ như vậy là kiếm được tiền rồi?".

Đông Tử gãi đầu cười khúc khích.

Nhìn thấy hắn dạng này là biết kiếm được tiền không bị ế ẩm thua lỗ, Hà Kiều Hạnh mừng thay cho hắn, nhà mẹ đẻ có huynh đệ có năng lực thì chuyện trong nhà hắn có thể đảm đương nhiều hơn, chính mình cũng bớt lo hơn. Đông Tử còn nói đậu phộng là buôn bán lâu dài, lúc nào cũng có người ăn, vì thế hắn nghĩ đến nên chia tiền lời cho tỷ tỷ giống như nhà Trình đại ca.

"Ta đã nói là không cần rồi ".

Đông Tử lại nói: "Vậy thì tỷ phu sẽ nghĩ thế nào? Người nhà Trình gia e rằng không nghĩ ra được, cùng là cầm công thức của tỷ tỷ làm buôn bán, Trình Gia Phú cấp tiền lời chia đều năm năm hai bên, của đệ tỷ lại không lấy, sợ không thích hợp lắm".

"Đồ của ta ta nói thế nào chính là như vậy, chuyện này tỷ phu đệ cũng đồng ý, hắn nói ta thích giúp ai thì giúp, loại chuyện này dựa vào ý muốn của ta, làm sao có thể bị người bức hiếp được?". Hà Kiều Hạnh rót cho Đông Tử bát nước rồi nói tiếp, "Lúc ta chưa lấy chồng thật ra nên sử dụng tay nghề này rồi, nếu sớm sử dụng nó thì trong nhà cũng không phải như bây giờ.......".

Đông Tử đang uống nước ừng ực, nghe đến đây vội thả bát xuống.

"Không thể nói như thế được! Nếu không phải tỷ phu đi ra ngoài làm con đường buôn bán đồ ăn này, thì chúng ta chưa chắc đã đi đến ở đây, cha nương bao gồm cả đại ca đều là người kiên định an phận, không thích mạo hiểm ".

Đông Tử biết bên ngoài có những lời đàm tiếu khó nghe, đại khái nói nhà Hà gia đã nuôi dưỡng ra một cô con gái có bản lĩnh nhưng không dùng được gì, lại tiện nghi cho nhà Trình gia. Đông Tử cảm thấy nhà Trình gia có thể chiếm được tiện nghi này là do tỷ phu hắn thông minh ánh mắt tốt. Mấy năm trước ngoại trừ nhà mình thấy đại tỷ tốt thì không ai thấy vậy cả, Trình Gia Hưng có thể liếc mắt một cái nhìn trúng, cũng là hắn phát tài.

Còn về phần tỷ tỷ hắn thì chẳng có gì phải xin lỗi nhà mẹ đẻ cả.

"Dù sao thì tỷ đừng nghe những lời nói nhảm nhí bên ngoài! Đệ cùng cha nương đại ca đều rất hài lòng với hiện tại, nhà ta không thể so được với tỷ tỷ bên này, nhưng mấy năm nay cũng có tiền tiết kiệm, ruộng đất mua được rất nhiều mẫu, cuộc sống trải qua rất tốt, tỷ đừng nghĩ những cái không đáng đó ".

"Ta không nghĩ, nhưng ta cảm thấy cha nương sinh ra nuôi dưỡng ta không dễ dàng gì, hiện tại đã lấy chồng, một năm chỉ có thể trở về hai lần, lại không tiện gửi nhiều tiền hiếu kính, nếu vượt qua cha nương chồng thì sẽ có nhiều rắc rối. Đệ bán đậu phộng kiếm được tiền, tiền này không cần đưa cho ta, mà hãy thay ta đưa hiếu kính cho cha nương, đệ kiếm được tiền giúp cha nương có cuộc sống tốt hơn. Nhà chúng ta, cha cùng đại ca là người thành thật, trung thực, chỉ có đệ nhiều mưu ma chước quỷ chút thôi, về sau có chuyện gì thì phải dựa vào đệ, mong đệ gánh vác nhiều hơn ".

Hà Kiều Hạnh đã nói như vậy rồi, Đông Tử cũng không kiên trì muốn đưa tiền cho nàng nữa.

Tỷ đệ hai người cuối cùng đã đạt được một thảo thuận.

Sau khi nói chuyện quan trọng xong, Đông Tử tiếp tục uống nước rồi lại tán dóc với Hà Kiều Hạnh, nói rằng hắn hiện tại là một người rất nổi tiếng ở Ngư Tuyền thôn, đi đến đâu cũng có người chào hỏi.

Lời này Hà Kiều Hạnh tin, nghĩ thầm không riêng gì Ngư Tuyền thôn, mà ở bên Đại Dung Thụ thôn cũng đang thảo luận về Đông Tử và chuyện bán đậu phộng của hắn.

"Thế có bà mối nào đến tìm nương của chúng ta không?".

Đông Tử mạnh mẽ gật đầu: "Có! Sao lại không có chứ! Nương còn nghiêm túc nghe người ta nói rồi mỗi ngày đều kể lại cho đệ, đệ đều sợ các nàng rồi đó!".

"Đệ không muốn thành thân sao?".

Đông Tử gãi gãi đầu, nói cũng không phải là không muốn, mà thời cơ không đúng.

Trước đây không có nhiều việc bận rộn nên nghĩ muốn đem việc thành thân giải quyết sớm cho ổn định, vợ chồng dắt tay nhau cùng cố gắng rất tốt. Nhưng lăn lộn gần một năm không có kết quả, bây giờ lại làm buôn bán, mỗi ngày đi bán xong trở về đều bề bộn nhiều việc, hắn về nhà liền có hai việc, đó là chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau đi bán và nghỉ ngơi lấy sức cho khoẻ, căn bản là không có tinh lực mà đi đối phó với bà mối.

Chính hắn cũng biết với số tuổi này lẽ ra nên thành thân rồi, nhưng nếu có điều kiện tốt thì muộn hai năm cũng được, chỉ cần có bản lĩnh là sẽ lấy được vợ.

"Tỷ, nếu có cơ hội gặp nương chúng ta thì tỷ hãy giúp đệ khuyên nhủ nương đi! Đệ cam đoan sớm muộn gì cũng lấy một người vợ tốt về nhà, cần gì phải lo lắng gấp gáp chứ?".

Tỷ đệ hai người trò chuyện tán gẫu một hồi, đang nói say sưa thì Tiểu Ngư đã đi dạo trở về cửa hàng, hắn thấy đường ca vào huyện cũng rất vui mừng. Rồi lôi kéo Đông Tử hỏi một đống chuyện trong nhà, đổi lại hắn nhận được là gì? Là một sọt lời cảnh báo.

Đây không phải là lời Đông Tử nghĩ ra nói, mà hắn chỉ chuyển lời giúp người trong nhà thôi.

"Nương ngươi bảo ngươi hãy thành thật chăm chỉ làm việc cho tỷ tỷ, sau hai năm thì cũng tranh thủ đi ra làm được như ta, có thể một mình đảm đương việc buôn bán".

"Mới bao lâu không gặp? Đông Tử ca mặt càng ngày càng dày hơn rất nhiều rồi đó, cái này có khác gì thổi phồng bản thân mình đâu".

"Sao lại là thổi phồng? Đây là lời nói thật! Sau này về thôn ngươi sẽ biết, ca ca hiện tại là thanh niên có tiền đồ trong thôn đấy!".

Ôi chao.

Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra chính là khen ngợi, còn từ chính miệng mình nói sao lại không biết xấu hổ như thế?.

Hai người bọn họ kể vai sát cánh nói chuyện hồi lâu, Hà Kiều Hạnh đang định nói giữ tiểu đệ ở lại ăn cơm thì hắn ngẩng đầu nhìn trời thấy thời gian không còn sớm nữa nên muốn trở về.

Giữ hắn ở lại ăn cơm hắn không chịu, mà ở ngay bên ngoài mua mấy cái bánh bao nhân thịt nói bây giờ trở về để chuẩn bị đồ ngày mai đi bán, ngày hôm nay tới chính là muốn đưa chút đồ cho tỷ tỷ và tỷ phu, tiện thể báo cáo chút chuyện, nói cho bọn hắn mua bán làm được rất tốt nên không cần phải lo lắng.

Đông Tử đến rất vội và đi cũng rất vội, chờ Trình Gia Hưng trở về nghe nói hắn hôm nay đi vào đây, còn hỏi người đâu rồi?.

Hà Kiều Hạnh nhìn sắc trời một chút rồi nói: "Người à? Ngồi xe ngựa trở về chỉ sợ lúc này đã về đến thôn rồi, ngược lại là chàng, sao bây giờ mới về?".

"Nương có chuyện muốn nói với đệ muội, chẳng lẽ ta còn có thể bỏ mặc người đó rồi về trước sao?".

"Nói chuyện chăm sóc trẻ nhỏ à?".

Trình Gia Hưng không chắc nên nói đại khái: "Chuyện chăm sóc đứa nhỏ thật ra không dễ khuyên bảo, nàng không biết đệ muội đâu, nàng mua hai người, một người giúp đỡ chăm sóc đứa bé, còn một người thì hầu hạ nàng ta".

Vậy còn có thể nói cái gì nữa?.

Chỉ có thể nói đệ muội không hổ là cô nương ở trên trấn, sự phô trương thật khác với những người xuất thân ở nông thôn.

Nhắc mới nhớ, trước đó Hà Kiều Hạnh đã từng nghĩ có nên mời thêm hai người không, nhưng rắc rối ở chỗ là bọn họ làm mua bán đồ ăn, công thức cần được giữ bí mật, mà người ta đang lo không có cơ hội để nhét người vào cửa hàng, chứ đừng nói tới mời người, cho dù mua người cũng không thể yên tâm. Mua người còn phải tốn tâm tư đi nhìn chằm chằm vào họ, xem họ có phải là thật lòng trung thực hay không, mà cái tinh lực để tâm vào việc này không bằng chính mình tự làm hết còn yên tâm hơn.

Cũng bởi vì điều này cho nên dù bọn họ có tiền nhưng vẫn không động đến tâm tư này, lúc này mới để cho Viên thị đuổi kịp thời thế.

"Thế thì đệ muội được chăm sóc rất tốt nhỉ?".

Thật ra khi mang thai thân thể cũng không xấu, chỉ là nơm nớp lo sợ cộng với các phản ứng thai nghén khác nhau, chờ sinh xong lại mất khá nhiều máu, muốn nuôi con bú sữa sẽ càng mệt hơn, bởi vì điều kiện kém dinh dưỡng không đủ mà còn phải chăm sóc con nhỏ nữa cho nên mới kéo theo cả người yếu đi cũng không phải là không có trường hợp như vậy.

Hà Kiều Hạnh lúc trước có bà bà chăm sóc, còn có chồng chia sẻ giúp đỡ nên nàng ăn uống tốt không đến mức bị mệt mỏi, cơ thể được bồi bổ phục hồi đầy đủ.

Căn cứ theo cách nói của Trình Gia Hưng, Viên thị so với nàng còn khoa trương hơn rất nhiều, không biết là do đầu năm giàu lên trong tay có tiền bồi bổ quá tốt hay là không có chồng ở nhà nên không cảm giác nguy cơ, nàng lúc mang thai đã béo lên rồi, sinh xong lại không thấy ốm đi tý nào. Dù sao thì cơm canh thịt cá vẫn ăn vào đều đều, chăm sóc con cái bao gồm cả giặt tã cứt đái đã có bà tử làm, nấu cơm dọn dẹp đã có tiểu nha hoàn làm, vì thế nàng không phải chịu khổ chịu mệt gì cả, sinh xong người vẫn béo khoẻ, khí sắc rất tốt.

"Thân thể tốt là được rồi, mập một chút cũng không sao, nếu cảm thấy không dễ nhìn thì đợi đến lúc con cai sữa rồi giảm cân từ từ, lúc này mà giảm cân mất sữa thì phải làm sao bây giờ?".

Trình Gia Hưng gật gật đầu: "Đúng vậy đó, nương cũng là nói như vậy, nhưng chính là trong lòng bản thân nàng ta cảm giác khó chịu, nương nói nàng ta còn hỏi, hỏi nàng ban đầu làm thế nào gầy xuống được? Không phải cũng đều ăn ngon uống ngon sao? Thế nào lại không có béo phì?"

Hà Kiều Hạnh thật sự không muốn nhớ lại hồi ức mới sinh Đông Cô ra.

Lúc ấy nàng cảm thấy bụng mình lỏng lẽo nhão nhũn ra, bản thân sờ đến còn chán nữa nên không muốn để Trình Gia Hưng chạm vào. Làm thế nào để gầy xuống à? Còn không phải là ra tháng có đoạn thời gian bận bịu làm buôn bán, cho dù ăn uống tốt nhưng làm việc nhiều cũng không thể béo lên được, đợi đến tết ngừng buôn bán thì dáng người cũng gần như được hồi phục rất nhiều, chí ít khi tắm rửa cúi xuống nhìn cái bụng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

"Nương nói rằng lúc đó nàng bận rộn làm kẹo chữ đậu đường để buôn bán, xa không nói chứ chính nàng nuôi dưỡng cũng thấy ngạc nhiên nhiều". Trình Gia Hưng không nói đúng lắm, nương hắn lúc nhìn thấy tứ đệ muội béo thêm một vòng thì hơi bị sốc, trên đường trở về còn lải nhải mãi, nói nàng ở trong thôn nửa đời người mà chưa từng thấy qua người nào sinh con xong mấy tháng trời còn béo đến như vậy.

Ở nông thôn có thể ngồi yên ở cữ hai mươi ngày không nhiều lắm, thậm chí có người mới sinh xong năm bảy ngày đã xuống đất, vừa bồng con vừa làm việc, cho dù lúc mang thai nuôi được ít thịt thì chỉ trong thời gian ngắn này cũng rút sạch, không ai có thể béo phì cả.

Viên thị thật đúng là làm cho bà bà rất bất ngờ.

Hoàng thị còn khuyên nàng không nên bồi bổ quá nhiều, vì phàm là mọi thứ quá nhiều sẽ trở thành dở.

Có mấy lời nói làm nương không tiện nói ra, nói thế nào nhỉ, dù sao Gia Vượng vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi đa phần đều có sắc vóc, coi như hắn không quá để ý đến xấu đẹp nhưng cũng không hi vọng vợ mình là một người béo phì.....

Nếu như gần thời gian Viên thị mang theo con đi đến kinh thành đoàn tụ với Gia Vượng.

Xa cách gặp lại, vợ lại béo mập như hai người vậy thì tâm lý có thể cân bằng, không suy sụp được sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info