ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 126

PhanHuong301

Edit: Xíu

Không chỉ có người chạy tới lải nhải trước mặt cha Trình, mà những ngày này ngay cả Trình Gia Quý cũng nghe không ít, chuyện trong thôn chính là như vậy, nhà ai mất một con gà cũng có thể ồn ào nói cho cả thôn biết, chứ đừng nói chi là chuyện làm ăn buôn bán phát tài như vậy.

Biết tiểu đệ của Hà Kiều Hạnh đã bắt đầu làm buôn bán, người trong thôn rất tò mò, bản thân bọn hắn lại không thân quen với Đông Tử, cho nên chỉ có thể đi hỏi những người có khả năng biết thông tin thôi.

Ví dụ như vợ của Chu Tiểu Thuận, còn có hai cha con Trình gia ở lại trong thôn.

Trong lòng cha Trình luôn hiểu rõ, đặc biệt là sau khi phân gia ở riêng, hắn đều mặc kệ để các con trai là đương gia chủ gia đình nhỏ của mình, hắn cực ít khua tay múa chân đối với bọn hắn. Lần này cũng giống như vậy, người trong thôn nói tay nghề kia là một vạn một ngàn lần con dâu dạy làm, người ta còn nói nàng đã gả cho nhà Trình gia thì tay nghề này tất nhiên cũng thuộc về nhà họ Trình, cha Trình lại không dám nghĩ như vậy. Hắn nghĩ đến tam nàng dâu đã đủ phúc hậu rồi, từ lúc đính thân về sau vẫn luôn hướng về lão tam, sau khi thành thân càng giúp đỡ không nhỏ trong việc kiếm tiền lập gia nghiệp. Có một cô con dâu tốt như vậy ngươi còn đi bắt bẻ nàng làm cái gì, chắc là nghĩ không muốn sống yên ổn rồi.

Làm người phải biết thỏa mãn, còn phải nói một chút lương tâm.

Mặc kệ nói như thế nào, Hà Kiều Hạnh đều không có bất cứ một chút xíu lỗi nào với nhà họ Trình cả, nói nàng thà giúp huynh đệ nhà mẹ đẻ mà không giúp nhị bá , đây là lời người ta nói?.

Lão nhị nếu thật sự muốn làm cái gì thì phải tự mình đi mở miệng nói chuyện với lão tam, nào có chuyện cứ ngồi trong nhà đợi để người ta đưa tiền đến tận cửa được?.

Hơn nữa Hà Đông Thăng là tiểu đệ ruột thịt của Hà Kiều Hạnh, cùng chui ra từ một bụng, đương nhiên trong lòng nàng thân với Hà Đông Thăng hơn Trình Gia Quý rồi, cái này nếu là ngược lại thì chẳng phải người nhà Hà gia sẽ cảm thấy thất vọng buồn lòng sao?.

Nói chung là dạng này phân thành hai loại, một số thì mang tâm lý thích xem náo nhiệt nên đi lòng vòng tuỳ tiện nói chuyện mà thôi, qua liền cho qua. Nhưng cũng có người tâm không tốt, hắn thấy cuộc sống của ngươi trôi qua quá an nhàn nên muốn kiếm chuyện để gây sự, chỉ hy vọng ngươi đem những lời này nghe vào tai, sau đó quay đầu lại trở mặt gây chuyện ầm ĩ, trở thành trò cười việc vui cho tất cả mọi người xem.

Cha Trình không ăn bộ dạng này nên có người đã đi tìm Trình Gia Quý, thừa dịp hắn đi vườn rau hoặc gánh nước thì đến bắt lấy nói chuyện một trận.

"Trước đó không nghe nói Hà Đông Thăng có tay nghề, món đậu phộng này có phải là do vợ Trình Gia Hưng dạy làm không? Hai ngày trước ta đi lên trấn họp chợ, vừa khéo gặp được hắn vác đòn gánh đi bán, buôn bán quả thật rất tốt đó!".

"Hà thị đã gả đến nhà Trình gia các ngươi thì tất cả cái gì của nàng đều thuộc về nhà chồng chứ, có chuyện tốt trước hết phải nghĩ đến nhà chồng, nào có chuyện bưng lấy công thức đưa đến tặng nhà mẹ đẻ?".

"Trình lão nhị, sao ngươi không nói lời nào vậy? Đại ca ngươi cùng lão tứ đều dính được ánh sáng của Trình Gia Hưng, lẽ ra bây giờ phải đến phiên ngươi chứ, tại sao lại để cho hắn nhảy vào ngồi trước rồi?".

Trình Gia Quý muốn lách đi sang đường khác nhưng người kia ngăn cản không cho hắn đi, một hai phải nghe hắn nói mấy câu. Hắn liền nói mỗi người đều có cách sống riêng: "Tính ta nhát gan, không làm được buôn bán nên thành thật ở thôn trồng trọt cũng rất tốt".

"Huynh đệ ngươi cấp cho vụ làm ăn buôn bán nào có thể thua lỗ được? Cái này cần gì tới can đảm?".

Trình Gia Quý lắc đầu: "Ta không phải thuộc vào mảng đó, nếu làm được thì sớm đã làm rồi, lão tam hai năm trước cũng mang ta đi". Trình Gia Quý chỉ nói hắn bây giờ đã nghĩ rõ ràng rồi, tiền bạc thứ này không cần nhiều, đủ tiêu là được rồi, điều quan trọng trước mắt không phải là kiếm tiền, mà là vấn đề con nối dõi đã trở thành tâm bệnh của hắn, trông coi chăm sóc Dương thị để nàng bình an sinh hạ cái này thai mới là việc trọng yếu nhất.

Trước kia chính là vì việc buôn bán nên mới gây ra nhiều chuyện rắc rối, khiến cho Chu thị đi sai đường để rồi đánh mất đứa bé trong bụng.

Có vết xe đổ đó, hắn còn có thể đi theo con đường cũ đó không?.

Trình Gia Quý đã tính toán qua.

Thành thật mà nói, trong nhà trồng lương thực rau dưa và một đàn gà, bọn họ ăn miếng này là từ trong đất mà ra, quanh năm suốt tháng tiêu không được mấy đồng tiền, thứ mua thêm vào chỉ có dầu muối, trừ cái này ra còn có may hai ba bộ quần áo, rồi một chút tiền hiếu kính cho cha nương......Số tiền bán heo bán trứng gà đều có thể dành dụm tích góp được. Cho nên mới nói, cũng không cần ai giúp đỡ, chính mình thành thật chăm chỉ lao động là có cơm ăn.

Tính toán như vậy nên tâm lý của Trình Gia Quý bình thản thoải mái hơn rất nhiều.

Có đôi khi nghĩ lại, cảm thấy mình khá vô dụng, trong bốn huynh đệ chỉ có hắn là người kém cỏi không có tiền đồ nhất.

Nhưng không có cách nào cả, con người phải nhìn vào thực tế, không phải muốn một bước là có thể bay lên trời, bản lĩnh của ngươi lớn bao nhiêu thì bưng bấy nhiêu bát lớn, còn không có đủ khả năng thì cứ thành thật an phận một chút.

Người kia lại khuyên bảo một hồi nữa, nhưng Trình Gia Quý vẫn không bị mắc lừa, thấy hắn nói hai câu xong định rời đi, người kia đành phải đưa mắt nhìn hắn đi, đứng yên tại chỗ nhổ một bãi nước bọt, nhỏ giọng chửi một tiếng: "Đúng là đồ ngu!".

Nếu đổi lại người khác đem đoạt lấy công thức, như thế thì sao có thể tiện nghi cho người nhà Hà gia được?.

Cho dù hắn nghĩ không muốn làm bất cứ điều gì nhưng sự việc gần đây ít nhiều vẫn có ảnh hưởng đến Trình Gia Quý, hắn có nhiều lúc rất thất thần phân tâm. Cha Trình nhìn thấy trong lòng hắn có suy nghĩ nên dành thời gian hỏi một câu: "Lão nhị ngươi sao thế? Sao mà cứ thất thần vậy?".

Trình Gia Quý lắc đầu nói không có gì.

"Dỗ người khác thì được, ngươi còn dỗ cả lão tử ta đây? Đến cùng là ngươi gặp phải chuyện gì, nói ta nghe một chút đi?".

Trình Gia Quý dừng lại hai lần, nhìn về phía cha hắn rồi nói: "Cha, cha nghe xong đừng nên nghĩ nhiều".

"Ta nghĩ nhiều chuyện gì?".

"Chỉ là có một số người đi đến trước mặt con nói mấy chuyện đàm tiếu.......".

"Có phải là nói vợ lão tam? Nói nàng khuỷu tay quẹo ra ngoài đưa công thức cho huynh đệ nhà mẹ đẻ mà không phải cho ngươi? Ngươi nghe lọt tai rồi?". Vừa rồi mới ăn cơm xong, Cha Trình đang xỉa rạch răng, sau đó nói tiếp: "Lão nhị, ngươi phải hiểu rõ ràng, gia đình này vì cái gì mà phân gia ở riêng, giờ đã phân ra ở riêng rồi, ngươi cùng lão đại lão tứ đối với tam nàng dâu mà nói thì đều là người ngoài, cùng người nhà Hà gia không khác nhau nhiều lắm, thậm chí nói nàng đối với bên kia còn thân cận hơn, vì người ta là ruột thịt cùng một nương sinh ra, còn ngươi là cái gì? Ngươi là huynh đệ đã phân nhà ở riêng. Hà gia bên kia đối với tam nàng dâu lúc nào cũng rất tốt, lúc trước chuẩn bị của hồi môn rất phong phú thể diện, sau khi gả tới cũng không bỏ mặc buông tay mặc kệ, ngày lễ ngày tết còn đưa cá tới. Hai đầu quan hệ lui tới không ít, ngược lại là ngươi, không thấy giúp đỡ cho huynh đệ cái gì, ngươi còn lấy cái gì ra để so đo với người ta?".

Cha Trình nói đến mức rõ ràng làm cho trong lòng con trai thấy quá xấu hổ, đầu đã cúi thấp xuống dưới.

Nghĩ lại mà xem, rất nhiều người trong thôn đều coi thường Lưu Tảo Hoa, cảm thấy nàng là chó săn thấy tiền liền sáng mắt ra, nhưng đối với Hà Kiều Hạnh mà nói, Lưu Tảo Hoa thật sự đã giúp đỡ nàng cho nên nàng đưa tiền.

Nàng đến tìm người để giúp đỡ, một không tố khổ hai không đánh bài tình cảm bài, đều nói rất thực tế, buôn bán thì nói về lợi nhuận, sẽ không để cho người khác xuất lực làm việc vô ích.

Cùng so sánh, nhị phòng bọn họ lại dùng nhiều về tình cảm huynh đệ, thứ tình cảm này, dùng một hai lần đầu thì dễ dùng, nhưng dùng nhiều lần sẽ không hiệu quả nữa. Trình Gia Quý lại nhớ tới, lúc vừa mới phân gia ở riêng lão tam đối với bọn hắn rất quan tâm nhiệt tình, lúc ấy còn chủ động vì ca ca mà suy nghĩ, hiện tại lão tam cùng đại càng thân thiết, còn cùng với hắn thì nhạt dần đi rất nhiều. Nhắc mới nhớ, phân gia ở riêng mới không có được mấy năm đâu.

Hắn thở dài.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình mấy năm qua đã làm sai rất nhiều.

Cũng không thể nói là sai, chính là mí mắt quá nhỏ bé, nhiều khi chỉ thấy trước mắt, mà làm tiêu hao đi không ít tình cảm.

Trình Lai Hỉ đại khái biết lão nhị đang suy nghĩ gì nên không quan tâm đến nó nữa, những chuyện phát sinh xảy ra mấy năm nay, nếu hắn có thể lật lại suy nghĩ kỹ càng thì tốt biết mấy. Lúc ấy nếu lập trường rõ ràng quyết đoán, không sợ mình bị thua thiệt thì bây giờ nhìn lại tâm trạng đã khác, luôn có thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai. Đầu óc mọc ra không phải là để trang trí, dùng nó nhiều hơn sẽ chẳng có hại gì.

Lại nhắc tới Lưu Tảo Hoa từ ngày bán ma lạt năng, cứ cách vài ngày Trình Gia Phú lại về thôn thu mua rau củ, lúc hắn đến thu mua rau củ cũng bị người khác ngăn lại, hỏi về chuyện Hà Đông Thăng đang bán đậu phộng.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy đây là Hà Kiều Hạnh dạy hắn làm, nhưng đến bây giờ còn chưa có lời nói để xác định.

Lời nói chính xác này Trình Gia Phú cũng không thể đưa ra được, hắn biết cửa hàng đối diện đã đổi người, từ em vợ ruột của vợ đổi thành em họ không cùng chi của vợ, cũng nghe nói Hà Đông Thăng đi ra ngoài lập nghiệp một mình, còn cụ thể kế hoạch hắn làm cái gì làm sao Trình Gia Phú biết được?.

Điều duy nhất Trình Gia Phú biết đến là sau khi Đông Tử không đến làm nữa, có mấy người sát vách thở dài tiếc nuối.

Trước đó mỗi ngày thấy người thì bọn họ không cảm thấy gì, nhưng sau khi không thấy người nữa, bọn họ nghĩ lại cảm thấy bản thân Đông Thăng cũng rất tốt, là một người con rể tốt. Còn có người đến tìm Hoàng thị, hỏi việc hôn sự của hắn đã định ra chưa?.

Hẳn là chưa quyết định, nhưng hiện tại người không ở trong huyện, nên không dễ nói chuyện như vậy.

Hơn nữa, trước mắt hắn chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền, thật sự không có tâm tư làm mai.

Người trong thôn hỏi rất nhiều nhưng Trình Gia Phú không trả lời gì, chờ hắn đem rau củ kéo chở về trong huyện, chuyển vào trong cửa hàng, cũng không lo sắp xếp chúng đã chạy đi sang cửa hàng đối diện để tìm Trình Gia Hưng.

Nhìn thấy hắn như vậy, chắc chắn trở về đã có chuyện.

Trình Gia Hưng ôm cánh tay chờ đại ca nói.

Trình Gia Phú cũng không úp mở với hắn mà đem chuyện sau khi về thôn biết được kể tỉ mỉ cho huynh đệ nghe: "Nghe bọn hắn nói Đông Tử gần đây đi mấy trấn trên bán đậu phộng kiếm được rất nhiều tiền, tất cả mọi người đều rất hâm mộ, còn hỏi ta tay nghề làm món đó có phải là do đệ muội dạy cho hắn không? Nói chưa từng nghe thấy qua hắn còn có tay nghề này".

"Đại ca, ca trả lời sao?"

"Còn sao nữa? Ta không biết nên nói không biết". Trình Gia Phú cũng tò mò nên hỏi, "Tay nghề làm món kia là đệ muội dạy à?".

Cái này không có gì phải giấu diếm nên Trình Gia Hưng dứt khoát gật đầu.

Trình Gia Phú không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tình huống của Đông Tử chắc giống với bánh đúc và ma lạt năng của bọn họ bán, tay nghề là đệ muội dạy nên tiền kiếm lời sẽ chia đều cho hai bên. Hắn không thấy lạ chút nào nên không hỏi nhiều. Tất nhiên Trình Gia sẽ không nói rõ ràng cho đại ca nghe, ngoại trừ khi nói chuyện với Hà Kiều Hạnh, hắn sẽ nói nhiều hơn, với người khác hắn chỉ nói một nửa giữ lại một nửa, không cần thiết phải biết gì nói nấy.

Không nói đến cái khác, cho tới bây giờ lão nương ruột của hắn cũng không biết chính xác năm ấy hắn bán công thức kẹo chữ đậu đường được bao nhiêu tiền bạc.

Từ cái này có thể nhìn ta tính tình của Trình Gia Hưng là như thế nào.

Sau khi nói chuyện trong thôn với lão tam xong, Trình Gia Phú mới quay về cửa hàng của hắn, hắn vừa trở về Lưu Tảo Hoa đã gọi lại: "Chàng vừa trở về đã vội vàng chạy sang cửa hàng đối diện rồi, đi làm gì vậy?".

"Có chút việc".

"Chính là hỏi chàng có chuyện gì đấy?".

Trình Gia Phú kể chuyện lại một lần nữa, Lưu Tảo Hoa so với hắn thông minh hơn nhiều, vừa nấu ma lạt năng cho người ta vừa nói: "Ta đã sớm biết sẽ như vậy. Đông Tử năm trước hắn đi theo vào trong huyện, không kêu khổ không kêu mệt giúp đỡ rất nhiều chuyện, người ta chính là muốn học tay nghề với học cách buôn bán? Hắn không giống như các ngươi là người không có chí tiến thủ, con người của hắn, sao có thể đứng quầy làm việc cho người ta cả đời được? Học được gần xong chắc chắn sẽ đi ra ngoài làm một mình. Hơn nữa người đệ muội này, ngay cả ta cũng chịu giúp, chẳng nhẽ sẽ bỏ mặc huynh đệ ruột thịt của mình sao? Hà gia đối tốt với nàng nhiều như thế nào chứ? Ta nếu có nhà mẹ đẻ tin cậy như vậy cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ lại bọn họ, điều này còn phải nói à?".

"Lần này trở về gặp nhiều người đến hỏi, ta cũng buồn bực ".

Lưu Tảo Hoa nghĩ nghĩ lại một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Có phải ai đã đỏ mắt ghen tỵ rồi phải không? Trách đệ muội quan tâm giúp đỡ nhà mẹ đẻ mà bỏ mặc nhà họ Trình?".

Trình Gia Phú lắc đầu nói không có khả năng: "Nhị đệ không phải người như vậy, nhị đệ muội cũng không phải."

"Bọn hắn không nghĩ như vậy, nhưng không tránh khỏi có người khác châm ngòi thổi gió? Trình Gia Phú, ta nói chàng trăm ngàn lần rồi đừng có quá thành thật như vậy, người mỗi ngày chàng gặp mặt đều chưa hẳn thấy rõ ràng, chứ đừng nói tới chúng ta sau này ra ngoài buôn bán không có mấy lần gặp mặt lão nhị, chàng làm sao biết hắn nghĩ như thế nào? Mấy huynh đệ các ngươi ngày càng có sự chênh lệch rất lớn, hắn thật một chút ý nghĩ cũng không có sao? Không có là tốt nhất, mà cho dù có cũng không quan trọng, chàng phải nhớ không được đi theo trộn lẫn vào, ngày tháng của chúng ta đang trải qua rất tốt, chớ dính vào rồi lại chệch hết cả đường đi".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com