ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 109

PhanHuong301

Edit: Xíu

Huyện lệnh họ Vu, mười năm trước trúng cử nhân, hắn trúng cử năm đó đã ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, sau đó đi kinh thành theo đuổi thi hai lần thi hội đều không đậu nên không có thi tiếp nữa mà tìm đến địa phương có chỗ trống. Bản địa thuộc phương nam nhưng lại không giàu có như Giang Nam, nếu nhìn xem chiếu theo bản đồ của các đời sau thì nơi đây chính là vùng núi Tây Nam.

Tuy nói là vùng núi nhưng không nghèo như một số phủ huyện khác, vì nằm ở sát mép bên ngoài chứ không ở bên trong các dãy núi.

Về đây làm huyện lệnh, so với bên trên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống phía dưới lại chẳng thấy ai bằng mình.

Cuộc đời của Vu huyện lệnh không cần nói nhiều, tóm lại hắn là một vị quan không mưu cầu công lao, chỉ cầu làm quan ở địa phương không có sai sót gì là được, bởi vì sau lưng không có gia tộc lớn làm chỗ dựa cho nên hắn luôn sợ đi nhầm bước phạm phải sai lầm, lo lắng nếu gây hoạ thì sẽ không có ai cứu mình. Vì vậy, bình thường huyện lệnh vẫn nhận các khoản hối lộ nhỏ của thương nhân, đại địa chủ để tạo một chút điều kiện thuận lợi cho họ nhưng vẫn biết đúng mực, không gây chuyện dẫn đến có tiếng oán than dậy đất của bách tính.

Dưới sự cai quản của hắn, mọi phương diện trong huyện vẫn còn nhìn được, so với các huyện khác ở Lộc Châu thì dù không đoạt được danh tiếng nổi bật nhưng cũng không đến mức cản trở kéo chân sau.

Có thể để cho Tri Phủ đại nhân ấn tượng sâu sắc, nếu không phải là vì thể diện mặt mũi của hắn thì đó chính là người khiến hắn phiền não nhức đầu. Mà hai điều kiện này, Vu huyện lệnh lại không có đủ trình độ, hắn nhậm chức huyện lệnh ở Trường Vinh mấy năm nay, cho dù Tri Phủ đại nhân biết mình có vị hạ quan dưới tay như vậy thì đối với hắn cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.

Hai năm gần đây trong Phủ Thành có thêm mấy loại đồ ăn mới mẻ, giống như ngày lễ ngày tết thì các nhà đều mua kẹo chữ đậu đường, nghe nói đó là do một nữ nhân nông thôn ở Trường Vinh huyện làm ra được, còn có bánh mochi hồi trước đưa đến Phủ thành cũng xuất phát từ Trường Vinh huyện.

Bởi vì những món ăn này mà người dân ở Phủ thành nhắc đến Trường Vinh huyện thường xuyên hơn, Tri Phủ cũng có hỏi qua hai lần rồi, chẳng qua nó chỉ là đồ ăn bỏ vào bụng thoả mãn cơn thèm ăn mà thôi, các đại nhân nhiều khi tán gẫu có nhắc tới vài câu nhưng không có ai đem chuyện điểm tâm bánh ngọt này để ở trong lòng.

Loại đồ này, ăn hay không ăn đều không có ảnh hưởng gì, đưa đến trước mặt quý nhân cũng chỉ là lấy cái niềm vui mà thôi.

Quạt thì không giống vậy.

Ngay cả khi quạt hiện tại là cần quay tay, nhưng nó vẫn là một phát minh có rất nhiều ý nghĩa. Bất kỳ thứ gì cũng vậy, khi mới bắt đầu ra mắt thì phức tạp, mọi người sử dụng thấy chưa thuận tiện nên mới có thể chậm rãi thay đổi cải tiến, mà nhiều lần thay đổi như vậy, tự nhiên đồ sẽ dần dần tốt lên.

Quạt đã mang đến đặt ở trong nha môn Trường Vinh huyện, Huyện lệnh đại nhân dùng cảm thấy phi thường tốt, cần gạt tay nhẹ nhàng linh hoạt lại có thể đưa tới rất nhiều gió, cho dù không thể tốt bằng đặt chậu băng đá để hạ nhiệt mát mẻ, nhưng quạt mua về là đồ vật có thể sử dụng lặp đi lặp lại, điều này rất tiện lợi mà tiết kiệm được tiền.

Bên cạnh đó thì mùa đông ở phía nam số lần tuyết rơi ít đến đáng thương, làm sao có băng để lưu trữ đây? Mà bản địa sẽ không cần phải dùng chậu băng, có chiếc quạt này thì nó đã thành lựa chọn hàng đầu để vượt qua ngày tháng mùa hè dễ chịu hơn.

Huyện lệnh đại nhân dùng qua cảm thấy rất tốt, sao lại không báo cáo lên chứ?.

Vì thế liền có chuyện Huyện lệnh đại nhân triệu kiến Trình Gia Hưng.

Vu huyện lệnh làm quan phụ mẫu một phương, mỗi ngày đều có không ít công văn phải xem, vì thế hắn chỉ dành cho Trình Gia Hưng thời gian một khắc chung, đặt câu hỏi, lại khen ngợi một phen, rồi bảo hắn trở về đem chuyện làm ổn thoả, mau chóng hoàn thiện quạt đưa đến nha môn, còn nhắc nhở hắn không được thắt dây nịt của mình, vì đây là muốn đưa đi cấp cho Tri Phủ đại nhân. Vu huyện lệnh đem các mặt cần đều nói ra, chỉ là không nhắc đến chuyện tiền nong với Trình Gia Hưng, thời buổi này, quan gia coi trọng đồ vật của ngươi, bảo đưa vài cái tới đó chính là để mắt tới ngươi, bảo muốn ba cái nhưng ngươi đưa tới năm cái thì gọi là biết làm người, còn dám đưa tay đòi tiền vậy thì ngươi đừng nghĩ đến chuyện buôn bán nữa.

Trình Gia Hưng là người trơn chạch như thế nào chứ?.

Có thể vì chút tiền nhỏ mà dám đi đắc tội với quan phụ mẫu sao?.

Ngay cả khi Gia Vượng bên kia có mấy đơn hàng cần phải làm gấp thì hắn vẫn phải một mực đáp ứng đồng ý, sau đó còn nói với Vu huyện lệnh rằng tay nghề thủ công làm được cái này hiện tại không có nhiều người biết, chiếc quạt này được làm lắp ghép bởi tiểu đệ trong nhà học nghề mộc, hai ba ngày sợ là không thể hoàn thành được, nên xin nha môn cho thêm mấy ngày nữa.

Xem ở phân lượng hiểu chuyện của Trình Gia Hưng, nha môn cho hắn thời gian năm ngày.

Trình Gia Hưng nhìn dường như rất vinh hạnh, hắn vui tươi hớn hở ra huyện nha, sau khi đi xa mới ở trong lòng mắng một tiếng —— Mẹ nó chứ! Thật đúng là thổ phỉ!.

Huyện lệnh nói đưa mấy chiếc đến nha môn, nghe lời kia tầm năm cái là đủ rồi, kết quả là hắn còn chưa ra khỏi nha môn thì bị sư gia gọi lại, lại nhân đôi con số đưa tới mười chiếc. Nhìn là biết dự định muốn Trình Gia Hưng đưa nhiều thêm mấy chiếc, thêm ra để sử dụng trong nha môn.

Hiện tại trong nha môn đã đặt một cái quạt, chủ yếu là để cho Huyện lệnh đại nhân sử dụng, thế nào còn không đủ?.

Trình Gia Hưng cũng không thể ngả bài lại với sư gia, chỉ có thể ở trong lòng chửi con mẹ hắn, tiện thể an ủi chính mình rằng may mà món đồ này không tốn quá nhiều tiền vốn, tặng không mười cái vẫn có thể chấp nhận được. Chí ít là nghe thấy ý tứ của Huyện lệnh, trong công văn hắn đưa tới Phủ thành sẽ nhắc đến huynh đệ Trình gia, Tri Phủ đại nhân dùng thấy tốt, không chừng còn có ban thưởng cho. Cho dù là không lấy được phần thưởng này, ngay cả Tri Phủ đại nhân cũng đã dùng, còn cảm thấy đồ tốt, thì mọi người sẽ không dùng đến sao? Sau khi được Tri Phủ đại nhân dử dụng, quạt liền nổi tiếng, đến lúc đó số lượng cần rất nhiều, cho dù là có hàng nhái tung ra thì nhu cầu thị trường cần nhiều như vậy, sao có thể thoả mãn đủ được đây? Tiền này lão tứ vẫn có thể kiếm được.

Nếu muốn an ổn buôn bán ở Trường Vinh huyện thì ngươi không thể đắc tội với quan phụ mẫu được. Huyện lệnh này đi ra ngoài có thể không bằng cái rắm, nhưng ở bản địa lại là trời đất!.

Trình Gia Hưng suy nghĩ cả một đoạn đường, trở về liền phát hiện buôn bán trong nhà đã dừng lại rồi, tất cả đang chờ đợi hắn. Nhìn hắn trở về, lão nương liền đi đến cầm tay hắn xốc áo lên xem từ trên xuống dưới một trận, Đông Tử cũng hỏi hắn không có chuyện gì chứ, vợ Hà Kiều Hạnh nói: "Ta nói Huyện lệnh đại nhân tìm chàng tới đoán chừng là muốn hỏi về cái quạt, để nương không cần lo lắng nhưng nương vẫn là không yên lòng, đi tới đi lui làm mọi người không tập trung vào công việc được. Ta nghĩ đến mấy hôm nay cũng mệt rồi, đem mấy cái bánh mochi làm xong đầu tiên bán hết rồi đóng cửa hàng, nghỉ ngơi một ngày".

Hà Kiều Hạnh hỏi hắn có phải là đến nói chuyện về chiếc quạt không.

Trình Gia Hưng gật đầu: "Đều đứng làm gì? Ngồi xuống rồi nói chuyện".

Mọi người lại lần lượt ngồi xuống, Trình Gia Hưng còn duỗi tay bồng ôm con gái vào lòng, lúc này mới đem chuyện nói đến một lần: "Vu đại nhân bảo ta trong vòng 5 ngày đưa mười cái quạt đến nha môn, bọn hắn muốn đưa đến Phủ thành để cho Tri Phủ đại nhân nhìn một cái. Ta nghỉ một lát rồi đánh xe ngựa đi đến cửa hàng thợ mộc một chuyến, để Gia Vương đem đơn của nha môn đẩy làm lên trước, làm cho nhanh xong".

Nghe nói chỉ hỏi mấy câu rồi bảo đưa quạt đến, Hoàng thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lại hỏi con trai: "Chẳng lẽ một quan lớn như Tri Phủ đại nhân còn có thể thích cái này của chúng ta sao?".

"Nương chớ xem thường cái quạt này của chúng ta. Con nghe nói các quý nhân ở kinh thành trời nóng lên đầu tiên là phải có chậu băng, thứ hai là bọn họ đi đến các sơn trang nghỉ mát. Địa phương chúng ta không có điều kiện để giữ trữ băng, tất nhiên là không có cửa hàng bán băng lạnh rồi, vào đến những ngày nóng là các nhà giàu sẽ trông cậy vào nha hoàn đứng quạt, còn nhà nghèo thì chỉ có thể gắng gượng chống đỡ".

"Một chiếc quạt có thể tạo ra được bao nhiêu gió? Quạt nhiều thì người sẽ mỏi tay, có chiếc quạt này thì có thể đỡ được bao nhiêu sức, bao nhiêu lợi nương nói xem? Lúc con đến nha môn thì thấy Vu huyện lệnh đang dùng chiếc quạt này của chúng ta, chờ Tri Phủ đại nhân cũng dùng thì ở Lộc Châu này, những kẻ có tiền đều nghe thấy tiếng gió sẽ chạy đi mua, cho dù bán không được năm lượng cũng kiếm ra được tiền".

"Kiếm tiền là một mặt, người sống trên đời dù sao cũng phải làm ra một hai việc lớn, mà khi cúng bái tổ tiên sẽ có cái để nói để báo cáo, rồi cũng để lại cho con cháu sau này một chút vốn liếng. Con cùng lão tứ giày vò lăn lộn làm ra cái quạt này, không quan tâm người ta sau này sửa đổi ra sao, chỉ cần quạt có người dùng thì người ta sẽ nhắc đến huynh đệ Trình gia chúng ta ở Lộc Châu, Trường Vinh huyện là người đầu tiên đã phát minh làm chiếc quạt".

................

Hoàng thị ban đầu chỉ nghĩ đây là công việc buôn bán kiếm tiền, nhưng sau khi nghe Trình Gia Hưng nói như vậy, nàng mới suy nghĩ đến phương diện kia.

Nghĩ tới đây người liền phấn chấn lên.

"Vậy huynh đệ các ngươi phải làm cho tốt, để cho Tri Phủ đại nhân cũng nhìn thấy điểm tốt rồi khen ngợi".

"Con biết rồi".

"Vậy ta cùng con dâu ra ngoài đi chợ một lát, nhìn xem có chút gì về nấu bữa ăn ngon, con chạy nhanh đến chỗ lão tứ bên kia một chuyến, đem mọi chuyện nói rõ rồi quay trở về".

Trình Gia Hưng đánh xe ngựa đi đến cửa hàng Viên thợ mộc bên kia, Hà Kiều Hạnh cho Đông Tử nghỉ nửa ngày để hắn cầm chút tiền đi ra ngoài chơi, uống trà cũng được, nghe hí kịch cũng được, nhưng không thể đi chơi gái đi cá cược. Đông Tử sau khi lấy tiền thì chạy đến quán trà lớn nhất trong huyện, hắn muốn nghe xem gần đây có chút việc vui gì không, sau đó lại thấy mọi người say sưa nói về chiếc quạt.

Sau khi hắn đi ra ngoài, Hà Kiều Hạnh vào ôm con gái, Hoàng thị khoá cửa, rồi bà bà nàng dâu cùng đi ra chợ.

Trời nóng lên, những người gánh hàng rong bán hàng đã nô nức đi từ sáng sớm, lúc này hàng quán hai bên đường vẫn mở cửa nhưng không có nhiều sạp hàng. Đơn giản là Hoàng thị không phải đến để mua rau, nàng đến hiệu thuốc bốc một thang thuốc bổ, muốn nấu canh dược thiện với con gà, rồi lại đi mua hai miếng đậu phụ, ngoài ra còn mua rất nhiều đồ vặt linh tinh.

Công việc buôn bán của Trình Ký không thể tách rời khỏi Hà Kiều Hạnh, vì vậy, dù đã đi vào trong huyện mấy tháng rồi nhưng Hà Kiều Hạnh không có mấy thời gian đi ra ngoài. Nàng nhìn hai bên cửa hàng rất lạ mắt, còn Hoàng thị thì ngược lại, dọc đường đi đều có người chào hỏi nàng.

Một hồi có người gọi Hoàng đại tỷ, lúc sau lại có người gọi lão muội tử.

Ngoài chào hỏi Hoàng thị thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn nhìn về phía Hà Kiều Hạnh, nhùn đủ rồi mới hỏi nàng đây là con dâu trong nhà sao?.

Con trai thứ ba và vợ của hắn là niềm tự hào nhất của Hoàng thị, có người hỏi chuyện này thì nàng có thể một hơi nói rất nhiều lần không mệt.

"Đây chính là con dâu thứ ba của tôi, bình thường không có thời gian đi ra ngoài vì bận rộn chuyện trong cửa hàng, hôm nay nghỉ ngơi nên ta mới rủ nàng cùng đi ra ngoài đi dạo một chút, nhân tiện mua vài thứ trong nhà".

"Vậy lúc trước ngươi nói muốn tìm nàng dâu để cưới, là tiểu đệ của nàng sao?".

"Là tiểu đệ của nàng, tên là Đông Tử".

"Con dâu của ngươi nhìn rất xinh đẹp, tiểu đệ của nàng chắc cũng không kém".

Hoàng thị cười một tiếng: "Sao vậy? Ngươi còn chưa gặp qua à? Người mỗi ngày đều ở trong cửa hàng mà".

"Cửa hàng kia của các ngươi.....Ngày nắng to khách nhân cũng không ít, ta đi ngang qua không thấy người ngồi ở trên quầy, chỉ nhìn thấy một đám người vây xung quanh đó thôi. Lão muội tử, ta nghe người ta nói lần này trong huyện bán quạt cũng là do nhà các ngươi làm ra à? Nhà ngươi không phải làm về cửa hàng ăn uống sao?".

Nói đến đây Hoàng thị lại hừng hực khí thế, nói con trai thứ ba mở cửa hàng bán đồ ăn, còn con trai thứ tư làm nghề thợ mộc.

Thấy bọn họ nói chuyện một hồi cũng không hết chuyện, Hà Kiều Hạnh liền lên tiếng chào hỏi, nói muốn đi sang tiệm vải ở đối diện nhìn xem.

Hoàng thị bảo nàng cứ đi đi.

Người nói chuyện với Hoàng thị thấy Hà Kiều Hạnh ôm con gái đi đến cửa hàng vải ở đối diện, nhìn dáng vẻ kia, tư thái kia......Thật sự không thể tin được là người sinh ra lớn lên ở nông thôn, nàng so với người trong huyện còn giống người trong huyện hơn.

Hà Kiều Hạnh ở trong cửa hàng vải một khắc chung thời gian, khi nàng bước ra trên tay đã cầm mấy khối vải vóc, tất cả đều là chất liệu tốt thoáng khí, sạch sẽ. Nàng cầm sang tiệm may bên cạnh, quyết định kiểu dáng, nói kích thước, để người ta làm xong rồi đưa đến cửa hàng Trình Ký, lúc giao hàng thì thanh toán hết tiền công.

Nghe nói là bà chủ Trình Ký, người cửa hàng may liền lập tức đồng ý, nói rằng sẽ đẩy nhanh tốc độ tầm ba đến năm ngày có thể làm xong. Hà Kiều Hạnh nói tiếng cảm ơn, nàng đi ra thì thầy bà bà cùng người kia nói chuyện đã gần xong.

"Con dâu, con mua vải rồi nhờ người ta may quần áo luôn sao?".

"Khó có dịp đi ra ngoài nên nhân tiện làm luôn".

"Các con cứ làm cho cho mình thôi, may cho ta làm gì, quần áo ta mặc không hết này".

"Nào có nhiều quần áo đâu? Nếu nhiều quá không mặc đến thì lấy cái cũ bỏ đi làm giẻ lau bàn, một bộ quần áo còn có thể mặc năm, bảy năm sao?".

Hoàng thị trừng mắt nàng: "Sao con cũng học lão tam chuyện xa hoa lãng phí như vậy!".

Hà Kiều Hạnh liền cười nói: "Trước kia trong nhà nghèo nên chịu khổ một chút, giờ cuộc sống dư giả rồi còn tiết kiệm mấy cái này nữa sao? Con nghe Trình Gia Hưng nói trước kia nương đã phải chịu nhiều khổ cực, nửa đời trước trôi qua không dễ dàng, hiện tại con trai của nương có chút bản lĩnh, còn không nắm bắt mà hưởng phúc sao ạ?".

Hoàng thị chỉ vào Hà Kiều Hạnh rồi nói với người bên cạnh ngươi nhìn nàng đi.

Người bên cạnh hận không thể tuyệt giao cùng Hoàng thị.

"Đây là mang con dâu đi ra ngoài khoe khoang sao? Còn có thể không phải đến khoe khoang không?.

..............

Bà bà nàng dâu còn mua thêm mấy thứ đồ nữa, khi trở về còn đưa cho Lưu Tảo Hoa một miếng đậu phụ, Lưu Tảo Hoa hỏi nàng hết bao nhiêu tiền để nàng trả, nhưng Hà Kiều Hạnh không lấy, thấy cửa hàng nàng trước sau đang bận rộn nên liền bồng con gái đi về nhà nghỉ ngơi.

Hà Kiều Hạnh cùng Đông Cô nghỉ ngơi, nhưng Hoàng thị lại không chịu ngồi yên nên liền kiếm việc để làm, vừa làm vừa nhắc đến chuyện Trình Gia Hưng chạy đến cửa hàng thợ mộc.

Trình Gia Hưng lúc này đã gặp tiểu đệ Trình Gia Vượng của hắn, cũng nói chuyện Huyện lệnh bàn giao để trong vòng bốn ngày có thể làm xong, đến lúc đó hắn sẽ đến kéo hàng đi vào huyện. Đột nhiên lại tăng thêm một đơn hàng lớn, còn muốn hàng thượng đẳng nữa, thật sự là có chút loạn hết cả kế hoạch rồi. Nhưng đồ của nha môn hắn không thể không làm, Trình Gia Vượng lại nghĩ hướng lâu dài, thầm nghĩ tạo ra được danh tiếng đối với hắn là việc rất tốt, không chừng về sau còn có thể có các cơ hội tốt khác nữa nên liền đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info