ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 108

PhanHuong301

Edit: Xíu

Quạt quay tay của Trình gia rất nổi tiếng ở trong huyện, thậm chí chúng con được qua tay các thương nhân bán ở tận phủ thành, thoạt nhìn thì thấy thứ đồ này rất đơn giản, chính là thông qua phương thức tay cầm kéo cánh quạt, cánh quạt sẽ tự chuyển động có gió thổi.

Lại cẩn thận thìn kỹ hơn thì thấy ở đây có những ô cửa, nó được thiết kế tiết kiệm sức, khi quay một vòng tay thì cánh quạt có thể quay chuyển động được nhiều lần, tạo ra nhiều gió thổi mà không tốn nhiều sức.

Lúc đầu nghe nói một chiếc có giá năm lượng bạc, cũng có người chê đắt quá, có người thì cắn răng mua cho bằng được, chờ đến khi chở chiếc quạt trở về để ở trong đại sảnh, sau đó giao cho tiểu nhị cầm tay quay lên để tại gió thổi cho mấy bàn khách đang ngồi .......Từ khi có quạt, quạt gió có thể quay thổi mát được mọi vị trí, bởi vì thời tiết nắng nóng mà việc buôn bán chững lại, nay lại có xu hướng tăng dần lên, trước đó còn chê năm lượng bạc một chiếc quá đắt, chờ ý thức được tác dụng to lớn của nó như thế nào thì quạt quay tay đã được bán hết.

Những ngày này huynh đệ Trình gia vừa ló đầu ra đã có người đến tìm bọn hắn, thừa dịp lúc này người cùng nghề mới bắt đầu mở ra học để làm hàng nhái, Trình Gia Hưng lại bảo lão tứ ký mấy cái đơn rồi  chuyển đi thêm nơi khác.

Cũng có người cần gấp nên Trình Gia Vượng không thể ở trong thôn được lâu, chỉ là mượn lúc đưa quạt về cho người ta rồi nhận tiện ghé về nhà nói chuyện với cha, người thân một chút, ăn bữa cơm với nhau rồi lại quay về bận rộn công việc.

Nếu mấy năm trước còn có người nói Trình Gia Vượng ngu ngốc, lúc ấy Trình Gia Hưng mang theo hai ca ca cùng đi buôn bán, mọi người đều kiếm được tiền nhưng chỉ có hắn không nỡ từ bỏ nghề mộc, nhất định phải sống chết tới cùng ở chỗ Viên thợ mộc đầu kia. Khi đó trong tay Trình Gia Quý cần tiền gấp, lúc tìm hắn vay tiền cũng có khuyên qua, con người phải biết cách mềm dẻo cứng rắn, tục ngữ có nói mèo tốt là có thể bắt được con chuột, con người cũng thế, không quan tâm làm việc gì, chẳng phải đều là muốn phần cơm miếng ăn thôi sao?.

Năm đó, là năm bán bánh bỏng gạo, Trình Gia Quý đã hung hăng khuyên hắn một lần, nhưng hết lần này đến lần khác, Trình Gia Vượng cùng Trình Gia Hưng đều có chủ ý rất lớn, hắn đã quyết định rồi dù có ai đến cũng nói không được, bỏ công sức tiền bạc nhiều năm như vậy  khổ cực học hành, đến điểm mấu chốt rồi từ bỏ đi không phải là đã thua thiệt rồi sao, còn nói làm ăn buôn bán hắn không rõ nên không làm được.

Lúc ấy đều cảm thấy hắn nghĩ thật ngốc nghếch.

Nhưng cũng không phải là ngốc đâu?.

Khi đó nhị phòng không kiếm được mấy cũng thu được mấy chục lượng, đại phòng bên kia bởi vì Lưu Tảo Hoa quyết tâm đầu tư vào hết nên kiếm được rất nhiều tiền trong hai năm đầu, người trong thôn đều biết trong tay Lưu Tảo Hoa phải có đến trên trăm, hai trăm lượng bạc.

Còn lão tứ, lúc phân gia đình ở riêng hắn đang học nghề mộc, lúc bán bánh bỏng gạo hắn tiếp tục học nghề mộc, khi bán kẹo chữ đậu đường hắn  còn học nghề mộc, khi hai ca ca tiến vào huyện làm ăn hắn vẫn cúi đầu kiên trì học nghề mộc.

Trước đó còn có người nói, Trình Gia Vượng sau này nhiều lắm sẽ giống như sư phó của hắn, ở trên trấn mở cửa hàng thợ mộc, cuộc sống khẳng định sẽ tốt hơn người nông dân, nhưng lại không thể so sánh được với các ca ca của hắn.

Ai có thể nghĩ tới?.

Hắn còn có thể cùng Trình Gia Hưng hợp tác bán quạt.

Kiên trì học thợ mộc thật sự không uổng công, trước đó chậm trễ tất cả các việc buôn bán kia giờ đã được bù đắp bổ sung hết, một hơi kiếm hơn ngàn lượng bạc! Nghe thật là quá dọa người!.

Cũng may là Trình Gia Vượng không nói những điều này trước mặt mọi người, chỉ là lúc cho tiền nhét vào tay cha mình hắn mới đề cập tới, còn nói rằng chiếu theo tiêu chuẩn của người trong thôn thì hắn bây giờ được coi là người phát tài giàu có trong mùa hè này rồi.

"Lão tứ, sau này con định tính thế nào? Cũng đi vào huyện đặt mua cái cửa hàng? Hay là ở ngay trên trấn?".

Trình Gia Vượng nói về chuyện này thì hắn chưa nghĩ đến: "Mặc dù người cùng nghề có thể biết được phải làm thế nào sau khi tháo mở chiếc quạt ra, nhưng muốn học theo để làm được cũng phải phí một chút công sức. Ít nhất trước mắt chỉ có con mới làm được chiếc quạt này, con sẽ tiếp tục nhận thêm đơn hàng, tranh thủ thời gian này kiếm thêm một khoản nữa. Chờ người khác học xong làm ra bán được thì con sẽ nghĩ chuyện tiếp theo ".

Nhìn thấy mỗi đứa con trai đều có tiền đồ như vậy, cha Trình rất vui mừng, sau khi đưa tiễn hai đứa con trai đi thì hắn lại đến trước mặt chiếc quạt xem đi xem lại, miệng còn lẩm bẩm nhắc tới tại sao lão tam và vợ lão tam lại có thể nghĩ ra được cái này chứ, cái này thật sự dùng rất tốt, chờ sau này bọn hắn sinh con trai , cũng không biết nó sẽ thông minh đến mức nào nữa?.

Bởi vì bán quạt nên phải thường xuyên chạy ra ngoài, mà xe bò thì không tiện lắm, vì thế Trình Gia Hưng quyết định mang bò về cho cha dùng, còn mình thì đi mua một chiếc xe ngựa mới. Sau khi có xe ngựa, từ thôn đi vào huyện thành mất một canh giờ nay đã giảm được hơn phân nửa thời gian, việc đi đi về về càng trở nên dễ dàng hơn.

Lại nói, xe ngựa nhanh thì nhanh, nhưng trước hết phải đưa lão tứ trở về cửa hàng thợ mộc trước, sau đó về tới Trình Ký cũng là lúc chạng vạng tối rồi. Nếu là hai tháng trước thì cửa hàng đã chuẩn bị đóng cửa rồi, nhưng bởi vì mùa hè ngày kéo dài nên người trên đường lúc này vẫn còn rất đông, cho nên cửa hàng vẫn còn nhộn nhịp bận rộn.

Người đầu tiên phát hiện Trình Gia Hưng trở về là vị khách trong cửa hàng, Đông Tử nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại nhìn: "Tỷ phu đã về rồi? Ngày hôm nay lại có mấy người tới hỏi thăm chuyện cái quạt, đệ nói tỷ phu không ở đây, bảo bọn họ về trước đi".

Đông Tử hỏi hắn hôm nay bán được như thế nào?

Trình Gia Hưng nói tất cả đều bán hết sạch rồi.

"Ông chủ Tưởng bảo nếu còn thì chừa bán lại cho hắn hai cái".

"Không còn dư cái nào nữa cả".

Trình Gia Hưng đứng nói với Đông Tử hai câu sau đó đi vào trong tắm rửa, hắn đi ra ngoài chạy một ngày, người đầy mồ hôi nhễ nhại. Chờ hắn tắm rửa sạch sẽ đi ra, Hà Kiều Hạnh hỏi hắn ngày mai có đi ra ngoài nữa không?.

Trình Gia Hưng bưng bát canh đậu xanh đã nấu chín để nguội lên uống từ từ, cảm giác thoải mái rồi mới nói ngày mai không đi ra ngoài: "Một lô hàng hôm nay đưa ra ngoài đều bán hết sạch rồi, ta bảo Gia Vượng tiếp nhận thêm đơn mới, đưa hắn trở về làm đồ tiếp, còn ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày cho khoẻ, gần đây thật sự rất mệt mỏi, cũng may là kiếm được không ít tiền ".

Hà Kiều Hạnh phụ trách cất giữ tiền bạc nên biết được đại khái có bao nhiêu, nhưng Hoàng thị không rõ lắm, trước đó thấy mỗi ngày con trai đều bận rộn trở về mệt mỏi như vậy nên không có kéo lại hỏi nhiều, giờ nghe hắn nói làm xong đợt này rồi mới lên tiếng hỏi.

Hỏi hắn bán được bao nhiêu chiếc quạt? Sau khi trừ tiền vốn đi rồi thì kiếm được bao nhiêu?.

Trình Gia Hưng nói bán được mấy trăm chiếc, còn kiếm được bao nhiêu thì hắn giơ một ngón tay ra cho nương đoán.

"Một ngàn lượng bạc?".

Trình Gia Hưng gật đầu nói: "Con và Gia Vượng mỗi người được phải hơn một ngàn lượng bạc, nhưng đại khái chính là con số đó".

Hoàng thị hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: "Lão tứ luôn nói rằng tay nghề của hắn kém nhiều hơn so với  Viên thợ mộc, làm ta vẫn một mực luôn lo lắng về hắn, sợ hắn vất vả chịu khổ như vậy sau này lại không làm nên trò trống được gì. Lần mua bán này tốt thật, sau này ta cũng không cần phải lo lắng cho hắn nữa, có số tiền này làm gì mà không được, đúng không? Con nói xem, lão tứ có khả năng như vậy mà còn che giấu hù doạ ta.....Hai năm nay ta vẫn không ngừng lo lắng cho hắn".

"Nếu thật sự nói về tay nghề, thì hắn không thể theo kịp sư phó của hắn, sư phó của hắn đã làm nghề mộc này hơn 30 năm, còn lão tứ mới chỉ dừng lại ở con số hai mươi tuổi. Để làm một cái bàn cái ghế khẳng định Viên thợ mộc làm càng tốt hơn, còn quạt quay tay là khó về ý nghĩ, Gia Vượng trước đó phải suy nghĩ cải thiện mất bao lâu, sau khi bản vẽ mắt thì một ngày lại một ngày phía sau càng tiến bộ hơn và cũng nhanh hơn.......Chúng ta làm cái quạt này kiếm tiền không phải dựa vào tay nghề mà chính là dựa vào đầu óc, ba năm trước con đã nói qua rồi, nếu chỉ có thể sử dụng sức lực của mình thì cả đời này chỉ có thể không đói bụng, nhưng muốn phát tài làm giàu phải dựa vào đầu óc".

Lời nói này không sai, Hoàng thị sao lại không nhìn ra hắn đang đắc ý chứ, bĩu môi nói: "Cái này không phải là con dâu nghĩ ra sao? Ngươi đắc ý cái gì?".

"Không phải nương nói vợ chồng là một thể sao?".

Hà Kiều Hạnh lại đi múc thêm một bát canh đậu xanh cho Trình Gia Hưng, chờ hắn uống thêm hai ngụm xong rồi mới nói: "Lúc này hơn phân nửa công lao là phải được tính lên người hai huynh đệ bọn họ, con chỉ suy nghĩ được ra cái chủ ý đại khái như vậy, là do Trình Gia Hưng quyết định làm, trước sau gặp qua bao khó khắn là do hai huynh đệ bọn hắn bàn bạc giải quyết khắc phục. Con bận rộn chuyện nhà chuyện cửa hàng không có quan tâm đến việc đầu kia".

Đừng nhìn Hoàng thị ngoài miệng luôn ghét bỏ con trai mình, đó là bởi vì nhìn hắn luôn đắc ý, nếu còn khen hắn nữa thì có lẽ người đã bay ở trên trời rồi, vì thế đôi lúc mới nói ghét bỏ phủ định vài câu. Nàng làm nương ngoài miệng thì ghét bỏ chứ trong lòng thì cực kỳ vui mừng tự hào, cảm thấy nhà mình có thể từ nông thôn đi ra ngoài, rồi ở trong huyện mở được cửa hàng, buôn bán làm rất tốt, tiền kiếm được rất nhiều, chính là con trai của mình có bản lĩnh.

Cuộc sống bây giờ, ba, năm năm trước nàng không bao giờ dám nghĩ đến.

Lúc trước toàn bộ tiền tích góp trong nhà chỉ có hơn 20 lượng bạc, bây giờ nàng nơi nào còn đem hơn hai mươi lượng bạc nhìn ở trong mắt nữa?.

Trong lòng Hoàng thị rất hướng về con trai, cho nên rất thích nghe con dâu khen hắn, nghe Hà Kiều Hạnh nói lần này công lao lớn nhất là hai người huynh đệ bọn họ, Hoàng Thị mặt đều muốn cười toe toét như nở hoa. Nhìn Trình Gia Hưng mấy ngày gần đây đen gầy đi trông thấy, nàng nói muốn đi mua ít thịt về nướng với hầm gà, nói để sớm bồi bổ cho con trai, để hắn ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

"Đúng rồi, lão tam, không phải nói nhân tiện mang về cho cha con một cái quạt sao? Lão già kia nói thế nào?".

"Cha nói hai đứa con là đồ ngốc, năm lượng một chiếc không đem đi bán lấy tiền lại chuyển về nhà......Cha nói mình ở đây mấy chục năm vậy rồi không cần cái này".

Hoàng thị chống nạnh: "Lão già cứng đầu kia! Nếu hắn muốn như vậy thì ngươi hãy lấy cái quạt kia đi!",

Trình Gia Hưng cười một tiếng: "Cha con chính là nhìn thấy nhiều người sang xem náo nhiệt, nên nói như vậy để đợi người ta khen mình đấy! Con nhìn thấy hết rồi, có thể lấy lại được chiếc quạt kia của cha sao?".

Nói tới đây Trình Gia Hưng lại nghĩ đến khung cảnh lúc đó. Cha hắn nói hai ngươi các ngươi là đồ ngu ngốc, trong thôn những người khác liền không đồng ý, nói hắn được tiện nghi còn khoe mẽ! Còn nói ngại thì cứ theo chân đổi lại cho bọn họ đi!.

Không chỉ mình vui vẻ, mà Trình Gia Hưng còn nói ra cho nương cùng vợ mình biết, ba người bọn họ ở bên trong cười ra tiếng.

Sau khi vui vẻ một hồi thì hắn mới nhớ ra là không thấy con gái: "Đông Cô đâu rồi? Sao con trở về lâu như vậy rồi mà không thấy người ?".

"Ngủ trưa rồi".

"Bây giờ vẫn còn ngủ trưa sao?".

"Trời nóng nực nên người mệt mỏi, con bé còn nhỏ nên tinh lực yếu hơn, con dâu còn nói với ta, nói người muốn thông mình thì khi còn nhỏ phải ngủ nhiều một chút, con bé có thể ngủ được bao nhiêu thì để con bé ngủ bấy nhiêu chứ sao.......".

Trình Gia Hưng muốn lên lầu đi xem một chút, Hoàng Thị mặc kệ hắn, thầm nghĩ hắn cũng nên dành chút thời gian đến chơi với con gái. Trận này loay hoay bận rộn suốt ngày không gặp người, cô nhóc kia nhớ tới liền quay đầu tìm cha, mười lần về thì có tám lần đều không gặp được, thật may mắn là con bé cái dễ dỗ dành.

Trình Gia Hưng đi lên lầu, Hoàng thị nói với Hà Kiều Hạnh: "Lần này làm ra cái quạt kiếm được không ít tiền, thịt xiên nguội thì tạm dừng mấy ngày đi, để cho lão tam nghỉ ngơi lấy sức đã".

Hà Kiều Hạnh không có phản đối, sau khi trong tay có tiền tích góp dư dả rồi nàng cũng không muốn ép kiệt sức người nhà, thật muốn nói thì tiền nào có thể kiếm đến lúc nào cho hết được? Bản thân Trình Gia Hưng đã mệt thành như vậy rồi, kiếm ít đi nữa cũng không sao, cùng lão tứ làm 500 chiếc quạt kia, hắn vội vàng bận rộn chạy từ nơi này đến nơi khác bán quạt đã quá kiệt sức rồi, mà lão tứ còn phải kiêm thêm nhiệm vun lắp ghép các kinh kiện phụ tùng để hoàn thành sản phẩm khẳng định cũng không tốt hơn Trình Gia Hưng là bao.

Lúc nãy nghe hắn nói lần này đã kiếm được số tiền lớn, kết quả đi ra ngoài bán lại nhận thêm tiền đặt cọc đơn hàng nữa rồi......

Mệt mỏi thành như vậy có thể trách ai đây?.

Bà bà nàng dâu thương lượng giao Đông Cô cho hắn, để hắn ở nhà nghỉ ngơi  rồi chơi với con gái. Kết quả ai mà biết được? Quạt cầm tay gây ra động tĩnh quá lớn, Huyện thái gia sau khi nghe được cũng sai người đi đặt làm một chiếc, sau khi dùng qua thì cảm thấy đặt nó ở nhà không hữu ích lớn như vậy, đồ này mà đặt ở trường hợp đặc biệt nơi đông người thì đúng là cứu mạng.

Bản huyện biết được thứ này là do hai huynh đệ Trình gia làm ra, ở địa phương khác không có, vì thế hắn chuẩn bị viết những điều mới mẻ này vào báo cáo trong công văn đệ trình lên phủ thành, đương nhiên cũng phải mang theo mấy chiếc quạt phối hợp đi cùng nhau, vì thế Huyện thái gia đã triệu kiến Trình Gia Hưng, một mặt là muốn nghe hắn cẩn thận nói tại sao mà nghĩ ra được cái này và làm cái này ra sao, bên cạnh khác cũng để hắn trở về chuẩn bị kỹ càng, làm mấy cái cho tốt đưa vào nha môn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info