ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 106

PhanHuong301

Edit: Xíu

Về việc cưới vợ, chọn được người không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần có chút yêu cầu thì phải chuẩn bị tốt tinh thần để đánh một trận chiến lâu dài.

Lấy Đông Tử làm ví dụ, nương hắn đem chuyện chung thân đại sự của hắn nhờ bà thông gia Hoàng thị giúp đỡ, rồi lại bảo Hà Kiều Hạnh để mắt nhìn tới thêm, Hoàng thị quay người liền bắt đầu hành động.......Nhưng đi qua nhiều ngày trời mà vẫn không có tiến triển gì lớn. Ước chừng là cũng có người đi xem qua, nhưng phản hồi lại không có, ngược lại có người nghe nói tiểu đệ của bà chủ Trình Ký đang nhìn đối tượng liền chủ động đưa tới, mà kiểu quá chủ động như này lại không tốt.

Bình thường làm mai sẽ nhìn hai phương diện, một cái là ở bản nhân con người, cái thứ hai đó là gia đình.

Hầu hết các cô nương trong huyện thành này đều tốt hơn những cô nương ở trong thôn, vấn đề nằm ở chỗ bên trong nhà các nàng đều có tâm tư lệch lạc, người ta coi trọng không phải là con người Đông Tử, mà mấu chốt đó là để mắt đến buôn bán của Trình Ký, là tỷ phu Trình Gia Hưng của hắn, tỷ tỷ của hắn Hà Kiều Hạnh.

Trong mắt nhiều người, ưu điểm lớn nhất của hắn là có một gia đình người thân như vậy, nhưng Đông Tử lại không có ý định khoe khoang thổi phồng về điểm này.

Lý do rất đơn giản, ngươi cưới vợ, sau khi vợ vài cửa thì không được nhìn chằm chằm vào cửa hàng của người thân mà phải dựa vào chính bản thân đi lên. Đông Tử là người da mặt có dày đi chăng nữa cũng hiểu rất rõ chuyện này, biết đại tỷ sau khi gả ra ngoài đó chính là con dâu là vợ nhà Trình gia, cho dù nàng vẫn qua lại thân thiết với nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà mẹ đẻ phải biết đâu là điểm dừng, không thể cái gì cũng làm phiền người khác.

Bây giờ Đông Tử đi theo học buôn bán, cũng cố gắng ra công sức để xứng đáng lấy cầm đồng tiền, hắn không muốn chiếm tiện nghi lợi dụng tỷ tỷ, trong lòng thầm nghĩ chờ đến khi làm quen được tình hình ở huyện, biết nên làm buôn bán gì, làm thế nào để có thể kiếm được tiền, hắn liền đi tìm việc làm khác, tự xây dựng cái của riêng mình.

Lý do cưới vợ chính là mong muốn nàng có thể cùng hắn tự lập chăm chỉ phấn đấu làm việc, chứ không phải là ngày ngày trông ngóng tỷ tỷ cất nhắc giúp đỡ.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng những người chạy đến Trình Ký lại không phải mong muốn như vậy, Hoàng thị bận rộn một trận mà còn chưa có tin tức gì nên trong lòng rất sốt ruột.

Một tin tức tốt nào cũng không có thì làm sao bàn giao nói chuyện với bà thông gia được đây, mặt khác chỉ có những người làm nương mới hiểu được tâm tính nỗi lòng của người làm nương, Đông Tử nhỏ hơn Hạnh Nhi ba, bốn tuổi, nghĩ lại thì lúc Hạnh Nhi nghị thân chuẩn bị lấy chồng là mười tám tuổi, đến bây giờ đã qua được ba năm, cho nên số tuổi của Đông Tử hiện giờ cũng trạc tuổi với lúc Hạnh Nhị nghị thân.

Thế nhân trên đời này đối với con trai trong nhà tương đối khoan dung hơn, cho dù số tuổi lớn hơn một chút cũng có thể làm mai, không giống với các cô nương trên 18 là đều không dễ lấy chồng hoặc gả không tốt, dù vậy, nếu có thể quyết định ra sớn thì nhà ai sẽ nguyện ý kéo dài đây? Thành thân mới là sự bắt đầu, nàng dâu cưới vào cửa rồi phía sau sự tình mới còn nhiều.

Hoàng thị nhìn Đông Tử giống như con cháu nhà mình vậy, chính bởi vì coi hắn là người một nhà nên mới gấp gáp lo lắng. Đông Tử thường xuyên nói tào lao trước mặt nương của hắn nhưng trước mặt tỷ tỷ cùng bá mẫu vẫn rất hiểu chuyện, biết mọi người đang lo lắng bận tâm chuyện của hắn nên có thể làm gì đều rất phối hợp.

Mặc dù hiện tại không có mục tiêu rõ ràng, nhưng Hoàng thị vẫn nỗ lực tìm hiểu nghe ngóng các cô nương có độ tuổi thích hợp ở khu vực xung quanh đây, không dám nói hiểu rõ, biết đại khái nhà ai có, có mấy người, cao thấp mập ốm tính tình phẩm chất ra sao.......Nàng không vội vã đem mục tiêu khoá chặt trên một người nào đó, mà phải chuẩn bị hỏi thăm nhiều hơn một chút, quay đầu lại sẽ hỏi Đông Tử một câu, xem trong lòng hắn nghiêng về ai, nghĩ cho kỹ rồi đến đó nói chuyện với người ta.

Hoàng thị đang bận rộn chuyện này nên vợ chồng Hà Kiều Hạnh đem tâm tư của mình đặt ở ba nơi, một là việc buôn bán, hai là chăm sóc quan tâm trên người con gái, cuối cùng đó là việc bên kia của Trình Gia Vượng.

Trước đó Trình Gia Hưng đã chạy qua một chuyến, rồi năm sáu ngày sau hắn lại bắt xe ngựa đi nữa, muốn hỏi xem lão tứ làm được đến tiến triển như thế nào rồi. Đi qua liền phát hiện hắn đã vẽ mấy tấm phác thảo, có mấy loại kiểu dáng khác biệt, sau khi so sánh qua thì quyết định làm thử cái hắn hài lòng nhất. Không cần điều chỉnh quá nhiều bộ phận, chẳng hạn như cách quạt đã làm được, về phần truyền lực cái này vẫn còn khá rắc rối, hiện tại trong lòng hắn đại khái biết rõ nên làm như thế nào, nhưng khi bắt đầu lại rất khó để thực hiện từ đâu, hắn vẫn không có một ý tưởng đặc biệt rõ ràng, cũng không tìm thấy được một bước đột phá tốt, có thể nói là toàn bộ vẫn đang ở trong giai đoạn đầu ý tưởng phát minh.

Trình Gia Vượng ở bên này không có tiến triển lớn, chớ nhìn vào sự tiến triển không lớn của hắn, năm sáu ngày trôi qua hắn đã dành gần hết thời gian nghỉ ngơi của mình vào đây, buổi tối thường xuyên thắp đèn dầu suy nghĩ làm chuyện này. Một mặt hắn còn phải hoàn thành công việc được giao trong cửa hàng mộc, làm hết việc này mới rảnh tay để suy nghĩ làm chuyện cái quạt cầm tay.

Trình Gia Vượng cũng biết, nếu thật sự làm ra được chiếc quạt cầm tay thì nó thuận tiện hiệu quả hơn nhiều so với quạt hương bồ, đặc biệt là sẽ có lợi cho các tửu lâu, quán trà, rạp hát.

Cũng là nghĩ tới đây nên hắn mới cắn răng kiên trì tới cùng, còn tự nhủ với bản thân là không nên gấp gáp, từ từ rồi sẽ đến. Muốn làm được kiếm tiền trong mùa hè này sợ không kịp, nhưng chỉ cần làm ra thì sớm muộn gì cũng sẽ kiếm được tiền.

Nghe nói tam ca lại tới đây, Trình Gia Vượng liền đem vấn đề hắn đang gặp khó khăn nói ra, bảo tam ca không nên gấp gáp, rồi lại đem mấy bộ phận hắn làm ra cho ca ca nhìn, hỏi ý kiến, hai người sau khi trải qua thương lượng bàn bạc với nhau thì lại đem tư duy mở rộng ra một chút.

Lần này sau khi trở về, phải nửa tháng sau mới tới cửa hàng mộc tiếp, phương nam lúc này đã cảm nhận được cái nóng bức của mùa hè, cho dù mặc quần áo mỏng rồi vẫn thấy nóng, trời nóng lên thì tính tình con người cũng trở nên khó chịu, rảnh rỗi ngồi chỗ bóng mát còn đỡ, chứ chạy đi ra ngoài đúng là chịu tội.

Cho dù là phải chịu tội thì Trình Gia Hưng vẫn chạy tới đây một chuyến, lúc này cách khoảng thời gian hắn đưa ra ý kiến làm quạt cầm tay đã được hai tuần. Trình Gia Hưng ước tính cho dù có gặp khó khăn lúc đầu thì bây giờ chắc cũng có tiến bộ hơn so với trước, vì thế hắn liền ôm hy vọng lớn đi qua, vừa mới gặp mặt, Trình Gia Vượng đã kéo người tới bên trong phòng nhỏ làm việc của hắn, gian phòng này là vì chế tác làm cái quạt cầm tay mới mở đặc biệt ra, Trình Gia Hưng đi theo bước qua cánh cửa, đi vào liền thấy hình thức của cái quạt.

"Thời gian đầu làm ra không được suôn sẻ, đệ sợ làm hư quá nhiều nguyên liệu cho nên mới nghĩ đến việc chuẩn bị làm cái nhỏ trước, chờ mong nếu có thể thành công thì y theo đó mà làm cái to hơn. Cứ như vậy tốc độ của đệ nhanh hơn rất nhiều, làm cái nhỏ này vừa bớt lo mà vừa đỡ sức lực".

Hắn còn nói lần trước sau khi bàn bạc thương lượng với Trình Gia Hưng thì hắn đã xuất hiện ra thêm ý tưởng, mà phải mất ba, năm ngày mới thực hiện được một cái, nhưng cái kia lại gặp phải một vấn đề, muốn cho cánh quạt quay nhanh thì phải quay dùng sức thật mạnh. Nếu là như vậy thì đồ này khi sử dụng sẽ khiến con người rất mệt mỏi và làm cho người ta cảm thấy không thuận tiện sử dụng nó.

"Ở điểm này mà đệ đã bị mắc kẹt trong mấy ngày, thật vất vả lắm mới nghĩ ra được một cách, đệ sử dụng trục lớn quay bánh xe, bánh xe lớn kẹp cái bánh xe nhỏ, bánh xe nhỏ sẽ có cánh quạt. Cách này thì bánh xe lớn quay một vòng, bánh xe nhỏ sẽ quay được nhiều hơn vài vòng, cùng dùng một sức lực nhưng quạt có thể quay nhanh nhiều hơn trước mấy lần".

(Ôi cái chỗ miêu tả làm quạt này mình hiểu nhưng khó diễn tả ra ra cho suôn sẻ lắm, mọi người thông cảm nhé).

..................

Tốc độ nói của Trình Gia Vượng rất nhanh, hắn đem những vấn đề gặp khó khăn cùng cách khắc phục của những ngày qua nói ra cho Trình Gia Hưng biết. Trình Gia Hưng nghe xong không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dựng thẳng ngón tay cái lên khen hắn.

Mỗi ngành nghề đều có sẽ có người giỏi, mà ở trên phương diện nghề thủ công này thì lão tứ rất lợi hại.

Hắn vẫn luôn nói rằng tay nghề của mình vẫn còn thô, cẩu thả, không được một nửa của sư phó. Nhưng để cho Trình Gia Hưng nói, từ một người tay nghề thô có thể làm ra được cái quạt cầm tay trong 20 ngày thì phải khẳng định đầu của hắn rất thông minh.

Có rất nhiều đồ, người khác không nghiên cứu nghĩ ra được, mà ngươi nghĩ cũng nghĩ không thể được ra dạng này, đợi đến khi bên ngoài có bán, ngươi mua về mở ra rồi học bắt chước lại thì thực sự không khó.

Trình Gia Vượng một bên nói, một bên lấy chiếc quạt nhỏ của hắn làm ra đưa cho Trình Gia Hưng. Chiếc quạt này chỉ trông to hơn lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành một chút, nhìn cái kích thước này thật sự không đủ, nhưng Trình Gia Hưng lại không chú trọng vào kích thước, sau khi hắn nhận lấy liền dùng sức quay mấy vòng, quả nhiên cánh quạt đột nhiên chuyển động xoay vòng.

"Lão tứ, có phải ngươi nên làm cho nó một cái vỏ bọc che lại không? Chuyện động nhanh như vậy nếu đưa tay ra không cẩn thận thì sẽ đem đầu ngón tay làm bị thương đấy".

Trình Gia Vượng nói về cái vỏ bọc che lại thì hắn cần thiết kế một chút để không làm ảnh hưởng tới chiều gió bay ra. Ngoài ra còn vấn đề nguyên vật liệu nữa, mấy cái bánh xe bên trong không thể làm bằng gỗ thông thường được, chúng sẽ dễ bị gãy hư, "Đệ định dùng loại đầu gỗ cứng hơn thử xem, ban đầu nghĩ định làm bằng sắt nhưng tiệm rèn nói bọn họ không thể đánh ra đồ vật tinh tế như vậy được, cho nên không có biện pháp nào khác".

"Chỉ cần chọn được loại gỗ tốt rồi làm xong cái vỏ bọc để che, chờ quạt làm được hoàn chỉnh thì đệ sẽ đưa trước cho tam ca hai cái, trời nắng nóng như này ca tẩu làm buôn bán đồ ăn nữa, chắc sợ nóng đến hỏng cả người".

Trình Gia Hưng đang còn thưởng thức cái quạt nhỏ kia, hắn ngước mắt lên nói không có đến mức như vậy: "Ta cùng tam tẩu ngươi lại không có ngốc, trước đó đã dừng buôn bán mấy món bánh nướng rồi, hiện giờ bán đồ không cần phải nhìn chăm chú vào lửa trong bếp lò nữa, cứ để than lửa đốt trong lò bao lâu cũng được, điều chỉnh lượng vừa đủ rồi không để lò tắt lửa là xong".

Vừa rồi hắn mải mê nói đến chuyện cái quạt mà quên mất đồ mình đã mang theo.

Trình Gia Hưng lúc này mới nhớ tới, vỗ trán một cái.

Lấy tay nải ra rồi nhét vào trong tay lão tứ.

"Cái gì đây?".

"Đây là mấy món bánh bán trong cửa hàng ta, bánh mochi ngày nào cũng bán nên luôn có sẵn. Còn bánh nướng và bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối là đặc biệt mở lò làm cho ngươi , trước đó tới không đưa chút đồ gì cho ngươi, trở về liền tam tẩu ngươi còn nói ta. Nói ta chỉ toàn sai sử người, muốn con lừa chạy còn không cho người ta ăn cỏ. . . Được rồi! Ta liền đưa cỏ đến cho ngươi đây!".

Trình Gia Hưng nói với dáng cà lơ phất phơ, Trình Gia Vượng nghe xong còn cùng hắn cười một trận.

Hắn mở tay nải ra, cầm lấy chiếc bánh mochi nhìn có vẻ ngon miện nhất, cắn một miếng, nói: "Lấy ở đâu ra cỏ ăn ngon như vậy?".

"Không đùa nữa, ta nói chuyện chính sự cho ngươi biết, ngươi giờ đã làm được chiếc quạt rồi, còn mấy chỗ khó khăn này thì tranh thủ thời gian giải quyết thì năm nay có thể bán được một đợt, ngươi cũng thấy bây giờ trời rất nóng rồi đó, tình trạng này vẫn còn kéo dài một khoảng thời gian nữa, tiền đồ đang ở phía sau đấy ".

Trình Gia Vượng gật đầu: "Đệ tất nhiên là hiểu điều này, nhưng cái này đệ phải tự mình làm tất cả, cho dù có quen thuộc thì làm ra vẫn chậm ".

"Về điểm ấy thì ta cùng tẩu tử ngươi đã bàn bạc qua, tẩu tử ngươi nói rằng, muốn làm được nhanh được nhiều thì chỉ có hai cách. Một là kéo thêm nhiều người cùng nhập bọn với ngươi, như vậy thì tiền vào trong túi mình sẽ ít hơn. Còn cách thứ hai thì ngươi hãy tháo chiếc quạt cầm tay ra, đem một số bộ phận cho các thợ mộc làm, chẳng hanh như cánh quạt đó, người một cửa hàng làm thì sẽ không chậm, ngươi đặt trước nhiều một chút, sau đó hãy thu lại sản phẩm rồi tự mình lắp ghép lại tạo thành một cái quạt. Ngươi đi đặt mua linh kiện không đắt đâu, những người thợ mộc kia trong cửa hàng cũng chính là làm kiếm tiền vất vả, chờ ghép thành quạt thì chúng ta có thể bán với giá ba lượng, năm lượng một chiếc ".

Nhìn thấy Trình Gia Vượng có lời muốn nói, Trình Gia Hưng không cần hỏi cũng biết hắn đang rối rắm cái gì.

Hắn nói: "Gia Vượng, ngươi sợ người cùng nghề mua rồi về mở ra học bắt chước làm theo đúng không, chính là nghĩ đến tình huống này nên bây giờ ta mới bảo ngươi làm nhiều một chút, như vậy mới kiếm được đồng tiền lớn.
Về sau mọi người đều làm thì khẳng định ngươi sẽ không bán được cái giá ba lượng, nhiều lắm thì một chiếc quạt có giá trị một hai mà thôi, rồi còn có nhiều người cùng nghề đoạt đơn hàng với ngươi nữa. Làm buôn bán không tránh khỏi gặp vấn đề này, người khác học theo ngươi thì ngươi liền từ hắn học lại đi, chỉ cần nhớ kỹ một điều rằng chính ngươi là người phát minh ra đầu tiên đem danh tiếng của ngươi đã vang xa, phải làm cho người người đều biết rằng khi nhắc đến chiếc quạt cầm tay này là nhắc đến Trình tứ ngươi, như thế thì trước tiên ngươi hãy làm ra thật nhiều thành phẩm rồi bán lấy tiền, cho dù sau này người ta học làm theo kiếm tiền thì danh tiếng ngươi đã có, nếu triều đình muốn khen ngợi công lao, chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi đâu".

Trình Gia Hưng vỗ vỗ bả vai hắn, để hắn đừng nghĩ tới việc cất giữ các bản vẽ chỉ để một người kiếm tiền, điều này là không thể.

Trừ khi ngươi cất dấu đừng lấy ra, ngươi lấy ra, bán đi rồi còn có thể quản được người ta có phá dỡ nó ra hay không sao?.

Vẫn là nhìn hướng lâu dài, tiền mọi người có thể cùng nhau kiếm, nhưng thanh danh nhất định phải là của lão Trình gia.

"Sau này có người hỏi, đệ sẽ nói cho bọn hắn biết rằng đây là ý tưởng đầu tiên của ca ca và tẩu tử đệ, đệ chỉ là người làm hoàn thiện sau đó, nếu bên trên thật sự có khen thưởng thì tất cả chúng ta phải được cùng nhau".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info