ZingTruyen.Com

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 103

PhanHuong301

Edit: Xíu

Đường thị thật sự là không yên tâm, sợ con rể tốt khoe xấu che nên mới tìm cơ hội đi nhìn xem tận mắt. Thấy con trai chín chắn ổn định làm việc, rồi lại cùng con gái con rể ăn chung một bữa cơm, nói chuyện với bà thông gia còn nhìn qua cháu ngoại một chút thì nàng nghĩ muốn về quê.

Hà Kiều Hạnh kéo cánh tay nàng không cho đi, chỉ nói đến đây một chuyện cũng không dễ dàng gì nên hãy ở lâu thêm trong huyện hai ngày, rồi đi dạo nhìn xem các con phố một chút, sau đó lại mua vài thứ đồ chậm rãi trở về nhà, khi trở về người trong nhà hỏi thăm đến thì còn có chuyện mà nói.

Đường thị lúc đầu không đồng ý, nói trong nhà nàng còn rất nhiều việc.

Hỏi có việc gì.

Nàng nói trong nhà nuôi hai con heo cùng một đàn gà.

"Việc này một hai ngày cũng không cần vội, đại tẩu ở nhà không cho heo gà ăn sao?".

Đường thị nói con dâu cũng bận rộn, nàng đi ra khỏi nhà thì tất cả công việc như nấu cơm, giặt quần áo, cho heo gà ăn đều đổ dồn lên người con dâu, rồi còn phải chăm sóc con nhỏ, chậm trễ thêm vài ngày nữa không phải là mệt lấy người sao?.

Đông Tử cười hì hì nói: "Nương, lúc nương trở về con cho đại tẩu hai thứ đồ vật, nàng vui vẻ còn so đo với nương cái gì? Nàng không những so đo mà còn thay nương suy nghĩ, nói con là đại tỷ đều ở trong huyện, nương khó có dịp đi vào một chuyến sao không nên ở thêm hai ngày nữa? Với lại nương cũng nên đem chuyện trong nhà kể nhiều cho chúng con nghe một chút, sau đó lại tìm hiểu thêm rõ hơn tình hình ở trong huyện, nương nói có đúng không?".

".........". Đường thị lại nói bây giờ đã đến lập hạ, ngoài đồng ruộng có không ít việc phải làm, nàng xem qua thấy yên tâm rồi nên liền vội vàng trở về giúp đỡ cha các con. "Ta xém chút nữa thì quên mất, bây giờ vẫn còn có chuyện phải nói ra, Hạnh Nhi lấy chồng đã được ba năm rồi, Đông Tử con tính sao đây? Việc thành thân nên định ra rồi".

Hà Kiều Hạnh nghe nói như thế, hỏi nương có ý định chuẩn bị đi tìm bà mối không?.

"Ta có muốn hay không thì có ích gì, dù sao cũng phải nghe chính ý kiến của hắn, con dâu này cưới về là sống cùng hắn cả đời chứ có phải ở với ta đâu".

Hai mẹ con cùng nhau nhìn về phía Đông Tử, mắt nhìn thấy không tránh thoát được việc này nên Đông Tử gãi gãi đầu nói: "Đừng tìm bà mối ở nông thôn."

"Sao lại nói thế?".

Đông Tử nói hắn chưa chắc sẽ trở về quê, ở đây cùng tỷ phu học chút kinh nghiệm buôn bán rồi tiết kiệm được một số tiền vốn thì khả năng sẽ đi ra ngoài lăn lộn buôn bán, nếu hắn cưới vợ ở trong thôn thì nên để nàng ở thôn hay là mang đi theo cùng? Lưu lại ở trong thôn vậy không khác gì đã ngăn cách vợ chồng hai nơi, cưới vợ rồi với chưa cưới vợ không khác gì nhau, mà mang đi ra ngoài cùng cũng có nhiều cái không tiện, "Sau này con muốn làm buôn bán, nên muốn lấy con gái nhà tiểu thương hoặc con gái nhà bán hàng rong cũng tốt. Con sợ nương nhờ bà mối tìm được người lại sống không hợp với con. Mà ở nông thôn chúng ta có rất nhiều người giống như cha ta vậy, ban đầu mọi người đều khuyên cha đi ra ngoài xông xáo nhưng vẫn không thể thuyết phục được cha, cha chỉ cần có cơm ăn áo mặc liền không hề muốn đi mạo hiểm, ý nghĩ này cũng không phải là không tốt, nhưng nó không hợp với con".

Đường thị sợ hắn trốn tránh nên trong lòng nóng nảy mới nói ra như vậy, mà hắn lại có thể nói ra căn nguyên này, ngẫm lại lời hắn nói cũng thấy có đạo lý.

Nếu người cùng người có những suy nghĩ ý tưởng khác nhau hoàn toàn sẽ không bằng người có thể thấu hiểu ủng hộ lẫn nhau, cuộc sống mới vui vẻ hoà hợp được.

Trên thực tế thì Trình Gia Phú và Lưu Tảo Hoa chính là hai người qua đường, nhưng hai người bọn họ có thể chắp vá ở được với nhau đó là do Trình Gia Phú hắn có thể nhận nhịn bao dung, sẵn sàng nguyện ý để vợ làm chủ gia đình. Nếu hắn cường mạnh hơn một ít thì chỉ sợ cả hai đã sớm ầm ĩ trở mặt rồi.

Đường thị tán thành những lời nói này của hắn, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

"Nếu muốn chỉ cần nói một câu thôi là ở trong mười dặm tám thôn, lấy hoàn cảnh nhà chúng ta thì tuỳ tiện có thể chọn được người! Mà con lại muốn cưới người có đầu óc buôn bán thì ta không biết phải làm sao, con gái nhà tiểu thương trong trấn hoặc trong huyện ta một người cũng không biết ".

Lúc này Hà Kiều Hạnh vỗ đùi: "Nương người đừng lo, con có chủ ý!".

"Là gì? Con nói một chút đi!".

Hà Kiều Hạnh xoay người đi tìm bà bà Hoàng thị đến rồi nhắc tới chuyện này, Hoàng thị lập tức hiểu ngay nói việc này đơn giản: "Ta không giống như bọn Hạnh Nhi mỗi ngày đều bận rộn việc trong cửa hàng, ta đây thường xuyên đi chợ rồi bình thường còn ôm Đông Cô ra phố đi dạo một chút nên cũng nhận biết được một số người. Đông Tử cứ yên tâm nói ý mong muốn của mình, ta đi ra ngoài thả tiếng gió một cái, với điều kiện tốt của hắn như vậy thì thiếu gì người nguyện ý chứ".

Đường thị nghe xong rất vui vẻ, liền lôi kéo tay bà thông gia, nói rằng hết thảy mọi việc này đều nhờ nàng giúp.

Việc hôn nhân đại sự của Đông Tử có thể nói là một tảng đá lớn trong lòng Đường thị, chỉ cần chưa thành ổn định là nàng không bỏ xuống được. Mặc dù hiện tại chưa biết con dâu ở đâu nhưng chí ít cũng có phương hướng, nhìn thấy bản thân hắn cũng nguyện ý phối hợp, khó có được trong lòng Đường thị được thả lỏng một chút. Nàng vui vẻ liền quyết định ở thêm trong huyện mấy ngày, lúc bận rộn cũng giúp chút việc cho con gái hoặc là chơi cùng cháu gái, nếu không thì đi sang cửa hàng đối diện giúp Lưu Tảo Hoa dọn dẹp một chút.

Bánh đúc sắp đến ngày khai trương mà Lưu Tảo Hoa còn rất bận bịu, nàng phải tìm học đường cho Thiết Ngưu, trước khi khai trương cửa hàng phải sắp xếp ổn định cho con trai trước đã.

Nàng phải quan tâm chuyện của Thiết Ngưu nên việc trong cửa hàng hoàn toàn giao cho Trình Gia Phú, mở cửa hàng thật không dễ dàng, nhìn Trình Gia Phú loay hoay bận bịu không rảnh tay nên Đường thị vừa lúc ở đây cũng giúp đỡ không ít, Thất Cân nhà bọn hắn nhiều khi là Đường thị trông, ở cùng một chỗ với Đông Cô.

Đường thị ở đây còn kịp tham gia khai trương cửa hàng bán bánh đúc, y theo như lời Trình Gia Hưng nói, Lưu Tảo Hoa đã treo bảng hiệu màu đỏ lên cửa hàng nhà mình rồi còn đốt pháo hoa thu hút rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Bánh đúc của nàng so với các món bánh trong cửa hàng nhà Trình Gia Hưng rẻ hơn rất nhiều, nhìn một khối bánh mềm mềm chỉ mấy có 1 văn tiền, Lưu Tảo Hoa lại gào to quảng cáo giới thiệu nên có rất nhiều người bỏ tiền ra mua ăn thử.

Động tác của Lưu Tảo Hoa nhanh nhẹn thoăn thoắt lấy xiên tre lấy bánh cho người ta, nàng vừa hấp trên bếp, vừa để nguội bên cạnh, vừa bày bán trước mặt........Một bát chỉ mất một văn tiền, để bán được nhanh được nhiều hơn nên nàng để một cái thùng nhỏ dưới chân, một ngày bận rộn rối tung rối mù thu hoạch được nửa thùng tiền.

Bánh đúc một chút dầu cũng không có nên chi phí làm thấp hơn rất nhiều so với thịt heo xé cay, bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối, bánh nướng, hơn nữa lại bán được số lượng lớn nên số tiền kiếm được cũng tương đối nhiều.

Sau khi đóng cửa hàng, Lưu Tảo Hoa dẫn theo cả nhà cùng một thùng tiền đồng đi đến Trình Ký bên này, bọn hắn đồng tâm hiệp lực đem tiền đồng đếm qua một lần, khấu trừ tiền vốn, Lưu Tảo Hoa tại chỗ phân một nửa tiền lời cho Hà Kiều Hạnh, còn nói về sau cũng giống dạng này, mỗi ngày đều đưa tiền tới cho nàng.

"Đại tẩu, tẩu cũng đừng xách theo một thùng tiền đồng lớn đi qua rồi kêu ta cùng đếm với tẩu. Tẩu cứ ở nhà đếm xong rồi phân một nửa đưa đến cho ta cũng được ".

"Ngươi không sợ ta báo tổng số sai à?".

Hà Kiều Hạnh đem tiền đồng đặt qua một bên rồi nói: "Cửa hàng của tẩu nằm ở phía đối diện, buôn bán được như thế nào ta đều thấy, đại khái cũng biết con số được bao nhiêu, có thể nói sai được bao nhiêu? Hơn nữa trong lòng ta rất tin tưởng đại tẩu".

Nhìn tác phong làm việc trong quá khứ của Lưu Tảo Hoa là biết, nàng chính là xem trọng để ý đồng tiền lớn, vì muốn kiếm đồng tiền lớn nên nàng sẽ không keo kiệt việc tiêu ít tiền, dạng người này sẽ không vì món lợi nhỏ mà loại bỏ việc lớn đang cầm trong tầm tay, nếu thật sự thông báo sai số, nếu có ngày bị lộ tẩy thì làm sao có thể hợp tác được nữa đây?.

Đường thị biết rằng cửa hàng Lưu Tảo Hoa có thể mở được là không thiếu sự giúp đỡ của con gái mình, ngay cả tay nghề làm bánh đúc cũng do Hạnh Nhi dạy làm, Hạnh Nhi còn suy nghĩ ra rất nhiều loại, nếu không phải như vậy, nàng sao có thể đem việc mua bán làm đến phát đạt như thế chứ?.

Biết là một chuyện nhưng tận mắt chứng kiến cảnh chia tiền trong một ngày vẫn còn cảm giác kích động. Lại nghĩ đến cửa hàng đối điện vẫn mở cửa một ngày thì bọn Hạnh Nhi một ngày đều có thể thu được tiền. Đường thị chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa người với người lại sâu như vậy, khoảng cách ấy đã trực tiếp phá vỡ ranh giới của giống loài, ngươi làm không tốt thì chênh lệch so với heo còn không bằng.

Nói đến Hà Kiều Hạnh là con gái ruột nàng sinh ra, nghĩ lại cảm thây tổ tiên Hà gia đã tích không ít phúc đức mới có thể đưa được cô con gái này đến đây.

Con bé rất khác, lúc ở nông thôn cùng các cô nương nhà khác đã không giống nhau rồi.

Sau khi chứng kiến khung cảnh bán bánh đúc sôi nổi rầm rộ thì Đường thị lúc này mới cầm bạc con gái con rể hiếu kính cho cùng với số bạc Đông Tử đút cho nàng trở về. Đầu tiên là đi tới Đại Dung Thụ thôn trò chuyện vài câu với người trong thôn, nói cho người ta biết rằng việc buôn bán của Trình Gia Phú rất đắt khách, xong lúc này mới ngồi thuyền đánh cá của nhà mình qua sông, trở về mới thở dài một hơi với mấy chị em dâu đi đến đây, nàng lại nói một trận dễ nghe.

"Ta còn sợ tiểu tử thúi kia ở bên ngoài làm loạn, hắn ra ngoài hai tháng nay đã hiểu chuyện hơn không ít, không giống như trước kia luôn kêu khổ kêu mệt, đi theo con rể học hỏi được tốt hơn".

"Hạnh Nhi cũng rất tốt, việc buôn bán so với lúc làm ở nhà thì vất vả hơn một chút nhưng chẳng qua là muốn kiếm được tiền, làm sao có thể không vất vả? Ba năm nay con bé đã thay đổi rất lớn, cùng với đó là suy nghĩ thời hồi còn là đại cô nương cũng không giống nhau, làm nương rồi thì sẽ suy nghĩ nhiều cho con cái, sợ chính mình ham ăn lười biếng rồi không để lại được cái gì, sợ con cháu đời sau phải chịu khổ".

Mọi người muốn nghe nhất không phải là chuyện này, mà muốn nghe nhất đó là việc buôn bán của cửa hàng, tốt đến mức nào, người bên ngoài có phải là đều đặc biệt thích mấy món ăn Hà Kiều Hạnh làm không.

Nói đến cái này, Đường thị tự hoà đắc ý cực kì.

"Phàm là người đã nếm thử tay nghề của Hạnh Nhi đều không phải nói rằng ăn rất ngon sao? Người trong thành gặp chuyện đời so với chúng ta nhiều hơn một chút nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu. Con gái ta tuỳ tiện làm món gì ra cũng đều bán được hết, trước đó ta đi qua, nhị thiếu gia của Hương Di Phường còn đến mời con rể đi uống trà nghe kịch kết làm bằng hữu nữa đấy".

"Còn có Đông Tử, cùng đi ra ngoài với tỷ hắn thật là quyết định đúng, ta đã đề cập tới chuyện chung thân đại sự của hắn rồi, Đông Tử nói muốn cưới vợ ở trong huyện, ta nói thế nào được? Thế là chuyện này ta được bà thông gia ôm đồm để ý cho, nàng ở trong huyện nhận biết được nhiều người, nói sẽ chú ý nhìn tốt cho Đông Tử".

"Còn có đại tẩu Lưu thị của con bé, nhìn thấy tình hình này thật đúng là đang đi trên con đường phát tài làm giàu rồi, hiện tại mỗi ngày đều bận rộn mệt mỏi nhưng lại kiếm được không ít tiền. Mấy năm trước nàng còn là cái dạng kia.......Ai mà có thể nhìn ra được chứ?".

Mọi người ở sân Hà gia đồng loạt gật đầu.

"Đừng nói tới chúng ta, ngay cả thân thích Lưu gia của nàng cũng đều nhìn không ra! Trước đó không phải Tiểu Cúc trở về một chuyến sao, con bé có kể đến chuyện của nàng, Lưu thị muốn đi mở cửa hàng, nhà mẹ đẻ bên kia xem thấy không tốt, ngại cửa hàng trong huyện thuê giá cao rồi cứ thế dội một gáo nước lạnh cho nàng, hai bên thật vất vả quan hệ mới hoà hoạn một chút thì lần này lại nổi lên cãi vã không vui. Con người Lưu Tảo Hoa này cực kỳ mạnh mẽ, sau khi gả cho Trình gia thì liền đè ép chồng mình để bản thân trở thành chủ gia đình, nàng làm được như vậy thật đúng là không sợ đắc tội với người nhà mẹ đẻ, nàng cũng không cần ai làm chỗ dựa".

Nói đến đây Đường thị là người có quyền lên tiếng nhất, nàng nói đại phòng Trình gia là do Lưu Tảo Hoa quyết định, nàng nơi muốn làm buôn bán thì phải làm buôn bán, sau khi tiến vào trong huyện thì người làm nương này lại quyết định chính mình đi tìm học đường cho con, Trình Gia Phú thì như tiếp thêm sức mạnh cho nàng làm vậy.

"Hạnh Nhi không phải cũng giống như vậy sao? Trước kia nghe người ta nói con rể ngươi làm tất cả mọi chuyện rất tốt, Hạnh Nhi chỉ cần ngồi hưởng phúc".

"Vẫn có sự khác nhau, Hạnh Nhi bọn hắn có chuyện gì đều là hai vợ chồng bàn bạc với nhau, con rể cũng có chủ ý, bất kể là làm điều gì đều có thể nói vài câu, nói ra có bộ có dạng. Còn Trình Gia Phú thì không thể đưa ra quyết định, hắn nói cái gì thì hơn phân nửa đều làm không thành, hai vợ chồng nhà kia có suy nghĩ như một nam một bắc vậy".

"Ta đi ra ngoài một chuyến, nhìn thấy Đông Tử từ không hiểu chuyện đến dần dần có hiểu biết rồi, ta cùng cha hắn trong lòng liền thả lỏng không ít".

Duy nhất có một điểm không nghĩ tới? Chính là cái thanh danh kia của con gái.

Tất cả mọi người trong huyện đều biết bà chủ Trình Ký là Mẫu Dạ Xoa.......May mà Đường thị chỉ sinh ra một cô con gái như vậy, nếu không sẽ thật sự lo lắng hết cả người.

Hà Kiều Hạnh lại cảm thấy rất tốt, từ sau khi thanh danh truyền ra, trước gót chân nàng đặc biệt thanh tĩnh, cho tới bây giờ không có người đến gây sự.

Nhưng đường nương ruột ý nghĩ lại không giống vậy. Con gái nàng như hoa như ngọc, ngoan ngoãn thông minh, tại sao lại biến thành Mẫu Dạ Xoa rồi? Lấy đâu ra Mẫu Dạ Xoa đẹp mắt như vậy?.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com