ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 102

PhanHuong301

Edit: Xíu

Lấy quy mô trước mắt của Trình Ký còn chưa đủ xứng làm đối thủ của Hương Di Phường, dù buôn bán của bọn hắn có tốt đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là mở một cửa hàng với bán hai, ba loại mặt hàng. Chẳng qua là có thể làm được ông chủ của Hương Di Phường thì cái mũi ngửi sẽ thính hơn nhiều so  với những người bình thường, dù mới chỉ là một thiếu gia nhưng thông qua vài hành động tiếp xúc trước đó cũng nhận ra rằng Trình Gia Hưng dần dần sẽ có tiền đồ rất lớn.......Giống như loại người này, ngươi hoặc là sớm bóp chết, hoặc là tận lực giao hảo cho tốt.

Sau nhiều lần tiếp xúc giao thiệp với nhau thì nhận biết rằng Trình Gia Hưng có quá nhiều ý tưởng, mà cô vợ của hắn thì có năng lực "Động Thủ" đặc biệt cực mạnh, vì thế không thể nào bóp chết cài bẫy được.

Vậy thì đánh chủ ý lên kết bạn quan hệ cho tốt thôi.

Vương nhị thiếu gia đã mời Trình Gia Hưng đi nghe kịch, ở bên trong rạp hát cùng uống trà cùng trò chuyện một hồi.

"Hai năm trước ta đã nhìn thấy lão ca không phải là hạng người bình thường, sớm muộn gì cũng đứng dậy, ta quả thật là không nhìn lầm. Trình Ký mở cửa mới hai tháng mà đã trở thành một trong những cửa hàng bán tốt nhất huyện, không biết có bao nhiêu người nghĩ muốn kết giao cùng lão ca đấy."

Trình Gia Hưng lắc đầu: "Nhị thiếu gia quá khen ta rồi, mặt mũi này của ta không chịu được nữa đâu. Ta chỉ cầm tiền bán công thức mua một cửa hàng, mở gian nhỏ cửa hàng buôn bán, việc buôn bán chỉ là.....Người khác khen ta một câu thì ta nhận, nhưng đổi lại là nhị thiếu gia ngài, không cần nói đến bảng hiệu buôn bán của Vương gia, mà những năm nay nhị thiếu tạo lập nên các thành tích kia cũng không phải là kẻ hèn này có thể đánh đồng với nhau được".

Tiểu nhị đến pha tra đem lời nói của hai người bọn họ nghe lọt vào tai

Trong lòng liền hiểu rõ.

Đây là sân chơi cửa những người buôn bán, đầu tiên là ngồi xuống khen ngợi lẫn nhau, tiểu nhị pha trà xong liền khom người thối lui. Trình Gia Hưng lúc này mới mở đầu câu chuyện, hỏi nhị thiếu gia việc buôn bán kẹo chữ đậu đường như thế nào?.

Nhị thiếu gia không có nói rõ, chỉ nói vẫn được.

Nghe xong điều này, Trình Gia Hưng liền tin, cho dù năm trước xảy ra sự cố công thức bị tiết lộ ra bên ngoài thì Hương Di Phương vẫn đang kiếm được tiền, nhị thiếu gia từ trong tay hắn mua công thức ki tuyệt đối là không lỗ. Bây giờ đến phiên nhị thiếu gia hỏi hắn, tại sao phải kéo dài thời gian đến một năm sau mới mở cửa hàng?.

"Năm trước có rất nhiều chuyện xảy ra nên không thể rảnh tay lo liệu được".

Bọn họ nói chuyện bao la trời đất, nhưng tất nhiên sẽ không truy hỏi tới cùng người ra đang bận rộn cái gì, hắn liền đổi đề tài, hỏi Trình Gia Hưng một năm nay làm sao mà có thể nghĩ ra được bánh nướng và bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối vậy? Hỏi hắn sao có thể nghĩ ra được nhiều kiểu đa dạng thế?.

"Cũng không phải là ta nghĩ ra được, nếu thật muốn biết thì phải hỏi vợ ta, ta nghe nàng nói qua một chút là bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối này được làm ra là dựa vào bánh trung thu biến đổi lại".

Khi Trình Gia Hưng nhắc đến bánh trung thu, trong đầu Vương nhị thiếu gia liền xuất hiện hình dáng của bánh trung thu địa phương.....

Cái này có phải là chênh lệch quá nhiều lắm không???.

"Có lẽ do gia đình ta chính là làm buôn bán về lĩnh vực này cho nên từ nhỏ đến lớn ta ăn không ít bánh ngọt, giờ đã ngán chúng rồi. Trong cửa hàng nhà các ngươi có ba loại mặt hàng kia, hợp khẩu vị ta nhất đó là thịt heo xé cay, trước đó có sai người mua về nếm thử, ta để trên bếp học làm nó, đạp hư không ít đồ mà vẫn không làm ra được cái hương vị kia, vì thế vẫn phải phái người đi đến nhà ngươi mua về ăn".

Trình Gia Hưng bật cười, hỏi hắn mua ăn không ngon à? Tiêu ít tiền, có thể tiết kiệm bao nhiêu thứ!.

Vương nhị thiếu gia thở dài: "Ta không thiếu mấy hạt bụi kia, mấu chốt chính là lão ca ngươi cũng không có ý định đem mua bán đi làm ở nơi khác, chờ về Phủ Thành, ta đi chỗ nào mua ăn đây?".

Nghe thì giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế thì trong lời nói có ẩn giấu ý tứ, Vương nhị thiếu gia có ý muốn thử, muốn xem Trình Gia Hưng tính như thế nào, chỉ thành thật an phận làm trong huyện hay muốn tìm cơ hội khuếch trương mở rộng ra bên ngoài. Trình Gia Hưng nghe hiểu ý hắn đang thăm dò, liền nói rằng xe ngựa nhà Vương gia thường xuyên chạy qua lại giữa các huyện thành khác nhau, từ bên này mua đưa đi phủ thành không dễ sao? Xe ngựa chạy đi trên đường nhanh bao lâu?.

Hắn uyển chuyển trả lời, vừa khéo là điều mà nhị thiếu gia muốn nghe thấy, bầu không khí giữa hai người bọn họ liền tốt lên không ít.

Sau khi tán gẫu cùng thăm dò nhau một hồi lâu, Trình Gia Hưng rót một bụng đầy nước trà vào bụng rồi mới rảnh tay từ rạp hát đi trở về. Trở về liền thấy, chính mình đồng ý lời mời Vương nhị thiếu gia đi ra ngoài uống nước trà đã quá lâu, trong cửa hàng đang tất bật bận rộn.

Lúc hắn trở về đã gần chạng vạng tối, Hà Kiều Hạnh thông báo cho Đông Tử để người phía trước đừng xếp hàng nữa, hai lò nướng cuối cùng bán xong sẽ đóng cửa. Nàng chuyển cái ghế ngồi canh đống lửa, nhìn Trình Gia Hưng trở về liền hỏi hắn thế nào?.

"Nghe trận hí kịch, uống một bụng nước, kìm nén đến hoảng."

"Con gái chàng còn biết tìm người đưa đi tiểu, chàng cũng không biết tìm chỗ để đi vệ sinh sao? Người sống sờ sờ ra đó mà còn ôm bụng lấy nghẹn tiểu nữa?".

Trình Gia Hưng cũng di chuyển cái ghế, ngồi xuống bên người Hà Kiều Hạnh, nói: "Nói khoa trương một chút. . .".

"Đừng nói những chuyện này có được không, chàng nói một chút vị thiếu gia nhà kia mời chàng đi uống nước trà là có ý gì? Trước đó mới mua công thức món kia, chẳng lẽ giờ lại muốn mua nữa ".

Trình Gia Hưng chủ động đổi vị trí với Hà Kiều Hạnh, hắn đến xem lửa, đồng thời đem trò chuyện những cái kia nói cho Hà Kiều Hạnh nghe.

"Trước đó chúng ta cùng Hương Di Phường bán công thức kia cũng không phải là món quan trọng nổi bật, vì vậy cho dù buôn bán có tốt đi chăng nữa thì đối với bọn họ cũng không có giá trị cao. Ta thấy bọn họ trông thèm đỏ mắt món bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối là thật, mà không phải là thật sự cần thiết đến quá mức gấp, có hai loại sản phẩm mới này đối với bọn hắn chính là dệt hoa trên gấm, cho dù không có cũng không có ảnh hưởng lắm. Hắn nghe được ý tứ của ta, trước kia chúng ta thiếu tiền nên mới bán công thức, hiện tại cửa hàng đã mở, tình hình cũng không giống như lúc trước nữa. Sau khi nghe hiểu thì hắn không đề cập đến chuyện mua công thức, ngược lại hỏi ta kế hoạch sau này, có dự định mở thêm cửa hàng ở các huyện, phủ thành khác nữa không, ta nói rằng không có sắp xếp ý định như vậy".

"Chàng đi ra ngoài nửa ngày mà chỉ nói được mấy câu này? Còn thời gian khác thì uống trà sao?".

Trình Gia Hưng giơ ngón tay lên đếm nói cho nàng nghe.

Nói không chỉ uống nước trà, còn nghe hí kịch, tâng bốc khen ngợi lẫn nhau, ngươi khen ta thông minh lanh lợi, ta khen ngươi tuổi trẻ tài cao . . . Người làm ăn gặp mặt chính là vui vẻ, hai đầu đều là biết nói chuyện, trò chuyện giết thì giờ quả thực như gió xuân ấm áp.

Vốn dĩ lấy thân phận của Trình Gia Hưng hiện giờ không đủ tư cách ngồi ngang hàng cùng với người ta, thật là chịu thiệt cho Vương nhị thiếu gia đã để mặt coi trọng hắn, hôm nay ra ngoài coi như là giao lưu kết bằng hữu.

Vương nhị thiếu gia nói thích ăn thịt heo xé cay là đúng sự thật, trong thời gian hắn ở huyện thành này thường xuyên bảo quản sự tới xếp hàng, Trình Gia Hưng đã gặp riêng hắn hai lần nên liếc mắt nhìn xung quanh liền nhận ra hắn. Thịt heo xé cay của Trình Ký bán rất đắt, phần lớn những người khác chỉ mua một bát, còn hắn một lần tới là muốn mua mấy bát liền, đều là mang đồ của nhà mình đến đựng.

Bởi vì bảng hiệu càng ngày càng nổi tiếng lan xa, cộng thêm hai món mới là thịt heo xé cay và bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối nữa nên lợi nhuận buôn bán tháng thứ hai còn nhiều hơn so với tháng đầu tiên rất nhiều. Lợi nhuận lời lớn, mấy người trong cửa hàng làm cũng vất vả mệt nhọc, sau khi tính toán rõ ràng thì Hà Kiều Hạnh còn thưởng cho Đông Tử một khoản tiền lớn, nàng cùng bàn bạc với Trình Gia Hưng đem buôn bán cửa hàng nghỉ một ngày, nói rằng cho bản thân nghỉ ngơi một bữa.

Hà Kiều Hạnh khó có được thời gian không phải làm gì nên cả ngày đều chơi cùng Đông Cô. Trình Gia Hưng bồi chơi với hai mẹ con nàng nửa ngày rồi chạy đến cửa hàng chếch đối diện, cửa hàng kia đã được Trình Gia Phú thuê, hiện tại đang sửa chữa, nên bỏ thì bỏ đi, nên thêm thì thêm vào, bọn hắn cũng học theo Trình Gia Hưng làm một tấm bảng mới toanh: Bánh Đúc Mĩ Vị.

Tên cửa hàng là do chính Lưu Tảo Hoa nghĩ ra, lúc Trình Gia Hưng nghe thấy thì còn châm chọc nàng mấy câu.

Hắn là cái người rất thiếu ăn đòn, dù rảnh rỗi đi châm chọc nàng nhưng cũng không muốn giúp đỡ đề xuất một ý tưởng nào, vì không có ai đưa ra ý tưởng khác hay phàn nàn nhiều để tham khảo nên Lưu Tảo Hoa quyết định cứ lấy tên như vậy, nàng quay đầu liền đi đặt làm bảng hiệu. Lúc này đã đến đầu tháng tư, là thời điểm giao mùa xuân hạ, trời càng ngày càng nóng, cũng là thời điểm thích hợp bán bánh đúc. Cửa hàng nhỏ đối diện đang chuẩn bị khâu cuối cùng để khai trương, Trình Gia Phú đang don dẹp cửa hàng, còn Lưu Tảo Hoa trở về thôn để mang Thiết Ngưu đi cùng vào huyện.

Khi Trình Gia Hưng đi qua thì thấy đại ca hắn đang cọ rửa tiệm, nhờ người xem ngày thì nói ba ngày sau sẽ là ngày tốt, nhìn mặt tiền cửa hàng dọn dẹp gần như đã sạch sẽ gọn gàng rồi, nhưng chuyện phải làm vẫn còn nhiều lắm.

Chờ Lưu Tảo Hoa đem người vào trong huyện thì hai vợ chồng còn phải đi tìm học đường cho Thiết Ngưu, sách vẫn phải đọc, chữ vẫn phải nhận biết.

Ngoài ra còn có một số vấn đề đồ đạc nữa, đồ có thể cất giữ được lâu thì nên chuẩn bị trước nhiều hơn một chút.

................

Ngày hôm đó Lưu Tảo Hoa từ nông thôn vẫn chưa đi được, sáng hôm sau nàng mới xuất phát đi vào huyện, đi cùng với nàng còn có một vị lão đại mà mọi người không hề nghĩ tới, đó chính là Đường thị nương của Hà Kiều Hạnh với Đông Tử.

Mặc dù trước đó một tháng Trình Gia Hưng đã trở về một lần, hắn còn xuống bờ sông báo tin mọi chuyện ở trong huyện thành đều tốt cho ông ba Hà nghe, nhưng cha nương Hà gia vẫn không yên tâm, đặc biệt là đường nương. Nàng sợ con rể trở về tốt khoe xấu che, nghĩ đến còn phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm, vừa vặn nghe nói nhà Trình lão đại cũng chuẩn bị đi làm mua bán, gần đây sẽ tiến huyện thành, nàng hỏi thời gian rồi cùng đi vào  huyện thành một xe với Lưu Tảo Hoa luôn.

Đường thị nhà ở bên kia sông, trước kia chỉ đi đến Thanh Thuỷ trấn là xa nhất, chưa từng vào huyện thành nên lúc này giống như một đại cô nương lớn lên ngồi kiệu hoa, lần đầu tiên! Thật mới mẻ!.

Lưu Tảo Hoa là một người biết nói chuyện, cho nên trên đường đi nàng đã nói rất nhiều chuyện với Đường thị.  Đường thị luôn cảm thấy nàng quá khoa trương, cho đến khi bọn họ đến trước cửa hàng Trình Ký  nàng mới biết được những lời kia một chút cũng không khoa trương tý nào, từng câu từng chữ đều là sự thật.

Bởi vì trước đó có nghỉ một ngày nên ngày hôm nay số lượng người xếp hàng còn nhiều hơn bình thường một chút, cho nên Đường thị từ xa đã nhìn thấy trước cửa hàng có rất rất nhiều người. Trước cửa các nhà khác chỉ có năm bảy người, còn có rất nhiều nhà khá vắng vẻ hiu quạnh, mà cửa hàng nhà Hạnh Nhi thì khách hàng tự giác xếp hàng mà không cần phải nhắc nhở hỏi han, đồng thời với đó chính là âm thanh hò hét nói muốn mua thịt heo xé cay, bánh nướng còn bao lâu nữa mới ra lò...

Ngay khi Đường thị đi qua, liền bị khách hàng  chờ đợi xem như cùng dạng với Trình Gia Phú lúc trước là người chen lấn chen ngang hàng.

Nàng vội vàng hét lên hai tiếng Đông Tử.

Đông Tử đang giúp cửa hàng bánh đúc đối diện được biết rộng rãi trước ngày khai trương, đây là việc Hà Kiều Hạnh sắp xếp cho hắn khi không bận thì nói chuyện giới thiệu cho khách hàng biết. Hắn đang nói cửa hàng đối diện chính là đại ca ruột của tỷ phu hắn, nhà kia bán bánh đúc cũng là món do đại tỷ hắn suy nghĩ ra

Khách hàng quen hỏi hắn bánh đúc là gì, ăn có ngon không.

Hắn vừa uống một hớp nước, miệng còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy hai tiếng Đông Tử quen thuộc, quay đầu nhìn lại thấy được chính là lão nương của mình tới.

"Ôi nương ruột của con à! Sao nương lại đến đây thế?".

"Ta không yên tâm về con nên đến đây xem".

Đông Tử giải thích cho những vị khách hàng đang hiểu lầm Đường thị là người chen ngang rằng đây chính là nương của hắn, tiếp đó nâng vách ngăn lên đưa người đi vào, cười hì hì nói: "Nhìn con ăn ngon ngủ tốt thì có cái gì mà không yên tâm được chứ?".

"Con nghĩ đi đâu thế? Ta không yên tâm sợ con gây thêm phiền toái cho Hạnh Nhi, Hạnh Nhi đâu rồi?".

Đúng đúng đúng! Thiếu chút nữa đã quên!.

Đông Tử chạy vào nói với tỷ hắn: "Đại tỷ, tỷ đến xem đi, nương chúng ta đã đến rồi!".

Hà Kiều Hạnh nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi nàng tiêu hoá được lời nói của Đông Tử thì liền đặt nửa cục bột đang nhào dở xuống bước ra ngoài: "Đây là tiểu đệ dỗ dành ta sao, thật là........Nương, đây là nương đi theo cùng đại tẩu tiến vào huyện sao? Trước khi đi ra ngoài đã ăn chút gì chưa ạ? Nương có đói bụng không?".

Trình Gia Hưng đã bưng nước sôi để nguội tới mời nương vợ uống, còn hỏi bà có muốn ăn cái gì không? Nói trên con đường này cái gì cũng có, muốn ăn gì cũng đều có thể mua được.

"Phía trước nhiều người  xếp hàng chờ mua đồ, hai người lại đến chào hỏi ta! Có lầm không vậy?". Đường thị uống nước, xua xua tay ý bảo hai người bọn họ bận rộn thì cứ đi làm đi, có lời gì chờ bận rộn xong rồi lại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info