ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 101

PhanHuong301

Edit: Xíu

Nửa tháng sau này Lưu Tảo Hoa đều bận rộn về chuyện buôn bán, ngoại trừ hai ngày mưa kia nàng ở nhà không đi đâu được thì ngày thường người ta đến sân đều không tìm thấy bóng người .

Lưu Tảo Hoa bận rộn sửa sang lại cửa hàng, rồi mua sắm các dụng cụ dùng trong buôn bán, còn muốn đem ruộng đồng nhà mình cho thuê ra ngoài.......Nàng bận rộn đến mức không có thời gian làm lòng đỏ trứng muối kiếm tiền.

Trước đó đã thông báo với các nhà cung cấp trứng vịt tươi tất cả đều đưa đến nhà cũ bên kia cho Dương thị thu mua. Dương thị cũng thật giỏi giang, nàng dâu nhà người khác bận rộn một hồi cũng muốn nghỉ ngơi uống miếng nước hay nói chuyện mấy câu chuyện phiếm. Còn nàng thì lại không dùng thời gian đặt trên mấy việc này, mỗi ngày đều có thể làm được nhiều việc hơn người khác, cắt cỏ heo, nấu thức ăn cho heo, cho heo cho gà ăn, rồi còn quản lý vườn rau, chưa kể phải làm rất nhiều lòng đỏ trứng muối nữa.

Những người ở gần hai bên cạnh lúc nào đi ngang qua cửa nhà cũ Trình gia cũng đều nghe thấy tiếng Dương thị bằm cỏ heo cạch cạch cạch, chờ một lúc nữa trở về lại gặp nàng xách thùng thức ăn cho heo ăn.

Dương Nhị Muội gả lại đây cũng được hơn nửa năm, tính tình nàng trầm lặng nên giao tiếp với người cùng thôn không thể nhiều hơn so với Hà Kiều Hạnh nữa, dù vậy mọi người đối với cô vợ mới của Trình Gia Quý cũng có chút hiểu biết.

Bỏ qua một bên không nói tới vấn đề mệnh cách, thì chỉ nhìn con người này đều thấy rất được.

Đặc biệt thời gian gần đây, thường thường có người nói Trình Gia Quý có mệnh vẫn tốt, trước đó Chu thị tính toán làm việc xấu thì nghĩ lại nói cho cùng trong lòng vẫn hướng về hắn, thôi không nói tới người đã bị đuổi ra khỏi cửa nữa, chỉ nói tới người vào sau này thôi, người này so với người trước không kém chút nào, người ta là hoàng hoa khuê nữ gả tới cho hắn, nếu muốn nói tới ngoại hình thì có ngoại hình đẹp không tệ chút nào, lại còn biết làm việc, không thích gây chuyện. Nhà mẹ đẻ chính xác là không còn lui tới nữa, nhưng như vậy thì có quan trọng gì? Mấy nhà Trình gia này cũng không phải phụ thuộc dựa vào nhà mẹ đẻ của vợ mới sống được.

Đằng trước có người nói Trình Gia Quý thảm quá, thành thân nhiều năm như vậy mà ngay cả một ngụm con cũng không có.

Sau đó bọn họ nghĩ lại, cảm thấy hắn ta không có gì là thê thảm cả.

Không nói tới đời này hắn được làm qua hai lần chú rể, mà trên đầu có cha nương từ ái, huynh đệ có tiền đồ cũng không bỏ rơi, đối xử với hắn rất tốt, vợ lại rất hiền lành chăm chỉ........Hiện giờ chưa có sinh con nhưng chậm rãi chắc chắn sẽ có. Nếu nói cuộc sống của hắn là thảm là khổ thì nhà họ Đổng kia chỉ sợ rằng không sống được.

Kể từ khi Đổng Tiểu Lực ăn trộm bị bắt, giữa huynh đệ bọn họ liền có vết nứt. Đổng Đại Lực không cứng cỏi bằng vợ hắn, mới đầu còn nguyện ý cho tiểu đệ cơ hội sửa chữa, hắn còn cùng ngồi xuống tâm sự với Đổng Tiểu Lực để khuyên bảo Đổng Tiểu Lực bỏ bài bạc. Đổng Tiểu Lực ngoài miệng đồng ý hứa rất tốt, cũng chịu đựng được một thời gian nhưng sau này nhịn không được lại đi đến Tiểu Hà thôn. Trước đó nhìn chằm chằm vào nhà Trình Gia Hưng ăn trộm bị người ta bắt được nếm phải mùi đau khổ, hắn liền học thông minh hơn, có ăn trộm thì chỉ ăn trộm của chính nhà mình........Năm trước Đổng gia mất gà, còn nói là do chồn ở trên núi chạy xuống bắt, về sau mới biết được là do Đổng Tiểu Lực làm.

Lần này Đổng Đại Lực đã hết hi vọng, cùng đứng một phe với vợ của mình quyết định đòi phân gia ở riêng.

Nhưng vẫn không được phân gia ở riêng.

Trong chuyện phân gia ở riêng này, nếu không có sự gật đầu đồng ý của cha nương thì ngươi sẽ không làm được gì, nếu người làm ầm ĩ thì làm cha nương có thể đến nha môn tố cáo ngươi không hiếu thuận, quay đầu lại liền để nha sai bắt đi đánh ngươi bằng roi.

Nhà còn chưa phân gia, huynh đệ cãi nhau ầm ĩ rất gay gắt, Đổng Tiểu Lực mỗi lần gây ra chuyện đều về nhà quỳ xuống cầu xin nương hắn, lão thái thái không đành lòng nhìn con trai út đi vào chỗ chết nên vẫn luôn cứu hắn. Vợ chồng con trai cả liền bực bội không đồng ý, bởi vì người huynh đệ không ra trò này mà trong hai năm qua tài sản nhà bọn hắn bị tiêu tán đi ra ngoài không ít, hơn nữa hiện tại người trong thôn đều biết nhà hắn sinh ra kẻ trộm cắp nên luôn chỉ trỏ nói lời không dễ nghe chút nào, hắn một người không học tốt làm ảnh hưởng đến cả nhà trên dưới đi theo không ngóc đầu lên nổi.

Ăn tết vừa rồi nhà Đổng gia đã xảy ra một cuộc ầm ĩ náo nhiệt rất lớn, gần đây lại thêm một trận khác, lần này không phải bởi vì vợ chồng Đổng Đại Lực mà là Đổng Tiểu Lực cùng vợ hắn đánh nhau.

Nghe nói nguyên nhân xảy ra chuyện là lúc hai người ở trong phòng nói chuyện với nhau, cô vợ đã nói hai câu không được dễ nghe khiến cho chồng tức giận. Thế là người vợ bị đánh một trận, một thân tím xanh chạy về nhà mẹ đẻ, một hồi lâu sau thì người nhà mẹ đẻ vợ hắn tìm đến cửa mắng Đổng Tiểu Lực là cái đồ chỉ biết ăn hiếp người nhà, ngoại trừ đánh vợ ra thì không có bản lĩnh gì, nói muốn thu thập hắn.

Chuyện này lọt vào tai mấy người trong huyện là thông qua miệng của Lưu Tảo Hoa đi vào huyện làm buôn bán.

Hoàng thị khó hiểu nói: "Ta nhớ rõ tính tình của hắn rất mềm yếu dịu dàng mà? Nàng làm sao có lá gan lớn để gọi đại ca nhà mẹ đẻ mình đến tận cửa đòi công đạo cho nàng? Không sợ quay đầu Đồng Tiểu Lực sẽ tính sổ với nàng sao?".

Bình thường người nữ nhân trong gia đình dù có chịu chút uỷ khuất cũng sẽ không trực tiếp chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, chủ yếu là nàng phải cho chồng mình chút mặt mũi, nếu mặt mũi của chồng bị rớt thì người chịu khổ không phải là chính nàng sao.

Đạo lý này mọi nữ nhân đều hiểu, Lưu Tảo Hoa cũng hiểu ý tứ của bà bà, nàng nói: "Con nghĩ người ta thà rằng bị hưu ra khỏi cửa cũng không muốn ở cùng với Đổng Tiểu Lực nữa, lời bên khoé miệng của hai người bọn họ đó chính là nhắc đến tiền, vợ hắn muốn hắn thật tâm bỏ đi bài bạc cá cược, kết quả là hắn hung ác nhẫn tâm ra sức đem người đánh một trận, mấy nhà sát bên đều nghe thấy hắn hùng hùng hổ hổ chửi bới đánh đập."

Nói đến đây, Hà Kiều Hạnh cũng nhớ tới chuyện: "Trước đó chúng ta kiếm được tiền, cũng có người tới nghĩ cách rủ rê Trình Gia Hưng đi đánh bạc bị ta đánh đuổi đi ra ngoài. Một cái là chơi gái, một cái là cờ bạc đánh cược, chỉ cần dính vào một trong hai thứ này thì rất nhiều gia đình đều có kết cục nhà tan cửa nát, vợ chồng con cái ly biệt". Nàng còn nói đến vợ Đổng Tiểu Lực chính là rơi vào kết cục này, đàn ông trong nhà đã nghiện dính vào đánh cược cờ bạc rồi còn là kẻ thích đi ăn trộm nữa, thậm chí đánh cả vợ......

Chao ôi.....

"Ba việc này vừa vặn là điểm ranh giới mấu chốt của ta, nếu chồng ta cũng làm loại chuyện này giống hắn thì ta đảm bảo không chờ hắn tới hưu, mà sẽ đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi hắn ra khỏi cửa".

Hà Kiều Hạnh nhẹ nhàng đem lời này nói ra, Trình Gia Hưng dựng thẳng lỗ tai ở một bên nghe lén kém chút nữa nhảy dựng lên.

"Nàng nói cái gì vậy? Ta nào có dám đi chơi gái với đánh cược bài bạc chứ?".

Lưu Tảo Hoa đang định phản bác lại rằng ngoài chơi gái đánh cược ra thì ngươi còn quên nói việc đánh vợ nữa.

Trình Gia Hưng rụt cổ nói: "Đương nhiên là cưới vợ về để yêu thương chăm sóc rồi, cho dù trời có cho ta lui về một vạn bước đi chăng nữa thì ta cũng không dám làm mất lòng vợ. Đợi thêm ba, bảy năm nữa, nếu làm không tốt thì Đông Cô có thể đẩy ta nằm xuống đất đánh cho tê tái cả người ấy chứ ".

Đông Cô đang chơi ở bên cạnh, nghe thấy cha nói tên mình cô nhóc liền quay đầu lại, mở to đôi mắt nhìn về phía Trình Gia Hưng, tựa như hỏi thăm hắn đang có chuyện gì?.

Trình Gia Hưng sờ sờ đầu con gái của hắn, nói không có việc gì, "Cha đang khen con."

"Khen con?".

"Đúng vậy đó, nói con rất giống nương, vừa thông minh lại xinh đẹp". Lực ở tay còn đặc biệt lớn, bây giờ Trình Gia Hưng có thể nắm trụ được con bé chứ sợ đến hai năm nữa là không thể giữ con bé trong tầm tay mình được rồi.

Cũng không biết Đông Cô nghe có hiểu hay không, dù sao được cha dỗ dành xong thì con bé lại quay đầu đi chỗ khác.

Lưu Tảo Hoa vừa rồi nhìn kỹ hơn, nói rằng con bé về sau nảy nở phát triển một chút thì thật ra không giống Hà Kiều Hạnh mấy, mà lại cảm thấy giống Trình Gia Hưng nhiều hơn.

"Là con gái của hắn sao lại không giống hắn được? Nhà lão đại, ngươi đang nói vớ vẩn cái gì vậy?".

..............

Lưu Tảo Hoa quay lại đề tài nói tiếp về chuyện trong thôn.

Hoàng thị đã đi ra ngoài hơn một tháng, trong lòng có chút nhớ thương, nghe nàng nói nhà ở bên đông rồi nhà ở tây còn rất thân thiết.

Lưu Tảo Hoa cũng là một người rất hay, nàng nói xong chuyện nhà Đổng gia, rồi nhảy sang nhà Chu gia, ngay cả nhà mẹ đẻ của mình cũng không buông tha, nói rằng tiểu muội nàng mắt sắp phải lấy chồng nên muốn nàng ra một chút sức, "Muốn ta ra một chút sức, con mẹ nó chứ không nói được một câu dễ nghe, nghe nói ta muốn vào huyện thành thuê cửa hàng buôn bán thì đứng xếp hàng dài dội gáo nước lạnh lên, nói trong huyện cửa hàng thuê một năm đắt như vậy làm không tốt liền phải thua lỗ...... . ."

Trình Gia Hưng nhịn không được thả lời xen vào: "Nương nàng ta còn không phải là nương đại tẩu sao?".

Hà Kiều Hạnh đập hắn một phát, bảo hắn đừng ngắt lời.

Lưu Tảo Hoa tiếp tục nói: "Ta liền mắng bọn hắn, để cho bọn hắn ghi nhớ ngày hôm nay đã nói cái gì, đừng chờ tới lúc lão nương kiếm được tiền liền bỏ cái mặt mo già nua mà tìm tới cửa, ta cũng không giống cô vợ trong thôn sợ đắc tội với người này người kia đâu, ta cái gì cũng không sợ. Dù sao chuyện cũng rõ ràng như vậy rồi, nếu ngươi nghèo thì ngươi gặp người ta, người ta chưa chắc đã để mắt tới ngươi đâu, còn nếu ngươi giàu có tiền thì cho dù trong lòng hắn không muốn nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười khách khí, ra vẻ đáng thương với ngươi đấy".

Lưu Tảo Hoa nói xong chuyện trong thôn thì quay sang hỏi Hà Kiều Hạnh, hỏi nàng trong huyện có chuyện gì mới mẻ không?.

"Chuyện mới mẻ à, nghe khách quen cửa hàng nói rằng gần đây trong huyện đã bắt được một kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo kia lấy danh hiệu là Hoa Đà tái thế lừa không ít người. Trình Gia Hưng nói khả năng đó chính là cái người đã lừa nhà nhị ca trước đây, kẻ lừa đảo đó bị nhốt trong phòng giam của huyện khác nên không có cách nào xác minh được đúng người hay không".

"Bị lừa cũng không phải lão nhị, mà là họ Chu, coi như người bị bắt ở tại huyện chúng ta thì họ Chu kia đã tái giá rồi cũng không cách nào chứng thực được. . . Lão nhị hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy kẻ lừa đảo chết bầm kia".

Trình Gia Hưng nghe chị em dâu hai nàng nói như vậy liền xen mồm vào: "Nha Môn hẳn là sẽ mang người bị hại lúc trước đi xác nhận, nếu thật sự là hắn thì vụ ăn năm đó sẽ được phá giải. Đừng có để ý bản án kẻ lừa đảo kia có được phá án hay không, cho dù có phá được án thì tiền bạc cũng không thể lấy lại được, cùng lắm là để kẻ lừa đảo chịu nhiều thêm tội trạng để an ủi người bị hại mà thôi. Chuyện này đại tẩu chỉ nghe thôi, trở về không được nói lại với nhị ca, hiện tại ca ấy cùng vợ mới có cuộc sống trôi qua khá tốt, đừng nhắc lại chuyện xưa khiến cho con người ta thêm ngột ngạt".

Lưu Tảo Hoa nhìn hắn: "Lão tam ngươi còn không biết ta sao? ?".

Trình Gia Hưng: . . .

"Nguyên nhân là bởi vì miệng đại tẩu cho nên ta mơi nói nhiều thêm câu này, tóm lại là đại tẩu có thể tào lao chuyện phiếm vài câu với ai cũng được, ta không nói gì, nhưng trở về tẩu đừng có bô bô cái miệng ra với nhị ca đấy".

Thành thật mà nói, Lưu Tảo Hoa đúng là một bà vợ miệng nát, hai năm qua nàng nói các chuyện từng nhà trong thôn trước mặt Hà Kiều Hạnh không ít. Hà Kiều Hạnh thông qua đài phát thanh của nàng biết được không ít chuyện, muốn biết chuyện trong thôn thì tìm nàng thật tìm không sai người. Trình Gia Hưng có đôi khi chê nàng phiền, không chịu nổi vợ mình cùng nàng chung đụng hoà thuận tốt với nhau, nhưng có thể bởi vì Hà Kiều Hạnh không thích đi ra ngoài nên người quen biết ít, bên cạnh không có nói nhiều liền dễ dàng rảnh đến nhàm chán, sự tồn tại của Lưu Tảo Hoa giải toả được không ít buồn bực cho nàng. Miệng lưỡi Lưu Tảo Hoa cũng sắc bén lắm, nói chuyện nhà người ta giống như người kể chuyện sách vở đặc sắc trong quán trà, thật là tài tình!.

Hơi muộn một chút Lưu Tảo Hoa mới rời cửa hàng đi, Trình Gia Hưng lúc này mới nhớ tới hắn vốn định nói chuyện chính sự với Hà Kiều Hạnh.

"Ta trước đó đi ra ngoài mua đồ thì gặp người của Hương Di Phường, chính là người đã mua công thức kia của chúng ta, hắn còn nhớ rõ ta, chủ động đến chào hỏi với ta, chúng ta có đứng lại nói mấy câu".

Hà Kiều Hạnh không hiểu: "Ông chủ của Hương Di Phường không phải là người ở phủ thành sao? Tại sao lúc này lại có mặt ở trong huyện?".

"Chắc là cha hắn đem công việc buôn bán mỗi huyện thành giao cho từng người con trai khác nhau quản lý, người phụ trách trong huyện luôn nắm rõ tình hình thấy gần đây có biến động. Ta đoán là người bên dưới đã thông báo cho hắn chuyện bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối, món bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối này của chúng ta bán được rất tốt, bày bán ở bên trong cửa hàng bánh ngọt cũng rất phù hợp".

"Sau đó hắn đề cập với chàng à?".

Trình Gia Hưng lắc đầu, chỉ nói khách sáo với nhau vài câu, có nói đến bánh nướng cùng bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối thì hắn cũng chỉ khen ngợi mà thôi.

"Trước đó mua công thức kẹo chữ đậu đường bị tiết lộ ra bên ngoài, vì thế làm loại chuyện này hắn phải cẩn thận hơn không ít. Hơn nữa chúng ta cũng đã mở cửa hàng ở đây, cùng với hắn coi như là một nửa người cùng nghề, hắn biết muốn mua công thức nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng".

Hà Kiều Hạnh gần đây bận việc, không có thời gian ra ngoài nhìn một chút nên nàng hỏi Trình Gia Hưng ở trong huyện có ai đang học theo làm bán bánh nướng ngàn lớp nhân trứng muối không?.

"Khẳng định là có người học theo, nhưng chắc chưa thành công được, ta đi nhìn các cửa hàng bánh ngọt kia thì thấy bọn họ không có bán".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info