ZingTruyen.Info

Hoan Nhi Trong Anh Edit

Hoa hồng và ánh nến lay động trên bàn cơm, hai nam nhân ương ngạnh kiêu ngạo làm không khí vốn lãng mạn thâm tình nháy mắt tan nát không nỡ nhìn.

Đúng lúc này, một vị phu nhân quý khí bức người dẫn theo một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh sát vách bọn họ.

Đôi mắt Tần Phong trừng lớn, tỏ vẻ có người tới, hắn cũng lười so đo với Mục Thần. Mục Thần nhún vai, yên lặng ăn bò bít tết đã được chế biến công phu.

Cách tấm bình phong, thanh âm nhã nhặn của vị phu nhân kia truyền tới: "A Lâm, dì sẽ không lừa gạt con, điều kiện của y rất tốt, dung mạo và năng lực đều vượt trội, là bảo bối hiếm thấy. Nếu không phải con trai dì và y quan hệ thân thiết thì dì sợ là không mời được y tới đây cho con đâu!"

Tần Phong, Mục Thần: "......"

Phía bên kia, vị phu nhân vừa mới tới tuổi đã tứ tuần, không có việc gì làm nên rất thích đi tác hợp cho trai gái yêu nhau.

Hai người bọn họ cũng đã từng đau khổ khi bị tác hợp như vậy, cho nên đối với việc này cũng có chút sợ hãi. Nhưng đây không phải chuyện của bọn họ, vì vậy họ khó tránh khỏi có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tần Phong hạ giọng nói: "Bác gái này tôi có quen, trong giới làm mai rất có tiếng, tất đúng tất thành. Cậu có muốn tìm bà ấy hỗ trợ không?"

Mục Thần chậc một tiếng: "Chậc! Bà ấy nếu có thể lôi ảnh đế kết dính với tôi thì tôi liền đi. Bất quá không biết hôm nay là quỷ xui xẻo nào dính phải cô gái kia, cô gái đó tôi biết a, bề ngoài giả bộ thuần khiết dịu dàng, kỳ thật sinh hoạt cá nhân bề bộn loạn xạ."

"Tôi cũng biết cô gái này, lúc trước cổ còn muốn bò lên giường tôi đó." Tần Phong hài hước nói, "Đợi xem là quỷ xui xẻo đụng phải cô ấy a, nếu như thuận mắt, tôi đây sẽ đại phát từ bi nhắc nhở......"

Nói được một nửa, Tần Phong đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao y lại tới đây?"

Mục Thần: "?"

Mục Thần nhìn theo ánh mắt Tần Phong, chỉ thấy một nam nhân xinh đẹp thân mặc tây trang chân đeo giày da hướng tới nơi này, lúc đi ngang qua bọn họ, y hơi trì lại gật nhẹ đầu với Tần Phong.

Sau đó thẳng tắp đi tới cách vách......

Là tới cách vách!!!

Cách vách lập tức truyền đến âm thanh trách cứ của vị phu nhân: "Tiểu Thư, sao con lại tới muộn như vậy?"

Thanh âm nam tử ôn nhuận vang lên, nghe cực kỳ thoải mái: "Ngại quá, trên đường bị kẹt xe......"

Mục Thần: "Ha ha ha, đó không phải là con riêng của cha cậu sao? Y đúng là quả trứng xui xẻo! "

"Trứng con mẹ cậu!" Tần Phong đột nhiên đập mạnh lên bàn, thô lỗ mắng, dọa Mục Thần nghẹn ứ.

Mục Thần bị Tần Phong dọa cho sặc nước miếng, ho khan nửa ngày, cả giận nói: "Cậu đập bàn làm gì?!"

Trên trán Tần Phong nổi gân xanh: "Lão tử bị người ta vứt bỏ rồi!" Dứt lời lập tức xông đến cách vách.

Lưu lại Mục Thần đang trợn mắt há mồm: "Tôi đệt, Tần Phong, người cậu nói không phải sẽ là con riêng cha cậu đó nha! Đậu má, khẩu vị của cậu sao lại nặng như vậy?!"

Khi Tần Phong xông qua, đập vào mắt hắn là hình ảnh cô gái xinh đẹp vẻ mặt thẹn thùng nhìn Thư Lộng Ảnh.

Rõ ràng là đã coi trọng Thư Lộng Ảnh.

Mẫu thân của Bách Dự không biết nói đến chuyện gì vui vẻ mà che miệng cười đến xán lạn. Sự xâm nhập của Tần Phong đánh vỡ bầu không khí vốn hài hòa vui vẻ.

Ba người tỏ vẻ mặt kinh dị nhìn hắn.

Thư Lộng Ảnh nhíu mày: "Sao cậu lại qua đây?"

Phu nhân đối với chuyện thình lình xảy ra tỏ vẻ im miệng không nói, mà sắc mặt của cô gái tên A Lâm kia giờ phút này đã có chút trắng bệch.

Tần Phong tiến lên nắm lấy tay Thư Lộng Ảnh: "Cậu không thể quen cô ấy, đi theo tôi."

Thư Lộng Ảnh nhíu mày muốn gì đó nhưng mẹ của Bách Dự đã lên tiếng trước: "Cậu đây là có ý gì? Không lễ phép xông vào đã không đúng rồi, giờ còn muốn quấy nhiễu chính sự của chúng tôi?"

Tần Phong cười lạnh, chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của A Lâm: "Bác gái, tôi muốn hỏi bác một vấn đề. Bác vì sao lại giới thiệu một cô gái không sạch sẽ cho anh tôi, bác muốn rắp tâm gì sao?"

"Anh cậu?" Phu nhân kia sửng sốt, nhìn qua Thư Lộng Ảnh đang bị Tần Phong gắt gao túm chặt, lại nhìn về phía A Lâm đang ngồi bên cạnh mình: "Không sạch sẽ?"

Tần Phong: "Không phải anh tôi không sạch sẽ...... Là người mà bác mang đến không sạch sẽ, ok?"

Dứt lời liền không nói không rằng kéo Thư Lộng Ảnh rời khỏi ghế lô. Thư Lộng Ảnh đương nhiên không thể vùng ra khỏi Tần Phong.

Y biết mình không thể tránh thoát, nhanh mở miệng: "Tôi đi theo cậu, cậu buông tay ra đi."

Tần Phong thở phì phì quăng tay Thư Lộng Ảnh ra.

Hai người đi đến bãi đỗ xe.

Nơi đây vắng vẻ không bóng người, lúc này Tần Phong mới nhịn không được mà lớn tiếng nói: "Cậu thà tình nguyện để một cô gái như vậy thân cận cũng không muốn cùng tôi ăn một bữa cơm?"

Thư Lộng Ảnh: "Tôi không biết cô ấy là người thế nào. Nhưng trưởng bối mời, xác thật quan trọng hơn so với cậu."

"Cậu!" Tần Phong giận đến không nói nên lời.

Vốn đang muốn chất vấn việc Thư Lộng Ảnh vì sao không trả lời tin nhắn của hắn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt ngập nước kia hắn liền nhụt chí......

"Hôm nay cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng hy vọng lần sau cậu không nên trước mặt khách khứa mà kéo tôi đi như vậy. Rất thất lễ." Thư Lộng Ảnh xoa xoa cổ tay, xoay người rời khỏi.

Sau lưng chợt truyền đến tiếng hô của Tần Phong: "Cậu dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi?!"

Thư Lộng Ảnh không để ý.

Tần Phong lại hô: "Cậu chán ghét tôi như vậy sao?"

Bước chân Thư Lộng Ảnh dừng lại, quay đầu: "Tôi không chán ghét cậu, chỉ là quan hệ giữa hai chúng ta tương đối khó nói, vẫn là không nên tiếp xúc quá nhiều."

Tần Phong lập tức quẹt mũi: "Nếu không chán ghét tôi, vậy để tôi đưa cậu về nhà đi."

Thư Lộng Ảnh: "......"

Y không muốn nói chuyện với kẻ ăn bớt câu nói của y......

......

Thư Lộng Ảnh quả nhiên không có cách nào khác.

Tần Phong như nguyện đưa Thư Lộng Ảnh về nhà, sau đó mượn cớ sắc trời đã tối mà ăn vạ ở nhờ nhà Thư Lộng Ảnh.

Hắn mơ hồ có một phát hiện mới.

Thư Lộng Ảnh tựa hồ cực kỳ chịu đựng hắn.

Đây có phải đã chứng minh, hắn trong lòng Thư Lộng Ảnh cũng có một tồn tại đặc thù?

Tần Phong vui tươi hớn hở lăn qua lăn lại trên sô pha, sau đó rơi xuống sàn nhà.

Vì chứng minh quan điểm vừa rồi, Tần Phong ôm gối bò lên lầu hai, gõ gõ cửa phòng Thư Lộng Ảnh.

Trong phòng trầm mặc không tiếng động, qua một lúc mới truyền đến thanh âm khàn khàn: "Làm sao vậy?"

Tần Phong: "Sô pha quá nhỏ, tôi lăn lên đây rồi."

"Có thể cho tôi ngủ cùng cậu hay không?" Tần Phong cẩn thận hỏi.

Bên trong lại trầm mặc.

Ngay lúc Tần Phong nghĩ đối phương sẽ mặc kệ mình thì cửa phòng chợt mở ra.

Thư Lộng Ảnh mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng, tóc đen lười nhác phủ trên khuôn mặt, ánh mắt mang chút buồn ngủ.

Tần Phong nhìn xong thì choáng váng, tiểu Tần Phong yên lặng ngóc đầu dậy.

"Cậu ngủ phòng tôi, tôi ngủ sô pha......" Thư Lộng Ảnh buồn ngủ không phát hiện dị thường của Tần Phong, khi y xoay người chuẩn bị xuống lầu thì thân mình đột nhiên bị hắn ấn chặt trên tường.

Tần Phong ấn bả vai Thư Lộng Ảnh, hầu kết lên xuống kịch liệt.

Cơn buồn ngủ của Thư Lộng Ảnh tức khắc tiêu tan sạch sẽ, sắc mặt y trầm xuống: "Tần Phong, buông ra."

Y thực sự đã rất chịu đựng Tần Phong, rất chịu đựng......

Trong lòng Tần Phong mặc niệm những lời này, che chắn thịnh nộ của Thư Lộng Ảnh, hắn ghé đầu lên vai y.

Trong nháy mắt, thanh âm Thư Lộng Ảnh im bặt.

Tần Phong tham lam hít lấy hương vị của đối phương, tâm tựa hồ mãnh liệt rung động.

"Tôi thực sự rất thích em......" Tần Phong nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn nói, "Chúng ta ở bên nhau thử xem, được không?"

Thư Lộng Ảnh trong nháy mắt cũng hoảng hốt.

Tần Phong trong trí nhớ và Tần Phong trước mắt, chậm rãi hợp lại làm một.

......

Chúng ta ở bên nhau thử xem, được không?

Được không?

Đương nhiên không được!

Ngày hôm sau, Thư Lộng Ảnh liền ném Tần Phong ra ngoài.

Tên ngốc kia đứng dưới lầu dùng tay làm thành cái loa đưa lên miệng hô to: "Thư Lộng Ảnh, tôi thích em, rất thích rất thích!!!!"

Thư Lộng Ảnh vốn tưởng rằng chỉ cần mình không để ý đối phương, quan hệ tự nhiên sẽ không tiến thêm một bước nào nữa.

Nhưng mà không có.

Vừa đến công ty, Thư Lộng Ảnh liền phát hiện văn phòng ngày thường vốn đã tràn ngập lễ vật tỏ tình giờ phút này đã bị hoa hồng bao phủ......

Phía trên có cắm một tấm card nhỏ, viết đầy những lời âu yếm buồn nôn, còn có chữ ký ngàn vàng của Tần Phong.

Thật đúng là lớn mật, tỏ tình với một nam nhân còn chưa nói, nhưng thân phận của y chính là anh trai của hắn!!

Tần lão gia không đánh cho hắn tàn phế mới là lạ a?!

Thư Lộng Ảnh vội vàng kêu bảo an tới: "Ai bảo cậu để mấy người kia đem mấy thứ này qua đây?"

Bảo an có chút vô tội nói: "Là Bách tổng phân phó, nói là có người muốn cho Thư tổng nhìn thấy tình yêu không gì ngăn trở được."

Thư Lộng Ảnh: "......" Cái đồ tham ăn......

"Sau này, nếu có người quầy rầy tôi thì đều ngăn lại." Thư Lộng Ảnh bất đắc dĩ phân phó nói, "Bây giờ gọi người dọn mấy đống hoa này đi đi, đưa cho những người khác trong công ty, mỗi người một đóa."

Bảo an tỏ vẻ minh bạch, kêu người tới dọn hoa hồng.

Bách Dự đúng hạn qua đây lấy đồ ăn vặt.

Anh thấy hoa hồng được sắp đầy phòng, nháy mắt kinh ngạc cảm thán: "Hảo tiểu tử nhà cậu, gần đây lại chọc trúng đào hoa gì rồi? Quả nhiên mị lực vô biên, mỗi người trong công ty một đóa cũng không hết! Bất quá thực đáng tiếc, tặng hoa hồng a, mà hoa hồng thì không thể ăn......"

Thư Lộng Ảnh không nói hai lời ném đống văn kiện lên đầu Bách Dự: "Ai kêu cậu phân phó không được ngăn cản bọn họ."

Bách Dự ôm đầu, tránh thoát văn kiện, hắc hắc hái một đóa hoa hồng vất lên cổ áo: "Tôi cho rằng là chocolate hay thư tình gì đó, không ngờ tới là hoa hồng."

"Mà thôi khoan nói nhiều, nhiều hoa như vậy, rốt cuộc là ai đưa qua a?" Bách Dự tò mò hỏi.

Thư Lộng Ảnh trợn mắt: "Tần Phong."

Bách Dự trừng lớn hai mắt: "Cái gì?!!"

Sau khi hoa hồng được dọn xong, Thư Lộng Ảnh rốt cuộc cũng có thể ngồi vào vị trí công tác, tức giận nói: "Giới thiệu cho tôi một cô gái đáng tin cậy một chút. Tôi phải sớm kết hôn, chặt đứt ý nghĩ kia của hắn."

"Ai nha đậu má, Tần Phong?! Thật sự là Tần Phong?! Em trai cùng cha khác mẹ với cậu?" Bách Dự bị dọa cho ngây người, "Tôi không ngờ mị lực của cậu đã đạt tới cảnh giới phá hủy giới tính và luân lý......"

Thư Lộng Ảnh lại ném một đống văn kiện vào Bách Dự: "Cút!"

"Ai ai ai, đừng, tôi không nói giỡn với cậu đâu." Bách Dự vỗ rớt văn kiện trên đầu, "Bất quá không thể tưởng tượng được, Tần Phong kia, có phải là đang cố ý chơi cậu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info