ZingTruyen.Info

[EDIT - hoàn] Nhị Trọng Ảnh

Chương 22 - Đồng tình

Hoa_Diec

Bữa tối của Thư Lộng Ảnh rất phong phú tinh xảo.

Một mâm thức ăn trân quý được trang trí như một tác phẩm nghệ thuật đầy công phu.

Thư Lộng Ảnh nhìn phượng hoàng làm bằng cà chua, rồng được khắc từ cải đỏ, vừa lòng gật gật đầu. Nhưng y vẫn không hạ đũa mà nhìn qua nhìn lại trên bàn, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

A Oản phát hiện động tác của Thư Lộng Ảnh, tiến lên hỏi: "Thư công tử, đồ ăn này không hợp khẩu vị của người sao?"

Thư Lộng Ảnh gật đầu, chiếc cằm tinh xảo cọ cọ lên lớp lông hồ ly trên cổ: "Hôm nay ta không muốn ăn, muốn nhìn các ngươi ăn."

Không ít nô tỳ bị Thư Lộng Ảnh trong lúc vô ý lộ ra sắc thái phong tình làm xấu hổ đến mặt đỏ như quả cà chua. Cao hứng sôi nổi hướng Thư Lộng Ảnh tạ thưởng.

Các nàng đều biết, Thư công tử tuy đối với người ngoài ra tay tàn nhẫn cay độc nhưng trước nay ban thưởng thì luôn luôn hào phóng.

Nào là hương liệu quý giá, vải vóc, chỉ cần y chướng mắt, đều sẽ ném xuống cho nô tỳ các nàng.

Đây cũng là đãi ngộ của các nàng khi ở bên Thư Mặc, chỉ cần thận trọng để mắt, không vô ý chọc giận y thì chỗ tốt vẫn là không đếm xuể.

Trên mặt Yên Hòa đầy vẻ hưng phấn nhưng thật ra trong lòng lại rất khinh thường, một đại nam nhân còn chọn bảy chọn tám. Nói thế nào thì cũng chỉ là một nam sủng thôi, giả bộ hào phóng làm gì? Những cái này chẳng phải đều là của gia chủ bọn họ sao?

Thư Lộng Ảnh chỉ vào bàn ăn: "A Oản, cá phù dung thuộc về ngươi."

"A Phiến, Thúy Vân canh các ngươi mang đi đi."

Nhóm nô tỳ theo thứ tự tiến lên bưng thức ăn.

Cuối cùng chỉ còn lại một mâm đồ ăn, mà Yên Hòa thì chưa được lấy món nào.

Thư Lộng Ảnh nhìn đĩa lưỡi heo xào, sắc mặt bình tĩnh.

"Yên Hòa, đây là của ngươi."

Trong lòng Yên Hòa tuy không vui vì mình là người cuối cùng nhận thưởng, nhưng trên mặt vẫn mang nét tươi cười tiến lên bưng đồ ăn, sau đó cùng các nha hoàn khác đứng một bên nếm thử.

"Bây giờ, các ngươi bắt đầu ăn cho ta xem."

Nhóm nô tỳ tuy không biết Thư Lộng Ảnh đang làm gì nhưng kinh nghiệm nói cho các nàng biết chỉ cần nghe lời là ổn rồi. Mấy cái miệng nhỏ bắt đầu sôi nổi ăn thức ăn.

"Ăn văn nhã như vậy làm gì?! Ăn đồ ăn ngon thì phải há miệng to ra mà ăn cho ta!" Ánh mắt Thư Lộng Ảnh lạnh lùng đảo qua, nhóm nô tỳ lập tức ăn nhiều như được đại xá.

Đôi mày đẹp đẽ của Yên Hòa hơi nhíu lại nhưng cũng không dám ngỗ nghịch với Thư Lộng Ảnh, há mồm to mà ăn.

Có Thư Lộng Ảnh thúc giục, rất nhanh, đồ ăn trong bàn đã bị nhóm nô tỳ ăn đến thấy cả đáy. Thư Lộng Ảnh vừa lòng gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên nghe bên ngoài có người hô to.

"Không thể ăn, Thư công tử! Bàn đồ ăn kia không thể ăn!!"

Mọi người sửng sốt, chợt thấy có một người tròn trịa nôn nóng chạy vào, chỉ kém ngựa phi nước đại, nhào vào bàn thức ăn.

"Ăn xong rồi?"

Thư Lộng Ảnh nhướng mày: "Đúng vậy, ăn xong rồi! Có vấn đề gì sao?"

Ngự trù thấy Thư Lộng Ảnh nhướng mày, cả người như muốn nhảy dựng lên: "Chết rồi! Thư công tử à, đó không phải lưỡi heo xào mà là lưỡi người! Ăn không được, ăn không được!"

Mấy nô tỳ bày tỏ sắc mặt quỷ dị, toàn bộ đều nhìn về phía Yên Hòa đang ngây ngốc.

Thư Lộng Ảnh cố nén ý cười trong lòng, vờ tức giận mười phần: "Lưỡi người?! Trong đồ ăn của ta sao lại có lưỡi người?!"

Yên Hòa tức khắc phản ứng lại, mặt mày tái nhợt lập tức nôn ra, muốn đem hoàn bộ lưỡi người trong bụng mau chóng tống hết ra ngoài...

Tần Phong là người thế nào?

Theo Thư Lộng Ảnh nói thì chính là một hạt giống đại thụ che trời được chôn sâu dưới bùn đất. Chỉ cần một chút nước, hắn có thể mọc rễ nảy mầm, phá tan tầng tầng ô uế mà ngoi lên. Chỉ cần một chút dinh dưỡng, hắn có thể sinh ra cành lá, bành trướng thực lực của bản thân. Chỉ cần một chút dương quang, hắn có thể trường kỳ nỗ lực, mau chóng đáp ứng nhu cầu mà hắn đã đặt ra.

Hơn nữa hắn là một người chính nghĩa, làm một tên ăn mày nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa từng bị cuộc sống tối tăm nhơ nhớp làm bẩn nhân cách, sẵn lòng cứu giúp rất nhiều hài tử khốn khổ khác.

Hắn cũng là một người tàn nhẫn, đối với bọn buôn người tội ác chất chồng, hắn không hề chớp mắt đập một gạch vào đầu người nọ.

Người chính nghĩa như hắn trời sinh đã là người lãnh đạo.

Tóm lại, nam chính trong "Thần Nguyệt" Tần Phong thành công trở thành người tính tình kiên nghị, kiên cường, chính trực.

Nhưng con người không ai hoàn mỹ, trong tính cách của Tần Phong cũng có một số điểm khiến người ta buồn bực.

Tỷ như cố chấp, chỉ cần hắn đã quyết định muốn làm chuyện gì thì có tám trăm con trâu cũng không kéo được ý định quay đầu của hắn.

Cũng có chút làm người ta ôm bụng cười, tỷ như —— phúc hắc.

Sau chuyện lưỡi người trong nguyên tác thì tính cách nam chính càng thể hiện nhuần nhuyễn hơn.

Trong quyển truyện, Thư Mặc sai người đem những cái lưỡi đó lệnh Cổ Khánh đút cho chó ăn, nhưng nguyên nhân vì Cổ Khánh không có ở đó nên mới chuyển sang cho Tần Phong.

Tần Phong từ trước đến nay căm ghét Thư Mặc, cũng xuất phát từ ý muốn bênh vực kẻ yếu cho gia phó nên mới hung hăng quyết định dạy dỗ Thư Mặc.

Đem lưỡi người đánh tráo với lưỡi heo trong phòng bếp, người giúp việc trong bếp cũng không biết phân biệt lưỡi heo liền tùy tiện làm một vài món ăn đem đưa lên cho Thư Mặc thưởng dụng.

Thời điểm Thư Mặc ăn được một nửa thì ngự trù trong phòng bếp mới phát hiện lưỡi người còn dư lại, đại kinh thất sắc, lập tức chạy đến đây, đem chuyện này nói với Thư Mặc.

Theo như trong nguyên tác thì Thư Mặc so với Yên Hòa nôn còn dữ dội hơn...

Lúc Thư Lộng Ảnh xem đến tình tiết này, ghê tởm lại ghê tởm cùng cực, nhưng cũng có một chút vui vẻ vì trò đùa của nam chính.

Chính vì chuyện này mà thành công chọc giận Thư Mặc, từ đây hai người mâu thuẫn không ngừng.

Sau đó thì Thư Mặc giết chết Cổ Khánh, Tần Phong cùng Thư Mặc chính thức thăng cấp thành kẻ địch ngươi sống ta chết thâm cừu đại hận.

Kỳ thật, gần đây Thư Lộng Ảnh vẫn luôn nghiêm túc phân tích tính cách của Thư Mặc trong nguyên tác. Thật sự không rõ vì sao tính tình Thư Mặc lại trở nên quái dị như vậy?

Hơn nữa, cách Tần Phong dạy dỗ hắn cũng không quá đáng đến mức phải trả thù bằng cách giết chết Cổ Khánh.

Sau vài lần nghiền ngẫm, rốt cuộc cũng có chút manh mối.

Thư Mặc nguyên tác thích Cổ Hằng!

Những người bị hắn hạ lệnh cắt đứt gân tay gân chân, ném vào xà trì, móc đi tròng mắt, cắt đi đầu lưỡi,... đều là những người được Cổ Hằng nhìn nhiều hơn vài lần.

Hơn nữa mơ hồ trong một đoạn văn ngắn có nói chỉ cần Cổ Hằng tới phòng Thư Mặc thì ngày đó tâm tình của Thư Mặc nhất định rất tốt, đối với hạ nhân cũng rất hào phóng ban thưởng.

Đương nhiên, những người được Cổ Hằng nhiều lần ngắm nghía, tự nhiên là chờ Thư Mặc ác độc ra tay.

Có thể nói, Thư Mặc nguyên tác đối với Cổ Hằng có tính chiếm hữu rất khủng bố, phàm là người được Cổ Hằng liếc mắt đều bị hắn hung hăng đối đãi.

Sau đó, Tần Phong không thể hiểu được mà trúng đạn......

Ăn món lưỡi người xào, Thư Mặc mang theo hỏa khí dẫn theo một đống người chạy đi tìm Tần Phong tính sổ.

Tần Phong là ân nhân của Cổ gia, Cổ Hằng đương nhiên không thích Thư Mặc đối đãi vô lý với Tần Phong như vậy. Sau khi biết được tin tức, Cổ Hằng lập tức đuổi qua, mạnh mẽ lên án Thư Mặc......

Dục vọng chiếm hữu của Thư Mặc quá đáng sợ làm hắn mất đi năng lực phân tích, cho rằng Cổ Hằng có ý với Tần Phong nên về sau mới dùng tới thủ đoạn nhằm muốn ngáng chân Tần Phong.

Cổ Hằng sau nhiều lần phát hiện thì không chút lưu tình đánh vào bàn tay Thư Mặc. Thư Mặc ngược lại càng thêm chướng mắt Tần Phong, không giết chết Tần Phong liền không chịu ngừng lại!

Sau đó, Thư Mặc như một con rắn độc, bắt đầu chậm rãi đá đổ địa vị của Tần Phong trong Cổ gia.

Đầu tiên, là người vẫn luôn che chở Tần Phong, Cổ Khánh.

Thư Mặc hại Cổ Khánh ở Cổ gia chậm rãi mất đi tín nhiệm, địa vị, khiến Cổ Khánh phải đi làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm sau đó bị trọng thương, không thể đảm nhiệm chức vụ quản gia.

Sau này còn lên kế hoạch làm võ công của Tần Phong bị phế. Tần Phong ở Cổ gia thân phận vẫn luôn rất đặc thù. Tuy hắn đã cứu huyết mạch Cổ gia nhưng dù sao thân phận cũng chỉ là một tên khất cái, rất nhiều người đều ngầm ghen ghét Tần Phong. Nhưng có Cổ Khánh che chở, không một ai dám nói gì cả.

Sau này Cổ Khánh bị thương, Tần Phong bởi vì căn cốt không tồi, là thiên tài võ học nên Cổ Hằng rất coi trọng hắn, đám người nghen ghét đó cũng không thể làm gì được.

Mãi cho đến khi kế hoạch của Thư Mặc làm Tần Phong phế đi võ công, cái danh thiên tài cũng không còn nữa, bị người ta dẫm đạp cũng là chuyện bình thường.

Những người ngày xưa ghen tị với hắn cũng không ngoại lệ.

Đoạn thời gian đó có thể nói là một bãi bùn trong cuộc đời Tần Phong, báo thù trong vô vọng, võ công bị phế cũng chỉ có thể nén giận, những người ngày xưa lấy lòng hắn giờ lại lộ ra bộ dáng bỏ đá xuống giếng ghê tởm cùng cực.

Hắn chỉ có thể chịu đựng nỗi sỉ nhục này, muốn mang Cổ Khánh về quê dưỡng lão sống cuộc sống an nhàn nhưng Thư Mặc lại cố ý không buông tha hắn, gọi một đám sát thủ nửa đường mai phục. Cổ Khánh bị giết chết, hắn cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Thư Lộng Ảnh chưa trải sự đời đối với Tần Phong kịch liệt đồng tình.

Nhưng mà!! Đồng tình thì đồng tình, cốt truyện vẫn phải hoàn thành!

Tần Phong, đây là vận mệnh của ngươi......

"Sao trong phòng bếp lại có lưỡi người?" Trong phòng, sắc mặt Thư Lộng Ảnh trở nên dọa người.

Ngự trù cười khổ: "Thư công tử, ta cũng không biết. Ta nhìn mấy cái lưỡi còn dư lại kia, rất là sợ hãi. Không phải hôm nay người đem mấy thứ này đưa qua cho Cổ quản gia sao? Không bằng người qua hỏi xem sao?"

Thư Lộng Ảnh nhìn Yên Hòa xanh mặt đang vặn vẹo nôn mửa ở góc phòng, trong lòng rất sảng khoái.

Bên ngoài lại âm ngoan nói: "A Oản, mang người theo cho ta, đi hỏi tiểu tử kia xem rốt cuộc hắn đang có ý gì!"

A Oản gật đầu đi đến.

Không lâu sau đó, một đám người hấp tấp hướng tới đình viện của Tần Phong vội vã vào.

Lúc này, Tần Phong đang đứng đối diện người gỗ luyện quyền, nắm tay mang theo âm thanh phá không hữu lực, đánh trên người người gỗ, phát ra từng tiếng bịch bịch liên hồi.

Tư thế chuẩn xác, ra tay có lực.

Trên nắm tay có từng vết xanh tím không theo trật tự, nhưng đôi mày của hắn một chút cũng không nhăn lại.

Võ sư một bên đứng nhìn, không hài lòng nhíu mày.

Ông gần đây quan sát qua, đứa nhỏ này căn cốt cùng ngộ tính đều cực tốt, lại là một người biết chịu khổ, là hạt giống tốt để luyện võ. Qua một thời gian nữa, chắc chắn con đường võ học sẽ cực kỳ rạng rỡ.

Nhưng hôm nay, tâm trạng Tần Phong tựa hồ có chút không tốt, có một tia xảo quyệt mờ nhạt.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Tần Phong thu hồi cánh tay sau đó cuối đầu trước võ sư: "Đa tạ sư phụ chỉ điểm."

Võ sư vỗ vỗ bả vai Tần Phong: "Ta không biết ngươi vì sao lại muốn học võ, nhưng muốn học giỏi võ, nhất định phải duy trì tâm cảnh bình thản, nếu tâm tư nóng nảy thì dù có nỗ lực cách mấy cũng sẽ học không thành."

Tần Phong nghe xong cả kinh, sau đó phản ứng lại, có chút hổ thẹn.

"Sư phụ, ta sai rồi......" Hôm nay vì một mâm lưỡi người kia, làm Tần Phong không thể không nhớ tới bọn người Cẩu Đản, vì quyền thế cùng địa vị mà những người đó một chút cũng không để tâm tới người khác.

Loại bất công này, làm hắn nhiều ít tâm sinh bất bình.

Võ sư cười cười: "Biết thì tốt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Đúng lúc này, ngoài sân Tần Phong có rất nhiều tiếng bước chân đi tới.

"Tần tiểu hữu không biết đã làm gì mà tâm lại sinh nóng nảy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info