ZingTruyen.Com

[EDIT - hoàn] Nhị Trọng Ảnh

Chương 14 - Biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn không?

Hoa_Diec

"Các ngươi cẩn thận một chút, lúc hái thuốc nhất định phải chú ý xung quanh có rắn hay côn trùng gì không." Tần Phong cõng một cái sọt đầy thảo dược, cao hứng nhìn đám ăn mày đang phấn chấn, nở nụ cười nhắc nhở.

Đây là lần đầu tiên hắn mang toàn bộ đoàn khất cái lên núi hái thuốc cùng nhau.

Trước đây Tần Phong thấy nơi này có chút hiểm trở, đám ăn mày phần lớn đều là những đứa trẻ nhóc nheo, vì vậy hắn sợ bọn chúng sẽ gặp nguy hiểm trong lúc hái thuốc trên núi.

Cho nên, từ trước đến giờ, Tần Phong chỉ dẫn những đứa trẻ cao lớn đi cùng. Những tiểu hài tử đã sớm muốn lên núi hái thảo dược để đổi tiền, có tiền thì sẽ không đói bụng, nhưng bất đắc dĩ không biết mở miệng thế nào với Tần Phong.

Hiện giờ mọi người đều đã trưởng thành không ít, Tần Phong lúc này mới buông lỏng tâm tình dẫn mọi người lên núi một phen.

"Đã biết!" Mọi người ngoài miệng đáp ứng Tần Phong nhưng một lúc sau liền hưng phấn quên mất, chạy đông chạy tây.

Tiểu Lê ngăn chặn không ít tiểu khất cái, âm thanh ôn nhu tiếng nói nhẹ nhàng giáo huấn mọi người rồi nhận thảo dược.

Nắng ấm dào dạt, chiếu vào người thoải mái vô cùng, khung cảnh hoà thuận vui vẻ.

Tần Phong đột nhiên dâng lên một loại hạnh phúc, bản thân cha mẹ đều đã mất, lang bạt giang hồ. Nhưng có nhóm khất cái bầu bạn, cũng đã rất may mắn.

Lúc này trong tay Cẩu Đản cầm một nhánh ngư tinh thảo* đi đến trước mặt Tần Phong: "Lão đại, đây cũng là thảo dược hả?"

(*Ngư tinh thảo: rau diếp cá.)

"Ừm, lần trước ngươi bị tiêu chảy, chính là ăn loại thuốc này mới khỏi."

Mặt Cẩu Đản lập tức đỏ lên: "Thảo dược này thật lợi hại!"

"Ta đau bụng dữ dội như vậy cũng có thể trị đến khỏi hẳn, thần kỳ." Hắn cộc lốc gãi gãi đầu.

Tiểu Lê ở xa nghe thấy cũng ha hả cười không ngừng: "Làm đại phu, đừng nói là đau bụng, bệnh gì trị cũng đều được, đó không phải càng thần kỳ!"

Cẩu Đản cười: "Đúng nha! Đại phu lợi hại nhất! Ta sau này cũng muốn làm đại phu, dùng thảo dược chữa bệnh cho từng người một."

"......"

Mọi người không kịp phản ứng, nghe Cẩu Đản nói chọc đến ha hả cười không ngừng.

Tần Phong cũng cười.

Nhưng đáy lòng có một chút xúc động, cha mẹ Cẩu Đản vì bệnh mà chết.

Không phải bệnh nặng mà là không có tiền mời đại phu, sau đó đang sống sờ sờ liền chết.

"Được, nhận thảo dược, học giỏi y, về sau mọi người có bệnh gì sẽ tìm ngươi." Tần Phong nhận ngư tinh thảo từ trong tay Cẩu Đản, bỏ vào sọt.

Cẩu Đản lại gãi đầu, cộc lốc hỏi: "Giúp các ngươi xem bệnh, có lấy bạc hay không?"

Tần Phong nghe xong, thấp giọng cười cười, búng vào trán Cẩu Đản.

"Làm huynh đệ với nhau mà ngươi còn tính toán?"

Đứa trẻ bên cạnh nghe thế cũng nói tiếp: "Đúng vậy! Cẩu Đản, đều là huynh đệ tốt, ngươi sao còn dám thu tiền của chúng ta?"

Cẩu Đản cúi đầu, đỏ mặt, kéo kéo góc áo, một bộ dáng giống như cô vợ nhỏ.

Tiểu Lê nhìn qua, che miệng khẽ cười nói: "Cẩu Đản sợ các ngươi không cho tiền, tích góp không đủ tiền, cưới không được con gái nhà người ta đâu!"

Mọi người cười vang một tiếng.

Cẩu Đản trên dưới đều đỏ, hắn muốn đào một cái hố đem mình chôn sống đi cho xong, chết cũng không muốn ra~

Mọi người, một bên hái thuốc, một bên trêu ghẹo qua lại.

Đến lúc chạng vạng, thảo dược hái cũng đã đủ. Đang chuẩn bị xuống núi, đột nhiên sắc trời tối xuống, chân trời xẹt qua một đạo tia chớp.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa to không báo trước một tiếng bất ngờ đổ xuống.

Trong rừng lập tức âm u, cây cối bị nước mưa đánh lên phát ra tiếng ào ào.

"Ai u, sao lại mưa rồi."

"Đúng vậy, mưa lớn thế này, làm sao trở về đây?"

Mọi người đều bị nước mưa xối lạnh thấu tim, có chút nôn nóng.

Tần Phong sờ nước trên mặt một phen, nhìn phía sắc trời nói: "Mưa này hẳn là kéo dài không lâu, chúng ta trước tiên tìm một chỗ tránh mưa đi."

Sau đó nghĩ đến lúc mình trong núi đi loạn có gặp một nơi có thể tránh mưa.

"Các ngươi đi theo ta, có chỗ này có thể tránh mưa." Tần Phong vẫy tay một cái: "Chờ mưa tạnh chúng ta lại trở về, bằng không quá nguy hiểm."

Mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo Tần Phong, ôm cái sọt đi sau lưng hắn.

Cổ gia.

Trên bàn đầy rượu ngon đồ ăn thịnh soạn nhưng không người nào động vào.

Toàn bộ khuôn mặt mọi người đều rất nghiêm túc, so với đại đường hỉ khí dương dương kia hoàn toàn không hòa hợp.

Cổ Đằng Thiên run rẩy đứng dậy: "Cổ Khánh, còn không mau đi?"

Cổ Khánh bi ai hô một tiếng: "Lão gia......"

Rõ ràng chính là gia yến mừng khánh thọ, Cổ Đằng Thiên không thích khoa trương, chỉ mở tiệc chiêu đãi người trong nhà nhưng không ngờ lại có ong tay áo!

Đồ ăn bị hạ độc, lại còn bị người bao vây.

Cổ Đằng Thiên nuốt xuống một búng máu, nhìn người bao vây ngoài cửa sổ, nói với Cổ Khánh : "Thừa dịp chúng ta độc còn chưa phát tác, nhanh mang đám trẻ con trốn ra từ mật đạo, tìm đại phu giải độc.

Sau đó đi tìm Hằng nhi, kêu hắn đừng mãi phong lưu khắp nơi nữa. Cổ gia đang cần hắn, Hằng nhi võ công cao cường, nhất định sẽ chống đỡ được Cổ gia chúng ta."

Nói đến Cổ Hằng, Cổ Đằng Thiên cảm thấy không biết là may mắn hay là phiền muộn.

Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, mà con trai Cổ Hằng của mình lại đi nam quan lâu, không trở về mừng thọ cho ông.

Vừa rồi giận đến cực điểm, mà hiện giờ lại thấy may mắn đến cực điểm.

Cổ Khánh thân là quản gia nên không có ăn cơm, lúc này mới không trúng độc, càng có thể bảo hộ được hài tử.

Cổ Khánh rưng rưng gật đầu: "Lão gia, ta nhất định sẽ giữ được hậu nhân của Cổ gia, tìm được thiếu gia, báo thù cho Cổ gia chúng ta!"

Nói xong, mang một đám hậu bối Cổ gia hướng mật đạo đi đến.

Lúc này, tiểu hài tử nhỏ nhất trong đám đó chỉ mới năm sáu tuổi oa oa tránh khỏi tay Cổ Khánh, chạy tới bên cạnh Cổ Đằng Thiên.

Khuôn mặt nhỏ bám đầy nước mắt: "Gia gia, Túc nhi không đi, Túc nhi muốn ở bên cạnh gia gia."

Toàn bộ hài tử cũng sôi nổi chạy tới bên cạnh phụ mẫu của mình mà khóc lóc kể lể.

Cổ Đằng Thiên nhìn tiểu hài tử, trên mặt xẹt qua một tia ôn nhu, sờ sờ đầu tiểu hài nhi: "Túc nhi ngoan, gia gia ở đây đánh với người xấu, đánh xong người xấu gia gia sẽ đi tìm con, được không?"

Tiểu hài tử lôi kéo ống tay áo của Cổ Đằng Thiên thút tha thút thít nức nở: "Phụ thân lúc ấy cũng nói như thế, sau đó không trở về nữa. Gia gia gạt người, gia gia gạt người......"

Tiểu hài tử tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng trực giác lại rất chính xác. Nó cảm giác nếu mình mà rời đi, sẽ không được gặp lại gia gia nữa. Chính là không biết nên nói thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy ống tay áo của Cổ Đằng Thiên, liên tiếp lắc đầu.

Cổ Đằng Thiên trên mặt hiện lên đau lòng, ôm lấy tiểu hài tử: "Túc nhi ngoan, về sau Hằng thúc thúc sẽ chiếu cố con, con cũng phải chiếu cố Hằng thúc thúc, có biết không?"

Tiểu hài tử còn muốn nói gì đó, nhưng ngón tay Cổ Đằng Thiên nhẹ điểm lên huyệt ngủ, tiểu hài tử liền nhắm mắt. Sau đó đem tiểu hài tử giao cho Cổ Khánh.

Bọn nhỏ khác tuổi cũng khá lớn, đại đa số đều được cha mẹ khuyên bảo, chịu đựng bi thống theo Cổ Khánh rời đi.

Sau khi cửa mật đạo đóng lại, Cổ Đằng Thiên thu liễm cảm xúc trên khuôn mặt, khôi phục khí phách của một vị gia chủ lãnh khốc.

Đối mặt với họa diệt môn thình lình xảy ra, ông cần phải bảo hộ tất cả mọi người trong Cổ gia, dùng sinh mệnh để người trong gia tộc sống nhiều hơn chết.

Cổ Đằng Thiên nhìn người bao vây ngoài cửa, chịu đựng độc phát tác trong thân thể, dùng nội lực hô: "Rốt cuộc là ai muốn diệt Cổ gia ta, xưng tên ra!"

Cửa bị ông dùng nội lực đánh mở, chỉ thấy bên ngoài bị hắc y nhân vững chắc vây quanh.

Một hắc y nhân trong đó là một lão nhân âm kiệt nhìn Cổ Đằng Thiên: "Chúng ta theo lệnh của giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, phụng mệnh hành sự, các ngươi cũng đừng trách có chúng ta."

Cổ Đằng Thiên nhất thời cả người phát run: "Thần Nguyệt Giáo! Thần Nguyệt Giáo! Đúng là tâm sinh cuồng vọng, các ngươi đây là muốn cùng tứ đại gia tộc trở thành địch nhân sao?"

Âm kiệt lão nhân đi thẳng vài bước, đi vào trước cửa, ánh mắt khinh thường: "Giáo chủ nhà ta chính là muốn thống nhất giang hồ, các ngươi chỉ là đám tôm tép thì tính là gì......"

Nói xong, đôi mắt hiện lên hung ác, cánh tay hạ chiêu: "Giết!"

Mưa chậm rãi chuyển nhỏ.

Đám khất cái tránh ở sơn động sôi nổi thở phào nhẹ nhõm.

"Mưa này không ngoài dự đoán vừa tạnh, nếu như mưa suốt cả đêm, ngủ ở nơi này thì thảm rồi." A Thiết may mắn nói.

Cẩu Đản đánh giá xung quanh một chút, bên ngoài cục đá che chắn nên rất khó bị phát hiện. Hơn nữa bên trong bình thản bóng loáng tựa như là do ai đó tạo ra.

Cẩu Đản tò mò hỏi: "Kỳ thật chỗ này cũng rất bình thản, ngủ ở chỗ này so với ngủ ở miếu hoang có gì khác nhau đâu?"

A Thiết bĩu môi: "Cẩu Đản ca, trong núi muỗi rất nhiều, lại còn có rắn bọ nữa. Ngủ ở chỗ này, nói không chừng ngày mai vừa tỉnh liền phát hiện mình đang ôm một nương tử rắn thành tinh."

Cẩu Đản nghe mình lại bị chê cười, giận dỗi dậm chân: "Lão đại, ngươi xem, A Thiết luôn ăn hiếp ta!"

Tần Phong cười cười, đối với việc bọn họ đấu võ mồm không tỏ ý kiến: "Các ngươi cứ ở chỗ này nháo đi, ta đi ra ngoài nhìn xem đường có tốt không."

Tiểu Lê cũng đứng lên: "Tần Phong ca ca, ta và ngươi cùng đi."

"Đi, nhanh đuổi theo." Tiểu Lê mấy năm nay rất dính Tần Phong, Tần Phong cũng đã quen, không phản đối.

Trên đường, Tiểu Lê gắt gao đi theo sau lưng Tần Phong, nhìn Tần Phong bị nước mưa làm ướt nhẹp, mày như kiếm, mắt như sao, lớn lên cực kỳ tuấn lãng, lại có chút ngây ngốc.

Tần Phong đã nhận ra Tiểu Lê đang đánh giá mình, hỏi: "Sao lại đột nhiên nhìn ta chằm chằm?"

Tiểu Lê mặt đỏ lên: "Tần Phong ca ca, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi......"

Tần Phong chớp mắt to: "Chuyện gì, trở về rồi hỏi không được sao?"

Tiểu Lê có chút gấp: "Không được, nhất định phải là bây giờ."

Tần Phong có chút không thể hiểu được, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Lê: "Vậy được, ngươi mau hỏi đi."

"Ngươi cảm thấy ta xinh đẹp không?" Tiểu Lê hỏi, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh.

Tần Phong sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Xinh đẹp."

Bằng không sao lại sẽ có nhiều người muốn bắt ngươi bán vào câu lan viện...ha?

"Vậy Tần Phong ca ca, ngươi, ngươi......" Câu thích ta sao đang muốn nói ra, phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh đánh nhau.

Tần Phong rùng mình một cái, lập tức bưng kín miệng Tiểu Lê, bước nhanh trốn vào lùm cây gần đó.

Chỉ thấy phía trước xuất hiện một đám hài tử và một nam nhân trung niên hơn năm mươi tuổi đang cùng hắc y nhân đánh khó phân thắng bại.

Hai gã hắc y nhân phối hợp cực kỳ ăn ý, rất nhanh, khiến cho nam nhân trung niên kia rơi vào thế hạ phong.

Lúc này, một hắc y nam tử trong đó thoát thân bay về hướng hài tử, trường kiếm vung lên, theo sau là một tiếng kêu thảm thiết.

Một hài tử bị trường kiếm gọt đứt nửa cái đầu, lưu tại trên cổ nửa cái đầu cùng đôi mắt hoảng sợ trừng to. (OMG!!!)

Máu tươi văng khắp nơi, nhiễm hồng tầm mắt của mọi người.

Tiểu Lê cơ hồ hét lên, nhưng bởi vì bị Tần Phong bưng kín miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com