ZingTruyen.Com

[2021] Nhân vật phản diện chỉ muốn học tập

Chương 58: Lần nữa tìm được em

lith128

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tấm rèm cửa nặng nề cản toàn bộ ánh sáng. Cho dù bây giờ đang là thời điểm giữa trưa của ngày hè nhưng bên trong lại vô cùng tối tăm lạnh lẽo, giống như nơi ở của một sinh vật nguy hiểm nào đó.

Không lâu sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Một cánh tay thon dài trắng trẻo vươn từ trong chăn ra, nam sinh cầm lấy điện thoại, dùng một tay bấm nhận cuộc gọi.

"Anh! Anh có thể đến đây giúp em được không?" Giọng nói nôn nóng của Ngô Nguyễn truyền đến từ đầu bên kia.

Tạm dừng hai giây, âm thanh khàn khàn của Cố Giang Hành mới vang lên: "Chuyện gì?"

"Bạn em nói với em, nói hôm nay Quý Xán sẽ chặn em ở cổng trường." Giọng nói của Ngô Nguyễn mềm mại trộn lẫn một chút ấm ức: "Anh ấy nói em quá gần gũi với bạn trai anh ấy, nhưng rõ ràng em chỉ tiếp xúc bình thường với Đàm Hoa Trạch thôi. Hồi nghỉ hè từng đánh bóng một lần, sau đó đi công viên nước với bạn cùng lớp. Thế mà Quý Xán vẫn một mực cho rằng giữa bọn em có gì đó, cho là em muốn cướp bạn trai của anh ấy nên dẫn theo hai người nữa chặn em ở cổng trường..."

"Alo alo? Anh ơi...? Anh có nghe không đó?"

Màn hình điện thoại trên giường phát ra ánh sáng trắng, còn chủ nhân của nó đã sớm bỏ đi đâu.

Khoảng một phút sau, nam sinh từ trong phòng tắm đi ra, vóc người rắn chắc tràn đầy sức mạnh cùng gương mặt tinh xảo, lạnh lùng sắc bén giống hệt như một thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ dính máu tươi cùng cánh hoa.

"Nói xong chưa?" Giọng nói lạnh nhạt lại vang lên lần nữa.

"Nói.... nói xong rồi ạ!" Ngô Nguyễn hơi lắp bắp, không hiểu sao y luôn cảm thấy sợ người anh trai này.

Đối phương hình như cũng không thích y, nhưng không hiểu sao mỗi lần y gặp rắc rối, người nọ lại giúp y giải quyết toàn bộ vấn đề, đó là lý do tại sao tạo thành thói quen khi y gặp vấn đề là liền nhờ Cố Giang Hành giúp đỡ.

Một tiếng sau, Cố Giang Hành dựa theo miêu tả của Ngô Nguyễn đi tới cổng trường.

Ngô Nguyễn bị ba cậu học sinh vây xung quanh, người đứng giữa cao nhất, dưới mái tóc ngắn màu đen kia lộ ra một đoạn cổ trắng nõn. Lưng cậu ấy thẳng thắp, trong sự điềm tĩnh của cậu ấy mang đến một loại sức mạnh, giống như một cái cây đang lặng lẽ lớn lên.

Do khoảng cách quá xa nên Cố Giang Hành không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.

Nhưng xung đột trong dự đoán không hề xảy ra, nam sinh kia rất nhanh buông Ngô Nguyễn ra, xoay người đi vào trường,

Từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy được gò má nho nhỏ của cậu học sinh kia, làn da trắng ngần, dưới ánh mặt trời gần như phát sáng.

Thật muốn biết cậu ấy trông như thế nào....

"Đứng lại."

Trước khi bộ não phản ứng, cơ thể hắn đã vô thức chán trước mặt cậu thiếu niên.

Người nọ xoay người thờ ơ nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Cố Giang Hành không khỏi giật mình.

Con ngươi cậu ấy đen nhánh, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng dường như chứa đầy những câu chuyện mà người ta muốn đào sâu vào

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Cố Giang Hành đập kịch liệt, giống như bị một bàn tay nắm chặt lấy, nhịn không được mà chua xót.

Cậu học sinh kia ngẩng đầu nhìn hắn: "Có việc gì không?"

Đối diện với nhau một lúc Cố Giang Hành mới lắc đầu lên tiếng: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Cậu học sinh kia không nói thêm lời nào nữa, lập tức xoay người về lớp học.

Cố Giang Hành đưa mắt nhìn theo, đến khi đối phương khuất bóng mới thu hồi tầm mắt. Hắn đưa tay trái ấn lên chỗ trái tim mình, nơi đó đang nóng lên, tim từng chút từng chút đập càng nhanh, như thể muốn phá vỡ lồng ngực lao ra vậy.

Hắn lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

Cậu ấy không hề có động tác nào khác người, cũng không có một xíu dao động cảm xúc nào, nhưng Cố Giang Hành luôn cảm thấy đối phương bình tĩnh đến mức có chút bi thương.

Phảng phất như đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, cực kỳ quan trọng nhưng lại không tìm về được.

"Anh, anh không có nhận nhầm người đâu, anh ta chính là Quý Xán, là người bắt nạt em đó!" Ngô Nguyễn đuổi theo, y muốn kéo lấy cánh tay Cố Giang Hành nhưng vừa mới vươn sang đã bị ánh mắt sắc bén của đối phương đóng đinh tại chỗ.

Ngô Nguyễn vô thức lùi lại, lập tức sửa lời: "Cảm ơn anh, vậy em về lớp trước đây, không làm phiền anh nữa!"

Cố Giang Hành không nghĩ tới, người nọ lại trở thành bạn cùng bàn của mình.

"Cậu điên rồi hả? Sao lại ngồi cạnh Cố thần! Cậu ấy sẽ giết cậu đó!" Lúc Cố Giang Hành vừa vào lớp liền nghe thấy có người với Quý Xán như vậy.

Quý Xán ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, hỏi: "Anh sẽ giết tôi sao?"

Cố Giang Hành không trả lời, chỉ yên lặng ngồi xuống chỗ bên cửa sổ.

Tuy đây là ngày đầu tiên chia lớp khối mười một, nhưng hắn lại rất thích chỗ này, cảm giác như thể hắn đã ngồi ở đây từ rất lâu rồi vậy.

Buổi tối hôm đó, Cố Giang Hành phát hiện trên quyển sách của mình có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Tìm được Quý Xán, cậu ấy chính là vợ yêu của cậu.

Cố Giang Hành: "......"

Hắn xoay người hỏi Quý Xán: "Cậu viết à?"

Đối phương gật đầu: "Là tôi viết."

Cố Giang Hành: "Tại sao cậu lại viết cái này?"

Quý Xán không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Lông mi của cậu ấy rất dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen láy kia viết đầy cảm xúc mà hắn không hiểu đượcc.

Cố Giang Hành đối mặt với cậu hai giây, không hiểu sao lại sinh ra cảm xúc muốn bỏ chạy, đi kèm là một cảm xúc khác thường rất quen thuộc, giống như mình đã từng làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy vậy.

Hắn nhíu mày, hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Đôi mắt bình tĩnh của cậu ấy lập tức sáng lên, thậm chí còn bắt đầu có chút hơi nước. Cậu ấy cúi đầu cố gắng che giấu cảm xúc của bản thân, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, giọng nói hơi khàn khàn: "Từng gặp."

Cố Giang Hành: "Lúc nào?"

Quý Xán: "Anh không nhớ?"

Cố Giang Hành trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu.

Hắn thật sự không nhớ ra được, khoảnh khắc vừa rồi cũng chỉ là dưới sự xúc động mà thốt ra.

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, Quý Xán lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh như cũ.

Cố Giang Hành không hiểu sao lại cảm thấy hơi áy náy, ngày hôm sau lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, hắn bỗng nhớ tới cậu bạn cùng bàn kia cũng rất thích ăn bánh kem. Ma xui quỷ khiến, hắn mua cho đối phương một phần.

Bánh cheese sữa tuyết chỉ có thể bảo quản trong điều kiện tủ lạnh, thời gian tốt nhất để ăn là trong vòng hai giờ sau khi mua.

Nhưng không biết vì sao, bình thường Quý Xán đến lớp rất đúng giờ hôm nay lại tới muộn.

Đến khi cậu vào lớp cũng đã sang tiết thứ hai rồi.

Nam sinh đeo cặp sách đi vào, hai tay đút túi quần, lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng có vết thương, tâm trạng nhìn qua có vẻ không được tốt.

Mà bánh ngọt để trên bàn vốn tinh xảo đã bắt đầu chảy ra, trở nên mềm nhũn chảy dầu mỡ.

Cố Giang Hành bắt đầu hối hận, muốn lấy món quà của mình về, nhưng chưa kịp cầm đã bị nam sinh siết chặt cổ tay.

"Tặng cho tôi hả?" Vẻ bực bội trên mặt Quý Xán nhanh chóng biến mất, cậu bình tĩnh nhìn hắn, âm thanh khàn khàn, nhưng ánh mắt rất sáng.

Cố Giang Hành giật mình, cố gắng để giọng của mình bình tĩnh một chút: "Mua một tặng một, thuận tay cho cậu."

Nghĩ một lúc hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không thích cậu có thể bỏ đi."

"Ai nói tôi không thích?" Cậu học sinh thong thả mở hộp bánh, dùng nĩa xắn một miếng nhỏ cho vào miệng, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Tôi rất thích, cảm ơn anh."

Trong khoảnh khắc đó, Cố Giang Hành đột nhiên sinh ra một suy nghĩ hoang đường.

Muốn liếm kem trên khoé môi cậu.

Loại suy nghĩ này một khi xuất hiện, nó liền bắt đầu mọc rễ trong lòng, theo thời gian, chúng sẽ hấp thu tất cả các loại chất dinh dưỡng, dần dần phát triển thành một gốc cây đại thụ có thể che kín bầu trời.

Ý muốn như vậy một khi bắt đầu liền nảy mầm mọc rễ ở trái tim. Theo thời gian, chúng nó hấp thu đủ loại dinh dưỡng, từ từ phát triển thành một gốc cây đại thụ có thể che kín bầu trời.

Cuối cùng, đến ngày thi đấu bóng rổ, Cố Giang Hành đã thành công mượn cớ chúc mừng chiến thắng làm một động tác mà hắn đã tha thiết mơ ước từ lâu.

Hắn ôm Quý Xán.

Đó là một cái ôm khăng khít, hơi thở quấn quýt lẫn nhau.

Cơ thể thiếu niên rắn chắc mà ấm áp, lồng ngực phập phồng nóng hổi, giống hệt như trong tưởng tượng của hắn.

Chỉ đụng chạm ngắn ngủi thân thể hắn liền bốc lửa. Cố Giang Hành chật vật rời khỏi hiện trường, nhưng trong đầu vẫn luôn quanh quẩn thân ảnh săn chắc của Quý Xán, gò má hồng hồng, còn có lúc cậu nhìn về phía hắn, cặp mắt đen láy tràn đầy câu chuyện xưa.

Giống như có pháo hoa nở nộ trong đầu, Cố Giang Hành nghĩ đến khuôn mặt của người kia, hung hăng nặng nề phóng thích thứ trong tay.

Cuối tháng mười một, trường học tổ chức đi ngoại khóa mùa thu tắm suối nước nóng ở Kính Hồ.

Cố Giang Hành làm hot boy trường Nhất Trung, số người muốn nhân cơ hội này đến cọ độ thiện cảm trước mặt hắn nhiều không đếm xuể.

Coi như không thành công thì cũng được nhìn đã con mắt nha, đây chính là hotboy cao một mét tám, cơ bụng thêm đường cơ bụng 11*, chỉ nhìn thôi đã khiến biết bao người chảy nước bọt.

*cơ bụng số 11 chính là một tiêu chuẩn vòng 2 có múi 2 bên sườn và hình thành 2 đường thẳng.

Nhưng tính tình của Cố Giang Hành thật sự rất xấu, lúc trước cũng rất đáng sợ, sau khi lên lớp mười một lại càng lạnh lùng hơn, gần như chưa ai nhìn thấy hắn cười cả.

Có một bạn nữ mặc áo tắm gợi cảm đi đến, muốn ngâm chung một cái hồ với hắn, nhưng khi chạm đến ánh mắt hung dữ kia lập tức chạy mất dép.

Suối nước nóng lớn như vậy cũng chỉ có một mình hắn ngâm.

Tất cả mọi người chỉ dám nghĩ chứ không có gan làm, chỉ dám ở xa xa nhìn sang.

Nhưng điều bọn họ không nghĩ tới đó là Quý Xán lại liều mạng xuống cái ao đó ngâm người, làm tất cả mọi người sốc trợn mắt.

Dáng người cậu cao gầy chân dài, làn da trắng nõn, mặc một chiếc quần đùi bốn góc màu đen bó sát, thoải mái di chuyển xuống nước.

Cảm nhận được mặt nước gợn sóng, Cố Giang Hành chậm rãi mở mắt ra, võng mạc bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào cảnh tượng mà chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Quý Xán ngồi cách hắn nửa mét, không còn xa không với tới trong mơ, mà là hiện thực chỉ cần duỗi tay ra là có thể đụng tới.

Giống như đã lâu chưa cắt tóc, phần tóc mái hơi dài ướt át dán lên trán, mang theo mấy phần ý vị lười biếng.

Dường như chú ý đến ánh mắt của hắn, nam sinh chậm rãi nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh phủ ướt át nhìn hắn chăm chú. Rõ ràng đối phương không hề lộ ra bất cứ biểu tình gì, nhưng Cố Giang Hành lại cảm thấy mình đã bị dụ dỗ quá mức, tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Tiếng 'Rào' vang lên, Cố Giang Hành bỗng đứng dậy, mặt mày đen hơn đáy nồi.

Không nghĩ tới Quý Xán ở phía sau cũng đứng lên, nhanh chóng đuổi theo hắn, vừa đi vừa nói: "Cố Giang Hành, đứng lại."

Mọi người vây xem không khỏi hít một hơi, đây là muốn trêu chọc hot boy à?

Làm sao bây giờ? Muốn đánh nhau hả?

Nghe thấy tiếng quát của Quý Xán, bước chân của Cố Giang Hành hơi khựng lại nhưng ngay sau đó lập tức đi nhanh hơn.

Quý Xán đuổi theo sát phía sau, khi anh đi qua hồ bơi lớn trong sảnh suối nước nóng, Quý Xán đột nhiên tăng tốc đuổi tới kéo cánh tay Cố Giang Hành đẩy thẳng người xuống nước.

Mọi người: "!!"

Vãi! Như này là muốn phát động chiến tranh hả?!

Nhưng mà ngay sau đó, đập vào mắt mọi người là, Quý Xán ôm đầu Cố Giang Hành hung hăng hôn lên.

Cố Giang Hành chợt mở to hai mắt, cả người tê dại như bị điện giật.

Một giây sau, hắn thuận theo bản năng ôm lấy cơ thể của Quý Xán, nặng nề hôn đáp trả.

Mọi người: "???!!!"

Từ đó về sau, tin tức về bọn họ lan truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều cho là bọn họ đang quen nhau.

Nhưng điều khiến Cố Giang Hành nghi hoặc là, từ lúc đó Quý Xán không nói gì cả, như thể những gì xảy ra lúc đầu chỉ là một tai nạn, giống như bọn họ vẫn chỉ là bạn bè bình thường chứ không phải cái người yêu chết tiệt kia.

Cố Giang Hành càng trở nên nóng nảy, như thể một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc đến một ngày, hắn đang đi đến chỗ rẽ cầu thang, nghe được một đàn em của Quý Xán tên là Lý Nặc nói: "Anh Xán, em thích anh, anh có thể hẹn hò với em không?"

Nghe Lý Nặc nói vậy, bước chân của Cố Giang Hành chậm lại, không nhịn được mà nín thở.

Hiện tại đã bước sang tháng mười hai, nhiệt độ không khí rất thấp. Quý Xán mặc một chiếc áo sweater màu trắng, để lộ một phần nhỏ sau gáy, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại vừa ấm áp.

*Sweater khác với hoodie, hoodie có nón, sweater thì không.

Cậu nhìn chằm chằm Lý Nặc, ánh mắt bình tĩnh lại dứt khoát: "Xin lỗi."

Cố Giang Hành đang trốn phía sau nghe vậy bỗng thở ra một hơi.

"Vì sao?" Lý Nặc vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ bởi vì Cố Giang Hành?"

Quý Xán không nói gì.

Lý Nặc từng bước ép tới: "Tại sao lúc đó anh lại hôn Cố Giang Hành? Anh..... Chẳng lẽ anh thích cậu ta sao?"

Vẻ mặt Quý Xán bình tĩnh gật đầu, đáp: "Đúng thế, tôi thích anh ấy."

Trong lòng Cố Giang Hành có một con nai con đang điên cuồng nhảy múa.

Sau đó bọn họ ở bên nhau.

Sinh hoạt không khác như trước là mấy. Bọn họ vẫn học cùng nhau, chơi bóng, cùng đi ăn bánh ngọt. Nhưng cũng có một chút khang khác, đó là cuối cùng Cố Giang Hành cũng có thể làm được vài chuyện mà hắn tha thiết mơ ước từ lâu.

Ví dụ như hắn có thể thừa dịp Quý Xán đang làm bài mà hôn trộm đối phương, nhưng điều hắn không ngờ tới là Quý Xán lại chủ động ngồi lên đùi hắn, chủ động làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn.

Lại ví như khi bọn họ mua một hộp kem vị dâu tây, Cố Giang Hành múc một thìa đưa tới bên môi Quý Xán, đối phương ăn kem xong còn mập mờ liếm ngón tay hắn.

Buổi tối trước khi ngủ hắn thường vuốt ve an ủi với Quý Xán một phen, Quý Xán vươn tay ra phía sau lưng, bóp mông hắn suốt đêm.

......

Chuyện như vậy diễn ra rất nhiều lần.

So sánh với Quý Xán sành sỏi, Cố Giang Hành lại như biến thành một bé trai tân chưa hiểu sự đời.

Người yêu thật sự quá mức nhiệt tình, mỗi giây mỗi phút ở bên nhau cậu đều trong trạng thái não đầy yêu đương nồng nhiệt, cảm giác không chân thật như đang dẫm trên mây vậy.

Thỉnh thoảng Cố Giang Hành cũng sẽ nằm mơ, tất cả đều là những ký ức rời rạc.

Hắn mơ thấy trong mơ mình ôm người khác, hôn môi với người khác, thậm chí còn làm chuyện thân mật hơn. Hắn không thấy rõ mặt người kia, nhưng hắn có một cảm giác phản bội người yêu của mình.

Số lần Cố Giang Hành tỉnh dậy lúc nửa đêm càng lúc càng nhiều, mỗi lần như vậy, Quý Xán đều dịu dàng xoa đầu hắn, hoặc ôm hắn vào trong lòng cậu, âm thầm xoa dịu nỗi bất an của hắn.

Lại một đêm khuya khác, Cố Giang Hành từ trong mộng bừng tỉnh dậy.

Quý Xán dụi dụi vào trong lồng ngực hắn, lí nhí hỏi: "Lại nằm mơ à anh?"

Cố Giang Hành hôn đỉnh đầu cậu: "Xin lỗi, đánh thức em rồi."

"Anh mơ thấy cái gì vậy? Có thể nói với em không," Quý Xán vẫn đang ngái ngủ, giọng nói mềm mại hơn ngày thường không ít: "Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết."

Cố Giang Hành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu, hắn không có cách nào nói cho Quý Xán được.

Hắn cảm thấy bản thân mình thật không ra gì, hắn rõ ràng có một em người yêu dịu dàng như vậy, thế nhưng mà hắn lại mơ ôm một người khác không chút quan hệ với mình.

Sau tết nguyên đán, bọn họ cùng nhau đi ngâm suối nước nóng.

Trong khoảng thời gian này Cố Giang Hành vẫn luôn bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, tuy đã cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn bị Quý Xán nhìn thấu vẻ mặt vui vẻ đó.

Bọn họ thuê một phòng riêng có suối nước nóng bên trong. Cố Giang Hành dựa người vào bờ suối, nhìn tuyết trắng đọng trên lá phong, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng nói từ đỉnh đầu vọng xuống: "Anh muốn thử một lần ở suối nước nóng không?"

Cố Giang Hành nghe tiếng ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là đôi chân thon dài thẳng tắp của thiếu niên, móng chân tròn trịa trong suốt giống như một miếng bánh ngọt thơm ngon.

Hắn không nói gì, nhưng hầu kết khẽ lăn.

Quý Xán mặc quần bơi bốn góc màu trắng ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi lên tiếng: "Lần đầu tiên ngâm suối nước nóng với anh em đã muốn rồi."

Thẳng đến lúc này Cố Giang Hành mới phát hiện, quần Quý Xán mặc không phải là quần bơi mà là quần lót bình thường, vải quần lót thấm nước trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy hình dáng cậu bé màu ẩn núp, còn có màu hồng nhàn nhạt.

Quý Xán ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo quyến rũ lấp lánh nước: "Anh không muốn thử một chút à?"

Cố Giang Hành nặng nề nhắm mắt lại.

Không ai có thể cự tuyệt lời mời của người yêu cả.

Nhưng hắn lại chợt nghĩ tới giấc mơ kia của hắn.

Phẳng phất như, hắn cũng từng thân mật với người nọ ở suối nước nóng, sóng nước lăn tăn, sương mù mờ ảo, hỗn loạn lại ẩm ướt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được da thịt người nọ mềm mượt như tơ lụa, như thể lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Đây là một sự phản bội thầm lặng đối với người yêu.

Hắn quyết định không phát sinh quan hệ cùng Quý Xán dưới tình huống này.

Cố Giang Hành cúi đầu né tránh ánh mắt cháy bỏng của Quý Xán, trong giọng nói tràn đầy thống khổ: "Không được, anh bây giờ chưa thể.... Ưm...!"

Lời nói tiếp theo của hắn bị chặn trong cổ họng.

Nam sinh chủ động ôm lấy hắn, dưới làn da ấm áp là trái tim đang loạn nhịp.

Trong khoảnh khắc này, sợi dây lý trí trong đầu Cố Giang Hành đứt phựt.

Mơ mơ biến con mẹ nó đi, người hắn thích chỉ có người trước mặt thôi!

Mặt suối yên ả bỗng dao động kịch liệt, mãi cho đến tận đêm khuya.

Tuyết rơi bên ngoài bất giác lại lớn hơn, Cố Giang Hành vớt Quý Xán cả người vô lực lên đi vào phòng tắm.

Hắn cẩn thận tẩy rửa từng dấu vết lưu lại trên người đối phương, sợ cậu bị cảm nên mặc cho cậu một bộ đồ ngủ dài tay dày và thoải mái.

Cả người Quý Xán mềm nhũn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Trong cơn mơ mơ màng màng, Quý Xán ôm chặt thân thể hắn, thủ thỉ: "Em yêu anh."

Động tác của Cố Giang Hành khựng lại, đầu bắt đầu đau nhức tựa như kim châm, ngay sau đó, mọi thứ trong quá khứ vụt qua trong đầu hắn như đèn kéo quân.

Người trong mộng cùng hiện thực chồng lên nhau, Cố Giang Hành trong bóng tối mở mắt ra, hắn nhớ lại tất cả mọi thứ.

Cố Giang Hành ôm chặt lấy Quý Xán, bong bóng phía sau bọn họ ầm ầm sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com