ZingTruyen.Com

[2021] Nhân vật phản diện chỉ muốn học tập

Chương 11: Đợi không kịp, tôi muốn làm bây giờ luôn cơ

lith128

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Ngô Nguyễn đời này từng thả thính vô số người, nhưng cho đến bây giờ chưa từng gặp phải đối tượng khó chơi như Quý Xán. 

Mà mục đích hôm nay đến đây chủ yếu là tìm Cố Giang Hành, thả thính Quý Xán chỉ là nhân tiện thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng y cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút

Nam sinh đẹp trai có dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng ngồi bàn cuối cùng trong lớp 20 chính là mục đích chuyến này của y.

Rõ ràng người kia chỉ ngồi yên lặng một chỗ, vậy mà khí chất lại có thể đè bẹp hết mấy chục người xung quanh.

Ngô Nguyễn vẽ một nụ cười tiêu chuẩn trên môi, bước chân nhẹ nhàng đi tới bàn của Cố Giang Hành.

Thứ sáu tuần trước y đi chơi cùng Hà Tuy, khi nghe đến chuyện trên sổ ghi chép của Cố Giang Hành có viết mấy chữ "Tìm Quý Xán, cậu ấy là vợ yêu của cậu."

Không hiểu sao, trong lòng Ngô Nguyễn khi ấy lại bỗng có cảm giác nguy cơ lớn xưa nay chưa từng có.

Trực giác khiến y cảm thấy phải nhanh chóng xử lý chuyện này, y vắt óc suy nghĩ suốt mấy ngày cuối tuần, cuối cùng cũng tìm được một phương án hoàn mỹ để giải quyết nó.

Phía cuối lớp học, Cố Giang Hành còn đang bận hành hạ cục tẩy của Quý Xán.

Chủ nhân của nó chọc tức hắn, vì thế nó phải thay chủ nhân của mình gánh vác hậu quả.

Cố Giang Hành bóp bóp véo véo cục tẩy, đột nhiên nhớ lại màn va chạm với Quý Xán ở nhà cậu cuối tuần trước.

Hắn vô thức xoa đầu ngón tay, tựa như lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm ngày hôm đó.

Khuôn mặt thiếu niên nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng làn da trên mặt lại mềm mịn trắng nõn đàn hồi cực kỳ.

Tính tình cứng rắn, nhưng mặt lại rất mềm.

Cố Giang Hành khẽ cười một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Ngô Nguyễn.

Hắn lập tức thu lại nụ cười, giọng cũng lạnh xuống: "Có chuyện gì?"

Tâm Ngô Nguyễn cũng lạnh theo, y đã bao giờ bị người khác ghẻ lạnh như vậy đâu? Nhưng gần đây lại năm lần bảy lượt nếm mùi vị thất bại.

Nhưng y nhớ tới mục đích chuyến này của mình, cho nên nhanh chóng lấy lại dũng khí, dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn Cố Giang Hành, nhỏ giọng hỏi: "Hình như anh cầm nhầm quyển sổ của em thì phải?"

Mày Cố Giang Hành nhăn lại: "Quyển sổ của cậu?"

"Vâng, là em nghe anh Hà Tuy nói", giống như hơi thẹn thùng, Ngô Nguyễn cúi đầu, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên: "Chính là quyển bìa da trâu màu nâu đỏ dì Chu đưa cho chúng ta đó, vốn dĩ đều giống nhau nên lấy sai cũng bình thường, chỉ là... chỉ là trên sổ của em, em có viết một câu..."

Con ngươi của Cố Giang Hành co lại, giọng nói lại càng lạnh hơn  nữa: "Cậu viết cái gì?"

Ngô Nguyễn xấu hổ cực kỳ, giọng bé như muỗi: "Là viết liên quan đến anh Xán."

"Đấy là chữ viết của tôi, cậu dựa vào cái gì mà nói là cậu viết?"

Ngữ khí của Cố Giang Hành thờ ơ nhưng lại mang theo khí thế áp lực khiến người khác không thể thở nổi.

Giống như thiếu nữ bị nói trúng tâm sự, mặt Ngô Nguyễn lập tức đỏ lên. Y cúi đầu, giống như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể mở miệng ra được: "Bởi vì chữ viết của anh rất đẹp, em vẫn luôn hâm mộ, vì thế bèn mô phỏng theo chữ của anh viết câu kia..."

"Tại sao lại muốn viết?"

"Này... này còn có thể là vì cái gì chứ!"

Thế mà hắn lại quên mất, Ngô Nguyễn là aquaman thật sự. Cố Giang Hành im lặng hồi lâu, lại hỏi: "Viết khi nào?"

"Đêm trước ngày khai giảng ở phòng khách, em không ngờ lúc dì dọn đồ đạc lại bị nhầm."

Cố Giang Hành không hiểu sao tự nhiên lại thấy phiền lòng, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, giờ cậu có thể đi được rồi đấy."

Ngô Nguyễn: "Vậy... vậy anh có thể trả lại quyển sổ kia cho em được không?"

Cố Giang Hành: "Không giữ, vứt đi rồi."

Ngô Nguyễn: "......"

Sau khi Quý Xán đi vào văn phòng, phát hiện có một học sinh đứng trước bàn chủ nhiệm lớp.

Tóc người nọ hơi dài, trên trán còn quấn một vòng băng vải, nhìn vừa lôi thôi lại u ám.

"Lên lớp được không? Sao hôm nay đã đi học rồi?"

Quý Xán chưa từng nghe thấy giọng Vương Anh Hạo ôn hoà đến vậy. 

Vương Anh Hạo còn nói: "Thầy biết bọn họ mắng mẹ em, nhưng em cũng không thể xúc động như vậy được. Nếu ngày đó thầy không đến kịp, đợi đến khi mẹ em tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho em, không phải bà ấy sẽ đau lòng lắm sao?"

Nam sinh không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, giống như không nghe thấy gì cả.

Qua một lúc lâu, Quý Xán mới thấy nam sinh ngẩng đầu lên nhìn Vương Anh Hạo, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng: "Em biết rồi."

Có hai mươi phút thể dục giữa giờ, Vương Anh Hạo nói chuyện với người nọ hơn mười phút.

Vất vả lắm mới có cơ hội đi tới, Quý Xán đã nhanh chân đi trước một bước, bạn học kia chưa kịp nói thì Quý Xán đã mở miệng: "Thầy à, em tới để cùng thầy nói tiếp về vấn đề mà thứ sáu tuần trước chưa nói xong." 

Vương Anh Hạo: "......"

Bạn học sinh khác đang canh để hỏi: "......"

Cho đến bây giờ, Vương Anh Hạo vẫn không tin Quý Xán giỏi thật.

Không ai có thể ăn một miếng sẽ lập tức biến thành người béo, lại còn đề hàm số có năm cách giải? Học sinh bây giờ hư vinh thật đấy.

Đến ông cũng chỉ biết có ba cách giải, được không hả!

Vương Anh Hạo không tin những câu trả lời này là tự Quý Xán nghĩ ra, bên cạnh còn có học sinh đang đợi, hơn nữa ông lại chuẩn bị có tiết, nên nhanh chóng nói cho có lệ: "Em để bài ở đây đi, khi nào rảnh thầy sẽ xem qua."

"Vậy thầy nhớ xem đó nha", Quý Xán lưu luyến không rời, "Còn có, lúc sau em cùng với Cố Giang Hành mỗi người lại nghĩ thêm một cách giải nữa đấy."

"Biết rồi biết rồi", Vương Anh Hạo nhét bài thi vào trong ngăn kéo: "Thầy sẽ xem mà."

Trong ngăn kéo, có một bài thi toán mới tinh đang nằm ở đấy.

Ánh mắt Quý Xán lập tức sáng lên: "Đây là đề thi toán học mới ạ? Thầy đưa cho em trước được không, đúng lúc em vừa làm xong đề toán Olympic rồi."

Lại còn đề toán Olympic, hư vinh! Hư vinh đến trình độ cao nhất rồi!

"Em cầm đi cũng vô dụng", Vương Anh Hạo không vui khi Quý Xán giở trò bịp bợm, đóng ngăn kéo lại, giọng nói cũng hơi lạnh đi: "Đây là đề thi thầy lấy từ lớp thực nghiệm tới xem, không phải phát cho các em, đề rất khó, có nhiều kiến thức vượt quá đại cương, không cần thiết phải làm."

Quý Xán càng cao hứng hơn: "Đề càng khó em càng thích."

"Người trẻ tuổi, đừng quá cao ngạo", Vương Anh Hạo vỗ vỗ bả vai Quý Xán, nói lời sâu xa thấm thía: "Nếu em thật sự có bản lĩnh, vậy lần thi tới cố gắng phát huy cho thật tốt, để thầy xem em tiến bộ đến mức nào."

Quý Xán: "Vậy thầy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó, em sợ dọa đến thầy."

Vương Anh Hạo: "......"

Các bạn học đang chờ bên cạnh: "......"

Quý Xán trở lại phòng học, thấy Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc đang xì xào bàn tán.

Chính xác mà nói là Chu Duệ Sâm ngồi đối diện với Lý Nặc lải nhải không ngừng, thấy cậu trở về liền dùng mông lái ghế lao đến phía cậu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Đại ca, vừa rồi chắc anh nhìn thấy Khương Duyên rồi phải không?"

"Nghe nói hắn một mình đánh nhau với một đám người lớn, trâu bò, đúng là trâu bò, cái trán quấn băng vải kia chính là vì đánh nhau mà phải khâu mấy mũi đó."

Khương Duyên?

Tầm mắt Quý Xán nhìn về phía chỗ ngồi trong góc, nam sinh đầu quấn băng vải đang ngồi yên tĩnh ở đó, tóc mái quá dài che đi đôi mắt, làm người khác không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Đến lúc này, Quý Xán mới nhớ ra đây là người nào, Khương Duyên là một trong những người Ngô Nguyễn muốn công lược nhất.

Trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về bối cảnh của hắn, chỉ nói hắn vừa nham hiểm độc ác vừa đáng thương, chính là đi theo lộ tuyến mỹ cường công bi thảm.

Đối tượng mà Ngô Nguyễn công lược toàn là cao phú soái, nhưng cũng không ít tiểu công giãy dụa từ dưới bùn leo lên.

Vị bạn học tên Khương Duyên này chính là người như thế.

Hắn sinh ra trong gia đình đơn thân, mẹ hắn từng là gái bán hoa, cho nên từ nhỏ hắn luôn nghe được nhiều lời bẩn thỉu xung quanh.

Ngay cả sau khi sinh cậu ta, mẹ cậu ta vẫn sống một cuộc sống bình thường, nhưng quá khứ của bà vẫn hung hăng đẩy bà vào sỉ nhục vô hạn.

Từ nhỏ Khương Duyên luôn bị người khác ghẻ lạnh, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Chu Duệ Sâm hưng phấn. 

Trước kia Khương Duyên từng làm một chuyện khiến cậu ta một trận thành danh trong trường Nhất Trung, cũng khiến cho phần lớn học sinh bắt đầu sợ cậu ta.

Trong một buổi họp phụ huynh năm lớp mười, có một giáo viên xem thường mẹ hắn, còn nói mấy lời hết sức khó nghe. Khương Duyên máu nóng dồn lên não, ngay trước mặt mười phụ huynh, vác ghế đẩu đánh cho giáo viên kia bị thương nặng chảy cả máu.

Giáo viên nói năng lỗ mãng, học sinh sử dụng bạo lực, nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì ai cũng không thoát khỏi liên quan, trường học thậm chí còn rơi vào tai tiếng kỳ thị gia cảnh học sinh, cuối cùng chuyện này cứ vậy mà không được giải quyết.

Việc này làm cho các học sinh lại càng sợ cậu ta hơn.

Gần như không ai dám đến gần, càng miễn nhắc đến việc trở thành bạn bè với cậu ta.

Còn về sau.....

Quý Xán chỉ đọc đến đoạn nhân vật trùng tên trùng họ với mình vào ngục giam, đoạn sau không đọc nên cũng không biết kết cục cuối cùng của nhân vật này thế nào, đại khái chắc cũng bị Ngô Nguyễn thu vào hậu cung.

Quý Xán không để ý nữa, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Thời gian làm đề trôi qua rất nhanh.

Chỉ là vẫn luôn có người nhìn chằm chằm cậu, điều này làm cậu thấy phiền cực kỳ.

Lớp phó học tập ngồi phía trước cứ nhìn trộm cậu suốt, vẻ mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi.

Quý Xán chú ý đến động tác của đối phương nhưng cũng không định phản ứng gì cả.

Muốn nói lại thôi vậy thì đừng nói, tốt nhất là đừng nói luôn.

Nhưng mà lại có người không nhịn được.

Lại thấy Hà Kính Phong nhìn lén lần nữa, Chu Duệ Sâm nhịn không được kêu lên: "Lớp phó, sao ông cứ nhìn đại ca tôi làm gì thế?" 

Hà Kính Phong hơi sợ nó, lắp bắp nói: "Tớ, tớ có nhìn đâu."

"Lại còn không nhìn, tôi thấy mắt ông sắp dính lên người đại ca nhà tôi rồi kia kìa!"

Quý Xán không thích bị người khác săm soi ồn ào nên vô thức nhíu mày.

Chu Duệ Sâm sớm đã quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của cậu, lập tức giơ điện thoại lên lắc lắc với Hà Kính Phong, ý bảo nói chuyện qua điện thoại.

Hà Kính Phong: Tớ nghi ngờ anh Xán đang chiến tranh lạnh với Cố thần, tớ để ý từ sau thể dục giữa giờ bọn họ không hề nói chuyện với nhau câu nào cả, đến cả động tác giao lưu cũng không có luôn.

Chu Duệ Sâm: Điều này không phải bình thường à? Bọn họ trước giờ có lúc nào mà không chiến tranh lạnh?

Hà Kính Phong: Khác chứ, bây giờ với ngày trước không giống nhau......

Hà Kính Phong cắn chặt răng, thẳng thắn nói ra suy đoán của bản thân.

Nửa phút sau, Chu Duệ Sâm đập một phát vào bàn, giận dữ hét lên: "Con mẹ nhà ông, chó má thật chứ, bọn họ có ở bên nhau đâu mà nói chia tay?!"

"Làm gì đấy?" Mặt mày giáo viên ngữ văn trên bục giảng sa sầm lại: "Không nghe giảng thì ra ngoài đứng!"

Chu Duệ Sâm tức giận bất bình ném sách vở xuống bàn, hướng cửa mà đi, vừa mới ra đến cửa thì chuông tan học vang lên.

Các bạn học lập tức lao ra khỏi lớp học, Chu Duệ Sâm theo đường cũ quay lại, hùng hổ đè bả vai Hà Kính Phong lại: "Không được suy nghĩ bậy bạ về đại ca, lần sau để tôi nghe được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!" 

Hà Kính Phong thật sự bị dọa sợ, cậu ta còn tưởng Chu Duệ Sâm cũng biết chuyện chứ.

Rõ ràng chính mắt cậu ta nhìn thấy, Quý Xán ở trong tiệm bánh ngọt đè Cố thần lên tường, lại còn chính miệng thừa nhận thích đối phương.....

Không ngờ ngay cả Chu Duệ Sâm cũng không biết, hoá ra Quý Xán che giấu kỹ thật đấy, cậu ta gật đầu như gà mổ thóc, nói chính mình sẽ không bao giờ nhắc lại đến chuyện này nữa.

Chu Duệ Sâm lúc này mới trở lại chỗ ngồi, cả bụng đều tức điên lên được.

Cơm trưa vẫn ăn ở lớp học.

Tuy rằng Quý Xán dọn ra ngoài ở nhưng hàng ngày dì vẫn mang cơm cho cậu.

Quý Xán cũng không đến nhà ăn chen chúc với người khác, việc Văn Nhã An làm cơm cho cậu khiến thiện cảm của cậu với bà tăng vèo vèo.

Nhưng hôm nay lại hơi khang khác, Hà Tuy cũng mang cơm trưa đến tìm Cố Giang Hành cùng ăn.

Dáng người nam sinh cao lớn ngồi đối diện Cố Giang Hành, mông còn chưa đặt xuống ghế đã oán giận.

"Mẹ nó, đề tham khảo của lớp thực nghiệm lần này khó kinh người, không biết mấy giáo viên đó nghĩ cái gì nữa, môn toán của tôi thường thường đều được 130 điểm, lần này thế mà kém tí nữa thì không đạt tiêu chuẩn."

*Max điểm bên Trung là 150 điểm.

Cố Giang Hành không mặn không nhạt ừ một tiếng cho có lệ, chẳng thèm để ý đến hắn ta.

Hà Tuy không phát hiện ra, lại tiếp tục oán trách: "Trường học ra đề khó như vậy để làm gì? Để đả kích lòng tự tin của chúng ta chắc? Lần này điểm cao nhất cũng chỉ được 128 điểm, ông có tin được không?"

"Đúng là không thể tin được", Cố Giang Hành cười nhạo y: "Điểm cao nhất mà chỉ được có 128 điểm."

Hà Tuy: "Ông đừng nói thế, thật sự khó lắm luôn ấy, cho dù ông có làm cũng chưa chắc được điểm tối đa đâu."

Cực kỳ khó cơ à?

Động tác ăn cơm của Quý Xán khựng lại.

Cậu nhớ lại đến đề thi để trong ngăn kéo của Vương Anh Hạo lúc sáng, nhất thời đến cả 《 Cậu Bé Bọt Biển 》 cũng xem không vào đầu nổi.

Cả buổi chiều Quý Xán đều bứt rứt không yên.

Đề luyện tập đã làm xong từ lâu, hơn nữa phần lớn kho đề trên thị trường đối với cậu đều quá dễ. Quý Xán rảnh rỗi đến mức phát chán, lại xem《 Lược Sử Thời Gian 》 lần nữa.

*《 Lược Sử Thời Gian 》 (tiếng Anh: A Brief History of Time) là một cuốn sách khoa học phổ thông được viết bởi Stephen W. Hawking và được xuất bản lần đầu tiên bởi Nhóm Xuất bản Bantam Dell vào năm 1988. 《 Lược Sử Thời Gian 》 cố gắng giải thích nhiều chủ đề của Vũ trụ học, trong đó có lý thuyết Big Bang, Lỗ đen, Nón ánh sáng và Lý thuyết Siêu Dây cho độc giả không chuyên sâu.

Thoáng cái đã đến giờ tự học buổi tối.

Bình thường Cố Giang Hành không đến tiết tự học buổi tối, nhưng hôm nay không biết vì sao hắn lại ở lớp học ngẩn người lâu rất lâu, sau khi hồi thần thì thả một chùm chìa khóa lên trên bàn.

Có vẻ như chú ý tới tầm mắt của cậu, Cố Giang Hành lạnh nhạt nói: "Hôm nay giáo viên môn toán gọi tôi đến làm đề thi của lớp thực nghiệm, ông ấy có việc đi trước nên bảo tôi làm xong đề thì khoá cửa giúp ông ấy."

"Ồ." Quý Xán yên lặng quay đầu, tiếp tục xem 《 Lược sử thời gian 》.

Khi cậu còn là học sinh xuất sắc, cũng có không ít lần được giáo viên gọi đi làm đề đâu.

Đáng tiếc cậu không ngờ thầy giáo lại thiên vị như vậy, cậu hỏi xin thì không cho, thế nhưng lại chủ động gọi Cố Giang Hành qua làm đề.

Quý Xán nỗ lực đem lực chú ý đặt trên sách, nhưng nội dung đó cậu sớm đã hiểu rồi, nhất thời lòng ngứa ngáy không thôi, không nhịn được nữa bèn xoay người qua hỏi Cố Giang Hành: "Đề khó lắm à?"

"Không khó", Cố Giang Hành thản nhiên nói: "Khó bằng một nửa đề của cậu."

Mắt Quý Xán sáng rực lên: "Đề tôi ra cậu đều làm xong hết rồi hả?"

Cố Giang Hành cười cười: "Chẳng lẽ thầy Quý còn muốn kiểm tra bài giúp em ư?"

Gương mặt Quý Xán hơi đỏ lên: "Vậy có được không?"

Cố Giang Hành móc vở ra ném lên bàn: "Xem đi."

Quý Xán lập tức cầm lấy xem, chữ của Cố Giang Hành có thể cho lên làm chữ mẫu cũng được, nếu tính theo thang điểm thì chắc hắn được 100 điểm.

Nhưng càng làm cho Quý Xán kinh ngạc hơn chính là đáp án Cố Giang Hành làm đều đúng hết!

Cậu mất hai ngày mới làm ra bộ đề này, đề nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại đầy bẫy, thậm chí còn có đề vượt ngoài kiến thức lớp mười một, học sinh cấp ba bình thường nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Thế mà Cố Giang Hành lại làm đúng hết....

Quý Xán như không có việc gì khép sổ lại: "Cũng không tệ lắm, đều đáp đúng cả."

Cố Giang Hành nhướng mày: "Chỉ là cũng không tệ lắm thôi à?"

Quý Xán: "......"

Được rồi, là rất giỏi được chưa hả, nhưng cậu một chút cũng không muốn thừa nhận là tất cả đề do mình làm ra đều bị đối phương đáp đúng hết.

Không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, Quý Xán nhanh chóng kéo qua đề tài khác: "Đề thi của lớp thực nghiệm thế nào?"

"Cũng bình thường, có mấy bài khá thú vị, là câu hỏi mới chưa thấy bao giờ."

Quý Xán nuốt nước bọt: "Có thể cho tôi mượn đề thi một chút được không?"

Cố Giang Hành: "Hà Tuy lấy đi tham khảo rồi, đợi chút nữa rồi đưa cho cậu."

Quý Xán im lặng trong giây lát, rồi nói: "Có thể cho tôi mượn chìa khóa văn phòng một lúc được không?"

"Chìa khóa?" Dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, Cố Giang Hành chậm rãi nheo mắt lại: "Bạn nhỏ à, cậu nghĩ cái gì thế? Lẻn vào văn phòng không phải việc mà học sinh ngoan sẽ làm đâu."

Quý Xán: "Tôi chỉ là đến mượn một đề thi xem thôi mà."

Cố Giang Hành: "Là trộm mới đúng?"

Mặt Quý Xán đỏ lên, cãi lại: "Người ta là mượn để xem, sao lại gọi là trộm được chứ?"

"Vậy cũng không được, tôi không thể cho cậu lẻn vào văn phòng được." Cố Giang Hành cất chìa khoá vào trong túi: "Có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ phải chịu trách nhiệm."

Quý Xán: "Hậu quả mình tôi chịu là được chứ gì."

Cố Giang Hành: "Cậu có thể hỏi mượn bên lớp thực nghiệm."

Quý Xán: "Thế thì chậm quá, tôi đợi không kịp."

Cậu mới phát hiện ra rằng mình không phải là một thiên tài toán học có thể chứng minh n = np, đề toán mất tận hai ngày cuối tuần mới làm ra được lại bị Cố Giang Hành giải đúng hết. Dưới tình huống như thế này, cậu cần phải có một đề thi khác để củng cố lòng tự tin của mình.

Huống chi, đợi lớp thực nghiệm làm xong đề thi thì đáp án chính xác cũng có cả rồi, đây căn bản là tước đoạt thú vui làm đề của cậu.

Lớp phó học tập vừa mới đi WC quay về, vừa ngồi xuống đã nghe thấy đoạn đối thoại này.

Lập tức bị kinh hoảng, động tác ngồi xuống cũng chậm mấy phần.

"Không chờ kịp?" Tên Cố Giang Hành quả thật rất xấu xa, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Ừm, tôi muốn làm bây giờ luôn cơ." Quý Xán nghiêm túc, cũng không cảm thấy nói như vậy thì có cái gì không đúng.

Cố Giang Hành cong mắt, cười đến mức yêu nghiệt: "Vậy cậu năn nỉ tôi đi."

Quý Xán: "Năn nỉ cậu đó."

Cố Giang Hành cuối cùng cũng gật đầu: "Đợi hết tiết tự học buổi tối tôi dẫn cậu đến văn phòng, đừng để cho giáo viên phát hiện."

Lớp phó học tập:!!!

Đây là cái thứ lời nói sắc lang gì vậy! Hai người các cậu định làm loạn gì vậy, còn đến tận văn phòng giáo viên làm cái chuyện đen tối gì thế hả!

Lại còn công khai thảo luận cái chuyện xấu hổ như thế ở trong lớp học nữa!

A a a, vì sao lại để ông phải nghe thấy cái này chứ! Bẩn luôn cả tai ông rồi!

Tâm trạng của Hà Kính Phong lúc này có thể so với một cơn sóng thần đang chuẩn bị đổ ụp xuống, ngang với ngọn núi lửa đang phun trào.

Sóng lớn đánh vào, cậu ta sợ đến mức lập tức mất đi thăng bằng, ngã luôn xuống đất.

Quý Xán: "Làm sao thế?"

"Không, không có gì." Hà Kính Phong luống cuống tay chân bò dậy, trong lòng hoảng hốt cực điểm.

Không có chuyện gì đâu, Hà Kính Phong lại tự an ủi chính mình, Quý Xán còn dám kabedon Cố Giang Hành trong tiệm bánh thì cũng nên có ngày này.

Cậu ta mở sách ra làm bài tập, nhìn chằm chằm nửa ngày, nhưng một chữ câu hỏi đề bài cũng không nhìn thấy, chỉ thấy trong mỗi khe hở đều hiện ra ba chữ ghs*.

Học sinh ngoan Hà Kính Phong lần đầu tiên bỏ chạy khỏi tiết tự học buổi tối, vừa lao ra khỏi phòng học vừa gào khóc trong lòng:

Cậu ta chỉ mới hôn má bạn gái, mà hai vị kia đã nhảy đến bước play ở văn phòng rồi!

Huhuhu, hâm mộ quá, cậu ta cũng muốn play ở trường học!

--------------------------------

ghs: viết tắt của 搞huang色 (làm huang sắc) có nghĩa là khiêu dâm, khi ai nói với mình từ này là nói mình rất dâm, hoặc nói đang have s**.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com