ZingTruyen.Info

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta

MrBin14

Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Ván cờ thắng thua này, đúng là Dạ Khinh Nhiễm đã tính toán đến từng chi tiết thấu đáo, tính toán bố cục, tính toán lòng của nàng, tính toán dân tâm dư luận. Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà, không có chỗ nào là không nằm trong tính toán của hắn ta.

Vân Thiển Nguyệt nghe lời nói của Diệp Thiến, vẻ mặt hờ hững.

"Ngươi nói chuyện đi! Tại sao không nói chuyện?" Diệp Thiến nói hồi lâu, miệng đắng lưỡi khô, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn trầm mặc không nói, nàng tức giận nhìn nàng ấy, "Đừng nói đến bây giờ ngươi vẫn còn mềm lòng, nhớ tình xưa nghĩa cũ với hắn ta đó?"

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Diệp Thiến một cái, "Ngươi kêu ta nói gì?"

Diệp Thiến bị ánh mắt của nàng nhìn như vậy, trong thời gian ngắn không thể nói được một câu.

"Chẳng lẽ muốn ta thề thốt cam đoan, chỉ trời mà thề, rằng sau này ta không cứu Dạ Khinh Nhiễm nữa?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Diệp Thiến nghẹn lời.

Vân Thiển Nguyệt hờ hững nói: "Lúc đó, ta cũng không muốn cứu hắn ta, nhưng không cứu hắn ta, ta sẽ bị hắn ta ám ảnh, cả đời cũng không diệt được. Dạ Khinh Nhiễm có thể chết, nhưng hắn ta không thể bởi vì một câu nói của ta mà chết." Nói xong, thần sắc trong mắt nàng càng trở nên ảm đạm, "Năm xưa bởi vì nguyên nhân từ ta, mà đã đưa một người đi chịu chết, sau đó, người đó không trở lại nữa, cũng trở thành nỗi ám ảnh không thể diệt được cả đời của ta, chỉ sợ sinh tử luân hồi cũng đều không diệt được. Cái loại cảm giác này, các ngươi, ai cũng không hiểu."

Cho tới bây giờ, Diệp Thiến chưa từng nhìn thấy loại biểu tình này của Vân Thiển Nguyệt, trong hờ hững lại lộ ra tang thương cô độc đã từng trải qua này, nàng nghiêng đầu nhìn sang Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nói chuyện.

"Mặc dù người đó không thể lấy ra so sánh với Dạ Khinh Nhiễm, nhưng có một chút bản chất cũng là giống nhau. Vô luận là ám ảnh tốt, hay ám ảnh xấu, ta cũng không muốn bị mắc phải, không muốn cả đời không diệt được." Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, giọng nói nhạt đến không có mùi vị, "Các ngươi, ai cũng trách ta cũng không sao, đây cũng là tại ta, ta đã làm, nếu cứu hắn ta, ta liền không hối hận, tựa như năm xưa đưa người đó đi chịu chết, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hối hận."

Diệp Thiến há miệng, muốn nói cái gì, nhưng khi phát hiện thần sắc của nàng ấy, thì lại không phát ra tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, nói một cách thản nhiên: "Nếu ngươi thật sự bất mãn với ta, hận ta vô cùng, thì như vậy ngươi có thể cho ta thêm một mũi tên. Chỉ cần ngươi hả giận, thì ta cũng không có lời nào để nói."

Diệp Thiến lấy lại bình tĩnh, bĩu môi, ngữ khí chậm lại, "Cánh tay này của ngươi suýt chút nữa đã phế đi rồi, nếu ta lại phế đi một cánh tay còn lại của ngươi nữa, Dung Cảnh còn không giết ta sao?"

Nhắc tới Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt liền cúi đầu rũ mắt xuống, không nói chuyện.

"Thôi, thật ra thì trong lòng ta cũng rõ ràng, Dạ Khinh Nhiễm buộc ngươi đi theo bên người, thì đã không đánh chủ ý gì hay rồi, nếu ngươi ở đó, dưới tình huống kia, đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Chỉ có điều, ta cực khổ bố trí mấy ngày, trong lòng không thoải mái thôi! Tên khốn Dạ Khinh Nhiễm kia, tâm cơ thâm trầm đã không phải ngày một ngày hai rồi, năm đó ta bị hắn ta tính toán đã đánh mất chí bảo Vạn Chú Vương của Nam Cương, đây chính là liên quan đến vận mệnh của cả Nam Cương, còn không phải là không có biện pháp làm gì hắn ta, mà chỉ có thể ăn thiệt thòi, đuổi theo sau hắn ta năm năm, sau lại vẫn là công dã tràng, bị hắn ta đưa Yên Chi Xích Luyện Xà cho ngươi? Hôm nay, ngươi ăn thiệt thòi tính ra còn không lớn bằng ta năm đó. Tốt xấu gì ngươi bị thương, hắn ta cũng bị thương. Mũi tên đầu của hắn ta, lực đạo cũng mạnh hơn mũi tên này của ngươi." Diệp Thiến khoát khoát tay, ngữ khí chất vấn đã không còn, ngồi xuống.

"Thật ra thì cũng không có gì, vốn nàng cũng không tính thật sự bắn chết Dạ Khinh Nhiễm, mà chỉ nghĩ phá rối đại điển đăng cơ của hắn ta nhằm báo thù chuyện năm đó mà thôi, chỉ có điều lại làm liên lụy đến muội muội, chuyện chỉ biến hóa chênh lệch với dự định một chút mà thôi, nhưng cũng may là hắn ta cũng bị thương. Mặc dù chuyện hôm nay bị hắn ta chiếm được tiên cơ, nhưng ngày của chúng ta vẫn còn dài mà." Vân Mộ Hàn nói với Diệp Thiến.

Diệp Thiến gật đầu, giọng nói căm hận: "Cũng chính là đạo lý này! Ta xác thực cũng chưa từng nghĩ muốn giết hắn ta, chỉ muốn nhìn hắn ta bị xấu mặt mà thôi, ai ngờ hắn ta lại không chống cự, ngược lại hôm nay lại tiện nghi cho hắn ta. Chết tiệt!"

Vân Mộ Hàn vỗ vỗ tay của Diệp Thiến, nhằm trấn an, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: "Muội muội cũng không cần vì thế mà để ý quá mức. Muội cũng đã từng nói, con người, cả đời này, trước mặt vĩnh viễn có rất nhiều con đường, nhưng có thể đi, cũng chỉ là một. Nếu chọn đúng, thì sẽ không có chuyện quay lại. Muội đã làm chuyện mà chính mình cũng cho rằng không có khả năng không làm, nếu lặp lại một lần nữa, thì muội vẫn sẽ làm như vậy. Nếu đã không hối hận, thì liền không cần phải để ý cái này nữa."

Vân Thiển Nguyệt cho Vân Mộ Hàn một nụ cười mỉm, ánh mắt cũng ấm áp, "Cảm ơn ca ca!"

Vân Mộ Hàn cười cười với muội ấy.

"Cũng chỉ biết tạ ơn ca ca của ngươi! Còn ta thì sao? Nếu lúc đó ta không thu tay lại, thì ngươi đã bị mũi tên của ta bắn xuyên thành bùn nhão rồi." Diệp Thiến nói.

"Cám ơn tẩu tẩu." Vân Thiển Nguyệt nói cám ơn với Diệp Thiến.

Sau khi Diệp Thiến nhận được lời cảm ơn hoàn toàn xứng đáng của Vân Thiển Nguyệt, mới rộng lượng khoát khoát tay, "Thôi, người một nhà, cám ơn cái gì?" Nói xong, nàng lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: "Vân Thiển Nguyệt, mặc dù ta giận ngươi, nhưng cũng thật thích ngươi. Ngươi có thể tôn trọng trái tim của mình, làm chuyện mà chính mình muốn làm. Cho tới bây giờ ta luôn không làm được. Ta bị thế tục, bị thân phận, bị rất nhiều thứ trói buộc tay chân lại. Có đôi khi, ta thật sự hâm mộ ngươi."

Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, mỉm cười, kiếp trước chẳng phải nàng cũng như Diệp Thiến sao? Muốn làm cái gì cũng đều không làm được? Bị thân phận, bị tín niệm, bị rất nhiều thứ trói buộc tay chân, cho dù là người chí thân nhất của nàng, nàng cũng phải bất đắc dĩ đưa ra ngoài để chịu chết. Mà kiếp này, nàng khó khan trắc trở, một chuyện cũng không thành, nhưng tối thiểu có một điều nàng làm được, chính là cho tới bây giờ đều làm chuyện mà sâu trong nội tâm mình muốn làm. Vô luận tốt, hay xấu.

"Dung Cảnh rất tức giận ư?" Diệp Thiến bỗng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt không nói.

Diệp Thiến liền vui vẻ, "Hắn ta đại hôn động phòng, vẫn luôn ở trong không khí vui mừng, trong ngày thường, mặt mày hớn hở, dường như người trong thiên hạ này, ai cũng không hạnh phúc bằng hắn ta vậy, ta đã chướng mắt hắn ta từ lâu rồi. Hôm nay cuối cùng ngươi cũng không chịu thua kém một lần, khiến cho trong lòng ta cũng thoải mái một chút. Ta không ưa nhất đúng là gương mặt hoa đào của người này. Gây tai họa cho nữ nhân trong thiên hạ, lại vẫn còn không tự biết, chỉ trông chừng mỗi một đóa hoa ngươi."

Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào.

"Xem bộ dạng này ngươi kìa! Một mình trông phòng, vắng ngắt lạnh tanh, thật đáng thương mà." Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt một cách thương hại, "Như vậy đi! Ta và ca ca ngươi phải về Nam Cương, ngươi đi cùng chúng ta đến Nam Cương đi! Bây giờ xuân ấm rồi, phong thủy Nam Cương thích hợp, có lợi cho ngươi dưỡng thương."

Tâm tư Vân Mộ Hàn khẽ động, "Thương thế của muội muội rất nặng, sao có thể đi đường?"

"Cánh tay muội ấy có thương tích, cũng không phải là chân cẳng có thương tích? Có thể đi là được! Trên đường đi có ta và chàng ở bên, còn không chăm sóc cho nàng ấy được tốt sao?" Diệp Thiến liếc Vân Mộ Hàn một cái.

"Cũng đúng." Vân Mộ Hàn gật đầu, hỏi Vân Thiển Nguyệt, "Muội muội, muội đi không?"

"Còn cần phải hỏi? Đương nhiên muội ấy đi rồi! Hôm nay Dung Cảnh còn phát giận với muội ấy đó, ta và chàng cũng không phải là không nhìn thấy, lúc đó đứng ở xa nhìn Quan Phượng lâu, đã nhìn ra mặt của hắn ta lạnh đến nỗi như được phủ một tầng băng, giống hệt như ba vạn chín ngàn năm vậy, theo ta thấy, băng này muốn tan, có thế nào thì cũng phải mất một hai tháng. Chẳng lẽ cứ để cho nàng ấy ở lại nơi này ngày ngày một mình trông phòng? Bị hắn ta lạnh nhạt sao?" Diệp Thiến vội nói.

Vân Mộ Hàn cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Cảnh Thế tử sẽ không thể không hiểu rõ hành động lần này của muội muội, muội ấy cũng là bị bức bách bất đắc dĩ. Vậy mà còn giận muội ấy như thế, cũng là không nên."

"Rốt cuộc là muội muội chàng, cho nên chàng mới hướng về." Diệp Thiến cười nói: "Chàng nhìn vết thương trên cánh tay nàng ấy một cái xem! Dung Cảnh ngậm nàng ấy trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, hôm nay lại ở dưới mí mắt của hắn ta vì cứu người ta mà bị thương như vậy trở về, còn suýt chút nữa phế đi một cánh tay, chàng nói hắn ta có khả năng không tức giận sao? Sợ là trước mặt có một ngọn núi, hắn ta đều giận đến nỗi bổ nó ra."

Vân Mộ Hàn nhìn thoáng qua cánh tay Vân Thiển Nguyệt, nhưng vẫn nói chuyện giúp muội muội, "Nhưng nếu lúc đó muội ấy không cứu, thì hậu quả càng nặng hơn."

"Tóm lại đây là chuyện mâu thuẫn lẫn nhau, tính sao cũng là sai. Có điều, cái này không liên quan đến chúng ta." Diệp Thiến khoát khoát tay, để sát vào Vân Thiển Nguyệt, hỏi: "Sao? Rốt cuộc ngươi có đi với chúng ta không? Nói đi! Lần trước ngươi đi Nam Cương giết Diệp Tiêu, cứu Nam Cương, giải nguy cho Nam Cương, ta còn chưa tiếp đãi ngươi thật tận tình đâu!"

Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết lần trước là ta?"

Diệp Thiến bỗng vui vẻ, đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới một lần, "Lúc đó, ngươi ngụy trang rất tốt, vậy mà còn lừa gạt luôn cả ta và ca ca ngươi. Trước kia vẫn không phát hiện, cho rằng thật sự là Sở phu nhân Sở gia. Nhưng sau cậu của ta đến Nam Cương, nói đến chuyện của Sở phu nhân, thì ta mới biết được là ngươi. Lúc nghe nói, ta và ca ca ngươi sửng sốt một hồi lâu, còn có chút không dám tin. Sau đó lại thử nghĩ, ai có thể vì Nam Cương mà bất chấp gian nguy không màng đến sức lực như vậy, cũng chỉ có ngươi vì cứu ca ca của ngươi nên mới làm ra được, mặc dù Dung Cảnh phái người đi cứu giúp, nhưng người đó cũng sẽ không dốc hết sức lực để giúp ta, mà luôn luôn giữ lại mấy phần. Vì vậy nên đã tin."

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Lúc đó không có biện pháp, chỉ có thể gạt các ngươi."

"Là ngươi cứu Nam Cương, ngươi gặp nạn, ta và Nam Cương tất nhiên muôn lần chết không chối từ. Một câu nói, đi theo chúng ta đi không?" Diệp Thiến vỗ ngực hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ấy, nơi nào giống như Nữ Hoàng? Ngược lại vẫn là Diệp Thiến lúc mới gặp gỡ mà nàng quen biết. Nàng bỗng cười, "Lại để cho ngươi nói ta giống như muốn đi tị nạn vậy."

Diệp Thiến liếc nàng ấy một cái, "Hôm nay ngươi cũng không phải là cần tị nạn sao? Ngươi xem xem, ngươi như vậy, cách hạ đường phụ (người vợ bị vứt bỏ) không xa."

Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, lắc đầu, "Ta không đi."

Diệp Thiến cau mày, "Đi ở một chút rồi về, dù sao ngươi đang bị thương, cái gì cũng không làm được, ngươi ở lại bên cạnh hắn ta, cũng chỉ là liên lụy đến hắn ta."

"Như vậy cũng không đi!" Vân Thiển Nguyệt vẫn lắc đầu, "Mặc dù liên lụy đến chàng ấy, thì cũng muốn ở bên cạnh chàng ấy."

"Ngươi thật đúng là......" Diệp Thiến không biết nói gì nữa, liền nhìn sang Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn hơi cười, "Muội muội không muốn đi thì thôi! Muội ấy mới đại hôn chưa lâu, đúng là không nên đi Nam Cương."

Diệp Thiến thấy Vân Mộ Hàn nói như thế, thì liền thôi, không khuyên nữa.

"Khi nào thì hai người đi?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Bây giờ!" Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt cau mày, "Vội vã như vậy?"

"Chuyện hôm qua, nếu Dạ Khinh Nhiễm đã nhận ra ta, thì sao có thể bỏ qua chứ? Vốn đã lộ, ở lâu thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày. Thừa dịp hắn ta bị trọng thương, đương nhiên chúng ta phải đi nhanh, hơn nữa, hắn ta và Dạ Thiên Dật đã chuẩn bị lương thảo cả một mùa đông, sợ là rất nhanh sẽ tìm ta xuất binh tính sổ. Ta phải trở về chuẩn bị." Diệp Thiến nói: "Vốn hôm qua ta bố trí quấy rối đại điển đăng cơ của hắn ta, thì cũng đã chuẩn bị sẽ bị hắn ta nhận ra rồi, cũng không tính ở lại nữa. Đương nhiên phải nhanh đi khỏi, không thể chờ lâu."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Hai người trở về như thế nào? Đã chuẩn bị xong chưa? Có muốn ta kêu người hộ tống hai người về không?"

Diệp Thiến lắc đầu, "Không cần! Dù sao ta cũng là Nữ Hoàng, bản lãnh trở về mà cũng không có, thì đã thành phế vật rồi. Ai mà giống như tên phế vật Nam Lăng Duệ kia chứ? Còn cần người hộ tống trên đường!"

Vân Mộ Hàn cười nói: "Hắn ta không phải phế vật không bản lãnh, mà là cái tên đó, có nhân lực của người khác, thì từ trước đến giờ hắn ta luôn không nỡ dùng của mình."

Diệp Thiến mắng một câu, "Kẻ lừa đảo!"

Vân Thiển Nguyệt buồn cười.

"Chúng ta phải đi rồi! Mặc dù trong chuyện lần này hắn ta tức giận, nhưng về tình, ngươi cũng có thể được tha thứ. Nếu hắn ta chỉ làm mặt lạnh hai ba ngày thôi thì tốt, nhưng nếu lâu hơn, để ngươi phải chịu uất ức, thì ngươi cứ đến Nam Cương. Ngươi cũng không phải không ai cần? Cần gì để mình chịu uất ức? Hắn ta là đại nam nhân, uất ức một chút thì sợ cái gì? Lại nói, trước khi cưới ngươi, cũng không phải không biết mình cưới một nương tử như thế nào? Cái này cũng không thể bao dung ngươi, thì hắn ta cũng không phải là nam nhân." Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng ngữ khí cực nhanh nói: "Huống chi, mặc dù tâm cơ Dạ Khinh Nhiễm thâm trầm, mưu kế tàn nhẫn, không tính là anh hùng, nhưng cũng tính là người kiêu hùng lẫm liệt, với hắn ta, nếu lại để cho hắn ta chết dưới ám tiễn, thì với người thắng, cũng không phải chuyện rạng rỡ gì, cho dù hôm qua ta giết hắn ta, thì đoán chừng trong lòng ta cũng không vui sướng nổi. Dung Cảnh tài giỏi khắp cả thiên hạ, tâm kế, trí mưu, thao lược, võ công đều được người trong thiên hạ sùng bái, tâm tư khó lường, lòng dạ hiểm độc đen tim đen phổi, còn sợ hắn ta sao? Đường tương lai còn rất dài! Thắng một ván, thua một ván, cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo thôi, ai là người dùng đao thật thương thật thắng cuối cùng, thì mới là năng lực thật sự. Nói tóm lại, ngươi đừng để mình phải chịu uất ức. Ngươi là tiểu cô tử (em gái của chồng) của ta, hắn ta mà dám thật sự cho ngươi chịu uất ức, thì ta là người đầu tiên không mặc kệ. Nếu ngươi không làm sai, thì cũng không cần hạ thấp mình nói xin lỗi hắn ta, có nghe không?"

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt ấm áp, gật đầu.

"Đi thôi!" Diệp Thiến đứng lên, nói với Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói hòa hoãn: "Tẩu tẩu của muội nói rất đúng, đừng để mình bị uất ức. Nếu Cảnh Thế tử đã cưới muội, hắn ta là nam nhân, che chở nữ nhân là chuyện nên làm, cũng nên bao dung muội tất cả."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xuống giường, dùng cánh tay còn lành lặn ôm cả Vân Mộ Hàn và Diệp Thiến lại, nhẹ giọng nói một cách lưu luyến: "Hai người tới Thiên Thánh mấy ngày, muội cũng chưa từng tiếp đãi mọi người thật tốt......"

"Còn nói cái này làm gì? Vốn chúng ta cũng không phải tới chơi!" Diệp Thiến vỗ đầu nàng ấy một cái.

Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, "Đi đường cẩn thận."

Diệp Thiến cùng Vân Mộ Hàn nhất tề gật đầu, nên lời của nói tất cả, hôm nay cũng không nói thêm nữa, xoay người ra khỏi cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt không tiễn ra cửa, mà chỉ đi tới trước giường nhìn hai người rời đi.

Chỉ thấy mặc dù hai người ra khỏi Đông Noãn các, nhưng cũng không có đi ngay lập tức, mà lại đi về hướng thư phòng của Dung Cảnh. Diệp Thiến đi ở phía trước nắm tay Vân Mộ Hàn kéo theo, hai người đi tới cửa thư phòng, Diệp Thiến hướng vào bên trong nhẹ giọng kêu: "Dung Cảnh, nếu lúc nào ngươi không cần Vân Thiển Nguyệt nữa, thì nói cho chúng ta biết một tiếng, bất cứ lúc nào Nam Cương cũng sẽ đến đón nàng ấy."

Trong thư phòng không vang lên âm thanh nào.

Diệp Thiến liền hừ lạnh một tiếng, "Rốt cuộc ngươi là đang giận mình hay đang chọc tức nàng ấy? Nếu ngươi cứ lạnh lùng với nàng ấy như vậy, thì chỉ khiến cho Dạ Khinh Nhiễm đắc ý thôi. Đừng ngốc nghếch nữa! Càng là người thông minh, thì có đôi khi càng sẽ ngốc nghếch, đến lúc đó, chọc cho nàng ấy khóc, ngươi đau lòng muốn chết muốn sống, thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Trong thư phòng vẫn không có vang lên tiếng động nào.

Diệp Thiến cau mày, nghiêng đầu nhìn sang Huyền Ca đang canh giữ ở cửa, "Thế tử của nhà ngươi có ở trong không?"

Huyền Ca nhìn Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn một cái, gật đầu.

Diệp Thiến nghĩ, chỉ cần ở trong là tốt rồi, hắn ta chắc chắn đã nghe được, xoay người lại nhìn sang Vân Mộ Hàn, "Chàng còn muốn nói gì nữa không?"

Vân Mộ Hàn nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, nói: "Chúng ta muốn mang muội muội cùng đến Nam Cương, nhưng đáng tiếc, vô luận chúng ta khuyên như thế nào cũng không đi. Cảnh Thế tử, cho dù chuyện này đúng hay sai, thì cũng đã xảy ra rồi. Nếu ngươi đã hiểu rõ nàng, thì cũng phải biết rằng, xảy ra hậu quả này là tất yếu. Cũng không cần tự trách hoặc trách muội ấy. Bằng không thì thật sự sẽ khiến cho người khác thấy vui sướng."

Trong thư phòng vẫn không có ai trả lời.

Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn liếc mắt nhìn nhau, nên nói đã nói hết, hai người nhún nhẹ mũi chân một cái, phi thân ra khỏi Tử Trúc Viện.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh hai người dắt tay nhau biến mất, nghĩ tới Nam Lăng Duệ trước kia, Thanh Uyển trước kia, đều là quá khứ mây bay. Vân Mộ Hàn và Diệp Thiến hiện nay, hai trái tim cùng vui vẻ, vợ chồng đồng tâm, tựu thành mối nhân duyên này, hai người cũng biết không dễ có được, nên hết sức quý trọng. Nàng nhìn thấy bọn họ tốt như vậy, trong lòng cũng ấm áp.

Một đoạn nhân duyên có được không dễ, đương nhiên phải hết sức quý trọng. Như vậy, nàng và Dung Cảnh thì sao?

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía thư phòng, nơi đó vẫn đóng chặt cửa, Huyền Ca mang theo vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa thư phòng, từ sau khi Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn rời đi, Tử Trúc Viện lại khôi phục lại tĩnh lặng một lần nữa, phiến lá không tiếng động. Nàng nhớ tới Thanh Thường nói từ khi hắn về, một lời cũng không nói, cơm cũng không ăn. Nàng chợt xoay người cất bước đi ra ngoài.

Nàng vừa mới cất bước, trong Tử Trúc Viện có một làn gió nhẹ thổi qua, có một người đáp xuống.

Huyền Ca lập tức quát khẽ một tiếng, "Ai?"

"Ta!" Tiếng của Phong Tẫn và Tây Duyên Nguyệt đồng thời vang lên.

Huyền Ca thấy rõ hai người thì liền ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại, nghĩ tới Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn mới vừa đi, hai có phải người này cũng tính toán đi không? Nàng nhìn ra cửa.

Sau khi Phong Tẫn và Tây Duyên Nguyệt tới, liền vươn tay đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Hai người vừa nhìn liền thấy Vân Thiển Nguyệt đang đứng trước cửa sổ, Phong Tẫn nhíu mày trước tiên, "Còn có thể xuống giường, xem ra không chết được."

Tây Duyên Nguyệt đánh giá Vân Thiển Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt rơi vào cánh tay đang được băng bó của nàng ấy, cũng nhíu mày, "Nghe nói đâm xuyên qua bả vai, được nha, không có khóc sướt mướt, không tệ."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi cũng tới cáo từ?"

"Cáo từ cái gì? Chúng ta đến mang ngươi đi đấy." Phong Tẫn nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

"Bây giờ liền sửa soạn đồ đạc, theo ta về Phong gia!" Phong Tẫn nói.

"Ai nói đi Phong gia? Đi với ta đến Tây Duyên quốc." Tây Duyên Nguyệt vội nói.

"Phong gia!"

"Tây Duyên quốc!"

Trong chớp mắt, hai người liền ồn ào lên, người nào cũng chỉ lo tranh chấp, loại bỏ Vân Thiển Nguyệt ra ngoài, giống như không liên quan đến nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, thấy hơi buồn cười, dùng cánh tay còn lành lặn khoát khoát tay, "Đừng cãi nữa, chỗ nào ta cũng không đi."

Hai người đồng thời trợn mắt nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, nhẹ giọng nói: "Được rồi, các ngươi biết ta không đi, không cần tới đây làm cho chàng ấy nhìn."

"Nữ nhân chết tiệt!" Phong Tẫn mắng một câu.

"Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú!" Tây Duyên Nguyệt cũng bất mãn mắng.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Khi nào thì các ngươi đi?"

"Ai nói ta muốn đi? Ta muốn ở lại với ngươi." Phong Tẫn đi tới, đặt mông ngồi lên giường êm, "Ta cũng không phải hải tặc cường đạo, cũng không phải Hoàng thượng hay Nữ Hoàng nào đó của tam quốc, chỉ là một Phong gia nho nhỏ mà thôi, ta lại không phải tội phạm, còn không đến nỗi cần thiết phải trốn tránh Dạ Khinh Nhiễm."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, cũng là, Phong Tẫn đúng là không phải người không thể để người khác bắt gặp, nàng xem sang Tây Duyên Nguyệt.

Tây Duyên Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ta thì phải đi liền!"

"Ngươi đi đường cẩn thận!" Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Ẩn vệ Tây Duyên đi theo bảo vệ ta một đường, cọc ngầm từ khi Phụ hoàng ta còn sống được che giấu hai ba mươi năm, không có việc gì, yên tâm đi!" Tây Duyên Nguyệt nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

"Người kia chính là quỷ hẹp hòi, bây giờ nếu ngươi đã gả cho hắn ta, thì dỗ hắn ta nhiều hơn một chút." Tây Duyên Nguyệt nhìn lướt qua bên ngoài, "Những lời khác thì ta cũng không nói nhiều, ngươi cũng hiểu. Lúc nào ở nơi này chán, hoặc hắn ta thật sự để cho ngươi chịu uất ức, thì cứ đến Tây Duyên. Ngươi cũng không phải không ai cần."

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu, "Biết rồi."

Tây Duyên Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, "Vân Thiển Nguyệt, lần này ta về Tây Duyên, thật sự không biết lúc nào chúng ta mới được gặp lại. Chỉ sợ ngươi sinh con, chắc ta cũng không tới được, đi một chuyến quá cực khổ. Trẫm cũng không thể lúc nào ném đám cựu thần vẫn luôn giơ chân ở trong triều chạy ra bên ngoài được."

Vân Thiển Nguyệt hiện ra vẻ lưu luyến, gật đầu, "Ngươi không đến không sao, ngươi đại hôn, hoặc ngày nào đó ta sẽ đến thăm ngươi."

Tây Duyên Nguyệt buông nàng ấy ra, sắc mặt không tốt nói: "Đừng nghĩ tới ta đại hôn, trong ba năm năm là không có khả năng. Về phần ngươi chạy đến thăm nha, cái này ta không có ý kiến." Nói xong, hắn cười nói: "Hiện tại, Dạ Khinh Nhiễm đã lên ngôi rồi, lương thảo được chuẩn bị một mùa đông cũng đã sẵn sàng rồi, hắn ta không nhịn được bao lâu nữa đâu. Không chừng chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường đấy!"

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới bây giờ Dạ Khinh Nhiễm đang bị thương, cười nói, "Hắn ta sẽ không vội vã như vậy."

"Chuyện này thì không nói chắc được." Tây Duyên Nguyệt không dây dưa nữa, quay người lại, làm như tiêu sái nói: "Ta đi! Đừng nhớ ta, ta cũng không cần ngươi nhớ."

Vân Thiển Nguyệt cười vui vẻ nói: "Ta không có thời gian nhớ."

Tây Duyên Nguyệt hừ một tiếng, ra khỏi cửa phòng, cũng không đi liền, mà lại đi về hướng thư phòng của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, mấy người này, mặc dù bình thường nói chuyện, không phải chê bai nàng, thì chính là mắng nàng, nhưng nếu nàng thật sự có chuyện, thì bọn họ đều lo lắng cho nàng, sợ nàng bị uất ức. Diệp Thiến với Vân Mộ Hàn ném cho Dung Cảnh hai câu rồi mới đi, bây giờ Tây Duyên Nguyệt lại đi. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh môi khẽ mân lên.

Chỉ thấy Tây Duyên Nguyệt đi tới cửa thư phòng, không nói chuyện, mà chỉ đi qua đi lại trước cửa thư phòng hai vòng.

Sau khi đi hai vòng, hắn ta dán sát vào Huyền Ca, thấp giọng nói với Huyền Ca: "Này, ngươi nói nếu ta bắt nữ nhân Vân Thiển Nguyệt kia đi, thì theo tình hình hiện nay, có mấy phần thắng?"

Sắc mặt Huyền Ca tối sầm, "Một phần cũng không có."

Tây Duyên Nguyệt quát một tiếng, "Không phải Thế tử nhà ngươi cũng không cần nàng ấy sao? Ta vẫn không thắng được sao?"

Mặt Huyền Ca càng đen thêm rồi, cảnh cáo: "Tây Duyên Hoàng, tốt nhất ngài hãy bỏ ý niệm này đi. Ngài ấy là Thế tử phi được Thế tử nhà ta cưới hỏi đàng hoàng. Không phải là người mà ngài có thể nói bắt liền bắt."

Tây Duyên Nguyệt lại quát một tiếng, không cho là đúng, "Nữ nhân Vân Thiển Nguyệt này, cái gì cũng không tốt, luôn làm hỏng chuyện, lại mềm lòng, hơn nữa còn đa tình, hận không thể đào hết tim hết phổi để đối xử tốt với tất cả người trong thiên hạ, hy vọng tất cả người trong thiên hạ đều thái thái bình bình, nữ nhân này chính là tim Phật Tổ, lòng Bồ Tát, Thế tử nhà ngươi lại lòng dạ hiểm độc đen tim đen phổi, thủ đoạn sau lưng không biết bao nhiêu, cưới nữ nhân như vậy, hắn ta bó tay bó chân, tân tân khổ khổ che chở cho nàng ta, hôm qua là cứu Dạ Khinh Nhiễm, không chừng ngày nào đó liền bỏ trốn theo người ta. Hắn ta cần nữ nhân này làm gì? Không bằng để cho ta mang đi đi! Trong cung của ta vừa lúc thiếu một cung nữ quét dọn thư phòng."

Mặt Huyền Ca đã đen như đáy nồi rồi, vươn tay rút thanh kiếm bên hông ra, hàn quang của trường kiếm lạnh thấu xương, sát cơ bắn ra bốn phía, hắn lạnh giọng nói: "Tây Duyên Hoàng, ngài nói thêm một câu nữa, thì đừng trách kiếm trong tay ta không lưu tình."

Tây Duyên Nguyệt thấy Huyền Ca rút trường kiếm ra, thì "A" một tiếng cười, "Thật khí thế!"

Mặt Huyền Ca lạnh lùng nhìn hắn ta.

"Thôi, trẫm không uổng phí khí lực này, Vinh Vương phủ này âm khí dày đặc như vậy, không chừng chưa tới hai ngày nàng ấy đã không chịu nổi, liền tự động chạy đến Tây Duyên tìm ta." Tây Duyên Nguyệt khoát khoát tay, câu nói vừa dứt, mũi chân liền nhún nhẹ, ra khỏi Tử Trúc Viện.

Huyền Ca nhìn bóng lưng Tây Duyên Nguyệt chằm chằm, đôi mắt như muốn trừng cho lưng của hắn ta thủng một lỗ.

Sau khi Tây Duyên Nguyệt rời đi, Tử Trúc Viện trở lại yên tĩnh một lần nữa.

Huyền Ca thu kiếm, nhìn phòng của Vân Thiển Nguyệt một cái, lại vô lực thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ quay mặt vào cửa thư phòng đang đóng chặt thấp giọng nói: "Thế tử, Phong gia chủ vẫn còn ở trong phòng Thế tử phi......"

Trong thư phòng vẫn không có vang lên tiếng động nào.

Huyền Ca thở dài, nhưng tiếng thở dài này cũng không dám lớn, chỉ có thể đứng ở cửa thư phòng như cây cột tiếp. Thế tử chưa ăn cơm, đương nhiên hắn cũng chưa ăn miếng cơm nào.

Trong Đông Noãn các, Phong Tẫn cười đến không có ý tốt, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Đừng nói sau này hắn ta đều ở thư phòng đó? Nói như vậy, sau này Bản gia chủ có thể chiếm cứ gian phòng này rồi! Dù sao ngươi cần dưỡng thương, không chịu tịch mịch được, Bản gia chủ niệm tình đã lớn lên cùng với ngươi, tình cảm một hồi, liền cực khổ giúp đỡ ngươi đi!"

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, thấy nét mặt Phong Tẫn đang tươi cười như hoa, nàng trừng hắn ta một cái, xoay người đi ra ngoài.

"Này, ngươi đi đâu vậy?" Phong Tẫn kêu nàng ấy lại.

"Đi thư phòng!" Vân Thiển Nguyệt nói.

Phong Tẫn liền trợn mắt, "Vân Thiển Nguyệt, ngươi có chút tiền đồ được không? Vốn ngươi chính là đức hạnh đó, làm ra chuyện hôm qua thì có gì kỳ quái ? Hắn ta mới làm mặt lạnh với ngươi một đêm, hôm nay ngươi đã vội vàng chạy đến dán mông lạnh của hắn ta rồi sao? Ngươi có đầu óc không?"

"Ta không có đầu óc!" Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ngươi......" Phong Tẫn lập tức im bặt, tức giận nhìn nàng ấy.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn ta nữa, bước chân không ngừng.

"Không cho phép đi!" Phong Tẫn đứng bật dậy, ngăn cản trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cường ngạnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, rốt cuộc là người nhà mẹ đẻ, nên đương nhiên đều hướng về nàng. Nàng khẽ thở dài, thấp giọng dùng âm thành chỉ có hai người mới nghe thấy nói: "Phong Tẫn, ta có các ngươi, mà chàng ấy thì chỉ có ta."

Phong Tẫn cứng đờ, trong nháy mắt cánh tay đang ngăn cản liền nới lỏng một phần.

Vân Thiển Nguyệt vòng qua hắn ta, ra khỏi cửa phòng, đi tới thư phòng. Hôm qua, nàng biết hắn không muốn gặp nàng, cho hắn một đêm để nguôi giận, chắc đã đủ rồi đi! Nếu hắn còn không nguôi giận, nàng liền đến ở bên đến khi hắn nguôi giận mới thôi!

Huyền Ca thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới thư phòng, thì sắc mặt liền vui mừng, không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, cũng không hỏi ý Dung Cảnh, hắn không nói hai lời, liền vươn tay đẩy cửa thư phòng ra.

Mọi người đi theo bên cạnh Dung Cảnh và tất cả mọi người ở Vinh Vương phủ đều biết, Thế tử phi chính là Linh Chi Tiên Thảo của bọn họ, với cái người đang ở trong thư phòng kia, có tác dụng tạo thành mùa xuân về trên mặt đất.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca một cái, cười đi vào, sau khi nàng đi vào, Huyền Ca lập tức vươn tay khép cửa phòng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info