ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa

MrBin14

  Giọng nói cùng giọng điệu quen thuộc như vậy, ngoại trừ Dạ Thiên Dật ra nàng không nghĩ ra người thứ hai.

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, thấy ở cửa phủ Thất hoàng tử, không, bây giờ nên đổi tên thành phủ Nhiếp Chính Vương, chẳng biết lúc nào Dạ Thiên Dật đã đứng đó. Ánh mắt nàng run lên, "Dạ Thiên Dật, ngươi nói cái gì?"

Dạ Thiên Dật mặc một thân cẩm bào tím nhạt, trừ bên hông buộc một mảnh vải trắng, còn lại phục sức vẫn giống như ngày thường. Hắn mặt không thay đổi nhìn Vân Thiển Nguyệt, không đáp lời của nàng, giây lát, dời ánh mắt, nhìn về phía Ngọc Tử Thư, trầm giọng nói: "Ngọc thái tử làm bạn cùng Nguyệt Nhi mấy ngày, cực khổ ngươi!"

Ngọc Tử Thư đương nhiên cũng nhìn thấy Dạ Thiên Dật, ánh mắt rơi vào trên mặt của hắn, cười nhạt, "Thất hoàng tử khách khí, giao tình giữa Tử Thư và Vân nhi không cần nói thêm."

Dạ Thiên Dật nhìn chằm chàm Ngọc Tử Thư trong chốc lát, một đôi con ngươi trầm tĩnh dị thường, Ngọc Tử Thư nhàn nhạt cười, thần sắc không thay đổi, một lát sau, hắn gật đầu, dường như ánh mắt lại tùy ý rơi vào trên người Dung Cảnh, "Hôm qua Cảnh thế tử không ở kinh thành, trong triều lại chồng chất rất nhiều chuyện. Nếu hôm nay ngươi đã trở lại, liền cùng bổn vương tiến cung xử lý đi!"

Dung Cảnh cười nhẹ một tiếng, không đáp lời, coi như là ngầm đồng ý.

Dạ Thiên Dật dường như cũng không muốn Dung Cảnh trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Vân Vương gia cùng Vân Ly, "Ngày mai là ngày đại tấn của Tiên hoàng, tất cả mọi việc đều cần Lễ bộ phối hợp với Khâm Thiên Giám, sợ rằng Vân Vương thúc cùng Vân thế tử cũng phải cực nhọc một phen. Hôm nay Nguyệt nhi đã trở lại, hai người các ngươi cũng cùng Bổn vương và Cảnh thế tử tiến cung thương nghị đi!"

". . . . . . Vâng!" Vân Vương gia và Vân Ly đồng thời gật đầu.

Dạ Thiên Dật dứt lời, không hề nhìn mọi người nữa, thu hồi tầm mắt, đưa tay vén rèm, lên xe ngựa. Màn che vừa thả xuống, phu xe vung roi lên, xe ngựa rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn xe ngựa Dạ Thiên Dật rời đi, lửa giận ở trong lồng ngực nổi lên cuồn cuộn. Người này, cuối cùng vẫn muốn ép nàng rút đao khiếu chiến với hắn thì mới cam tâm sao? Không, có lẽ rút đao khiêu chiến không dùng được, nên là ngươi chết ta sống mới đúng.

Nhất thời chỗ này tĩnh lặng không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn xe ngựa Dạ Thiên Dật rời đi.

Một trận gió lạnh thổi tới, một luồng tóc nơi thái dương Vân Thiển Nguyệt bị gió thổi bay lên, Dung Cảnh đưa tay vuốt lại sau tai cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cười cười với nàng, ấm giọng nói: "Ta cùng với Vân Vương thúc và Vân thế tử tiến cung, Nhiếp Chính Vương đã phân phó như vậy, nàng đương nhiên phải tiến cung, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Vân Thiển Nguyệt trầm mặt không nói.

"Chỉ là mấy câu nói mà thôi, nàng cảm thấy vì thế mà tức giận có đáng hay không?" Ánh mắt Dung Cảnh ôn nhu rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nói, "Thử nghĩ tới Ngọc Tuyết Phi Long xem!"

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bực tức đang sinh sôi trong lòng dường như bị mắc nghẹn lại, trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, "Không phải là muốn vào cung sao? Vẫn còn ở nơi này nói nhăng nói cuội cái gì."

"Ừ, phải tiến cung" Dung Cảnh thả tay xuống, ôn nhuận cười cười, xoay người đi về phía chiếc xe ngựa toàn thân màu đen cách đó không xa. Không lâu lắm, hắn lên xe ngựa, hạ màn che xuống, Huyền Ca vung lên roi ngựa, xe ngựa đi về hướng hoàng cung.

Mọi người nhìn xe ngựa Dung Cảnh rời đi, vẫn không lên tiếng.

Vân Vương gia đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, đè thấp giọng nói với nàng: "Mẹ con bị Tử Thư dùng Lạc Dao đổi người với ca ca con, lưu lại phụng bồi con. Hiện nay đang ở Thiển Nguyệt các của con đấy."

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng lên, nhìn Vân Vương gia, giây lát sau, quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư cách Vân Thiển Nguyệt gần nhất, đương nhiên là nghe được lời nói của Vân vương gia, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cười gật đầu với nàng.

Vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt ấm áp bình tĩnh, thầm nghĩ đây mới là Tiểu Thất, là người thân cận nhất của nàng. Dạ Thiên Dật là hoàng tử Dạ thị, hắn họ Dạ, máu chảy trong người cũng là Dạ thị, trước kia vì sao nàng lại cảm thấy hắn và Tiểu Thất lại tương tự nhau chứ? Hốc mắt nàng có chút cay, nghĩ muốn xoay người ôm Ngọc Tử Thư, nhưng nơi này lại có nhiều người như vậy, nàng vẫn nên kiềm chế thì tốt hơn, thấp giọng nói: "Tử Thư, huynh thật tốt!"

"Đối tốt với Vân nhi là việc đương nhiên!" Ngọc Tử Thư cười nhìn nàng, giọng nói ấm áp.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, cố gắng không để cho giọt nước mắt thể hiện sự mềm yếu của nàng chảy xuống. Khóe miệng không thể che dấu được nụ cười, vẻ lo lắng mới vừa rồi được Dạ Thiên Dật mang đến đã bị xua tan.

"Con nha đầu này! Cho tới bây giờ tiểu tử này vẫn không thích các tiểu thư khuê các, nếu không phải năm ấy biết được Tiểu Cảnh thích con, ta và mẹ con đã chuẩn bị tương lai sau này đưa hắn đến cho con." Vân Vương gia dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt lại quay đầu trở lại nhìn hắn, hắn cười nói, "Nhưng bây giờ cũng tốt, Tử Thư tốt như vậy, nếu như các ngươi ở chung một chỗ, mọi chuyện hắn đều nghe lời con, nếu thật như vậy chẳng phải thiên hạ đại loạn sao? Tiểu Cảnh thì lại khác, không phải chuyện nào cũng nghe theo con, điểm này quả thật không tệ."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liếc trắng mắt, cường điệu nói: "Con rất nghe lời mà!"

"Ngoan?" Vân Vương gia hiển nhiên không đồng ý, "Nữ tử trong thiên hạ ai ai cũng ngoan, chỉ riêng con không ngoan."

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn phản bác, Vân Vương gia liền xoay người đi về phía xe ngựa, nàng kéo hắn lại, cũng hạ giọng nói: "Ngài xác định mẹ con ở lại chỗ này cùng với con, không phải là cùng với ngài?"

Ánh mắt Vân Vương gia giật giật, cười nói: "Thời gian sắp tới cha có thể sẽ bề bộn nhiều việc, nhưng con thì lại không quá nhiều việc. Mấy ngày tới tâm trạng cùng với thái độ của con chắc cũng không có khác mấy so với hôm hủy di chiếu, ai cũng không bắt buộc được con, cho nên, mẹ con theo bên cạnh con sẽ có nhiều thời gian hơn cha."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hừ một tiếng, buông lỏng tay ra.

Vân Vương gia xoay người đi tới xe ngựa của mình.

Những lời này của hai người chỉ diễn ra trong chốc lát, trừ Ngọc Tử Thư, những người còn lại đều cách Vân Thiển Nguyệt xa hơn một chút, đương nhiên không thể nghe thấy cái gì, nhưng mọi người đều thấy được sắc mặt Vân Thiển Nguyệt có vẻ hòa hoãn xuống, ngay cả khí trời gió lạnh cũng ít hơn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Ly nhi, tiến cung!" Vân Vương gia lên xe ngựa, thả màn che xuống, hô một tiếng với Vân Ly."Dạ, phụ vương!" Vân Ly lập tức đáp một tiếng, buông Thất công chúa ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Muội muội nghỉ ngơi thật tốt đi! Chuyện không vừa ý cũng đừng để trong lòng, mọi việc còn có chúng ta." Dứt lời, hắn lại bổ sung: "Còn có Cảnh thế tử."

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười cười với Vân Ly.

"Ta tiến cung, đầu gối của nàng đã tổn thương do giá rét rồi, những hoàng tử công chúa khác cũng không túc trực bên linh cữu trong tuyết, chỉ một mình nàng trông chừng những ngày qua, cũng đủ tận hiếu tâm rồi, hôm nay muội muội trở lại, nàng nên ở lại trong phủ phụng bồi muội ấy đi! Không cần tiến cung." Vân Ly quay đầu nói với Thất công chúa.

"Ừ! Hôm nay ta không tiến cung nữa!" Thất công chúa cười cười với Vân Ly.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ thì ra Thất công chúa là bởi vì túc trực bên linh cữu cho lão hoàng đế nên bị tổn thương đầu gối do giá rét, ánh mắt liền rơi vào trên đùi nàng.

Vân Ly không nói thêm gì nữa, đi tới xe ngựa của mình.

Không lâu lắm, hai chiếc xe ngựa của Vân Vương gia và Vân Ly rời đi, đi về phía hoàng cung.

Thất công chúa thu hồi tầm mắt, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn chân của nàng, nàng thấp giọng nói: "Mặc dù ta không thích xuất thân hoàng thất, không thích phụ hoàng, không thích cái dòng họ này, nhưng dù sao ta vẫn là nữ nhi của phụ hoàng, hôm nay ta đã tận hiếu, cũng coi như đã trọn hết tình phụ nữ (phụ = cha, nữ = con gái)."

"Ừ, đại tẩu làm không sai!" Vân Thiển Nguyệt cười cười với Thất công chúa, đưa tay đỡ lấy cánh tay của nàng, quay đầu hỏi Dung Phong: "Xem ra huynh không có chuyện gì, Nhiếp Chính Vương không có gì phân phó huynh sao!"

"Ta cũng có chuyện ở Binh bộ, nhưng so với Cảnh thế tử thì tương đối thong thả hơn một chút. Nhận được tin muội trở lại, liền vội vàng tới. Bây giờ muội không có chuyện gì là tốt rồi. Ta cũng phải quay về xử lý tiếp việc đây." Dung Phong đánh giá Vân Thiển Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng vốn bởi vì lời nói của Dạ Thiên Dật nên mới thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo, nhưng không biết Vân Vương gia nói cái gì, thần sắc nàng lại thoáng chốc đã trở lại bình thường còn có chút vui mừng nữa, thầm nghĩ tất nhiên là chuyện vui mới làm cho nàng vui mừng như vậy.

"Ta không sao, huynh đi đi!" Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

Dung Phong nhìn Ngọc Tử Thư một cái, Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu với hắn, hắn điểm nhẹ mũi chân, lại rời đi theo phương hướng lúc tới.

"Tử Thư, huynh vào Vân Vương Phủ hay là đi Vinh vương phủ?" Vân Thiển Nguyệt hỏi Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư còn chưa mở miệng, Vân lão vương gia liền mắng: "Xú nha đầu, Ngọc thái tử đều đã tới cửa rồi, ngươi hỏi cái này chẳng phải hỏi thừa sao? Hắn tất nhiên muốn vào trong rồi!" Dứt lời, hắn chống quải trượng, ngoắc tay với Ngọc Tử Thư, "Ngọc thái tử, đừng để ý tới xú nha đầu này, ngươi theo lão đầu tử ta đây vào phủ."

Ngọc Tử Thư gật đầu, cười nói: "Lão vương gia cho mời, sao dám khước từ!"

"Vậy thì vào đi, đi vào viện của ta, để cho xú nha đầu này tự mình trở về viện của nàng mà đợi đi." Vân lão vương gia thấy Ngọc Tử Thư đáp ứng, xoay người đi về phía viện của của mình.

Ngọc Tử Thư cười cười, đi theo phía sau Vân lão vương gia.

"Lão già họm hẹm!" Vân Thiển Nguyệt lầm bầm một câu, dìu lấy Thất công chúa nói: "Đại tẩu, chúng ta trở về đi thôi! Đầu gối của tẩu vẫn còn tổn thương, tại sao còn chạy ra làm cái gì? Cũng không phải là lần đầu tiên mới biết ta? Người nào xảy ra chuyện nhưng ta tuyệt không có chuyện gì."

"Tuy là nói như vậy, nhưng trời giá rét lại có tuyết rơi, ta cũng sợ lỡ như vạn nhất muội có...." Thất công chúa theo Vân Thiển Nguyệt đi vào trong phủ, vừa đi vừa nói: "Gia gia và phụ vương thì tốt rồi, chỉ có ca ca muội lo lắng, sau khi trở về còn giận mình không có võ công, còn nói mình không có chút hữu dụng nào, cũng không giúp được gì."

"Ca ca đối với ta thật tốt !" Vân Thiển Nguyệt nói lời từ tận đáy lòng.

Thất công chúa cười nói: "Ca ca muội cảm thấy muội đối với hắn mới là tốt, nên luôn cảm thấy mình không giúp được gì trong chuyện của muội, lúc nào cũng rất là áy náy tự trách. Hắn a, mỗi ngày đều treo muội muội ở khóe miệng, muội muội như thế này, như thế đó, nếu không phải chàng ấy cũng đối xử rất tốt với ta, biết nóng biết lạnh, ta còn hoài nghi trong mắt của hắn chỉ có muội muội mà thôi."

"Đại tẩu tốt của ta, nghe giọng điệu này dường như tẩu còn ghen với muội muội ta đấy!" Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn nàng.

Mặt Thất công chúa đỏ lên, tức giận nói Vân Thiển Nguyệt một câu, "Quả nhiên là xú nha đầu trong miệng gia gia!"

Nghe tới Vân lão vương gia, Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, Thất công chúa thấy nàng như bị mắc nghẹn, cũng cười theo.

Đi tới ngã ba giữa Thiển Nguyệt các cùng Tây Phong uyển, Vân Thiển Nguyệt nói với Thất công chúa nói: "Đại tẩu, xem khí sắc của tẩu không tốt, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày qua đã trải qua như thế nào. Ngày mai đại tấn, vẫn là không thể thiếu khấu đầu, tẩu trở về nghỉ ngơi cho tốt đi"

Dường như Thất công chúa đúng là có chút không chống đỡ nổi, gật đầu, "Ừ!"

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ của Thất công chúa, tỳ nữ lập tức đi tới đở lấy Thất công chúa, nàng buông tay ra, Thất công chúa đi về phía Tây Phong uyển, nàng đi về hướng Thiển Nguyệt các. Lăng Liên và Y Tuyết vẫn đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, thấy lúc này mọi người cũng đã đi hết, hai người tiến lên, một trái một phải đi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, đồng thanh hỏi: "Tiểu thư, mấy ngày nay ngài ở nơi nào? Hoa Sênh tỷ tỷ cùng chúng ta tìm khắp nơi trong ngoài kinh thành, cũng không tìm được chỗ ẩn thân của ngài."

"Ở Tây Sơn quân cơ đại doanh." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Chúng ta cũng đã tìm ở quân cơ đại doanh !" Lăng Liên và Y Tuyết nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Hơn nữa người của Cảnh thế tử đã tìm ở đó, còn có Phong thế tử, Lãnh tiểu Vương gia, Vương gia chúng ta cùng thế tử cũng có phái người , còn có người của Nhiễm Tiểu vương gia cùng Thất. . . . . . Nhiếp Chính Vương cũng tìm ở đó. Làm sao lại không tìm được ngài?"

"Ta ở một chỗ bí ẩn, đương nhiên không thể để cho người khác dễ dàng tìm được." Vân Thiển Nguyệt cười cười.

Hai người thử nghĩ xem cũng cảm thấy đúng, thích thú không hỏi nữa.

"Có phải nương ta ở Thiển Nguyệt các hay không?" Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới cha nàng để nàng trở về Thiển Nguyệt các, nương nàng hẳn là ở Thiển Nguyệt các.

"Vâng, chủ tử ở Thiển Nguyệt các. Chúng ta đều rất lo lắng, nhưng Vương gia cùng chủ tử lại nói ngài không có ngốc, tất nhiên sẽ không thật sự hành hạ bản thân, huống chi có Ngọc thái tử ở bên cạnh, ngài chắc chắn vô sự ." Lăng Liên thấp giọng nói: "Nếu không phải như vậy, chúng ta thật sự gấp đến độ phát điên đi tìm ngài."

Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ bả vai hai người, "Mặc dù trời có sập, ta cũng có chừng mực, sau này xảy ra chuyện như vậy nữa thì không cần lo lắng."

Hai người gật đầu.

Ba người trở lại Thiển Nguyệt các, mọi người ở Thiển Nguyệt các đều tụ tập ở cửa, Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ dẫn đầu, hôm đó Vân Thiển Nguyệt muốn thiêu hủy di chiếu, trong hoàng cung động thủ cùng Nhiếp Chính Vương, Nhiễm Tiểu vương, sau đó không hủy di chiếu thành công, nàng tức giận rời đi, tin tức này sáng sớm đã truyền khắp thiên hạ. Người không có năng lực ở Thiển Nguyệt các, chỉ có thể mỗi ngày cầu thần bái Phật phù hộ Vân Thiển Nguyệt bình an, hôm nay nghe nói nàng trở lại, đương nhiên không thể tránh được tình cảnh như hiện tại, mọi người chen chúc ân cần hỏi han nàng một phen.

Vân Thiển Nguyệt lần lượt nhìn từng người một ở Thiển Nguyệt các bởi vì nàng trở lại mà thể hiện lên gương mặt mừng rỡ quen thuộc, lòng của nàng trở nên ấm áp lần nữa. Vẫn ở lại Thiên Thánh, ở lại Vân Vương Phủ, không phải là nàng không có năng lực rời đi tới địa phương tốt hơn, mà là nơi này có người quan tâm nàng thật lòng. Gia gia của nàng, Dung Cảnh, cùng với những người khác, có lạnh, nhưng cũng có ấm áp.

Sau một phen náo nhiệt, tất cả mọi người lại quay về làm việc của riêng mình.

Vân Thiển Nguyệt đẩy ra cửa phòng, thì thấy Ngọc Thanh Tinh ngồi ở đầu giường đang khâu cái gì, đúng mực với một bộ dạng hiền thê lương mẫu. Nàng đóng cửa phòng, cũng không thấy bà ngẩng đầu lên, nhất thời bất mãn nói: "Rốt cuộc con có phải là nữ nhi của nương hay không?"

Lúc này Ngọc Thanh Tinh mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười nói: "Con đương nhiên là nữ nhi của ta, cho nên, loại chuyện tức giận bỏ đi thì coi là gì chứ? Ta cảm thấy tất nhiên con không có việc gì rồi."

"Không biết là nương đang khen con hay là đang khen mình đây." Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, đi tới, đứng ở trước giường nhìn vật nàng đang may ở trong tay, giống như là một cái áo choàng của nam tử, nàng nhướng mày, "Đây là may quần áo? Cho cha sao?"

"Ừ!" Ngọc Thanh Tinh cười gật đầu, tay cũng không ngừng may, "Từ sau khi nương may quần áo cho cha con, những năm này đã thành thói quen, hắn cũng không mặc quần áo may bên ngoài, ngay cả sư phó làm ngự dụng (đồ vua dùng) trong cung làm quần áo hắn cũng không mặc. Ta chỉ có thể đích thân may cho hắn mà thôi."

"Thật là một tật xấu lớn!" Vân Thiển Nguyệt lầm bầm một tiếng.

Ngọc Thanh Tinh cười mắng nàng một cái, "Đứa nhỏ này, không biết rằng nam nhân thích mặc quần áo do đích thân nữ nhân của mình may, muốn nữ nhân của mình vì hắn mà rửa tay làm canh hay sao. Cha con nguyện ý để cho ta làm quần áo cả đời, bất luận ta làm tốt hay không tốt, hắn đều nguyện ý mặc, tới thời điểm mắt mờ, hắn không sợ quần áo xấu, cũng còn có thể mặc, đây đối với nương đã là hạnh phúc cùng thỏa mãn lớn nhất."

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, nhìn quần áo trong tay Ngọc Thanh Tinh, đường may tinh tế, đường kim lên xuống tựa như nước chảy mây trôi, nhìn bộ dạng nàng may quần áo, mặt mày ấp áp như xuân, sáng như trăng, tựa như hoa nở rộ trong mùa thu, đẹp tựa như tranh vẽ, hình ảnh đẹp như vậy ai lại không nguyện ý nhìn chứ? Sợ là cha nàng nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc thất điên bác đảo. Nàng bĩu môi, "Đó là bởi vì ngài may quần áo đẹp, cha con mới có thể như vậy, nếu ngài thật sự may không đẹp, sợ rằng cha cũng sẽ không mặc đâu."

Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, "Lúc này con thấy nương may quần áo rất đẹp, đó là do mười mấy năm tôi luyện mà ra đó. Năm đó ta may quần áo mặc dù không đến nổi quá khó nhìn, nhưng cũng không thể so được với quần áo ở cửa tiệm, đường kim mũi chỉ bị lộ, nhưng cha con lại rất vui thích mặc lên người."

"Đây là bởi vì cha muốn ngài vui thôi, sợ sau này ngài không chịu may áo cho cha nữa nên mới làm như thế, chứ trong lòng không chừng là không hề thoải mái đây" Vân Thiển Nguyệt cố ý nói: "Sau khi rước ngài về nhà, vốn là nghĩ không mặc nữa, nhưng lại phát hiện thủ nghệ có tiến bộ, trực tiếp có thể so với tú nương (thợ may), thậm chí làm còn tốt hơn tú nương, cho nên mới tiếp tục mặc, và mặc cho tới bây giờ."

"Con cái nha đầu này!" Ngọc Thanh Tinh lấy tay gõ nhẹ vào ót Vân Thiển Nguyệt, cười mắng: "Không nói lời đứng đắn gì cả!"

Vân Thiển Nguyệt đặt mông ngồi ở bên cạnh Ngọc Thanh Tinh , không nói thêm gì nữa, nhìn nàng tiếp tục may quần áo.

"Cảnh thế tử và cha con lại tiến cung sao?" Ngọc Thanh Tinh hỏi.

"Vâng, tiến cung rồi!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Ngọc Thanh Tinh thở dài, "Hôm đó nương cũng ở hoàng cung, từ nhỏ ta cảm thấy tính tình Thất hoàng tử bướng bỉnh, việc hắn đã nhận thức, chỉ sợ đến Hoàng Hà cũng không làm hết hy vọng của hắn. Thông minh, có thủ đoạn, có trù tính, còn có thân phận, địa vị, cộng thêm tính tình có chừng mực, kỳ thực người như vậy mới là đáng sợ nhất."

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

"Ban đầu nương cũng không biết vì sao con lại qua lại thân thiết với Thất hoàng, len lén quan sát một thời gian, phát hiện mỗi lần con cùng hắn ở chung một chỗ đều là thời điểm vui sướng nhất, đã nghĩ là con thích hắn, nên cũng không có ngăn cản. Cho đến sau này lại biết Tiểu Cảnh cũng thích con, nhưng con vẫn tránh né hắn, ta và cha con đều nghĩ là con không thích Tiểu Cảnh, vì thế là càng không ngăn cản con." Ngọc Thanh Tinh thở dài, "Nào biết đâu hôm nay tình hình lại là như vậy. Nhưng cho dù chúng ta biết đến chuyện này, nói về tính tình của cha con và ta, chắc chắn cũng sẽ không ngăn cản con. Dù sao chúng ta đều tôn trọng suy nghĩ và ý muốn của con, mọi việc thuận theo tự nhiên. Chuyện như hôm nay cũng là có nhân có quả mà ra."

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, có chút buồn bực nói: "Ngài có thể không nhắc tới hắn không, ngài nhắc tới hắn con liền nhức đầu."

"Được, không đề cập tới nữa! Dù sao cũng là chuyện của con, tự mình giải quyết đi! Con không giải quyết được, còn có Tiểu Cảnh ở đây!" Ngọc Thanh Tinh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chuyện này có thể dễ dàng giải quyết sao? Nàng cùng Dạ Thiên Dật đã đi vào ngõ cụt rồi. Mặc dù khắp mọi người khắp thiên hạ nhìn nàng và Dung Cảnh còn có hắn, nàng nhiều lần trở mặt với hắn, để cho hắn thành trò cười, mặc dù không có người dám cười hắn, nhưng đây đối với tôn nghiêm cùng mặt mũi của hắn mà nói, cũng là cực kỳ mất mặt mũi, nhưng hắn cũng không sợ. Hắn cứ như vậy, trừ việc ép nàng đi tới con đường đó, còn có thể như thế nào nữa? Có lẽ, con đường đó cho dù không bởi vì nàng thì nàng cũng sẽ đi, bởi vì còn có Dung Cảnh. Nàng thật không muốn nghĩ tới nữa, thả tay xuống, nói với Ngọc Thanh Tinh : "Nương, người dạy cho con may quần áo đi!"

Ngọc Thanh Tinh sửng sốt, bỗng nhiên cười, "Con may quần áo cho Tiểu Cảnh?"

Vân Thiển Nguyệt vốn muốn phản bác, nhưng lời nói đến tới khóe miệng liền nuốt trở về, đáp một tiếng, "Vâng!"

"Được, nương dạy Con! Tiểu Cảnh đoán chừng sẽ vui mừng đến chết mất!" Ngọc Thanh Tinh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, "Không chừng hắn sẽ chê con may không đẹp không thèm mặc đấy! Người kia, còn khó khăn hầu hạ hơn nhiều cha con, cái gì cũng muốn thứ tốt nhất. Hoàng tử cũng không có cao quý như hắn đâu."

Ngọc Thanh Tinh ha hả cười, "Nữ nhi của ta trưởng thành rồi!" Dứt lời, nàng bổ sung thêm: "Tiểu Cảnh đúng là hơi khó hầu hạ, nhưng điều này cũng phải xem khả năng của con."

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, thầm nghĩ, nàng học may quần áo, nếu hắn không chịu mặc, sau này đừng hòng nàng động thủ may cho hắn nữa. Căn cứ vào cái ý nghĩ này, nàng thúc giục: "Ngài mau dạy con đi!"

"Con mới từ phía ngoài trở về , không mệt sao?" Ngọc Thanh Tinh nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt.

"Không mệt!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, "Những ngày qua cũng không làm cái gì, chỉ có mỗi buổi sáng này đi đường một chút, mệt cái gì chứ!"

"Tốt lắm, hiện tại sẽ dạy cho con!" Ngọc Thanh Tinh cầm quần áo mở ra, bắt đầu dạy cho Vân Thiển Nguyệt cắt cùng châm pháp (kỹ thuật may).

Vân Thiển Nguyệt cẩn thận nghe, cắt may không làm khó được nàng, trước kia nàng vì nhiệm vụ nên có dịp tiếp cận một nhà thiết kế thời trang, nàng vốn thông minh, một chút tiếp xúc qua, mặc dù chưa từng học sâu, nhưng kết hợp với năng lực tư duy hội họa, học khá hơn người bình thường nhiều lắm. Khó khăn chính là châm pháp. Nhưng cũng may nàng vốn là người đã gặp qua thì không quên được, rất nhanh đã nhớ hết châm pháp, sau khi đã hiểu hết, nàng vươn tay đoạt lấy quần áo trong tay Ngọc Thanh Tinh , "Nương, cho con thử một chút!"

"Không được! Muốn thử thì tự mình cầm lấy vải mà may đi. Ta sắp làm xong rồi, cũng không thể để làm hỏng." Ngọc Thanh Tinh cự tuyệt.

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn nàng một cái, "Không chừng con còn may giỏi hơn ngài đấy!"

"Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, năm đó ta phá hỏng mấy khúc vải mới có thể làm ra một bộ quần áo, con cho rằng ta sẽ tin tưởng ngay từ lần đầu tiên con có thể may tốt sao?" Ngọc Thanh Tinh lườm Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, "Nương chưa từng nghe qua trò giỏi hơn thầy sao?"

"Đúng là có nhiều việc con trò giỏi hơn thầy so với mẫu thân, nhưng chuyện này thì ta tuyệt không tin con." Ngọc Thanh Tinh vẫn lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt thấy bộ dạng kiên quyết không để cho nàng động thủ, liền hướng ra phía ngoài hô to, "Lăng Liên!"

"Tiểu thư!" Lăng Liên lập tức lên tiếng.

"Đi Vinh vương phủ tìm Thanh Thường lấy một khúc vải về đây, ta muốn chính là vải Thiên tàm ti, chính là loại mà Dung Cảnh hay mặc trên người." Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.

"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Lăng Liên vội vàng nói.

"Đợi một chút, nói cho Thanh Thường không cho phép nói với Dung Cảnh." Vân Thiển Nguyệt lại bổ sung thêm.

"Dạ!" Lăng Liên lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nói với Ngọc Thanh Tinh : "Ngài xem đi, con nhất định làm tốt hơn ngài."

"Lần đầu tiên làm đã lấy Thiên tàm ti của Tiểu Cảnh làm, cẩn thận mạnh miệng quá đến lúc đó làm không được lại mất hết mặt mũi." Ngọc Thanh Tinh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng với bà, nếu không phải bộ dạng của nàng cùng nương thật sự quá giống nhau, nàng thật hoài nghi nữ nhân này có phải nương nàng hay không. Nơi nào có nửa điểm bộ dạng làm nương chứ? Hoàn toàn không giống chút nào khi so với trong trí nhớ lúc hai tuổi của nàng vốn là một nữ tử ôn nhu từ ái. Nàng nghiêng thân thể một cái, nằm ở trên giường, đầu tựa vào trên đùi nàng.

"Cẩn thận kim châm đến con." Ngọc Thanh Tinh trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt i.

"Tài may vá của ngài không phải là rất tốt sao, còn sợ châm trúng đến con?" Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, "Nếu muốn thì cứ việc, mặc cho ngài châm đó."

"Không trách được gia gia mắng con là xú nha đầu!" Ngọc Thanh Tinh bất đắc dĩ nhìn nàng, chỉ có thể nâng quần áo cùng kim chỉ ra để tránh đụng vào nàng.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Mẹ con hai người một người nằm ngủ, một người tiếp tục may vá.

Không lâu lắm, Lăng Liên từ Vinh vương phủ trở lại, không những trong tay ôm một xấp vải, mà đi theo phía sau nàng còn có Thanh Thường. Trong tay Thanh Thường đang cầm một bộ quần áo. Thanh Thường thấy Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt cũng chứa đầy nụ cười, "Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ sợ ngài không biết kiểu dáng cùng kích thước nên mang đến một bộ quần áo của thế tử nhà ta, ngài làm quần áo cho thế tử, ngài ý nhất định cảm thấy rất vui mừng ."

Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường, "Làm sao ngươi biết ta muốn làm quần áo cho hắn?"

Thanh Thường che miệng cười, "Vải tàm ti trừ làm quần áo còn làm khăn tay cho thế tử, ngài muốn một tấm vải lớn như vậy, không thể là làm khăn cho thế tử a, hơn nữa còn không để cho nô tỳ nói cho thế tử, đương nhiên là làm quần áo cho thế tử rồi."

Vân Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng, Ngọc Thanh Tinh cười nói: "Tiểu nha đầu rất thông minh!"

"Bên cạnh hắn có thể có người ngu sao?" Vân Thiển Nguyệt phản bác Ngọc Thanh Tinh , khoát khoát tay với Thanh Thường, cảnh cáo nói: "Không cho phép nói cho hắn biết chuyện này."

"Nô tỳ không nói, nô tỳ hi vọng ngày mai thế tử sẽ mặc được quần áo do ngài làm." Thanh Thường cười bỏ lại một câu, sau khi để xuống quần áo, xoay người rời đi.

Vân Thiển Nguyệt cầm lấy quần áo đó nhìn thoáng qua, thật ra thì nàng không cần nhìn, thời gian dài như vậy, Dung Cảnh mặc quần áo từng chi tiết lớn nhỏ đã sớm được nàng ghi nhớ ở trong lòng. Nhưng nàng cũng không muốn làm kiểu dáng giống với quần áo hắn thường hay mặc như hiện tại, cho nên thong thả đứng ở trước bàn giấy Tuyên Thành vẽ vài thiết kế, sau đó cầm lấy vài kiểu thiết kế so sánh với nhau.

Ngọc Thanh Tinh thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước bàn vẽ tranh, liền ném quần áo qua một bên, tò mò đi tới nhìn, sau đó liền tán dương nói: "Con gái của ta đích xác là thông minh, có lẽ con nói rất đúng, con có thể làm tốt hơn so với lần đầu tiên nương làm quần áo."

"Đó là đương nhiên!" Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng nhướng mày, chọn được mẫu thiết kế nàng cảm thấy tốt nhất, bắt đầu cầm kéo cắt vải. Ngọc Thanh Tinh đứng ở bên cạnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, lần đầu tiên làm, tư thế cùng thủ pháp chính xác đến làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị, nói lầm bầm: "Xem ra nương thật là già rồi."

"Già?" Vân Thiển Nguyệt tức giận nói nàng: "Ngài đi soi gương đi, nếu con nói con là tỷ tỷ của ngài, cũng sẽ có người tin đấy."

Ngọc Thanh Tinh nghe vậy lập tức nở nụ cười, quở trách Vân Thiển Nguyệt một câu, thở dài nói: "Con thành nhân rồi, mau mau lập gia đình đi, để cho nương có thể ôm ngoại tôn . Tuy mặt không già, nhưng bên trong cũng già rồi."

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, nghĩ tới nếu là nói về vấn đề già ở bên trong thì nàng cũng có thể ôm ngoại tôn rồi.

Đến giữa trưa thì Ngọc Tử Thư từ trong viện của Vân lão vương gia đi tới Thiển Nguyệt các ngồi, thấy được áo choàng trong tay Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận xem kỹ một phen, cười nói: "Vân nhi cũng muốn làm hiền thê lương mẫu sao!"

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nghĩ tới nhiều năm trước kia mỗi lần đều là nàng mua quần áo cho Tiểu Thất, bây giờ đã qua bao nhiêu năm, mỗi lần hắn mặc quần áo có nhớ tới nàng từng mua quần áo cho hắn hay không? Tất nhiên là nhớ rồi! Hôm nay nàng vì người khác may quần áo, mà hắn lại ở đây? Trong lòng nàng đau xót, nói với hắn: "Huynh ở Thiên Thánh thêm mấy ngày nữa, ta làm cho huynh hai kiện quần áo. Nhưng Ngọc đại thái tử cũng không thể lấy không của ta, ta muốn thu bạc ."

"Được!" Ngọc Tử Thư bỗng nhiên cười, chậm rãi gật đầu.

Ngọc Tử Thư rời khỏi Vân Vương Phủ đi trở về Vinh vương phủ, sau khi thân ảnh của hắn ra khỏi Thiển Nguyệt các, Ngọc Thanh Tinh gõ đầu Vân Thiển Nguyệt, mắng một câu, "Nha đầu chết tiệt kia!"

Vân Thiển Nguyệt đẩy tay nàng ra, ngại vì là nương nàng, không thể đánh trả lại, chỉ trợn mắt nhìn nàng một cái.

Một ngày này, Ngọc Thanh Tinh và Vân Thiển Nguyệt mẹ con hai người đều nhốt mình trong phòng làm quần áo. Thỉnh thoảng nói phiếm vài câu, thời gian trôi qua cực nhanh.

Thời điểm buổi tối, Vân Thiển Nguyệt đã làm được một nửa cái áo, không có giống như Ngọc Thanh Tinh tưởng tượng thê thảm không nỡ nhìn, mặc dù có chút không quen tay, nhưng làm tốt hơn tú nương bình thường. Nếu không nhìn kỹ cơ hồ nhìn không ra, ngoại trừ đường may có hơi kém một chút nhưng hình dáng thì rất tốt, có thể nói đây là bộ quần áo độc nhất tại Thiên Thánh, Thiên tàm ti bản thân là một loại vãi hoa mỹ nhưng nàng lại làm cho nó thêm mấy phần tao nhã tràn ngập các loại màu sắc.

Đêm rất khuya, Vân Vương gia từ trong cung trở lại, tới Thiển Nguyệt các, thấy được quần áo trong tay Vân Thiển Nguyệt, khen một tiếng, lại cảm thán một câu, "Nữ nhi khác họ a!", sau đó, liền vui thích mặc vào quần áo Ngọc Thanh Tinh may cho, hoàn toàn vừa khít.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ông, không ngừng quăng tới mấy ánh mắt xem thường.

Dùng qua bữa tối, sắc trời đã tối đen, Vân Vương gia và Ngọc Thanh Tinh rời đi. Ngọc Thanh Tinh đương nhiên không thể để mặt thật xuất đầu lộ diện, nên dịch dung thành đầy tớ nha hoàn đi theo phía sau ông.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phương hướng hai người vừa rời đi một hồi lâu, thấy sắc trời còn sớm, lại tiếp tục may quần áo.

Phía ngoài có một trận gió nhẹ khác thường, Lăng Liên và Y Tuyết cùng với các ám vệ của Thiển Nguyệt các nhất tề hiện thân, ngăn cản người tới.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy Dạ Khinh Nhiễm đang bị bao vây, thường ngày người chưa tới, tiếng đã tới trước, lúc này người đứng ở nơi đó, thật lâu không nói lời nào. Nàng nhíu mày, thu quần áo trong tay lại, đi đến trước giường, đưa tay mở cửa sổ ra.

Cửa sổ mở ra, một trận gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống.

Lăng Liên, Y Tuyết cùng ẩn vệ đồng thời nhìn nàng, nàng khoát khoát tay, tất cả mọi người lui xuống.

"Tiểu nha đầu!" Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt bên trong cửa sổ, vừa mở miệng, giọng nói cực khàn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, mặc dù màn đêm tối, nhưng hơi thở quanh thân hắn còn tối hơn so với màn đêm, người cũng có chút tiều tụy, áo bào buộc nhẹ có rất nhiều nếp gấp sâu, có thể thấy được sợ là mấy ngày nay hắn không được nghỉ ngơi. Nàng nhìn hắn, không nói lời nào.

"Tiểu nha đầu, ở trong lòng muội, ta có thể đứng hàng thứ mấy?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn thẳngVân Thiển Nguyệt, lại hỏi.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khẽ nhúc nhích, vẫn nhìn hắn không nói lời nào.

"Sợ là thứ ba, thứ tư, thứ năm đều không được đi? Có thể xếp đến thứ mười không? Hoặc là thứ hai mươi?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng khẽ mím môi, hắn rũ mắt xuống, giọng điệu khổ sở nói: "Hoặc là ta đánh giá mình quá cao, bé nhỏ đến không đáng kể."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy rốt cục mở miệng, giọng nói rất nhẹ, "Dạ Khinh Nhiễm, huynh tìm đến ta, chỉ vì hỏi cái vấn đề này? Ta cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải thảo luận vấn đề này."

"Ta đánh giá cao mình, cũng đánh giá cao muội." Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ không nghe thấy lời nói của Vân Thiển Nguyệt, vẫn tiếp tục lẩm bẩm. Hắn dứt lời, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đưa tay đóng cửa sổ lại, hắn phát hiện động tác của Vân Thiển Nguyệt, trước một bước xuất thủ ngăn cản nàng, ngẩng đầu, nhìn nàng, một đôi con ngươi mơ hồ có chút dao động, tựa hồ như quyết tâm đưa ra quyết định, từng chữ từng câu nói: "Tiểu nha đầu, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa sao!"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com