ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên

MrBin14

  Giờ khắc này, mọi âm thanh đều biến mất, thời gian như ngưng đọng, dưới đài có mấy vạn người lại như không có một bóng người.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng im lặng trên đài cao, gió lạnh thổi qua, tay áo hai người như bị gió cuốn, hòa với ánh sáng nhu hòa tản ra từ hai cái đèn Uyên Ương trên đài cao, thoáng chốc như đang đứng trên ban công của cung điện trên trời cao đưa mắt nhìn xuống chúng sanh, khiến người ta phải quỳ bái.

Sau một lúc lâu, không biết ai bắt đầu, bỗng hô to, "Chân Long Chân Phượng vạn tuế!"

"Chân Long Chân Phượng vạn tuế!" Dưới đài, dân chúng như sực tỉnh, hoảng sợ quỳ sụp xuống đất.

"Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư vạn tuế!" Lại có người hô một tiếng.

"Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư vạn tuế!" Mấy vạn dân chúng cùng hô lớn theo.

Trong chốc lát, dường như cả Đế kinh đều bị chấn động, tiếng vang rung trời.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật không chút thay đổi; sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm sa sầm, lạnh lùng; ánh mắt Thương Đình đầy phúc tạp; Lãnh Thiệu Trác khẽ mím môi; Lục công chúa vẫn còn giữ bộ dáng kinh hãi không dám tin của nàng.

"Nhiếp Chính Vương?" Ẩn Chủ hoàng thất hiện thân, cúi đầu kêu Dạ Thiên Dật một tiếng.

Dạ Thiên Dật không quay đầu lại, cũng không trả lời hắn ta, giống như không nghe thấy.

"Nhiễm Tiểu Vương gia?" Ẩn Chủ hoàng thất lại kêu Dạ Khinh Nhiễm một tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại nhìn Ẩn Chủ hoàng thất một cái, lại nhìn Dạ Thiên Dật một cái, không nói chuyện, khoát khoát tay với Ẩn Chủ hoàng thất.

Ẩn Chủ hoàng thất nhìn lên đài cao một cái, cũng không dám nhiều lời, liền ẩn đi.

Trên đài cao, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng hô của vạn dân, hai gương mặt trầm tĩnh, hai cặp mắt trầm tĩnh, trong phút chốc, hai người, không ai nói gì, đều nhìn xuống dưới đài cao.

Dưới đài cao, từng khuôn mặt từng khuôn mặt của dân chúng, có trẻ có già, có nữ có nam, giờ khắc này, dường như chúng sinh đều trở nên muôn màu muôn vẻ.

Trên mặt của mỗi người đều là thần sắc sùng bái.

Lời nói của Mạnh bà bà, cùng với tất cả xảy ra tối nay, tạo thành kết quả oanh động có thể nghĩ.

Dường như qua một lúc lâu, nhưng cũng như chỉ mới một cái chớp mắt, Dung Cảnh nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, "Trở về? Hay muốn ngắm tiếp?"

"Trở về!" Vân Thiển Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt từ dưới đài nhìn sang Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật đầu, "Bây giờ cũng đã trễ, vậy thì trở về thôi!"

Vân Thiển Nguyệt cầm tay Dung Cảnh đi xuống dưới đài, mới vừa đi hai bước, chợt nhớ tới cái gì, liền kéo hắn đi đến chỗ treo hai cái đèn Uyên Ương kia, vươn tay nhẹ nhàng lấy xuống, đưa cho Dung Cảnh, "Chúng ta cực khổ một trận, cũng không thể để tiện nghi người khác, mang về thôi!"

Dung Cảnh cười gật đầu, "Nàng nói rất đúng, thật ra, hai cái đèn Uyên Ương này vẫn vô cùng tốt, lúc đại hôn của chúng, để cho chúng nó chiếu sáng động phòng hoa chúc!"

Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, "Không phải chàng đã trải qua động phòng hoa chúc rồi sao?"

"Lần trước chưa thỏa mãn, trải qua một lần nữa cũng không sao." Trong mắt Dung Cảnh nhìn nàng đầy nhu tình.

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nhấc chân đạp hắn một cước, căm phẫn nói: "Cả ngày đều không nghĩ chuyện gì tốt."

Dung Cảnh bất đắc dĩ thở dài, "Sao ta lại cảm thấy cả ngày đều nghĩ chuyện tốt đây!"

Vân Thiển Nguyệt không nói lại hắn, đỏ mặt không muốn nhiều lời nữa, kéo hắn đi xuống.

Hai người xuống đài cao liền quay người, Dung Cảnh ấm giọng nói một câu, "Huyền Ca, thu thập tro cốt của Mạnh bà bà lại, chọn một chỗ có sông núi như tranh vẽ để hậu táng."

"Dạ, Thế tử!" Huyền Ca xúc động rơi nhẹ nhàng xuống, hắn hầu hạ Dung Cảnh từ nhỏ, có một vài lúc không cần Dung Cảnh ra lệnh, thì hắn đã có thể đoán được một chút tâm tư của Dung Cảnh, đã chuẩn bị một bình sắt, đích thân thu thập tro cốt của Mạnh bà bà vào bình sắt.

Sau khi xuống khỏi đài cao, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt liền đi thẳng ra khỏi biển người.

Dạ Thiên Dật cũng không có ngăn cản hai người.

Dạ Khinh Nhiễm cản hai người, sắc mặt ám trầm, "Nhược mỹ nhân, tiểu nha đầu, các ngươi cứ đi như vậy?"

Dung Cảnh thờ ơ liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, "Vậy ngươi còn muốn chúng ta làm gì?"

Ngay lập tức, Dạ Khinh Nhiễm liền nghẹn lời.

Vân Thiển Nguyệt nói với Dạ Khinh Nhiễm: "Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta nói gì sao? Có lẽ chúng ta có thể nói gì đó, nhưng nếu sau khi chúng ta nói, hậu quả tạo nên, các ngươi có thể thừa nhận hay không thì lại là chuyện khác. Ngươi xác định không cho chúng ta đi sao?"

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm thay đổi một lát, liền im lặng nhường đường.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lại không để ý tới người khác, đi ra khỏi dòng người, không bao lâu, liền không còn bóng dáng.

Mấy vạn dân chúng đang bao vây dưới đài giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã đi mất rồi, trải qua Đèn thần hỏi mệnh, Mạnh bà bà tự thiêu mà chết, sau một trận vang trời động địa, kỳ cảnh Chân Long Chân Phượng hiện thân hiếm thấy trăm ngàn năm mới có một lần, vậy mà hai người kia lại đi mất mà không nói một lời. Ngoài kích động ra, dân chúng vẫn có trăm mối không có cách giải.

Nhưng nghĩ đến tính tình làm cho người ta không đoán ra từ trước đến giờ của Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư, thì với chuyện hai người rời đi, cũng không thấy kỳ lạ.

Huyền Ca thu thập tro cốt Mạnh bà bà xong, nhìn dưới đài một cái, rồi phi thân rời đi.

Sau một lúc lâu, giọng nói trầm tĩnh của Dạ Thiên Dật vang lên trong dòng người, "Tân hoàng còn nhỏ, Thái hậu uỷ thác cho Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư, trời ban phúc lợi, che chở thương sinh. Hiện tại, Chân Long Phượng ở trên người Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thì cũng là chuyện đương nhiên. Đêm đã khuya, tất cả giải tán đi!"

Dạ Thiên Dật nói xong, liền rời khỏi chỗ đài cao này.

Dạ Khinh Nhiễm cất giọng nói: "Nhiếp Chính Vương nói có lý, tất cả giải tán đi!" Nói xong, hắn liền đi theo sau Dạ Thiên Dật.

Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia đều lần lượt đi khỏi, dân chúng nửa tin nửa ngờ, nhưng không ai lên tiếng, mà chỉ nhìn hai người rời đi.

"Ta đưa ngươi hồi cung!" Lãnh Thiệu Trác nhìn Thương Đình một cái, thấy hắn ta không tính rời đi, hắn liền quay đầu nói với Lục công chúa.

Lục công chúa gật đầu, so với ngày thường cũng dịu ngoan hơn một chút, ngoan ngoãn đi theo Lãnh Thiệu Trác.

Sau khi mấy người quen đều đi khỏi, Thương Đình nhìn vị trí treo đèn Uyên Ương trên đài cao kia, một lúc lâu không động đậy.

Dân chúng thấy mấy vị cầm quyền đã rời đi, thì mười mấy người một tốp, mấy trăm người một nhóm, cũng không tính giải tán, mà tụ tập cùng đàm luận chuyện tối nay, mặc dù có mấy lời di hoa tiếp mộc (những lời nói lập lờ lừa gạt người khác để che giấu mục đích chính mà mưu lợi riêng) của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, nhưng phong tư trác tuyệt của một con Rồng và một con Phượng của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ở trên đài cao vẫn hoàn toàn khắc sâu trong lòng dân chúng.

Nói về Thiên mệnh, nói về Chân Long Chân Phượng, không phải một câu một lời của người nào thì có thể tiêu trừ.

Một đêm Tết Nguyên Tiêu này, là ngày mà Thiên Thánh kinh thành sục sôi nhất, đã chắc chắn sẽ không bình tĩnh.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi dòng người, đi tới một con phố vắng vẻ, Vân Thiển Nguyệt mới mở miệng nhẹ giọng hỏi Dung Cảnh, "Sao lại không bắt lấy cơ hội lần này thế? Mạnh bà bà đã cho chàng một cơ hội thật tốt. Cứ bỏ qua như vậy, chẳng phải đáng tiếc sao?"

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, lắc đầu, ôn nhu nói: "Không tiếc, so với cái này, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, "Chuyện gì?"

"Cưới nàng." Đầu ngón tay của Dung Cảnh lướt qua mặt của nàng, xúc cảm mềm mịn của làn da truyền đến khiến cho tâm thần hắn rung động, ánh mắt của hắn nhìn nàng ôn nhu như nước, ôn nhu nói: "Không có chuyện gì lớn hơn chuyện cưới nàng nữa, cơ hội này, mặc dù tốt, nhưng ta không muốn. Ta muốn chính là nàng. Chưa cưới được nàng, thì lại thêm một ngày ta không an tâm, một ngày không muốn xảy ra biến cố."

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn hắn.

"Ta nói rồi, giang sơn quá nặng, một khi mở ra, chính là gió lửa của khói thuốc súng. Chúng ta còn ngày nào được sống an nhàn, còn nơi nào để ta cưới nàng?" Dung Cảnh vươn tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, "Cho nên, so với nàng, cái này không đáng gì cả."

Vân Thiển Nguyệt dịu ngoan mặc cho hắn ôm vào lòng, mặc dù hôm nay, mùa đông còn chưa qua, ban đêm rất lạnh, nhưng nàng lại cảm thấy quanh thân đều được đắm chìm trong một hồ nước mùa xuân ấm áp, nũng nịu nói: "Chàng nói rất đúng, không có gì có thể so với đại hôn của chúng ta."

Dung Cảnh cười vỗ vỗ nàng, "Ngoan!"

Lưng Vân Thiển Nguyệt bị đau, khẽ kêu "Ôi" một tiếng, tay Dung Cảnh cứng đờ, nụ cười biến mất, buông nàng ra, vội nói: "Về phủ trước, ta xem vết thương cho nàng."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, gặp ánh mắt hiện lên tia tự trách, vội vàng cười nói: "Chút vết thương nhỏ mà thôi, bôi thuốc là được rồi."

Dung Cảnh không nói lời nào, ôm ngang nàng lên, thi triển khinh công, bay thẳng về Vân Vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới Ngọc Tử Tịch, liền vội hỏi, "Tử Tịch đi đâu rồi?"

"Đệ ấy thấy Dạ Khinh Noãn rời đi, nên đi theo, nếu đệ ấy là em trai do đích thân Ngọc Tử Thư dạy dỗ, thì nàng không cần phải lo lắng." Dung Cảnh trấn an nhìn nàng một cái.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nói: "Đó là một tên cáo con, chỉ ăn thiệt thòi dưới tay chàng thôi, còn ở dưới tay người khác, cũng không ăn thiệt thòi được. Ta nên lo lắng cho người khác mới đúng."

Dung Cảnh "Ừ" một tiếng.

Không bao lâu, hai người về đến Vân Vương phủ, Dung Cảnh nhẹ nhàng rơi vào Thiển Nguyệt các. Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết vội ra đón, sắc mặt ba người nhìn hai người đầy kích động, hiển nhiên đã biết chuyện Chân Long Chân Phượng lúc nãy.

Dung Cảnh nhìn ba người một cái, ra lệnh cho Thanh Thường: "Đi lấy một chậu nước ấm."

Thanh Thường biến sắc, "Thiển Nguyệt tiểu thư bị thương sao?"

"Tiểu thư?" Lăng Liên và Y Tuyết cùng biến sắc.

"Chút vết thương nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng như vậy." Vân Thiển Nguyệt nằm trong lòng Dung Cảnh, khoát khoát tay biểu thị không sao cả.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, Thanh Thường vội vàng đi xuống múc nước.

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, kéo màn trước cửa sổ lại, rồi cởi áo ngoài của nàng ra, lộ ra phía sau lưng, chỉ thấy phía sau lưng có một vết trầy lớn đầy máu, sắc mặt hắn khẽ biến lạnh, "Nghiêm trọng như thế, còn nói là không nghiêm trọng? Vân Thiển Nguyệt, nàng nói cho ta biết, phải như thế nào mới kêu là nghiêm trọng?"

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn nổi giận, thì vội xoay người lại ôm lấy hắn, nũng nịu nói: "Trầy da mà thôi, không nghiêm trọng mà. Đều do hai cái đèn rách kia, càng trách người nào đó bên trong hai cái đèn rách kia, thật là kiêu ngạo không ai bì nổi, bà cô......"

Dung Cảnh vươn tay che miệng của nàng, bất đắc dĩ thở dài, "Thôi, ta không trách nàng nữa."

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.

Dung Cảnh buông tay nàng ra, hơi buồn cười nói: "Đèn thần có linh thức của vị Thiếu chủ tinh thông Thông Thiên chú đại thành kia của Vân tộc, nàng cũng họ là Vân, không thể mắng hắn ta. Trời sinh, hắn ta cuồng ngạo, ngông nghênh không kiêng kỵ gì, không ai bì nổi, nhưng tài năng cũng cao tuyệt, tính cách chân thật, uyên bác thông thái, từ ngàn đời nay, chưa từng có một người như vậy. Đặc biệt là lại vì hồng nhan mà ngồi ngắm thiên hạ, thật sự khiến cho thế nhân kính nể, tôn sùng."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, "Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy chàng kính nể ai. Vậy mà hôm nay lại bội phục một người đã qua đời. Vì một nữ nhân ngồi ngắm thiên hạ, nhìn xem chút tiền đồ của hắn ta này!"

Dung Cảnh cười khẽ, điểm lên trán nàng một cái, ấm giọng nói: "Nếu có thể, ta cũng nguyện ý vì nàng mà ngồi ngắm thiên hạ, đáng tiếc, thời cuộc không ủng hộ ta."

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới thời cuộc của thiên hạ hiện nay, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh vuốt mặt của nàng, giọng nói nhẹ vô cùng: "Ta khâm phục hắn ta ở chỗ: vạn dặm gấm đỏ, trăm vạn binh mã, giang sơn đế nghiệp, nhưng trong nháy mắt liền gạt đi, chỉ ngồi ngắm thiên hạ. Hàng vạn hàng nghìn năm qua, không một ai có thể sánh bằng."

"Cũng đúng." Sau lưng Vân Thiển Nguyệt đã bớt đau một chút, cũng bớt tức giận người nọ chỉ còn linh thức thôi mà cơn giận đã lớn đến nỗi quăng nàng ngã như vậy. Nam nhân như vậy, mặc dù kiêu ngạo một chút, cuồng vọng một chút, không ai bì nổi một chút, nhưng thì sao chứ? Làm nữ nhân của hắn ta, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

"Hắn ta quăng ngã nàng, là mắng nàng không thức thời. Rõ ràng là Đèn thần, lại bị nàng xem thành đèn rách." Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt "Hừ" lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng cũng bội phục người kia, nhưng vẫn không cam lòng khi bị nó quăng ngã, nhìn hai cái đèn Uyên Ương bên giường kia, bĩu môi, cố ý nói: "Chính là hai cái đèn rách!"

Hai cái đèn chập chờn một chút.

Vân Thiển Nguyệt thấy thú vị, tiếp tục kề sát vào hai cái đèn, nói: "Đèn rách, đèn rách, không ai cần đèn rách!"

Nàng vừa dứt lời, thì hai cái đèn liền phụt ra ngọn lửa, phóng thẳng tới mặt của nàng.

Dung Cảnh vung tay áo ra ngăn lại, đem hai cái đèn bay lượn đến trên bàn ở trước giường, buồn cười nói với Vân Thiển Nguyệt: "Ta thấy nàng thật sự không đau, đừng ngịch nữa, ta bôi thuốc cho nàng."

Vân Thiển Nguyệt giải hận được một chút, cũng thấy buồn cười vì tính trẻ con của mình, nói: "Hai cái đèn rách này còn biết nổi giận nha! Hôm nay rơi vào trong tay ta, sau này, ta không thể không mài nó thành không biết nổi giận."

Hai cái đèn kia chập chờn một chút.

Dung Cảnh cười nhìn nàng, ấm giọng nói: "Nằm yên đừng động."

Vân Thiển Nguyệt ngoan ngoãn nằm yên không động đậy nữa.

Thanh Thường bưng một chậu nước ấm vào nhà, tò mò nhìn hai cái đèn Uyên Ương kia một cái, để nước xuống, mím môi cười, rồi đi ra ngoài.

Dung Cảnh rửa sạch vết máu sau lưng cho Vân Thiển Nguyệt, bôi thuốc cho nàng, rồi dùng dây lụa băng bó kỹ vết thương, sau đó, ôm nàng nằm xuống, thấp giọng dán vào bên tai nàng, nói: "Vốn hôm nay nghĩ muốn làm nàng mệt, nhưng bây giờ thì không được rồi."

Đương nhiên, Vân Thiển Nguyệt biết mệt của hắn là chỉ cái gì, mặt đỏ lên, không nói chuyện.

"Đúng là hai cái đèn rách." Một lúc sau, Dung Cảnh lầm bầm một câu.

Vân Thiển Nguyệt liếc hai cái đèn kia một cái, hai cái đèn kia không biết là bị bọn họ chọc tức mà không có động tĩnh, hay là cũng mệt mỏi rồi, nên cũng không chập chờn nữa, nàng mím môi cười.

"Ngủ đi!" Dung Cảnh phất tay tắt đèn, vỗ nhè nhẹ nàng.

Trong bóng tối, Vân Thiển Nguyệt nhìn đỉnh giường, không thấy buồn ngủ chút nào.

Một lúc sau, Dung Cảnh lại lên tiếng, "Không ngủ được?"

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

"Ta cũng không ngủ được." Dung Cảnh nói đầy sâu kín.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì suy nghĩ một chút, tìm chuyện để nói: "Hơi thở của một con Hỏa Long và một con Hỏa Phượng sáp nhập vào trong thân thể của chúng ta, ta không có cảm giác gì, còn chàng thì sao?"

"Ta cũng không có cảm giác." Dung Cảnh nói.

"Là có lợi mà không có hại sao?" Vân Thiển Nguyệt lại nói.

"Đương nhiên! Một cái là linh thức của Vân Thiếu chủ, một cái là linh thức của công chúa Lam Tuyết, linh lực được truyền vào trong hai cái Đèn thần này là tập hợp tinh hoa của bọn họ, chúng ta xem như được hưởng phúc khí."

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, "Nói như vậy, ta bị nó quăng ngã một cái vẫn là đáng giá."

"Ừ!" Dung Cảnh gật đầu.

Hai người cứ chàng một lời, nàng một câu như vậy, bắt đầu hàn huyên.

Sau nửa canh giờ, vẫn không thấy buồn ngủ. Dung Cảnh than khẽ một tiếng, nói một cách sâu kín: "Tối nay chắc chắn không chợp mắt được."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nghĩ, đúng là không chợp mắt được, sao lại không chợp mắt được đây? Nàng nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nảy ra sáng kiến, ngồi dậy.

Dung Cảnh nghi ngờ, "Sao vậy? Vết thương đau khiến cho không ngủ được ư?"

"Không phải." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhìn hắn đang nằm, ánh trăng dịu nhẹ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, đường nét trên mặt hắn hiện lên rõ ràng trong ánh trăng mờ ảo, góc cạnh như tranh, nàng bỗng nằm sấp lên người của hắn, sắc mặt đỏ lên, thấp giọng hỏi, "Chàng...... Có phải thật sự không ngủ được không?"

Bỗng nhiên, trên người có ôn hương nhuyễn ngọc nằm sấp lên, mặc dù đã ôm mấy tháng, cùng phòng mấy ngày, nhưng hô hấp của Dung Cảnh vẫn cứng lại, tay không khống chế được mà ôm lấy thân thể của nàng, ánh mắt như dòng suối trong bị nhuộm lên màu đỏ của lửa, giọng nói khàn khàn, "Ừ, mấy ngày nay, ta không làm nàng mệt mỏi......"

"Nếu đã như vậy, thì hôm nay liền mệt một lần đi!" Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt thấp giọng nói.

"Không được, nàng bị thương." Dung Cảnh lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt vẫn cúi đầu hướng đến môi của hắn, hô hấp của Dung Cảnh liền nặng hơn, nhưng thân thể lại hơi cứng ngắc, không hôn lại nàng, Vân Thiển Nguyệt không chịu, dùng kỹ xảo mà nàng học được trong mấy ngày nay trêu chọc hắn, Dung Cảnh không chịu nổi, hô hấp ngày càng nặng, tránh né nàng, khàn khàn nói: "Vân Thiển Nguyệt...... Không được!"

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, trên dung nhan vì vừa mới bị nàng hôn, ở trong ánh sáng mờ ảo mà trở nên câu hồn như thế, nàng si mê đến ngây dại, lẩm bẩm: "Tên ngốc, chàng không biết còn có một loại tư thế là nữ nhân có thể ở phía trên sao?"

Dung Cảnh ngẩn ra.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, "Chàng xem, ta ở trên người của chàng như vậy, sẽ không làm bị thương lưng của ta. Chàng...... Chàng dưới, ta trên, chàng có muốn không?"

Dung Cảnh ngây ngốc một chút.

"Nếu chàng không nói muốn, vậy...... Ta đi xuống nha!" Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng ngây ngốc hiếm có của Dung Cảnh, buồn cười nói ra một câu, rồi liền tính xuống khỏi người hắn.

Dung Cảnh vội ôm nàng, khàn khàn trả lời, "Muốn."

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, Dung Cảnh không cho nàng nói chuyện nữa mà liền hôn lên nàng, ngày tốt đêm đẹp như thế, đương nhiên, hắn muốn rồi.

Lời tâm tình liên tiếp kể ra khúc tâm sự vô tận, triền triền miên miên nói lên tình thiên bể dục vô tận, một đêm này, đã được định trước là một phòng đầy cảnh xuân kiều diễm.

Ngày hôm sau, khi Vân Thiển Nguyệt thức dậy, thì đã buổi trưa. Bên cạnh đã không còn bóng dáng Dung Cảnh, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tươi đẹp đầy nắng hôm qua đã hoàn toàn không thấy, phía ngoài đang có bão tuyết tung bay, đã rơi thành một lớp thật dầy, nàng duỗi lưng một cái, ôm chăn lười biếng nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú.

Nhớ lại từng chuyện xảy ra tối qua ở trong đầu. Hôm nay đã đến giờ này, sợ là, chuyện tối qua đã truyền khắp thiên hạ rồi. Từ trước đến giờ, kinh thành không che giấu được bí mật, huống chi, kinh thành có hàng vạn hàng nghìn người.

Nàng đang suy nghĩ, thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra một khe nhỏ từ bên ngoài, Lăng Liên đưa một cái đầu nhìn vào trong.

Vân Thiển Nguyệt giật giật cơ thể, nói với Lăng Liên: "Ta thức rồi."

Lăng Liên nghe vậy liền tranh thủ đẩy cửa ra lớn một chút, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Tiểu thư, Thất công chúa tới! Ta đến xem ngài đã thức chưa? Nếu ngài chưa thức, thì ta liền nói lại với Thất công chúa, rằng ngài còn đang ngủ. Ngài vừa mới thức, có muốn gặp Thất công chúa không?"

"Để đại tẩu vào đi!" Vân Thiển Nguyệt nói.

Lăng Liên gật đầu, đóng cửa phòng, đi ra ngoài Thiển Nguyệt các đón người.

Vân Thiển Nguyệt nhìn qua bàn, hai cái đèn Uyên Ương kia vẫn còn nguyên ở đó, nếu không phải hôm qua thấy được sự lợi hại của chúng, mà cứ bày ở đó như thế, thì chỉ là một vật trang trí xinh đẹp thôi, ai có thể liên hệ chúng với Đèn thần đây chứ.

Một lát sau, Lăng Liên dẫn Thất công chúa đến, cửa phòng bị đẩy ra, Thất công chúa bước vào.

Thất công chúa đi vào, thấy Vân Thiển Nguyệt còn chưa rời giường, thì sửng sốt một chút, giây lát sau, nàng phủi tuyết trên người xuống, nhấc chân bước tới trước giường, vươn một ngón tay ra vuốt lên mặt Vân Thiển Nguyệt một cái, cười trêu: "Thật không biết xấu hổ, mặt trời đã chiếu đến mông rồi, mà còn chưa rời giường."

Mặt Vân Thiển Nguyệt vẫn không đỏ, nói: "Hôm nay không có mặt trời."

Thất công chúa giận liếc muội ấy một cái, "Muội chỉ biết lý sự! Xem xem có cô nương nhà ai như muội không? Trưa trời trưa trật rồi mà vẫn còn ngủ."

Vân Thiển Nguyệt ôm chăn nằm trên giường không nhúc nhích, rầm rì một tiếng, "Muội chính là không dậy nổi, nào còn biện pháp gì."

Đêm qua, Dung Cảnh hành hạ nàng đến nửa đêm, nàng vẫn cho rằng người ở dưới sẽ mệt hơn, nhưng không nghĩ tới, người ở trên người cũng vẫn mệt. Mà tên nam nhân làm nàng mệt mỏi kia thì lại ý do vị tẫn (thỏa lòng thỏa dạ), sau đó rạng rỡ đi lên triều. Còn nàng thì không ngủ đủ, cánh tay cũng không nâng nổi. Lại phải cảm thán sự chênh lệch, khác biệt một trời một vực giữa giới tính một lần nữa.

Thất công chúa hiểu rõ, nhìn muội ấy, buồn cười trêu ghẹo: "Sợ rằng không bao lâu nữa, Vinh Vương phủ sẽ có thêm một Tiểu Thế tử nữa rồi."

Vân Thiển Nguyệt ho khẽ một tiếng, rốt cuộc, mặt cũng đỏ lên, vội nói sang chuyện khác: "Trời bão tuyết như vậy mà chị dâu còn tới chỗ của muội, có phải nhớ thương hai cái đèn rách kia không? Nếu tẩu thích, thì cứ cầm về đi."

"Chuyện tối qua thì tẩu cũng đã nghe nói rồi, hai cái Đèn thần kia đã bị muội lấy về, hơn nữa, Mạnh bà bà còn tự thiêu." Thất công chúa thu lại nụ cười, nhìn qua bàn, hỏi: "Đây là hai cái Đèn thần đó sao?"

"Ừ." Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Mạnh bà bà tóc đã bạc trắng, đến cùng cũng đáng được người khác khâm phục.

"Hai cái Đèn thần này, ngược lại, tẩu không dám muốn, vốn tẩu chỉ nghĩ, có được một cái đèn của Mạnh bà bà, cầu bà ấy một cơ duyên xem cho tẩu một quẻ mà thôi. Mấy ngày nay, trong lòng của tẩu luôn không an tâm, không ngủ ngon, nằm mơ không ngừng. Hiện nay, hai cái này là Đèn thần, ngược lại, tẩu cũng không dám nữa." Thất công chúa lắc đầu.

"Phụ nữ mang thai khác với các cô gái bình thường, thích nhất là suy nghĩ lung tung." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Điều này thì thái y cũng nói, ông và mẫu phi cũng nói, khuyên tẩu nên lạc quan, nhưng trong lòng tẩu chính là cảm thấy không an tâm." Thất công chúa nói một cách bất đắc dĩ, "Tẩu cũng không có biện pháp, không khống chế được."

Vân Thiển Nguyệt vươn tay sờ lên bụng Thất công chúa, "Cháu nhỏ của muội chắc chắn là một tên nhóc nghịch ngợm."

Thất công chúa liền cười, "Chứ sao? Nó còn nhỏ như vậy mà đã hành hạ tẩu không được an bình rồi."

"Ca ca lên triều rồi sao?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Thất công chúa gật đầu, thở dài, "Mấy ngày nay, chàng ấy bị tẩu hành hạ đến cũng không ngủ ngon, Phụ vương đi Nam Lương bị giữ lại, mọi chuyện của bộ Lễ đều rơi lên đầu chàng ấy, nhiều chuyện, chàng ấy cũng mệt mỏi, cả người đều gầy đi."

Vân Thiển Nguyệt nhìn Thất công chúa, mặc dù tẩu ấy mang thai, thoạt nhìn đẫy đà một chút, nhưng nhìn qua, đúng là khí sắc giữa lông mày không tốt chút nào, cõ lẽ là vì tâm sự quá nặng. Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Tẩu tẩu, tẩu thật sự muốn bói một quẻ sao? Xem Vận thuật ư?"

Thất công chúa gật đầu, "Trước kia, tẩu đã quyết định sống cùng với ca ca muội, mặc kệ phía trước là núi đao hay biển lửa, thì tẩu đều có dũng khí xông qua; nhưng bây giờ, trong bụng đã có con, tẩu liền phải cố kỵ. Cho nên, trong lòng luôn không yên tâm, muốn hỏi đường một chút."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, loại tâm tình này, mặc dù nàng chưa từng trải qua, nhưng có thể hiểu được, trong bụng có thêm một đứa bé, hơn nữa còn là ruột thịt, thì tóm lại sẽ khác. Nàng nhìn hai cái Đèn thần trên bàn kia một cái, rồi nói với Thất công chúa: "Nếu đã như vậy, thì chị dâu liền đi đến trước Đèn thần xem một chút đi! Xem xem tẩu có cơ duyên, có thể làm cho chúng mở linh thức ra, giải đáp mệnh số của tẩu không."

"Thật sự có thể sao?" Thất công chúa không xác định hỏi lại.

"Có thể." Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

"Hôm qua, tẩu nghe nói mệnh số của Lục tỷ được Đèn thần giải đáp là: Sinh trong Kim Lâu tước, chết trong Tuyết Băng Thiên. Áo lạnh bọc thân, ý nguyện lại không thể hoàn thành. Tỷ...... Tỷ ấy thật sự sẽ có kết cục không tốt như vậy sao?" Thất công chúa hỏi.

"Mạnh bà bà đã nói như thế." Vân Thiển Nguyệt gật đầu, liền thấy sắc mặt Thất công chúa hiện lên sự không đành lòng, vô luận Lục công chúa hãm hại tẩu ấy như thế nào, thì tóm lại vẫn là tỷ muội. Nàng trấn an, nói: "Loại chuyện mệnh số này, là dựa theo tâm, nếu nàng ta lương thiện, trong lòng còn có lòng thương người, thì có lẽ vận mệnh sẽ vì vậy mà đổi thành tốt, cũng nói không chừng."

"Muội chỉ trấn an tẩu, sao tỷ ấy có thể biến thành tốt được." Thất công chúa lắc đầu, vuốt bụng, do dự nhìn Đèn thần, "Lỡ như tẩu vừa đến gần Đèn thần, lại bị như Lục tỷ tỷ, thì có thể làm đứa bé bị thương không?"

"Muội che chở cho tẩu, tẩu chỉ để ý đi qua là được." Vân Thiển Nguyệt nói.

Thất công chúa nghe vậy thì gật đầu, nhấc chân đi đến Đèn thần.

Vân Thiển Nguyệt nhìn tẩu ấy, tẩu ấy và Vân Ly cũng xem như là một đôi có nhân duyên khó có có được nhất trong kinh thành Thiên Thánh này; tẩu ấy là con gái hoàng thất, mặc dù hoàng cung vây khốn tẩu ấy mười năm, nhưng tóm lại, tẩu ấy vẫn là con gái hoàng thất; bây giờ, đã gả vào Vân Vương phủ, hoàng thất và Vân Vương phủ lại bởi vì Dung Cảnh, mà như đi trên lưỡi dao sắc bén; thời cuộc như thế này, có thể nghĩ được, tẩu ấy đã phải mất bao nhiêu tâm lực để duy trì hạnh phúc của tẩu ấy. Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm, một người thì chết, một người thì rời đi. Trong kinh thành Thiên Thánh này, trừ nàng và Dung Cảnh ra, sẽ không tìm ra được một đôi nhân duyên tốt đẹp nào nữa. Tẩu ấy đã cố gắng như thế để có được hạnh phúc này, nên cũng cũng bắt đầu lo được lo mất. Vì vậy, đương nhiên, nàng có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp, không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Thất công chúa đi tới trước đèn Uyên Ương, đèn Uyên Ương không có động tĩnh, cũng không hiện lên chữ gì.

Thất công chúa chờ trong giây lát, rồi nghi ngờ quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt khoác áo đứng dậy, đi tới trước đèn, đánh giá một lúc lâu, hai ngọn đèn vẫn yên lặng, nàng cũng không rõ lý do.

"Nguyệt tỷ tỷ!" Đang lúc hai người đang nghiên cứu Đèn thần, thì phía ngoài liền truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc.

Vân Thiển Nguyệt và Thất công chúa cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Ngọc Tử Tịch đang đội gió tuyết mà đến gần Thiển Nguyệt các, thân hình tuấn dật, áo gấm phong lưu của đệ ấy ở trong gió tuyết, loại tư thái này, một câu khôi ngô vẫn không đủ để hình dung.

"Nhị hoàng tử này thật sự là một người khôi ngô, tuấn tú, không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái khuê trung rồi." Thất công chúa cảm thán.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nói: "Chỉ là một con khỉ thôi, ở bên ngoài cả đêm mà còn có tinh thần như vậy."

Thất công chúa còn chưa nói tiếp, thì Ngọc Tử Tịch đã vào phòng, hiển nhiên đã nghe thấy được lời nói của Vân Thiển Nguyệt, phủi tuyết trên người, rồi cười hì hì nói với Vân Thiển Nguyệt: "Tỷ tỷ và tỷ phu uyên ương màn lụa cả một đêm, cũng còn có tinh thần như vậy."

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, thằng nhóc chết bằm này, thật sự là cái gì cũng đều nói ra được, còn rõ ràng hơn câu nói của Thất công chúa lúc mới đến nữa. Da mặt nàng có dày đi nữa thì cũng không chịu nổi, liền ném thẳng Đèn thần đang cầm trong tay vào người hắn.

Thất công chúa thấy Vân Thiển Nguyệt lại tiện tay cầm đèn Uyên Ương ném đi, kiền kinh hô một tiếng.

"Tỷ tỷ thẹn quá thành giận rồi!" Ngọc Tử Tịch không chút hoang mang vươn tay đón được đèn Uyên Ương, cười hì hì thưởng thức khuôn mặt đã đỏ ửng lên của Vân Thiển Nguyệt một lượt, sau đó liền cúi đầu tò mò nhìn đèn Uyên Ương trong tay, lật qua lật lại, nhìn một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu lên hỏi Vân Thiển Nguyệt, "Tỷ tỷ, tỷ nói xem, nếu tháo nó ra rồi lắp lại, thì nó có còn thần kỳ nữa không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com