ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ

MrBin14

  Edit: Mặc Mặc
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt nhìn thanh kiếm gỗ kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc ấy Nam Lăng Duệ mang dạng tâm tính gì mà đưa thanh kiếm gỗ này cho Dạ Khinh Noãn? Vì sao năm năm sau đó cho đến khi Dạ Khinh Noãn trở lại kinh cũng không xuất hiện tại Noãn Thành? Nàng nghĩ lý do Dạ Khinh Noãn hồi kinh có lẽ là vì quan hệ thông gia, nhưng không nghĩ tới Dạ Khinh Noãn và Nam Lăng Duệ còn có một đoạn chuyện như vậy.

"Vân tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt chằm chằm vào kiếm gỗ ngây người, cẩn thận hỏi.

"Kiếm như vậy chỉ có một thanh sao?" Vân Thiển Nguyệt ổn định tâm thần, lên tiếng hỏi thăm.

Dạ Khinh Noãn lắc đầu, loay hoay lấy kiếm gỗ, nói khẽ: "Hai thanh, trong tay hắn còn có một thanh, là một đôi kiếm gỗ."

Vân Thiển Nguyệt nhìn xem nàng, "Duệ Thái tử phong lưu thành tính, không phải là một chỗ quy túc tốt."

"Hắn không phong lưu, những thứ kia chỉ là hắn thể hiện ra ngoài thôi." Dạ Khinh Noãn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vân tỷ tỷ, hắn không phải người như vậy, tính tình phong lưu của hắn đều là ngụy trang đấy, hắn thân là thái tử tất nhiên là có bất đắc dĩ."

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, hai người vốn đứng ngay tại chỗ góc đường, nàng đổ thân thể về sau một bước, tựa trên vách tường trong sân nhỏ một nhà, nói với nàng: "Khinh Noãn, muội có nghĩ tới không, từ xưa dạng chính quyền gì mới cần quan hệ thông gia?"

Dạ Khinh Noãn cúi đầu xuống không nói.

"Trước kia Thiên Thánh và Nam Lương không cần quan hệ thông gia, Nam Lương tiến cống cho Thiên Thánh là được. Bất kể là vàng bạc hay mỹ nữ. Thế nhưng hôm nay lại cần quan hệ thông gia, muội có biết là tại sao không?" Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.

Dạ Khinh Noãn gật gật đầu, "Nam Lương từ từ cường đại, muốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Thánh."

"Không phải muốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Thánh, mà là đã thoát khỏi sự khống chế của Thiên Thánh rồi. Hiện tại khắp nơi trên Thiên Thánh là tai hoạ, cần một mối quan hệ thông gia đến củng cố khiến quan hệ với Nam Lương không bị phá vỡ. Mà Nam Lương bởi vì lũ lụt ở Phượng Hoàng quan tổn thất thảm trọng, Duệ thái tử đăng cơ, cho nên trong thời gian ngắn cũng không muốn có xung đột gì cùng Thiên Thánh. Cho nên hai phe cần một sự ràng buộc, giữ gìn hai đầu cán cân. Nhưng loại quan hệ này chỉ là tạm thời, sẽ không lâu dài. Một khi Thiên Thánh và Nam Lương tĩnh dưỡng tốt rồi, Nam Lương tự lập xưng quốc hiệu, Thiên Thánh phản đối xuất binh trấn áp, sẽ khai chiến. Đến lúc đó muội với tư cách quan hệ thông gia ràng buộc kia thì sao? Muội sẽ như thế nào? Muội có nghĩ tới không?" Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh, "Có lẽ kỳ hạn này gần nhất cần nửa năm, sang năm khi xuân ấm, có lẽ là một năm, hoặc lâu hơn một ít. Nhưng ta dám cam đoan, không quá ba năm."

Sắc mặt Dạ Khinh Noãn hơi tái, giọng nói vô cùng nhẹ, "Vân tỷ tỷ, tuy muội không thông minh, nhưng không ngu ngốc, những điều tỷ nói, muội đều hiểu." Dứt lời, nàng trầm thấp mà nói: "Nhưng thích một người là không tự chủ được, nếu có thể quên, năm năm này muội đã sớm quên rồi. Chính bởi vì không quên được, cho nên mới muốn đi vọng tưởng."

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trong lòng Dạ Khinh Noãn đều minh bạch, nàng còn có thể nói cái gì?

"Muội biết rõ muội họ Dạ, muội là quận chúa phủ Đức Thân vương, phủ Đức Thân vương trung tâm Hoàng thất, cốt nhục tương liên.Sự thật này cho dù chết, cũng không thay đổi được. Mấy ngày nay hồi kinh, muội không chỉ một lần nghĩ đến, nếu muội không phải họ Dạ thì tốt rồi." Dạ Khinh Noãn thấp giọng nói, "Muội yêu phụ vương, yêu mẫu phi, yêu ca ca, thậm chí thích Thất ca ca, tỷ, Cảnh ca ca, mỗi người các tỷ, muội đều muốn mọi người sống tốt, như là khi tại Noãn Thành, ở chung hòa thuận như những người láng giềng kia, mỗi ngày đều vui vẻ hòa hợp, khiến người muội nhìn mà thư thái. Thế nhưng những ngày này trở về muội cũng cảm giác được Thất ca ca áp lực cùng sự không cam lòng của ca ấy, ca ca thống khổ và bất đắc dĩ, tóc trắng nơi thái dương cùng tiếng thở dài của phụ vương, mẫu thân ưu sầu vì ca ca và hôn sự của muội."

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc nhìn Dạ Khinh Noãn, trên mặt nữ hài tử nho nhỏ có ưu sầu và gút mắc cùng với vẻ tổn thương không hợp tuổi. Gương mặt đó và khuôn mặt tươi cười vui mừng ngày thường của nàng vô cùng khác biệt, nàng vẫn thích Dạ Khinh Noãn kia, khi người ta nhìn thấy, ánh mặt trời đều trở nên tươi đẹp. Xem ra hồi kinh khiến nàng rất không vui.

"Ngày ấy Cảnh ca ca là vì tỷ nên động thủ với ca ca, trong Kim điện trước mặt văn võ bá quan và Thất ca ca hủy long ỷ, muội mới giật mình, thì ra quan hệ của các tỷ đã đến loại tình trạng cứng ngắc này rồi." Dạ Khinh Noãn ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, con mắt sáng ngời ngày xưa chỉ có chút ít màu sắc ảm đạm, "Vân tỷ tỷ, tất cả mọi người không thể hòa thuận với nhau sao?"

"Sợ là không thể." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Sau khi muội trở về, tỷ tránh mà không gặp muội, không muốn liên lụy với muội quá nhiều, cũng không giống trước kia khi còn bé tỷ gặp mặt muội thì gọi muội là tiểu Đại Ngọc rồi, là vì sớm muộn có một ngày Cảnh ca ca sẽ cãi nhau mà trở mặt với Thất ca ca và ca ca sao? Khi đó tỷ nhất định sẽ đứng về phía Cảnh ca ca, đúng hay không?" Dạ Khinh Noãn lại nhẹ giọng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Đúng!"

Dạ Khinh Noãn gục đầu xuống, "Muội biết ngay, ngay cả Cảnh ca ca cũng không muốn muội ở chung nhiều cùng tỷ, sợ tỷ bởi vì muội mà mềm lòng hoặc là làm sao. Nếu không phải hôm nay mượn chuyện Tứ tẩu an táng, muội còn không thấy được tỷ, không thể dễ dàng nói chuyện với tỷ đây này!"

Vân Thiển Nguyệt cam chịu.

"Từ sau khi muội trở về, hiểu rõ thế cục trong kinh, tâm tình đã không tốt. Muội muốn có người trò chuyện, nhưng phát hiện những lời này chỉ có thể nói cùng tỷ." Dạ Khinh Noãn lại nói: "Ca ca không đồng ý phụ vương đón muội về, náo loạn cùng phụ vương mấy lần, về sau biết là tự muội đồng ý trở về, vẫn luôn không cho muội sắc mặt tốt, muội biết rõ ca ca thương muội, nhưng hắn không biết người kia là người muội thích. Muội thích Nam Lăng Duệ, thích năm năm đấy! Không có một ngày quên."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến không biết ca ca của nàng có nhớ rõ có một tiểu cô nương thích hắn như vậy hay không. Tiểu cô nương này không biết người đứng trước mặt nàng là muội muội của người nàng thích, khẳng định nói với nàng hắn không phải người phong lưu thành tính. Nói như vậy, sợ là Lam Y, Lạc Dao đều nói không nên lời? Nàng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu của nàng.

"Vân tỷ tỷ, tỷ lớn hơn muội mới một tuổi, khi còn bé đã như Đại tỷ tỷ mỗi lần nhìn thấy muội vẫn thích sờ đầu muội." Dạ Khinh Noãn cong miệng lên.

"Bởi vì muội như bé thỏ con, có một đôi tai thỏ thật dài, làm cho ta nhịn không được muốn sờ." Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Dạ Khinh Noãn đẩy tay của nàng ra, bất mãn nói: "Tỷ giống hệt Cảnh ca ca chỉ thích giễu cợt muội, muội mới không giống bé thỏ con."

Vân Thiển Nguyệt cười khẽ.

"Vân tỷ tỷ, tỷ nói... có phải hắn không nhớ rõ muội hay không? Cũng không nhớ rõ thanh kiếm gỗ này rồi?" Dạ Khinh Noãn vuốt ve kiếm gỗ nhẹ giọng hỏi, "Mặc dù hắn đáp ứng hôn sự, mặc dù muội gả đi Nam Lương, gả cho hắn, hắn cũng sẽ không quý trọng muội phải không?"

"Thanh kiếm gỗ này không đáng tiền, nhưng hắn cầm cái này tặng người, có lẽ lúc ấy là quý trọng muội đấy." Vân Thiển Nguyệt cũng không biết Nam Lăng Duệ nghĩ gì, nàng cũng không nghe ca ca nhắc tới Dạ Khinh Noãn, nhưng thanh kiếm gỗ này, ca ca sẽ không quên. Lúc ấy cho Dạ Khinh Noãn, là xuất phát từ tâm lý gì? Nàng cũng không biết, cũng không dám bảo đảm.

Dạ Khinh Noãn nghe vậy mắt sáng rực lên, lập tức lại ảm đạm xuống, "Thế nhưng công chúa Đông Hải quốc lớn lên cực đẹp, lại là công chúa, nếu Đông Hải quốc cùng Nam Lương có quan hệ thông gia..., Đông Hải quốc quốc phú binh cường, hắn không có lý do gì đáp ứng quan hệ thông gia với Thiên Thánh. Hắn có thể đáp ứng muội gả cho hắn hay không, vẫn không nhất định."

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, Lạc Dao đích thật là một lựa chọn tốt của Nam Lăng Duệ. Cha mẹ nàng đều thưởng thức Lạc Dao, một nữ nhân gần như hoàn mỹ, đối với mình có yêu cầu rất cao, quen thuộc triều chính cùng mưu kế binh pháp. Nếu có thể gả cho ca ca của nàng, tất nhiên là trợ lực lớn nhất của hắn. Nhưng chuyện tình cảm, không phải người khác nhìn hoàn mỹ, đã là người xứng nhất.

"Vân tỷ tỷ, tỷ nói có phải muội không nên đáp ứng phụ vương trở về hay không?" Dạ Khinh Noãn thấp giọng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, có nên hay không, hỏi nàng vô dụng.

"Đối với hắn mà nói, có thể không nhớ rõ muội rồi, nhưng muội không nên cứ buông tha như vậy. Nếu muội vẫn luôn ở Noãn Thành..., có lẽ đến lúc đó sẽ từ trà lâu tửu quán hoặc trên sách Tây Lương chiêu cáo thiên hạ thấy được tin tức hắn đại hôn lấy người khác, tựa như mấy tháng trước hắn muốn kết hôn với gia chủ Lam gia Lam Y. Lúc ấy muội lúc ấy thật đau lòng, uống hai vò rượu thanh quế mà vẫn không ngủ được, càng uống càng thanh tỉnh." Dạ Khinh Noãn thấp giọng nói: "Vân tỷ tỷ, muội không muốn bỏ qua cơ hội như vậy. Mặc kệ giữa chúng ta có khả năng hay không, mặc kệ tương lai hai nước giao chiến hay không, muội chỉ là một nữ tử mà thôi."

"Đúng, muội chỉ là một nữ tử mà thôi. Thiên hạ tranh đấu đều là chuyện của các nam nhân, đừng suy nghĩ nhiều." Vân Thiển Nguyệt vươn tay ôm nàng một cái, ấm giọng nói: "Nếu muội đã quyết định, không bỏ xuống được hắn, thì thử xem, người cũng nên sống vì mình. Có ít người buông tha rất nhiều thứ, đạt được tiền tài, quyền lợi, địa vị, thanh danh, nhưng kỳ thật những thứ kia đều là hư vô, tình cảm mới là thứ chân thành tha thiết nhất. Thành, muội hãy nắm chắc hạnh phúc, không thành, vậy thì quên hắn đi."

Trên mặt Dạ Khinh Noãn lộ ra vui vẻ, duỗi tay ôm lại Vân Thiển Nguyệt, "Vân tỷ tỷ, muội biết ngay nói cho tỷ, tỷ có thể hiểu được cảm giác của muội."

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Chuyện muội thích Nam Lăng Duệ, không nói cho người khác biết à?"

Dạ Khinh Noãn lắc đầu, "Không có."

"Vậy thì đừng nói cho rồi, bằng không, cơ hội này của muội có thể sẽ không có rồi." Vân Thiển Nguyệt nói khẽ.

Dạ Khinh Noãn gật gật đầu.

"Hồi phủ đi! Chúng ta ở bên ngoài bị gió lạnh thổi hơn nửa ngày này, muội đông lạnh đến tím rồi, nhiễm hàn sẽ không tốt. Nếu phụ vương tỷ truyền lại tin tức gì từ Nam Lương, về chuyện hắn có đồng ý hay không, tỷ sẽ nói cho muội biết." Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói.

Dạ Khinh Noãn vui vẻ gật đầu, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận cất kỹ kiếm gỗ, đi về phía trong phủ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng Dạ Khinh Noãn, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, như một đám mây trắng, bước chân cũng nhẹ nhàng như ngày ấy khi bước xuống từ trên xe đi Mai Lâm Bắc Sơn, như một bé thỏ con sôi nổi, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Ước chừng là bởi vì lời của nàng a? Trên người nàng có một loại chân thành khó có được, tại dạng thời cuộc này, loại chân thành này rất khó có được, nàng xoay người, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đi ngang qua Mặc Bảo Trai, một giọng nói quen thuộc từ bên trong vang lên, "Thiển Nguyệt tiểu thư!"

Vân Thiển Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Mặc Bảo Trai, thì thấy Trầm Chiêu đang đứng tại cửa ra vào Mặc Bảo Trai nhìn nàng, vừa rồi người nói chuyện với nàng đúng là hắn, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, ngày ấy hiển nhiên Trầm Chiêu không thích nàng, mấy ngày nay nàng ở tại Vinh vương phủ, buổi sáng mỗi ngày đi ra cùng Dung Cảnh đụng phải hắn đọc sách, hắn cũng chỉ chào Dung Cảnh, không nói chuyện với nàng. Không nghĩ tới hôm nay lại gọi nàng lại. Nàng chậm rãi đi qua, ôn hòa mà nói: "Thì ra là Trầm công tử, đến xem bút, mực?"

Trầm Chiêu gật gật đầu, "Cảnh thế tử nói ta thiếu cái gì thì có thể đến Mặc Bảo Trai lấy, ta tới chọn một cây bút."

"Chọn xong chưa?" Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên trong, hôm nay người đến Mặc Bảo Trai cũng rất nhiều. Lúc này đều nhìn về phía cửa ra vào.

Trầm Chiêu lắc đầu, thấp giọng nói: "Đều quá trân quý."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đồ trong Mặc Bảo Trai tất nhiên là quý giá, Dung Cảnh không mua hàng rẻ tiền.

"Thiển Nguyệt tiểu thư, ta mới tới kinh thành, từ sau khi Phong công tử đưa ta đến Vinh vương phủ, ngoại trừ lần đó bị Thương Thiếu chủ kéo đi ra bên ngoài rừng mai Bắc Sơn, đây là lần đầu tiên ta ra Vinh vương phủ, chưa quen thuộc nơi này, ngươi có thể giúp ta chỉ dẫn đi chỗ khác mua bút không?" Trầm Chiêu thăm dò hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ ước chừng đây chính là lý do hắn gọi nàng rồi. Nàng cười cười, "Không cần đi nơi khác chọn, nếu hắn cho ngươi tới nơi này chọn, ngươi cứ chọn ở đây đi."

Trầm Chiêu nhíu mày, lắc đầu, "Những ngày này ta đều ăn ở tại Vinh vương phủ, đã quấy rầy Cảnh thế tử nhiều lắm, mà bút, mực ở đây quá quý."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, Trầm Chiêu chất phác, từ nhỏ hắn lớn lên ở sơn dã, dựa vào đốn củi đổi tiền, nhưng đều là mấy quan mấy văn mà thôi, đồ hắn nhìn lúc này toàn trên ngàn lượng, có mấy thứ còn quý hơn, trong lòng hắn chắc là không nỡ rồi. Nàng trấn an cười cười, "Không phải ai Dung Cảnh cũng cho đãi ngộ này đâu, hắn cho ngươi, tức là ngươi đáng giá dùng."

Trầm Chiêu nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng tài học trong bụng ngươi không đáng giá bằng một cây bút này ư?"

Vẻ cẩn thận cùng không thích ứng trên mặt lập Trầm Chiêu tức rút đi, lắc đầu.

"Nếu ngươi cảm thấy giá trị, như vậy là đáng giá. Đi thôi, đi vào ta giúp ngươi chọn." Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi vào Mặc Bảo trai.

Trầm Chiêu không hề do dự, đi vào theo.

Mọi người trong Mặc Bảo trai thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, đều tự động nhường đường. Chưởng quầy lập tức đi ra, cung kính chào, "Thiển Nguyệt tiểu thư!"

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, "Ta đến giúp Trầm công tử chọn một bộ mặc bảo thư phòng."

Chưởng quầy vội vàng nói: "Buổi sáng trên đường đi phủ Tứ hoàng tử đại quản gia Dung Tích đi ngang qua đã nó, tiểu nhân chọn rồi." Dứt lời, hắn đi đến quầy hàng, đưa một bộ mặc bảo lên trước mặt Vân Thiển Nguyệt, "Ngài xem xem bộ này thế nào?"

Vân Thiển Nguyệt mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ mặc bảo, không xa hoa, cũng không phô trương, hiển nhiên là căn cứ vào tính tình của Trầm Chiêu để chọn. Biết rõ quá quý hắn không nhận được, liền chọn một bộ vừa phải, nàng gật gật đầu, quay lại hỏi Trầm Chiêu, "Bộ này ta thấy không tệ, ngươi nói đi?"

Sắc mặt Trầm Chiêu cũng tự nhiên hơn nhiều, gật gật đầu, "Ta thấy cũng tốt."

"Vậy thì bộ này đi!" Vân Thiển Nguyệt đậy nắp hộp gấm lại, đưa lại Trầm Chiêu, quay người đi ra ngoài.

Chưởng quầy liền vội vàng cung kính tiễn nàng, "Thiển Nguyệt tiểu thư đi thong thả, Trầm công tử đi thong thả!"

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, đi ra Mặc Bảo trai, Trầm Chiêu đi ra theo. Nàng quay đầu lại hỏi, "Là quay trở lại Vinh vương phủ hay là đi nơi khác đi dạo?"

Trầm Chiêu cầm hộp gấm nhìn nàng một cái, "Hồi Vinh vương phủ!"

Vân Thiển Nguyệt hiểu rõ tâm tư tinh tế của Trầm Chiêu, hiển nhiên là thấy nàng ở bên ngoài lạnh một ngày rồi, lắc đầu, "Ta có nội lực hộ thể, không lạnh, lần đầu ngươi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi dạo trong kinh thành a! Về sau ngươi sinh hoạt ở chỗ này, không thể không quen thuộc với nơi này."

"Ngày khác ta ra ngoài làm quen cũng được." Trầm Chiêu lắc đầu.

"Đi thôi! Có ánh mặt trời, hôm nay cũng không coi là lạnh." Vân Thiển Nguyệt đi ở phía trước.

Trầm Chiêu thấy nàng kiên trì, liền không nói thêm gì nữa, hiển nhiên cũng muốn mau chóng hiểu rõ một ít.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại cũng có thể đi được ở trong kinh thành Thiên Thành, cho nên, mang theo Trầm Chiêu xuyên phố qua ngõ hẻm, nhưng nàng cũng không thể đi không mục đích, bốn chủ phố đi thông bốn thành Đông Tây Nam Bắc của kinh thành Thiên Thánh, có hai ngõ sâu chủ yếu cực kỳ nổi danh, đi qua đường chính, đã hiểu rõ đại khái với kinh thành Thiên Thánh rồi. Nàng vừa đi, vừa giới thiệu sơ lược với Trầm Chiêu. Nàng nói không nhiều lắm, rảnh rỗi tán chuyện, câu được câu không, lại xuyên thấu vào bên trong, nói rõ đầm nước đục kinh thành này để cho Trầm Chiêu càng sâu hiểu rõ một tầng. Ví dụ như mặt tiền cửa hàng nào là người nào, tòa phủ đệ đó ai ở, ai có quan hệ tốt với ai, ai có tính cách gì, cùng với phong cách hành sự vân...vân, không ngớt lại làm cho Trầm Chiêu quen thuộc đường đi kinh thành mặt tiền cửa hàng, cũng quen thuộc bảy tám phần quan viên kinh thành.

Ước chừng một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt dừng bước, cười nói: "Có thể trở về phủ rồi!"

Trầm Chiêu cảm giác sâu sắc mình được ích lợi không nhỏ, ánh mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt thêm vài phần khâm phục, gật gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt và Trầm Chiêu đi về phía Vinh vương phủ.

"Đây không phải Thiển Nguyệt tiểu thư sao? Tại sao ở cùng Trầm công tử một chỗ?" Thương Đình đi ra từ một tửu lâu, cười nhìn hai người.

Vân Thiển Nguyệt không trả lời, không để ý tới Thương Đình, tiếp tục đi về phía trước.

Trầm Chiêu dừng bước, nói với Thương Đình: "Ta đi ra chọn bút mực, đúng lúc đụng phải Thiển Nguyệt tiểu thư, liền để Thiển Nguyệt tiểu thư giúp ta chọn một bộ mặc bảo, sau đó dẫn ta làm quen kinh thành một chút."

"Thì ra Thiển Nguyệt tiểu thư lại thích giúp đỡ người khác như vậy?" Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng cây quạt ngăn lại nàng, "Lần đầu ta tới kinh thành, lại là người quen cũ, Thiển Nguyệt tiểu thư cũng chưa từng nhiệt tình đối với ta như thế."

Vân Thiển Nguyệt mà nhìn hắn một cái, "Nếu chỗ ngươi vào ở là Vinh vương phủ, mà không phải Nhiếp chính vương phủ, có lẽ ta cũng sẽ nhiệt tình như thế."

"Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là không chỗ nào không suy nghĩ vì Cảnh thế tử ah! Thu mua người vì Cảnh thế tử vậy mà cũng nói trắng ra được như thế, ngươi thực không cố kỵ mười năm giao tình với Nhiếp chính vương." Thương Đình như cười như không nói.

"Năm nay Thương Thiếu chủ cũng muốn tham gia khoa cử sao?" Vân Thiển Nguyệt đột ngột nói sang chuyện khác.

Thương Đình chớp mắt, "Tự nhiên!"

"Hôm nay đã gần tới khoa cử, theo ta thấy, Thương Thiếu chủ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của khoa cử. Là vì triều đình tuyển chọn nhân tài, đền đáp quốc gia, mà không phải là vì mọi người. Nếu Thương Thiếu chủ còn không rõ, có thể thỉnh giáo Trầm công tử, ta cảm thấy Trầm công tử sẽ giải thích cho ngươi đấy." Vân Thiển Nguyệt quét mắt nhìn hắn một cái, phất tay đẩy quạt xếp của hắn ra, đi thẳng về phía trước.

Trầm Chiêu liếc nhìn Thương Đình, thấy hắn không ngăn cản nữa, cũng nhấc chân đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Thương Đình thấy hai người một trước một sau vòng vo đi đến không còn bóng dáng, "A" một tiếng mà nở nụ cười, quay người đi về phía phủ Nhiếp chính vương.

Trên đường đi không nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt và Trầm Chiêu trở lại Vinh vương phủ.

Dung Tích thấy Vân Thiển Nguyệt và Trầm Chiêu đồng thời trở về, kinh ngạc thoáng một chút, vội vàng nói: "Vân tỷ tỷ, Lãnh Tiểu vương gia đến rồi, đợi ngài ở tiền sảnh một lát rồi."

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, "Thế tử nhà ngươi còn chưa trở lại?"

Dung Tích lắc đầu, "Thế tử truyền lời, nói trở về muộn một chút."

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, đi về phía tiền sảnh.

Dung Tích thấy Vân Thiển Nguyệt rời đi, sát lại Trầm Chiêu, "Trầm công tử, tại sao ngươi cùng trở về với Vân tỷ tỷ?"

Trầm Chiêu nói lý do một lần.

Dung Tích hâm mộ: "Vân tỷ tỷ đối với ngươi thật tốt, vậy mà dẫn ngươi đi dạo toàn bộ kinh thành Thiên Thánh, người bình thường nàng mới không để ý đấy."

Trầm Chiêu nói với Dung Tích: "Thương Thiếu chủ nói nàng là vì thu mua lòng người cho Cảnh thế tử."

Dung Tích Xùy~~ một tiếng, "Điều này cũng khiến ngươi tin, Vân tỷ tỷ là ai? Nàng còn cần thu mua lòng người vì Thế tử ca ca như vậy? Thế tử ca ca là ai? Hắn cần thu mua lòng người?"

"Ta không tin!" Trầm Chiêu nói.

"Không tin là được rồi. Xem ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Dung Tích giống như ông cụ non, khoát khoát tay với Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu gật gật đầu, đi vào trong phủ. Hắn vừa đi không xa, nghe có âm thanh xe ngựa tới cửa, dừng bước quay đầu lại, thấy chiếc xe ngựa toàn thân màu đen kia của Dung Cảnh đang trở về, hắn không đi về trước, yên lặng đứng đấy chờ Dung Cảnh.

Dung Cảnh chậm rãi xuống xe ngựa, đi vào trong phủ.

"Cảnh thế tử!" Trầm Chiêu chào Dung Cảnh.

Dung Cảnh mỉm cười, "Chọn được bút mực rồi hả?"

Trầm Chiêu gật gật đầu, thành thực báo cáo, "Là Thiển Nguyệt tiểu thư giúp ta chọn đấy, còn dẫn ta đi làm quen kinh thành."

Dung Cảnh ngoéo môi một cái, "Lúc bình thường nàng không thích đi đi lại lại trên đường cái, khó được hôm nay nàng có hào hứng dẫn ngươi đi đường."

Trầm Chiêu dường như không biết nói cái gì, khẽ cúi đầu không nói thêm gì nữa.

"Bây giờ nàng ở đâu?" Dung Cảnh quay đầu lại hỏi Dung Tích theo kịp.

"Lãnh Tiểu vương gia đến chơi, Vân tỷ tỷ đi tiền sảnh." Dung Tích lập tức nói.

Dung Cảnh nhấc chân đi về phía tiền sảnh.

Hình như Trầm Chiêu chỉ vì nói cho Dung Cảnh chuyện này, thấy hắn biết rõ, không có thái độ bất mãn gì, liền thả lỏng, đi về phía viện hắn ở.

Dung Tích nghĩ tuy Trầm Chiêu sinh ở sơn dã, nhưng mà rất thông minh, biết rõ thế tử ca ca rất để ý Vân tỷ tỷ, hôm nay sợ là hành tung của Vân tỷ tỷ Thế tử ca ca đều rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn vội vàng bẩm báo bên trên, biểu thị trong lòng bằng phẳng với Vân tỷ tỷ, không có ý gì. Sao Thế tử ca ca có thể không rõ?

Dung Cảnh đi vào tiền sảnh, liền thấy khuôn mặt sầu khổ của Lãnh Thiệu Trác đang ngồi trên mặt ghế, Vân Thiển Nguyệt đang thưởng thức trà. Thấy hắn trở về, Lãnh Thiệu Trác quay đầu, Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn hắn, "Khi Dung Tích nói chàng trở về muộn một chút, ta còn tưởng rằng rất trễ, thì ra ta chân trước vào cửa, chàng chân sau đã trở lại rồi."

"Khi ta truyền lời cho hắn đã là một canh giờ trước, là nàng về chậm rồi." Dung Cảnh đi tới.

Vân Thiển Nguyệt rót cho hắn một chén trà, nói với hắn: "Hôm nay chuyện về Tây Duyên sao rồi?"

"So với hôm qua còn nghiêm trọng hơn chút ít, nghe nói dân chúng muốn liên danh hơn vạn dân, yêu cầu Tây Duyên Nguyệt tự vẫn." Dung Cảnh nói.

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác vốn không tốt thoáng chốc đã trắng bệch.

"Trước kia sao ta không phát hiện ngươi dễ bị dọa như vậy?" Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lãnh Thiệu Trác.

Lãnh Thiệu Trác có chút chán nản, "Tính tình Tam đệ kỳ thật cương liệt, ta sợ hắn gặp chuyện không may."

Dung Cảnh liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì mà nói: "Hắn sớm đã không phải Tam đệ của ngươi rồi, là con trai của Tây Duyên Vương cùng hộ quốc thần nữ, Tây Duyên Nguyệt. Nếu nghe vài câu của dân chúng mà đã tự vẫn, cũng không đáng để người khác lo lắng vì hắn."

"Thế nhưng mà ta vẫn chưa yên tâm, ta... Ta muốn đi Tây Duyên." Lãnh Thiệu Trác nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhướn mày, "Ngươi đi Tây Duyên có thể làm gì? Để thân phận không chịu nổi của hắn lại thêm một khoản? Đừng quên, lúc ấy hắn sắm vai Kiều Kiều đầu bảng Vọng Xuân lâu trêu đùa ngươi, lá mặt lá trái cùng ngươi ba năm."

Suy nghĩ vừa nảy ra của Lãnh Thiệu Trác lập tức bị đánh gãy, "Ta đây có thể làm cái gì!"

"Cái gì ngươi cũng không cần làm." Dung Cảnh lắc đầu, chuyển giọng, lại nói tiếp: "Hoặc là ngươi có thể làm mấy thứ gì đó. Ví dụ như lại để Nhiếp chính vương không thêm chút lửa vào đám cháy này nữa, đừng kịch liệt như vậy, hôm nay trên đất Thiên Thánh khắp nơi tai hoạ, dân mặc không đủ ấm, ăn không đủ no. Không thích hợp hưng binh."

Lãnh Thiệu Trác hiểu rõ gật đầu.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, nâng chung trà lên thưởng thức trà.

"Phủ Hiếu Thân Vương đã không còn hồ sơ của Hương Vụ." Lãnh Thiệu Trác lại nói.

"Đây là tất nhiên! Phủ Hiếu Thân Vương đối với đại đa số người đến mà nói là tường đồng vách sắt, trải rộng ẩn Vệ, nhưng đối với một số người mà nói, liền không coi vào đâu rồi." Vân Thiển Nguyệt buông chén trà, có chút mệt mỏi tựa trên ghế.

Lãnh Thiệu Trác thấy nàng lộ ra vẻ mỏi mệt, lập tức đứng lên cáo từ.

Dung Cảnh mỉm cười gật đầu, Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với Lãnh Thiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác đi ra ngoài.

"Rất mệt sao?" Dung Cảnh buông trà chén nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

"Đi một ngày từ sớm đến tối, chàng nói ta có mệt hay không?" Vân Thiển Nguyệt liếc xéo hắn, không khách khí nói: "Dung công tử, mượn quý tay của ngài giúp ta bóp vai đi!"

Dung Cảnh nhìn về phía hai tay của mình, lắc đầu, cự tuyệt nói: "Hai tay này rất quý, giá tiền rất cao, Thiển Nguyệt tiểu thư chắc chắn muốn dùng?"

"Ta cứ thích dùng đồ có giá tiền cao đấy." Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn tay của hắn, trắng nõn như ngọc, gần như hoàn mỹ.

Dung Cảnh nở nụ cười một tiếng, đứng lên, đi đến phía sau lưng nàng bóp vai cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, trong sự thoải mái dễ chịu nói ra chuyện giữa Dạ Khinh Noãn cùng Nam Lăng Duệ, lại cũng nói ra phân tích của nàng, nàng dứt lời, không nghe thấy Dung Cảnh tiếp lời, hỏi: "Chàng nói ca ca thích Dạ Khinh Noãn sao?"

"Nàng có thể viết thư hỏi hắn một chút." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, một lát sau lắc đầu, "Khi ta thấy thanh kiếm gỗ kia, biết thì ra hắn và Dạ Khinh Noãn còn có một đoạn thời gian như vậy ở Noãn Thành, đã muốn viết thư hỏi hắn, nhưng hôm nay suy nghĩ lại, lại không muốn hỏi. Chuyện tình cảm của ca ca, ta không muốn nhúng tay, chuyện của Lam Y và Lạc Dao hai lần trước, kỳ thật đều là vì sự quan tâm của ta. Chuyện trước vì trộm lấy ngọc tỷ Nam Cương từ trên người Lam Y, để ca ca đi mê hoặc Lam Y, thứ hai là Tử Thư bởi vì ta, dùng Lạc Dao đổi mẹ về. Hiện tại Dạ Khinh Noãn đã thích ca ca, cha mang theo mật lệnh này đi Nam Lương, nếu ca ca thích Dạ Khinh Noãn, trong lòng nhất định có chủ trương. Ta không muốn dùng ý nghĩ của ta đi ảnh hưởng tới ca ấy."

Dung Cảnh duỗi tay từ phía sau ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, đầu dựa trên vai của nàng, khẽ cười nói: "Nàng không thích Lam Y và Lạc Dao, thích Dạ Khinh Noãn, nàng sợ hắn nghe lời ngươi, cuối cùng khiến cho không thể vãn hồi, Dạ Khinh Noãn nhất định là con gái Đức Thân vương, muội muội của Dạ Khinh Nhiễm, nàng họ Dạ. Một khi cán cân giữa Nam Lương và Thiên Thánh nghiêng sập, nàng chỉ là bèo trôi."

Vân Thiển Nguyệt thở dài, "Đúng vậy, nàng họ Dạ, sao người bên cạnh ta lại không thoát khỏi liên quan đến họ Dạ đây!"

"Nếu Dạ Khinh Noãn giống Thất công chúa, có lẽ không cần người khác lo lắng." Dung Cảnh nói.

"Đáng tiếc nàng không phải Thất công chúa. Thất công chúa là bị lão Hoàng đế và Minh Phi làm lạnh tâm, giả ngu mười năm dưới mí mắt bọn họ, về sau mới thoát hoàng thất gả vào Vân Vương phủ, một lòng làm con dâu Vân Vương phủ, nắm lấy hạnh phúc của nàng. Mà Dạ Khinh Noãn yêu phụ vương, ca ca của nàng, thậm chí Thất ca ca của nàng, ai nàng cũng thích. Như vậy vạn nhất có một ngày người nàng thích toàn bộ nghiêng sập, có thể nàng còn không trở thành được lục bình, mà có lẽ chỉ là bọt nước bị nghiền nát trong biển rộng. Như vậy đến lúc đó, có lẽ người thương tâm cả đời đúng là ca ca." Vân Thiển Nguyệt có chút buồn rầu mà nói: "Nếu có thể, ta tình nguyện ca ca lấy Lam Y hoặc Lạc Dao ta không thích, mà không cưới Dạ Khinh Noãn. Nhưng ta đồng thời lại muốn ca ca tìm người mình thiệt tình thích, thật sự là mâu thuẫn."

Dung Cảnh thò tay xoa xoa trán nàng, "Nam Lăng Duệ là nhi tử của Duyên thúc thúc và Thanh di, là ca ca của nàng, đã ngồi ở vị trí thái tử Nam Lương mười năm, là Nam Lương Vương sắp đăng cơ. Nói cách khác, hắn thông minh hơn nàng, biết rõ điều mình muốn là gì. Bây giờ nàng không cần ưu phiền rồi. Điều nàng nên chính thức quan tâm là hôn sự của chúng ta."

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, "Hôn sự của chúng ta không phải còn có chàng sao!"

"Ta thật sự là chiều hư nàng rồi!" Dung Cảnh bỗng nhiên chặn ngang ôm lấy nàng, ra tiền sảnh, đi về phía Tử Trúc Viện.

Vân Thiển Nguyệt chôn trong ngực Dung Cảnh yên lặng cười cười.

Ngày thứ hai, Tây Duyên truyền lại tin tức, dân chúng đều dũng mãnh vào kinh đô Tây Duyên, tự phát vây quanh ngoài cửa thành kinh đô Tây Duyên, cùng hô lớn Tây Duyên Nguyệt tự vẫn. Dân chúng tính bằng đơn vị hàng nghìn.

Tây Duyên Nguyệt sai người phong tỏa cửa thành, không tổn thương dân chúng, dùng im lặng để đáp lại.

Thời điểm Thiên Thánh tảo triều, tuy Hiếu Thân vương nói lại lời hôm qua một lần nữa, nhưng giọng điệu đã không còn mạnh mẽ cứng rắn như vậy.

Ngày thứ ba, Tây Duyên truyền lại tin tức, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, dân chúng thấy tiếng la không dùng được, liền cầm đá hoặc đại đao nện chém cửa thành. Tây Duyên Nguyệt vẫn không đáp lại.

Thời điểm Thiên Thánh tảo triều, Hiếu Thân vương chỉ nhắc qua, rồi lướt qua chuyện của Tây Duyên, tấu sự tình hộ bộ hắn đang đảm nhiệm.

Ngày thứ tư, Tây Duyên truyền lại tin tức, tiểu chủ Hồng Các, phu nhân Sở gia chủ xuất hiện tại kinh thành Tây Duyên, Sở phu nhân đứng trên tường thành Tây Duyên lấy ra Thần Lệnh của hộ quốc thần nữ Tây Duyên, hơn nữa sục sôi nói một phen, mà lại lấy những năm này Tây Duyên dưới sự cầm quyền của Tây Duyên Vương mưa thuận gió hoà, dân sinh an ổn làm thí dụ, thành công ổn định mấy vạn dân chúng Tây Duyên bạo loạn tại bên ngoài tường thành kinh thành Tây Duyên.

Về sau, Tây Duyên Nguyệt sai người mở cửa thành ra, hắn nâng bài vị cùng tượng thần hộ quốc thần nữ đối mặt mấy vạn dân chúng.

Dân chúng vẫn luôn kính yêu hộ quốc thần nữ, rốt cuộc không xuống tay được với Tây Duyên Nguyệt lớn lên quá mức giống hộ quốc thần nữ, nhớ tới chỗ tốt của hộ quốc thần nữ, nàng vốn có thể được nuôi dưỡng như công chúa tôn quý, có thể gả cho người mình thích, tuy nhiên lại bởi vì làm thần nữ cầu phúc cho dân chúng mà buông tha cho thân phận công chúa, chung thân không lấy chồng, chuyện này mới dẫn đến Tây Duyên Vương cực kì yêu thích nàng mà hưng binh mưu tính nước nhà của họ, giam giữ nàng trong cung, cả đời nàng phải trả giá cực lớn vì dân chúng Tây Duyên, thời gian dần qua, dân chúng vây khốn bên ngoài tường thành đều quỳ trên mặt đất.

Trong đó có mấy trăm người kích động, vừa thấy sự tình kịch liệt thay đổi, liền nhất tề rút đao kiếm ra, hành thích Tây Duyên Nguyệt. Đao kiếm còn chưa tới gần Tây Duyên Nguyệt, Sở phu nhân đã ra tay, trong khoảnh khắc mấy trăm người bị mất mạng. Từ đó, loạn Tây Duyên được dẹp yên.

Tin tức truyền lại Thiên Thánh, khiếp sợ cả triều, vẻn vẹn một mình Sở phu nhân xuất hiện liền thay đổi cục diện triều đình, dẹp loạn Tây Duyên, quần thần khủng hoảng, một ít lão thần nhao nhao dâng tấu, Sở phu nhân, thân là nữ tử, lại can thiệp triều chính ba nước Nam Cương, Nam Lương, Tây Duyên, nếu lưu nữ tử này lại, có thể khiến thiên hạ gặp họa hay không.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com