ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 32

MrBin14

  Sau khi Vân Thiển Nguyệt rời khỏi kinh thành Nam Lương, lại cùng Cố Thiểu Khanh đi đường núi suốt một đêm, kế đến lại ngựa không ngừng vó chạy hơn hai ngàn dặm trở lại kinh thành, đừng nói là ngựa chịu không nổi, cho dù người có võ công cao cường cũng chịu không được. Nàng gắng gượng một đường không ngừng nghỉ trở về, bây giờ người không mệt chết nhưng cũng hôn mê bất tỉnh.

Cảm giác cái ôm ấm áp quen thuộc tiếp được nàng, nàng muốn mở mắt ra, nhưng cho dù dùng hết sức lực vẫn không thể nào mở ra được, cuối cùng đành buông tha ý nghĩ đó, để mặc cho ý thức chìm vào bóng tối.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, nàng cảm giác hoàn toàn an tâm, nhìn thấy hắn là tốt rồi, dù sao nàng cũng ở chỗ này, bị đánh bị mắng đều do hắn.

Mặc cho bóng tối chiếm lấy mình, nàng vô tri vô giác. Đương nhiên, nàng cũng không biết được sau khi ai kia đỡ được nàng liền nhanh chóng bắt mạch cho nàng, kế tiếp là hắn gắt gao trừng mắt nhìn nàng.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cả người đau nhức, trong đại não có lại ý thức, trước hết nghe ngóng một chút động tĩnh bốn phía, cảm thấy cực kỳ an tĩnh, ngay cả một chút gió nhẹ cũng không nghe thấy, giây lát sau, nàng nghi hoặc mở to mắt ra.

Bốn phía là một mảnh đen kịt, nàng miễn cưỡng thích ứng một lát, mới thấy được sự vật trong phòng trong bóng tối, hoàn cảnh quen thuộc, không phải trong gian phòng của Dung Cảnh ở Tử Trúc Viện Vinh Vương phủ như nàng tưởng, mà ở trong gian phòng của nàng ở Thiển Nguyệt các Vân Vương phủ. Nàng đang nằm trên giường của mình, trong phòng không còn ai khác ngoài nàng, thoạt nhìn là đêm tối, nàng đưa tay xoa xoa trán, thông cuống họng hô một tiếng, "Có ai không? Lăng Liên? Y Tuyết?"

"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?" Bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lăng Liên và Y Tuyết vọt vào, chỉ vài bước đã đi tới trước giường, Lăng Liên duỗi tay vén màn ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt rồi thở phào nhẹ nhỏm, "Tiểu thư, ngài ngủ ba ngày, rốt cục cũng tỉnh."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì tâm là một mảnh lạnh lẽo, "Sao lại ngủ lâu như vậy?"

"Ngài còn nói sao! Ngài cưỡi ngựa trở lại kinh mệt mỏi hư thoát, té xỉu tại cửa Vinh Vương phủ, khiến ngựa mệt chết, còn ngài bất tỉnh nhân sự, đồng thời nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, dọa chết chúng ta." Y Tuyết lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, "Nghiêm trọng như vậy à?"

"Còn không phải thế sao? Nghe nói lúc ấy mặt Cảnh Thế tử đen kịt, Thanh Thường nói ở bên người Cảnh Thế tử hơn mười năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy mặt Cảnh Thế tử đen thành như vậy..." Lăng Liên có chút nghĩ mà sợ, nói: "May mà Cảnh Thế tử có y thuật cao tuyệt, kê đơn thuốc cực kỳ có tác dụng, bằng không, không chừng ngài sẽ giống con ngựa bị chết kia, rốt cuộc không tỉnh lại nữa."

"Phi phi, Lăng Liên, ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao tiểu thư có thể không tỉnh lại?" Y Tuyết đánh Lăng Liên một cái.

Lăng Liên cũng ý thức được mình nói điềm xấu, lập tức im bặt.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến từ nửa tháng trước nàng rời khỏi kinh thành Thiên Thánh theo mẫu thân đi Nam Lương, về sau chuyển đường đi Nam Cương, về sau lại ngựa không dừng vó đi Nam Lương, một phen bôn ba chưa từng tĩnh dưỡng thân thể cẩn thận. Tiếp đó giúp Nam Lăng Duệ diễn kịch, mượn nước sông và Cố Thiếu Khanh rời đi, đi một đêm đường núi, đoán chừng đã nhiễm hàn khí từ lúc đó, lại không chú ý cẩn thận, về sau lại một đường đánh ngựa không ngừng, bôn ba quay về, làm cho thân thể mệt nhọc, tiêu hao cực độ, nên khi trở về mới thành ra bộ dáng này. Nàng không khỏi thổn thức thoáng một phát, cẩn thận hỏi: "Dung Cảnh đâu? Lúc này đang ở nơi nào?"

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.

"Hả?" Vân Thiển Nguyệt đã đoán được kết quả xấu nhất, "Nói đi, không có chuyện gì, ta còn có thể chịu được!"

Lăng Liên lập tức mở miệng, có chút ủ dột, "Từ ngày ngài té xỉu tại Vinh Vương phủ, Sau khi Cảnh Thế tử bắt mạch cho ngàì, cho ngài uống thuốc, rồi phái người đưa ngài về phủ, đến nay vẫn chưa xuất hiện."

"Đúng vậy, khi đó ngài vừa uống thuốc, đang sốt cao lắm!" Y Tuyết nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dung Cảnh thật sự là bị chọc tức quá rồi! Nàng rõ ràng muốn chạy nhanh trở về chịu đòn nhận tội, ai biết lại biến thành té xỉu ở trước mặt hắn, chẳng những không thể vãn hồi hảo cảm, hôm nay sợ rằng đã khiến độ hảo cảm của hắn với nàng thành số âm rồi. Nàng có chút hối hận, tiếc nuối, nếu biết phải ngủ ba ngày như vậy, còn không bằng đi từ từ cho xong!

"Nói ra thì Cảnh Thế tử cũng thật độc ác, lúc ấy ngài đã bệnh thành như vậy, rõ ràng sốt cao đến bất tỉnh nhân sự, còn dốc sức liều mạng cầm lấy ống tay áo của hắn không buông tay, vậy mà hắn còn nhẫn tâm đẩy tay của ngài ra, mặt đen lên rồi cho người đưa ngài về phủ." Lăng Liên oán giận nói: "Uổng phí tiểu thư ngài nhớ mong hắn, ngay cả ngựa cũng mệt chết, chính ngài còn mệt mỏi thành như vậy, thật là không đáng mà."

Y Tuyết cũng tiếp lời nói, "Sau khi ngài trở về vẫn luôn sốt cao không lùi, chúng ta bị dọa không biết làm sao, đi Vinh Vương phủ mời Cảnh Thế tử vài lần mà hắn cũng không gặp, nói là ngài không chết được, nên chúng ta chỉ có thể trở về. May mà Phong Thế tử đến thăm ngài, nói chúng ta không cần lo lắng, cứ dựa theo đơn thuốc Cảnh Thế tử viết – chính là cái phương thuốc ngài uống trước đó là được. Chúng ta mới yên tâm lại."

"Nói như vậy từ ngày hôm đó ta té xỉu, sau khi bắt mạch, mở đơn thuốc cho ta, liền đưa ta đang hôn mê về phủ? Đến nay vẫn chưa đến thăm ta?" Vân Thiển Nguyệt tổng kết lời hai người.

Hai người đồng thời gật đầu, đều nói Cảnh Thế tử thật độc ác.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, trong nội tâm tối tăm mờ mịt, nghĩ đến cách làm như vậy đích thật là Dung Cảnh có thể làm ra được đấy! Không có gì kỳ quái, vì nếu người nọ thật sự tức giận với nàng thì hắn còn có thể làm ra sự tình ác độc hơn cả hành động ném nàng xuống sườn núi của Phong Tẫn kìa.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy nàng không nói lời nào, liếc mắt nhìn nhau, Lăng Liên nói: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta mang cơm lên cho ngài nhé! Ngài không ăn cơm ba ngày rồi, ăn uống một chút gì đi."

Vân Thiển Nguyệt nhúc nhích thân thể, chỉ cảm thấy cả người tê dại, tay chân đều đau, còn mông thì dường như bị thương khi cưỡi ngựa, giữa hai chân đều bị xước da, đã được thoa thuốc nhưng hôm nay vẫn còn hơi đau, nàng chống người ngồi dậy, gật gật đầu, "Bưng tới đi!"

Lăng Liên lập tức đi xuống.

Lúc này Y Tuyết mới nhớ tới chỉ mải nói chuyện mà không thắp đèn, bèn vội vàng thắp đèn lên, rồi đỡ Vân Thiển Nguyệt dậy.

Y Tuyết bưng đồ ăn tới, Vân Thiển Nguyệt hư nhuyễn ngồi trước bàn, tuy ba ngày chưa ăn, cũng biết sẽ không ngon miệng, ăn cái gì vào trong miệng đều đắng nghét nhưng nàng vẫn miễn cưỡng ăn một chút gì đó. Bộ dạng suy nhược như thế này, ngay cả mình cũng không dám soi gương, không cần nghĩ cũng biết chắc là sắc mặt tái nhợt giống quỷ vậy.

Thật sự nuốt không nổi, Vân Thiển Nguyệt mới để đũa xuống, thân thể mềm nhũn tựa trên giường êm.

"Lúc này mới canh ba, tiểu thư, ngài ngủ thêm một lát nữa hay là..." Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Đã ngủ ba ngày rồi, nếu ngủ tiếp nữa thì thành kẻ ngốc mất." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

"Nếu không thì nô tỳ đến Vinh Vương phủ báo cho Cảnh Thế tử một tiếng, nói ngài đã tỉnh?" Y Tuyết nhìn Vân Thiển Nguyệt, thăm dò hỏi, "Hay là ngài định tự đi?"

Vân Thiển Nguyệt duỗi tay xoa xoa trán, thấp giọng lầm bầm, "Không biết hắn hết giận hay chưa?"

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không nói chuyện.

"Chắc là chưa hết đâu! Đợi trời sáng rồi nói sau!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, trước kia là cao hứng quá muốn gặp hắn ngay, bây giờ hành hạ thành bộ dáng này, nàng còn không muốn vừa tỉnh lại đã té xỉu ở trước mặt hắn lần nữa, như vậy đoán chừng càng hỏng bét.

Hai người gật gật đầu, "Vậy chúng ta nói vài chuyện với ngài vậy!"

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, "Được, ta đang muốn hỏi các ngươi, những ngày ta rời khỏi, kinh thành đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai người ngồi xuống, Lăng Liên mở miệng trước, "Ngày ấy sau khi ngài rời đi, Cảnh Thế tử phái người báo cho chúng ta, chúng ta mới biết được ngài đi Nam Lương với chủ tử. Cảnh Thế tử tuyên bố với bên ngoài là ngài nhiễm phong hàn vì ngày ấy ở ngoài điện Nghị sự, nên sinh bệnh, tiến vào Tử Trúc Viện Vinh vương phủ, Nhiếp Chính Vương cũng không hỏi đến việc này. Về sau Nam Cương truyền ra tin tức Sở phu nhân xuất hiện, chúng ta mới biết được ngài lại vòng đến Nam Cương."

"Chiến sự Nam Cương liên tiếp truyền về, nghe nói trong triều ầm ĩ đến mức hỗn loạn, có ít người chủ trương gắng sức xuất binh ủng hộ hoàng thất Nam Cương là Diệp công chúa cùng Vân phò mã, có ít người nói Tần thừa tướng lập rất nhiều công lao cho Thiên Thánh, hôm nay nếu hắn thuộc vương thất Nam Cương, có lý nào triều đình Thiên Thánh lại ngồi yên không quan tâm, lẽ ra nên ủng hộ hắn trở lại Nam Cương." Y Tuyết tiếp lời.

"Hai phe ai giữ ý nấy, tranh chấp không ngớt. Về sau vẫn là Cảnh Thế tử đứng ra, nói mặc dù Tần thừa tướng lập rất nhiều công lao trong triều Thiên Thánh, nhưng đã từ quan quy ẩn, không còn là Tần thừa tướng, mà là một nhánh trong dòng chính của vương thất Nam Cương Diệp Tiêu, nên chuyện của hắn trong triều không có lí do gì phải liên quan vào. Mặt khác, Nam Cương là nước phụ thuộc của Thiên Thánh, đến nay còn chưa tách ra, nếu trợ giúp Diệp Tiêu thì chẳng phải là đánh vào mặt của hoàng thất Nam Cương và Diệp Thiến? Cho nên, đây là nội loạn của Nam Cương, trong triều Thiên Thánh không nên nhúng tay vào việc này, sống chết mặc bây là được. Như vậy mới dẹp loạn được cuộc chiến nước miếng này." Lăng Liên lại nói.

"Đúng, về sau quần thần cảm thấy có lý, Nhiếp Chính Vương cũng đồng ý với ý kiến của Cảnh Thế tử, thế là bèn nhất trí." Y Tuyết nói tiếp: "Nhưng ngài xuất hiện tại Nam Cương, trong triều có người vạch tội, nói Thập đại thế gia tham gia triều cục Nam Cương sợ là có trù tính gì, không biết có tâm tư gì, yêu cầu phái người đi Nam Cương xem xét, Nhiếp Chính Vương không tỏ thái độ, Cảnh Thế tử nói không gấp, trước cứ nhìn tình huống rồi nói sau."

"Vốn đều cho rằng một hồi đại chiến tranh quyền này sẽ diễn ra trong thời gian dài, có lẽ sinh linh đồ thán khắp nơi trên đất Nam Cương, nhưng chẳng ai ngờ rằng đại chiến chấm dứt nhanh như vậy. Chỉ có hai ngày, Diệp Tiêu đã chết, Diệp Thiến đại hoạch toàn thắng, sau khi trở lại kinh, tất cả đều bình an, chỉ không biết tung tích nữ nhi của Diệp Tiêu, Diệp Linh Ca ở đâu. Diệp công chúa chiêu cáo treo giải thưởng, tìm kiếm tung tích nữ nhi của Diệp Tiêu, người nào báo được chỗ ẩn thân của Diệp Linh Ca thì sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, người nào mang đầu Diệp Linh Ca đến sẽ được thưởng mười vạn lượng hoàng kim." Lăng Liên lại nói.

"Nhóm đại thần trong triều có cái nhìn rất sâu sắc về chuyện này, nói sở dĩ trận nội loạn tranh quyền ở Nam Cương có thể chấm dứt nhanh như vậy, đều là nhờ công của phu nhân Sở gia chủ của Thập đại thế gia, nếu không có nàng trợ trận ở cửa thành Phần Thủy, một mũi tên bắn Diệp Linh Ca, nếu không có nàng mang binh cùng Diệp công chúa từ trên trời giáng xuống chia ra ba đường cùng Vân phò mã dẫn đầu binh sĩ thành Phần Thủy hai mặt giáp công binh mã của Diệp Tiêu, nếu không có nàng mang theo Trầm Chiêu, truyền nhân của tiên vương của vương thất Nam Cương thi thuật giết Diệp Tiêu, thì trận chiến này sẽ không chấm dứt nhanh như vậy. Cho nên, nhao nhao trình tấu, nói nàng này thật sự lợi hại, không thể coi thường, nhất định phải coi trọng." Y Tuyết lại nói.

"Hai ngày sau, Nam Lương truyền ra tin tức, nói Sở phu nhân đi Nam Lương, cứu trị tốt cho Nam Lương Vương. Tướng quân thiếu niên của Nam Lương thống lĩnh ba mươi vạn binh mã vừa thấy nàng đã yêu, Thái tử Nam Lương vì bảo hộ nghĩa muội, hai người đánh đập tàn nhẫn, bởi vậy Thái tử Nam Lương và tướng quân thiếu niên mà trở mặt. Vào ngày sinh nhật của Thập hoàng tử Nam Lương, tướng quân thiếu niên đục thuyền chạy trốn bằng đường thuỷ mang Sở phu nhân đi, Thái tử Nam Lương dưới sự giận dữ, mang người chạy đến binh doanh, hai người đại chiến một ngày, Thái tử Nam Lương bị mang ra binh doanh trở về kinh." Lăng Liên nói tiếp.

"Sau ngày Thái tử Nam Lương được mang về kinh, Sở gia chủ Thập đại thế gia rốt cục ngồi không yên, lên đường đi quân cơ đại doanh ở núi Ma Lộc đòi người. Tướng quân thiếu niên nói rõ sự thật, nói hắn đã kết bái tỷ đệ với Sở phu nhân, cũng không phải giống như truyền thuyết bên ngoài nói hắn vừa thấy đã yêu nàng, còn nói trước khi Thái tử đến Sở phu nhân ly khai quân cơ đại doanh, không biết đi nơi nào. Ba mươi vạn binh sĩ Nam Lương tận mắt nhìn thấy nàng rời đi, chỉ là Thái tử không tin, điều này thật sự là sự thật. Sở gia chủ hiểu rõ đại nghĩa, đã tiếp nhận cách giải thích của tướng quân thiếu niên, hơn nữa cùng tướng quân thiếu niên nâng cốc ngôn hoan, nghe nói hai người mới quen đã thành bạn tri khỉ." Y Tuyết lại nói.

"Nhóm đại thần trong triều nhao nhao can gián, nói sau khi Sở gia Thập đại thế gia nhập thế, bởi vì có liên quan đến Sở phu nhân, lại là nghĩa muội Thái tử, nghĩa tỷ của tướng quân thiếu niên, lại cứu được Nam Lương Vương, rõ ràng quy thuận Nam Lương, thực lực Sở gia hùng hậu, hơn nữa lại thêm Hồng các thần bí, điều này thật sự không phải là chuyện tốt với Thiên Thánh, không chừng Nam Lương phát triển an toàn, ngầm có ý định chiếm Thiên Thánh. Dù sao Nam Lương đã ba năm không tiến cống, muốn thoát ly không phải phụ thuộc vào Thiên Thánh, sợ là điều này sẽ nhanh chóng xảy ra. Hơn nữa hiện nay Phong gia và Sở gia có quan hệ mật thiết." Lăng Liên lại nói.

"Quần thần nhao nhao tỏ thái độ, nói chuyện này cũng không phải việc nhỏ. Nhiếp Chính Vương hỏi cách nhìn của Cảnh Thế tử về chuyện của Sở gia và Sở phu nhân, Cảnh Thế tử nói Thập đại thế gia và Nam Lương thân mật đơn giản chỉ là Sở gia và Phong gia mà thôi, thủ hạ của Nhiếp Chính Vương có Thương thiếu chủ và Lam gia chủ đại biểu cho Thương gia và Lam gia, cùng Nam Lương thì đều chiếm một nửa, trước mắt không cần lo lắng. Quần thần đều thờ phụng ngôn luận của Cảnh Thế tử, liền cũng an tâm, không có tranh chấp." Y Tuyết lại nói.

"Sáu ngày trước, hình như Nhiếp Chính Vương nhớ tới Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ bị bệnh đã lâu, hỏi thăm Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử nói khó được nàng chỉ có bệnh mới im lặng khiến cho người khác bớt lo, nhưng hôm nay khỏi rồi, đoán chừng lại ngồi không. Vừa mới dứt lời, tiểu thư đã đến điện Nghị Sự đón Cảnh Thế tử hạ triều rồi. Trời rất lạnh, lại ngồi ở ngoài điện Nghị Sự may y phục cho Cảnh Thế tử, lúc ấy mặt Nhiếp Chính Vương cũng đen hết cả." Lăng Liên nói đến đây, không khỏi nở nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng ngủ ba ngày, cưỡi ngựa hai ngày đêm hồi trở lại kinh, sáu ngày trước nàng vừa tỉnh lại cùng ca ca và cậu ngồi ở Đế tẩm điện Nam Lương nói chuyện phiếm đây này! Nàng nhìn Lăng Liên, rốt cục mở miệng, "Người nọ là ai dịch dung à? Dạ Thiên Dật không nhìn ra không phải ta sao?"

"Tiểu thư nghĩ lại xem, còn có ai có thể dịch dung thành ngài mà ai cũng không nhận ra!" Y Tuyết cười hỏi.

"Tây Duyên Nguyệt học trị quốc trước Tây Duyên Miêu, thuật dịch dung lợi hại như vậy vẫn không giấu diếm qua mắt của Dạ Thiên Dật, nói như vậy là mẹ ta huyễn dung thành ta rồi hả?" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới từ lúc nàng tỉnh lại vẫn chưa gặp mẹ nàng, nàng ở Nam Lương ngủ hai ngày đêm, vậy hẳn là sau khi Nam Lương Vương tỉnh lại bà đã lên đường gấp trở về rồi. Thiên hạ ngoại trừ huyễn dung thì không có thuật dịch dung nào thần kì đến mức đấy.

"Ngài nói đúng, đúng là chủ tử!" Lăng Liên cười gật đầu, "Lúc ấy ngay cả ta cũng tưởng rằng tiểu thư ngài trở về nữa nha! Chủ tử huyễn dung thành ngài thật sự là quá giống, không ai nhìn ra cả. Vốn có ít người cảm thấy Sở phu nhân kia là ngài dịch dung đi Nam Cương và Nam Lương, hôm đó Sở phu nhân vẫn còn ở Nam Lương, lời đồn tự sụp đổ."

"Bởi vì bệnh nặng vừa khỏi, lại đi hứng gió lạnh ngoài điện Nghị sự, không ngờ bệnh tình lại tái phát nên đổ bệnh lần nữa. Lúc này Cảnh Thế tử tức giận, nói tiểu thư không yêu quý thân thể, vừa khỏi mà lại giày vò mình như vậy, không nghỉ ngơi thật tốt, dưới sự giận dữ đưa ngài về Thiển Nguyệt các, không thèm để ý, không hỏi đến ngài nữa." Y Tuyết nói: "Sau khi tiểu thư bị đưa về, chúng ta mới biết không phải là ngài trở về, mà là chủ tử thay thế ngài."

"Bây giờ người ở phía ngoài đều đồn rằng tiểu thư là cố ý làm cho mình bị bệnh để Nhiếp Chính Vương xem đấy, bởi vì Nhiếp Chính Vương hạ chỉ phong bế Vinh Hoa cung và Hình bộ đại lao, không cho người thăm Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, ngài trải qua quá nhiều chuyện, trong cơn tức giận bị bệnh, tích tụ trong lòng thì không thể khỏe được. Nhưng Nhiếp Chính Vương lại không nói một lời, không biểu lộ gì, Vinh Hoa cung và đại lao Hình bộ vẫn bị phong bế. Triệu Trắc Phi phủ Tứ hoàng tử cũng bị bệnh, Nhiếp Chính Vương đã bảo thái y đi trị liệu." Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, đại khái hiểu rõ những việc trong triều cục mấy ngày nay qua lời hai người thay nhau thuật lại, hỏi: "Phong Tẫn và Trầm Chiêu chưa đi đến kinh sao?"

"A, chúng ta quên mất, Trầm công tử và Phong gia chủ đã vào kinh. Nghe nói bởi vì biết được Trầm công tử cực kỳ ngưỡng mộ Cảnh Thế tử, Phong gia chủ được Sở phu nhân nhờ vả, đưa Trầm công tử vào kinh, hôm nay đang ở Vinh vương phủ rồi, đưa người xong Phong gia chủ rời kinh thành trở lại Phong gia rồi." Lăng Liên lập tức nói, "Nghe nói Trầm công tử muốn thi cử."

"Dạ Khinh Nhiễm thì sao? Những ngày này đang làm cái gì?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Ba năm một lần khảo thi nghe nói sẽ tiến hành vào thời điểm cửa ải cuối năm, từ bây giờ cho tới lúc ấy thì còn có hai tháng, khảo thi năm nay do Nhiễm tiểu vương gia phụ trách, mấy ngày liên tiếp Nhiễm tiểu vương gia cùng đám đại thần đang thương nghị công việc cụ thể." Y Tuyết nói.

"Cô cô ta thì sao?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Hoàng hậu nương nương nghe nói ngài bị bệnh, phái người đưa rất nhiều thuốc bổ đến. Bây giờ vẫn ở trong cung an thai, tương đối ổn định." Lăng Liên lại nói: "Hai ngày nay mỗi ngày Vương gia đều đến thăm ngài một chuyến, Vân Ly Thế tử và Thất công chúa cũng sang đây thăm ngài mỗi ngày."

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, thiếu ai địa cầu vẫn xoay như thường, những lời này cũng có đạo lý đấy. Nàng không ở Thiên Thánh hơn nửa tháng, mỗi người đều tốt đấy, đi ra ngoài mới nửa tháng mà thôi, nhưng cảm giác giống như một năm nửa năm. Nàng cười cười, duỗi tay xoa xoa trán, khoát khoát tay với hai người, "Các ngươi đi ngủ đi! Ta ngồi một mình một lát."

Lăng Liên và Y Tuyết gật gật đầu, đứng dậy thu dọn bàn, bỏ thêm than vào lò lửa, sau đó đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào giường êm, bỗng nhiên rất nhớ Nam Lương, nhớ Nam Lăng Duệ, đã không còn nghe được câu nha đầu chết tiệt kia hoặc sủng nịch hoặc nói đùa với nàng nữa, bỗng nhiên có chút không quen.

Bất tri bất giác đã bình minh.

"Nha đầu chết tiệt kia, tỉnh rồi?" Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó cửa phòng bị người mở ra, Ngọc Thanh Tinh đi đến.

Vân Vương gia đi theo đằng sau Ngọc Thanh Tinh, "Ngủ ba ngày, cũng nên tỉnh rồi, đứa nhỏ này thật sự là dọa người."

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường êm không dậy, nhìn hai người, một người đang mặc quan phục, một người mặc quần áo đầy tớ nhà quan dịch dung thành mặt người hầu, nàng lườm hai người, không có tinh thần gọi một tiếng, "Cha, mẹ."

"Nhìn bộ dáng này xem, giống như là bị chồng ruồng bỏ vậy." Ngọc Thanh Tinh đi tới, búng tay vào ót Vân Thiển Nguyệt, "Không có tiền đồ, nhớ nam nhân cũng không nên không xem thân thể của mình ra gì. Tiểu Cảnh tiểu tử thối kia cũng thật ác độc, cứ như vậy mà bỏ rơi con ba ngày. Năm đó ta làm cho cha con tức giận, nhiều lắm hắn cũng chỉ lạnh lùng với ta hai ngày thôi."

"Nương làm chuyện gì khiến cha con tức giân?" Vân Thiển Nguyệt hỏi Ngọc Thanh Tinh.

Ngọc Thanh Tinh ho một tiếng, mất tự nhiên liếc nhìn Vân Vương gia, nhỏ giọng nói: "Lúc chúng ta ở một chỗ tên là trấn Đào Hoa, có lần cha con không đi theo, ta đi trên phố một mình, về sau bị người ta để ý rồi cầu hôn với ta. Cha con giận hai ngày không để ý đến ta."

"Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy? Đấy là nói rõ mẹ con có mị lực." Vân Thiển Nguyệt không đồng ý nhìn Vân Vương gia.

"Đó là nàng không nói rõ với người cầu hôn kia, nàng rõ ràng còn tươi cười rạng rỡ mà thu sính lễ." Vân Vương gia ủ dột nhìn Ngọc Thanh Tinh, chậm rì rì nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Ngọc Thanh Tinh, nghĩ lá gan của nương nàng không nhỏ ah!

Mặt Ngọc Thanh Tinh đỏ lên, lại ho một tiếng, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Còn không phải là bởi vì từ nhỏ đến lớn không có người nào cầu hôn ta, ta làm thế để thỏa ước nguyện mà!"

Vân Thiển Nguyệt "xì" một tiếng nở nụ cười, nghĩ đến năm đó mẹ nàng bị vài câu nói của cha nàng mà đã tự tới kinh thành treo đầu dê bán thịt chó thành thân, tất nhiên không thấy được sính lễ, nàng buồn cười nhìn bà, gật đầu, đồng ý nói: "Điều này cũng không trách được nương."

"Xú nha đầu!" Vân Vương gia vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, "Ta chỉ hận không có lạnh nhạt với nàng thêm hai ngày nữa để nàng thêm chút giáo huấn. Tiểu Cảnh mạnh hơn cha, hạ quyết tâm hung ác với con, xem về sau con có dám giày vò mình thành cái bộ dáng này nữa hay không."

"Con cũng vì vội về gặp hắn, chẳng lẽ nông nóng muốn gặp hắn cũng sai sao? Mẹ con thu sính lễ người ta là làm sai rồi, lần này con đi ra ngoài cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc cho tôn Phật gia ở Vinh vương phủ kia mất hứng, tính ra cũng không phải tự mình tìm phiền toái, đều là phiền toái đến tìm con, kết quả là con vẫn chọc hắn mất hứng." Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực nói: "Ném con ba ngày mặc kệ không hỏi han, thế mà hắn cũng làm được. Chúng con cãi nhau mấy lần, gay gắt nhất vẫn là lần con thấy hắn đứng trong mưa, con không chịu nổi liền mềm lòng tha thứ cho. Hắn thì tốt rồi, con bị sốt thành như vậy, mệt chết thành như vậy, hắn cũng thật ác độc hạ quyết tâm ba ngày mặc kệ con."

"Chuyện của con và mẹ con sao có thể giống nhau? Khi đó mẹ con chỉ đùa cho thỏa ước nguyện, không tổn thương đến thân thể, không cần lo lắng đến tính mạng, không khiến người ta lo lắng, không xảy ra sai lầm lớn gì. Thế còn con thì sao? Vận dụng mấy lần linh thuật? Mê man hai ngày ở hoàng cung Nam Lương, về sau lại rơi xuống nước, nhiễm lạnh, còn mỗi ngày chạy đi cả đêm, ngay cả Thanh Ảnh cũng bị con bỏ rơi phía sau, mệt chết một con ngựa, chính con hôn mê đến bất tỉnh nhân sự. Vốn thân thể còn kém, lúc này càng làm cho người ta đau lòng, con nói một chút, tiểu Cảnh có thể không nhẫn tâm với con?" Vân Vương gia trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt, xụ mặt răn dạy.

"Đúng đấy, lần này là con làm sai rồi, mẹ chỉ đùa thôi, con mới phạm sai lầm lớn đấy." Ngọc Thanh Tinh lập tức phụ họa.

"Còn không biết xấu hổ mà lấy chuyện của mình ra so? Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, tính tình của nó giống nàng lắm!" Vân Vương gia bất mãn nhìn Ngọc Thanh Tinh.

Khí thế của Ngọc Thanh Tinh thấp xuống, sẳng giọng: "Chuyện năm xưa của ta là nợ cũ rồi, chàng vẫn còn nhớ không để yên hả? Tính tình của nó không giống ta mà giống chàng đấy. Chàng đã quên lần kia chàng liều mạng chạy về Đông Hải, té xỉu trước cửa nhà, khiến ba hồn bảy phách của ta chạy mất, không chợp mắt một chút nào trông chàng ba ngày ba đêm chàng mới tỉnh lại à."

"Còn không phải vì nàng tức giận với ta, ta mới vội vã chạy về?" Vân Vương gia lập tức nói.

Ngọc Thanh Tinh cũng trừng mắt, "Đó cũng là vì lời đồn đãi của chàng với ngọc nữ giang hồ kia bay đầy trời, ta..." "Được rồi, đừng làm cho con gái cười chúng ta!" Khí thế của Vân Vương gia cũng xuống thấp, giữ chặt tay Ngọc Thanh Tinh, bảo nàng đừng nói nữa.

Ngọc Thanh Tinh lập tức im bặt.

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn cười nhìn hai người, ấm ức bị Dung Cảnh ném đi ba ngày sau khi tỉnh lại đã tiêu tán, nói với Ngọc Thanh Tinh: "Nương cũng thật không có tiền đồ, thế mà còn trông cha ba ngày đêm không chợp mắt? Không phải cũng nên như Dung Cảnh, mặc kệ cha sao?!"

"Sau khi hắn tỉnh lại ta không để ý đến hắn một tháng, để cho hắn ngay cả sợi tóc của ta cũng không thấy được." Ngọc Thanh Tinh nói.

Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng, nhìn về phía Vân Vương gia.

Vân Vương gia ho một tiếng, nói với Ngọc Thanh Tinh: "Thời gian tới rồi, ta nên vào triều, đi thôi! Hôm nay nàng cũng thấy phương thuốc của tiểu Cảnh tốt, con dưỡng hai ngày là có tinh thần rồi, bây giờ là chuyện của hai bọn chúng, chúng ta cũng không cần biết."

"Bộ dáng này của con thế này thì vẫn nên nghỉ hai ngày đi! Cơn giận của tiểu Cảnh cũng tiêu tan, nó mà nhìn thấy bộ dạng giống quỷ này của con,đoán chừng lại tức giận thêm, con không có quả ngon để ăn đâu." Ngọc Thanh Tinh vừa dứt lời, liền đi theo Vân Vương gia ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người rời đi, ý định vốn muốn đi VinhVương phủ lập tức, lại bị một chậu nước lạnh giội tan.

Không bao lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân vội vàng đi tới, Vân Thiển Nguyệt từ cửa sổ nhìn lại, thấy đúng là Vân Ly và Thất công chúa, hiển nhiên hai người nhận được tin tức chạy tới, bước chân hơi gấp gáp.

"Muội muội!" Vân Ly bước nhanh đến, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt liền hỏi, "Muội thấy thân thể như thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái? Sao sắc mặt còn trắng như vậy?"

"Hôm nay Phong Thế tử đến chưa? Biết rõ muội tỉnh lại chưa? Sắc mặt muội rất trắng đấy." Thất công chúa cũng bước nhanh đi tới.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, sắc mặt lo lắng quan tâm không che dấu được, cảm thấy ấm áp, lắc đầu, "Ta không sao."

"Còn nói không có việc gì! Muội suýt dọa chết chúng ta rồi. Cảnh Thế tử tức giận muội không yêu quý chính mình, không để ý tới muội rồi, may mắn hai ngày nay Phong Thế tử đều đến, muội sốt đến mỗi mặt mày đỏ rực, hôm nay hạ sốt, mặt lại trắng bệch, người cũng gầy đi bao nhiêu." Thất công chúa giữ chặt tay Vân Thiển Nguyệt, "Cho dù muội bực bội với Thất ca, lại tức giận hắn thì cũng nên yêu quý chính mình chứ. Nhiễm lạnh hành hạ bản thân đến bệnh, thật vất vả dưỡng ở Vinh vương phủ mấy ngày mới khỏe lại, vậy mà còn chạy tới điện Nghị sự hóng gió lạnh, cũng khó trách Cảnh Thế tử tức giận, bây giờ bệnh lại càng nghiêm trọng hơn, bệnh tới như núi sập, trước đó điều dưỡng mấy ngày cũng uổng phí rồi."

Vân Thiển Nguyệt cười cười, ngay cả Thất công chúa đều nói như vậy, xem ra những ngày này Dung Cảnh dùng bệnh nàng tạo thế cùng việc mẫu thân nàng kịp thời trở về xuất hiện tại điện Nhị sự, hai chuyện phối hợp không chê vào đâu được, khiến tất cả mọi người bỏ đi sự nghi hoặc nàng không có ở kinh thành, lại cho rằng nàng thật sự bị bệnh.

"Thất hoàng tử vẫn luôn tích tụ tức giận trong lòng vì chuyện muội hủy di chiếu, biết rõ muội quan tâm cô cô và Tứ hoàng tử, liền hạ chỉ ý không có ý chỉ của hắn thì bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào Vinh Hoa cung và đại lao Hình bộ. Mà muội thì sao? Lại lấy cứng đối cứng với hắn, hành hạ mình đến nỗi bệnh lâu như vậy, cái bộ dáng ngày hôm nay, ai..." Vân Ly thở dài một tiếng, "Muội muội, thân thể quan trọng hơn. Có một số việc từ từ sẽ đến, cô cô trong cung dưỡng thai, bình yên vô sự, Tứ hoàng tử tại đại lao Hình bộ cũng không chịu khổ gì. Muội đừng có lo lắng."

"Đúng vậy, Cảnh Thế tử là người thong dong như vậy, mà con bị muội làm cho tức giận lớn như vậy, vài ngày không bước đến cửa Vân vương phủ rồi. Hắn không phải tức giận muội quan tâm cô cô và Tứ hoàng tử, chắc là tức giận muội vì bực bội với Thất ca mà không chú ý thân thể. Dù như thế nào thân thể cũng là của mình." Thất công chúa thở dài, "Thất ca bướng bỉnh, xem ra không phải muội thì không thích rồi. Cảnh Thế tử và muội lại lưỡng tình tương duyệt, tương lai sau này không biết thành cái dạng gì. Bây giờ trong triều thoạt nhìn bình tĩnh, thế nhưng ngay cả ta đều có thể cảm giác được khí tức không tầm thường, có thể biết, bọn hắn chắc chắn trong ngoài đều đấu rất kịch liệt."

Vân Thiển Nguyệt không biết nên nói cái gì, gật gật đầu.

"Muội muội tỉnh lại thì tốt rồi, ta thấy sắc mặt muội không tốt, nghỉ ngơi đi!" Vân Ly nhìn về phía Thất công chúa, "Thiển Nguyệt vừa tỉnh lại mệt mỏi, nàng cũng đừng quấy rầy, nàng trở về luôn đi, để cho muội ý nghỉ ngơi cho thật tốt, ta vào triều đây."

"Ta biết rồi, chàng đi đi!" Thất công chúa gật gật đầu.

Vân Ly đi ra ngoài.

Thất công chúa thấy Vân Ly ra khỏi Thiển Nguyệt các, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: "Ta và ca ca muội vốn nghĩ muội giả bệnh gì bực mình với Thất ca, nhưng ngày ấy đến thấy muội hôn mê bất tỉnh, thì rất sợ hãi. Ngày đó ta đi tìm Thất ca, thế nhưng mà hắn, ai... băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh. Cái kết này không dễ cởi bỏ."

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói, không khí dễ chịu mà cha mẹ nàng vừa mới mang đến bởi vì những lời của Thất công chúa mà biến mất không còn tăm hơi.

"Là ta nói nhiều rồi, những lời này tất nhiên khiến muội phiền muộn trong lòng, càng bất lợi với dưỡng bệnh. Muội nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi thỉnh an gia gia, gia gia ngoài miệng nói muội không có việc gì, nhưng trong lòng cũng lo lắng cho muội lắm! Hai ngày này trời rét, thân thể gia gia cũng không tốt lắm. Ta báo chuyện muội tỉnh lại cho ông biết, để cho ông an tâm." Thất công chúa đứng lên.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cười nói: "Cháu gái như ta đúng là không hợp cách, mười ngày nửa tháng cũng không đi đến chỗ gia gia một chuyến, phiền đại tẩu tốn nhiều tâm tư hầu hạ gia gia một chút!"

"Tiểu nha đầu, sao lại nói những lời này? Ta là con dâu Vân Vương phủ, tất nhiên phải hiếu thuận gia gia và Phụ vương rồi." Thất công chúa giận liếc Vân Thiển Nguyệt, đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Thất công chúa mới gả vào Vân Vương phủ không bao lâu, dường như thay đổi thành người khác, từ nói chuyện đến làm việc, đoan trang ổn trọng thành thục hơn rất nhiều, lại không thấy được bóng dáng tiểu nữ hài khóc nhè vì Dung Phong của ngày xưa, lo liệu toàn bộ Vân Vương phủ, làm chủ mẫu chính thức của hậu viện Vân Vương phủ, càng phát ra ổn trọng hơn.

Hình như mỗi người bên cạnh nàng đều đang thay đổi, chỉ có nàng là vẫn không thay đổi, thật sự là có chút không có tiền đồ!

"Tiểu thư, chuẩn bị xe sao? Ngài đi Vinh Vương phủ sao?" Lăng Liên đi tới nhẹ giọng hỏi, tuy nàng bất mãn Cảnh Thế tử bỏ rơi mặc tiểu thư không hỏi ba ngày, nhưng rõ ràng là do tiểu thư chọc Cảnh Thế tử tức giận nên mới như thế.

Vân Thiển Nguyệt nâng lấy cái trán, nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không đi."

"Ngài không muốn gặp Cảnh Thế tử?" Lăng Liên nghi hoặc hỏi.

"Để xem hắn có thể nhẫn tâm với ta mấy ngày." Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, bất đắc dĩ nói: "Gặp Trầm Chiêu là ngoài ý muốn, tính mạng của Nam Cương quốc cữu nguy tại sớm tối, ta không thể thấy chết mà không cứu được, chỉ có thể sử dụng linh thuật, cũng là bất đắc dĩ. Về sau Diệp Tiêu thi thuật, lũ lụt vỡ đê, tính cả binh sĩ Diệp Tiêu thì tất cả có tám vạn nhân mã, ta không thể trơ mắt nhìn những người kia toàn quân bị diệt, chỉ có thể vận dụng linh thuật lần nữa để đắp bờ, cũng là chuyện phải làm. Về sau đi Nam Lương, cậu trúng thuật thôi miên quá lợi hại, ta chỉ có thể lại vận dụng linh thuật, cái này cũng không gì đáng trách. Về sau thể hư mệt mỏi, mệt nhọc không chịu nổi, không ngờ bị Cố Thiếu Khanh thừa dịp cắn ta một cái, mới biết được năm đó bởi vì ta muốn tìm xuyên sơn giáp làm thuốc khu trừ hàn độc, đi ngang qua đầm lầy mà cứu được một tiểu nam hài, chính là Cố Thiếu khanh, bởi vì ta cho hắn một bản võ công tà môn, hắn giữ được mạng nhưng mỗi khi đêm trăng tròn là đại phát cuồng tính, cần máu của nữ tử làm thuốc. Tính ra trong lòng của hắn nhẫn nhịn ấm ức năm năm, cắn ta một cái để hết giận cũng không lạ. Về sau vì giúp ca ca nên diễn kịch với Cố Thiếu Khanh, ta nhờ sông Ngọc Nữ chạy trốn bằng đường thuỷ, về sau vì gấp gáp trở về gặp hắn mà ngựa không dừng vó, ngày đêm không nghỉ chạy về, không chỉ mệt chết ngựa, còn hành hạ mình ra thế này. Nếu đổi lại lần nữa, chắc là ta vẫn sẽ làm như thế, mặc dù bệnh một trận nhưng, cũng sẽ làm như vậy."

Lăng Liên nghe xong, lập tức nói: "Tiểu thư, những việc này đều không thể trách ngài ah! Ngài đi giải thích với Cảnh Thế tử, chắc chắn hắn sẽ không tức giận nữa. Có lẽ vì hắn không biết, cho rằng ngài làm ẩu nên mới tức giận lớn như vậy."

"Những chuyện này hắn cũng biết!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, bỗng nhiên có chút thương cảm, "Ca ca nói ta không có tiền đồ, Phong Tẫn cũng nói ta không có tiền đồ, Cố Thiếu Khanh chỉ gặp ta hai lần đều cảm thấy ta không có tiền đồ, bị Dung Cảnh ăn đến sít sao, ở trước mặt hắn sợ cái này sợ cái kia, sợ không muốn chọc hắn tức giận, đi ra ngoài lại càng sợ cái này sợ cái kia, cho dù không phân tâm chút nào, cũng khó không phạm phải sai lầm gì. Ngay cả chính mình đều cảm giác mình không có tiền đồ. Hôm nay, ta đã suy nghĩ rồi, có phải nên có tiền đồ một hồi cho bọn hắn nhìn chút không."

Lăng Liên không nói lời nào, cảm thấy tiểu thư ngày đêm không nghỉ chạy đi, mệt chết ngựa, té xỉu tại cửa lớn Vinh Vương phủ tất nhiên là vì Cảnh Thế tử. Mặc dù hắn tức giận thế nào, cũng không nên bỏ tiểu thư ba ngày, nhưng Cảnh Thế tử cũng vì giận tiểu thư không yêu quý thân thể, mới tức giận thành như vậy. Tất nhiên nàng đứng trên lập trường của tiểu thư, hướng về tiểu thư, nhưng hôm nay cũng không dám đưa ra đề nghị gì, sợ đề nghị không tốt mà cho kết quả hoàn toàn ngược lại.

"Được rồi, nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, mặt vốn đã nhỏ, bây giờ cũng nhăn thành một đống rồi. Khó coi quá." Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Lăng Liên, khoát khoát tay với nàng, "Đi xuống đi! Ta ngồi mệt rồi, về giường nằm một chốc, mấy ngày sau nghỉ ngơi ở trong phòng thôi, không làm gì cả."

Lăng Liên thấy nàng quyết định không đi tìm Cảnh Thế tử, ngẫm lại mặc dù tiểu thư đi tìm, thì với bộ dạng mặt mày trắng bệch suy yếu thì Cảnh Thế tử cũng không nhất định cho ngài sắc mặt tốt. Nàng tất nhiên cũng không muốn tiểu thư đi chịu ủy khuất, bèn gật gật đầu rồi đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt lên giường nằm lại, không buồn ngủ, nhưng cũng không thấy thú vị gì, nhìn chằm chằm vào nóc phòng.

Không bao lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi tới, vang lên giọng nói kinh ngạc của Lăng Liên, "Cảnh... Cảnh Thế tử?"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com