ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại

MrBin14

  Lỗ tai Vân Thiển Nguyệt đau nhức, "A" một tiếng, mở mắt thì thấy ánh mắt hung dữ của Nam Lăng Duệ, nàng nhíu nhíu mày, duỗi tay ôm cổ của hắn, mềm nhũn hô một tiếng, "Ca!"

Nam Lăng Duệ lập tức buông lỏng tay, sắc mặt cũng mềm nhũn, nhưng rất nhanh liền nguội lạnh, tức giận nói: "Sao bây giờ mới đến? Hơn nữa còn ngủ ở trên xe người ta? Muội thật sự không sợ chết."

"Cả đêm muội vượt núi băng đèo, đã là tiến độ nhanh nhất rồi. Vị công tử này sợ muội không vào được cửa thành, có ý tốt chở muội một đoạn đường." Vân Thiển Nguyệt ôm cổ của hắn không buông tay, làm nũng nói: "Mệt chết rồi, mau ôm muội đi ngủ."

Nam Lăng Duệ nghe vậy ôm Vân Thiển Nguyệt từ trong xe ra ngoài, nhưng không lập tức vào phủ, mà liếc xéo thiếu niên, "Từ khi nào Đại tướng quân lại tốt như vậy rồi? Chẳng lẽ là coi trọng tiểu muội của ta đây?"

Mặt thiếu niên không thay đổi nhìn Nam Lăng Duệ, lướt qua Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng nằm trong ngực Nam Lăng Duệ thoải mái nhắm hai mắt lại, rất là an tâm, hắn lãnh đạm nhướng mày, "Hoàng thượng có không ít công chúa, Thiếu Khanh đều biết, nhưng lại không biết thái tử điện hạ còn có một người muội muội như vậy? Nàng từ đâu mà đến?"

"Kết nghĩa kim lan không được sao?" Nam Lăng Duệ cũng nhướng mày, giọng điệu cứng nhắc.

"Hóa ra là kết nghĩa kim lan, thái tử điện hạ có mỹ nữ khắp thiên hạ, có nhiều nữ nhân là muội muội, hiển nhiên không có gì đáng trách." Thiếu niên cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo màn che xuống, phân phó nói: "Lăng Mặc, đánh xe!"

"Bản thái tử có mỹ nữ khắp thiên hạ cũng tốt hơn so với tiểu ma đầu dựa vào hút máu người như ngươi." Nam Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, độc miệng nói.

Thiếu niên đột nhiên đẩy rèm ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, "Nam Lăng Duệ!"

"Tạm biệt, không tiễn!" Nam Lăng Duệ ném ra một câu, ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào phía bên trong phủ.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nam Lăng Duệ, một lát sau, "Ba " kéo màn che xuống, cả giận nói: "Đánh xe!"

Lăng Mặc co cổ lại, không dám chần chừ, lập tức đánh xe rời khỏi phủ thái tử.

Vân Thiển Nguyệt từ trong ngực Nam Lăng Duệ mở mắt, nghi ngờ hỏi: "Tiểu ma đầu dựa vào hút máu người? Hắn chính là Cố Thiếu Khanh?"

"Nha đầu chết tiệt kia, có phải thấy người ta xinh đẹp liền trèo lên xe người ta hay không?" Nam Lăng Duệ lại đưa tay nhéo lỗ tai Vân Thiển Nguyệt, "Sao không để cho hắn hút máu của muội? Rút gân ngươi, lột da của muội ra?"

Vân Thiển Nguyệt đưa tay lôi kéo tay của hắn ra, tức giận nói: "Muội thấy người ta rất tốt, không có kinh khủng như ca nói."

Nam Lăng Duệ nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, "Có khi nào nha đầu chết tiệt muội thấy người nam nhân nào không tốt chứ? Phàm là một nam nhân lớn lên đẹp mắt ở trong mắt muội đều tốt, người ta cho muội một chút chỗ tốt, muội có thể đào tim mình cho người ta."

Vân Thiển nguyệt liếc trắng mắt với hắn: "Ca xác định người ca đang nói là muội?"

"Không phải là muội thì là ai? Hai ngày trước không phải muội cũng trêu chọc một Trầm Chiêu sao? Hiện tại tên tiểu tử kia đâu? Sao không dẫn theo ?" Nam Lăng Duệ hỏi.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, "Cùng Phong Tẫn đi kinh thành Thiên Thánh rồi, người mà người ta sùng bái là Dung Cảnh."

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, "Dung Cảnh tên ngu ngốc kia, phái nhiều người như vậy cũng không trông chừng được muội, để muội tùy ý chọc loạn hoa đào."

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đập Nam Lăng Duệ một quyền, cả giận nói: "Nói nhăng gì đấy? Muội một lòng một dạ, trong mắt trong lòng chỉ có mình hắn. Sao lại là chọc loạn hoa đào? Trầm Chiêu là người đọc sách, thủ lễ quân tử, Cố Thiếu Khanh vừa nãy là có ý tốt chở muội một đoạn đường. Ca nghĩ linh tinh cái gì? Tư tưởng gì vậy? Bát nháo."

"Xú nha đầu! Còn lý sự?" Nam Lăng Duệ gõ vào đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, "Muội không chọc hoa đào thì người nào chọc hoa đào? Bọn họ xuất hiện thật đúng lúc, sao không đụng phải nữ nhân khác hết lần này tới lần khác đụng phải muội?"

"Muội nào biết đâu được? Đụng phải thì đụng phải chứ sao." Vân Thiển Nguyệt khinh thường, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Ca còn hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ đấy!"

Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui vẻ, "Ca ca muội cải tà quy chính rồi!"

"Muội thấy là ca tà bất thắng chính, bị quản rồi chứ gì?" Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.

"Người quản được ta còn chưa ra đời đâu!" Nam Lăng Duệ xem thường, thấy Vân Thiển Nguyệt định phản bác, hắn đi trước một bước ngăn miệng của nàng, "Nghe nói muội vận dụng linh thuật, muội cũng chỉ có bản lĩnh ở chỗ này của ta mạnh miệng, chờ trở về xem Tiểu Cảnh thu thập muội đi!"

Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, im lặng.

Ngoài miệng thì Nam Lăng Duệ thắng nàng nhưng trong lòng lại không thoải mái, "Nha đầu chết tiệt kia, nhìn muội không có một chút tiền đồ nào cả. Muội là muội muội của ta sao? Dung Cảnh tiểu tử kia khiến muội sợ như vậy? Mất mặt."

"Muội vẫn nhớ ca bị hắn điểm huyệt đạo không giải được, cứng ngắc trong mấy ngày đấy." Vân Thiển Nguyệt lườm Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ lập tức mất âm thanh, âm thầm ảo não, buồn bực nói: "Có phải muội đặc biệt tới nơi này chọc tức ta hay không? Sớm biết như thế ta mới không đứng ở đại môn đón gió lạnh chờ muội tới hơn nửa đêm, nha đầu chết tiệt không có lương tâm!"

Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy mình không quá phúc hậu, vội vàng dụi vào cổ hắn hai cái, cười lấy lòng nói: "Ca ca tốt, cực khổ, sớm biết ca khổ cực chờ muội muội như vậy, muội còn đi đường làm gì chứ, trèo đèo vượt núi làm gì, phải chắp cánh bay tới đây."

Nam Lăng Duệ "Phốc" một tiếng vui vẻ, vỗ vào gáy Vân Thiển Nguyệt một cái, tức giận biến mất.

"Nương đâu?" Vân Thiển Nguyệt cũng không có ý định xuống, mặc kệ hắn ôm hỏi.

"Trong cung làm thái giám chăm sóc anh của bà rồi." Nam Lăng Duệ nói.

"Cậu thế nào rồi? Vẫn chưa tỉnh lại?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Ừ, chưa tỉnh." Nam Lăng Duệ giận tái mặt, "Nương nói phụ vương giống như trúng một loại thuật thôi miên, bà không giải được, loại thuật thôi miên này phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể tỉnh lại."

"Tra ra là ai hạ thuật thôi miên cho cậu chưa?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Chưa!" Nam Lăng Duệ lắc đầu.

"Muội cũng biết thuật thôi miên, không biết có thể khiến cậu tỉnh lại hay không." Vân Thiển Nguyệt nói.

Ánh mắt Nam Lăng Duệ sáng lên, bỗng nhiên ôm Vân Thiển Nguyệt xoay người, "Đi, ta dẫn muội đi hoàng cung thử một chút."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, dù sao cũng tới, mau sớm giải quyết chuyện tình Nam Lương càng tốt. Dung Cảnh cũng nói, bây giờ thời gian Nam Lương vương hôn mê ngắn thì không sao, nhưng nếu thời gian dài hơn, sẽ bất lợi đối với triều chính Nam Lương, mặc dù hôm nay Tần Thừa tướng đã chết, nhưng Tần Ngọc Ngưng vẫn còn sống, Nam Cương vẫn chưa được xem là ổn định, Nam Lương vẫn là nơi chống đỡ cho Nam Cương, Nam Lương vương chỉ có Nam Lăng Duệ chống đỡ.

Nam Lăng Duệ ôm Vân Thiển Nguyệt đi tới lớn cửa, dặn dò thị vệ, "Chuẩn bị xe tiến cung!"

Một gã thị vệ vội vàng đi chuẩn bị xe.

Vân Thiển Nguyệt lại nghĩ tới Cố Thiếu Khanh, nói với Nam Lăng Duệ: "Ca và Cố Thiếu Khanh không hợp nhau?"

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng.

"Mười tuổi hắn đã được phong làm Tướng quân, hiện tại trong tay cầm ba mươi vạn binh quyền Nam Lương, không phải là ca nên giao hảo với hắn sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, "Có rất nhiều người nịnh bợ hắn đi? Mà ca vẫn đối với hắn sắc mặt không chút thay đổi? Ca còn muốn làm thái tử nữa hay không? Không phải là lúc trước hắn cắn một nữ nhân của phủ thái tử ca sao? Ca mang thù đến mức như vậy?"

"Đây là hai chuyện khác nhau." Sắc mặt Nam Lăng Duệ khó chịu nói, "Đây là vấn đề mặt mũi của nam nhân."

Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, "Duệ thái tử, ngài thật là sĩ diện!"

Nam Lăng Duệ lại hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới quan hệ hoàng thất Nam Lương rất phức tạp. Mặc dù cậu nàng, Nam Lương vương và Nam Cương Vương tính tình hợp nhau kết nghĩa huynh đệ, nhưng có thể nói ở vấn đề con nối dõi hai người khác nhau rất lớn. Nam Cương Vương chỉ có một nữ nhi là Diệp Thiến siêu quần xuất chúng, mà Nam Lương vương lại là khai chi tán diệp sinh một đống lớn con cái. Dĩ nhiên cổ nhân không thể yêu cầu người người đều có giác ngộ như cha nàng cùng nương nàng cả đời chỉ chung tình với một người, cho nên cậu nàng vị hoàng đế này tự nhiên là không, hậu cung của cậu nàng mỹ nữ ba nghìn, kim ốc kiều nhan, mỹ nhân vô số, vì vậy, con nối dõi cũng cực nhiều, nhi tử mười sáu người, nữ nhi mười lăm người, đây còn là chưa tính chết non đấy. Nam Lăng Duệ đứng hàng thứ thứ tư, con của hoàng hậu, dưới hắn còn có hai huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ với hắn, Lục hoàng tử và Thập hoàng tử, các huynh đệ còn lại đều là do Tần phi sinh.

Cố Thiếu Khanh là con của quốc cữu, cũng chính là con trai độc nhất của phủ Đại tướng quân mà năm đó hoàng hậu Nam Lương lấy thân phận nữ nhi của phủ tướng quân vào cung, coi như gọi Hoàng hậu là cô cô. Sau khi Đại tướng quân bị bệnh, nhi tử của hắn văn thao vũ lược, thành thạo binh pháp, lại bởi vì năm năm trước chỉ mới mười tuổi đã nắm giữ ấn soái, bình định một cuộc phiên vương họa loạn ở Nam Lương, lập nhiều công lớn, hoàng thượng khen ngợi hắn anh dũng bất phàm, đặc biệt phong làm tướng quân, tiếp nhận vị trí kia của cha hắn, trở thành người đầu tiên mới mười tuổi đã được phong làm tướng quân trong lịch sử Nam Lương, hiện tại đã mười lăm.

Cố Thiếu Khanh mới mười lăm tuổi chưa đủ tuổi cập quan đã có ba mươi vạn binh quyền, có thể nghĩ, người muốn lôi kéo hắn nhiều không kể xiết? Phàm là người có cái ý nghĩ muốn cái ghế tôn quý kia, đều tranh nhau nịnh bợ hắn. Bởi vì trận bình định chiến loạn năm năm trước kia hắn mắc phải bệnh không tiện nói ra, chỉ có thể luyện một loại võ công chống cự bệnh không tiện nói ra, nhưng võ công này có chút tà khí, đêm trăng tròn sẽ không khống chế được nổi điên, cho nên, chỉ có thể lấy máu nữ tử làm thuốc lấy phương pháp âm tà chấn trụ, mới có thể có tác dụng, nghe nói ba năm trước đây, ở bữa tiệc Trung thu, vốn là thuốc của hắn đã chuẩn bị tốt rồi lại bị người đổi, âm độc phát tác, nổi điên, nữ tử cách hắn gần nhất gặp tai ương, bị hắn cắn chảy máu mới dừng lại, từ đó, người gặp hắn đều sợ hắn, cũng truyền ra biệt hiệu, gọi là Hấp huyết tướng quân.

Mà cô gái kia, chính là mỹ nhân Nam Lương vương ban cho Nam Lăng Duệ, từ đó, hai người kết thành ân oán sống chết.

"Xú nha đầu, nghĩ gì thế!" Nam Lăng Duệ thấy Vân Thiển Nguyệt hồi lâu không nói lời nào, lại gõ vào đầu nàng.

"Nghĩ tới nữ nhân kia sau khi bị Cố Thiếu Khanh cắn thì đi đâu rồi?" Vân Thiển Nguyệt tò mò hỏi.

"Đã chết!" Nam Lăng Duệ thấy thị vệ đã chuẩn bị xong xe ngựa, ôm Vân Thiển Nguyệt lập tức lên xe.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, "Đã chết?"

"Ừ!" Sắc mặt Nam Lăng Duệ không tốt.

"Bị Cố Thiếu Khanh cắn một ngụm liền chết?" Vân Thiển Nguyệt hỏi cặn kẽ, "Cái miệng của hắn có độc phải không?"

"Không có độc, lúc ấy chưa chết, có điều nữ nhân đã bị hắn cắn sao bản thái tử còn có thể muốn? Tất nhiên là tốt bụng tặng cho hắn, ai biết hắn chết sống không nhận, nàng kia tự mình đụng vào cây cột." Nam Lăng Duệ phẫn hận nói: "Mỹ nhân như hoa, cứ như vậy mà chết. . . . . ."

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, cắt đứt cảm thán của hắn, "Hắn cắn nàng kia chỗ nào?"

"Tay!"

Vân Thiển Nguyệt im lặng, "Cắn một chút ở tay mà thôi, ca có cần đưa nàng ra ngoài không? Nàng cũng có cần phải đụng vào cây cột không?"

"Xú nha đầu, nhiều nữ nhân như vậy hắn không cắn, hết lần này tới lần khác cắn người đẹp nhất, ta cho là hắn thích, mượn cớ theo đòi mỹ nhân, liền biết thời biết thế cho hắn, ai biết hắn không cảm kích." Nam Lăng Duệ tức giận nói: "Giả vờ thanh khiết? Sớm muộn còn không phải là cũng muốn nữ nhân, bản thái tử chờ hắn xuất gia làm hòa thượng đi."

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn, hoàn toàn im lặng. Ba năm trước đây Cố Thiếu Khanh mới mười hai đi? Đã đưa nữ nhân cho hắn! Người này. . . . . .

"Nha đầu chết tiệt kia, sao muội lại quan tâm đến chuyện của hắn như vậy?" Nam Lăng Duệ cảnh giác nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Muội quan tâm giang sơn của ca." Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, ngáp một cái nói: "Ca cứ như vậy chẳng kiêng nể gì mà mang theo muội nửa đêm tiến cung? Không sợ muội tạo thành ảnh hưởng không tốt cho thân phận của ca sao?"

"Muội đã chẳng kiêng nể gì mà tới rồi, còn nói cái gì? Bản thái tử có một muội muội thì có gì kỳ lạ?" Nam Lăng Duệ sờ lên cằm, khó xử nói: "Có điều muội muội này của ta như hoa như ngọc, thật là lo lắng ở Nam Lương này toàn hổ báo sài lang a!"

"Muội không ăn người ta là tốt lắm rồi! Ca lo lắng cái gì?" Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm.

"Không phải là ta lo lắng muội, mà là lo lắng muội gieo họa cho người khác." Nam Lăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn im lặng, đây là ca ca của nàng? Xác định là thân ca ca sao? Nàng đạp hắn một cước, hỏi: "Lạc Dao đâu?"

"Ở trong cung giả trang hiền lành!" Nam Lăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy buồn cười, "Ca thu phục được trái tim của nàng rồi?"

Nam Lăng Duệ đắc ý nhíu mày, thấy Vân Thiển Nguyệt ngáp mấy lần, rốt cục cũng có bộ dạng làm ca ca vỗ vỗ nàng, "Ngủ đi, đến hoàng cung gọi muội."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thân thể di chuyển thành tư thế thoải mái, gối lên chân Nam Lăng Duệ ngủ.

Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt, muội tay nhéo mặt của nàng, lẩm bẩm nói: "Ta đã nói cha mẹ thiên vị mà, dạy linh thuật cho muội mà không dạy cho ta."

Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới cửa cung.

Nam Lăng Duệ vỗ tỉnh Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, hai người xuống xe ngựa.

Một chiếc xe ngựa khác đã dừng trước cửa cung, rất quen thuộc, Vân Thiển Nguyệt vừa mới được Nam Lăng Duệ ôm ra từ trong chiếc xe kia, nàng nhíu mày, hỏi Nam Lăng Duệ, "Đại tướng quân này thật có đặc quyền, đêm khuya cũng có thể tiến cung?"

"Hắn rất có đặc quyền!" Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào cửa cung, đi ngang qua xe ngựa của Cố Thiếu Khanh, liếc Lăng Mặc ngồi trước xe một cái, hỏi: "Đại tướng quân được ai cho mời?"

Lăng Mặc thấy Nam Lăng Duệ lại mang theo Vân Thiển Nguyệt vào cung, có chút kinh dị, do dự một chút nói: "Phụng lệnh Hoàng hậu nương nương cho mời."

"Mẫu hậu và người nhà mẹ đẻ đi lại thật là thân cận." Nam Lăng Duệ bỏ lại một câu, đi thẳng về phía trước.

Lăng Mặc không nói thêm gì nữa.

Cửa cung, thống lĩnh cấm quân thủ môn thấy Nam Lăng Duệ tiến cung, vội vàng mở cửa cung, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, cũng không đề ra nghi vấn, cung kính để cho hai người đi vào.

Hai người tiến vào, cửa cung đóng lại một lần nữa.

Mặc dù Vân Thiển Nguyệt đã tới Nam Lương, nhưng chưa từng tới hoàng cung Nam Lương. Không giống với uy nghiêm trang trọng nguy nga lộng lẫy của kinh thành Thiên Thánh, cũng không giống với màu đen thần bí của Nam Cương, mà là đình đài lầu các, cung điện điện vũ, trùng trùng điệp điệp, có một loại khí phách dịu dàng khác.

Mặc dù là đêm tối nhưng bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng rực.

Nam Lăng Duệ dẫn Vân Thiển Nguyệt trực tiếp đi về phía Đế tẩm điện trong nội đình, một đường không nói chuyện , hai người tới cửa Đế điện. Nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói thầm thì. Trong đó có hai giọng nói quen thuộc, một người là Cố Thiếu Khanh, một người là Lạc Dao.

"Thái tử điện hạ phân phó, dưới tình huống không có hắn ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý cho Vương thượng dùng thuốc." Giọng nói của Lạc Dao đoan trang dịu dàng có chút cường ngạnh.

"Mới mấy tháng ta không hồi kinh mà thôi, khi nào thì Đế tẩm điện đổi thành một nữ nhân làm chủ rồi?" Giọng nói của Cố Thiếu Khanh nghe không ra tâm tình.

"Nếu Cố tướng quân muốn cho vương thượng dùng thuốc, phái người đi xin chỉ thị của Thái tử điện hạ đi!" Lạc Dao làm như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Thiếu Khanh, "Tóm lại Thái tử điện hạ không đến, thuốc này không thể cho vương thượng dùng."

"Có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương cũng không có tác dụng?" Cố Thiếu Khanh nhướng mày.

"Tính mạng của Vương thượng liên quan đến xã tắc Nam Lương, hiện tại Thái tử điện hạ giám quốc, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương cũng phải xin chỉ thị của Thái tử điện hạ." Lạc Dao nói.

"Công chúa Đông Hải quốc quả nhiên không giống bình thường. Không trách được hắn vì ngươi bỏ đi ba nghìn mỹ nhân ở phủ thái tử." Cố Thiếu Khanh cười một tiếng, "Có điều ngươi có biết tối nay có một mỹ nhân nữa lại tới? Hắn vui mừng ôm mỹ nhân kia vào phủ thái tử. Không biết là ngày mai Đế tẩm điện này có đổi ngươi thành nàng hay không."

Lạc Dao bỗng nhiên im lặng.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nam Lăng Duệ, khóe miệng Nam Lăng Duệ vẽ ra nụ cười, không có ý định muốn đi vào.

"Hắn có mỹ nhân hay không không liên quan đến ta, tóm lại tối nay hắn không có ở đây, Cố tướng quân không thể tùy ý cho Vương thượng dùng thuốc." Lạc Dao lạnh lùng nói.

"A. . . . . . Thái tử điện hạ cũng thật bản lĩnh, có thể làm cho mọi nữ nhân khăng khăng một mực với hắn." Cố Thiếu Khanh vừa cười cười, vừa phân phó một người trong điện : "Lưu công công, đi mời Thái tử điện hạ ."

"Dạ!" Lưu công công lập tức lên tiếng, từ bên trong chạy ra, khi thấy Nam Lăng Duệ đứng ở cửa thì sửng sốt, vội vàng hành lễ, "Lão nô bái kiến Thái tử điện hạ."

"Miễn lễ!" Lúc này Nam Lăng Duệ mới thong thả khoan thai đi vào, vừa đi vừa cười nói: "Đại tướng quân thật là trung quân vì nước, vất vả bận rộn, đêm khuya vừa mới hồi kinh đã tới chăm sóc phụ vương, mặc dù phụ vương hôn mê bất tỉnh, đối với thần tử như thế này đoán chừng trong lòng cũng là vui như hoa."

Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau Nam Lăng Duệ mãnh liệt mắt trợn trắng, đối tượng người người đều nịnh bợ thì người ca ca này của nàng hết lần này tới lần khác lại miệng hạ dao găm với hắn.

"Thì ra vị cô nương này cũng được thái tử điện hạ dẫn đến! Thái tử điện hạ thấy được bản tướng quân vất vả, lại chưa từng nhìn thấy cô nương phía sau ngươi buồn ngủ đến mắt đều không mở ra được rồi?"

Cố Thiếu Khanh thấy Vân Thiển Nguyệt phía sau Nam Lăng Duệ, mặt không đổi nói: "Từ khi nào Thái tử điện hạ bắt đầu không thương hương tiếc ngọc rồi? Trong cung có một người lo lắng vì ngươi, hôm nay lại không để ý lại dẫn một người khác đến."

Lúc này Lạc Dao cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt phía sau Nam Lăng Duệ, nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của nàng để cẩn thận đánh giá một lần, sắc mặt có chút lạnh lẽo, ánh mắt có chút lạnh, hơi thở có chút nặng nề.

"Đều là người trong nhà, các nàng vất vả thì đã có bản thái tử đau lòng, Cố tướng quân không cần đau lòng thay bản thái tử đâu." Nam Lăng Duệ xoay người lại đẩy Vân Thiển Nguyệt đến trước mặt Lạc Dao, "Tỷ muội các nàng thân cận một chút đi."

Trong nháy mắt khuôn mặt Lạc Dao lại lạnh thêm một phần.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới lời này của Nam Lăng Duệ thật là làm cho người ta phải nghĩ ngợi! Cái gì gọi là tỷ muội các nàng thân cận một chút? Mặc dù lời này không có gì sai, nhưng lại có ý nghĩa khác. Nàng cũng không muốn chọc cho Lạc Dao ăn dấm chua, vừa nãy xem ra nàng đã có chút tình cảm với người ca ca này của nàng, nữ nhân này cũng không phải là dễ trêu chọc, nàng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng, "Ta là. . . . . ."

"Không cần nói cho ta biết ngươi là ai, ta không có hứng thú nghe." Lạc Dao cắt đứt lời nói của Vân Thiển Nguyệt, mặt lạnh nói với Nam Lăng Duệ: "Nếu thái tử điện hạ đã tới, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, ta đi về trước!"

Dứt lời, Lạc Dao đi vòng qua Vân Thiển Nguyệt, sống lưng thẳng tắp bước đi đoan trang dịu dàng ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, quay đầu lại, thì chỉ nhìn rõ bóng lưng của Lạc Dao, vội vội vàng vàng, ngay cả mặt của nàng ta nàng còn chưa nhìn rõ, nàng nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

"Hẳn là ăn dấm chua rồi! Thật tốt quá!" Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui vẻ.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, dùng truyền âm nhập mật nói với hắn: "Ca cứ chơi đi! Cẩn thận chơi chết chính mình."

"Nha đầu chết tiệt kia, không biết nói lời tốt đẹp! Ca ca của muội mất bao nhiêu sức lực ở trên người nàng, chịu của nàng bao nhiêu mặt lạnh? Hôm nay thật vất vả mới đảo ngược lại tình thế, tất nhiên phải làm cho nàng ăn dấm nhiều một chút, trừng trị nàng một phen." Nam Lăng Duệ mắng.

Vân Thiển Nguyệt nhịn buồn nôn trước hành động của hắn, quay đầu lại, thấy Cố Thiếu Khanh nhìn nàng, nàng cười một tiếng với hắn, đưa tay chào hỏi, "Nhân sinh nơi nào không gặp lại! Cố tướng quân, chúng ta lại gặp mặt."

"Thoạt nhìn cô nương rất có tinh thần!" Cố Thiếu Khanh nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt vừa định nói, Nam Lăng Duệ đã chặn nàng lại, đẩy nàng về phía trước long sàng, "Cùng hắn nói linh tinh cái gì? Mau qua xem muội có thể làm lão đầu tử tỉnh lại hay không."

Vân Thiển Nguyệt lảo đảo một chút mới đứng vững, nhìn thấy một tiểu thái giám đứng ở đầu giường, nàng chớp chớp mắt, ánh mắt tiểu thái giám kia xoay lòng vòng, nàng đi tới trước giường.

"Thái tử điện hạ, ngươi có ý gì?" Cố Thiếu Khanh vươn cánh tay ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, nhướng mày với Nam Lăng Duệ.

"Phụ vương trúng thuật thôi miên, nàng có thể làm phụ vương tỉnh lại. Cố tướng quân, ngươi nghĩ bản thái tử đang làm gì?" Nam Lăng Duệ hỏi ngược lại.

"Thái tử điện hạ không cảm thấy mình quá chuyên quyền độc đoán sao? Long thể Vương thượng là đại sự, những hoàng tử triều thần khác không có ở đây. Ngươi cứ một mình quyết định như vậy, tùy tiện tìm người tới chữa bệnh cho hoàng thượng, có thỏa đáng hay không?" Cố Thiếu Khanh lạnh giọng hỏi.

"Không phải vừa nãy ngươi cũng muốn cho phụ vương dùng thuốc hay sao?" Nam Lăng Duệ nhìn gói thuốc trong tay của hắn một cái.

"Thuốc này là ta thiên tân vạn khổ tìm đến, có thể giải thuật thôi miên của vương thượng." Cố Thiếu Khanh nói: "Bổn tướng quân trung thành với hoàng thượng trời đất làm chứng, chẳng lẽ thái tử điện hạ cho là bản tướng quân sẽ hại vương thượng hay sao?"

"Sao có thể tin được thuốc của ngươi? Ai biết rằng liệu có khiến phụ vương biến thành giống ngươi hay không, dựa vào uống máu người mà sống." Nam Lăng Duệ bày ra một bộ dạng rõ ràng không tin.

Cố Thiếu Khanh lập tức giận dữ, bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhanh như chớp, đâm về phía Nam Lăng Duệ.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xuất thủ nắm lấy bảo kiếm của Cố Thiếu Khanh, đưa tay xoa bóp cái trán, ca ca cũng không gọi, ra lệnh: "Nam Lăng Duệ, bây giờ ca cứ đi ra ngoài, Cố Thiếu Khanh, ngươi lưu lại, ta hiểu thuật thôi miên một chút, trước thử xem có thể làm ông ấy tỉnh lại hay không, nếu ta không gọi ông ấy tỉnh lại được, ngươi cứ cho ông ấy dùng thuốc của ngươi. Dù sao phương pháp của ta cũng vô hại với thân thể của ông ấy, dược vật có tác dụng phụ với thân thể."

Cố Thiếu Khanh ngẩn ra, có chút kinh dị nhìn Vân Thiển Nguyệt nắm được kiếm của mình, hắn híp híp mắt lại, hứng thú nói, "Hóa ra võ công của cô nương lạigiỏi như vậy."

Vân Thiển Nguyệt buông kiếm ra, nói với hắn: "Nếu Cố tướng quân vào Đế tẩm điện đều không cần bỏ bội kiếm, vậy ngươi giúp ta hộ pháp đi! Sau đó nếu không thành, đổi thành ta giúp ngươi hộ pháp."

Cố Thiếu Khanh không nói lời nào.

"Ca còn không đi ra ngoài?" Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

"Nha đầu chết tiệt kia, ta là ca ca của muội, vậy mà muội giữ lại hắn đuổi ta?" Nam Lăng Duệ tức giận.

"Có muốn cứu người hay không? Nếu ca không muốn cứu, vậy hai chúng ta cùng đi ra ngoài." Vân Thiển Nguyệt nói.

Nam Lăng Duệ trợn trắng mắt, phẩy tay áo một cái, xoay người đi ra ngoài, ném ra một câu, "Nếu hai người các ngươi nếu là không làm ông ấy tỉnh lại, ta sẽ đánh hai người các ngươi."

Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn hắn nữa, nhướng mày với Cố Thiếu Khanh, "Đề nghị vừa nãy của ta ngươi thấy như thế nào?"

"Sao ta có thể tin ngươi không phải là tới hại Vương thượng?" Cố Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt.

"Ngươi cảm thấy Nam Lăng Duệ sẽ hại người nằm ở trên long sàng này sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn ánh mắt của hắn, phát hiện hắn có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, màu hổ phách, nghĩ tới không biết hắn có bệnh không tiện nói ra như thế nào, để cho hắn mỗi đêm trăng tròn phải uống máu nữ tử mới có thể ngăn chặn cuồng tính, cần có bao nhiêu nghị lực mới chịu được ánh mắt khác thường của thế nhân, không trách được thiếu niên mới mười lăm, mà đã già dặn như vậy, có một thân gân cốt thiên chuy bách luyện.

Cố Thiếu Khanh mím môi, một lát sau, chậm rãi gật đầu, "Ta hộ pháp cho ngươi, ngươi bắt đầu đi!"

Vân Thiển Nguyệt đi tới trước long sàng, nhìn người nằm ở trên giường, mặc dù đã nhiều năm, nhưng không mất đi vẻ tuấn mỹ. Có lẽ là bởi vì Nam Lăng Duệ kế thừa mấy phần dung mạo của mẹ nàng cho nên thoạt nhìn có mấy phần giống nhau ông, nghe nói ông và mẹ nàng là long phượng thai, nhưng hiển nhiên bây giờ nếu so với mẹ nàng thì ông ấy già hơn nhiều lắm, ước chừng cái ghế vương vị này làm cho người ta quá mức vất vả, cho nên người già nhanh hơn so với bình thường. Nàng đánh giá chốc lát, nghiêng đầu hỏi Ngọc Thanh Tình dịch dung thành tiểu thái giám hỏi, "Xác định thật là thuật thôi miên?"

Ngọc Thanh Tình gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tâm tình, ngồi xổm người xuống, thử vận dụng thuật thôi miên làm ông ấy tỉnh lại. Loại thuật thôi miên làm cho người ta đắm chìm tại trong mộng nào đó, không muốn tỉnh lại, mà nàng sẽ phải thử dẫn dắt người với sự việc liên quan đến hắn, để cho hắn bởi vì tinh thần bị dẫn dắt, thoát khỏi cảnh trong mơ, tỉnh lại.

Cố Thiếu Khanh nhìn tiểu thái giám, rồi ánh mắt rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt sử dụng vài loại phương pháp thôi miên thức tỉnh, cũng không được, nàng chau chân mày lại, nhìn Ngọc Thanh Tình một cái, bỗng nhiên đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh lực, điểm vào mi tâm Nam Lương vương, dùng truyền âm thuật nói với hắn: "Cậu, cháu là Vân Thiển Nguyệt, tới thăm ngài đây, ngài mau mở mắt nhìn cháu một chút."

Nam Lương vương không có phản ứng.

Vân Thiển Nguyệt lại mặc niệm hai lần, vẫn không được, nàng thả tay xuống, quay đầu nói với Cố Thiếu Khanh: "Không được, ngươi tới đi!"

Cố Thiếu Khanh gật đầu, đi lên trước.

Lúc này, Nam Lương vương bỗng nhiên mở mắt, hô: "Ai là Vân Thiển Nguyệt?"

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, Cố Thiếu Khanh dừng bước, Ngọc Thanh Tình vui mừng, Nam Lăng Duệ đang chờ chực phía ngoài cũng vọt đi vào. Nhưng trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện, đều nhìn Nam Lương vương đã tỉnh lại.

Chắc là Nam Lương vương ngủ quá lâu, ánh mắt chỉ mở ra một đường nhỏ, ngay sau đó mới mất sức mở ra, nhìn trước mắt, ánh mắt trước rơi vào trên người Cố Thiếu Khanh, nghi hoặc nói: "Thiếu Khanh?"

"Vương thượng, ngài tỉnh rồi?" Cố Thiếu Khanh vội vàng trả lời.

Nam Lương vương dừng mắt ở trên người Cố Thiếu Khanh một chút, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đứng bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm nàng, nhìn lại nhìn, có chút nghi ngờ, một lát sau, bỏ qua qua nàng, nhìn về phía Nam Lăng Duệ xông tới, vẫy tay với hắn, "Duệ Nhi, đỡ Cô đứng lên!"

Nam Lăng Duệ vội vàng bước nhanh tiến lên, đưa tay đỡ Nam Lương vương ngồi dậy, trong miệng bất mãn nói: "Lão đầu tử này, ngủ mãi không dậy, ném một đống lớn triều chính cho con, những ngày qua mệt chết con. . . . . ."

"Cô ngủ mấy ngày rồi?" Nam Lương vương hỏi.

"Mười ngày rồi." Nam Lăng Duệ đáp lời.

"Mới mười ngày mà thôi, con đã bị triều chính làm mệt chết? Nhìn chút tiền đồ này của con đi." Nam Lương vương tựa hồ muốn đánh Nam Lăng Duệ, có lẽ là nằm đã quá lâu, không còn sức lực, đưa tay chỉ chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, "Nàng là ai?"

Ánh mắt Nam Lăng Duệ lóe lên, "Nghĩa muội kết nghĩa, chính nàng đã giúp ngài tỉnh lại."

Nam Lương vương nghe vậy ngẩn ra, giây lát, mắt ông hội tụ ánh sáng, sắc mặt mơ hồ có một tia giống với cảm xúc kích động chợt lóe lên, nhưng bị hắn cực lực khắc chế xuống, chậm rãi gật đầu, "Hóa ra là nghĩa muội kết bái của con, tiểu cô nương thoạt nhìn rất được mọi người ưa thích."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chỉ là ưa thích thôi sao?

"Bộ dáng tốt, thanh tú, bên ngoài ôn bên trong thục, không tệ!" Nam Lương vương nhìn Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp ánh mắt, cậu đang khen ngợi nàng sao! Bề ngoài dịu dàng, nội tâm thục nữ sao? Nàng thật không . . . . .

"Hôm nay Cô vừa tỉnh lại, thân thể mệt mỏi, không cùng tiểu cô nương này trò chuyện được. Duệ Nhi, con đưa nàng đi nghỉ ngơi đi! Ừ, ta thấy bên ngoài đêm đã khuya, cứ để cho nàng ở tại cung Thanh Tú đi! Ngày mai ta sẽ trò chuyện cùng nàng." Nam Lương vương dặn dò Nam Lăng Duệ.

"Tiểu nha đầu, một mình muội đi cung Thanh Tú đi! Phụ vương vừa mới tỉnh lại, bộ dạng yếu ớt như vậy, ta phải nới lỏng gân cốt cho ông ấy." Nam Lăng Duệ khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt.

"Hồ nháo, một mình nàng đi làm sao được? Con đi cùng! Cô không có chuyện gì, nhiều người hầu hạ, Tiểu Lục tử, ngươi nới gân cốt cho trẫm một chút." Nam Lương vương chỉ một ngón tay vào Ngọc Thanh Tình.

"Dạ!" Ngọc Thanh Tình vội vàng gật đầu.

"Nếu Vương thượng đã tỉnh, vi thần cũng yên tâm rồi. Thái tử điện hạ muốn tẫn hiếu đạo với vương thượng, là theo lẽ thường phải làm, cứ để ta đưa vị cô nương này đi cung Thanh Tú đi!" Lúc này Cố Thiếu Khanh mở miệng.

Nam Lăng Duệ lập tức phản bác, "Không cần ngươi đưa, ai biết ngươi có thể đột nhiên nổi điên lên hút máu của muội ấy hay không." Dứt lời, hắn nói với Ngọc Thanh Tình: "Tiểu Lục tử, ngươi đưa đi."

Ngọc Thanh Tình đáp một tiếng, "Dạ!"

Sắc mặt Cố Thiếu Khanh trầm xuống , "Thái tử điện hạ yên tâm, hôm nay không phải là đêm trăng tròn."

"Vậy cũng không đảm bảo ngươi sẽ không nổi điên lên." Nam Lăng Duệ hừ nói.

Cố Thiếu Khanh vừa muốn giận dữ, Nam Lương vương bỗng nhiên nói: "Được rồi, để cho Thiếu Khanh đưa đi! Duệ Nhi, sau này không cho phép con lấy chuyện này ra nói Thiếu Khanh, năm đó hắn vì bình định họa loạn mới nhiễm bệnh không tiện nói ra, bất đắc dĩ học tà công, mỗi đêm trăng tròn mới phải chịu khổ, đây đều là vì Nam Lương ta. Con làm thái tử không có bộ dạng làm thái tử, vì một nữ nhân mà vẫn mang thù hắn! Không có tiền đồ!"

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, không nói gì.

Cố Thiếu Khanh thi lễ cáo lui với Nam Lương vương, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, xoay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Nam Lăng Duệ và Ngọc Thanh Tình, một ngồi ở trên giường bất động, một đứng trên mặt đất cũng không phản đối quyết định của ông. Nàng nghĩ tới ca ca không có bộ dạng ca ca, nương không có bộ dạng nương, nàng xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi Đế tẩm điện, Cố Thiếu Khanh vẫn luôn đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại, cũng không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau Cố Thiếu Khanh, vừa đi vừa ngáp. Vốn luôn phải bôn ba chưa từng nghỉ ngơi, hôm nay dùng thuật thôi miên thức tỉnh hao phí tinh lực tương đối lớn, thân thể nàng có chút chịu không nổi.

Hoàng cung lẳng lặng, trừ cấm quân thỉnh thoảng đi qua tuần tra ra cũng không có người khác.

Sau khi đi được một đoạn đường, Cố Thiếu Khanh chợt dừng bước, Vân Thiển Nguyệt thoáng cái đụng phải sau lưng hắn, nàng đau đến "Ti" một tiếng, lùi lại hai bước, che lỗ mũi nhìn chằm chằm Cố Thiếu Khanh, "Ngươi dừng lại tại sao không nói một tiếng?"

Cố Thiếu Khanh chậm rãi quay người lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, "Ta cho là năm năm trước Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ sau khi hại người thì cả đời không bước vào Nam Lương nữa! Hại ta uống nhiều máu nữ tử như vậy, ta thật ra nên uống máu của ngươi nhất." Dứt lời, hắn bỗng nhiên túm tay Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu cắn xuống.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com