ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu

MrBin14

  Ra khỏi thành Ngân Nguyệt, tiếp theo là đến thành Tử Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa chậm rãi đi. So với tốc độ hôm qua lại càng chậm thêm mấy lần, Đạp Tuyết ngày đi ngàn dặm vậy mà để nàng cưỡi, còn chậm hơn so với người đi bộ.

Vì sao Nam Cương quốc cữu đi theo nàng, lúc này nàng còn không biết, nhưng nàng biết rằng nếu là bởi vì chuyện của Nam Cương Vương mà hồi kinh, Nam Cương Vương đang gặp đại nạn, hắn hẳn là phải cấp tốc lên đường mới đúng, sao lại có thể cùng nàng đi với tốc độ này, nếu không phải hắn có mối quan tâm gì đó với nàng, hắn đã phải vượt qua nàng rồi chứ? Nàng đi chậm thành như vậy, hắn còn không vượt qua chứng tỏ hắn xem trọng nàng hơn so với Nam Cương Vương, như vậy nàng phải thận trọng cân nhắc một phen về Nam Cương quốc cữu này rồi.

Mặt trời mọc rồi lên đến đỉnh đầu (giữa trưa), Vân Thiển Nguyệt mới đi được năm mươi dặm, Nam Cương quốc cữu vẫn đi theo sau không hề vượt qua nàng.

Năm mươi dặm ngoài thành là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có phòng ốc của vài hộ nông dân, lúc này khói bếp bay lên, hiển nhiên là đang nấu cơm. Vân Thiển Nguyệt xem sắc trời một chút, tung mình xuống ngựa, dắt ngựa đi tới trước cửa một nhà nông ven đường, bỏ cương ngựa ra, nàng tiến lên gõ cửa.

Không bao lâu sau cửa gỗ két một tiếng từ bên trong mở ra, một vị lão phụ nhân đi ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ hỏi, "Vị cô nương này có chuyện gì sao?"

"Vị đại nương này, ta đi đường có chút mệt mỏi, có thể ở nơi này của ngài nghỉ chân một chút hay không? Thuận tiện quấy rầy một bữa cơm?" Vân Thiển Nguyệt nhìn lão phụ nhân mỉm cười hỏi thăm, lấy ra một thỏi ngân lượng nhét vào trong tay lão phụ nhân, "Ta chỉ nghỉ một canh giờ là tốt rồi."

Lão phụ nhân vừa nhìn ngân lượng trong tay, vừa cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, giây lát sau, nhìn thoáng qua khắp nơi, trừ Vân Thiển Nguyệt thì không thấy ai khác, bà trả ngân lượng lại Vân Thiển Nguyệt, cười nói: "Cô nương mệt mỏi và đói bụng muốn nghỉ chân thì vào thôi, nhà ta ở nơi sơn dã, cơm rau dưa, không dùng đến nhiều ngân lượng như vậy, ngươi không cần cho, đi vào ngồi đi!"

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, đặt ngân lượng lại vào tay lão phụ nhân, "Xin đại nương hãy nhận, ta không thể ăn uống chùa của đại nương được."

"Nhưng thế này cũng quá nhiều rồi." Lão phụ nhân khoát tay không lấy.

"Ta đi kinh thành thăm người thân, trở lại còn có thể đi ngang qua nơi đây, ta lại quấy rầy ngài, nên ngài cứ nhận ngân lượng đi!" Vân Thiển Nguyệt cười nói.

Lão phụ nhân thấy Vân Thiển Nguyệt cố ý muốn cho, do dự một chút, vui mừng gật đầu, "Vừa nhìn đã biết cô nương chính là người xuất thân từ quý tộc, ra tay hào phóng, thật cảm tạ, mời vào bên trong!"

Vân Thiển Nguyệt cười cười, đi vào trong nhà.

Tiểu viện này gồm ba gian nhà gỗ, thoạt nhìn có chút cũ kỹ, trong sân chất đống một đống củi khô. Lão phụ nhân dẫn Vân Thiển Nguyệt vào bên trong nhà rồi cất tiếng: "Lão đầu tử nhà ta cùng nhi tử vào trong núi đốn củi rồi, chúng ta kiếm sống bằng việc đốn củi, mang củi khô bán cho những nhà phú quý trong thành Ngân Nguyệt cách đây mấy dặm được chút ít ngân lượng sống qua ngày, cô nương cho một thỏi ngân lượng này bằng tiền lão đầu tử nhà ta cùng nhi tử chặt củi một năm đấy! Trong nhà không có thức ăn ngon nào khác, ta nuôi mấy con gà, ta đi giết một con cho cô nương làm thức ăn."

"Đại nương không cần phải phiền phức như thế, cơm rau dưa là tốt rồi!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nghĩ tới nơi này chỉ cách thành Ngân Nguyệt năm mươi dặm, qua lại bán củi cũng phải đi mất một ngày! Người giàu thu vào đấu kim, dân chúng cùng khổ chỉ thu bạc vụn, quả là chênh lệch. Nhưng loại chênh lệch này vô luận là ở cổ đại hay là hiện đại đều có.

"Không phiền toái đâu, ta hầm gà cách thủy rất thơm ngon. Cô nương đi vào nhà nghỉ ngơi trước, ta đi mang một ít cỏ khô cho ngựa của cô ăn, sau đó giết gà, hầm gà cho cô nương." Đại nương liên tục nói.

Vân Thiển Nguyệt thấy bà nhiệt tình, chắc là là vì cầm của nàng nhiều ngân lượng như vậy trong lòng cảm thấy nên làm một bữa ăn ngon cho nàng, nên không hề khước từ nữa, cười gật đầu, "Được!"

Lão phụ nhân mời nàng vào gian nhà giữa, rót cho nàng một chén nước trắng, rồi vội vã đi ra ngoài.

Trong phòng bày biện đơn giản, một cái giường đất, một cái bàn gỗ, vài ba cái ghế, một cái tủ treo quần áo.

Vân Thiển Nguyệt ngồi vào bàn cạnh cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, thấy lão phụ nhân ôm một bó cỏ khô ra khỏi tiểu viện, mở rộng cửa ra, bà để cỏ khô xuống nhìn Đạp Tuyết vui mừng thưởng thức cỏ khô, sau đó bà đóng cửa lại quay trở vào viện, đi về phía chuồng gà. Không lâu lắm liền thấy tiếng gà kêu phát ra từ hướng chuồng gà, giây lát sau, bà bắt một con gà rất béo ra ngoài, dùng dây thừng trói chặt cặp chân gà rồi ném xuống đất, vào phòng bếp lấy con dao rồi cắt tiết gà, con gà giãy giãy hai phát rồi bất động. Bà để con gà xuống, lấy nước nóng từ phích rót vào bồn sắt, cho con gà đã giết vào, rồi bắt đầu nhổ lông.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lão phụ nhân một mình ở trong sân bận việc, gió thổi lạnh buốt, chậu nước nóng bỏng, mặt hồng hào, bà mặc một thân áo bông quần bông, làm việc rất sung sức, không lâu sau còn nổi hứng hát một làn điệu sơn ca, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt không khỏi lộ ra nụ cười, cuộc sống yên tĩnh như vậy, không có âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt, đao quang kiếm ảnh, bình thường mà bình thản, mặc dù nghèo một chút chỉ có cơm rau dưa, nhưng có trượng phu, có nhi tử, hạnh phúc thật bình dị, cho tới nay bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, đây cũng là cuộc sống vượt xa tầm tay, nàng không thể chạm đến.

Lông gà được vặt sạch sẽ, lão phụ nhân đứng lên, cầm con gà đi vào phòng bếp.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, bưng chén lên uống một hớp nước. Mặc dù là nước trắng, nhưng hết sức ngọt. Nàng cúi đầu, nhìn vào chén nước, trong suốt sạch sẻ, không có chút tạp chất nào, nàng nhìn nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến việc viết thư cho Dung Cảnh. Cho nên để cái chén xuống, từ trong bao lấy ra giấy bút, trải rộng giấy ra bàn, vung bút lên.

Bút lông đặc chế mềm mại, chữ viết xinh đẹp.

Vân Thiển Nguyệt đầu tiên là nhắc tới Nam Cương quốc cữu, mặc dù chắc đã có người dùng chim bồ câu truyền tin tức về Nam Cương quốc cữu đến kinh thành Thiên Thánh, nhưng nàng vẫn tự mình khái quát lại một lần sự kiện đã trải qua, rồi nói đến việc đến nơi sơn dã này. Nói đến lão phụ nhân, nói đến con gà bị giết, nói đến một chén nước trắng, còn nói đến tâm tình của nàng lúc này, tất cả những chuyện vụn vặt linh tinh, viết hết hai tờ, mới dừng tay, gấp thư lại .

Vân Thiển Nguyệt thu hồi giấy bút bỏ vào bao, nhìn ra ngoài cửa sổ, lão phụ nhân đang bận bịu ở phòng bếp, không thấy một bóng người, chỉ nghe được âm thanh đinh đinh đang đang, hiển nhiên là đang hầm cách thủy gà. Nàng gọi, "Mặc Cúc có đây không?"

"Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, có thuộc hạ." Mặc Cúc lên tiếng.

"Cho người truyền tin cho công tử nhà ngươi!" Vân Thiển Nguyệt ném thư đã viết ra ngoài cửa sổ, "Tiếp lấy!"

Một bóng đen xuất hiện ở trong viện, sau khi tiếp được phong thư, trong khoảnh khắc biến mất, chỉ trong nháy mắt, còn không ảnh hưởng đến gió nhẹ, Mặc Cúc dùng truyền âm nhập mật nói: "Thuộc hạ sẽ truyền thư này đến kinh thành cho công tử."

Vân Thiển Nguyệt"Ừ" một tiếng, hỏi: "Nam Cương quốc cữu đâu? Còn đi theo ta hay không?"

"Dạ, đang nghỉ chân ở một hộ phía sau núi." Mặc Cúc nói.

"Đoạn đường này hắn có hành động gì không?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Hình như võ công của hắn rất cao, tùy tùng cũng có võ công cực cao, hơn nữa rất cẩn thận, thuộc hạ không dám bám theo quá gần, nhưng có thể khẳng định hắn không có hành động gì khả nghi. Biết ngài đi thong thả, hắn cũng đi chậm theo." Giọng Mặc Cúc có chút ngưng trọng, "Thuộc hạ cảm thấy hắn là vì đi theo ngài, thuộc hạ đã bẩm báo với công tử rồi."

"Ừ!" ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, "Thoạt nhìn là đang đi theo ta rồi, ta cũng rất muốn biết bản thân ta có gì quan trọng hơn Nam Cương Vương."

"Ít ngày nữa công tử sẽ truyền tin, thuộc hạ cảm thấy địch ta không rõ, tốt nhất ngài không nên có hành động gì, chờ tin tức của công tử." Mặc Cúc nhẹ giọng đề nghị.

"Đương nhiên!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Hi vọng lần này công tử nhà ngươi cũng có thể thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, không chỗ nào không biết, không gì không làm được, biết được lai lịch Nam Cương quốc cữu này, cùng với mục đích của hắn."

Mặc Cúc không nói gì nữa, tựa hồ đối với lời này của Vân Thiển Nguyệt thì không biết trả lời thế nào.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Truyền thư của ta cho hắn đi!"

"Dạ!" Giọng Mặc Cúc có chút quái dị, lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay day day cái trán, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong đoạn đường này, lại nghĩ tới con rết bị nàng bắt lại kia, lúc ấy Nam Cương quốc cữu là muốn đả thương nàng hay là muốn thử dò xét nàng? Hôm nay hai ngày đã qua, mẫu thân nàng đã đến kinh thành Nam Lương rồi hay chưa? Mặc dù chưa đi đến kinh thành Nam Lương thì cũng hẳn là sắp đến rồi.

Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến mùi thơm thịt gà, Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, không suy nghĩ thêm gì nữa, ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, lão phụ nhân tiến vào gian phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt ngồi trên ghế, vội vàng đi tới nói với nàng, "Cô nương, ngươi mệt mỏi thì nên lên giường nghỉ ngơi, mặc dù chúng ta là người nơi sơn dã, nhưng ta yêu an tĩnh, đệm chăn cũng đều sạch sẽ mới giặt chưa quá hai ngày. Nếu ngươi ghét bỏ, ta sẽ đi lấy một bộ chăn đệm mới trải ở giường gạch cho ngươi."

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, cười lắc đầu, "Ta không mệt, nếu đại nương đã xong việc rồi, chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện!"

"Gà ta đã làm xong, không có chuyện gì nữa rồi, nếu ngươi không mệt, vậy thì chúng ta trò chuyện một chút cũng được!" Lão phụ nhân cười một tiếng, ngồi ở trước bàn, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: "Cô nương là từ kinh thành Thiên Thánh tới sao?"

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái " Tại sao đại nương nghĩ vậy? Vì sao không cảm thấy ta là từ Nam Lương hoặc là Tây Duyên tới?"

Lão phụ nhân cười lắc đầu, "Cô nương một thân quý khí, khí chất nho nhã như hoa, đối đãi hòa khí với người khác, xuất thủ hào phóng, nói chuyện cũng giống như đã quen xã giao, cô nương như ngươi, cũng chỉ có đại quốc Thiên Thánh phồn hoa mới có thể dưỡng được ra."

Vân Thiển Nguyệt cười cười, " Trong suy nghĩ của đại nương kinh thành Thiên Thánh thực sự phồn hoa sao?"

"Đó là đương nhiên! Bao nhiêu người mơ ước được đến kinh thành Thiên Thánh, nghe nói nơi đó ngày đêm đàn sáo, con cháu quý tộc phong lưu. Con trai của ta đã nghĩ đến việc mưu chức ở Thiên Thánh. Nhưng đường xá xa xôi, không có chỗ quen biết, đi Thiên Thánh mưu chức cũng không phải là chuyện nhỏ, chúng ta vẫn ngăn trở, hắn mới chưa đi. Trong lúc nhặt củi hắn cũng mua ít sách để đọc." Lão phụ nhân nói: "Chờ ta cùng lão đầu tử già rồi, không nhúc nhích được, hoặc là mất rồi, không ngăn được hắn, đoán chừng hắn sẽ đi."

"Đã mua sách vở gì, có thể cho ta xem qua được không?" Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

"Đợi ta lấy ra, ngươi xem một chút, ta cùng lão đầu tử còn không biết chữ to, từ nhỏ hắn đã thích đọc sách, đáng tiếc nơi này cách nội thành khá xa, không có trường tư thục, hắn chạy năm mươi dặm đến thành Ngân Nguyệt, bán củi lấy tiền trả học phí cho trường tư thục, theo tiên sinh của trường tư thục tại thành Ngân Nguyệt học chữ, đã học được mười năm, mỗi ngày đều đi đốn củi nửa ngày, rồi đi liền năm mươi dặm đến thành Ngân Nguyệt, buổi tối học hai canh giờ nữa, mới đi suốt đêm trở về nhà. Ta nhìn hắn cực khổ, nhưng hắn lại không cảm thấy khổ cực, chẳng những đã học xong kinh thư, củi kiếm được cũng không ít, thân thể cũng được luyện tập rất bền chắc." Lão phụ nhân vừa nói, vừa đi đến tủ treo quần áo, từ bên trong lấy ra vài cuốn sách đưa cho Vân Thiển Nguyệt. Nói đến con trai của mình, bà cảm thấy kiêu ngạo vô hạn.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cũng rất bội phục bà có một nhi tử không sợ chịu khổ đi học gió mặc gió, mưa mặc mưa, cười cười đưa tay nhận lấy quyển sách, chỉ thấy vài cuốn sách có nội dung bất đồng, mở ra xem, có Thiên Thánh sử chí, có kinh sử, tử tập, có thi từ ca phú, có binh pháp biên tu. Vài cuốn sách ngắn ngủi, liền mang đọc lướt qua, trang sách có chút cũ kỹ, ngoài bìa có chút tổn hại, nhưng không ít chữ, hiển nhiên thường xuyên lật xem, bên trong thậm chí còn có có phê bình chú giải, chữ viết hùng hậu xinh đẹp.

"Vừa nhìn thì cũng biết cô nương là người biết chữ." Lão phụ nhân cười nói.

"Đại nương, ta còn chưa hỏi ngài họ gì, nhi tử bao nhiêu tuổi? Những cuốn sách này đã đọc từ bao giờ?" Vân Thiển Nguyệt vừa nhìn phê bình chú giải, vừa hỏi.

"Lão thân họ Miêu, phu gia họ Trầm, vẫn theo họ chồng, con trai tên Trầm Tam Đức, năm nay vừa tròn mười chín tuổi. Nhi tử sau khi sinh gọi là Tiểu Tứ. Sau khi học tập kinh thư, biết chữ, tự mình sửa lại tên, gọi Trầm Chiêu. Ta cùng lão đầu tử không hiểu ý nghĩa của chữ này, hắn giải thích cho chúng ta, nói Chiêu là ánh sáng cạnh cửa, ý muốn làm rạng rỡ tổ tông." Lão phụ nhân cười đến phát sáng cả mặt mày" Tổ tông nhà chúng ta mấy đời vẫn sống ở nơi này, phụ thân ta là thợ săn, lão đầu tử nhà ta một lần đốn củi phía sau núi gặp phải cọp, được phụ thân ta cứu giúp, sau phụ thân ta lại thấy lão là người đàng hoàng, đã gả ta cho lão ấy, mà vợ chồng chúng ta cũng là người nghèo một chữ bẻ đôi không biết, hôm nay không ngờ ta lại sinh ra một hài tử muốn đi học làm rạng rỡ tổ tông như vậy, không biết là nhà ta đã tích bao nhiêu phúc."

"Thì ra là mười chín tuổi rồi mà còn chưa lấy vợ sao?" Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới tại thời đại này mười chín tuổi là đều đã lấy vợ rồi.

"Không có, Tây viện có một cô nương thích hắn, nhưng hắn không có tâm tư kia, một lòng muốn đi học, muốn ra ngoài phát triển. Ba năm trước đây Thiên Thánh có khoa thi, nhưng chúng ta không yên lòng hắn, nên cản lại. Năm nay hoàng thượng Thiên Thánh băng hà rồi, nghe nói Nhiếp chính vương cầm quyền, không biết có còn tổ chức thi cử hay không nữa đây." Lão phụ nhân nói: "Ba năm này hắn miệt mài đi học, ta cùng cha hắn cũng có chút hối hận năm đó ngăn hài tử đi thi, lẽ ra chúng ta nên để cho hắn đi, nhưng nhà chúng ta chỉ có hắn một thân độc đinh, thật sự không nỡ, Thiên Thánh cách nơi này xa như vậy, trên đường đi có bất trắc gì, còn không phải là muốn mạng già của chúng ta hay sao?"

"Năm nay chưa có tin tức gì về khoa cử, cũng không biết có tổ chức hay không. Ta nghĩ hẳn đại nương hẳn là biết rồi, cứ ba năm thì tổ chức một khoa thi, đó là cổ chế, Nhiếp chính vương cầm quyền, hẳn là cũng sẽ không huỷ bỏ, sẽ còn tiếp tục lâu dài đấy, nhưng ở kinh thành Thiên Thánh có rất nhiều việc, có thể đang bị trì hoãn mà thôi." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Nếu lần này thực sự mở khoa thi, sợ là chúng ta cũng không ngăn được hắn." Lão phụ nhân nghe vậy có chút vui mừng lại có chút lo lắng.

"Nam nhi có chí là chuyện tốt!" Vân Thiển Nguyệt cười nói.

"Đúng vậy, tuy lão bà tử ta không biết chữ, nhưng đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là quá lo lắng thôi." Lão phụ nhân nói.

"Đại nương, ta có một chút không hiểu, ngài nói mấy đời vẫn ở chỗ này, cũng chính là nhân sĩ Nam Cương rồi, vì sao con trai của ngài bỏ gần cầu xa? Không đi kinh thành Nam Cương mưu cầu một chức quan"

"Ai da, nếu hắn đi kinh thành Nam Cương, ta cùng lão đầu tử cũng sẽ không ngăn cản, đáng tiếc hắn ngưỡng mộ Cảnh thế tử, không phải Thiên Thánh không đi. Nói Nam Cương là quốc gia nhỏ, chức vị cũng nhỏ, hắn không muốn, muốn đi phải đi Thiên Thánh, mưu chức lớn, giống như Cảnh thế tử dương danh thiên hạ được dân chúng sùng bái, là tấm gương sáng cho người ta học tập, làm người ta sùng bái." Lão phụ nhân cười bất đắc dĩ, " Con trai ta cứ như giắt Cảnh thế tử ở khóe miệng cứ ba câu là nhắc đến, chỉ cần có người đàm luận về Cảnh thế tử, hắn nghe đến còn quên cả đốn củi."

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, "Là như vậy sao?"

"Là như vậy đấy!" Lão phụ nhân ha hả cười nói: "Cảnh thế tử tài hoa khuynh thiên hạ, thử hỏi thiên hạ này có mấy người có thể bì kịp? Con trai ta lại không biết trời cao đất rộng, muốn học tập Cảnh thế tử, ai."

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cười nói: "Dù Dung Cảnh có chút tài hoa, cũng không đến mức này chứ."

Lão phụ nhân nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Cô nương biết Cảnh thế tử?"

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Gặp qua một lần."

"Nhìn này, lão bà tử ta thật là hồ đồ, cô nương là người từ kinh thành Thiên Thánh tới, lại là xuất thân quý tộc, có thể gặp Cảnh thế tử cũng không lạ. Đứa con trai kia của ta . . ." Lão phụ nhân nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, đứng dậy, nói: " Lão đầu tử cùng nhi tử nhà ta đã trở về!"

Vân Thiển Nguyệt nghe được là tiếng bước chân đang đi về phía sân, còn có tiếng chó sủa, nàng xem sắc trời, đã là giữa trưa. Đoán chừng là từ chỗ đốn củi trở về ăn trưa.

"Kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay bọn họ không có đi thành Ngân Nguyệt bán củi? Theo thường lệ thì buổi tối mới có thể trở về." Lão phụ nhân nghi ngờ nói một câu, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Cô nương ngươi trước cứ ngồi đi đã, ta đi ra ngoài mở cửa cho bọn họ."

"Được!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Lão phụ nhân vội vã chạy ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bà ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một lão giả cùng một nam tử trẻ tuổi mỗi người đang khiêng một bó củi, hai người mặc áo bông, theo phía sau là một con chó săn lớn. Con chó săn hướng về phía Đạp Tuyết đang ăn cỏ phía đối diện sủa liên hồi. Tuổi tác của lão giả không hơn kém lão phụ nhân nhiều lắm, ước chừng năm sáu chục, bộ dáng nam tử trẻ tuổi rất tuấn tú, chẳng qua làn da hơi đen, bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, xương cốt cường kiện, không mập không gầy, ước chừng là hàng năm đốn củi rèn ra khí lực thật tốt, mặc dù khiêng củi, nhưng ước chừng bởi vì đi học, trên người có một loại khí chất văn nhân nho nhã, con ngươi trong trẻo, mi tâm trong sáng, cùng với hình dung thích đọc sách không sợ chịu khổ được miêu tả trong miệng lão phụ nhân rất chuẩn xác.

"Trong nhà có khách à?" Lão đầu tử đánh giá lão phụ nhân một cái, thấy bà hoàn hảo, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, buông củi xuống hỏi.

"Mẫu thân, người tới là ai?" Nam tử trẻ tuổi kia cũng để củi xuống hỏi.

"Là một vị cô nương từ kinh thành Thiên Thánh đi thăm người thân ở kinh thành Nam Cương. Trên đường mệt mỏi, nghỉ chân một chút, một lát ăn cơm xong thì sẽ đi." Lão phụ nhân nhìn phụ tử hai người, hỏi: "Sao hai người trở về sớm như vậy? Hôm nay sao lại không đi thành Ngân Nguyệt bán củi?"

"Sơn Hoa ở Tây viện thấy người tới nhà mình, chạy ra sau núi nói cho chúng ta biết, chúng ta không yên lòng bà, liền không có đi bán củi, trở lại xem một chút." Lão giả dứt lời, hỏi: "Làm gà hầm cách thủy?"

"Vị cô nương kia là cô nương nhà giàu, cho một thỏi ngân lượng, nhà chúng ta không có của ngon vật lạ gì, chỉ có một con gà béo." Lão phụ nhân lấy ngân lượng ra cho lão đầu nhìn, "Ông nhìn xem, một thỏi ngân lượng này bằng nhà ta đốn củi một năm ."

"Nghỉ chân ăn bữa cơm chỉ là chuyện nhỏ, sao lão bà tử ngươi lại lấy nhiều ngân lượng như vậy?" Lão đầu tử bất mãn hỏi.

"Ta đã bảo vị cô nương kia là không cần, không phải là ta nghĩ tới nếu năm nay tổ chức khoa thi, Chiêu Nhi lên đường có ngân lượng thì bớt chịu khổ sao." Lão phụ nhân nói.

"Nương, ngài đồng ý cho con đi kinh thành rồi?" Trầm Chiêu vui mừng nhìn lão phụ nhân.

Lão phụ nhân cả giận nói "Con nằm mơ đều muốn đi Thiên Thánh, nếu cha con cùng ta không để cho con đi, con còn không oán chúng ta cả đời?" Dứt lời, nàng cất ngân lượng đi, nói với nam tử: "Mẫu thân giữ lại cho con, vị cô nương kia nói khoa cử cứ ba năm tổ chức một lần, hẳn là năm nay cũng có, mặc dù Nhiếp chính vương cầm quyền, nhưng sẽ không huỷ bỏ chế độ này, chắc là chỉ trì hoãn một chút mà thôi."

"Vậy thì tốt quá!" Trầm Chiêu cao hứng cười lên, "Con cùng cha có hái được chút ít nấm tuyết, vốn là muốn giữ lại lễ mừng năm mới, hôm nay để cho vị cô nương này thưởng thức!"

"Ừ!" Lão phụ nhân cười gật đầu.

Trầm Chiêu khom người cởi bó củi khô ở túi xuống, đưa cho lão phụ nhân.

"Cô nương này thật là có lộc ăn, nấm tuyết này vô cùng tốt, chỉ có đợt tuyết đầu tiên rơi xuống mới có nấm tuyết, tuyết rơi không quá dày mới có nấm tuyết, hơn nữa còn không dễ gặp. Hôm nay, để ta rửa sạch làm đồ ăn." Lão phụ nhân vừa nói vừa vui mừng đi về phía phòng bếp, đến cửa phòng bếp, vẫn không quên dặn dò Trầm Chiêu "Con đi vào chào hỏi cô nương kia, cô nương ấy cũng là người biết chữ, đã từng gặp Cảnh thế tử rồi, không phải là con muốn thi khoa cử sao? Cái gì không hiểu thì hỏi cô nương kia một chút."

Trầm Chiêu nghe vậy mắt sáng lên, đáp một tiếng, đi vào trong nhà.

Dường như lão giả cũng muốn gặp mặt Vân Thiển Nguyệt, cũng đi theo Trầm Chiêu vào nhà.

Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn ra phía ngoài, nghĩ tới gia đình chất phác như vậy không hề tham lam, Trầm Chiêu có thể chịu được cực khổ lại chịu khó, xem phê bình chú giải trong sách mặc dù còn thiếu điêu luyện một chút, có chút non nớt, nhưng so với Vân Ly lúc trước thì còn sâu sắc hơn, người như vậy nếu là trải qua bồi dưỡng đào tạo, tương lai tất nhiên không phải vật trong ao, nàng đưa tay xoa bóp cái trán, thấp giọng lẩm bẩm: "Dung Cảnh, nếu ta giúp chàng thu nhận một nhân tài, có lẽ chàng không cảm thấy ta phạm hoa đào đi? Dù sao người là đưa cho chàng đấy!"

"Vị cô nương này đã từng gặp mặt Cảnh thế tử?" Trầm Chiêu bước nhanh đi vào nhà, câu đầu tiên khi mở miệng đã hỏi như thế, dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đỏ mặt, hình như cảm thấy mình quá đường đột rồi, không biết nói sao liền cúi đầu xuống.

"Con tên tiểu tử này! Có ai như con vừa mở miệng đã hỏi như vậy chứ ?" Lão đầu ở phía sau theo vào, gõ đầu Trầm Chiêu một cái, giáo huấn: "Người ta là một cô nương từ kinh thành Thiên Thánh tới, sách vở con đã học đâu hết rồi? Không có lễ nghĩa vậy sao?"

Trầm Chiêu lại càng xấu hổ, nhưng vẫn ngẩng đầu, tò mò nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, cười nói lão giả: "Lão giả, không sao đâu." Dứt lời, nàng nói với Trầm Chiêu: "Ừ, ta đã thấy Dung Cảnh."

Trầm Chiêu vui mừng, "Có phải Cảnh thế tử giống như tương truyền?" Dường như hắn quá kích động, cũng bất chấp lễ nghi, tiến lên nhìn Vân Thiển Nguyệt, hưng phấn hỏi, "Chính là câu thơ đánh giá 'cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng thiên hạ khuynh?"

Vân Thiển Nguyệt nhìn mặt mày Trầm Chiêu kích động, nghĩ tới lão phụ nhân thật sự không hề khoa trương chút nào, đứa con trai này của bà đã "trúng độc"Dung Cảnh rồi. Nàng cười gật đầu, "Khá giống! Hắn cũng là người thôi, cũng cần ăn cơm ngủ nghỉ. Chính là học vấn tốt hơn một chút, lớn lên bộ dáng cũng tốt hơn một chút. Những thứ khác thì cũng giống như người bình thường."

Trầm Chiêu nghe vậy hưng phấn không giảm, "Cô nương, ngài đã cùng Cảnh thế tử nói chuyện rất nhiều rồi?"

"Ừ, đã nói!" Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng đâu chỉ đã từng nói chuyện, thậm chí người cùng nàng nói chuyện nhiều nhất không phải ai khác mà chính là hắn.

Ánh mắt Trầm Chiêu sáng quắc nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Thật sự là quá tốt, cô nương cùng Cảnh thế tử đã nói qua cái gì, có thể nói cho ta biết hay không? Ta ngưỡng mộ Cảnh thế tử, muốn biết. . .

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị lão giả đánh một cái, "Con, tên tiểu tử thúi này! Vừa nhắc tới Cảnh thế tử thì giống như đánh máu gà." Dứt lời, hắn nói với Vân Thiển Nguyệt: "Cô nương chớ để ý, đứa con trai này của ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ Cảnh thế tử, khâm phục ngài ấy. Muốn biết tất cả về ngài ấy, cứ như trúng độc của ngài ấy vậy."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu cổ đại cũng có fan cuồng thì nơi này nàng đã gặp được một. Nàng có chút buồn cười nhìn ánh mắt hưng phấn của Trầm Chiêu, nghĩ tới nếu nàng nói nàng là Vân Thiển Nguyệt, không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì? Người trong thiên hạ sùng bái Dung Cảnh, khiến cho cả Đế vương cũng phải ghen tị, thiếu niên này sùng bái hắn như vậy, cũng không có gì lạ, nhưng vì không muốn phiền toái, tốt nhất nàng vẫn không nên nói quá nhiều, bởi vậy nàng bảo: "Hắn đã nói một câu: cô nương làm phiền nhường đường một chút."

Trầm Chiêu mở to hai mắt.

Vân Thiển Nguyệt dùng rất ánh mắt chân thành nhìn hắn, khẳng định: "Là như vậy đấy!"

Trầm Chiêu nhất thời cảm thấy giận dữ, "Thì ra cô nương nhìn thấy Cảnh thế tử ở trên đường à!"

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu cười cười.

"Cô nương không tranh thủ cơ hội cùng Cảnh thế tử nói vài lời à?" Trầm Chiêu có chút không cam lòng hỏi.

"Lúc ấy quá nhiều người quá, cũng không kịp, huống chi ta cùng hắn cũng đâu có cái gì để nói." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Hi vọng củaTrầm Chiêu vừa dâng lên liền tan biến, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, gãi gãi đầu, khờ khạo cười một tiếng, "Đường đột rồi, cô nương, Cảnh thế tử là kỳ tài đệ nhất thiên hạ, nếu ta có thể nhìn thấy, cùng ngài ấy nói một lời, sẽ cảm thấy thật vinh hạnh."

"Lão nhân gia cùng đại nương đã đồng ý thì ngươi đi Thiên Thánh rồi!" Vân Thiển Nguyệt cười nói.

"Ta nhất định sẽ đi !" Trầm Chiêu gật đầu, "Ta muốn trở thành quan đồng liêu của Cảnh thế tử."

"Tiểu tử thối, con học những thứ thật sự có thể hữu dụng hay sao, thi được quan trường cũng không tệ rồi, thi đậu hay không thì không biết, nhỡ may thi rớt thì sao, đừng vội mạnh miệng. Muốn trở thành quan đồng liêu của Cảnh thế tử, cũng không tự xem mình có bao nhiêu bản lãnh?!!!." Lão giả vỗ vỗ người Trầm Chiêu, xoay người ra khỏi phòng.

"Con nhất định có thể thi đậu !" Trầm Chiêu khẳng định.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn cười cười, vung vẩy quyển sách trên tay,hỏi, "Nhữngquyển sách này ngươi đã đọc qua bao nhiều lần? Những câu phê bình chú giải trong sách cũng là của ngươi?"

"Những sách này đều là sách để đầu giường, chú giải phê bình đúng là ta làm." Trầm Chiêu gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy những lời không kiêu ngạo, không xiểm nịnh này như một lời trần thuật đơn thuần, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trầm Chiêu nghĩ là nàng còn hỏi thêm vấn đề gì nữa, nhưng thấy nàng không hỏi gì, chỉ đưa sách cho hắn, vừa nhận lấy sách vừa thử dò xét, "Thoạt nhìn cô nương cũng là người có học, ngươi nhìn lời phê bình chú giải của ta, cảm thấy ta hiểu có đúng không?"

Vân Thiển Nguyệt cười cười, "Ta chỉ là một cô nương, không hỏi cũng được. Thời điểm ngươi đi kinh thành Thiên Thánh thì ngươi hãy mang theo sách này. Thấy Dung Cảnh rồi, ngươi nên tự mình gặp hắn mà hỏi? Chẳng phải là còn hữu dụng hơn so với giải thích của ta sao?"

Trầm Chiêu cảm thấy ý này rất hay, vui mừng cất sách đi, "Lúc ta đi kinh thành Thiên Thánh nhất định mang theo những sách này."

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.

Trầm Chiêu cất sách đi, dường như lúc này mới nhớ ra nam nữ hữu biệt, có chút đỏ mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vội vàng ra khỏi phòng.

Không lâu lắm, lão đầu cùng lão phụ nhân bưng ra bát gà chưng cùng nấm tuyết và hai đĩa thức ăn, lương thực phụ là bánh bột ngô. Thức ăn vừa mới dọn ra bàn, trongphòng liền tràn ngập mùi hương.

Lão phụ nhân cười nói: "Nấm tuyết này rất thơm, nếu cô nương không ghét bỏ thì ăn nhiều một chút."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười, nghĩ đến việc từ lúc mình đi đến thời không này tính cả lần này mới chỉ được thưởng thức thức ăn sơn dã hai lần. Lần trước là cùng Phong Tẫn đi ra ngoài, vào mùa đông của mấy năm trước, nàng ở nhà của một thợ săn. Nàng cầm lấy đôi đũa, thấy ba người bọn họ không ngồi cùng, cười cười ngoắc tay, "Đại nương, cùng nhau ăn đi!"

"Cô nương là quý nhân, người dùng bữa trước, sau khi người dùng xong rồi thì chúng ta mới ăn." Lão phụ nhân lắc đầu.

"Cùng nhau ăn đi! Quý nhân cũng là người với một lỗ mũi hai con mắt, không có gì đặc thù. Trong tương lai nhi tử nhà các ngươi không được phong hầu bái tướng thì cũng chính là quý nhân." Vân Thiển Nguyệt duỗi tay kéo lão phụ nhân xuống ngồi bên cạnh nàng, tựa như đổi khách làm chủ mời lão đầu cùng Trầm Chiêu, "Lão nhân gia ngài cùng Trầm Chiêu cũng ngồi xuống đi!"

"Nghe cô nương nói này! Ta không trông cậy vào việc Chiêu nhi được phong hầu bái tướng, có thể có một nửa chức quan là được rồi." Lão phụ nhân cười.

"Đúng dấy, hắn học những thứ đó không chừng lúc cần dùng đến thì lại không dùng được ." Lão đầu cũng không từ chối, ngồi xuống.

Trầm Chiêu có chút đỏ mặt, không nói lời nào, ngồi xuống.

Một bữa cơm ăn trong không khí hòa khí hoà thuận vui vẻ, một nhà thấy Vân Thiển Nguyệt có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối xử hòa khí với người khác, vừa rồi không tự coi mình là quý nhân mà vênh váo tự đắc, trong lòng vui mừng, càng không ngừng gắp các món ăn cho nàng, Vân Thiển Nguyệt bị nhiệt tình cùng an ổn như thế lây truyền, bất tri bất giác ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong đã xế chiều, mặt trời đã ngả về phía Tây, Vân Thiển Nguyệt muốn cáo biệt, lão đầu lại nói: "Phía trước còn hai trăm dặm nữa mới đến thành Tử Nguyệt, mặc dù cô nương có ngựa tốt, nhưng phải đi hai canh giờ ở nơi rừng thiêng nước độc, đường núi không dễ đi, một cô nương gia như người đi đường sẽ nguy hiểm, nếu không cứ ở lại đây sáng mai lại lên đường??!"

Lão phụ nhân đáp lời, nói muốn Vân Thiển Nguyệt ở lại qua đêm, trong nhà có hai gian phòng, cả nhà ba người bọn họ ở chung một phòng, nhượng nàng một phòng thì không vấn đề gì.

Mặc dù Trầm Chiêu không nói chuyện, nhưng hiển nhiên cũng có ý tứ ấy.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ dù sao nàng cũng phải xem mục đích của Nam Cương quốc cữu một chút, nên kéo dài thời gian hơn cũng được, cho nên gật đầu đáp ứng. Ba người kia rất cao hứng, lão phụ nhân đi rửa chén, Trầm Chiêu đi đốt làm ấm giường, lão đầu dắt ngựa của Vân Thiển Nguyệt vào trong viện, ba người mỗi người bận một việc.

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trong phòng uống nước, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ba người bận việc. Giây lát sau, nàng lại lấy giấy bút ra, viết thư cho Dung Cảnh, nhắc đến Trầm Chiêu. Phong thư này không dài, cho nên rất nhanh đã viết xong, nàng gập thư lại, gọiMặc Cúc, đưa cho hắn như lúc trước.

Mặc Cúc nhận được thư rồi, dường như do dự một chút, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Thiển Nguyệt tiểu thư, nếu công tử biết ngài. . . . . . Ừ, Trầm Chiêu kia. . . . . . Ngài vẫn nên đừng ở lại chỗ này, trờ về thành Ngân Nguyệt thì sao? Dù sao năm mươi dặm, đối với Đạp Tuyết mà nói cũng không coi là cái gì. . . . . . Nếu ngài không muốn trở về..., thì đi hai trăm dặm, đi thành Tử Nguyệt nghỉ ngơi. . . . . ."

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, không nói chuyện.

Mặc Cúc đợi hồi lâu, không thấy Vân Thiển Nguyệt trả lời chắc chắn, giọng nói có chút thấp, thử dò xét hỏi, "Thiển Nguyệt tiểu thư?"

Vân Thiển Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, "Ta cứ ở chỗ này, truyền thư này cho công tử nhà ngươi. Hắn chẳng những sẽ không trách ta, có khi còn cảm tạ ta vô tâm chọc vào liễu thu nhận cho hắn một nhân tài đây này, Trầm Chiêu này là nhân tài hiếm gặp, không chừng tương lai có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho công tử nhà ngươi."

Mặc Cúc nghe vậy vui mừng, "Nếu như vậy, thuộc hạ sẽ đi truyền tin cho công tử." Dứt lời, người lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa trán, nghĩ tới Dung Cảnh thật là không sợ mất thể diện, một mình hắn trồng hoa đào, vô số người giúp hắn ngắt hoa đào.

Vân Thiển Nguyệt tá túc nơi này một đêm, Nam Cương quốc cữu vẫn không vượt qua nàng mà đi trước, cũng tá túc ở một nhà phía sau núi.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com