ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ

MrBin14

  Nam Lương vương là cậu của nàng, Nam Lương thái thượng hoàng là ông ngoại của nàng, ca ca nàng vẫn luôn ở Nam Lương, nên nàng vẫn cảm thấy thật ra Nam Lương cũng giống Vân Vương Phủ, có một nửa thân nhân của nàng, hôm nay không biết Nam Lương vương bệnh nặng là do nguyên nhân nào, nàng dĩ nhiên muốn nhanh chóng đến thăm.

Ngọc Thanh Tinh thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, túm lấy tay nàng: "Đi thôi!"

"Mẫu thân chờ chút đã, để cho con nói một hai câu với Dung Cảnh." Vân Thiển Nguyệt né tránh Ngọc Thanh Tinh.

Ngọc Thanh Tinh nhìn Dung Cảnh, lại trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái: "Cũng không phải là một đi không trở lại, còn phải nói lời từ biệt?" Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt trừng nàng, nàng lập tức khoát tay: "Được rồi, vậy các con mau mau nói lời từ biệt, ta ở ngoài chờ con." Dứt lời, nàng phi thân ra khỏi buồng xe.

"Nữ nhân này!" Vân Thiển Nguyệt lầm bầm nói một câu.

Dung Cảnh cười khẽ.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, nói: "Chàng nghe ta nói này, không cho phép chàng trêu chọc hoa đào, có biết hay không?"

"Vân Thiển Nguyệt, lời này là ta nên dặn dò nàng đi?" Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, buồn cười đáp lời.

"Ta sẽ không chọc hoa đào ." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

"Vậy cũng không nhất định, ở Nam Lương trừ thái tử là ca ca nàng, còn rất nhiều hoàng tử khác."Giọng nói Dung Cảnh ôn nhu, có chút sầu muộn: "So với nam nhân ở Thiên Thánh, chỉ có nhiều chứ không ít hơn."

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt: "Đều tốt hơn chàng sao?"

Dung Cảnh tựa hồ suy tư một chút, lắc đầu: "Không có!"

"Vậy chẳng phải được rồi sao, chàng còn lo lắng cái gì chứ!" Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, vô tâm vô phế cười cười: "Chàng yên tâm, trừ Dung công tử chàng ra, lại thêm Tử Thư, ta đều chướng mắt nam nhân thiên hạ. Tử Thư ở Đông Hải rồi, chàng không cần lo lắng ."

Dung Cảnh cười gật đầu: "Yên tâm một chút, nhưng vẫn là không thể an tâm hoàn toàn."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, bất đắc dĩ buông tay: "Vậy chàng muốn như thế nào mới có thể yên tâm? Theo ta đi? Hiện tại chàng là Thừa tướng, Dạ Thiên Dật nhìn chăm chú vào chàng, chàng còn có thể rời đi sao?"

"Tự nhiên không thể rời đi." Dung Cảnh lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay kéo thân thể Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, cúi đầu, hôn xuống cánh môi nàng, nụ hôn rất sâu, tựa hồ khắc ấn ký lên môi nàng.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn, lấy tay đấm nhẹ Dung Cảnh, vô lực phản kháng, tùy ý hắn cắn nuốt hơi thở của nàng.

Cho đến khi nhấm nháp hết vị ngọt ngào trong miệng của nàng, Dung Cảnh mới buông nàng ra, khẽ thở dốc, nói: "Như vậy mới yên tâm."

Vân Thiển Nguyệt nói không ra lời, gục ở trong ngực của hắn thở dốc.

"Được rồi, Thanh di đang sốt ruột chờ ở ngoài rồi, nàng nhớ mỗi ngày phải gửi cho ta một phong thư." Dung Cảnh đưa tay đẩy nàng ra, giúp nàng sửa sang lại một chút tóc tai cùng quần áo đang tán loạn, sau đó khẽ cúi đầu hôn mặt nàng, nhẹ nhàng duỗi tay, đưa nàng ra khỏi buồng xe.

Vân Thiển Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã mơ mơ màng màng rơi xuống đất, nàng miễn cưỡng đứng vững, chỉ thấy chỗ nàng đang đứng là góc đường, bên cạnh nàng là Ngọc Thanh Tinh.

"Thanh di, con giao nàng cho ngài, ngài phải chịu trách nhiệm giúp con trông coi nàng, nếu nàng chọc hoa đào, ngài phải xử lý đóa hoa đào đó, nếu nàng bị mất một cọng tóc gáy, con chắc chắn sẽ tính sổ với ngài." Giọng nói ôn nhuận của Dung Cảnh truyền ra từ trong xe.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, rất muốn nói cho Dung công tử, người mang nàng đi Nam Lương là mẹ nàng a, có cần cảnh cáo như vậy không?

"Có đôi khi Thanh di quá không đáng tin, ta không cảnh cáo không được." Dường như Dung Cảnh có thuật đọc tâm.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Ngọc Thanh Tinh, không nhịn được cười nhạo, "Mẫu thân, ngài không đáng tin đến vậy sao? Để cho chàng ấy thành như thế?"

Ngọc Thanh Tinh đưa tay gõ đầu Vân Thiển Nguyệt, tức giận nói: "Ta là mẹ kế của con nên hắn mới như vậy."

Vân Thiển Nguyệt "Xì" một tiếng bật cười.

Ngọc Thanh Tinh duỗi tay túm lấy Vân Thiển Nguyệt, tay kia phất một cái với Dung Cảnh ngồi trong xe ngựa, "Con yên tâm đi? Nàng không gây tai họa cho người khác đã không tệ rồi, con không cần lo lắng."

"Không có ngài cam đoan, thì con luôn không nỡ." Dung Cảnh nói.

Ngọc Thanh Tinh tựa hồ bị hắn đánh bại, gật đầu nói: "Ta cam đoan."

"Như vậy con liền yên tâm! Con sẽ tùy thời biết rõ tin tức ở Nam Lương, nếu lời cam đoan của ngài không đáng tin, con sẽ tìm cho Duyên thúc thúc mấy tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hầu hạ thúc ấy. Ngài không thể ở bên cạnh hầu hạ thúc ấy, con đau lòng Duyên thúc thúc nằm một mình khó ngủ, chắc hẳn hành động này của con thúc ấy sẽ rất cảm tạ." Dung Cảnh chậm rãi nói.

Mặt Ngọc Thanh Tinh phát lạnh, mắng: "Xú tiểu tử, vì một xú nha đầu mà dám uy hiếp nhạc mẫu tương lai của con thế sao?!"

"Chuyện không có cách nào khác, mong Thanh di rộng lòng tha thứ, xú nha đầu trong miệng ngài thật sự làm người ta không bớt lo." Dung Cảnh tựa hồ bất đắc dĩ thở dài.

Ngọc Thanh Tinh nhịn không được cười cười, tỏ vẻ đại nhân đại lượng, nói: "Con yên tâm đi! Nàng dám trêu chọc hoa đào, đừng nói con không làm, ta cũng sẽ cắt đứt chân của nó, làm nhạc mẫu của con chuyện này ta tuyệt đối ứng phó được, nó cũng đừng mơ tưởng chọc đến hoa đào."

Mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức đen đi, cả giận nói: "Con vẫn luôn giữ mình trong sạch."

"Con giữ mình trong sạch cũng vô dụng, ong mật cứ bổ nhào vào con, con theo ta đi Nam Lương phải quy củ một chút, nương con không muốn con vừa theo ta ra ngoài một chuyến, chờ lúc trở lại, bên cạnh cha con đã nhiều thêm mấy bà mẹ kế ." Ngọc Thanh Tinh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt rời đi.

Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn im lặng.

Dung Cảnh trong màn che nhìn thân ảnh hai người biến mất, ánh mắt lộ ra một tia lưu luyến không rời, một lát sau, chàng buông màn che xuống, xe ngựa tiếp tục đi về trước.

Ngọc Thanh Tinh và Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa thành, cuồng phong nổi lên, binh sĩ thủ thành nhất tề nhắm mắt lại, hai người thi triển khinh công băng qua cửa thành. Cuồng phong ngừng thổi, hai người đã đứng ngoài cổng thành.

Ngọc Thanh Tinh đặt ngón cái cùng ngón trỏ ở cánh môi, nhẹ nhàng huýt sáo, hai con ngựa từ trong rừng Tử Phong băng băng chạy đến.

Đây là hai con Thiên Sơn Đạp Tuyết, chỉ kém Ngọc Tuyết phi long thôi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai con con ngựa, nàng còn chưa nhìn được Ngọc Tuyết phi long mà Dung Cảnh hứa cho nàng, hôm nay chỉ có thể chờ nàng từ Nam Lương trở về sẽ nhắc lại. Nàng túm dây cương, phi thân lên ngựa, Ngọc Thanh Tinh đồng thời cũng phi thân lên ngựa.

Hai người lên ngựa, không cần nhiều lời, nhất tề thúc hai chân vào bụng ngựa, hai con ngựa phi như bay.

Tuyết rơi nhiều được hai ngày, ngoài thành vẫn là một cảnh nơi nơi núi đồi trắng xóa, đập vào mắt là khung cảnh khắp nơi bị tuyết bao trùm, ngoại trừ trên quan đạo có vết bánh xe, toàn bộ những chỗ khác đều bị tuyết bao trùm.

Hai con Thiên Sơn Đạp Tuyết vốn là loại ngựa thích hợp chạy trên nền đất tuyết, hôm nay quả là phát huy tác dụng, phi như bay, nhảy lên cao mấy trượng.

Ngọc Thanh Tinh cũng choàng một áo choàng da Tuyết Hồ giống Vân Thiển Nguyệt, cộng thêm hai con bảo mã cũng trắng như tuyết, như hai đám mây tung bay trên trời, vô cùng xinh đẹp, tôn quý.

Đã quá trưa, mặt trời đã ngả về tây, trên đường không có bóng dáng ai, chỉ có hai người cưỡi hai con tuấn mã chạy như bay, tuấn mã mang theo sương gió có chút lạnh thấu xương, Vân Thiển Nguyệt cúi rạp thân thể áp vào lưng ngựa, dùng áo choàng bọc cả người lại, không cần nhìn đường, tùy ý để Đạp Tuyết chạy băng băng. Ngọc Thanh Tinh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cũng học bộ dáng của con gái cuốn cơ thể mình lại.

Hai con Thiên Sơn Đạp Tuyết này hiển nhiên có linh tính, không cần chủ nhân dẫn dắt, cũng biết đi như thế nào, cước bộ chỉnh tề nhất trí, song song chạy trên quan đạo. Thỉnh thoảng gặp phải một hai người đi đường, cũng biết tránh ra. Người đi đường cơ hồ còn chưa nhìn ra được người nào đã thấy ngựa chạy một đoạn rất xa.

Muốn đến Nam Lương phải đi qua Phượng Hoàng quan. Con đường từ kinh thành đến Phượng Hoàng quan này, Vân Thiển Nguyệt tất nhiên là cực kỳ quen thuộc, đừng nói trước kia đã đi bao nhiêu lần, chính là gần đây, mấy tháng trước đến Tàng Thư Các ở Ma Thiên Nhai. Nhắm mắt lại nàng cũng có thể biết đường đi như thế nào, phương hướng ra sao.

Ra khỏi kinh thành hai trăm dặm, đến Vân Thành hai người không ngừng không nghỉ, một đường đi tới Phong thành. Đến Phong thành thì trời đã tối. Buổi trưa Vân Thiển Nguyệt chưa ăn cơm, rốt cục không chịu nổi, cùng Ngọc Thanh Tinh vào thành cũng không vội vã lên đường nữa mà ở nơi này nghỉ chân dùng bữa tối.

Ngày xưa Vân Thiển Nguyệt ra cửa có thói quen đi tới Túy Hương lâu, hôm nay nàng đi theo Ngọc Thanh Tinh, nên để bà định đoạt.

Ngọc Thanh Tinh vào thành, dắt ngựa đến gần hẻm nhỏ, Phong thành vốn là thành nhỏ, không quá phồn hoa, nàng đi vào hẻm nhỏ rồi lại dọc theo hẻm nhỏ rẽ bảy vòng tám lối, Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau một hồi lâu, không nhịn được hỏi, "Nương, con nói con đói bụng rồi, muốn ăn cơm, có phải ngài nghe lầm hay không?"

"Không nghe sai, đây chính là dẫn con đi ăn cơm đó." Ngọc Thanh Tinh không quay đầu lại, cất giọng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt thả lỏng tâm tình, nhưng vẫn nhìn cửa nẻo trong hẻm nhỏ nhà người ta, không nhịn được hỏi, "Trong nơi này làm gì có quán ăn? Vậy ngài dẫncon đi tới lúc nào nữa?"

"Ở ngõ hẻm phía trước rồi." Ngọc Thanh Tinh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng muốn xem mẫu thân mang nàng đi ăn cái gì.

Đi tới ngõ hẻm phía trước, chỉ thấy trước cửa nhà treo tấm bảng, trên đó viết "Tiệm rượu Thế Ẩn ", tấm bảng nhỏ nhất, chữ cũng nhỏ nhất, nhưng ở một địa phương vắng vẻ như này mà trước cửa có không ít xe, ngựa.

"Ngài muốn uống rượu?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Thanh Tinh hỏi.

"Có thể uống hai chén, nơi này có hoa mai lộ ngọt ngào, thơm mà không ngấy, chúng ta lên đường một thân hàn khí, có thể dùng để xua giá lạnh. Quán rượu này ngoại trừ hoa mai lộ, còn có thức ăn ngon cùng mì Dương Xuân." Ngọc Thanh Tinh không dừng chân, đi vòng qua cửa trước, dắt ngựa về phía cửa sau.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật đầu, nhìn bộ dạng của bà, hẳn là khách quen của tiệm rượu, nàng dắt ngựa đi theo phía sau.

Hai người đi tới hậu viện, chỉ là một cái việnnho nhỏ, Ngọc Thanh Tinh mở chốt cài rồi đưa tay đẩy cửa, cửa không đóng, bà vừa chạm liền mở ra, nói với Vân Thiển Nguyệt một tiếng, rồi tiến vào.

Vân Thiển Nguyệt cũng dắt ngựa, rồi tiến vào theo.

Tuy trong viện chỉ có một cái sân nhỏ, còn chưa bằng một phần ba Thiển Nguyệt các của nàng, nhưng lại tinh xảo hơn Thiển Nguyệt các gấp mấy lần. Bên trong việntrồngđầy hoa mai, lúc này đang chống lại giá lạnh mà nở hoa, hương thơm xông vào mũi.

Trong viện không có ai, Ngọc Thanh Tinh đi thẳng vào bên trong, không lâu lắm, liền ngửi thấy mùi thơm thức ăn, trừ mùi thơm của thức ăn còn có mùi hương hoa mai cùng mùi rượu. Bụng Vân Thiển Nguyệt phối hợp với mùi thơm này kêu hai tiếng, lập tức cảm thấy rất muốn ăn.

"Lão Dương, ta nghe thấy có người tiến vào, ngươi đi xem một chút, có phải Thanh nha đầu tới hay không?" Từ một gian phòng nhỏ truyền ra tiếng già nua của một phụ nhân.

"Không cần đi nhìn, nhất định là Thanh nha đầu, lúc trước nàng có cho người truyền lời nói muốn chúng ta chuẩn bị cơm, trừ nàng ấy ra thì không có ai đi cửa sau đâu." Một tiếng nói già nua khác của lão giả vang lên.

"Dương công, dương bà, tuy lớn tuổi nhưng lỗ tai còn nhạy bén quá nha!" Ngọc Thanh Tinh lập tức cười cười, đi về phía gian phòng nhỏ kia.

Càng đến gần gian phòng nhỏ, mùi thơm thức ăn tỏa ra càng nồng, Vân Thiển Nguyệt đi phía sau Ngọc Thanh Tinh, nghĩ tới tình cảnh các nàng trực tiếp đi vào phòng bếp nhà người ta. Nàng tò mò đi lên trước.

"Con tiểu nha đầu này, bao lâu không có tới, khó được có lúc còn nhớ đếnchúng ta?"Lão phụ nhân bên trong cười mắng một câu.

"Nó đi theo Tiểu Hoa tử đi Nam dạo Bắc, làm gì còn có thời gian nghĩ tới chúng ta, hôm nay có thể nhớ tới chúng ta cũng đã không tệ rồi." Lão đầu tiếp lời.

Mặc dù hai người đang nói chuyện, nhưng cũng không có ai ra đón, bên trong vang lên tiếng muỗi xẻng đinh đinh đang đang, hiển nhiên đang nấu cơm.

Ngọc Thanh Tinh đi tới cửa, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn xem tình hình bên trong, chỉ thấy phòng bếp có diện tích nhỏ nhưng rất thoáng, bên trong có một lão phụ nhân cùng một lão đầu tóc trắng xoá, một người đang xào rau, một người đang nhà bột. Phòng bếp tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, hai người này nhìn qua ước chừng bảy tám chục tuổi, thoạt nhìn vẫn khỏe mạnh, tay chân linh hoạt.

"Đây là nữ nhi của con!" Ngọc Thanh Tinh đẩy Vân Thiển Nguyệt về phía trước một chút.

Một câu nói này khiến cho hết thảy âm thanh trong phòng bếp đều biến mất không thấy tăm hơi, lão đầu cùng lão phụ nhân nhất tề xoay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới hai người này lại có phản ứng lớn như vậy, nàng cười cười vớihai người: "Lão gia gia, lão nãi nãi, cháu là Vân Thiển Nguyệt."

Lão đầu cùng lão phụ nhân một người ném xẻng, một người ném muỗng, nhất tề đánh giá Vân Thiển Nguyệt. Giây lát sau, hai người liếc mắt nhìn đối phương, đồng thời hỏi Ngọc Thanh Tinh: "Không phải là hài tử của Tiểu Hoa Tử ?"

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, đây là câu hỏi kiểu gì thế?

Ngọc Thanh Tinh chưa kịp trả lời, đã nghe hai người kia nói tiếp: "Không phải là con cùng Tiểu Hoa Tử kết hôn sao? Bộ dạng của tiểu nha đầu này rất giống con, nhưng tại sao lại làhọ Vân mà không phải họ Hoa?"

Vân Thiển Nguyệt im lặng, hóa ra là bởi vì vậy sao, nàng lui về phía sau một bước, giao cho Ngọc Thanh Tinh giải thích.

Ngọc Thanh Tinh buồn cười đáp: "Nàng là nữ nhi của chúng con, do một số nguyên nhân đặc thù, nên làhọ Vân mà thôi."

Lão đầu cùng lão phụ nhân chợt hiểu ra, giây lát sau, đồng loạt đi tới, một người trái, một người phải, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt, trong miệng đồng thời nói với Ngọc Thanh Tinh: "Chúng ta cùng tiểu nha đầu đi nói chuyện phiếm, con chịu trách nhiệm nấu cơm." Dứt lời liền lôi Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Ngọc Thanh Tinh một cái, thấy mẫu thân mình đang xắn tay áo, Ngọc Thanh Tinh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn mình thì khoát khoát tay, "Đi đi!"

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, bị nhị lão lôi đi.

Nhị lão dẫn Vân Thiển Nguyệt đến một gian phòng, sau đó một trái một phải cùng nàng nói chuyện phiếm, nói là nói chuyện phiếm, thật ra thì tất cả đều là bọn họ nói, ngươi một lời, ta một câu, hỏi Vân Thiển Nguyệt một đống vấn đề, sau hai người lại tự mình suy đoán ra một đống đáp án, Vân Thiển Nguyệt căn bản là không thể tham gia. Chỉ có thể lặng yên lắng nghe. Nhị lão nói hồi lâu mới nhất tề ngưng miệng, chờ Vân Thiển Nguyệt trả lời. Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới cũng may nàng có bản lĩnh là đã nghe thì không quên, nhất nhất trả lời từng vấn đề cho hai người, vấn đề nào có chút quan trọng mà không thể trả lời thì đều khéo léo tránh đi.

Nhị lão hiển nhiên quá mức nhiệt tình, đợi nàng trả lời xong, vẫn không ngừng lại, ngược lại càng nóng lòng, lôi kéo tay nàng không buông, nói rõ cho nàng nhữngchuyện năm xưa của phụ mẫu mình, làm sao yêu nhau, làm sao làm đám cưới, rồi thì làm cái gì, tại saolạibiết cha mẹnàng vân vân và mây mây..., tựa hồ muốn kể hết chuyện lịch sử của phụ mẫu cho nàng.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt im lặng, nhưng lại không thể biểu hiện không kiên nhẫn, nghĩ tới Ngọc Thanh Tinh, nương dẫn con tới là địa phương nào đây chứ? Không biết con sắp chết đói hay sao? Cho đến lúc bụng nàng kêu lên không dưới mười lần, hai người đang hưng phấn nói mới dừng lại, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, hai người nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhất tề nở nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt bị hai người cười đến không giải thích được, không biết hai lão nhân gia vui vẻở chỗ nào?!!

"Tiểu nha đầu không tệ, không hổ là nữ nhi của Thanh nha đầu cùng Tiểu Hoa Tử!" Lão đầu buông tay Vân Thiển Nguyệt, vỗ vỗ bả vai nàng, "Nghe hai lão nhân gia chúng ta nói nhiều đáng ghét như vậy cũng không biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào, mạnh hơn nhiều so với cha cháu năm đó."

"Đúng vậy, tiểu nha đầu có linh tính, còn có thiện tâm, biết tôn kính người già." Lão phu nhân cũng hiền lành cười ha hả nói: "Đúng là khó có được! Có tuệ căn."

Vân Thiển Nguyệt không rõ ràng cho lắm nhìn hai người.

"Thanh nha đầu, bưng cơm đến đây đi, để cho tiểu nha đầu ăn cơm trước, sau khi cơm nước xong chúng ta đả thông Phượng Hoàng hóa duyên cho nàng, làm cho nàng sớm đại thành Phượng Hoàng chân kinh." Lão đầu tử hô một tiếng, dạo bước đi ra ngoài.

Lão bà tử cũng cười ha hả theo sát phía sau.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người tựa một trận gió bay ra khỏi phòng, lại càng không hiểu ra sao.

Không lâu lắm, Ngọc Thanh Tinh đi đến, bưng theo một cái khay, bên trong có hai chén mì, một chút thức ăn, một bầu rượu, sau khi đi vào thấy Vân Thiển Nguyệt đang nhìn nàng, cười nói với con gái mình: "Dương công cùng Dương lão là kỳ nhân, võ công tuyệt cao, cùng Phổ Thiện đại sư và nghĩa phụ ta không phân cao thấp, Phượng Hoàng chân kinh đột phá Phượng Hoàng kiếp, dung hợp với nội lực ta truyền cho con, hôm nay con đã đến giai đoạn Phượng Hoàng hoá duyên, nhưng trong lòng con có quá nhiều thứ ràng buộc, khiến chân khí không đủ tinh khiết. Ta thỉnh cầu Dương công cùng Dương bà hóa đi tạp chất trong lòng con một tầng, đối vô cùng có lợi với tu vi của con."

Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ, "Cái gì gọi là trong lòng con có quá nhiều ràng buộc, chân khí không đủ tinh khiết?"

"Suy nghĩ quá sâu, băn khoăn quá sâu, gánh vác quá nặng, nói trắng ra chính là thất tình lục dục quá nặng." Ngọc Thanh Tinh đặt khay ở trên bàn, giải thích: "Phượng Hoàng chân kinh, quý không phải là hai chữ Phượng Hoàng, mà là hai chữ sau "chân kinh". Mẫu thân có nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng một mình con lĩnh ngộ, từ từ con sẽ biết. Ăn cơm trước đi! Đợi sau khi con ăn xong, Nhị lão tương trợ con hoá duyên, tối nay chúng ta ở chỗ này nghỉ một đêm. Ngày mai lại lên đường."

"Mẫu thân không thấy vội vì cậu?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

" Cậu con là hôn mê, Duệ Nhi nói ca ấy hôn mê bất tỉnh, nhưng có hô hấp, giống như là ngủ, không khác gì người bình thường. Tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta ở một đêm thì không sao, huống chi cũng cần phải nghỉ ngơi, con đứng trong gió lạnh nửa ngày ở ngoài Nghị Sự điện, rồi lại đi đường suốt đêm..., nươngsợ thân thể con không chịu nổi." Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, "Hơn nữa võ công của con vừa lúc đếntầngPhượng Hoàng hóa duyên, vừa lúc có thể tẩy sạch một phen, nếu bỏ qua mất, tương lai mặc dù Phượng Hoàng chân kinh đại thành rồi, cũng không phải chính kinh. Gặp phải cao thủ chân chính, ta không dám chắc con có phát huy được hết tiềm lực hay không, hôm nay đả thông được cửa ải này, tương lai thành tựu con nhất định không kém Tiểu Cảnh. Theo đó mà nói, thiên hạ này sẽ không có ai làm gì được con."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, bắt đầu dùng bữa. Mặc dù đúng là thức ăn rất ngon, món ăn cũng tốt, tuy nhiên rượu bị Ngọc Thanh Tinh uống hết, nàng lấy lý do Vân Thiển Nguyệt cần vận công một giọt rượu cũng không được uống.

Sau khi ăn xong, Ngọc Thanh Tinh đi ra ngoài giúp Dương công Dương lão chiêu đãi khách nhân xong, đóng cửa tiệm rượu.

Ngọc Thanh Tinh hộ pháp, nhị lão một trước một sau trợ giúp Vân Thiển Nguyệt đả thông Phượng Hoàng hoá duyên.

Vân Thiển Nguyệt cảm thán trong lòng, lúc vừa tới mặc dù nàng biết Nhị lão này có thân thể tráng kiện, tất nhiên có võ công, nhưng không nghĩ tới võ công hai người này lại cao như vậy, nàng tự cho là võ công của mình cũng không tệ nhưng trước đại chân khí của ở hai người này lại không chịu nổi một kích, dễ dàng đột phá phòng thủ của nàng, tiến vào chân khí của nàng, len lỏi vào kỳ kinh bát mạch.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được hai đại khí lưu cực kỳ ấm áp, giống như nước lưu chuyển dọc theo kinh mạch của nàng một tấc lại một tấc, giống như đang rửa sạch chân khí cho nàng, chân khí trong cơ thể nàng vốn hơi thô ráp, trải qua việc tẩy rửa lần này đã biến thành một luồng chân khí tinh tế hơn. Nàng nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được những chỗ đang được thanh tẩy vừa nhẹ vừa mềm, giống như là mài ngọc, dần dần trở nên trong suốt, còn những chỗ chưa được thanh tẩy, thì vẩn đục. Đúng như lời mẫu thâng nàng nói tạp chất trong lòng nàng rất sâu, rất đục, không trong suốt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Không biết qua bao lâu, kỳ kinh bát mạch toàn thân nàng đã được tẩy rửa một phen, hai người mới chậm rãi dừng tay.

"Hoàn thành, tiểu nha đầu, cháu cảm thấy thế nào?" Lão đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, cảm giác trời trong đất sáng, lục căn trong vắt, trong nội tâm nàng cảm thấy kỳ ảo linh hoạt, cực kỳ ôn nhuận thoải mái, tựa hồ úc khí áp chế trong lòng biến mất không thấy tăm hơi gì nữa, chỉ còn lại bình tĩnh. Như mặt hồ trong suốt phẳng lặng. Nàng gật đầu, "Cảm giác rất tốt, không nghĩ đến lại tốt như vậy, phiền não bị đẩy lùi."

Lão đầu ha ha cười một tiếng, "Đó là tự nhiên! Tiểu nha đầu, chúng ta đã mất ba mươi năm công lực trợ giúp cháu, sao cháulại không cảm thấy tốt được chứ?"

"Cám ơn Dương gia gia, Dương nãi nãi." Vân Thiển Nguyệt cảm tạ tự đáy lòng.

Lão phụ nhân cười cười khoát khoát tay, "Thanh nha đầu cùng Tiểu Hoa Tử năm đó đã cứu chúng ta, chúng ta mới sống lâu như vậy, tiểu nha đầu không cần khách khí. Nếu cháu không mệt mỏi, thì lên đường luôn đi! Chúng ta biết các ngươi có chuyện cần phải làm, sẽ không giữ các ngươi."

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Ngọc Thanh Tinh, chỉ thấy mẫu thân mình đã tỉnh ngủ, miệng ngáp ngoắc ngoắc tay với nàng, "Đi thôi!"

Vân Thiển Nguyệt im lặng, có mẹ như vậy sao? Bà không phải là hộ pháp sao? Lại còn ngủ được thật ngon.

Hai người cáo biệt Nhị lão, ra khỏi tiệm rượu, lúc này trời đã sáng.

Gió lạnh bên ngoài thổi đến nhưng Vân Thiển Nguyệt không hề thấy lạnh, ngược lại toàn thân trên dưới đều ấm áp, không cần Ngọc Thanh Tinh giải thích, nàng cũng biết lúc nãy nàng đã được hưởng ích lợi không nhỏ.

Hai người dắt hai con Đạp Tuyết theo đường cũ ra khỏi ngõ hẻm, Vân Thiển Nguyệt thấy một thân ảnh quen thuộc đang tiến vào thành, nàng ngẩn ra, dừng bước, nói với Ngọc Thanh Tinh: "Mẫu thân, ngài có thấy Thương Đình không? Sao hắnlại tới đây rồi?"

"Ừ, thấy được! Hai ngày trước Thương gia thiếu chủ mới về đến kinh thành, hôm nay lại tới nơi này." Ngọc Thanh Tinh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, "Hai ngày này hắn có vào triều không? Cha trở về có nói chuyện với nương không?"

"Cha con chỉ nói hắn vào kinh, ở Nhiếp Chính Vương phủ, cũng không vào triều, hôm nay nếu đã xuất kinh, chắc là có chuyện gì." Ngọc Thanh Tinh nói: "Hắn mặc dù mấy tháng trước hắn được bổ nhiệm là Giám Sát Ngự sử của hoàng thất, nhưng tóm lại coi như là phụ tá của Thất hoàng tử, với thân phận này của hắn tự do, tùy thời ra vào kinh thành cũng không phải cái gì kỳ quái."

"Ngài nói có phải hắn cũng muốn đến Nam Lương hay không?" Vân Thiển Nguyệt suy đoán hỏi.

"Thành Thanh Sơn đã vững chắc, hắn hoàn toàn không cần thiết trở về nữa, hôm nay hắn đi tới con đường này, không phải trở về rừng hoa đào của Thập đại thế gia, thì chính là muốn đi Nam Lương hoặc là Nam Cương." Ngọc Thanh Tinh nói: "Con nói hắn đi nơi nào cơ hội lớn hơn?"

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nheo mắt lại, "Nam Cương Vương đại nạn, xem ra hắn là đi Nam Cương rồi."

"Con muốn ngăn cản hắn sao?" Ngọc Thanh Tinh hỏi.

Vân Thiển Nguyệt trầm tư, một lát sau lắc đầu, "Nếu Dung Cảnh đã để cho hắn ra khỏi kinh thành, không làm gì ngăn trở, vậy chúng ta cứ mặc kệ hắn."

Ngọc Thanh Tinh gật đầu.

"Đừng làm cho hắn phát hiện ra chúng ta, chúng ta đi đường khác ra khỏi thành, nhanh hơn so với hắn." Vân Thiển Nguyệt nói.

Ngọc Thanh Tinh gật đầu đồng ý, hai người lại tiến vào ngõ hẻm, đi đường khác tránh phố chính củaPhong thành, đi tới nam thành giao Văn điệp qua cửa ra, ra khỏi thành, đánh ngựa rời đi hướng về phía Lan thành.

Hai con ngựa nghỉ ngơi một đêm, tinh thần vô cùng phấn chấn, tung bốn vó, nhanh chân phóng đi, sáng sớm trên quan đạo chỉ nghe tiếng vó ngựa đạp đạp. Trên mặt đất tuyết bị vó ngựa xéo lên, theo gió thổi qua, vung lên thành từng mảnh tuyết vụ.

Giữa trưa đến Lan thành, hai người dùng thức ăn đơn giản, tiếp tục lên đường.

Sau Lan thành là Kì thành, dưới Kì thành là thành Thanh Sơn, dưới Thanh Sơn thành là Phượng Hoàng quan. Trong vòng một ngày hai người đã bôn ba đến Phượng Hoàng quan, đi đượctám trăm dặm, tuyĐạp Tuyết là bảo mã nhưng cũng đã mệt đến mức thở dốc không ngừng.

Phượng Hoàng quan bị tuyết rơi bao phủ, cũng là một mảnh ảm đạm, mấy tháng trước nơi này từng được Vân Thiển Nguyệt khen ngợi là hùng quan lồng lộng, hôm nay giống như là gà trống lớn bị rút lông mao, có cảm giác ánh sáng lụn bại. Nhưng may là trạm kiểm soát Phượng Hoàng quan vẫn được bảo tồn, cũng không bị lũ lụt phá tàn phá. Chẳng qua là quan nội điêu linh, trong một mảnh tuyết trắng chỉ có lác đác vài phòng ốc .

Vân Thiển Nguyệt nhìn cảnh tượng như vậy, tưởng tượng mấy tháng trước nơi này bị lũ lụt bao phủ, tình hình thảm thiết thế nào. Nàng nghỉ chân, hỏi Ngọc Thanh Tinh: " Tổng binh Phượng Hoàng quan bị xử thế nào?"

"Hồi kinh tìm cậu con tạ tội, tự vận trước ngự tiền, được cậu con hậu táng." Ngọc Thanh Tinh nói.

"Nguyên nhân không phải là hắn sao? Tra ra nguyên nhân sao?" Mặc dù Vân Thiển Nguyệt biết có một khả năng, nhưng chưa bao giờ chứng minh là đúng.

"Không phải! Không điều tra ra, kẻ sau lưng làm việc một giọt nước không lọt, không có một chút dấu vết nào, những kẻ có liên quan toàn bộ bị chết đuối trong lũ." Ngọc Thanh Tinh nói.

Vân Thiển Nguyệt hiểu người kia xuất thủ đương nhiên làm rất cẩn thận, mặc dù Nam Lương là nước nhỏ độc lập, nhưng hôm nay vẫn là quốc gia chư hầu của Thiên Thánh đại quốc, con dân Nam Lương coi như là con dân Thiên Thánh, chuyện lớn mức này, tự nhiên không thể công khai khắp thiên hạ.

Vào Phượng Hoàng quan xem xét, Vân Thiển Nguyệt cùng Ngọc Thanh Tinh cũng mệt mỏi rồi, bản thân các nàng không thể lên đường ngay, hai con ngựa cũng không thể lên đường nữa, liền tìm tiệm rượu ở tạm.

Sau khi tắm rửa, mẹ con hai người đi ngủ thật sớm.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, nghe thấy phía ngoài viện truyền đến giọng nói quen thuộc, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, mở mắt, lắng nghe chốc lát, bỏ chăn rời giường, đi tới phía trước cửa sổ, bên ngoài dưới ánh đèn thấy Thương Đình cũng vào tiệm rượu này, đang buộc ngực. " Tên tiểu tử Thương gia kia cũng tới?" Ngọc Thanh Tinh cũng tỉnh lại, hỏi Vân Thiển Nguyệt.

"Vâng, là hắn." Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Ngọc Thanh Tinh không ngoài ý muốn nói: "Ngựa của chúng ta nhanh hơn so với hắn, nên hắn nửa đêm mới đến nơi cũng không lạ, xem ra hắn không phải là trở về đại thập thế gia, thoạt nhìn tựa như ngày mai hắn đi Nam Lương hoặc là đi Nam Cương."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, quay về giường nằm xuống.

Sau một lúc trong viện an tĩnh lại, ước chừng qua một lúc lâu sau, ngoài viện lại truyền tới một giọng nói quen thuộc .

Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại lần nữa, bỏ chăn rời giường, đi tới cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Nàng trông thấy một cô gái mặc áo lam đang đi vào sân, một tay nắm dây ngựa, hiển nhiên cũng là đi đường suốt đêm mà đến, mấy tháng không thấy, nàng kia gầy đi một chút, mặc dù khoác áo choàng, mang theo mũ choàng đầu, nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫn nhận ngay ra nàng ta là người nào, gia chủ Lam gia Lam Y.

Từ lần trước Lam gia mở trận đầm rồng hang hổ, Nam Lăng Duệ chịu đòn nhận tội, xông vào vào trận rồi lại vứt bỏ không cưới nàng ta, nàng vàNam Lăng Duệ, Ngọc Thanh Tinhrời khỏi rừng hoa đào tại thập đại thế gia thì không gặp nàng ta nữa. Không ngờ cách sau mấy tháng, hôm nay lại ở chỗ này thấy được Lam Y.

"Là tiểu cô nương của Lam gia?" Ngọc Thanh Tinh lần nữa bị đánh thức.

"Vâng!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Xem ra nàng đến là vì muốn hội họp với Thương Đình."

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, "Bọn họ một trước một sau đi tới, tự nhiên là có chuyện gì cùng nhau."

Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lam Y đã buộc ngựa xong, được chủ quán đón đi vào, chính là sân mà Thương Đình đang cư ngụ, nàng bỏ màn che xuống, quay trở lại giường, suy nghĩ trong chốc lát rồi cất giọng: "Mẫu thân, buổi sáng ngày mai chúng ta chờ bọn hắn đi rồi, chúng ta sẽ theo dấu họ xem rốt cuộc họ đi nơi nào? Hơn trăm dặm nữa là đường phân nhánh đi Nam Lương hoặc Nam Cương."

"Được!" Ngọc Thanh Tinh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nằmngủ lần nữa.

Tờ mờ sáng hôm sau, trong nội viện có động tĩnh. Vân Thiển Nguyệt cùng Ngọc Thanh Tinh tỉnh lại, ngồi dậy, đi tới cửa sổ, quả nhiên thấy Thương Đình và Lam Y cùng nhau dắt ngựa ra khỏi sân. Các nàng liếc mắt nhìn, ra khỏi cửa phòng, trả phòng, dắt ngựa ra khỏi sân.

Sau khi hai nàng ra ngoài, đã sớm không thấy thân ảnh của Thương Đình cùng Lam Y. Nhưng sáng sớm như vậy người đi đường rất ít, dấu chân ngựa của bọn họ càng rõ ràng. Hai nàng phi thân lên ngựa, theo dấu vó ngựa xuất phát.

Thương Đình vàLam Y tựa hồ vội vã lên đường, một đường thúc ngựa không ngừng.

Vân Thiển Nguyệt cùng Ngọc Thanh Tinh đi theo phía sau.

Ước chừng đi theo hơn trăm dặm, đi tới chỗ giao giữa Nam Lương cùng Nam Cương, thấy hai người này phi ngựa hướng về Nam Lương.

Hành động này không giống với tiên đoán của Vân Thiển Nguyệt, vốn nàng cho là Nam Cương Vương đại nạn, Tần Thừa tướng mang theo gia quyến trở về Nam Cương tranh đoạt quyền thế, nếu Tần Thừa tướng là người của lão hoàng đế, Tần Ngọc Ngưng lại là người của Dạ Thiên Dật, mà Lam Y vàThương Đình coi như là thủ hạ của Dạ Thiên Dật, như vậy Dạ Thiên Dật phái người đi trợ giúp Tần Thừa tướng là lẽ thường tình, nhưng bọn họ lại là đi Nam Lương.

Ngọc Thanh Tinh giống như kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: "Xem ra bọn họ là muốn đến Nam Lương."

"Đây là rõ ràng rồi." Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn phía trước, sắc mặt tối lại "Xem ra Dạ Thiên Dật không chỉ đánh chủ ý lên Nam Cương, còn muốn đánh chủ ý vào Nam Lương. Mục đích có thể nói là vì trợ giúp Tần Thừa tướng đoạt Nam Cương, mà tiến hành biện pháp vây Nguỵ cứu Triệu, bởi vì Nam Lương là láng giềng của Nam Cương, hắn không muốn để Nam Lương ở gần cứu trợ Nam Cương, như vậy chỉ có thể tạo ra họa loạnở Nam Lương, một phát chế ngự Nam Cương."

"Ừ, rất có thể là như vậy!" Ngọc Thanh Tinh gật đầu.

"Nếu là như vậy, có phải Dạ Thiên Dật đã dốc một lượng lớn binh lực ở Nam Cương hay không? Lần này xem ra không chế trụ được Nam Cương, thề không bỏ qua rồi!" Vân Thiển Nguyệt trầm giọng nói.

" Thứ nhất, Tần Thừa tướng là dòng chính của Nam Cương, có huyết thống Nam Cương chính tông. Như vậy là có thể thứ hai, lại có đầy đủ binh lực. Đúng dịp Nam Cương Vương đại nạn khiến Diệp công chúa cùng Hàn Nhi bị hỗn loạn, ai thua ai thắng thật đúng là khó mà nói." Ngọc Thanh Tinh nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ghìm chặt ngựa cương, lúc này ra một quyết định, nói vớiNgọc Thanh Tinh: "Mẫu thân, con và ngườiở chỗ này tách rađi! Ngài đi Nam Lương cứu cậu, bằng vào y thuật của người, cậu hẳn là vô sự, con đi cũng không giúp được gì. Còn con đi Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến cùng Vân Mộ Hàn, bất kể nữ nhân Diệp Thiến kia có không tốt thế nào, nhưng Vân Mộ Hàn vẫn là biểu ca của con, là nhi tử của cậu, con không thể biết hắn có chuyện mà không quản."

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, "Được!"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com