ZingTruyen.Com

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản

MrBin14

Bị người khác quản chế không bằng tiên phát chế nhân.

Vân Thiển Nguyệt đã hiểu đạo lý này từ rất lâu rồi, nhưng bởi vì nàng quá xem trọng tình cảm, nên luôn chần chờ không quyết. Hôm nay nàng sâu sắc nhận ra rằng, muốn bảo vệ những người mà nàng quý trọng, thì nhất định phải biết thứ nào lấy thứ nào bỏ, trước kia nàng không phải không hiểu, nhưng chỉ là do được sống lại một lần, biết tính mạng rất đáng quý và khó có được, biết tình cảm rất khó tìm và đáng quý; nhưng hôm nay, nàng đã đi trên đao phong kiếm sắc rồi, bên cạnh nàng, có quá nhiều người mà nàng quan tâm, nếu nàng không cẩn thận xảy ra chuyện gì, thì những người thân nhất đi theo bên người nàng đều sẽ chịu khổ, đầu tiên chính là Dung Cảnh. Nên tất nhiên nàng sẽ không thể ngồi yên chờ chết được nữa, vì vậy không thể không ra tay.

Ngọc Thanh Tinh nghe vậy, thì liền chậm rãi nói: "Nhưng lão đầu nghĩa phụ có một bó tính tình thối, đao công lửa đốt cũng rất khó làm cho nghĩa phụ đồng ý, cứng mềm đều không ăn nha! Hiện nay lão nhân gia ông đang ở trong núi rừng của Đông Hải với Phổ Thiện đại sư, hai người đang cùng chưng cất rượu đó, thích ý vô cùng, mời bọn họ ra khỏi thế ngoại đào nguyên đó, rất khó!"

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Lão đạo thối kia, đích xác là tính tình thối, nàng cau mày, "Là người thì đều sẽ có nhược điểm, ông ấy có nhược điểm (*) gì, mẹ có biết không?"

Ngọc Thanh Tinh nháy nháy mắt, "Thiếu sót (*) của ông ấy chính là phương pháp cất được rượu ngon và rượu ngon để uống! Nhưng bây giờ Phổ Thiện đại sư đã ở bên người, mọi thứ ông ấy đều không thiếu."

(*)Hai từ đều được viết là 缺点, đều có nghĩa là nhược điểm, khuyết điểm, thiếu sót

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ, "Vậy Phổ Thiện đại sư thì có nhược điểm gì?"

Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, "Ông ấy cũng thích uống rượu! Trừ cái này ra thì mẹ không biết."

"Một đôi tửu quỷ!" Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng.

"Cho nên, mời được hai người họ, xác suất cực kỳ nhỏ." Ngọc Thanh Tinh nói.

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn Dung Cảnh, giọng nói khi nói chuyện với hắn cũng không khỏi dịu xuống, "Chàng có biện pháp gì mời được bọn họ tới không?"

Ngọc Thanh Tinh cũng nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Nghe nói ngoại trừ thích uống rượu ra, lão Vương thúc Đông Hải quốc còn rất sợ bị bắt ở trong hoàng cung Đông Hải. Người mà ông sợ nhất chính là Thái Thượng hoàng đang ăn chay niệm Phật ở trên núi Tiềm Tâm của Đông Hải. Mỗi lần Thái Thượng hoàng nhìn thấy ông ấy đều dạy dỗ đứa em trai này một trận. Mà Phổ Thiện đại sư nha, ngoại trừ thích uống rượu ăn cá ngon ra, thì còn sợ Linh Ẩn đại sư niệm kinh với ông ấy."

Ngọc Thanh Tinh nháy nháy mắt, thở dài nói: "Cái danh hiệu lòng dạ hiểm độc đen tim đen phổi này của Tiểu Cảnh, thật không hổ thẹn nha!"

Vân Thiển Nguyệt vui mừng, lập tức nói với Ngọc Thanh Tinh: "Mẹ, vậy mẹ viết cho ông ngoại một bức thư, nhờ ông ngoại bắt Lão đạo thối qua Thiên Thánh giúp chúng ta diệt trừ hai lão già kia, không tới, sẽ kêu cậu hạ chỉ, gọi về hoàng cung, hoặc là để cho ông ngoại đi đến chỗ của ông ấy dạy dỗ ông ấy." Dứt lời, liền nói với Dung Cảnh: "Chàng với Linh Ẩn đại sư có thường gửi thư cho nhau không? Mặc dù không có, nhưng chắc chàng cũng biết bây giờ ông ấy đang ở đâu, có thể tìm được ông ấy không? Cũng viết cho ông ấy một lá thư, Linh Ẩn đại sư nhất định sẽ cho chàng mặt mũi, lại viết thư cho Phổ Thiện đại sư, uy hiếp ông ấy, nếu không qua Thiên Thánh giúp chúng ta, thì sẽ kêu Linh Ẩn đại sư tìm ông ấy niệm kinh! Cũng không tin bọn họ không đến!"

Dung Cảnh gật đầu, cười nói: "Được!"

Ngọc Thanh Tinh giương mắt nhìn đỉnh giường, nói như rất bất đắc dĩ: "Sao lại có hai đứa con lòng dạ hiểm độc như các con vậy chứ? Lợi dụng triệt để tất cả mọi người. Chỉ vì diệt trừ hai lão già, quá lao sư động chúng rồi."

"Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Mẹ và cha lại không giết bọn họ được? Con và Dung Cảnh cũng không được." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Chỉ có thể như thế!" Ngọc Thanh Tinh thu hồi tầm mắt, cười ha ha một tiếng, "Nếu nghĩa phụ biết các con tính toán uy hiếp bọn họ, thì chắc sẽ giận đến giậm chân mất."

"Đáng đời! Ai bảo năm đó ông ấy thu Dung Cảnh, nhưng sau đó lại chết sống không chịu nhận chứ!" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới chuyện này vẫn giận, lúc ở Linh Đài tự, lão đạo kia cũng không cho Dung Cảnh được nửa sắc mặt tốt, còn muốn đánh hắn trọng thương, thật đáng hận, hôm nay đến lúc không thể không dùng ông ấy, thì không có đạo lý có lại không cần.

Ngọc Thanh Tinh cười nói: "Đó là nghĩa phụ biết Tiểu Cảnh và con rất tốt, sao có thể thừa nhận đã thu Tiểu Cảnh làm đồ đệ được? Con là con gái của mẹ, mẹ lại là nghĩa nữ của ông ấy, nếu Tiểu Cảnh là đồ đệ của ông ấy, thì chính là đã cùng bối phận với mẹ rồi, rối một nùi. Ông ấy chỉ muốn tốt cho các con thôi. Xú nha đầu con đó, còn giận ông ấy?"

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, thì ra là như vậy, ngược lại nàng không nghĩ tới chuyện này, xấu hổ nói: "Vậy con đã trách lầm ông ấy rồi. Ai kêu ông ấy đối xử với Dung Cảnh kiểu lỗ mũi không phải là lỗ mũi, ánh mắt không phải là ánh mắt làm chi. Nên luôn nhìn ông ấy không thuận mắt."

Ngọc Thanh Tinh nghe vậy thì lại càng vui vẻ, "Đó là bởi vì mấy năm nay, ngoại trừ mẹ ra, thì ông ấy thật vất vả mới tìm được một đồ đệ tài giỏi, lúc đó, sau khi thu Tiểu Cảnh về còn dương dương đắc ý thật lâu, không nghĩ tới, đến Thiên Thánh, lại biết hai con rất tốt. Đồ đệ của ông ấy thành ngâm nước nóng, có thể vui vẻ sao?"

Vân Thiển Nguyệt im lặng, hóa ra là như vậy!

Hiển nhiên Dung Cảnh cũng không ngờ tới, kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó liền khẽ cười.

"Ta đã nói mà, chàng vẫn luôn được người thích, sao lại không được một lão đạo thích chứ, hóa ra là như vậy nha." Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nghịch ngợm nhéo mặt Dung Cảnh.

Dung Cảnh bật cười, vươn tay bắt được bàn tay đang làm loạn của nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Chỉ trách ta quá xem trọng nàng."

Vân Thiển Nguyệt bẹp bẹp miệng, không phản bác, bởi vì hắn nói rất đúng sự thật.

"Hiện tại liền viết thư đi!" Ngọc Thanh Tinh đứng dậy, đi tới bên bàn, vừa trải giấy Tuyên Thành ra, vừa nói: "Vốn mẹ còn muốn hai ngày nữa liền rời đi, nhưng lúc này xem ra liền không đi được nữa rồi, cũng được, giúp các con diệt trừ hai chướng ngại lớn này xong, chuyện kế tiếp liền xem tự các con rồi, mẹ và cha con cũng không thể cứ luôn ở riêng như vậy."

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.

Ngọc Thanh Tinh ngồi xuống bàn, sột soạt một trận, liền viết xong hai bức thư, một bức là cho Thái Thượng hoàng đã tám mươi tuổi đang ăn chay niệm Phật trong núi Tiềm Tâm của Đông Hải quốc, một bức là cho Vân Vương đang thay thế Nam Lăng Duệ làm Nam Lương Vương ở Nam Lương. Sau khi nàng viết xong, liền cầm bút ném cho Dung Cảnh, "Đến lượt con viết đó, viết xong rồi thì cùng gửi đi."

Khó có được khi bút lông đến tay Dung Cảnh mà không văng một chút mực nào.

Dung Cảnh vươn tay nhận lấy bút, viết thư cho Linh Ẩn đại sư, sau khi viết xong, liền viết một lá thư khác cho Phổ Thiện đại sư.

Vân Thiển Nguyệt biết Phổ Thiện đại sư và Dung Cảnh là bạn vong niên, có Phổ Thiện đại sư xuất lực thêm như vậy, cho dù tính tình của Lão đạo thối có cứng rắn đến thế nào đi nữa, nhưng nếu Phổ Thiện đại sư đã bị thuyết phục đến Thiên Thánh tương trợ, thì ông ấy cũng không thể không theo tới. Ai kêu bọn họ là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu đây!

Hai bức thư được viết xong rất nhanh, bỏ vào bao thư rồi dán kín lại, Dung Cảnh quay mặt ra ngoài kêu một tiếng, "Thanh Ảnh."

Thanh Ảnh lên tiếng xuất hiện ở cửa.

"Cầm bốn bức thư này dựa theo địa chỉ gửi đi." Dung Cảnh tiện tay vung lên, hai phong thư bay về phía Ngọc Thanh Tinh.

Ngọc Thanh Tinh đưa tay nhận lấy, cầm hai lá thư gộp chung lại, cùng ném cho Thanh Ảnh ở ngoài cửa sổ.

Thanh Ảnh lập tức đưa tay nhận lấy, cầm thư lui xuống.

"Ca ca và Tử Thư rời đi mấy ngày rồi?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Mới ba năm ngày mà thôi." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, "Thời gian trôi qua thật chậm!" Dứt lời, nàng lại nói: "Kêu cha về, ca ca còn chưa quay về, Nam Lương không có ai trấn giữ sao được?"

"Chỉ có thể mời Thái Thượng hoàng đã thoái ẩn trên núi Cửu Hoàn ra hồi kinh trấn giữ trước chứ sao." Ngọc Thanh Tinh nói: "Trong thư viết cho cha con, mẹ cũng đã kẹp theo thư cho cậu của con. Nam Lương không có việc gì."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, như vậy có thể yên tâm!

"Thư thì nhanh nhất là ba ngày sẽ đến Nam Lương, cha con sắp xếp thỏa đáng chờ cậu con hồi kinh cũng phải mất ba ngày, sáu ngày sau cha con lên đường, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày mới tới kinh thành. Cũng chính là mười ngày sau." Ngọc Thanh Tinh phân tích: "Thư đi Đông Hải thì chậm hơn một chút, dùng Đại Điêu của Tử Thư truyền tin cũng phải mất năm ngày mới tới Đông Hải, Phụ hoàng và Linh Ẩn đại sư truyền tin, thì nhanh nhất cũng mất ba ngày. Nghĩa phụ và Phổ Thiện đại sư lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng phải nửa tháng. Cứ như vậy, bọn họ tới đây, ít nhất phải tới hai mươi ngày sau."

"Nếu Đại Điêu của Tử Thư có thể chở người thì sao?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Ngọc Thanh Tinh cười nói: "Con Đại Điêu kia là bảo bối của Tử Thư đó!" Dứt lời, nàng nói: "Nếu có thể chở người, thì từ Đông Hải lên đường cũng cần mười ngày. Dù sao ra khỏi biển cũng còn một đoạn đường bộ."

"Vậy liền tính lên trước mấy ngày, ít nhất nửa tháng là được." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ừ, giảm bớt thời gian như vậy, có thể tính đến nửa tháng." Ngọc Thanh Tinh gật đầu.

"Khi đó thương thế của chàng khỏe lại, thương thế của ta cũng dưỡng tốt rồi." Vân Thiển Nguyệt nói với Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật đầu, ấm giọng nói: "Ngược lại cũng không gấp trong mấy ngày nay, cứ tính là hai mươi ngày đi!"

Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ thấy cũng đúng, nên gật đầu.

"Hôm nay mặc dù mẹ và Tiểu Cảnh đều bị thương, nhưng có Định Hồn châu và Ích Tà châu bảo vệ, hai lão già kia chỉ có thể bị thương nặng hơn Tiểu Cảnh mà thôi, sẽ không nhẹ hơn nó đâu. Có thế nào thì dưỡng thương tốt cũng cần hơn mười ngày." Ngọc Thanh Tinh nói.

"Vậy chúng ta an bài dựa theo hai mươi ngày sau, xem xem bố trí như thế nào mới có thể giết bọn họ." Vân Thiển Nguyệt nói.

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, ngáp một cái, nói: "Sáng sớm đã bị Tiểu Cảnh đánh thức, bây giờ thật buồn ngủ, mẹ về trước. Hai con cũng đừng gấp, dưỡng thương tốt trước quan trọng hơn."

"Dạ!" Vân Thiển Nguyệt đứng lên, tiễn Ngọc Thanh Tinh đi ra ngoài, "Mẹ nói với gia gia, con không sao, mấy ngày nữa sẽ về phủ thăm ông."

"Hôm đó, lão đầu tử tức đến giậm chân, nói con là đồ hỗn trướng, cứu người còn để mình bị thương, không có tiền đồ, làm ông ấy thật tức chết, luôn miệng nói không có cháu gái như con. Con đó, trở về cũng là tìm mắng thôi, vẫn tạm thời dưỡng thương trước đi! Thương thế khỏe lại thì hãy trở về nghe mắng." Ngọc Thanh Tinh khoát khoát tay, nói vừa dứt câu đã ra khỏi cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng, "Lão già họm hẹm!"

Dung Cảnh cười khẽ, ngoắc Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhu, "Tới đây!"

Vân Thiển Nguyệt đóng cửa phòng, xoay người lại đi tới trước giường.

Dung Cảnh kéo nhẹ, kéo nàng lên giường, cúi đầu hôn nàng, thấp giọng hỏi, "Đã mấy ngày chúng ta không có thân mật rồi?"

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, "Chàng còn bị thương đó!"

"Trong bụng mà thôi, không ảnh hưởng làm một vài chuyện." Ánh mắt Dung Cảnh sáng chói nhìn nàng.

"Cánh tay của ta còn bị thương đây này!" Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt dưới ánh mắt sáng chói của hắn cũng hơi nóng lên.

"Cũng bởi vì thương thế của nàng, nên hai ngày nay ta không đụng đến nàng." Dung Cảnh thấp giọng nói: "Ta cẩn thận tránh vết thương của nàng, thế nào?"

"Bây giờ là ban ngày." Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời.

Dung Cảnh phất tay làm cho màn che rơi xuống trước giường, trong giường thoáng chốc tối xuống, hắn thấp giọng nói: "Ban ngày cũng không có chuyện gì, biết ta và nàng ở trong phòng, không có ai không thức thời dám xông vào."

Vân Thiển Nguyệt bị phản bác đến không nói được gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Dung Cảnh cúi người, bàn tay như ngọc cởi sợi dây lụa bên hông của nàng, màn che rơi xuống, che lại một giường xuân sắc.

Đổ mồ hôi đầm đìa, mây tan mưa tạnh, Vân Thiển Nguyệt mỏi mệt không chịu nổi, đã ngủ mất.

Nhưng Dung Cảnh lại không buồn ngủ, nhẹ nhàng cầm lọn tóc đen của nàng lên, quấn quanh đầu ngón tay thưởng thức, dung nhan như tranh như có điều suy nghĩ.

Chuyện Dạ Tiểu Quận chúa dẫn hai vị Đế sư vào ra Vinh Vương phủ, ngày hôm đó liền đưa tới sự chấn động của dân chúng trong kinh thành. Cho tới nay, Đế sư Dạ thị là sự tồn tại như một thần thoại, từ trước đến giờ bách tính không cho là thật, nhưng hôm nay hai vị Đế sư hiện thân, nên trình độ oanh động là có thể nghĩ, bách tính đều rối rít qua lại báo tin cho nhau.

Trong thời gian ngắn, kinh thành Thiên Thánh bởi vì Đế sư xuất hiện mà trở nên náo nhiệt.

Trong số các bách tính, có người cảm thấy Đế sư xuất hiện là chuyện tốt, bảo vệ Thiên Thánh; nhưng có người lại cảm thấy Đế sư xuất hiện không phải là chuyện tốt gì, đồn rằng lúc giang sơn tràn ngập nguy cơ, thì Đế sư mới hiện thân, đây chẳng phải là nói có lẽ khí số Dạ thị đã tận rồi sao?

Các loại ngôn luận đều tranh nhau truyền lưu không ngừng.

An Vương Dạ Thiên Dật dẫn bá quan văn võ đưa quan tài của Bình Vương vào Hoàng Lăng, tất cả đều thuận lợi.

Sau khi đội danh dự đưa tang ra khỏi Hoàng Lăng, tiểu sử về đứa bé Dạ Thiên Tứ, chỉ có một đoạn sáng rực rỡ, kết thúc bởi một chấm tròn. Lời cuối, sử quan từng nói, "Bình Vương Dạ Thiên Tứ, là bước chuyển ngoặt của hai đời Đế vương của giang sơn Thiên Thánh, tiểu sử của ngài ấy, ở trong lịch sử sông dài sẽ không mất đi."

Dạ Khinh Noãn ra khỏi Vinh Vương phủ liền hai vị Đế sư vào hoàng cung, trực tiếp đi đến Đế tẩm điện.

Trong Đế tẩm điện, Dạ Khinh Nhiễm đang nằm trên Long sàng, nghe nội thị đọc tấu chương.

Nghiên Mặc ở ngoài điện bẩm báo, "Dạ Tiểu Quận chúa đã dẫn hai vị Đế sư về."

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy liền nói một chữ, "Mời!"

Dạ Khinh Noãn dẫn hai vị Đế sư vào Đế tẩm điện. Nàng vừa vào, liền vẫy lui tất cả người hầu và nội thị trong Đế tẩm điện, sai người đóng cửa điện lại, truyền người thân tín canh giữ ở cửa, sau khi làm xong mọi thứ, liền bẩm báo tường tận chuyện hôm nay đi Vinh Vương phủ mở quan tài nghiệm thân cho Dạ Thiên Tứ.

Sau khi Dạ Khinh Nhiễm nghe xong, cũng không nói lời nào.

Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nhìn một hồi lâu, chỉ thấy trên mặt ca ca ngoại trừ trắng bệch suy yếu do mất máu quá nhiều, và bị thương quá nặng ra, thì cũng không thấy một tia tâm tình nào, nàng chờ trong giây lát, liền không nhịn được kêu một tiếng, "Ca ca?"

Dạ Khinh Nhiễm nói một cách thản nhiên: "Trong dự kiến."

"Vân tỷ tỷ đã biết trước bố trí của chúng ta rồi sao? Hay là vốn Dạ Thiên Tứ chính là chết như vậy?" Dạ Khinh Noãn vẫn còn không tin, nói: "Muội tin cảm giác của muội tuyệt đối không sai, hơi thở của đứa bé kia rõ ràng không phải là của Dạ Thiên Tứ, lúc nó mới ra đời, muội đã cố ý dùng máu của cuống rốn để ghi nhớ hơi thở của nó." Dứt lời, nàng nhìn sang hai vị Đế sư, nghi ngờ không hiểu nói: "Con không rõ tại sao hai vị sư phụ lại không nghiệm chứng ra."

Dạ Khinh Nhiễm như có điều suy nghĩ.

"Hôm nay có cao nhân ở Vinh Vương phủ, âm thầm tương trợ Cảnh Thế tử phi, nếu không, hai chúng ta cũng sẽ không bị thương." Hai vị Đế sư trầm giọng nói.

"Cao nhân nào? Hai vị sư phụ, sao lúc đó các ngài không nói chứ? Chúng ta sẽ điều tra ra người bí ẩn đã đến giúp đỡ." Dạ Khinh Noãn kinh ngạc địa nhìn hai vị Đế sư.

"Nha đầu, con vẫn còn quá trẻ! Lúc này chuyện trong đó còn không rõ ràng. Người mà hai chúng ta cũng không làm gì được, thì tất nhiên không thể dễ dàng ra tay." Một vị Đế sư nói.

"Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hai ngài cũng không cảm ứng được?" Dạ Khinh Noãn cũng cảm thấy mình hơi nóng vội rồi, liền lấy lại bình tĩnh.

Hai vị Đế sư lắc đầu, "Không tra ra là người phương nào, nhưng lúc đó người ấy đang ở trong Tử Trúc Lâm. Hơn nữa có Thần vật và Tà vật cùng hỗ trợ, quấy nhiễu hơi thở của hai chúng ta. Người bí ẩn đó hết sức lợi hại, hơn nữa tâm tư nhạy bén, ẩn giấu hơi thở của mình, khiến cho người ta không biết ra ở chỗ nào."

Dạ Khinh Noãn mím môi, nghi ngờ hỏi, "Hôm nay con không thấy Cảnh ca ca, có phải là huynh ấy không?"

"Điều này rất khó nói!" Một vị Đế sư nói: "Cảnh Thế tử có tài hoa rộng lớn, võ công cao tuyệt, ở Linh Đài tự trên núi Thanh Tuyền đã từng lấy lực lượng của một người tách một tang một đạo ra. Có thể thấy được là phi thường. Nhưng nếu chỉ một mình hắn ta, thì cho dù có lợi hại cũng không đủ để ứng phó hai chúng ta. Nếu là hắn ta, thì chắc chắn vẫn còn có người giúp đỡ."

"Vậy đến tột cùng là ai đã giúp Cảnh ca ca mà lại có bản lãnh lớn đến như vậy chứ? Lúc đó Vân tỷ tỷ đứng cạnh quan tài, cũng không có biện pháp ra tay. Mà những người giao hảo với Vân tỷ tỷ đều không có ở đây, Diệp Nữ hoàng và Hoàng phu đều đã rời khỏi rồi, Tây Duyên hoàng cũng đã ra khỏi kinh thành rồi Chẳng lẽ là...... Nam Lăng Duệ? Nhưng nếu là hắn ta, thì con không thể nào không cảm ứng được hơi thở của hắn ta." Dạ Khinh Noãn suy đoán.

Dạ Khinh Nhiễm cũng không nói gì, mà chỉ im lặng nghe.

"Chẳng lẽ là Nhị hoàng tử Đông Hải? Mấy ngày nay cũng không nhìn thấy hắn ta." Dạ Khinh Noãn lại nói.

"Nhị hoàng tử Đông Hải thật sự lợi hại như vậy?" Hai vị Đế sư nhìn Dạ Khinh Noãn hỏi thăm.

"Hắn ta không giống như lời đồn, không phải là hoàng tử phong lưu, tiếp xúc với hắn ta mấy ngày, muội cũng không nhìn ra sự sâu cạn của hắn ta, nếu là hắn ta giúp đỡ Cảnh ca ca thì cũng có khả năng." Dạ Khinh Noãn nói: "Dù sao hắn ta là đệ đệ mà đích thân Thái tử Đông Hải dạy dỗ từ nhỏ đến lớn."

"Không thể nào là Ngọc Tử Tịch! Hắn ta và Dung Cảnh liên thủ cũng không làm gì được hai vị Đế sư." Lúc này Dạ Khinh Nhiễm liền nói.

"Vậy là ai đây? Chẳng lẽ là Thái tử Đông Hải quốc?" Dạ Khinh Noãn mím môi, "Hôm đại hôn của Vân tỷ tỷ và Cảnh ca ca, muội lên đỉnh Ngọc Long, còn chưa thấy rõ người nào thì đã bị trúng chiêu hôn mê, sau khi tỉnh lại thì đã ở Đức Thân Vương phủ, ca nói xem, người ra tay chắc là Ngọc Thái tử Đông Hải, đáng tiếc, sau đó muội đã tra xét khắp mọi nơi, nhưng cũng không phát hiện được hành tung của Ngọc Thái tử. Nếu là hắn ta đã trợ giúp Cảnh ca ca, thì như vậy hai người liên thủ có thể chống lại Đế sư sao?"

"Ừ!" Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, "Nhưng không phải là hắn ta, hắn ta đã về Đông Hải rồi! Không thể nào lại ở Thiên Thánh lâu như vậy được."

"Vậy liền kỳ quái. Rốt cuộc người kia là ai?" Lông mày của Dạ Khinh Noãn nhíu chặt, nghĩ lại tất cả mọi người một lượt, nhưng cũng không nghĩ ra được là ai.

"Mấy ngày nay Thanh di đều ở Vân Vương phủ làm gì?" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nói.

Dạ Khinh Noãn sửng sốt, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, "Ca ca nói người trợ giúp Cảnh ca ca chính là Thanh di ư? Là Vân Vương phi sao?" Dứt lời, thấy Dạ Khinh Nhiễm không nói, nàng liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Vân Vương phi vẫn ở trong phủ với Vân lão Vương gia giúp ông ấy điều trị thân thể, cho tới bây giờ, sau khi đến kinh thành, chỉ có hôm muội muốn mời Nhị hoàng tử Đông Hải đi đua ngựa dì ấy có đi theo thôi, khi về đã nói là già rồi, đến cùng thì cũng không thể với người trẻ tuổi, lần sau đừng kêu dì ấy, dì ấy còn không bằng ở trong phủ với lão Vương gia, nên liền không xuất phủ nữa."

"Thanh di chết mười mấy năm mà sống lại, bất thường." Dạ Khinh Nhiễm nói.

Dạ Khinh Noãn biến sắc, "Nói như vậy chẳng lẽ là dì ấy?"

"Vô cùng có khả năng! Năm đó Hoàng bá bá dốc hết tất cả ẩn vệ, nhưng cũng không tra được tung tích của dì ấy." Dạ Khinh Nhiễm nói.

"Nghe nói ở Đông Hải Vân Vương phi đã gả cho Hoa Vương Đông Hải, đây chẳng phải là một gái hầu hai chồng sao? Bây giờ dì ấy trở về Thiên Thánh hầu hạ lão Vân Vương gia, chẳng lẽ Hoa Vương Đông Hải lại cho đồng ý sao? Lúc này Vân Vương thúc bị Nam Lăng Duệ giam ở Nam Lương, cũng không biết đã nhận được tin tức Vân Vương phi còn sống trở về chưa?" Dạ Khinh Noãn nói.

Dạ Khinh Nhiễm không nói lời nào, như lại lâm vào trong suy nghĩ.

Dạ Khinh Noãn cũng không quấy rầy ca ấy, cùng im lặng ngồi trong điện với hai vị Đế sư.

Sau một lúc lâu, Dạ Khinh Nhiễm nói: "Trước đây trong bàng chi Vân Vương phủ có một người tên là Vân Võ đã nói đến chuyện con sinh đôi của Vân Vương phủ." Nói xong, hắn bỗng cười một tiếng, "Không có lửa thì làm sao có khói, chưa chắc là không có thật."

Dạ Khinh Noãn nghi ngờ không giải thích được.

Dường như Dạ Khinh Nhiễm rất mệt mỏi, không muốn nói nữa, liền khoát khoát tay với Dạ Khinh Noãn, "Hai vị Đế sư bị thương, muội đưa bọn họ đến điện Chân Vũ nghỉ ngơi đi. Sau này hai vị Đế sư chỉ việc bế quan chữa thương là được rồi, chuyện còn lại không vội một giây một phút này."

Dạ Khinh Noãn gật đầu, đứng dậy, hai vị Đế sư cũng đứng dậy, ba người ra khỏi Đế tẩm điện.

Sau khi Ba người đi khỏi, Đế tẩm điện chỉ còn lại một mình Dạ Khinh Nhiễm, hắn nhắm mắt lại, giơ cánh tay lên hơi khó khăn sờ sờ lên ngực, thần tình trên mặt đen tối khó phân biệt.

Chính Ngọ, Dạ Thiên Dật chôn cất Bình Vương Dạ Thiên Tứ xong hồi cung phục chỉ, liền bắt mạch cho Dạ Khinh Nhiễm, sau đó hai người liền nói đến chuyện hôm nay, lại có một phen đàm luận.

Hai người đang nói, thì Dạ Khinh Noãn đã sắp xếp cho hai vị Đế sư xong cũng không về phủ, mà liền xông vào Đế tẩm điện.

Sau khi đi vào, hai người liền ngừng nói chuyện, đều nhìn nàng.

Dạ Khinh Nhiễm hỏi, "Hai vị Đế sư đều đã được sắp xếp xong sao?"

Dạ Khinh Noãn gật đầu, nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dật, hít sâu một hơi, rồi nói với Dạ Khinh Nhiễm: "Ca ca, muội muốn đến Hoàng Lăng, mở Hoàng Lăng ra, điều tra quan tài của Dạ Thiên Tứ. Không tin không tra ra dấu vết. Muội phải biết được rốt cuộc trong chuyện này Vân tỷ tỷ đã bố trí bí mật gì."

Dạ Thiên Dật nhíu mày.

Dạ Khinh Nhiễm lập tức nói: "Không được!"

"Ca ca, vì sao không được?" Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, "Dạ Thiên Tứ kia nhất định không đơn giản, ca nghĩ xem, Vân tỷ tỷ được Thái hậu ủy thác, Thái hậu liều chết sinh ra đứa bé này, lúc nó mới sinh rõ ràng rất khỏe mạnh, chén rượu kia của ca căn bản cũng không phải là rượu độc, nhưng còn chưa tới hai ngài mà nó đã chết rồi, quá kỳ hoặc. Hơn nữa, muội cảm nhận được hơi thở của đứa bé kia là lạ, quá xa lạ, căn bản không phải Dạ Thiên Tứ, nhưng nó lại có dung mạo giống Dạ Thiên Tứ, quá không thể tưởng tượng nổi. Hai vị Đế sư cũng nói đứa bé kia có gì đó là lạ, làm phép lại bị người âm thầm ngăn trở, không thể tìm được mấu chốt, lại còn bị thương nữa. Nên lúc này tất nhiên bọn họ sẽ không nghĩ đến muội sẽ lại đi Hoàng Lăng điều tra."

"Vậy cũng không được!" Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, "Đến đây liền chấm dứt, không được phép nữa tra xét!"

"Ca ca!" Dạ Khinh Noãn nóng ruột kêu một tiếng, tức giận nói: "Có phải ca vẫn còn nhó tình cảm với Vân tỷ tỷ không, nhưng ca có biết hiện nay Vân tỷ tỷ đã không nương tay với ca nửa phần không?"

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm trầm xuống, "Ván này đã thua, muội và Đế sư đã khấu đầu ba lần để tạ tội trước Dạ Thiên Tứ rồi, chẳng lẽ muội còn ngại bị thua chưa đủ triệt để sao? Mặc dù bây giờ muội đến Hoàng Lăng điều tra, cho dù tra ra được cái gì, thì cũng vô dụng. Hôm nay ở Vinh Vương phủ, bao nhiêu người đã quá rõ ràng, sự thật đã thành. Chẳng lẽ sau khi muội đến Hoàng Lăng thăm dò, liền phản bác lời giải thích của Đế sư, tự vả miệng mình sao? Muốn người ta nói Đế sư Dạ thị cũng chỉ như vậy thôi, lời nói không đáng tin sao? Muốn cho người ta nói ngay cả một đứa bé đã chết nhập thổ vi an mà ca cũng không bỏ qua sao? Ván này thua chính là thua! Cũng không có gì, ca đã nói không vội một giây một phút này."

Vành mắt Dạ Khinh Noãn đỏ lên, "Nhưng chẳng lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy? Vân tỷ tỷ thật đúng là biết tính toán!"

"Nàng ấy vẫn luôn biết tính toán, chỉ là không cần mà thôi!" Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm hòa hoãn, cười cười, "Đừng không cam lòng, thua trong tay nàng ấy, không có vũ nhục muội. Mấy năm nay, nàng ấy ngụy trang dưới mí mắt của Hoàng bá bá, lừa gạt Hoàng bá bá mười năm, so với muội, lần này bị thua, thì tính là gì?" Dứt lời, hắn ấm giọng nói: "Muội về phủ thăm Phụ vương đi! Ông ấy bị tức đến bị bệnh, khí huyết công tâm, không biết đã khỏe hơn chút nào không."

"Cũng tại ca! Nếu không phải ca không trốn không hoàn thủ một chút mà cứ để cho Vân tỷ tỷ giết như vậy, thì sao Phụ vương lại có thể tức đến bị bệnh chứ?" Dạ Khinh Noãn lau lau vành mắt.

"Muội không hiểu!" Dạ Khinh Nhiễm thở dài, khoát khoát tay với Dạ Khinh Noãn.

Dạ Khinh Noãn không nói thêm gì nữa, quay đầu đi ra ngoài, đi hai bước thì như nhớ tới cái gì, chợt quay đầu lại, nói với Dạ Khinh Nhiễm: "Ca ca, muội mới vừa nhận được tin tức, ở núi Thiên Linh Tây Nam Thiên Thánh, có người dựng cờ tạo phản, tự lập làm Vua, nói cái gì mà khí số Thiên Thánh đã tận, dân chúng lầm than, lật đổ sự thống trị của Thiên Thánh, trả cho dân chúng một thái bình thịnh thế."

Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, nhìn sang Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật lắc đầu, "Ta chưa từng nhận được tin tức."

"Tin tức này là muội mới nhận được, lúc nãy đã quên nói!" Dạ Khinh Noãn nói.

"Cờ hiệu gì? Đầu lĩnh là người phương nào?" Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

"Chỉ nói là một người tên là Lý Kỳ, xuất thân nghèo khó, dẫn dắt một đám dân chạy nạn áo rách quần manh, bụng ăn không no khởi nghĩa." Dạ Khinh Noãn nói: "Bởi vì Noãn thành ở phía Nam, mấy năm muội ở Noãn thành cũng có căn cơ, cho nên nhận được tin tức nhanh hơn Dật ca ca và ca."

"Mấy ngày rồi?" Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

"Dùng bồ câu đưa tin lại tới đây thì ba ngày. Chắc là đã ba ngày." Dạ Khinh Noãn nói.

"Dùng bồ câu đưa tin thì mất ba ngày, nơi như vậy, quan viên địa phương sai người ra roi thúc ngựa bẩm báo thì cũng phải mất nửa tháng." Dạ Thiên Dật nói.

"Bao nhiêu người khởi nghĩa?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.

"Nghe nói hơn năm trăm người." Dạ Khinh Noãn nói, "Cũng không phải chuyện lớn gì, ca ca, muội dùng bồ câu đưa tin sai người trấn áp xuống nha?"

"Con đê ngàn dặm có thể bị vỡ chỉ vì một tổ kiến nhỏ." Dạ Thiên Dật nói: "Năm trăm người là nhỏ, nhưng chuyện này không phải là nhỏ."

"Đúng vậy! Chuyện này không phải là nhỏ." Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, "Núi Thiên Linh quá xa, kinh thành nhận được tin tức cần thời gian rất dài, không thể nhận được tình huống của núi Thiên Linh kịp thời. Không thể phái người vội vàng trấn áp được, phải phái một người đến đó tìm hiểu rõ tình huống trước, sau đó mới tùy cơ ứng biến!"

Vốn Dạ Khinh Noãn thấy chỉ có năm trăm người thì lơ đễnh, cho nên lúc nhận được tin tức cứ nghĩ tới chuyện đến Hoàng Lăng điều tra lần thứ hai nên liền sơ sót, lúc này vừa nghe lời nói của hai người, thì cũng trở nên ngưng trọng, cất cao giọng nói: "Muội đi một chuyến! Phía Nam thì muội đều tương đối quen thuộc."

"Muội không được đi!" Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, "Muội phải ở lại trong kinh."

"Vậy ai đi? Chẳng lẽ để cho Dật ca ca đi? Huynh ấy phải giám quốc!" Dạ Khinh Noãn nói.

"Thiên Dật cũng không được." Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, im lặng tự suy nghĩ một, rồi trầm giọng nói: "Thương Đình có thể đi được!"

"Ừ! Thương Đình là nhân tuyển thích hợp." Dạ Thiên Dật gật đầu, "Nam Phương nhiều ao đầm, người của Thập đại thế gia đều văn võ toàn tài, hơn nữa, Thương Đình đã từng nghiên cứu tỉ mỉ cách hành quân bày trận và kế sách an dân. Có thể đi một chuyến."

Dạ Khinh Noãn không nói thêm gì nữa.

Dạ Khinh Nhiễm phân phó người ở bên ngoài, "Nghiên Mặc, truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Thương Đình lập tức tiến cung!"

"Dạ!" Phía ngoài, Nghiên Mặc lên tiếng, vội vàng ra khỏi hoàng cung, khoái mã chạy đến phủ của Thương Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com