ZingTruyen.Com

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🚉Chương 8: Chuyến tàu trở về

Sharonnn2010

Tống Đình Thâm ăn bánh mì đã đủ no, nhưng Nguyễn Hạ thì lại đói, cô nhìn sắc trời đã tối, đường về nhà ngày càng gần, trong lòng vô cùng vui vẻ, bắt đầu thèm ăn, vì thế nên Nguyễn Hạ đã mua hai hộp mì gói, còn mua thêm một hộp jambon. 

Lúc Nguyễn Hạ còn nhỏ cực kỳ thích ăn mì gói, trong sinh nhật của cô, ông nội hỏi cô muốn ăn cái gì, cô lập tức trả lời là mì gói, đối với Nguyễn Tiểu Hạ mà nói thì mì gói là món ngon nhất trên đời. Đến lúc học cao trung, Nguyễn Hạ được ba mẹ đón về ở cùng, vì phải học tiết tự học buổi tối, đa số cơm chiều cô đều sẽ ăn ở nhà ăn của trường, vì việc học bận rộn mà cô cũng sẽ thường ăn mì gói qua bữa. Sau này cô lại không thường ăn mì gói nữa, đồ đóng hộp như vậy ít nhất nửa năm mới ăn một lần. 

Mặc dù Nguyễn Hạ không phải kiểu con gái thích ăn đồ lành mạnh dưỡng sinh, nhưng sau khi trưởng lành, quả thật cô cũng hạn chế ăn mì gói lại. Hương vị của mì gói lan ra, cô ăn một miếng, mùi vị vẫn như vậy. 

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn ngồi bên cạnh hít một hơi, nhìn hộp mì Khang sư phụ bên cạnh thèm nhỏ dãi, trẻ con thấy người lớn ăn cái gì cũng sẽ tò mò, giống như bây giờ, bé con nhìn mẹ của mình, bé nuốt nước miếng, hỏi, “Mẹ ơi, cho con ăn thử một miếng có được không?”

Nguyễn Hạ chưa kịp trả lời thì Tống Đình Thâm bên cạnh đã lên tiếng từ chối, “Không thể.”

Anh không đi quản Nguyễn Hạ ăn cái gì, nhưng anh phải quản con trai mình ăn cái gì. Anh không thể để đứa bé chưa được 4 tuổi ăn loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe như thế, bé con ở nhà đến kem còn rất hạn chế ăn. 

Nguyễn Hạ cũng cảm thấy cho bé con ăn mì gói sẽ không tốt, cô gật đầu, “Không thể cho con ăn được.”

Bánh bao nhỏ muốn khóc mà không có nước mắt, “Nhưng mà mùi rất thơm…”

Bé có mũi nha, bé có thể ngửi được hương thơm đó, muốn lừa bé thì cũng nên diễn cho thật vào chứ, làm như vậy có hơi qua loa rồi đó. 

“Có mấy món mùi rất thơm nhưng con không thể ăn được, cũng có những món mùi không thơm lắm nhưng ăn lại ngon.” Nguyễn Hạ suy nghĩ, “Giống như đậu hũ thối, bún ốc, cả sầu riêng nữa.”

Bé con không dễ bị lừa như vậy, bé giơ một ngón tay béo béo lên, tiếp tục thương lượng, “Mẹ cho con ăn thử một miếng, con sẽ biết là có ăn được không ngay mà.”
 
“Món này trẻ con không thể ăn được đâu, con mà ăn sẽ bị đau bụng, sau đó phải đi tiêm một mũi.” Nguyễn Hạ khoa trương nói, “Kim tiêm to như vậy này, nó sẽ đâm vào làn da trắng trẻo này của con đó.”

Bánh bao nhỏ nghe đến kim tiêm, nghĩ đến cô y tá thì bé liền từ bỏ ý nghĩ, không muốn ăn thử mì gói nữa. 

Bên này Tống Đình Thâm ngồi xem văn kiện được gửi tới trên điện thoại, nhưng cũng chú ý đến cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ. Anh không biết rốt cục Nguyễn Hạ đã gặp phải chuyện gì mà khiến cô thay đổi đến như vậy, nhưng bây giờ cô trở nên thân thiết với con trai như vậy chính là một chuyện tốt. 

Anh hiểu rõ, dù anh cố gắng trở thành một người cha tốt thế nào thì cũng không thể thay thế vai trò của một người mẹ được. Vượng Tử là một đứa bé hướng ngoại, nhưng có lúc ở nhà trẻ có hoạt động, bé nhìn thấy ba mẹ của bạn bè đều đến dự, bé sẽ hỏi anh sao mẹ lại không đến. 

Tống Đình Thâm mong rằng bây giờ Nguyễn Hạ không phải chỉ đột nhiên nổi hứng mà thôi, dù sao trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ thì có cả ba và mẹ ở bên cạnh vẫn tốt hơn. 

Xe lửa đi vào đường hầm sẽ phát ra tiếng rầm rập, Tống Đình Thâm ở một bên xử lý văn kiện trên di động, Nguyễn Hạ và bánh bao nhỏ ngồi bên này xem hoạt hình. Hiện tại Nguyễn Hạ là người có tiền, cô cũng không để ý chuyện dùng wifi hay dữ liệu để xem phim. 

Bởi vì Tống Đình Thâm cao hơn 1m8, nên anh nằm trên giường nhỏ có chút chật chội, Nguyễn Hạ thấy vậy nên để bé con nằm chung với cô. Chờ bánh bao nhỏ đi ngủ, Nguyễn Hạ bất ngờ lên tiếng, “Sau này tôi sẽ không như thế nữa, tôi biết hành động những ngày này của bản thân làm anh nghi ngờ, nhưng đây là lần cuối cùng, yên tâm.”

Bây giờ cô biết cốt truyện, cho nên cô muốn cứu Tống Đình Thâm, nhưng mà lần này nếu thoát nạn thì cốt truyện sẽ đi lệch đi, lúc này chính cô cũng không thể biết được. Cô cứu được anh một lần, không thể cứu lần thứ hai, chuyện sau này đành phải xem ý trời.

Tống Đình Thâm nghe cô nói chỉ ừ một tiếng. Đúng là cô như bây giờ khiến anh rất nguy hoặc nhưng cũng không đến mức anh không thể chấp nhận được.

“Kỳ thật tôi vẫn muốn nói với anh, chuyện trong mơ đúng thật chỉ là mơ, tôi đối với việc này lo sợ là bởi vì cuộc sống của tôi và Vượng Tử đều dựa vào anh.” Nguyễn Hạ bình tĩnh nói mấy lời này, cô nói là sự thật, đúng là nguyên chủ cùng con trai đều dựa vào Tống Đình Thâm mà sống, “Anh thường xuyên đi công tác, chuyện kinh doanh càng làm càng lớn, bận như vậy, đây không phải vì tôi, mà là vì con trai, vẫn mong anh chú ý sức khỏe của bản thân.”

Nguyễn Hạ nói những lời này đều là thật lòng. Trong tiểu thuyết, sau khi Tống Đình Thâm đi rồi nguyên chủ vẫn có thể tìm được mùa xuân thứ hai, tìm được người đàn ông thứ hai nguyện ý cho cô ấy một đời sung túc, nhưng đứa bé thì sao đây? Đến cùng mà nói thì người sống trên đời này là sống vì bản thân mình hay sống vì người thân của mình thì cũng không ai có thể nói gì được. 

Tống Đình Thâm không ngờ Nguyễn Hạ sẽ nói mấy lời như vậy, anh im lặng mấy giây, chỉ đáp, “Cô yên tâm.”

Nguyễn Hạ nghĩ, chuyện này đối với cô mà nói không có bao nhiêu quan trọng, cô lo là lo cho đứa nhỏ.

Tuy rằng trong lòng cô đã tính đến việc nếu Tống Đình Thâm lần này vẫn không thoát, cô cũng sẽ nuôi dưỡng Vượng Tử trưởng thành, nhưng dù gì đi nữa việc mất cha từ bé sẽ khiến trong lòng đứa trẻ có một vết sẹo tâm lý không thể chữa. Cha không thể thay vai của mẹ, thì mẹ cũng không thể làm tốt vai trò của một người cha. 

Hai người xa lạ, Nguyễn Hạ lại có thể nói ra mấy lời như vậy gần như là OOC*, mà bên này Tống Đình Thâm có thể kiên nhẫn đáp lại cũng đã rất nể mặt. Đến mức sau đó hai người đều rơi vào sự im lặng. 

*OOC: out of character, cư xử không giống tính cách nhân vật.

Cái gì cần nói, cái gì cần làm,Nguyễn Hạ đều đã nói, đều đã làm. Chuyện sau này... vẫn là do ông trời định đoạt. 

🌸

Chất lượng giường nằm hai bên đều giống nhau, nhưng bên này Nguyễn Hạ và bánh bao nhỏ ngủ rất ngon thì giường bên cạnh Tống Đình Thâm bị mất ngủ. 

Chất lượng giấc ngủ của anh trước giờ không tốt, thường xuyên mất ngủ, bây giờ lại không thể thoải mái nằm ngủ, sau khi anh nghe những lời Nguyễn Hạ nói xong, nghe tiếng ồn ào của xe lửa, thì hai mắt không thể ngủ được, đến một hai giờ sáng vẫn không cảm thấy buồn ngủ. 

Nguyễn Hạ không giống bình thường, anh không hiểu nỗi, càng không có ý định đi tìm hiểu cô đã gặp chuyện gì, nhưng không biết vì sao, với những chuyện cô làm hai ngày này, lại thêm lời nói hôm nay, trong lòng anh đã nổi lên một cảm xúc không tên. 

Tống Đình Thâm suy nghĩ đủ thứ chuyện, mãi đến gần ba giờ sáng anh mới chợp mắt đi ngủ.

Toa giường mềm không có ồn ào như toa giường cứng, nhưng buổi sáng cũng không có yên tĩnh, Nguyễn Hạ thấy Tống Đình Thâm chưa thức, cô nói với bánh bao nhỏ, “Chúng ta đừng làm ồn ba con.”

Bánh bao nhỏ không thích đánh răng, bé bày ra dáng vẻ đánh chết không phục làm Nguyễn Hạ bị chọc cười. Đến khi hai người rửa mặt xong trở về toa thì Tống Đình Thâm cũng đã tỉnh, anh cầm bàn chải và khăn lông đi đến khu vệ sinh.

Vệ sinh cá nhân trên xe lửa cũng không tiện lắm, nhưng xem như bọn họ có được một trải nghiệm. 

Nguyễn Hạ phát hiện bạn nhỏ Tống Thư Ngôn hôm nay không khỏe, thậm chí còn ho mấy tiếng, trong lòng cô lộp bộp mấy tiếng, trong cốt truyện bé con sinh bệnh, dì giúp việc gọi nguyên chủ không được nên chỉ có thể gọi cho Tống Đình Thâm. Tống Đình Thâm vì thương con nên anh mới sửa vé máy bay gấp gáp trở về.

Sau hai ngày ở chung với Tống Đình Thâm, Nguyễn Hạ biết cho dù dì giúp việc liên lạc được với nguyên chủ, Tống Đình Thâm biết con trai bị bệnh cũng sẽ sửa vé trở về sớm. Cho nên chuyện xảy ra sau đó, cũng không thể trách nguyên chủ được.

Giả sử bảo mẫu liên lạc được nguyên chủ rồi, nhất định cũng sẽ báo cho Tống Đình Thâm biết, không cần cô ấy, nguyên chủ cũng sẽ gọi. Cho nên nếu cô không mang Vượng Tử đến thành phố A, bé con hôm nay bị bệnh phát sốt, khả năng Tống Đình Thâm biết được sẽ rất cao, cô mà không giấu được thì anh nhất định sửa vé về sớm, mà như vậy thì khả năng gặp tai nạn là rất lớn…

Cho dù cô tận tình khuyên bảo, anh chắc chắn sẽ không nghe, đối với góc nhìn là một người cha như anh, Nguyễn Hạ là một người mẹ không thương con, chuyện công việc đã kết thúc, anh sửa vé về sớm chăm sóc con mình vẫn an tâm hơn. 

Thật may là cô đến thành phố A, nếu không diễn biến của sự việc sẽ không thể nằm trong tính toán của cô được. Nếu cô không đến thành phố A mang Tống Đình Thâm về sớm một ngày, chuyện tiếp theo đó cô thật sự không dám tưởng tượng. 

Nguyễn Hạ có thể thấy Vượng Tử không bình thường, người làm cha tốt như Tống Đình Thâm tất nhiên có thể nhìn ra, nhưng mà hai người vẫn ngồi xe về nhà trước, không có đến bệnh viện kiểm tra. Dù sao trẻ nhỏ cảm mạo phát sốt cũng là chuyện bình thường đi bệnh viện bác sĩ cũng chỉ có thể quan sát một chút, phải đợi nếu sốt cao liên tục mới phải tiêm thuốc. 

Tống Đình Thâm thành thạo lau người bằng nước ấm cho Vượng Tử, sau đó lại cho bé uống nước. Nguyễn Hạ ở bên cạnh cũng không thể phụ được gì, chỉ có thể ghi chép lại thân nhiệt của bé.

Sau khi trải qua ngày hôm nay, cô cũng có thể hiểu vì sao đồng nghiệp luôn nói trẻ con sinh bệnh thì người lớn cũng chịu khổ. Bởi vì khi trẻ con sinh bệnh, người lớn cũng không thể nghỉ ngơi được.

Hai người đều không yên tâm đi ngủ, thức canh ở bên cạnh bé con. 

Nguyễn Hạ nghĩ không ra nguyên nhân vì sao hôm qua bé con còn vui vẻ chơi đùa, hôm nay đã phát sốt, cô chỉ có thể đổ lỗi do cốt truyện quá mạnh, cho dù có sai lệch, thì một số chuyện vẫn sẽ xảy ra, không thể ngăn cản được.

Tới rạng sáng, Nguyễn Hạ không thể trụ nổi nữa, ngủ gục bên giường Vượng Tử, trên tay cô còn cằm nhiệt kế. Tống Đình Thâm đi vào vừa lúc bắt gặp một mà này. 

Dù bị bệnh, nhưng có lẽ Vượng Tử có thể cảm nhận được mẹ của bé đang nằm bên cạnh, cho nên không tự chủ dựa gần Nguyễn Hạ, lúc này hai mẹ con đều ngủ say, dáng vẻ khi ngủ hệt như nhau. 

Tống Đình Thâm đi qua, do dự một lúc, cuối cùng cầm một cái chăn đắp lên người Nguyễn Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com