ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm dù vui hay không vẫn nhớ rằng trong phòng còn một đứa bé, tản bộ một lúc liền chuẩn bị trở về biệt thự.

Hai người vừa vào cửa, liền nhìn thầy Tần Ngộ đang ngồi xem phim hoạt hình cùng Vượng Tử, cả hai đều ngạc nhiên.

Nguyễn Hạ không cần phải nói, hiện tại cô đang rất bận tâm, cảm thấy Tần Ngộ có mục đích, bây giờ hắn ngồi cùng Vượng Tử để làm gì? Cô đi nhanh đến, sau đó tự thấy hành động của mình không được đúng cho lắm, lúc này mới bế Vượng Tử lên, nhìn Tần Ngộ rồi cười với vẻ áy náy: "Tổng giám đốc Tần, đứa bé này bình thường rất ầm ĩ, không biết có quấy rầy gì đến việc nghỉ ngơi của anh không?"

Tần Ngộ lắc đầu, vẫn cười ôn hoà nói: "Không có, tôi thấy cậu bé ngồi một mình trong phòng khách, thấy cậu bé rất muốn xem TV. Cậu bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện đấy."

Tống Đình Thâm sợ Nguyễn Hạ không bế nổi Vượng Tử, anh liền bế cậu bé bụ bẫm từ trong lòng cô rồi nói: "Cảm ơn chú đi con."

Vượng Tử ngáp một cái, có vẻ có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lên dây cót tinh thần, vui vẻ nói với Tần Ngộ: "Con cảm ơn chú ạ, chú ơi con buồn ngủ quá nên phải trở về phòng đi ngủ đây. Tạm biệt chú."

Tần Ngộ bị cậu chọc cho cười, hắn vẫy tay: "Được rồi, ngủ ngon nhé người bạn nhỏ."

Sau lời nói tạm biệt, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm liền bế Vượng Tử lên tầng trở về phòng.

Trong lòng còn chút bất an, cô không biết Vượng Tử có nói gì đó với Tần Ngộ hay không? Tuy cậu còn nhỏ và rất thông minh, nhưng nếu như người lớn có ý định lấy thông tin từ cậu thì sao cậu có thể tránh được.

Sau khi trở lại phòng, Nguyễn Hạ liền kéo Vượng Tử ngồi cạnh cô, sốt sắng hỏi: "Vượng Tử, chú kia hỏi con những gì thế? Con có thể kể cho mẹ nghe không?"

Tống Đình Thâm vừa lấy nước khoáng, chuẩn bị đưa cho Nguyễn Hạ, nghe câu hỏi của cô, nhìn qua sắc mặt cô một chút, anh cũng có chút ngạc nhiên.

Anh không hiểu, tại sao Nguyễn Hạ lại muốn hỏi Vượng Tử vấn đề này.

Sao Vượng Tử có thể nhớ được nhiều như vậy, vốn cậu đã hơi mệt rồi, thế là cậu khẽ lắc đầu: "Con không nhớ rõ ạ."

Cậu và chú ấy đều nói mấy chuyện liên quan đến truyện tranh, phim hoạt hình thì sao mà nhớ hết được.

Nguyễn Hạ dò hỏi: "Một chút cũng không nhớ được sao?"

Vượng Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ lại được một chút: "Chú ấy hỏi con có muốn ăn bánh kem hoặc bánh gato không? Con nói con đánh răng rồi nên không ăn."

Nguyễn Hạ: "..."

Tại sao lại chỉ nhớ những việc liên quan đến đồ ăn.

Trẻ con sẽ không biết nói dối, cô hiểu, Tần Ngộ cũng hiểu, nếu như Tần Ngộ thật sự muốn lấy thông tin gì từ Vượng Tử, chuyện này quả thật rất dễ dàng, vấn đề mấu chốt là trí nhớ của trẻ con không tốt một chút nào, một câu nói bình thường thì cậu căn bản không nhớ được.

Nguyễn Hạ nỗ lực giúp Vượng Tử nhớ lại hỏi: "Vậy chú ấy có hỏi gì về ba mẹ không?"

Vượng Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu trả lời: "Không có." Dường như không có.

"Không có thật sao?" Nguyễn Hạ hỏi lại.

Vượng Tử đã rất cố gắng nhớ lại nhưng cậu vẫn không nhớ ra được gì, mà lúc này lại đang rất mệt mỏi, Tống Đình Thâm không nhịn được liền bế Vượng Tử từ trên ghế sofa lên, nói với Nguyễn Hạ: "Bây giờ nó vẫn chưa tới tuổi nhớ kỹ mọi chuyện, em hỏi thằng bé, thằng bé cũng không nhớ được gì đâu. Em xem, nó buồn ngủ rồi, cho nó đi ngủ đi."

Tống Đình Thâm không nói cô có thể hỏi những câu hỏi đó vào ngày mai, hiện tại Vượng Tử không nhớ gì nhưng sau một buổi tối, anh chỉ sợ đến chuyện đánh răng cậu cũng không nhớ nổi nữa.

Nguyễn Hạ thấy thằng bé mũm mĩm kia cũng buồn ngủ thật nên biết dù có cố hỏi cũng không có kết quả. Cô chỉ có thể đoán già đoán non trước âm mưu của Tần Ngộ, lấy thông tin từ một đứa trẻ, quả thật là nham hiểm.

Vượng Tử vừa mới nằm lên giường, chốc lát sau đã lăn ra ngủ.

Tống Đình Thâm lúc này mới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nguyễn Hạ không biết nên nói thế nào với Tống Đình Thâm, tất cả đều chỉ là do cô suy đoán, cô nói: "Không có gì, chỉ là sợ thằng bé nói linh tinh trước mặt ông chủ, dù sao nhân viên cũng nên giữ hình tượng trước mặt ông chủ chứ."

"Yên tâm đi." Tống Đình Thâm nói an ủi cô: "Không có ông chủ nào để ý đến từng nhân viên một."

Nói câu này, là để cho cô thấy vui hơn sao?

Nguyễn Hạ cười nói: "Lẽ nào anh không bao giờ quan tâm tới các nhân viên ở công ty sao?"

Tống Đình Thâm hỏi ngược lại: "Em muốn quan tâm trên phương diện nào?"

"Ngoài công việc."

Tống Đình Thâm lắc đầu: "Việc đó chưa từng có."

"Cũng đúng." Nguyễn Hạ nghĩ cũng đúng nói: "Anh luôn bận rộn với công việc như vậy, khéo ngay cả việc em cắt tóc anh cũng không biết chứ đừng nói đến các nhân viên trong công ty."

Điều cô nghĩ rất đúng, trước đây kể cả là đại mỹ nhân anh cũng không chú ý đến chứ đừng nói là công nhân trong công ty.

"Em cắt tóc?"

Trọng điểm của thẳng nam luôn luôn khó hiểu như thế.

"Không cắt."

Lúc này Tống Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại anh cảm thấy phụ nữ là thứ khó đối phó nhất trên đời, anh nói: "Em ngủ đi, anh sẽ nằm dưới đất."

Nguyễn Hạ khoát tay một cái nói: "Sáng sớm ngày mai chắc chắn Vượng Tử sẽ hỏi rất nhiều, vẫn ngủ như cũ đi, Vượng Tử nằm ở giữa."

"... Được." Tống Đình Thâm ở ngoài thì bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy rất vui.

Tuy rằng đều là giường mét tám nhưng không vẫn không thể thoải mái bằng giường ở nhà, trong đầu Nguyễn Hạ còn đang suy nghĩ về chuyện Tần Ngộ nên rất khó ngủ, Tống Đình Thâm thấy cô trở mình nhiều lần thì nhỏ giọng hỏi: "Em không ngủ được sao?"

"Có lẽ là do giường." Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút hỏi:"Anh bỏ chuyện làm ăn, tới đây chơi không sao à?" Cô biết Tống Đình Thâm là người cuồng công việc, mặc dù hai ngày cuối tuần không phải đi làm nhưng anh đều ở trong phòng làm việc. Mỗi lần Nguyễn Hạ nhìn anh làm việc tăng ca ở nhà đều nghĩ, cả đời này cô không muốn trở thành ông chủ, ông chủ phải gánh rất nhiều trách nhiệm, so với nhân viên bình thường thì còn khổ hơn nhiều, ít ra sau khi tan làm nhân viên sẽ được tự do không phải lo nghĩ gì, còn ông chủ vẫn phải lo về chuyện làm ăn.

"Cả năm anh đã không nghỉ rồi, thi thoảng cũng phải thư giãn một chút."

Nguyễn Hạ cảm khái nói: "Cũng thật khâm phục anh, ngược lại nếu là em, em sẽ không làm ông chủ, quả mệt mỏi."

Tống Đình Thâm trầm mặc chốc lát: "Làm bà chủ thì sao?"

Sau khi hai người mở lòng nói chuyện, anh có trêu chọc với vẻ vô tình hay cố ý thì Nguyễn Hạ cũng không ghét, cô nghe câu này xong chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tê dại không nói được thành lời.

"Bà chủ đương nhiên là được rồi. Không phải bận tâm quá nhiều, hơn nữa cũng tương đương với việc chỉ dưới một người."

Tống Đình Thâm sửa lại câu nói của cô: "Không có ai ở trên em, kể cả ông chủ."

Ý nói của câu nói này có phải là cô là bà chủ của Tống thị, anh làm ông chủ nhưng vẫn không to bằng cô không?

Ha ha ha.

Mặc kệ anh có nói thật hay không, lời nói này đều làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, từ chuyện của công ty đến chuyện xã hội, trái lại còn có thể nói rất nhiều. Nguyễn Hạ thực sự không chống cự lại được sự mệt mỏi về thân thể, giọng nói ngày càng nhỏ đi, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

"Ngủ rồi à?" Tống Đình Thâm thấp giọng hỏi, không nhận được câu trả lời, anh nghĩ chắc là Nguyễn Hạ đã ngủ rồi.

Anh nhìn trần nhà, biệt thự khá gần với bờ biển, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, cô đã ngủ nhưng sao anh lại thấy khó ngủ thế.

Kỳ thực Nguyễn Hạ hai ngày nay có chút kỳ lạ, anh không hỏi bởi anh biết tính cách của cô, khi cô không muốn nói, dù anh có hỏi vài câu cũng chỉ làm cô trở nên khó xử hơn thôi, mà anh cũng không muốn thấy vẻ mặt lừa gạt và tìm đủ lý do của cô.

Cẩn thận nghĩ lại, hôm anh đến đây, dù anh là người nhà của cô, nhưng những lãnh đạo của công ty cô đã nói rất rõ ràng, cô còn ở trong thời gian thử việc, không được dẫn người nhà theo, theo lý mà nói đáng ra anh nên ở khách sạn bên cạnh như vậy mới phải, Nguyễn Hạ cũng không phải là người thích chiếm lợi của người khác, nhất là trong chuyện như vậy, nhưng cô lại muốn anh trực tiếp đến đây, giọng điệu không cho từ chối nên anh cũng chỉ có thể dẫn Vượng Tử lại đây.

Khi anh đến, cô bắt anh phải phối hợp với cô đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc. Điều ấy cũng rất kỳ lạ, nếu như là trước mặt con thì còn có thể giải thích được, thế nhưng tại sao phải làm vậy ở trước mặt các đồng nghiệp không quá quan trọng chứ?

Tuy Tống Đình Thâm không hiểu tư duy logic của phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết gì. Anh cũng có thể đoán được một vài điều, Nguyễn Hạ sở dĩ làm như vậy chỉ vì một chuyện, đó là cô cần thể hiện điều này trước mặt ai đó...

Người đó là ai chứ?

Tại sao Nguyễn Hạ phải làm như vậy?

Anh nghĩ, chắc là người này rất thích Nguyễn Hạ, đồng thời làm cho cô cảm thấy bất an, vì vậy cô mới muốn anh phối hợp với mình, đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc, mục đích vô cùng đơn giản, hoặc là cô làm vậy để đối phương ghen, hoặc làm thế để đối phương hết hy vọng.

Nghĩ lại cuộc nói chuyện buổi tối của cô và anh, Tống Đình Thâm cho rằng, có thể loại trừ đi trường hợp đầu. Cô là người thành thật, nếu như cô thực sự thích người khác, cô nhất định sẽ tự mình nói với anh, dù sao bọn họ cũng đã đồng ý vấn đề này từ trước rồi. Huống chi, nếu cô đã thích người khác, vậy thì buổi nói chuyện tối nay của họ sẽ không xảy ra.

Cô muốn làm cho đối phương hết hi vọng.

Đúng thế.

Nhưng người này là ai chứ?

Tống Đình Thâm vận dụng đầu óc một chút liền phát hiện ra, hôm nay khi ở bể bơi cô rất kỳ lạ. Lúc rời đi, cô muốn anh khoác vai cô hoặc nắm tay cô, tất nhiên là để cho người kia nhìn thấy, lúc đó rất nhiều đồng nghiệp ở đó, anh không nghĩ ra là ai. Nhưng lúc nãy, Nguyễn Hạ rất quan tâm đến chuyện Vượng Tử nói chuyện với Tổng Giám đốc Tần...

Nếu như chỉ là đồng nghiệp nam bình thường, anh nghĩ, chắc Nguyễn Hạ sẽ không cảm thấy bất an như vậy.

Tống Đình Thâm thở dài một hơi, nếu suy đoán của anh là hợp lý, như vậy, vị Tổng Giám đốc Tần kia đang thích Nguyễn Hạ, mà Nguyễn Hạ cũng biết điều đó, đồng thời cô cũng đang cố gắng dùng mọi phương pháp để Tổng Giám đốc Tần hết hy vọng.

Anh vươn tay ra, vừa đủ có thể chạm tới Nguyễn Hạ, ngón tay của anh chạm nhẹ vào mặt cô, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, duyên với người khác phái của vợ anh quá tốt rồi, môt tên Đoạn Trì vừa đi khỏi, bây giờ một Tổng Giám đốc Tần khác lại đến, thật sự là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info