ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Lúc Vượng Tử đi đánh răng, bé con vẫn tỏ vẻ mình rất ấm ức, sau khi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra thì vẫn cố giải oan cho mình lần nữa, “Ba ơi, con nói thật mà, mẹ chiếm mất chỗ nằm của con, mẹ sang ngủ cạnh ba làm con không có chỗ ngủ nên mới ngủ sofa đó.”

Tống Đình Thâm làm gì còn để ý đến Vượng Tử, anh đang đứng trước gương sờ sờ khuôn ngực của mình. 

Tống Đình Thâm có thói quen tập thể hình, nhưng anh không cuồng đến mức ngày nào cũng đi, vào lúc rảnh thì một tuần hai ba lần, còn lúc bận rộn thì có khi phải cả tuần mới đi một lần, nhưng cũng may nhờ thói quen ăn uống lành mạnh nên vẫn tạm duy trì được cơ bụng sáu múi. 

“Ba ơi, ba có nghe con nói không vậy?” Vượng Tử kéo kéo góc áo của ba mình, nói chuyện bằng giọng đáng thương.

Lúc này Tống Đình Thâm mới nhìn sang con trai mình, “Ba có.”

Vượng Tử nói tiếp, “Khi nãy ba còn không cho con giải thích.”

Tống Đình Thâm dứt khoát bế bé lên, anh nói, “Lúc đi ngủ mẹ cũng không cố tình chiếm chỗ nằm của con đâu, nếu ba và con đều nói mẹ như vậy thì chắn chắn mẹ sẽ rất xấu hổ. Vượng Tử không phải đã nói sao, chúng ta là nam, còn mẹ con là nữ, vì vậy chúng ta phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ con, có đúng không?”

Vượng Tử nghĩ nghĩ, “Đúng ạ.”

Mẹ là con gái, cần phải bảo vệ và quan tâm mẹ. 

“Vậy nên chúng ta không cần nhắc lại chuyện này nhé.”

“Vâng ạ.”

Giữa hai cha con đã đạt được thỏa thuận chung, phải yêu chiều người phụ nữ duy nhất trong nhà tính tới thời điểm hiện tại. 

Đến thứ sáu, Nguyễn Hạ ngồi đợi trong văn phòng suốt một ngày cũng không thấy người khách hàng kia của cô đến, vẻ mặt quản lý áy náy nói, “Sếp chúng ta nói người khách hàng kia có việc đột xuất nên đã hủy cuộc hẹn của phòng kế hoạch, ngại quá, đã làm em không thể nghỉ phép rồi.”

Nguyễn Hạ vội vàng xua tay, “Không, không đâu ạ, hôm nay là ngày làm việc mà, vốn dĩ em vẫn phải đi làm thôi, hơn nữa để ông xã em tham gia hoạt động ngoại khóa hôm nay của nhà trẻ cũng không ảnh hưởng gì.”

Quản lý nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều, thuận miệng hỏi, “Lúc đọc lý lịch chị thấy để em đã kết hôn sinh con làm chị thật sự bất ngờ đấy, dù gì bây giờ em vẫn còn trẻ, thế mà con trai đã đi mẫu giáo rồi.”

“Vâng, em và ông xã quen biết nhau lúc em hai mươi tuổi, chuyện gì cần đến thì cũng đến ấy mà, dù sao việc kết hôn sinh con cũng là sớm muộn thôi.”

Chủ quản cười phụ họa, “Cũng đúng, chị cũng có một đứa con trai, nhưng nhỏ hơn con trai em một chút, năm sau mới bắt đầu đi nhà trẻ.”

Không biết có phải vì có chung chủ đề nói chuyện hay không, quản lý và Nguyễn Hạ tán gẫu với nhau rất nhiều, về hôn nhân và con cái.

Có điều sau khi trò chuyện một hồi, Nguyễn Hạ phát hiện hình như cuộc sống hôn nhân của quản lý không được viên mãn thì phải, chị ấy luôn miệng nói với cô rằng, “Nếu gặp được người thích hợp hơn thì nhất định sẽ ly hôn.”

🌸

Sáng thứ hai, Nguyễn Hạ vừa đến công ty thì gặp được lễ tân trong thang máy, hai người vừa nói vừa cười bước vào công ty. 

“Bật mí cho chị nghe một bí mật.” Lễ tân tỏ ra vô cùng thần bí nói, “Công ty sắp tổ chức cho nhân viên đi du lịch, hình như là đi đảo, sếp đã dặn em đặt vé máy bay và biệt thự nghỉ dưỡng rồi đấy.”

Nguyễn Hạ ngạc nhiên, chẳng phải công ty này chỉ mới thành lập mấy tháng ư? Mới đó mà đã có phúc lợi được đi du lịch rồi, phụ trách nhân sự ở những công ty mà Nguyễn Hạ từng phỏng vấn trước đây cũng thường xuyên nhấn mạnh mỗi năm họ đều tổ chức nghỉ dưỡng cho nhân viên, nhưng vấn đề là công ty này thành lập còn chưa tới một năm nữa mà...

Quả nhiên ông chủ ông ty này là “phú ông”!

Tóm lại bây giờ cho dù công ty có dành bao nhiêu phúc lợi tốt không thể tin được cho nhân viên đi nữa thì Nguyễn Hạ cũng cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc cả, hình tượng của vị sếp tổng chưa từng gặp mặt kia trong đầu Nguyễn Hạ bây giờ chính là một ông chủ lắm tiền ngốc nghếch.

Đến cả Tống Đình Thâm còn nói trước giờ chưa gặp một công ty nào thế này. 

“Đi du lịch biển? Cái này thú vị đấy.” Nguyễn Hạ nói. 

Có lẽ lễ tân cũng cảm thấy rất vui, cô ấy lập tức nói, “Em cũng thấy vậy đấy, lần này bạn trai em cũng sẽ đi chung luôn, bọn em yêu nhau lâu vậy rồi mà chưa từng được đi du lịch lần nào cả.”

Nguyễn Hạ nghe cô ấy nói thế thì suy nghĩ đầu tiên lóe lên là, người nhà có thể đi cùng?

Dựa vào phúc lợi siêu tốt của công ty, cộng thêm ông chủ vung tay rất hào phóng thì việc dẫn theo người nhà không hẳn là không thể. 

Có thể chiếm được của hời từ việc du lịch này thì hiển nhiên là một chuyện tốt rồi!

“Có thể dẫn người nhà theo sao? Vậy thì tốt quá, không biết ông xã của tôi có thời gian không, tôi muốn dẫn con trai đi biển chơi một lần, nhất định thằng bé sẽ rất vui.”

Tống Đình Thâm chưa chắc có thời gian để đi du lịch với cô, nhưng mà Nguyễn Hạ có thể dẫn theo Vượng Tử đi là được, dù gì nhà trẻ cũng rất dễ trong việc xin nghỉ phép. Trong suy nghĩ của Nguyễn Hạ, việc dẫn con trai mình ra ngoài du lịch một chuyến sẽ vừa có thể tăng thêm kiến thức, mà còn giúp đứa con lưu giữ lại được nhiều hồi ức tốt đẹp.

Vào buổi chiều, cả công ty đã nhận được mail thông báo về chuyến du lịch, trong mail yêu cầu nhân viên gửi một bản sao chứng minh thư cho lễ tân để đặt vé máy bay và khách sạn nghỉ dưỡng. 

Trong mail còn thêm ghi chú rõ ràng, nhân viên trong thời gian thử việc không thể dẫn theo người nhà, dù tự chi trả chi phí cũng không thể, vì đây là hoạt động tập thể. 

Nguyễn Hạ tới công ty chưa được một tháng, mà thời gian thử việc là một tháng, cô nhẩm tính thời gian, vài ngày nữa mình sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức, vì vậy Nguyễn Hạ đi tìm quản lý hỏi thăm, mặc dù bây giờ cô cũng không thiếu tiền, nếu muốn đi du lịch với Vượng Tử cũng chẳng phải việc gì khó khăn, nhưng nếu có thể được lợi thì tất nhiên cô vẫn muốn nhận nha.

Vẻ mặt quản lý khó xử, “Nguyễn Hạ, việc này không được rồi, tuy vài ngày nữa em sẽ trở thành nhân viên chính thức, nhưng công ty gửi mail hôm nay thì hôm nay em vẫn trong thời gian thử việc, vì thế không thể đi cùng người nhà được. Thế này đi, lần sau nhé, dù sao thì những hoạt động du lịch kiểu này công ty còn tổ chức nhiều lần nữa mà.”

Lý do từ chối này Nguyễn Hạ hoàn toàn có thể hiểu được, vậy nên cô cười nói, “Dạ, vâng, em biết rồi ạ.”

Thật ra không thể dẫn Vượng Tử theo cùng nên Nguyễn Hạ cũng không có nhiều hứng thú với lần đi du lịch này, cô và các đồng nghiệp trong công ty vốn không quá thân thiết. Nhưng dù sao hoạt động tập thể kiểu này tốt nhất vẫn phải tham gia, tránh sau này người ta lại nói cô khó sống chung. Nghĩ theo hướng khác thì hoạt động du lịch thế này vẫn còn tốt so với mấy cái hoạt động mở rộng cuối tuần nhiều…

Bây giờ cô chỉ mong thời gian của chuyến du lịch này đừng quá dài. 

🌸

Cuối cùng thời gian của chuyến du lịch lần này tạm định là năm ngày bốn đêm, sáng thứ năm sẽ xuất phát, tối thứ hai sẽ quay lại thủ đô.

Tất nhiên Nguyễn Hạ sẽ kể việc này cho Tống Đình Thâm nghe, “Vốn dĩ tôi tưởng có thể đi cùng người nhà, còn định sẽ dẫn Vượng Tử theo nữa. Ai ngờ không được, vì tôi chưa phải nhân viên chính thức nên không được nhận phúc lợi này.”

Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói riêng với Tống Đình Thâm, nếu để Vượng Tử biết đáng lẽ bé có thể đi cùng thì chắc chắn đứa nhỏ đó sẽ ăn vạ một trận cho xem. 

Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ đang sắp xếp đồ đạc vào vali, anh hỏi ngược, “Chẳng lẽ tôi không phải người nhà của em sao?”

Nguyễn Hạ thật sự chịu không nổi thái độ cố tình trêu ghẹo này của anh, rốt cuộc anh có ý gì thì mau nói thẳng ra đi!

Nếu anh không có ý kia thì làm ơn đừng có nói những câu nửa thật nửa đùa như vậy nữa, cô sẽ hiểu nhầm. 

Còn nếu anh có ý đó thì có thể đàn ông lên một chút được không, nói thẳng ra đi, đừng có vòng vèo như vậy.

Nguyễn Hạ không lên tiếng, từ chối trả lời câu hỏi này, khiến Tống Đình Thâm giống như đang trêu ghẹo không khí vậy, để cô xem anh có bỏ cái thói này không. 

Tống Đình Thâm cũng không ngờ khi mình hỏi như vậy, Nguyễn Hạ lại không nói năng gì, “...”

Chẳng lẽ cô cảm thấy anh ấu trĩ ư? Hay là cô không nghe thấy anh nói gì, không thể như thế, bây giờ trong phòng chỉ có anh và cô, âm lượng của anh cũng không nhỏ. 

Về mặt này, Tống Đình Thâm không được xem là người bạo dạn, anh không nhận được câu trả lời thì mặt mũi tối tăm quay về phòng của mình. Suy nghĩ một lúc, Tống Đình Thâm mở chức năng ghi âm trong điện thoại ra, thử dùng âm lượng ban nãy nói lại một lần nữa, cuối cùng anh chắc chắn Nguyễn Hạ có nghe thấy mình nói gì...

Sao cô ấy lại không trả lời câu hỏi của anh chứ?

Hay là vấn đề mà anh hỏi không phù hợp? Anh khiến cô khó xử ư?

Sáng mai Nguyễn Hạ sẽ lên máy bay bắt đầu chuyến du lịch, Vượng Tử không nỡ buông tay, luôn miệng hỏi thăm, “Mẹ ơi, mẹ sẽ về mà đúng không?”

Cho dù hiện giờ Nguyễn Hạ đối xử với bé con vô cùng tốt, đã trở thành một ‘người mẹ hiền’ trong mắt mọi người, nhưng trong lòng Vượng Tử vẫn luôn không đủ cảm giác an toàn. 

Nếu mẹ chỉ ở trong nhà thì còn đỡ, bây giờ mẹ lại muốn đi xa, mà vừa đi đã một mạch mấy ngày liền không thể gặp, trong lòng Vượng Tử lo lắng muốn chết. 

Nguyễn Hạ hôn hôn gương mặt tròn trịa nhẵn mịn như quả trứng của bé con, nghe bé nói vậy thì trong lòng mềm mại như có lông vũ lướt qua, “Đương nhiên phải về rồi, mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện cho con, lúc về sẽ đem quà về cho con nhé.”

“Mẹ nhất định phải gọi điện cho con nha.” Vượng Tử nhấn mạnh, “Quà thì con không cần đâu, chỉ cần mẹ về là được.”

Đứa nhỏ này, bé con khiến Nguyễn Hạ có một cảm giác xúc động không muốn đi nữa. 

Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu được vì sao người mẹ lại không thể rời xa con mình. 

Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử đang vùi trong lòng Nguyễn Hạ ra, vẻ mặt phức tạp nói, “Khi nào em đến đó thì nhớ nhắn tin cho tôi.”

Nguyễn Hạ gật đầu, “Được.”

Sau khi nói xong, Nguyễn Hạ lại hôn hôn bàn tay mũm mĩm của Vượng Tử, hai mẹ con tiếp tục lưu luyến một lúc nữa, rồi Nguyễn Hạ mới lên xe, chuẩn bị ra sân bay. 

Cô mở cửa sổ xe, lúc này vẫn có thể nhìn thấy Tống Đình Thâm đang ôm Vượng Tử đứng ở cửa nhìn theo mình. 

Chờ đến lúc không còn nhìn thấy xe nữa Tống Đình Thâm mở thu tầm mắt lại, anh vẫn không biết vì sao hôm qua Nguyễn Hạ lại không trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa không biết có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều hay không, mà lại cảm thấy hôm nay Nguyễn Hạ đối với anh có hơi lạnh nhạt.

Anh đã làm sai gì rồi sao?

🌸

Nguyễn Hạ vô cùng may mắn, các đồng nghiệp của cô đều ngồi khoang phổ thông, chỉ có cô là được ngồi khoang hạng nhất. Nguyễn Hạ đã thử hỏi cô lễ tân kia rồi, cô ấy nói đây cũng là phúc lợi công ty dành cho nhân viên, đây là rút thăm may mắn, mà Nguyễn Hạ chính là con ngỗng may mắn đó. 

Sau khi làm thủ tục xong, dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không, Nguyễn Hạ được dẫn đến chỗ ngồi của mình. 

Vừa ngồi xuống chốc lát thì có một người đàn ông cầm vé máy bay đi đến, anh ta đứng ngay vị trí bên cạnh cô. 

Nguyễn Hạ nhìn người đàn ông này một cái, thoạt nhìn hẳn đã hơn ba mươi, không chừng còn lớn hơn nữa, vẻ ngoài cũng nhã nhặn lịch sự. Anh ta đeo một cái kính gọng vàng, tạo cảm giác nho nhã lịch thiệp.

“Xin chào.” Người đàn ông kia lịch sự chào hỏi Nguyễn Hạ, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.

Nguyễn Hạ cũng nhìn anh ta cười cười, “Xin chào.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info