ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ còn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ, nói gì đi nữa thì từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng ngủ cùng một giường với bất kì người đàn ông trưởng thành nào cả. 

Đặc biệt là bây giờ cô còn có vài ý nghĩ “không an phận” với người đàn ông này nữa.

Quả nhiên là không nên tùy tiện lập “flag”, nhớ lại lúc vừa mới xuyên đến đây, chính cô còn lập lời thề son sắt, một lòng quyết tâm sẽ tuyệt đối không “nhúng chàm” Tống Đình Thâm, lúc ấy cô còn nghĩ, suy cho cùng thì người đàn ông này vốn dĩ không phải người chồng chân chính của cô, vừa mới xuyên đến đã thoải mái tiếp nhận người chồng và đứa con trai nguyên chủ “bàn giao”... đúng thật là có hơi không ổn. Ban đầu cô còn nghĩ mình vừa có tiền vừa có sắc, đàn ông đều chỉ là đồ đầu heo, còn trông cậy sẽ tìm được tình yêu quỷ quái gì ở đây chứ, cứ xem nhau như bạn cùng nhà đã là không tệ rồi. 

Bây giờ á? Cô đang bị vả mặt bôm bốp đây. 

Trong xã hội này chắc chắn sẽ có những người không còn xa lạ với chuyện yêu đương, nhưng bản thân Nguyễn Hạ thật sự chỉ là một cô gái ngây thơ chưa trải đời mà thôi, suốt ngày ở cùng một người đàn ông tốt tới hoàn hảo thế này, mà bây giờ anh ta còn giở thói vô tình trêu ghẹo cô. Cô có thể kiềm chế bản thân không “vồ” lấy anh đã là phải cảm tạ công sức nhiều năm qua của mẹ cô cứ dặn đi dặn lại “con gái nhất định phải rụt rè, giữ kẻ.”

Con gái nhất định phải rụt rè, giữ kẻ...

Haiz!!!

Con gái cảm ơn mẹ rất nhiều!

Nguyễn Hạ len lén nhìn sang Tống Đình Thâm một cái, nương theo ánh trăng, cô thấy anh đã nhắm mắt lại rồi, không biết anh đã ngủ hay chưa. Đây chẳng lẽ là sự khác biệt giữa người đàn ông ba mươi lăm tuổi và thiếu nữ mới hơn hai mươi sao, cô chỉ vì mấy hành động nhỏ xíu của anh mà đã trằn trọc khó ngủ, còn anh vẫn cứ bĩnh tĩnh như không có gì xảy ra, chưa biết chừng anh đã nhìn ra hết những phiền muộn hốt hoảng của cô rồi. 

Mỗi khi cô không ngủ được thì não sẽ vận động không ngừng, rồi tự mình tưởng tượng ra một câu chuyện nào đó, trong câu chuyện ấy cô là nữ chính, thậm chí có lúc nam chính chưa kịp “lên sàn” Nguyễn Hạ đã ngủ say luôn rồi. 

Đêm nay, câu chuyện mà não cô vẽ ra thật sự sảng hết chỗ nói.

Trong chuyện, Tống Đình Thâm điên cuồng theo đuổi cô, mà cô thì ba lần bảy lượt kiêu ngạo làm giá…

Còn chưa tưởng tượng ra cảnh anh chân thành tỏ tình với mình thì Nguyễn Hạ đã thiếp đi rồi. 

Tiếng hít thở đều đều truyền tới tai, không biết là của Nguyễn Hạ hay của Vượng Tử, Tống Đình Thâm mở mắt, nhìn trần nhà rồi lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Hạ, anh phát hiện cô đang nhắm mắt, có lẽ là đã ngủ rồi. 

Đúng là tuổi trẻ. 

Trong tình huống thế này mà cô ấy vẫn có thể ngủ ngon lành được, Tống Đình Thâm nghĩ thế bèn cảm thấy có chút “hâm mộ”.

Trong không khí ngập tràn mùi hương của cô, Tống Đình Thâm lờ mờ nhớ lại buổi tối của mấy năm về trước. 

Không, không hẳn là giống hệt như đúc. 

Tối năm đó là anh muốn buông thả bản thân, nhưng lý trí trong đầu vẫn hoàn toàn bình tĩnh, mà đêm hôm nay, rõ ràng không hề có chuyện gì xảy ra, giữa hai người họ không có bất cứ hành động thân mật nào, vậy mà anh lại không thể ép bản thân phải thật trấn định. 

Cũng không biết đã mở to hai mắt nhìn trần nhà bao lâu, tinh thần của anh thật sự mỏi mệt, nhưng khi nhắm mắt lại không thể ngủ được. Cuối cùng Tống Đình Thâm dứt khoát ngồi dậy giúp Vượng Tử và Nguyễn Hạ đắp một cái chăn mỏng, sau đó đi sang bên kia giường, Nguyễn Hạ đã ngủ rất say, không hề cảm nhận được có một người đàn ông đang đứng bên cạnh yên lặng nhìn cô.

Tống Đình Thâm dùng ngón tay thử chạm nhẹ vào má Nguyễn Hạ. 

Như có một luồng điện xẹt qua, anh vội vàng rụt tay lại. 

Cuối cùng anh quay lại ngồi xuống mép giường bên phía của mình, tâm tình lúc này vô cùng mâu thuẫn. 

Lúc trước anh đã xem Nguyễn Hạ như đối tượng xem mắt của mình, mà hiện giờ anh phát hiện bản thân có những suy nghĩ không an phận với đối tượng xem mắt ấy, vậy thì bước tiếp theo anh phải làm sao đây?

🌸

Lê Tĩnh ngồi trong phòng ngủ của mình lật xem album của cả nhà, hầu như năm nào cả nhà họ cũng sẽ cùng nhau chụp một bộ ảnh gia đình. 

Bây giờ anh trai cô hận không thể mang hết công việc về nhà làm, mặc dù chị dâu cô chưa nói gì cả, nhưng cô có thể cảm nhận được chị ấy không thích mình, bởi vì cô đã gây ra phiền phức cho hai người họ. 

Hôm nay cô vốn định về công ty làm việc, cuối cùng lại không phải làm gì cả, à không, không phải về công ty làm việc mà là đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc. 

Lê Tĩnh nhìn gương mặt mệt mỏi của anh trai mình, rồi nhìn dáng vẻ cố gắng kiềm chế sự ghét bỏ của chị dâu, đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự rất buồn cười. Rõ ràng anh trai chỉ muốn tốt cho cô, mà cô lại vì muốn ép anh ấy nhượng bộ nên nghĩ ra cách thức tồi tệ này. 

Tất nhiên cô không muốn tự sát, chỉ là vào lúc cô uống thuốc ngủ, trong lòng Lê Tĩnh chất đầy ấm ức, cô cảm thấy trên đời này không có ai hiểu được mình cả. Chẳng lẽ cô muốn làm tiểu tam ư? Chẳng lẽ cô muốn thích một người đàn ông đã có gia đình sao? Nếu ai ai cũng có thể không chế được tình cảm của bản thân thì quá tốt rồi. 

Khi cô gọi điện cho quản lý của mình, cô ấy dặn cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó ám chỉ công ty đã sa thải cô, những khoản cần bồi thường nhất định sẽ trả đủ, công ty tuyệt đối không keo kiệt. Vào khoảnh khắc ấy, Lê Tĩnh bỗng nhiên hối hận vô cùng, cũng quá mệt mỏi, ngay chính cô cũng đã không biết vì lí do gì mà mình một hai phải ở lại Tống thị. 

Từ đầu đến cuối, cô là người hiểu rõ hơn bất kì ai, Tống Đình Thâm hoàn toàn không có ý gì với mình, thậm chí anh đã nhìn thấu tâm tư của cô từ lâu. Trước giờ anh chưa từng đáp lại bất cứ thứ gì từ cô, ngay cả trò chuyện cũng không được mấy câu, cô và những nhân viên khác trong công ty hoàn toàn giống nhau. 

À, vẫn có khác nhau, khác ở chỗ một người như anh vậy mà chủ động để anh trai cô biết ý đồ của cô, điều này chỉ chứng minh một chuyện, cô và ý nghĩ của cô đã làm anh chướng mắt. Tống Đình Thâm muốn anh trai cô xử lý chuyện này, muốn cô biết thức thời mà tự động tránh xa anh ra.

Đến cùng thì Lê Tĩnh vẫn sợ chết, cô sợ mình không còn gặp lại cha mẹ, sợ không thể tiếp tục cảm nhận được những thứ mới mẻ trong cuộc đời này. Mà thứ tình yêu cô cố chấp xem là điều vĩ đại, thứ mà cô đinh ninh bản thân có thể đánh đổi hết thảy mọi thứ, ở trước mặt cha mẹ và sinh mệnh của cô, tình cảm đấy lại chẳng có chút giá trị nào. 

Đành thế này thôi. 

Cô sợ rồi, cái gọi là tình yêu ấy không phải là thứ cô có thể đón nhận nổi.

Lê Viễn Hàng gõ cửa phòng, Lê Tĩnh quay đầu mỉm cười với anh trai mình, sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, “Anh hai, công ty lần trước anh nhắc còn vị trí nào phù hợp với em không? Vài hôm nữa em muốn đi làm lại.”

🌸

Vượng Tử bị mắc tiểu “gọi dậy”, đêm qua bé vừa uống sữa tươi vừa uống nước trái cây, mà bây giờ đã đi học nhà trẻ rồi, sao mà còn mặc tả được chứ. 

Vượng Tử còn rất tự hào, vì từ lâu bé con đã không còn tè dầm trên giường nữa!

Có lẽ bây giờ trời vẫn còn rất sớm, Vượng Tử đã được Nguyễn Hạ tập cho thói quen lúc thức dậy không làm ồn ào người khác, bé con nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường, hiển nhiên Nguyễn Hạ không hề bị giật mình, ngay cả Tống Đình Thâm trước giờ ngủ không sâu cũng vì đêm trước trằn trọc tới hai ba giờ sáng mới ngủ được nên bây giờ còn đang sâu giấc, không phát hiện con trai mình đã bò xuống giường rồi tự mình chạy chân trần vào toilet giải quyết chuyện cá nhân. 

Khi Vượng Tử ra khỏi toilet, bé thấy ba mẹ mình vẫn ngủ ngon lành, mà vị trí ở giữa vốn thuộc về bé lại bị mẹ chiếm lấy rồi.

Bé chỉ muốn ngủ ở giữa, nhưng bây giờ lại không thể gọi mẹ dậy, lúc mẹ bị tỉnh giấc sẽ dễ nổi nóng, đánh thức người đẹp đang ngủ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. 

Cuối cùng Vượng Tử không trở lại giường mà ôm gối ngoan ngoãn ra cái sofa lớn trong phòng ngủ tiếp. 

Đồng hồ sinh học của Nguyễn Hạ hiện giờ rất có quy luật, cô luôn dậy trước 7 giờ, mà sau khi tỉnh dậy Nguyễn Hạ đã phát hiện một việc vô cùng xấu hổ, chân cô không biết đã gác lên đùi Tống Đình Thâm lúc nào không hay, mà tay cô cũng đang rất mờ ám đặt trên cơ ngực của anh. 

Nếu Tống Đình Thâm chưa dậy thì việc này cũng không tính là xấu hổ gì, cô có thể âm thầm xuống giường, xem như không có chuyện gì xảy ra. 

Nhưng vấn đề là lúc Nguyễn Hạ thức dậy cô đã động đậy theo bản năng, vì thế Tống Đình Thâm cũng bị đánh thức, hai người đối mắt nhìn nhau. 

Anh giống như thiếu nữ nhà lành bị người ta cưỡng đoạt, còn cô chính là tên ác bá đã ép buộc anh. 

Tối hôm qua Nguyễn Hạ còn rất “tâm cơ”, cô đã phủ một lớp phấn phủ dưỡng da, tuy nói rằng chiếc nhan sắc này có thể “sát phạt tứ phương”, nhưng cô không muốn sáng sớm lúc thức dậy Tống Đình Thâm sẽ thấy cô trong gương mặt bóng dầu đâu. Khi ấy cô còn tính toán kĩ càng, sẽ dậy trước anh để vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tuyệt đối không để anh có cơ hội nhìn thấy lớp dầu trên da hay ghèn trong mắt gì đó. Lúc này Nguyễn Hạ đã bắt đầu hiểu được vì sao các cô gái có bạn trai đến nhà ở qua đêm thì đều phải thức dậy thật sớm để trang điểm.  

Nguyễn Hạ vội vàng bật dậy, cô cách Tống Đình Thâm một khoảng thật xa, định bụng cứu vãn màn “ăn đậu hũ” trắng trợn vừa rồi. 

Ai ngờ lại nhìn thấy Vượng Tử đang nằm ngủ trên sofa bằng một tư thế khó hiểu, nhóc con chổng mông lên trời không khác gì con lợn con, cái mông vểnh lên đó làm người ta nhìn xong muốn đá một phát. 

Sao con lợn nhỏ này lại bò xuống giường mà không có tiếng động nào rồi còn nằm ngủ ngay trên sofa vậy chứ?!!

Sinh con vẫn còn chỗ lợi, ít nhất là lúc này bầu không khí xấu hổ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm có thể dùng tốc độ nhanh chóng nhất để xua đi, biến mất không tăm hơi, ví dụ như bây giờ chỉ cần hai vợ chồng họ hợp sức “đối phó” Vượng Tử là êm đẹp. 

Nguyễn Hạ bước xuống giường, cô giơ tay cho cái mông đang vểnh cao cao kia của Vượng Tử một “cái tát trời giáng”, không nể tình mẹ con gì cả. 

Tống Đình Thâm cũng đi qua, anh “nghiêm nghị” bế Vượng Tử lên rồi đánh thức bé từ mộng đẹp. 

Vượng Tử còn đang trong mộng đẹp, bé mơ thấy mình được ăn kẹo bông gòn, vào lúc há miệng chuẩn bị cắn một miếng thì bị gọi dậy, bé con mơ màng mở hai mắt, dùng bàn tay mũm mĩm dụi dụi, cuối cùng nhìn thấy gương mặt tức giận của ba mẹ, Vượng Tư hơi nghệch ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

“Ai cho con ra sofa ngủ? Bây giờ đã là giữa thu, nếu con bị cảm lạnh phát sốt thì phải làm sao?!” Nguyễn Hạ cố tình trưng ra vẻ mặt không vui. 

Tống Đình Thâm bắt đầu “phụ xướng phu tùy”: “Sao con dậy mà không gọi ba, tự mình chạy qua sofa ngủ sẽ rất dễ bị bệnh đấy. Tống Thư Ngôn, lần sau con không được như vậy.”

Vượng Tử rất oan uổng, bàn tay mũm mĩm của bé con tiếp tục dụi dụi mắt, “Lúc con đi tiểu xong muốn ngủ lại thì mẹ đã đã chiếm chỗ nằm của con rồi, mẹ ngủ bên cạnh ba nên con không còn chỗ nằm.”

Nguyễn Hạ: “…”

Sao cô cảm thấy mình giống như con sói ham mê nhan sắc gấp gáp không nhịn được ấy nhỉ?

Cô thật sự là người như thế ư?

Tống Đình Thâm nghiêm mặt nói, “Con không được nói bừa, là tự con chạy ra sofa ngủ, sao lại đổ sang mẹ con?”

“Con không có mà…” Vượng Tử tỏ vẻ những gì mình nói đều là sự thật!

Tống Đình Thâm không cho bé con cơ hội được giải thích, anh bình tĩnh bế chú lợn nhỏ này lên, “Con có. Được rồi, không phải nói gì thêm nữa, để ba dắt con đi đánh răng rửa mặt.”

Cơ hội được “giải oan” đều đã bị cướp sạch, Vượng Tử oan ức một bụng. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info