ZingTruyen.Com

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🎠Chương 66

Sharonnn2010

Sa thải Lê Tĩnh vào thời điểm nhạy cảm thế này?

Trong lòng Nguyễn Hạ không nhịn được thầm cảm thông cho cô gái này một chút, tuy rằng đây là thế giới bên trong một quyển tiểu thuyết, nhưng dường như trước giờ Tống Đình Thâm chưa từng OOC bất kì lần nào, cũng đúng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có sự nghiệp thành công sẽ chẳng thể bị dọa sợ bởi một cô gái mới hai mấy tuổi đầu làm loạn tự sát. Nguyễn Hạ bất giác lóe lên suy nghĩ, không biết rốt cuộc Lê Tĩnh muốn có được kết quả thể nào mà đến nỗi có thể nhẫn tâm uống thuốc tự sát vậy nhỉ?

Có phải là muốn Lê Viễn Hàng bị cô dọa sợ rồi bỏ qua việc ép cô phải thôi việc không?

Chắc hẳn là đúng tám chín phần rồi, mà Tống Đình Thâm cũng hiểu được điều này. 

Nếu thật sự như vậy thì Lê Viễn Hàng cũng quá khổ tâm rồi, không ngờ lại có một người em gái thế này, vừa đụng chút chuyện đã muốn tự sát…

Nguyễn Hạ vô thức hỏi, “Anh không sợ Lê Viễn Hàng cảm thấy anh quá nhẫn tâm à?”

Dù gì bây giờ Lê Tĩnh chỉ vừa mới được cứu sống, thế mà Tống Đình Thâm lại ở sau thẳng tay sa thải cô ấy, nếu Lê Tĩnh mà biết, ước chừng sẽ không chịu nổi, giống như một kích trí mạng vậy. 

Tống Đình Thâm uống một ngụm sữa, thường ngày anh không thích cho lắm, nhưng có lẽ thời gian gần đây đã bị ảnh hưởng bởi Nguyễn Hạ, đôi lúc cũng sẽ nổi hứng tự pha cho mình một ly, uống nhiều rồi thành thói quen, “Nếu cậu ấy nghĩ vậy, chứng tỏ rằng giữa hai chúng tôi đã không còn thích hợp làm bạn bè nữa. Lê Tĩnh muốn dùng tự sát để thể hiện rõ lập trường rằng cô ấy sẽ không từ chức, nói không chừng Viễn Hàng sẽ mềm lòng, vậy nên tôi chỉ đành tự mình cắt đứt con đường này, sa thải Lê Tĩnh. Có vậy thì Viễn Hàng mới không bị kẹp ở giữa rồi khó xử. Còn nữa...”

Anh nhìn Nguyễn Hạ một cái, “Tôi không có thói quen thuận theo ý người ngoài.”

Anh nói vậy là có ý gì?

“Lấy cái chết để ép buộc có lẽ khá hiệu quả với Viễn Hàng, nhưng với tôi thì lại không. Chỉ mới vì không muốn nghỉ việc mà đã tự sát rồi, vậy sau này thì sao? Nếu sau này cô ấy còn muốn thêm gì khác, rồi lại dùng những phương pháp nguy hiểm hơn để uy hiếp mọi người thì sao?” Giọng của Tống Đình Thâm hơi lạnh, “Tôi không là gì của Lê Tĩnh, không phải anh trai cô ấy, càng không phải bạn bè của cô ấy, tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo mong muốn của cô ta.”

Xem ra Tống Đình Thâm đã nhìn thấu hết thảy, nếu lần này nhân nhượng để Lê Tĩnh chiếm được của hời, vậy chắc chắn sẽ khiến cô ấy càng muốn có nhiều hơn, bây giờ chỉ là không muốn từ chức, vậy sau này thì sao đây. 

Thật ra người lớn cũng không khác gì trẻ con, lúc đứa nhỏ muốn một món đồ chơi nào đó thì sẽ ăn vạ làm nũng, nếu người lớn thỏa hiệp với nó, vậy đứa bé sẽ biết rằng chiêu này của mình có tác dụng, sau này muốn bất cứ cái gì, nó cũng sẽ dùng những cách thức giống như vậy. 

Nguyễn Hạ gật đầu, cô tìm cách làm giảm không khí căng thẳng, “Là do anh có sức hấp dẫn quá đấy, thật ra khoảng cách tuổi tác giữa anh và Lê Tĩnh cũng lớn lắm ấy chứ. Nhưng có rất nhiều thiếu nữ đều thích hình mẫu “đại thúc” như vậy. Có điều, theo tôi thì sau khi trải qua việc này, cô ấy sẽ nghĩ thông hơn thôi.” 

Nguyễn Hạ có thể nhìn ra, Tống Đình Thâm không phải loại người sẽ qua lại quá thân thiết với em gái của bạn bè mình. Nói không chừng anh và Lê Tĩnh căn bản chưa nói được với nhau mấy câu, chỉ có thể là vì con người Tống Đình Thâm có sức hấp dẫn quá lớn. Mà nghĩ kĩ lại thì cũng phải thôi, anh thành thục ổn trọng, có sắc có tiền, hình mẫu “đại thúc” luôn nhận được sự chú ý của các nữ sinh nhiều hơn “tiểu thịt tươi” mà. Lê Tĩnh thích Tống Đình Thâm, thật ra chẳng lạ. 

Nhỏ tuổi? Ông chú?

Khóe miệng Tống Đình Thâm giật giật, anh nhìn Nguyễn Hạ, “Thật ra em cũng chỉ lớn hơn Lê Tĩnh có một hai tuổi thôi đấy.”

Vậy nên ý cô là nói anh lớn tuổi rồi? Có ai muốn làm một ông chú lớn tuổi cơ chứ.

“Vậy sao?” Nguyễn Hạ dùng đầu ngón tay vuốt vuốt đuôi mắt của mình, mặc dù trên mắt cô không có lấy một đường gấp nhỏ, thở dài, “Có thể là vì tôi đã làm mẹ rồi, cho nên cảm thấy Lê Tĩnh chỉ là một nữ sinh thôi ấy.”

Trước đây không có cảm giác này, nhưng bây giờ thời gian ở chung với Vượng Tử càng nhiều, cô càng phớt lờ tuổi tác của chính mình, có đôi khi trên đường lướt ngang một người chạc tuổi mình, Nguyễn Hạ cũng dùng ánh mắt của một bà cô để nhìn người ta. 

Câu nói này của cô đã phần nào làm Tống Đình Thâm an tâm. 

Đúng vậy, cô ấy đã làm mẹ, anh cũng đã làm cha, giữa cô và anh tất nhiên không có cái gọi là khoảng cách tuổi tác. 

“Chuyện của Lê Tĩnh em không cần phải lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi có thể giải quyết được.” Tống Đình Thâm lại nói thêm một câu, “Còn nữa, giữa tôi và Lê Tĩnh không có bất kì quan hệ gì, em đừng nghĩ lung tung đấy.”

Nguyễn Hạ hơi ngơ, “Tôi nghĩ lung tung gì đâu.”

“Không nghĩ lung tung thì tốt.”

Cái logic của đoạn đối thoại này cứ sao sao ấy nhỉ?

“Tôi không phiền anh làm việc nữa, tôi đi ngủ trước đây.” Nguyễn Hạ xoa người chuẩn bị ra ngoài. 

“Chờ một chút” Tống Đình Thâm gọi cô lại, anh đứng dậy đi tới trước mặt cô, hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, anh rất cao, gần như có thể chắn hết tất cả ánh sáng trước mắt cô, “Tôi nói mình không có thói quen thuận theo người ngoài, vậy sao em không hỏi tôi, với tôi thì ai là người ngoài, ai là người nhà?” 

Nhịp tim của Nguyễn Hạ bỗng dưng tăng mạnh, sao cô lại có cảm giác bầu không khí lúc này rất mờ ám, với cả, Tống Đình Thâm nói vậy là có ý gì?

“Chắc chắn người nhà là tôi và Vượng Tử rồi.” Nguyễn Hạ ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tống Đình Thâm, “Vợ và con trai tất nhiên là người một nhà.”

“Bà xã?” Tống Đình Thâm tỉ mẩn nghiền ngẫm hai chữ này, hai chữ này được nói ra từ miệng anh càng đặc biệt khác lạ, khiến đôi tai của người nghe dường như trở nên ngứa ngáy. 

Nguyễn Hạ không chống đỡ nổi bầu không khí trong này, cô nhân lúc Tống Đình Thâm lơ là thì vội vàng chạy khỏi thư phòng, đương nhiên cô còn rất chu đáo đóng cửa lại giúp anh. 

Nguyễn Hạ về phòng ngủ chính, Vượng Tử đang dựa lưng vào cái gối tựa to, hai chân ngắn ngủn vắt chéo, bé con ngồi xem phim hoạt hình, nhìn dáng vẻ kia muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu. 

“Vượng Tử…”

Giọng nói của Nguyễn Hạ mang theo nguy hiểm.

Vượng Tử thấy cô đi vào lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, động tác mau lẹ, không dám vắt chéo hai chân nữa. Thật không biết đứa nhóc này học ai cái tật xấu vắt chéo chân vậy không biết. 

Thấy trái hồng trước mặt mình biết điều, Nguyễn Hạ cũng lười lên lớp giáo dục tư tưởng sâu sắc với bé, cô ngồi xuống chỗ cuối giường. Nghĩ lại những lời trêu ghẹo ban nãy của Tống Đình Thâm, thành thật mà nói, cô có một tí xíu rung động. 

Đối diện với một người đàn ông như vậy mà không động lòng thì cô không phải người nữa, đã phi thăng làm tiên rồi!

Nếu anh không chủ động trêu ghẹo cô, cô còn có thể cố gắng thuyết phục bản thân đối xử với anh như một người bạn thuê chung nhà, không can dự, không quấy rầy chuyện cá nhân của nhau. Nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại thành thế này!

Aaa!

Vượng Tử bò hai ba cái tới bên cạnh Nguyễn Hạ, cẩn thận quan sát cô, đưa bàn tay mũm mĩm ra chọc chọc mặt cô, nghiêm túc nói, “Mẹ ơi, mặt của mẹ đỏ quá.”

Nguyễn Hạ vội vàng áp mu bàn tay lên che hai má, “Có ư?”

“Có.” Vượng Tử gật đầu một cái thật mạnh, “Có phải mẹ bị bệnh rồi không?”

Nguyễn Hạ còn đang rầu rĩ chuyện vừa nãy với Tống Đình Thâm, nhưng ngoài miệng cô lại nói, “Không có, có lẽ là mẹ hơi nóng thôi.”

“Không nóng chút nào cả.” Vượng Tử vạch trần cô, “Con còn thấy hơi lạnh nữa.”

“Mẹ với con khác nhau, con thấy lạnh nhưng mẹ thấy nóng.” Nguyễn Hạ nói xong lại không nhịn được thở dài một hơi. 

“Mẹ ơi, có phải mẹ có tâm sự gì hay không?” 

Cho dù phần lớn thời gian đứa nhỏ này đều rất biết lắng nghe, nhưng Nguyễn Hạ cũng biết Vượng Tử không giữ được bí mất, vì vậy cô thà bị nghẹn chết cũng không xem Vượng Tử thành chỗ trút bầu tâm sự, vì nói không chừng chân trước cô vừa nói xong chân sau đứa nhỏ này đã bán cô đi mất rồi. 

Suy diễn cũng là một loại bệnh!

Lê Tĩnh không phải là một ví dụ điển hình sao? Đoán chừng Tống Đình Thâm cũng chưa nói được mấy câu với cô ấy, nếu không phải vì cô ấy suy diễn quá nhiều, Nguyễn Hạ tin chắc chỉ cần là các cô gái bình thường khác đều chỉ xem Tống Đình Thâm như một thần tượng ở trên cao, chỉ có thể ngắm, không thế chạm đến, đời nào có chuyện làm loạn đến mức tự sát... Nói trắng ra là do tưởng tượng quá nhiều nên bị hại, chỉ cần sống thực tế một chút thì chắc chắn không có chuyện ồn ào đến mức này. 

Bây giờ Tống Đình Thâm người ta còn chưa nói gì với cô, cũng chẳng tỏ thái độ gì rõ ràng, nếu cô cũng là một người mơ mộng viển vông thì có khi cô sẽ cảm thấy anh có ý với mình, thậm chí là thích mình?

Tóm lại thì theo Nguyễn Hạ nhận định, không nên suy diễn ý nghĩ của thẳng nam, nếu trong lòng họ thật sự có tình cảm với mình, không cần cô phải nghĩ ngợi gì thì họ đã trực tiếp bày tỏ rồi. Người ta chưa nói gì, càng chưa làm gì, thế mà buổi tối phải mặc áo ngủ kiểu dáng nào màu sắc ra sao cô cũng tính hết luôn rồi. Thế này là không nên!

Nguyễn Hạ ôm Vượng Tử, giúp bé con đắp chăn cẩn thận, “Mẹ không sao đâu, aiz, vẫn là ngủ với cục cưng thoải mái nhất.”

Thế đi, đừng ảo tưởng nữa, đừng mơ mộng ngủ cùng cái “móng heo lớn” kia nữa. 

Ở trong một phòng ngủ khác, Tống Đình Thâm nghĩ mãi không ra, thậm chí anh đã không còn tâm tình để tiếp tục làm việc nữa. 

Nếu anh và Nguyễn Hạ đang tìm hiểu lẫn nhau, vậy hiện tại họ đang ở giai đoạn nào rồi?

Đối với một người đàn ông chưa từng có kinh nghiệm yêu đương mà nói, Tống Đình Thâm cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, vì sao cô ấy lại không có chút phản ứng nào nhỉ?

🌸

Hôm sau, khi Tống Đình Thâm đến công ty cũng không chuyện của Lê Tĩnh, anh nhanh chóng gọi cuộc gọi nội bộ cho trưởng phòng nhân sự và quản lý của phòng tài vụ. 

Hai người gặp nhau ở ngoài cửa văn phòng của Tống Đình Thâm, cả hai đều mông lung, không rõ vì sao đột nhiên tổng giám đốc lại gọi hai người họ lên cùng lúc?

Phòng nhân sự và phòng tài vụ thường ngày cũng không phải là hai bộ phận dính líu chặt chẽ với nhau. 

Sau khi trợ lý Trần dẫn hai người vào văn phòng, Tống Đình Thâm tạm buông công việc trong tay xuống, anh nói với quản lý phòng tài vụ, “Lê Tĩnh là người của phòng tài vụ, người nhà cô ấy cũng đã trực tiếp xin nghỉ với cô, sau này cô ấy sẽ không làm ở đây nữa. Cô và phòng nhân sự thảo luận xem có cần tuyển thêm người thay thế không, mặt khác, cô dặn đồng nghiệp ở phòng tài vụ dọn dẹp lại bàn của Lê Tĩnh, những đồ vật cá nhân của cô ấy thì để sang một bên.”

Quản lý phòng tài vụ càng khó hiểu hơn, vậy nghĩa là Lê Tĩnh từ chức, nhưng một nhân viên nhỏ từ chức thì sao lại phiền đến tổng giám đốc phải tự nói với cô? Chẳng lẽ giống như tin đồn của các đồng nghiệp, Lê Tĩnh và Tống tổng có quan hệ thân thích? Nhưng thường ngày cũng chẳng thấy Tống tổng quan tâm cô ấy hơn chút nào cả. 

Tống Đình Thâm lại nhìn về phía trưởng phòng nhân sự, “Lần này là do công ty đơn phương sa thải Lê Tĩnh, nếu cô ấy đã chuyển thành nhân viên chính thức thì cứ dựa theo luật lao động, công ty phải bồi thường bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Tất cả đều làm theo quy định.”

Việc này, trưởng phòng nhân sự và quản lý phòng tài vụ ngơ ngác nhìn nhau. 

Ý của tổng giám đốc là sa thải Lê Tĩnh?

Không biết Lê Tĩnh có quan hệ gì với ông chủ không, nếu là có thì nhất định cũng là người có quan hệ số khổ nhất, thế mà để ông chủ tự mình ra quyết định sa thải. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com