ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ đến công ty lúc 8 giờ 50, tuần trước khi đi phỏng vấn cô đã phát hiện nhân viên trong công ty này không nhiều lắm, hôm nay đi làm chỉ nhìn thấy khoảng mười nhân viên trong văn phòng. Nguyễn Hạ được quản lý bộ phận quốc tế dẫn đến chỗ một cái bàn làm việc, sau đó lại đi đăng kí vân tay để quét thẻ nhân viên, cuối cùng là nhận một chồng văn kiện rất dày. Đến khi ngồi xuống bàn làm việc thì đã hơn chín giờ. 

Bày trí trong công ty khá ổn, nhóm nhân viên này hình như cũng đều là người mới, Nguyễn Hạ biết, ngày đầu tiên đi làm công ty sẽ để cô làm quen với quy trình và văn hóa ở đây trước, họ không giao nhiều công việc cho cô. Vốn dĩ cô tưởng sẽ để cô cùng đồng nghiệp trong bộ phận sao chép văn kiện, nhưng hình như nãy giờ cô vẫn chưa được làm gì hết…

Nguyễn Hạ rảnh rỗi không có việc gì làm nên vô tình uống nhiều nước hơn thường ngày, vì vậy mà cũng phải đi toilet thường xuyên hơn. 

Vào lúc cô đang đứng rửa tay trước bồn, cô nhân viên lễ tân đi vào, vẻ mặt quan tâm hỏi, “Bụng chị khó chịu ạ? Nếu cơ thể chị có chỗ nào không khỏe thì để em đi bệnh viện kiểm tra với chị nhé?”

Suýt nữa Nguyễn Hạ đã đứng tim, cô vội vàng trả lời, “Không phải không phải, chỉ là tôi uống nước hơi nhiều thôi.”

Cô nhân viên lễ tân này cũng nhiệt tình quá đáng rồi, chẳng lẽ cô ấy còn đếm số lần cô đi toilet à? Trước đây Nguyễn Hạ đã từng đi làm, nhưng mọi người ở công ty cô đều việc người nào người ấy làm, dường như cô chỉ từng nói chuyện với cô nhân viên này một lần vào hôm đi phỏng vấn mà thôi, không hiểu sao lại quan tâm cô đến thế… Cuối cùng Nguyễn Hạ chỉ đành an ủi bản thân, có lẽ cô nhân viên tiếp tân này là một người rất nhiệt tình, chỉ vì cô đã mặc định xã hội này quá lạnh lẽo, nên mới không quen nhận sự hỏi han của cô ấy mà thôi. 

“Cảm ơn cô nhiều.” Nguyễn Hạ mỉm cười nói với nhân viên lễ tân, hai người đứng chung với nhau ít nhiều cũng cần phải tìm đề tài bắt chuyện, “Cô đến công ty bao lâu rồi?”

Cô ấy bất ngờ, “Hai tháng rồi ạ, khi ấy công ty vừa mới chuyển đến đây.”

“Thật ra khu này không mấy gì sầm uất.” Nguyễn Hạ không biết nên nói gì, bản thân cô vốn không phải là một người giỏi giao tiếp với những người không quá quen thuộc. 

Phần lớn diện tích ở đây đều dùng xây dựng các khu biệt thự, giống như khu của Tống gia đã cách trung tâm thành phố khá xa, dù chỗ này cũng có trung tâm thương mại và tuyến tàu điện ngầm, nhưng dân cư sống ở đây không mấy đông đúc, hơn nữa những tòa nhà văn phòng cũng đều mới xây dựng vài năm gần đây, giao thông không quá thuận tiện. Nguyễn Hạ cũng phát hiện số lượng công ty trong tòa cao ốc này không nhiều. 

“Là ông chủ chỉ định đấy ạ.” Cô nhân viên hơi ngừng, “Em nghe nói là do ông chủ rất thích khu này.”

Nguyễn Hạ ừm một tiếng, cũng không biết nói gì tiếp theo. 

Nhân viên tiếp tân đảo đảo mắt nhìn Nguyễn Hạ, dò hỏi, “Chị cảm thấy bày trí trong công ty thế nào? Có thích không ạ, nếu chị có muốn thay đổi chỗ nào thì cứ nói với em, công ty sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của chị… ừm, của mọi người ạ.”

“Tôi cảm thấy rất ổn.” Nguyễn Hạ dùng khăn giấy lau tay, “Cũng cảm thấy mọi người ở đây rất tốt.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hạ gặp được một công ty như vậy, các công ty trước kia đời nào quan tâm đến ý kiến của nhân viên, chứ đừng nói đến “thỏa mãn yêu cầu”...

Ngay cả đãi ngộ ở công ty của Tống Đình Thâm cũng chưa tốt đến mức độ này đâu. 

Cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cẩn thận hỏi, “Vậy có thể phiền chị giúp em ghi một lời khen vào sổ đánh giá ở quầy lễ tân không ạ?”

Cái này là làm gì nhỉ?

Nguyễn Hạ chớp mắt nghi hoặc, “Khen ngợi?”

Thời buổi này nhân viên lễ tân của công ty cũng cần được người khác đánh giá tốt ư?

Cô nhân viên ấy mới giải thích, “Ông chủ của chúng ta cảm thấy nhân viên lễ tân của công ty là để hỗ trợ các yêu cầu của mọi người, ngoài việc tiếp khách hàng, đối với những vấn đề của các nhân viên trong công ty cũng phải giải quyết thật kịp thời. Tiền thưởng mỗi tháng đều dựa vào đánh giá tốt từ các đồng nghiệp trong công ty, càng nhiều đánh giá tốt thì tiền thưởng sẽ càng nhiều đấy ạ.”

Còn cả cách này á?

Nguyễn Hạ thắc mắc, “Vậy sẽ được thưởng nhiều lắm sao?”

Vừa hỏi xong cô đã hối hận, vì hỏi thăm tiền lương thưởng của các đồng nghiệp cùng công ty có vẻ không ổn lắm, cũng không được làm vậy. Ngày đầu tiên cô đi làm mà đã phạm phải sai sót cơ bản này, thật sự không đáng chút nào mà.

Dường như cô ấy lại không hề bắt bẻ Nguyễn Hạ, ngược lại còn đè giọng nói nhỏ, “Rất nhiều luôn ạ, cho nên sự khen ngợi của chị vô cùng quan trọng với em.”

“Rất nhiều rất nhiều” là nhiều bao nhiêu, Nguyễn Hạ đoán không ra, nhưng cô biết chỉ hỏi đến đây là được rồi, vì vậy hào phóng nói, “Được nha, để tôi ghi đánh giá tốt cho cô.”

Cô nhân viên nghe xong vô cùng mừng rỡ, “Thật sự cảm ơn chị rất nhiều!”

Nói đến đây Nguyễn Hạ cũng đã hiểu vì sao cô ấy đối xử nhiệt tình với cô như vậy, hóa ra là vì đánh giá của các nhân viên sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng của cô ấy, đổi lại là cô thì cô cũng xông xáo quan tâm đến tất cả mọi người trong công ty thôi. 

Nguyễn Hạ quay về bàn làm việc của mình, di động rung mấy cái, là bạn học Tống Cá Koi gửi tin nhắn đến, “Đi làm ở đấy có quen không?”
 
Anh thật sự rất quan tâm cô, Nguyễn Hạ lén nhìn các nhân viên khác, nhanh chóng trả lời tin nhắn, [Tạm ổn, mọi người trong công ty rất khách sáo, có người còn hỏi tôi đã ăn sáng chưa, muốn mua sandwich cho tôi. Đúng rồi, bầu không khí của công ty này rất êm đềm, ai, tôi không biết mình giẫm trúng vận gì, không ngờ lại quá may mắn luôn. Có thể làm việc ở một công ty thần tiên như vậy!]

Tống Đình Thâm đọc được tin này thì cũng đã yên tâm hơn nhiều. 

Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Nguyễn Hạ đi làm, trước khi tốt nghiệp cô đã từng đến Tống thị thực tập, chỉ là từ đó đến giờ cô chưa từng đi làm lại. Đã qua mấy năm rồi, nên anh không chắc liệu Nguyễn Hạ có thể thích ứng được với công việc không, vì vậy không nhịn được lo lắng cho cô.

[Xem ra lúc về nhà phải tham khảo ý kiến của em mới được, cố gắng để nhân viên của tôi cũng có suy nghĩ như em vậy.]  Tống Đình Thâm trả lời cô.  

Nguyễn Hạ: [Có điều…]

Cô nhắn vậy là sao nhỉ?

Tống Đình Thâm: [Sao vậy?]

Nguyễn Hạ: [Không biết có phải do tôi tách biệt với xã hội quá lâu rồi không, đúng là cảm thấy công ty này vô cùng tốt, nhưng lại có một cảm giác rất khó giải thích. Cho dù là nhân viên tiếp tân hay quản lý bộ phận của tôi cũng đều rất quan tâm tôi, cứ khách sáo ấy, nhưng tôi đâu phải là khách hàng đâu. Tôi thấy họ hình như rất để ý đến ý kiến của tôi. Nhưng cũng có thể do tôi suy nghĩ quá nhiều thôi, có lẽ tính cách của các cô ấy vốn đã tốt vậy rồi.]

Tống Đình Thâm ngẫm nghĩ rồi trả lời: [Mỗi công ty đều có những văn hóa ứng xử không giống nhau, có lẽ nhờ lí do này nên công việc kinh doanh của bộ phận quốc tế ở công ty họ mới tốt đến vậy, công ty mới mà có thể trả cho em mức lương tốt như vậy, mặc dù tôi không thực hiện những chính sách như thế, nhưng đấy cũng là điều nên làm. Tạo một chính sách đãi ngộ đủ tốt với nhân viên của mình, vậy thì họ mới có thể tận tâm làm việc cho công ty, từ đó công ty mới có thể phát triển tốt nhất.]

Nguyễn Hạ: [... Hình như đúng là vậy, dù sao tôi nhận tiền lương cao vậy cũng cảm thấy nếu làm không tốt công việc của mình thì quá có lỗi với công ty.]

Tống Đình Thâm đang trò chuyện với Nguyễn Hạ thì trợ lý Trần gõ cửa đi vào. 

“Tổng giám đốc, bạn của anh là Lê tiên sinh đến đây ạ, bây giờ anh ấy đang ở phòng tiếp khách.”

Lê Viễn Hàng?

Tống Đình Thâm hơi khó hiểu, cậu ấy cũng là một người rất bận bịu, sao lại có thời gian đến công ty tìm anh vào giờ làm việc như vậy nhỉ?

“Cậu mời cậu ấy vào đây luôn đi.”

Mấy phút sau, Lê Viễn Hàng đi vào, anh ấy mặc một bộ vest công sở, mở miệng cười nói, “Có làm phiền cậu làm việc không?”

Tống Đình Thâm để điện thoại qua một bên, “Không có, hôm nay sao cậu có thời gian đến đây vậy, đúng lúc cũng đến giờ cơm trưa, nếu cậu có thời gian thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”

“Hôm nay tớ đến đây xử lý chút việc, cơm trưa thì không ăn được rồi, lát tớ còn phải về công ty tiếp khách nữa.” Lê Viễn Hàng giơ tay nhìn giờ trên đồng hồ, “Tớ gọi điện cho Lê Tĩnh nhưng con bé không nghe máy nên mới tới thẳng đây tìm nó, nhưng vừa nãy hỏi nhân viên ở quầy tiếp khách thì lại nói con bé hôm nay không đi làm, tớ nghĩ dù sao cũng tới rồi, nên lên đây gặp cậu luôn.”

Tống Đình Thâm gật đầu, “Cậu có chuyện quan trọng cần tìm em ấy à?”

Thật ra bây giờ Lê Viễn Hàng cũng rất lúng túng, dù gì cũng là em gái ruột của anh có suy nghĩ không đàng hoàng với người bạn đã kết hôn của mình, nhưng mà tình hình bây giờ đã không thể chần chừ nữa rồi, anh đành gật đầu, “Lão Tống, hôm nay có thể mượn quyền của cậu một chút được không?”

Tống Đình Thâm nhìn Lê Viễn Hàng bằng ánh mắt khó hiểu.

“Cậu giúp tớ hỏi phòng nhân sự của công ty cậu thử, xem Tiểu Tĩnh đã nộp đơn xin nghỉ chưa.” Lê Viễn Hàng không muốn day dưa chuyện này với em gái thêm nữa, anh chỉ muốn nói với con bé, chuyện này không có đường nào để thương lượng nữa, nói cô từ chức là phải từ chức. Mặc dù ngoài mặt nhìn anh có vẻ quá áp đặt và vô lý, nhưng anh thật sự không muốn em gái ruột của mình biến thành một người không biết đạo đức tốt xấu trong mắt người khác. 

Tống Đình Thâm nhìn Lê Viễn Hàng một cái, anh im lặng một lúc rồi cầm điện thoại bàn nối máy với trợ lý Trần, “Cậu đi hỏi bên phòng nhân sự xem có nhận được đơn xin nghỉ của Lê Tĩnh hay không, nhanh chóng báo cho tôi biết.”

Sau khi ngắt máy, Tống Đình Thâm cũng không biết nên nói gì với Lê Viễn Hàng.

Cuối cùng vẫn do Lê Viễn Hàng chủ động phá vỡ không khí trầm mặc, “Lão Tống, cậu yên tâm, tớ sẽ không khiến cậu khó xử, lúc trước đáng lẽ không nên để nó đến công ty cậu. Tớ đã tìm được công ty tốt cho nó rồi, cách nhà cũng gần, Lê Tĩnh còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện nó không hiểu, đã tạo ra phiền phức cho cậu. Cậu đừng để trong lòng nhé.”

Tống Đình Thâm ngẩng đầu, “Cậu xử lý ổn thỏa chuyện này là được rồi.”

Lê Viễn Hàng ngập ngừng lên tiếng, “Hy vọng sẽ không gây ra hiểu lầm gì giữ hai vợ chồng cậu.”

Thấy anh ấy nhắc tới Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm bất giác bật cười, “Có lẽ Lê Tĩnh là ai mẹ Vượng Tử còn không nhớ. Cậu yên tâm đi.”

Lê Viễn Hàng xấu hổ cười cười, nghĩ lại cũng phải thôi, căn bản Nguyễn Hạ sẽ không quan tâm chuyện này, lại nói nhân phẩm của Tống Đình Thâm như thế, cậu ấy đủ làm người khác yên tâm.

Cho dù Nguyễn Hạ có biết Lê Tĩnh là ai, dù cô có nhớ rõ cái tên này đi nữa, Tống Đình Thâm cũng dám khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, thậm chí là không để ý tới. 

Nhưng mà phải nói… thật không biết nếu cô “để ý” thì sẽ có dáng vẻ thế nào, nếu có cơ hội nhìn thấy, hình như cũng không tệ lắm. 

Điện thoại bàn reo lên, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần luôn rất cao, Tống Đình Thâm trực tiếp mở loa, giọng nói từ đầu kia truyền tới, “Tổng giám đốc, tôi đã hỏi phòng nhân sự rồi, họ không nhận được đơn xin nghỉ của Lê Tĩnh, hơn nữa hôm nay cô ấy không đi làm cũng không xin phép quản lý phòng tài vụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com